Sau khi ở lại Phong Nguyệt Lâu hơn một canh giờ, thương lượng với Thân Đồ Xuyên xong, Quý Thính chuẩn bị quay về, Thân Đồ Xuyên đưa nàng ra xe ngựa, không quên nhắc nhở một câu: “Nếu điện hạ đã từ bỏ màn kịch tan vỡ này, mong người sau này đến Phong Nguyệt Lâu thường xuyên hơn, tránh cho người ngoài cảm thấy điện hạ có được rồi thì lại không trân trọng.”

Quý Thính nghe vậy vẻ mặt khó hiểu: “Bổn cung còn chưa từng chạm vào ngươi, nói gì đến có được rồi không trân trọng?”

“Điện hạ nhiều lần ngủ lại, nếu nói chưa bao giờ chạm vào ta, e rằng không người nào tin.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Quý Thính lặng đi một lúc rồi nói: “Mấy ngày tiếp theo bổn cung sẽ cho người đến đưa phí qua đêm, để mấy người ngoài đó biết rằng mặc dù bổn cung có không đến thì vẫn luôn che chở ngươi.”

“Điện hạ không thể đích thân đến sao?” Thân Đồ Xuyên nhíu mày.

Quý Thính nghĩ rồi nói: “E là không được, Phù Tinh, Phù Nguyệt vẫn còn nhỏ, ngày nào cũng thích đi theo sau bổn cung, nếu bổn cung cứ mãi không ở trong phủ thì sợ là sẽ có chuyện.”

“.....Hai con chó đó quan trọng vậy sao?” Thân Đồ Xuyên mím môi.

“Cái gì mà ‘hai con chó’? Đâu phải bọn chúng không có tên” Quý Thính liếc hắn một cái, chìa tay ra, Thân Đồ Xuyên lập tức đưa mu bàn tay cho nàng để nàng nương theo lực của mình mà bước lên xe ngựa, sau khi Quý Thính đã ngồi vững rồi thì mới chậm rãi nói: “Được rồi, nếu bổn cung có thời gian thì ba đến năm ngày sẽ đến một lần, ngươi cứ an tâm chờ đợi, tới thời điểm thích hợp bổn cung sẽ chuộc ngươi ra ngoài.”

Có thể ba đến năm ngày đến một lần thì đã tốt hơn so với lúc trước nàng nói không bao giờ đến nữa, Thân Đồ Xuyên rũ mắt, lùi lại một bước: “Cung tiễn điện hạ.”

Chiếc xe ngựa quá mức lộng lẫy của phủ trưởng công chúa lao về phía trước, Thân Đồ Xuyên lẳng lặng đứng trước Phong Nguyệt Lâu nhìn theo, mãi cho đến khi xe ngựa biến mất khỏi con phố dài, hắn mới xoay người trở về với đôi mắt trong trẻo lạnh lùng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi Quý Thính nói rằng sẽ không thường xuyên đến nữa thì thật sự không đến, ban đầu còn giống như nàng nói ba đến năm ngày đến một lần, sau đó Thân Đồ Xuyên không cho người đi mời, nàng cũng dứt khoát không đến, không phải cố ý xa lánh mà quả thật là có việc bận.

Thấm thoát vậy mà Thân Đồ Xuyên đã ở Phong Nguyệt Lâu gần hai tháng, trong hai tháng này môn sinh của Thân Đồ lão thừa tướng chưa từng từ bỏ khuyên ngăn, còn đi khắp nơi thu thập bằng chứng nhằm chứng minh cả nhà Thân Đồ bị oan, các võ tướng thì lại bởi vì số người gọi nhập ngũ bị giảm bớt mà bất mãn, hở một chút là muốn quẳng gánh mặc kệ, em trai Quý Văn yêu quý của nàng có thể nói là vô cùng khó chịu.

Quý Văn đang trong tình cảnh tồi tệ, nàng là người duy nhất có thể giúp y giải quyết cảnh khốn cùng này, nhưng chuyện không liên quan đến mình thì nên gác sang một bên mặc kệ, không nghĩ đến sẽ sống dễ chịu hơn.

“Điện hạ, hoàng thượng lại mời người vào cung.” Phù Vân đến bẩm báo.

Quý Thính đang chơi cờ với Mục Dự Chi, nghe vậy buông tiếng thở dài, tiện tay hạ một quân cờ xuống.

“Điện hạ thua rồi.” Mục Dự Chi chậm rãi nói.

Quý Thính liếc mắt nhìn ván cờ, đứng dậy đi ra ngoài: “Thua thì thua thôi, dù sao sớm muộn gì cũng thua.” Nói rồi ra khỏi cửa.

Mục Dự Chi liếc mắt nhìn Phù Vân một cái, Phù Vân nhanh chóng chạy theo, đi theo sau Quý Thính nửa bước rồi than phiền: “Mấy ngày gần đây hoàng thượng làm sao vậy, hạ triều rồi cũng không để điện hạ được sống yên ổn, một ngày triệu kiến hai ba lượt, ngài ấy không cảm thấy mệt sao?”

“Làm sao mà không mệt cho được.” Quý Thính cười khẽ.

Phù Vân nhíu mày: “Điện hạ cũng mệt mỏi, nếu cả hai đều mệt, sao ngài ấy lại còn muốn mời người đến?”

“Trong lòng khó chịu thôi, bản thân sứt đầu mẻ trán nên cũng không cho phép ta nhàn rỗi, không sao, cứ thuận theo hắn, giày vò vài ngày là hắn thấy chán thôi.” Quý Thính vừa rồi vẫn có chút phiền lòng, sau khi nói hai câu liền bình tĩnh lại.


Phù Vân thở dài: “Ai bảo ngài ấy là hoàng thượng chứ, điện hạ chỉ có thể nhịn, nhưng mà nói đi nói lại thì mặc dù hoàng thượng là em ruột điện hạ vậy mà đối xử với điện hạ còn không tốt bằng Phù Vân, nếu Phù Vân là hoàng đế chắc chắn sẽ không để điện hạ làm việc vất vả như thế.”

Quý Thính nheo mắt nhìn y: “Lời nói bất kính như vậy...”

“Ra khỏi phủ không được nói, Phù Vân nhớ rõ.” Phù Vân ranh mãnh nháy mắt, không đợi Quý Thính răn dạy đã ra vẻ thông minh mà đỡ tay nàng, vẻ mặt nịnh nọt mời người lên xe ngựa.

Quý Thính dở khóc dở cười liếc y một cái, cũng không đành lòng răn dạy khiển trách gì, ngồi trên xe ngựa lấy một khối điểm tâm, nếm thử một miếng rồi nhíu mày: “Ngọt quá, nhưng Chử Yến lại thích.”

“Khi nào thì Chử Yến trở về ạ?” Phù Vân thấy nàng chủ động nhắc đến nên vội vàng hỏi một câu.

Quý Thính suy nghĩ một lát: “Chắc là sau ngày mười chín tháng năm, có lẽ phải mất mười ngày đi đường. Sao vậy, nhớ hắn à?”

“Ta không có nhớ hắn đâu!” Phù Vân nói với vẻ ghét bỏ, hồi lâu sau mới nói nhỏ một câu, “Chỉ là không có ai cãi nhau nên hơi chán thôi.”

Quý Thính mỉm cười nhìn y, không vạch trần thói nói một đằng nghĩ một nẻo của y, chủ tớ hai người nói cười suốt quãng đường đi đến hoàng cung, khi xe ngựa vừa dừng trước cửa cung, tâm trạng của Quý Thính lập tức xấu đi.

Đi đến nơi này còn không bằng đến Phong Nguyệt Lâu, ít nhất cũng không cần làm việc gì. Quý Thính thở dài, cất bước nặng trĩu đi vào cung.

Quý Văn đã chờ sẵn ở Ngự Thư Phòng, sau khi nhìn thấy nàng đến liền mỉm cười nghênh đón: “Hoàng tỷ, tỷ đến rồi.”

Quý Thính vốn muốn hành lễ, nhưng khi nhìn thấy ba nốt tròn lớn đỏ ửng trên mặt y thì khựng lại một chút: “Mặt người làm sao vậy? Hôm qua không ổn sao?”

“....Trẫm không biết nữa, sáng nay vừa thức dậy thứ này đã mọc lên, thái y nói là do nóng giận quá mức, đã kê đơn thuốc thanh nhiệt giải độc rồi.” Quý Văn cố hết sức ra vẻ như không có việc gì, nhưng vẫn cau mày, rõ ràng là những nốt đậu này đã làm y cực kì khó chịu.

Y không vui nhưng Quý Thính lại vui vẻ, nàng ho một tiếng rồi tỏ vẻ lo lắng: “Gần đây trời ngày càng nóng, hoàng thượng phải bảo trọng thân thể mới được.”

“Thôi, không nói đến chuyện này nữa, hoàng tỷ mau đến đây, chuyện cúng tế ở tiết Mang chủng* còn nhiều việc cần tỷ hỗ trợ.” Quý Văn thúc giục nàng ngồi xuống bên hông bàn, nàng vừa mới ngồi vững thì toàn bộ tấu chương cao chừng một thước được bê đến, cung kính đặt lên bàn cho nàng.

*Mang chủng: là tiết khí thứ 9 trong 24 tiết khí của lịch Trung Quốc, thường bắt đầu từ ngày mùng 5 hoặc mùng 6 tháng 6 Dương lịch, kết thúc vào khoảng ngày 21 hoặc ngày 22 tháng 6 Dương lịch. Tiết Mang Chủng có ý nghĩa quan trọng với người nông dân.

Quý Thính nhìn thấy những tấu chương đó, tỏ vẻ chết lặng. Từ nãy đến giờ chung quy lại là Quý Văn lấy chuyện cúng tế gây sức ép cho nàng, tấu chương ở dưới trình lên chỉ cần có liên quan đến cúng tế thì mảy may không sàng lọc một chút nào, từ việc lớn là quy trình nghi lễ cúng tế đến việc nhỏ như thân thích quan nào được phép đi theo, năm rồi toàn bộ Lễ bộ phụ trách những chuyện này, bây giờ chỉ giao cho một mình nàng.

......Đệ đệ này của nàng thật sự rất phiền, cho dù không có thâm cừu đại hận ở kiếp trước thì sớm muộn gì nàng cũng giết y.

Quý Văn vốn không biết rằng bản thân đã chết trong đầu tỷ tỷ mình mấy lần rồi, nhìn thấy Quý Thính đau đầu thì lông mày luôn cau có mới giãn ra một chút, buông tiếng thở dài: “Thật là làm phiền hoàng tỷ quá, nhưng mấy ngày gần đây chắc tỷ cũng biết, bất kể là văn thần hay võ tướng, bọn họ đều đem phiền phức đến cho trẫm, trẫm thật sự không có sức để ứng phó, chỉ đành vất vả cho hoàng tỷ.”

Nhìn xem, mỗi lần gây sức ép cho nàng đều phải ngầm nhắc nhở nàng mau chóng giải quyết chuyện tiền triều cho y, nàng không lên tiếng trả lời thì vẫn lải nhải. Quý Thính cảm thấy buồn bực nhưng nét mặt lại dịu dàng: “Người và thần là ruột thịt, là những người thân thiết nhất trên đời, giúp người là việc cần làm.”

Quý Văn không nhận được đáp án mà mình mong muốn, khóe môi lại hạ xuống một chút: “Vậy thì hoàng tỷ làm tiếp đi.”

“Ừm” Quý Thính rũ mắt bắt đầu đọc tấu chương, lọc ra được một đống vô dụng bỏ ra ngoài, hao tổn không ít sức lực.

Tuy nàng nghiêm túc nhưng cũng không có ý định phụ trách hoàn toàn chuyện cúng tế, dù sao nàng có làm tốt thế nào, chỉ cần nàng không giao Hổ Phù ra, y vẫn sẽ có bậc thang để phóng thích Thần Đồ Xuyên, nàng phải nghĩ ra biện pháp giao lại việc này cho Lễ bộ càng sớm càng tốt.


Quý Thính vừa suy nghĩ vừa cẩn thận giữ lại những tấu chương có nội dung có ích, đợi lát nữa đưa cho Quý Văn. Quý Văn nhìn nàng vài lần, lần nào cũng thấy nàng vô cùng tập trung nên không tùy tiện trò chuyện với nàng nữa, chỉ có thể kìm nén cơn nóng giận, cúi đầu làm việc của mình.

Tỷ đệ hai người ở lại Ngự Thư Phòng hơn nửa ngày, mãi đến giờ ăn trưa mới dừng lại.

Lý Toàn thấy hai người đều đứng dậy, lúc này mới tiến lên hành lễ “Hoàng thượng, hôm nay Lục Thược cô nương tiến cung, mang theo món thịt viên của Trương phủ đến cho quý phi, quý phi nương nương muốn mời ngài đến nếm thử.”

Quý Văn nghe vậy liền nhìn Quý Thính: “Hoàng tỷ, thịt viên của Trương phủ mùi vị rất ngon, hay là chúng ta đi dùng một chút nhé?”

Chuyện Trương Lục Thược và nàng tranh giành người cả kinh thành đều biết, nàng cũng không tin là y không biết, lại còn muốn mời nàng đến dùng bữa, cố ý trả lại sự khó chịu mới đúng. Quý Thính nhoẻn miệng: “Tuy là thần có hơi không muốn gặp một người, nhưng nếu hoàng thượng đã nói vậy thì thần cũng nên đi thôi.”

“Ồ? Hoàng tỷ không muốn gặp ai?” Quý Văn ra vẻ tò mò.

Giả làm sói đuôi to* cái gì, trong lòng Quý Thính trợn mắt nhìn trời khinh thường, nhưng nét mặt lại thập phần hòa nhã: “Là Lục Thược, mấy ngày gần đây thần có nhiều chuyện không vui vì nàng ta.”

*Giả làm sói đuôi to: dùng để trào phúng một người cố làm ra vẻ, khoe khoang khắp nơi.

Quý Thính coi như là y không biết, vừa theo y đi về phía Vũ Tức Các vừa thêm mắm dặm muối kể lại chuyện Lục Thược lừa nàng năm mươi vạn lượng.

“Sao tỷ lại chi tiền, không phải nói là Thân Đồ Xuyên xuất bạc sao?” Quý Văn bật cười.

Quý Thính nghi hoặc: “Hình như thần chưa nhắc đến chuyện Thân Đồ Xuyên bỏ tiền ra, sao hoàng thượng biết?”

Nét mặt Quý Văn cứng đờ, Lý Toàn vội nói: “Lúc nãy điện hạ có nói, nô tài đều nghe thấy được.”

“Hóa ra là thần có nói à.” Quý Thính bừng tỉnh.

Quý Văn cười cười: “Đúng vậy, có nói.”

Vì Quý Thính đột ngột hỏi vậy nên sau đó Quý Văn không nói thêm câu nào nữa, Quý Thính vui sướng trong lòng suốt cả quãng đường đến Vũ Tức Các.

Hai người còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của của Trương quý phi, đôi tỷ đệ đồng thời dừng lại, nhìn nhau rồi đi vào bên trong, vừa vào cửa đã nhìn thấy một đống đồ sứ vỡ vụn trên mặt đất, Quý Thính vội đưa tay ngăn Quý Văn lại, ra vẻ lo lắng: “Hoàng thượng, cẩn thận một chút, đừng giẫm lên.”

Quý Văn được nàng dịu dàng bảo vệ, mặt mày vô thức dịu đi trong phút chốc, sau đó mới bắt đầu nghiêm mặt nhìn cung nhân đang quét dọn: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Vừa dứt lời, Lục Thược từ phòng trong đi ra, nhìn thấy hai người liền cúi đầu hành lễ: “Cung nghênh hoàng thượng, cung nghênh trưởng công chúa điện hạ, xin thứ lỗi cho cô của thần vì không thể vấn an được.”

Quý Thính nghe thấy tiếng khóc bên trong càng lúc càng lớn, khẽ nhíu mày, rất muốn biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn kiềm chế không nói ra.

Nhưng Quý Văn lại hỏi: “Quý phi làm sao vậy?”

“Cô biết hoàng thượng sắp đến nên muốn tự tay cắm mấy cành bách hợp tô điểm cho bữa trưa, không ngờ sơ ý làm rơi bình hoa, mảnh sứ vỡ bắn trúng cổ tay, cắt một đường lớn.” Lục Thược nói xong đỏ bừng hốc mắt.


Quý Thính nghe vậy thì đau lòng, muốn vào gặp nàng ấy, nhưng Quý Văn đã đi trước nàng một bước, đi vào phòng trong. Quý Thính chậm hơn một bước, bị Lục Thược bình tĩnh chặn lại.

Quý Thính nhíu mày: “Chuyện gì?”

“Cô ta đang đau, tâm trạng của không được tốt, Lục Thược sợ cô ấy làm điện hạ khó chịu, xin điện hạ chờ ở bên ngoài.” Lục Thược ngoan ngoãn nói.

Sắc mặt Quý Thính lạnh lùng: “Đây là ngươi đang ám chỉ bổn cung và Trương quý phi không được hòa thuận? Đúng là to gan, ngay cả quan hệ của hoàng thất mà cũng dám tự sắp đặt.”

“Lục Thược không dám.” Lục Thược lập tức quỳ xuống, “Chỉ là Lục Thược đau lòng cho cô, muốn hoàng thượng ở cùng với cô nhiều hơn, tuyệt đối không có ý định an bài điện hạ.”

Quý Thính cười khẽ một tiếng, uể oải ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: “Được rồi, đứng lên đi, bổn cung chưa nói gì mà ngươi đã quỳ như vậy, không biết còn tưởng rằng bổn cung ức hiếp ngươi.”

“Lục Thược không dám.” Lục Thược nói rồi hốc mắt ửng đỏ đứng lên.

Nô tài của Vũ Tức Các dâng trà lên, Quý Thính nếm thử một ngụm, là trà Long Tĩnh mà nàng thích, khóe môi hơi cong lên, tâm trạng cuối cùng cũng khá hơn một chút. Tâm trạng tốt rồi mới có sức lực để cáu kỉnh với người khác. Nàng ung dung liếc nhìn Lục Thược, chân thành hỏi: “Sao mấy ngày nay không gặp Lục Thược cô nương ở Phong Nguyệt Lâu?”

“Lúc trước Lục Thược đến Phong Nguyệt Lâu là vì không muốn thấy Thân Đồ công tử bị người khác làm nhục, nhất thời muốn bảo vệ hắn, sau đó mới nhận ra Lục Thược chẳng qua cũng chỉ là một người nhỏ bé, cho dù có tiền tài thì cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn chịu nhục.” Lục Thược nhẹ nhàng nói.

Quý Thính liếc mắt nhìn nàng ta: “Ý ngươi là bổn cung làm hắn chịu nhục?”

“Lục Thược không dám.” Lục Thược rũ mắt.

Quý Thính cười nhẹ: “Tiếc là ngươi nghĩ vậy còn Thân Đồ Xuyên thì không, nếu không tại sao hắn lại bỏ ra 50 vạn lượng bạc thay bổn cung?”

Đầu ngón tay Lục Thược vô thức bấm vào lòng bàn tay một cái, một lúc sau mới cười nhẹ: “Nhắc đến thì Lục Thược còn phải cảm ơn Thân Đồ công tử, tuy rằng điện hạ rộng lượng, không tính toán với Lục Thược, nhưng mà hôm đó Lục Thược đầu óc hồ đồ lại đi tranh giành với điện hạ, nếu thực sự tranh thắng, sợ là phụ thân cũng bị Lục Thược liên lụy, may mà Thân Đồ công tử kịp thời ra tay, mới làm Lục Thược tỉnh táo lại.”

“Ngươi nghĩ là Thân Đồ Xuyên giúp ngươi?” Quý Thính vẻ mặt vi diệu.

Lục Thược rũ mắt: “Lục Thược không dám nghĩ như vậy, chỉ là Lục Thược là một nữ tử chưa lấy chồng, đến Phong Nguyệt Lâu vốn đã tổn hại đến thanh danh, nếu ngày đó thật sự thắng điện hạ thì cho dù Lục Thược không làm gì thì trong mắt người đời cũng không trong sạch, chuyện này phải cảm tạ Thân Đồ công tử.”

Quý Thính: “....” Nhìn ra rồi, đúng là đồ thần kinh.

Lục Thược vẫn còn chưa nói xong, mỗi một câu nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực chất như một nhát dao, nếu Quý Thính còn thích Thân Đồ Xuyên thì thể nào cũng bị nàng ta đâm đau. Tranh giành người với nàng, còn ở đây minh bao ám biếm*, nếu toàn bộ mưu trí của tiểu nha đầu này đều dành hết cho nàng mà nàng lại không mượn đề tài này để nói chuyện của mình một chút thì có vẻ hơi có lỗi với nàng ta.

*Minh bao ám biếm: bề ngoài thì khen nhưng thực chất đang mỉa mai khinh bỉ.

Quý Thính liếc nàng ta một cái, đột ngột vỗ bàn đứng dậy, phẫn nộ chỉ vào nàng ta hỏi: “Ngươi có ý gì? Thân Đồ Xuyên xuất bạc ra là vì thích bổn cung, sao có thể vì giải vây giúp ngươi, che chở cho ngươi, đúng là nói hươu nói vượn!”

Có vẻ như Lục Thược cũng đoán được rằng nàng sẽ bất thình lình nổi cơn thịnh nộ, mọi người vừa nhìn đến đã vội vàng quỳ rạp xuống đất, hốc mắt phiếm hồng nói: “Lục Thược không có ý đó, xin điện hạ đừng đổ oan ta.”

“Không có ý đó? Bổn cung thấy ngươi có ý đó, ngươi là cái dạng gì mà dám tranh giành với bổn cung?!” Quý Thính liếc thấy thân ảnh của Quý Văn và Trương quý phi đang vội vàng từ phòng trong đi ra, lập tức nổ giận đùng đùng đi đến trước mặt Lục Thược, nhưng mới đi được vài bước thì nhắm hai mắt lại, trực tiếp ngã xuống đất.

“Điện hạ!”

“Hoàng tỷ! Mau truyền thái y!”

Lúc Quý Thính nhắm mắt lại nằm xuống, chỉ cảm thấy có một thân ảnh mang theo hương thơm lao về phía mình, trong lòng không khỏi buồn cười, đệ đệ ruột của nàng còn chưa đến mà nha đầu này đã chạy nhanh như vậy. Nhưng đến đây cũng tốt, có người phối hợp, Quý Thính nằm thẳng, trong lúc Quý Văn đang muốn mời thái y thì bí mật nhéo vào lòng bàn tay của quý phi.

Trương quý phi sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày nói với Quý Văn: “Hoàng thượng, thái y vừa rồi băng bó cho thần thiếp còn ở thiên điện, chi bằng trực tiếp đưa qua cho điện hạ, tránh phải trì hoãn.”


“Được, mau đưa qua đây!” Quý Văn nhíu mày nói.

Nhóm cung nhân hộ tống Quý Thính đi về hướng thiên điện, Quý Văn cũng đi theo sau, Trương quý phi lập tức ngăn y lại: “Hoàng thượng, tuy điện hạ là chị ruột của ngài, nhưng dù sao nam nữ khác biệt, vẫn là để nô tì đi qua.”

“Được, vất vả cho quý phi rồi.” Quý Văn nói xong nhìn về phía Lục Thược: “Ngươi cũng ở lại đi, giải thích những chuyện đã xảy ra.”

“....Vâng” Lục Thược run rẩy cúi đầu.

Trương quý phi liếc mắt nhìn Lục Thược một cái rồi trực tiếp đi về hướng thiên điện, sau khi đến liền sai tất cả các cung nhân đi ra ngoài, chỉ cho thái y đi theo vào trong điện. Tuy rằng để thái y theo vào nhưng khi gần đến phòng trong, Trương quý phi lại dừng lại: “Ngươi tạm thời ở ngoài đợi đi, bổn cũng vào trước xem sao.”

“Vâng ạ” Thái y lập tức dừng lại.

Lúc này Trương quý phi mới ngẩng cao đầu đi vào phòng trong, nhìn thấy Quý Thính vẫn đang nằm an ổn trên giường, mới tức giận hỏi: “Bây giờ không có ai, người còn giả vờ gì nữa?”

Quý Thính bất động.

Trương quý phi cười lạnh: “Không biết là điện hạ có ý gì, chẳng lẽ muốn hãm hại Lục Thược, hãm hại Trương gia của thần thiếp hay sao?”

Quý Thính vẫn bất động.

Trương quý phi dừng lại một chút, đáy mắt chợt xuất hiện một tia không xác định: “Điện hạ?”

Mặt mày Quý Thính bình thản, như thể thật sự bất tỉnh vậy.

“Điện hạ!” Trương quý phi vội vàng chạy đến, nắm lấy bả vai Quý Thính bắt đầu lay.

Quý Thính bị nàng ấy lay đến mức không cố kiềm được nữa, xì một tiếng bật cười, mở mắt ra nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của nàng ấy, càng không thể nhịn được cười.

Trương quý phi ngơ ngác nhìn nàng, sau khi phản ứng lại được thì đột ngột nổi giận: “Điện hạ, người có ý gì đây?!”

“Đừng đừng, đùa với ngươi thôi, tức giận gì chứ.” Quý Thính mỉm cười nhìn nàng ấy.

Trương quý phi bị nàng nhìn chằm chằm thì gò má liền đỏ lên, vốn đang muốn nghiêm mặt nhưng vừa mở miệng lại có vẻ không đủ khí thế: “Ai đùa với người chứ? Chúng ta rất thân nhau sao?”

“Không thân không thân, lần sau bổn cung không dám nữa” Quý Thính áy náy nói, nhưng trên mặt lại không có chút thành ý nào, nói xong trực tiếp hỏi, “Tay ngươi bị thương có nghiêm trọng không?”

Trương quý phi ngẩn người, hơi mất tự nhiên quay mặt đi: “Không cần người lo lắng, mèo khóc chuột.”

“Cho bổn cung nhìn xem.” Quý Thính nói.

Trương quý phi hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt cực kì mất kiên nhẫn nhưng vẫn duỗi tay qua, Quý Thính vén tay áo của nàng ấy lên một đoạn, nhưng cũng chỉ nhìn thấy được vải trắng quấn bên ngoài, còn bên trong thế nào thì không nhìn thấy được.”

“Miếng vải băng bó này mỏng nhưng không có vết máu chảy ra ngoài, hẳn là không tổn thương đến kinh mạch” Quý Thính thở phào nhẹ nhõm, sau đó dùng giọng điệu nhẹ nhàng dạy bảo, “Bổn cung thường dùng bữa trong cung, ngươi cần phải long trọng vậy sao, muốn cắm mấy bông bách hợp thì chỉ cần kêu nô tài là được, sao phải tự mình làm?”

“Thần thiếp chuẩn bị là vì hoàng thượng, điện hạ tự mình đa tình gì chứ?” Trương quý phi trừng mắt nhìn nàng, khuôn mặt lại càng đỏ hơn.

Quý Thính nhướng mày: “Phải không? Sao ta lại thấy là dành cho mình nhỉ?”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương