Mặc dù đã hòa ly hơn hai năm, phút chốc nhìn thấy Thân Đồ Xuyên kia, Quý Thính vẫn bất giác chột dạ, nàng khẽ ho một tiếng, bày ra dáng vẻ bình tĩnh gọi bốn mỹ nam kia: "Cùng bổn cung về cung đi."

“Vâng.” Bốn người đồng thanh đáp rồi lập tức đi theo nàng ra khỏi cung.

Thân Đồ Xuyên lạnh lùng nhìn nàng đi qua mình, sau khi đứng ngây ngốc một hồi lâu, mặt vẫn không có biểu cảm gì đi tới tẩm cung của Quý Văn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trong tẩm cung, Quý Văn vừa dùng một viên đan dược, đang lúc tinh thần sảng khoái, nhìn thấy Thân Đồ Xuyên tới, cười nói: "Ngươi đến rất đúng lúc, có gặp được hoàng tỷ?"

“Bẩm Hoàng Thượng, có gặp.” Thân Đồ Xuyên bình tĩnh trả lời.

Quý Văn cười càng tươi hơn, vô tình ho lên một tiếng, Thân Đồ Xuyên bình tĩnh bước tới vỗ vỗ vào lưng y, đợi y đỡ hơn mới đứng dậy.

"Khụ… Hoàng tỷ này của trẫm, đúng là rất háo sắc, sau khi nghe trẫm nói nơi này mới có mỹ nam tử Bắc Cương, trực tiếp xin trẫm để dẫn người đi, trẫm thật sự cũng không có cách nào khác." Quý Văn vừa ho khan vừa nói, còn không quên nhìn sắc mặt của Thân Đồ Xuyên.

Thân Đồ Xuyên có vẻ không cảm thấy hứng thú với chuyện này, sau khi nghe xong cũng chỉ thản nhiên nói: "Từ trước đến nay Hoàng Thượng đều thiên vị trưởng công chúa, nếu là thứ trưởng công chúa muốn đương nhiên Hoàng Thượng sẽ đáp ứng."

"Đúng vậy, trẫm cũng chỉ có một hoàng tỷ, nên thiên vị một chút," Quý Văn ho khan một tiếng, mỉm cười nhìn hắn, "Lại nói đến bây giờ ngươi vẫn chưa thành thân, không bằng trẫm mai mối cho ngươi một người thế nào?"

“Vi thần một mình, cũng không thể gây họa cho cô nương trong sạch nhà người ta.” Thân Đồ Xuyên khéo léo từ chối.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng Quý Văn lại xem như không nghe thấy: "Con gái út của Chu thị lang, nghe nói vừa xinh đẹp lại thông minh, hiện giờ vừa mới tròn mười sáu, cũng rất xứng với ngươi, không bằng chờ thêm hai ngày nữa tới cung yến, trẫm tứ hôn cho các ngươi."

Thân Đồ Xuyên trầm mặc một lát: "Hoàng Thượng nhất định cố chấp chuyện này?"

“Sao lại nói trẫm cố chấp, trẫm cũng vì lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của ngươi,” Giọng Quý Văn càng ngày càng nhỏ, trên trán lấm tấm mồ hôi, “Phụ mẫu ngươi cũng không còn, nếu trẫm không quan tâm tới ngươi, còn có ai quan tâm tới ngươi?"


Bàn tay dưới tay áo của Thân Đồ Xuyên bất giác siết chặt, một lát sau mới thản nhiên nói: "Vậy vi thần tạ ơn Hoàng Thượng."

"Ngươi hiểu được khổ tâm của trẫm là tốt rồi," Quý Văn hài lòng gật đầu, sau đó nhìn sang Lý Toàn ở bên cạnh, "Trẫm mệt rồi, tiễn Thân Đồ ái khanh ra ngoài đi."

“Vâng.” Lý Toàn khom người, cúi đầu làm động tác mời Thân Đồ Xuyên.
Thân Đồ Xuyên thi lễ với Quý Văn, sau đó quay người rời đi.

Lý Toàn lặng lẽ tiễn hắn tới cửa cung, khi đi đến một góc hẻo lánh không có ai, ông ta đột nhiên nói: “Vài ngày trước đại nhân cùng điện hạ nói chuyện ở thiên điện, đã bị một tiểu thái giám nhìn thấy.”

“Mấy ngày gần đây Hoàng Thượng dùng đan dược, thoạt nhìn tinh thần tốt lên không ít.” Thân Đồ Xuyên nói một câu không liên quan.

Lý Toàn sửng sốt một chút: "Đúng vậy, tin thần của Hoàng Thượng đã tốt lên nhiều."

“Đáng tiếc vẫn giống như trước không thể lo liệu quốc sự,” Thân Đồ Xuyên ánh mắt lạnh lùng, “Nếu tăng liều lượng đan dược lên, nói không chừng sẽ đỡ hơn.”

Lý Toàn lập tức khom người: "Nô tài tuân lệnh."

Thân Đồ Xuyên dừng một chút, bình tĩnh nhìn ông ta một cái: "Làm việc cẩn thận."

“Vâng, đại nhân.” Lý Toàn nhẹ nhàng trả lời.

Sau đó hai người cũng không ai lên tiếng, lẳng lặng đi tới cửa cung, khi đến gần cửa cung, Thân Đồ Xuyên đột nhiên hỏi: "Mấy nam tử Bắc Cương kia tướng mạo rất đẹp?"

Lý Toàn sửng sốt, có chút bối rối không hiểu ý của hắn nhưng vẫn thành thật trả lời: "Theo nô tài nhìn thấy, quả thật cao lớn anh tuấn."

Thân Đồ Xuyên cụp mắt xuống nhìn: "Nữ nhân sẽ thích?"


“…Hẳn là như vậy.” Lý Toàn có lẽ đã đoán ra được đối phương có ý gì, nhất thời có chút xấu hổ.

Không khí xung quanh Thân Đồ Xuyên đột ngột giảm xuống sau khi nghe ông ta nói ra lời này, rời đi không nói một lời, Lý Toàn nhìn bóng lưng của hắn biến mất ở ngoài cửa cung, nhịn không được tự tát vào miệng mình một cái.

Sau khi Thân Đồ Xuyên rời đi, Lý Toàn không dám chậm trễ, vội vàng trở về tẩm cung, sau khi nhìn thấy Quý Văn đã ngủ, liền bước tới giúp y đắp chăn bông.

"Ừm..." Quý Văn mở mắt ra, sau khi nhìn thấy Lý Toản liền nhắm mắt lại, cau mày hỏi: "Thân Đồ Xuyên đi rồi?"

“Bẩm Hoàng Thượng, Thân Đồ đại nhân đã rời khỏi cung rồi.” Lý Toàn vội vàng đáp.

Quý Văn mơ hồ đáp lại: "Có vẻ hắn bất mãn với chuyện tứ hôn?"

"Thân Đồ đại nhân vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng xa cách như vậy, nô tài cũng không thấy ngài ấy có gì không hài lòng, dọc đường cũng hỏi nô tài vài vấn đề về con gái nhà Chu thị lang, nô tài cũng không hiểu ý, chỉ có thể nói mấy lời dễ nghe.” Lý Toàn nghiêm túc nói.

Quý Văn cười nhạo một tiếng: "Bên ngoài tỏ vẻ thanh cao, không phải cảm thấy hứng thú với cô nương nhà người ta, được rồi, ngươi lui xuống đi, trẫm nghỉ ngơi một lát."

“Vâng, Hoàng Thượng.” Lý Toàn đáp, nhìn y ngủ say rồi mới rời đi.

Bên này Quý Thính vừa ra khỏi cung, liền trực tiếp giao tứ mỹ nam của Bắc Cương cho phu xe, để phu xe đưa mấy người họ tới biên viện phía Nam thành, còn về phần mình, nàng cùng Phù Vân và Chử Yến chậm rãi đi trên đường.

“Điện hạ, người thật sự muốn sủng hạnh bốn nam tử Bắc Cương kia sao?” Phù Vân cau mày hỏi.

Quý Thính liếc mắt nhìn y một cái: "Sao vậy?"

“… Không sao, ta chỉ cảm thấy rất có khả năng bọn họ là tai mắt do Hoàng Thượng phái tới, tốt nhất điện hạ vẫn nên cách xa bọn họ một chút.” Phù Vân buông tiếng thở dài.


Quý Thính mỉm cười: "Chính vì bọn họ là tai mắt của Hoàng Thượng cho nên chúng ta không thể tránh xa bọn họ, nếu không bọn họ sẽ nói với Hoàng Thượng ta lạnh nhạt với bọn họ, chẳng lẽ Hoàng Thượng không nghi ngờ?"
“Vì sao vẫn còn nghi ngờ?” Phù Vân khó hiểu.

Quý Thính dừng một chút, không trả lời.

Phù Vân muốn hỏi lại, đột nhiên có tiếng xe ngựa phía sau, quay đầu lại thì thấy là một cỗ xe quen thuộc, vì thế liền im lặng chờ xe ngựa của bọn họ đi qua.

Nhưng mà khi xe ngựa đi tới phía trước bọn họ đột nhiên dừng lại, giọng nói lạnh lùng củaThân Đồ Xuyên từ trong xe ngựa truyền đến: "Sao điện hạ lại đi bộ vậy?"

“Ồ, xe ngựa của bổn cung cũng không thể ngồi được nhiều người, bổn cung chỉ có thể đi bộ mà thôi.” Quý Thính bình tĩnh trả lời.

Trong xe ngựa có động tĩnh, thanh âm của Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt: "Điện hạ đúng là biết thương hương tiếc ngọc, tình nguyện đi một mình cũng không nỡ để bốn nam tử Bắc Cương kia chịu mệt."

“Đêm nay bọn họ phải hầu hạ bổn cung, đương nhiên phải nghỉ ngơi dưỡng sức mới được.” Quý Thính chưa kịp nói xong đã cảm thấy người trên xe đều có tâm trạng không tốt nhưng khi biết chuyện này, ngược lại tâm tình của nàng rất tốt.

Lần này Thân Đồ Xuyên yên lặng một lúc lâu, sau đó mới lạnh lùng lên tiếng: "Vậy bản quan phải chúc mừng điện hạ có giai nhân bầu bạn."

…Chậc, nghe lời này, sao lại cảm thấy chua như vậy? Quý Thính nhướng mày, nàng chưa kịp nói thì xe ngựa của Thân Đồ Xuyên đã lao đi.
Phù Vân nhìn chằm chằm vào xe ngựa phía trước cho đến khi nó biến mất, quay đầu nhìn Quý Thính vẻ mặt khó hiểu: "Điện hạ, sao ta cảm thấy vừa rồi hắn đang ghen?"

“Ngươi còn biết cái gì gọi là ghen sao?” Quý Thính buồn cười.

Phù Vân nhất thời không nói nên lời: "Ban đầu ta cũng không biết, nhưng một thời gian khi hắn còn ở trong phủ trưởng công chúa, cho dù ta không muốn nhìn thấy cũng không được… Vì sao hắn đã cùng điện hạ hòa ly, hiện tại còn ghen?"

Chử Yến nghe xong liền nhìn về phía xe ngựa đi xa, nhất thời không lên tiếng.

Quý Thính không trả lời câu hỏi của Phù Vân mà giục y mau chóng rời đi.

Sau khi ba người đi đến chợ, Phù Vân chạy đến thuê một chiếc xe ngựa, lúc này cả ba người lên xe ngựa trở về phủ trưởng công chúa.

Vừa bước vào cửa, A Giản đã lao về phía Quý Thính: "Nương!"


Quý Thính cười, ôm lấy hắn: "Có phải rất nhớ mẫu thân không?"

"Nhớ," A Giản trả lời xong, chỉ về phía cửa, "Đi ra ngoài, đi ra ngoài!"

Quý Thính thở dài, kiên nhẫn dỗ dành: "Đợi khi nào A Giản được hai tuổi, nương sẽ dẫn con đi chơi, được không?"

"Không muốn, ra ngoài..." A Giản bĩu môi, nước mắt lập tức trào ra.
Trong lòng Quý Thính lúc này rất rối bời, đành phải đưa hắn tới chỗ Phù Tinh Phù Nguyệt để dời đi sự chú ý của hắn. Sau khi A Giản quên mất chuyện muốn ra ngoài, mới giao hắn cho Phù Vân và Chử Yến trông nom, xoa eo rồi cùng Mục Dự Chi đi ra ngoài.

“Điện hạ có tính chờ sau khi A Giản được hai tuổi, liền đem thân phận của hắn chiếu cáo thiên hạ hay không?” Mục Dự Chi hỏi.

Quý Thính mím môi: "Sau hai tuổi là an toàn nhất."

"Như vậy cũng cần nửa năm, A Giản bây giờ càng lớn, mỗi ngày đều ầm ĩ chuyện đi ra ngoài, điện hạ thật sự nỡ để hắn mỗi ngày khóc nháo như vậy sao?" Mục Dự Chi lại hỏi.

Quý Thính không nói.

Mục Dự Chi ngừng lại, yên lặng nhìn nàng một lát sau mới lên tiếng: "Ban đầu điện hạ dự định như thế nào?"

"Ta đã phái người tới thái y viện điều tra qua, hiện giờ thân thể của Quý Văn như nỏ mạnh hết đà, ta định chờ đến khi bệnh của hắn trở nặng, sẽ đem thân phận của A Giản chiếu cao khắp thiên hạ," Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn ta, “Hắn nhiều năm không có con là sự thật, đến lúc đó chẳng sợ đám văn thần không thích ta cũng sẽ cùng với đám võ tướng, cầu xin Quý Văn lập A Giản làm thái tử.”

"Nếu đã tính toán như vậy, chỉ cần Quý Văn không có con nối dòng, cho dù thân thể hắn khỏe mạnh, cũng chỉ có thể lập A Giản làm người kế vị, tại sao phải đợi tới khi hắn bệnh nặng?" Mục Dự Chi không hiểu.
Quý Thính cụp mắt xuống: "Bởi vì thái tử phải vào ở trong Đông Cung, nếu như thân thể hắn vẫn còn khỏe mạnh, ngộ nhỡ nổi sát tâm với A Giản, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài tầm tay của ta."

Mục Dự Chi cũng không đáp lời, một hồi lâu sau mới chậm rãi nói: "Cho dù hắn bệnh nặng, chỉ cần hắn muốn ra tay, đến lúc đó điện hạ sẽ cực kỳ khó bảo vệ A Giản."

"Cho nên ta phải đợi hắn bệnh nặng," Quý Thính nhìn vào mắt hắn ta, "Một người bệnh nặng, bởi vì triều thần bức ép lập thái tử, cũng có thể vì tức giận quá mà đột tử."

Mục Dự Chi khựng lại, cuối cùng cũng hiểu được mục đích của nàng.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương