Công chúa tại thượng
-
Chương 47:
Vết thương trên mặt Thân Đồ Xuyên vẫn đang rỉ máu, ngón tay Quý Thính vô tình sượt qua vết máu chưa khô, đầu ngón tay lập tức dính đầy máu đỏ.
Nàng bực bội rụt tay lại: “Phù Vân đi gọi thái y.”
“Vết thương nhỏ xíu ấy, không cần...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đi mau!” Quý Thính sầm mặt xuống.
Phù Vân hơi mấp máy môi, cuối cùng liếc Chử Yến một cái rồi quay người đi. Quý Thính nhíu mày nhìn về Chử Yến quỳ trên mặt đất: “Ngươi về cửa suy nghĩ lỗi lầm đi, dẫn bọn họ về theo, để lại hai ngươi bảo vệ sân viện là được rồi.”
“Vâng.” Chử Yến đáp một tiếng rồi đứng dậy, người ở sân cũng lối đuôi hắn ta đi khỏi đó, rất nhanh sau đó chỉ còn lại Quý Thính và Thân Đồ Xuyên.
Sân trước nhanh chóng yên tĩnh lại, Thân Đồ Xuyên ung dung: “Yên tĩnh thế này vẫn tốt hơn.”
“Bổn cung biết thân thủ ngươi thế nào, dù không thể thắng Chử Yến nhưng cũng sẽ không bị hắn làm bị thương.” Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn, đáy mắt lóe lên sự xem xét đánh giá.
“Vừa nãy điện hạ đi vàom, ta nhìn thấy người qua khóe mắt.” Thân Đồ Xuyên bị chất vấn nhưng vẻ mặt vẫn không chút dao động, “Nên phân tâm.”
Quý Thính hơi nhăn mặt lại, sau đó xì một tiếng: “Bớt lôi mấy thủ đoạn ở Phong Nguyệt Lâu ra đối phó với bổn cung.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lời ấy đều là thật.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
Quý Thính lại liếc mắt nhìn hắn, nhìn thấy gương mặt nhuộm đầy máu đỏ của hắn thì hơi sốt ruột, đẩy hắn ngồi xuống bàn đá: “Chờ.”
Nàng nói xong thì đi vào trong phòng ngủ lấy khăn tay rồi ra đưa cho hắn: “Lau máu trên mặt trước đã.”
“Điện hạ, ta không nhìn thấy.” Thân Đồ Xuyên nhìn nàng.
Quý Thính mím môi, cuối cùng vẫn ngồi xuống ghế đã bên cạnh hắn: “Dịch qua đây chút.”
Thân Đồ Xuyên nghe theo sán đến, kề mặt đến trước mặt nàng. Quý Thính nhìn gương mặt đột ngột phóng to phía trước, bỗng cạn lời dí khăng tay lên vết máu.
Vừa mới lau một cái Thân Đồ Xuyên đã nhíu mày: “Shhh.”
“...Bớt giả bộ đi, bổn cung không chạm vào vết thương của ngươi.” Quý Thính không vui.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng, đôi mắt đen thẫm như màn đêm phản chiếu gương mặt nàng: “Đau thật mà.”
Quý Thính bị hắn nhìn ở khoảng cách gần như vậy thì lông bị vô thức run lên hai cái, nàng im lặng một lát, xem nhẹ cảm giác kỳ quái trong lòng, cau mày tiếp tục lau vết thương cho hắn, động tác lần này dịu dàng hơn trước rất nhiều.
Thân Đồ Xuyên yên tĩnh nhìn nàng, tựa như vạn vật trên thế gian đều không liên quan đến hắn, dù cho trong lòng Quý Thính thầm mắng hắn giả bộ nhưng vẫn không khống chế được mà chịu ảnh hưởng, mấy lần suýt thì chọc vào vết thương của hắn.
Mấy lần như thế, Quý Thính cuối cùng thẹn quá hóa giận: “...Ngươi nhắm mắt lại cho bổn cung!”
Thân Đồ Xuyên nghe lời nhắm mắt lại, lúc này vai Quý Thính mới thả lỏng xuống, tỉ mỉ lau hết vết máu quanh vết thương của hắn, để lộ ra làn da trơn mịn vốn có của hắn.
“Hai ngày tới hoàng thượng sẽ thông báo ra toàn thiên hạ chuyện thành hôn, đến lúc đó chúng ta phải vào cung tạ ơn, vết thương của ngươi...” Quý Thính hơi chần cừ nhìn hắn.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh: “Điện hạ yên tâm, ta sẽ nói là do bản thân ta không cẩn thận bị sước.”
“Ừ, vậy thì tốt.” Quý Thính thả lỏng. Vết thương của hắn ở trên mặt, Quý Văn mà thấy thì chắc chắn sẽ hỏi, nếu hắn nói do Chử Yến làm bị thương thì e là dù nàng cầu xin Chử Yến cũng phải chịu chút khổ, giờ nghe Thân Đồ Xuyên nói không truy cứu thì nàng mới yên tâm.
Trong sân lại yên tĩnh, ngay sau đó Quý Thính đặt cái khăn dính máu xuống: “Được rồi, ngươi cứ chờ ở đây, thái y đến sẽ băng bó cho ngươi.”
Nàng nói hết câu thì đứng dậy định đi.
Thân Đồ Xuyên kéo nàng lại: “Điện hạ đi đâu?”
“Về phủ.” Quý Thính nói xong thì liếc mắt nhìn hắn, “Không cần giữ, hôm nay tâm trạng bổn cung không tốt, không muốn ở lại đây.”
“Điện hạ đi gấp như thế là muốn về dỗ Chử Yến?” Giọng Thân Đồ Xuyên lành lạnh.
Quý Thính khựng người: “Hắn phạm lỗi, có gì mà dỗ với chả dành?”
“Ta cũng phạm lỗi, điện hạ vẫn lau vết máu cho ta.” Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt nói.
Quý Thính chậc một tiếng: “Nhưng hắn không bị thương.”
“Nếu hắn bị thương, có phải điện hạ cũng làm như vậy với hắn?” Thân Đồ Xuyên không chịu nhường câu nào, trong mắt thoáng hiện sự tức giận.
Quý Thính hơi mất kiên nhẫn: “Ngươi là phu quân của bổn cung, hắn là thị vệ, ngươi so bì gì với hắn?”
Chỉ một câu nói này Thân Đồ Xuyên đã dỗ xong, cơn tức giận ban nãy cũng tan biến không còn chút xíu nào, khi mở miệng nói lần nữa thì giọng điệu dịu hơn rất nhiều: “Điện hạ nói đúng, thân phận khác biệt, ta không nên so đo với hắn.”
Quý Thính khó hiểu liếc hắn một cái, cảm thấy hắn trùng sinh, càng thay đổi thất thường hơn.
“Giờ vết thương của ta rất đau, điện hạ có thể ở lại với ta không?” Thân Đồ Xuyên lại nói tiếp.
Quý Thính nhíu mày, đang định từ chối thì nghe thấy hắn bổ sung thêm: “Nếu điện hạ không ở lại, ta sẽ không băng bó, hai ngày nữa hoàng thượng hỏi thì có lẽ ta sẽ phải nói sự thật.”
“...Ngươi uy hiếp bổn cung?” Quý Thính không vui đanh mặt.
Thân Đồ Xuyên nhếch khóe môi lên: “Không phải uy hiếp, là xin xỏ, hôm nay điện hạ ở lại, ta bảo nhà bếp nấu cháo đậu xanh cho điện hạ, được không?”
Quý Thính mím môi, lườm hắn một cái rồi đồng ý. Trong lúc hai người nói chuyện, thái ý đã theo Phù Vân vội vã chạy tới, nhìn thấy Quý Thính thì vội quỳ xuống hành lễ.
“Thái y miễn lễ, mau băng bó cho hắn đi.” Quý Thính giục, “Xem có dùng được thuốc tốt để vết thương của hắn nhanh chóng hồi phục được không.”
“Thưa điện hạ, không có loại thuốc ấy, cũng may vết thương của Thân Đồ công tử không sâu, chăm sóc cẩn thận nửa tháng là lành lại hoàn toàn.” Thái y toát mồ hôi đầy mặt nói.
Quý Thính khẽ gật đầu: “Vậy, vậy thì băng bó đi.”
“Vâng.”
Thái y đặt hòm thuốc xuống rồi hành động ngay, Phù Vân đi tới trước mặt Quý Thính: “Điện hạ, không còn sớm nữa, chúng ta hồi phủ đi.”
Thân Đồ Xuyên lập tức nhìn qua, Quý Thính chạm mắt với hắn, chậc một tiếng, quay sang nói với Phù Vân: “Ngươi về trước đi, đêm nay ta ngủ lại biệt viện.”
“Đêm nay cũng ngủ lại?” Phù Vân nhíu mày, “Điện hạ, không phải hôm qua người cũng ở lại rồi sao?”
“Mặt hắn bị thương, ta phải ở lại với hắn mới được.” Quý Thính nói xong thì nói nhỏ tiếp, “Ngươi về xem Chử Yến thế nào, đừng để hắn bị thương mà không nói gì.”
“Vâng, điện hạ, vậy Phù Vân về trước đây.” Phù Vân giương mắt nhìn nàng.
Quý Thính mỉm cười gật đầu, dỗ y hai câu rồi mới bảo đi đi. Thân Đồ Xuyên ở bên cạnh nhìn toàn bộ quá trình nàng và Phù Vân nhỏ giọng thì thầm với nhau bằng đôi mắt rét lạnh, đợi thái y băng bó xong đi về, hắn mới cụp mắt xuống: “Tình cảm của điện hạ và Phù Vân tốt thật đó.”
“Ừ.” Quý Thính không biết vì sao hắn lại nhắc đến chuyện này, chỉ liếc sang nhìn hắn, không định tiếp lời.
Thân Đồ Xuyên không chịu buông tha: “Hắn là nội thị của điện hạ, chắc cũng bồi dưỡng làm thị phu, giờ hắn đã mười bảy rồi, sao điện hạ chưa cho hắn danh phận gì?”
*Nội thị là người hầu hạ thân cận, các công việc ở bên trong, còn có nghĩa chỉ hoạn quan.
“Hắn không cần.” Nàng không muốn nói với Thân Đồ Xuyên về quan hệ của nàng và Phù Vân thế nào, vì nó chỉ là quá khứ đơn giản không đáng nhắc đến.
Vẻ mặt Thân Đồ Xuyên thờ ơ: “Nếu không cần thì chắc hẳn sau này điện hạ sẽ không cho hắn danh phận gì đâu nhỉ?”
Quý Thính đang định nói thì đột nhiên dừng lại, đuôi mày hơi nhếch lên: “Ngươi còn chưa vào phủ đã muốn quản việc trong nhà của bổn cung rồi?”
“Nếu đã là việc nhà của điện hạ thì đương nhiên cũng là việc nhà của ta.” Thân Đồ Xuyên nhìn thẳng vào nàng, không tránh né.
Quý Thính liếc hắn một chút, không phản bác nữa.
Đêm đó, Quý Thính nằm trên giường, chờ Thân Đồ Xuyên nằm xuống bên cạnh thì chậm rãi nói: “Hôm nay bổn cung không cần hầu hạ, ngươi an phận chút.”
“Vâng, ngọai trừ ôm điện hạ thì ta không làm gì hết.” Thân Đồ Xuyên nói xong thì luồn cánh tay xuống cổ nàng, ôm nàng vào lòng.
Quý Thính không vui lườm hắn, điều chỉnh tư thế rồi ngủ yên trong lòng hắn.
Cả đêm không có chuyện gì.
Sáng sớm hôm sau, trời chưa sáng Quý Thính đã dậy, nàng hừ nhẹ một tiếng nhắm mắt lại, lẩm bẩm trong miệng: “Không muốn vào triều.”
“Chắc hôm nay hoàng thượng sẽ chiêu cáo thiên hạ hôn sự của người và ta, nếu điện hạ không lên triều thì sợ không giải thích cho qua được.” Thân Đồ Xuyên ôn hòa khuyên bảo.
Quý Thính không vui hừ nhẹ một tiếng, xoay người muốn ngủ tiếp, sau đó vẫn bị Thân Đồ Xuyên cưỡng ép bắt dậy.
“Nếu ngươi chỉ là một nô tài bình thường thì cả đời này đừng mơ đến gần bổn cung nữa.” Quý Thính nhìn xoáy vào hắn.
Khóe môi Thân Đồ Xuyên hơi cong lên: “Đáng tiếc ta không những không phải nô tài bình thường mà còn là phu quân của điện hạ, tương lai sẽ sống hết đời với điện hạ.”
Quý Thính hừ nhẹ một tiếng, nghiêm mặt để hắn hầu hạ mình. Thường ngày búi tóc vào triều tương đối đơn gian, không cần đeo nhiều đồ trang sức, Thân Đồ Xuyên sửa sang ổn thỏa cho nàng rất nhanh, Quý Thính nhìn mình trong gương, lạnh mặt muốn đi.
“Điện hạ.” Thân Đồ Xuyên gọi nàng lại.
Quý Thính quay đầu lại: “Chuyện gì?”
“Gần đây có quán vằn thắn không tệ, điện hạ về sớm một chút, ta dẫn ngươi đi nếm thử.” Thân Đồ Xuyên nói.
Quý Thính nghĩ một lúc: “Đông người không?”
Thân Đồ Xuyên trả lời: “Cũng hơi nhiều, nhưng đến lúc điện hạ về thì chắc cũng tàm tạm.”
“Vậy thì đi, ngươi chờ ta.” Hôm nay thông báo hôn sự cho toàn dân cùng biết, đi dạo một vòng với hắn trước mặt mọi người cũng được.
Ước tính cẩn thận xong, Quý Thính ngáp một cái rồi vào triều, buồn ngủ đứng trong cung điện, cho dù văn thần và võ tướng cãi nhau long trời lở đất vì hôn sự của nàng cũng không thể làm lỡ việc ngủ gật của nàng.
Vất vả mãi mới qua buổi chầu triều, Quý Thính sợ có người đến làm phiền nên chạy biến nhanh như làn khói, mặc kệ mấy người phía sau gọi tên nàng thì nàng vẫn vội vàng chạy lên xe ngựa: “Đi mau, đi mau!”
Phù Vân thấy nàng vội vã như vậy thì sốt ruột theo, giục phu xe hai câu rồi nhìn sang phía nàng: “Sao điện hạ lại cuống lên thế?”
“Không muốn bị người khác làm phiền.” Quý Thính nói xong thì muốn đá vào tấm gỗ, nhưng vừa nhấc chân lên thì nhớ đến chuyện gì đó, lại đặt chân xuống.
Phù Vân thấy thế thì thở dài: “Điện hạ, người vẫn đang giận Chử Yến sao?”
“Chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, có gì đáng tức giận?” Quý Thính liếc mắt nhìn y.
Phù Vân im lặng một lúc: “Nếu người không giận thì mau về xem hắn đi, từ tối qua con lừa cứng đầu đó không chịu ăn cơm, nói mình đắc tội điện hạ, muốn tuyệt thực để tự phạt.”
“...Sao đầu óc vẫn cứ chậm chạp vậy chứ?” Quý Thính cau mày, im lặng một lúc rồi bảo phu xe đi về phủ trưởng công chúa, trước khi đi gặp Thân Đồ Xuyên, nàng phải đi xem tên nhóc tuyệt thực kia trước đã.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook