Không biết là ai kiếp trước như oán phụ oán giận, nói là bởi vì nàng vô tình khen dáng vẻ bách hợp đẹp nên tưởng rằng nàng thích loại hoa này, cứ đến mùa bách hợp hay mỗi lần nàng vào cung thì đều vì nàng mà chuẩn bị mấy thứ này, nhưng nàng lại như không có tim vậy, chưa bao giờ nhìn nhiều thêm một cái.

“Điện hạ bằng lòng nghĩ như thế nào thì thế đấy đi, dù sao thần thiếp cũng không phải vì người.” Trương quý phi xấu hổ buồn bực lùi về sau một bước, giữ khoảng cách với nàng.

Quý Thính cong môi: “Thật ra bách hợp tao nhã quá, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn một cái còn được, nhìn nhiều có chút vô vị.” nói được một nửa, nàng liền nhận thấy nét mặt của Trương quý phi có chút phẫn nộ xen lẫn uất ức, không khỏi buồn cười, “Ta chỉ nói với ngươi suy nghĩ của bản thân thôi, ngươi không cần phải tức giận, sau này đợi khi nào bổn cung đến thì chuẩn bị thêm hoa hồng và những thứ tương tự nhé, bổn cung thích những thứ dày hơn, nhưng nhớ là đừng tự mình cắt tỉa nhé, nếu lại làm bản thân bị thương thì bổn cung không tha cho ngươi đâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vốn dĩ Trương quý phi vẫn còn đang cảm thấy bị nhục nhã, nhưng khi nghe được nửa câu sau không có ý châm chọc của nàng thì lửa giận trong lòng lại tan đi, nàng ấy mất tự nhiên xoay mặt đi: “Người thích sao thì làm vậy....”

Ý cười trong mắt Quý Thính càng sâu, vốn dĩ muốn chọc nàng ấy thêm hai câu, nhưng nghĩ đến bây giờ không phải là lúc đùa nên liếc mắt nhìn ra bên ngoài một cái rồi đè thấp giọng hỏi: “Thái y này là tâm phúc trong cung à?”

“Vâng.” Trương quý phi trả lời.

Quý Thính thư thả nhắm mắt lại: “Để hắn đi nói với hoàng thượng là bản cung mệt nhọc quá độ nên mới té xỉu, nghỉ ngơi hai ngày là được.”

Trương quý phi: “.....Ngươi muốn ta giúp ngươi khi quân?”

Có lẽ là không còn gì để nói nổi nên nàng ấy ngay cả tôn xưng cũng quên mất.

Thế mà điệu bộ của Quý Thính lại rất đỉnh đạc: “Làm phiền quý phi rồi.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trương quý phi liếc nàng một cái, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp đi ra bên ngoài, nhìn thấy thái y thì thản nhiên nói: “Điện hạ đã tỉnh lại rồi, hẳn là do mệt nhọc quá độ mà ra, ngươi đi nói một tiếng với hoàng thượng, mời ngài ấy đến đây gặp điện hạ.”

“Vâng” Thái y lên tiếng rồi đi ra ngoài, không bao lâu Quý Văn đã đến, sau khi y nhìn thấy Trương quý phi thì nhíu mày: “Mặc dù hoàng tỷ mấy ngày nay vẫn luôn giúp đỡ trẫm, nhưng cũng không làm quá nhiều việc, sao lại là mệt nhọc quá độ?”

“Hoàng thượng” Trương quý phi thảm thiết quỳ xuống, “Đều là do Lục Thược không đúng, nếu con bé không nói chuyện không biết nặng nhẹ chọc giận điện hạ thì điện hạ cũng không té xỉu, nhưng Lục Thược tuổi còn nhỏ, không biết nông sâu, xin hoàng thượng thứ tội cho nó.”

Vốn dĩ Quý Văn thấy Trương quý phi vội vàng thu xếp cho Quý Thính thì trong lòng sinh ra một chút nghi ngờ, nhưng vừa nghe những lời này của nàng ấy y lập tức hiểu được vì sao nàng ấy sốt ruột như vậy, hóa ra chỉ là vì xin tha cho cháu gái của mình. Quý Thính nghe vậy sắc mặt hòa hoãn hơn, tự mình đỡ nàng ấy dậy rồi nói: “Vừa nãy trẫm cũng đã hỏi Lục Thược rồi, không phải chuyện gì lớn, trẫm sẽ giúp nàng cầu tình với hoàng tỷ.”

“Đa tạ hoàng thượng.” Trương quý phi hành lễ.

Quý Văn trấn an Trương quý phi xong liền đi vào phòng trong, Quý Thính “suy yếu” muốn ngồi dậy, Quý Văn thấy vậy vội vàng ra hiệu cho nàng nằm xuống.

“Hoàng tỷ, trẫm nhớ trước đây thân thể tỷ không yếu ớt như vậy, bây giờ sao lại.....” Quý Văn cau mày.

Quý Thính cười khổ: “Hoàng thượng đừng trách móc, là thần không chăm sóc tốt cho bản thân.”

“Đều là lỗi của Lục Thược, nàng ta không nên chọc giận tỷ, trẫm vừa lệnh cho nàng ta trở về tự suy nghĩ lại lỗi lầm...” Quý Văn thở dài, cẩn thận nói.

Nhưng Quý Thính lại mím môi cắt ngang lời của y: “Hoàng thượng, thần không muốn nhắc đến nàng ta.” Về nghĩ lại lỗi lầm? Nào có dễ dàng như vậy.

Quý Văn thấy nàng không muốn nhắc đến nên cũng không nói nữa, thiên điện phút chốc trở nên tĩnh lặng, y lại ung dung thản nhiên hỏi: “Vừa rồi nghe thái y nói tỷ làm việc vất vả quá độ, nhưng hình như trẫm cũng chưa từng để hoàng tỷ làm việc gì quá vất vả, nghe những quan viên lắm mồm nói là mấy ngày gần đây ngay cả Phong Nguyệt Lâu hoàng tỷ cũng không đến, là bận chuyện khác sao?”

Trong lòng Quý Thính khinh thường nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười dịu dàng: “Đúng vậy, làm chút chuyện.”

“Chuyện gì?” Quý Văn lập tức hỏi.

Quý Thính trầm mặc một lúc rồi mỉm cười nhìn y: “Chép những lá cờ cầu nguyện.”


Quý Văn sửng sốt.

“Việc cúng tế ở tiết Mang chủng thường có tập tục trưởng bối hoàng tộc chép những lá cờ cầu nguyện cho hoàng thượng để cầu phúc, chỉ là phụ hoàng và mẫu hậu đều đã mất, mấy vị lão vương gia mắt đã mờ, không làm được việc này, người ngoài lại không có tư cách đó nên thần liền nghĩ là tỷ cũng giống như mẫu thân, thần chép cho hoàng thượng cũng tốt.” Quý Thính chậm rãi nói.

Quý Văn biết mấy ngày nay nàng ngoại trừ tiến cung thì luôn ở trong phủ không ra ngoài, trong lòng nghi ngờ nàng đang làm chuyện gì đó nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng nàng chép những lá cờ cầu nguyện đó cho mình. Ánh mắt y lộ ra một chút xúc động, hồi lâu sau yết hầu mới chuyển động: “Hoàng tỷ....cúng tế năm nào cũng có, cũng không phải ngày trọng đại gì, sao phiền hoàng tỷ phải hao tâm tổn trí như vậy.”

“Cúng tế hàng năm đều có nhưng đây là năm đầu tiên sau khi người đăng cơ, tất nhiên là phải làm cho tốt rồi.” Quý Thính dịu dàng nói, “Thần với người là người thân, người khác có, đệ đệ ruột của thần tất nhiên cũng phải có.”

Quý Văn không biết có phải là mình bị nàng chọc trúng nỗi lòng hay không mà cúi đầu có chút không dám nhìn nàng.

Quý Thính cảm thấy đã được rồi, lúc này mới chậm rãi nói: “Lúc nãy hoàng thượng nói là phạt Lục Thược thế nào?”

“....Trương Lục Thược dám cả gan chống đối trưởng công chúa là đại bất kính, phạt nàng ta đến thôn trang Thượng Tư bên ngoài kinh thành, trong vòng một năm không được hồi kinh, phạt Trương Tuế Văn ba tháng bổng lộc, bắt hắn phải về dạy dỗ lại con gái cho tốt, đừng gây phiền thêm cho trẫm nữa.” Quý Văn ủ rũ nói.

Quý Thính nghe xong chủ ý mà y nhất thời thay đổi, biết rằng chiêu khổ nhục kế của mình vẫn có phần hữu dụng, lúc này mới hơi nhíu mày: “Có phải là phạt hơi nhiều rồi không?”

“Nàng ta ức hiếp hoàng tỷ của trẫm, trẫm đã nể mặt lắm rồi.” Quý Văn xụ mặt nói.

Quý Thính nghe vậy cũng không khuyên nữa, chỉ cười nhẹ với y.

Quý Văn thở dài: “Thân thể hoàng tỷ không khỏe, chi bằng hôm nay ngủ lại trong cung đi.”

“Không được, bổn cung vẫn chưa chép xong mấy lá cờ cầu nguyện, sắp đến cúng tế rồi, không thể tiếp tục trì hoãn” nàng thở dài “Vả lại thần còn phải bận rộn với những việc cúng tế khác nữa, thật sự là không rảnh rỗi một khắc nào, nhưng hoàng thượng cứ an tâm, hôm nay sau khi thần hồi phủ sẽ lập tức tìm hai cây nhân sâm già, cho dù có ăn súp nhân sâm hằng ngày cũng sẽ không làm chậm trễ chính sự của hoàng thượng.”

Nàng nói như vậy, Quý Văn tất nhiên sẽ không tiếp tục gây sức ép cho nàng nữa, y trầm mặc một lúc rồi nói: “Cho dù hoàng tỷ đòi bát canh nhân sâm thì trẫm cũng không nỡ, nếu hoàng tỷ bận rộn chép cờ cầu nguyện, những chuyện vụn vặt khác của lễ tế sẽ giao cho Lễ bộ, mấy ngày sắp tới không muốn vào triều thì không cần phải đến.”

“Vậy thì không hay cho lắm” Quý Thính do dự.

Quý Văn cười một tiếng: “Hoàng tỷ chép cờ cầu nguyện là chuyện đại sự ích nước lợi dân, sao lại nói là không tốt chứ?”

“Vậy thì đa tạ hoàng thượng.” Quý Thính nhẹ nhàng cúi đầu.

Nàng nghỉ ngơi trong thiên điện nửa canh giờ, dùng một ít ngọ thiện đơn giản rồi mới rời cung.

Phù Vân vẫn luôn chờ sẵn ở cửa cung, nhìn thấy Quý Thính bước xuống từ xe ngựa thì sửng sốt một chút sau đó nhanh chóng chạy đến nghênh đón: “Điện hạ làm sao vậy?”

“Bổn cung không sao.” Quý Thính cười yếu ớt, đợi vào trong xe ngựa mới nói thật, “Giả vờ”

Phù Vân thở phào nhẹ nhõm, ôm tim mình lại oán giận: “Điện hạ, người đúng là làm ta sợ muốn chết!”

“Có gì mà phải sợ, hoàng thượng có thể ăn ta sao?” Quý Thính buồn cười liếc y một cái, trong lòng vui vẻ nằm xuống.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Phù Vân khó hiểu.

Quý Thính ngoắc tay với y, sau khi y đi tới liền kể lại ngắn gọn, Phù Vân gật đầu liên tục.

“Chuyện này tốt lắm, cuối cùng cũng được thanh tịnh.” Quý Thính thở dài, tâm trạng vô cùng tốt.

Phù Vân vô tội nhìn nàng: “Thanh tịnh thì thanh tịnh, nhưng mà điện hạ còn phải chép cờ cầu nguyện.”


“Cái này còn tốt hơn là trông thấy mặt Quý Văn.” Quý Thính cười khẽ.

Phù Vân dừng lại một chút: “Điện hạ bây giờ có vẻ không thích hoàng thượng cho lắm.”

Quý Thính liếc y một cái: “Đúng vậy.”

“Vậy thì Phù Vân cũng không thích!” Phù Vân lập tức tràn đầy căm phẫn.

Quý Thính hài lòng xoa xoa đầu y: “Ngoan quá.”

Hai người cùng nhau trở về phủ, Phù Vân sai người đi mua cờ về, giao cho Quý Thính sao chép kinh văn, Quý Thính hơi khựng lại sau khi nhìn thấy xấp cờ dày này: “Sao lại nhiều như vậy?”

“Phù Vân mua như vậy là không nhiều đâu, vốn dĩ năm nào cờ cầu nguyện cũng được treo ít nhất là 300 lá, nhưng Phù Vân sợ điện hạ không chép kịp nên chỉ mua có 200 lá thôi.” Phù Vân thành thật.

Quý Thính im lặng một lúc: “Ta nhớ là trên mỗi lá cờ cầu nguyện đều phải chép đủ một câu kinh hoàn chỉnh.”

“Đúng vậy.”

Quý Thính: “...” Thật hối hận, còn không bằng bận rộn với mấy chuyện của lễ bộ.

“Tiết Mang chủng sắp đến rồi, điện hạ phải gấp rút lên nhé, kẻo hỏng việc.” Phù Vân lại còn ngây thơ hồn nhiên mà đâm thêm một đao.

Quý Thính sâu kín liếc nhìn y một cái rồi nhấc chân bước đến thư phòng, tìm vài cuốn kinh Phật có ít chữ hơn bắt đầu sao chép. Bởi vì vừa mới diễn vở tỷ đệ tình thâm nên cũng không thể quá qua loa, nàng chỉ đành thật sự viết từng câu từng chữ, cờ cầu nguyện còn chưa viết xong đã hoa mắt chóng mặt.

Sớm biết phiền phức như vậy thì nàng đã không nói chép cờ cầu nguyện gì đó. Quý Thính thở dài, ngẩn người ngồi trước bàn, thoáng cái mà đã hết buổi chiều.

Lúc Phù Vân tìm đến, nhìn thấy nàng hai mắt đăm đăm nhìn vào bàn nên cũng lại gần nhìn thử, phát hiện ra cả buổi chiều nàng chỉ viết được một nửa: “Điện hạ, sao tốc độ lại chậm như vậy, vẫn chưa xong nữa.”

“Ta không muốn chép nữa!” Quý Thính cáu kỉnh muốn hất bàn.

Phù Vân thở dài: “Thứ này phải giao cho hoàng thượng xem qua, hoàng thượng rất quen thuộc với nét chữ của người, nếu không Phù Vân có thể chép giúp người một bản.”

Quý Thính cảm động.

“Nếu sớm biết chuyện này có thể giúp ích cho điện hạ thì lúc trước đáng lẽ Phù Vân nên học chữ viết của điện hạ nhiều hơn để kịp thời giúp đỡ điện hạ.”

Quý Thính lập tức ngăn lại: “Ta biết tìm ai giúp rồi.”

“Dạ?” Vẻ mặt Phù Vân đầy nghi hoặc.

Phong Nguyệt Lâu.

Tú bà vội vàng chạy đến cửa sương phòng của Thân Đồ Xuyên, gõ cửa rồi nói: “Chủ tử, điện hạ đến.”

Vừa dứt lời, trong phòng phát ra một âm thanh rất nhỏ, sau đó Thân Đồ Xuyên xuất hiện ở cửa, dùng ánh mắt trong veo nhìn nàng ta: “Sao lại đến đây vào lúc này?”

“Thuộc hạ cũng không biết, chỉ bất thình lình đến, có lẽ là nhớ chủ tử.” Đuôi mày khóe mắt của tú bà đều đầy ý cười.


Thân Đồ Xuyên biết rằng chuyện mà nàng ta nói là không có khả năng, nhưng mặt mày vẫn dịu dàng: “Mời nàng lên đây.”

“Vâng!” Tú bà lên tiếng, vui vẻ đi mời người, không bao lâu sau Quý Thính xuất hiện trong phòng Thân Đồ Xuyên.

Quý Thính dạo một vòng trong sương phòng hắn rồi chủ động đóng cửa lại.

Ánh mắt Thân Đồ Xuyên từ đầu đến cuối đều dõi theo nàng, đến khi nàng nhìn mình thì mới hỏi: “Không phải gần đây điện hạ bận rộn nhiều việc sao? Sao lại có thời gian đến đây?”

“Tất nhiên là do nhớ ngươi rồi.” Quý Thính cười dịu dàng.

Thân Đồ Xuyên khựng lại một chút: “Điện hạ gặp chuyện nan giải gì sao?”

“Bổn cung thì có chuyện nan giải gì chứ, phủ trưởng công cúa hôm nay vừa có đầu bếp mới, làm kẹo râu rồng rất ngon, bổn cung đặc biệt mang đến cho ngươi nếm thử.” Quý Thính nói, đặt cái hộp vẫn đang cầm trên tay lên mặt bàn.

Khóe môi Thân Đồ Xuyên hơi nhếch lên, đến ngồi cạnh nàng rồi cầm một miếng lên, cẩn thận nếm thử trước mặt nàng.”

“Thế nào?” Quý Thính tò mò hỏi.

Thân Đồ Xuyên khẽ gật đầu: “Không quá ngọt, mùi vị rất ngon.”

“Bổn cung biết là ngươi thích mà.” Quý Thính mỉm cười.

Thân Đồ Xuyên nhướng mày nhìn nàng: “Rốt cuộc điện hạ tới đây là có chuyện gì?”

“...Bổn cung cần phải có chuyện mới được đến đây tìm ngươi sao?” Quý Thính vẫn không nói.

Thân Đồ Xuyên tiếp tục nhìn nàng chằm chằm.

Môi Quý Thính dừng lại một chút, chậc một tiếng: “Được rồi, bổn cung đúng thật là có chuyện cần ngươi giúp.”

“Điện hạ cứ nói.” Mắt Thân Đồ Xuyên xuất hiện ý cười.

Quý Thính ho một tiếng: “Thân Đồ công tử có sở trường bắt chước chữ viết của người khác, trước kia bổn cung đã từng nhìn thấy, không biết có thể bắt chước ta được không?”

“Thứ mà Thân Đồ quen thuộc nhất là nét chữ của điện hạ.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.

Quý Thính vỗ tay: “Thế thì tốt! Ngươi giúp ta một việc được không?”

“Mời điện hạ nói.”

Quý Thính quay đầu về phía cửa, mở cửa ra hô lên một tiếng với bên ngoài, không lâu sau có người mang một cái thùng đến. Quý Thính đợi người nọ đi rồi mới đóng cửa lại một lần nữa, mở thùng ra để lộ những lá cờ trống trơn bên trong, Thân Đồ Xuyên khó hiểu nhìn nàng.

“....Bổn cung phải chép cờ cầu nguyện cho hoàng thượng nhưng mới chép một chút đã chán nản nên tới tìm ngươi giúp đỡ.” Quý Thính chớp mắt.

Thân Đồ Xuyên liếc nhìn cái thùng: “Điện hạ chép bao nhiêu?”

“Một trăm lá, trong phủ còn hai trăm lá nữa, chỗ này là một trăm chín mươi tám lá, nghĩa là ta chép nhiều hơn hai lá còn ngươi chép ít hơn hai lá.” Quý Thính lập tức nói.

Thân Đồ Xuyên dừng lại một chút, vẻ mặt bình tĩnh nhìn nàng: “Chép được bao nhiêu rồi?”

“....Một trăm lá.” Quý Thính trả lời, nhưng sự thật là nàng chỉ mới chép được một lá rưỡi.

Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu rồi mới từ tốn nói: “Thân Đồ có thể giúp điện hạ.”

Mắt Quý Thính sáng lên.

“Nhưng không có ai bên cạnh mài mực, e là sẽ làm chậm trễ thời gian.” Thân Đồ Xuyên nhìn nàng một cái.


Quý Thính mỉm cười: “Chuyện này không thành vấn đề, ngươi muốn bao nhiêu người, bổn cung sẽ cho ngươi bấy nhiêu.”

“Thân Đồ chỉ cần điện hạ.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.

Quý Thính sửng sốt, nheo mắt lại: “Thân Đồ Xuyên, lá gan ngươi lớn thật, dám bảo bổn cung làm nha hoàn mài mực cho ngươi.”

“Thân Đồ không dám, chỉ là bắt chước theo nét chữ vẫn cần điện hạ ở bên cạnh xem, nếu có chỗ nào không giống thì kịp thời sửa lại, tránh sau này bị người ta nhìn ra sơ hở,” Thân Đồ Xuyên đúng tình hợp lí nói.

Quý Thính nhíu mày” Không phải mới vừa rồi ngươi nói là quen thuộc nhất với chữ viết bổn cung sao?”

“Quen thuộc thì quen thuộc, nhưng Thân Đồ không phải là điện hạ, không ai có thể đảm bảo rằng mỗi nét chữ đều giống được.” Thân Đồ Xuyên giải thích.

Quý Thính suy nghĩ một lúc, đành miễn cưỡng chấp nhận cái lí do này: “Vậy thì thế này đi, lúc ngươi chép bổn cũng sẽ ở bên cạnh nhìn, bây giờ muộn rồi, bổn cung đi về trước đây.”

“Điện hạ đừng vội, đã lâu rồi ta chưa bắt chước, không quen tay, chi bằng lấy văn phòng tứ bảo* ra thử một chút.” Thân Đồ Xuyên thuyết phục nàng ở lại.

*Văn phòng tứ bảo: bút, mực, giấy, nghiên.

Hắn tích cực như vậy, tất nhiên là Quý Thính vui vẻ đồng ý: “Được, vậy thử xem.”

Trong lúc hai người đang trò chuyện, Thân Đồ Xuyên đi lấy giấy và bút lông, hai người cùng đi đến trước bàn. Quý Thính chăm chú nhìn tay hắn, sau khi nhìn thấy nét chữ viết ra thì lập tức tán thưởng: “Đúng là giống như đúc nét chữ bổn cung!”

“Điện hạ nói gì cũng được, Thân Đồ sẽ viết xuống.” Thân Đồ Xuyên nói.

Quý Thính suy nghĩ một chút rồi đọc vài câu thơ, hắn liền viết chúng xuống, đúng thật là chữ viết không có chút khuyết điểm nào, Quý Thính cảm nhận được một cách sâu sắc mình đã có hi vọng được cứu, không khỏi vui sướng: “Chuyện chép cờ cầu nguyện này giao cho ngươi, bản cung an tâm rồi.”

“Giống vậy sao?” Thân Đồ Xuyên nhìn nàng.

Quý Thính gật đầu: “Tất nhiên rồi, cho dù là bổn cung thì e là cũng không tìm ra được chỗ nào khác nhau.”

“Sao điện hạ không thử xem.” Thân Đồ Xuyên nói xong đưa bút lông sói cho nàng.

Quý Thính nhận lấy, viết lại những gì hắn vừa viết ở phía dưới rồi buông bút: “Thế nào?”

“Quả thực rất giống, chỉ là nét chữ của Thân Đồ cần giảm bớt lực một chút mới được.” Thân Đồ Xuyên suy nghĩ rồi nói.

Quý Thính xem xét lại tỉ mỉ hơn, nhận ra hắn nói đúng, không khỏi tiếp tục thảo luận với hắn thêm vài câu, đến khi tất cả mọi thứ đã xong, nàng mới uể oải nói: “Được rồi, bây giờ không còn sớm nữa, bổn cung phải đi rồi,”

Nói rồi nàng ra cửa, vừa mở cửa đã nhìn thấy tú bà đi về phía này.

Tú bà nhìn thấy nàng thì vui vẻ đi qua: “Điện hạ, ta đặc biệt đến đây để đưa một bộ đồ ngủ mới cho người.”

Quý Thính khựng lại: “Sao lại phải đưa đồ ngủ cho bổn cung?”

“Không phải đêm nay điện hạ ngủ lại sao?” Tú bà nghi hoặc.

Quý Thính không nói nên lời: “Bổn cung nói ngủ lại khi nào?”

“...Giờ đã là giờ giới nghiêm, nếu điện hạ không ở lại thì có thể đi đâu?” Vẻ mặt tú bà mờ mịt.

Quý Thính: “?”

“Đem đồ ngủ vào đây, đêm nay điện hạ sẽ mặc.” Thân Đồ Xuyên thản nhiên nói.

Quý Thính: “.....”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương