Công chúa tại thượng
-
Chương 113:
Sau khi Thân Đồ Xuyên đi khỏi, Quý Thính khẽ thở dài, giơ hai tay lên không trung, híp mắt kiểm tra thật kỹ. Tối hôm qua nàng rửa rất lâu, vết máu dính phải đã được rửa sạch sẽ từ lâu nhưng dòng máu ấm áp trong lòng bàn tay nàng bùng nổ xúc cảm, có cảm giác như chưa sạch vậy.
Bên khu nhà trống đã lâu rồi chưa có người mới vào ở, những người bệnh trước cứ theo thời gian bệnh càng ngày càng nặng hơn hoặc không chịu nổi nữa mà đi khỏi thế gian này, lúc trước ở kín hết các gian phòng mà bây giờ không ít phòng trống. Nếu thực sự không tìm ra cách cứu chữa thì sớm muộn gì cũng có một ngày khu nhà trống thực sự trở thành khu nhà trống không.
Đó là điều nàng cực kỳ không muốn thấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ nàng vẫn chưa xác định mình có nhiễm ôn dịch hay không, trong lúc nhất thời không tiện tiếp xúc với nhiều người, vì thế nàng tìm đọc các sách về y thuật, xem thử xem có thể tìm ra cách giải quyết hay không, chỉ tiếc hết nguyên một ngày, ngoại trừ đau vai mỏi mắt thì chẳng tìm được phương thuốc nào cả.
Cũng may tối hôm đó Thân Đồ Xuyên trở về mang cho nàng một tin tức tốt: “Mấy ngày nay các thái y đã tìm ra các ức chế ôn dịch, mặc dù không thể trị tận gốc nhưng có thể kéo dài thời gian phát bệnh, chắc hẳn chỉ cần thêm một khoảng thời gian nữa là có thể giải quyết ôn dịch một cách triệt để.”
Quý Thính nghe vậy thì vội vàng đi đến bên tường, đi được một nửa đường thì dừng lại: “Thật sao?”
“Ừ, là thật, hôm nay người bệnh bên khu nhà trống đều uống thuốc, trừ mấy người bệnh nguy kịch thì tinh thần ai cũng tốt hơn một chút.” Thân Đồ Xuyên trả lời.
Quý Thính nhíu mày: “Phương thuốc này nghiên cứu ra vào hôm nay?”
“Không hẳn, mấy ngày trước đã trong quá trình nghiên cứu rồi, chính là loại thuốc tăng cường sức khỏe nàng bảo lúc trước, việc có thể ức chế bệnh tình thì đến hôm nay mới phát hiện, vì thế các thái y bèn tăng thêm lượng thuốc.” Thân Đồ Xuyên giải thích tỉ mỉ.
Quý Thính thở phào: “Dù thế nào thì đều là chuyện tốt... Lương thực cứu nạn tới chưa?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhắc đến việc này, nụ cười trên môi Thân Đồ Xuyên nhạt đi một chút: “Đến thì đến rồi nhưng mà... Không nhiều bằng lần đầu tiên.”
“Là sao?” Quý Thính nhíu mày.
Thân Đồ Xuyên mím môi: “Hoàng thượng vẫn luôn để ý tới ôn dịch, biết người nhiễm bệnh đều được đưa đến khu nhà trống thì muốn nhanh chóng giải quyết bọn họ để những người dân còn lại khôi phục cuộc sống bình thường.”
“Mau chóng giải quyết là ý gì?” Quý Thính sầm mặt.
Thân Đồ Xuyên nhìn nàng: “Điện hạ hiểu mà, khẩu dụ của hoàng thượng, nói là để không gây nguy hiểm cho kinh đô, ảnh hưởng tới xã tắc, đó là biện pháp đơn giản nhất, bảo điện hạ nhanh chóng đưa ra lựa chọn.”
“Nếu ta không đồng ý thì sao?” Quý Thính lạnh nhạt hỏi.
Thân Đồ Xuyên rũ mắt: “Hoàng thượng hiểu điện hạ, biết điện hạ không ra tay với bách tính được nên chỉ đưa lượng lương thực dùng cho năm ngày, muốn điện hạ giải quyết người ở khu nhà trống trong vòng năm ngày, nếu không đồng ý... Sau này sẽ không đưa lương thực tới Giao Huyền nữa.”
“Hắn lại dám lấy tính mạng bách tính Giao Huyền để uy hiếp.” Quý Thính tức giận run người.
Thân Đồ Xuyên im lặng một lát rồi nói: “Điện hạ đừng sợ, chỉ cần trong vòng năm ngày chúng ta tìm ra phương thuốc chữa khỏi dịch bệnh thì hoàng thượng sẽ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
Nhưng mà trước đó đã qua rất nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn chưa tìm ra cách gì, chỉ có năm ngày sao có thể tìm ra được. Quý Thính tức tối không chịu nổi nhưng nàng chỉ có thể ép mình bình tĩnh lại: “Nhất định phải giấu tin tức này đi, nếu truyền vào trong thành thì sẽ thành loạn lớn.”
“Ta biết.” Thân Đồ Xuyên đáp.
Tâm trạng Quý Thính vô cùng tệ, nhìn hắn: “Mấy ngày tới giảm bớt lượng lương thực trước, cố gắng hết sức kéo dài thời gian, ngươi bảo các thái y nhanh chóng nghiên cứu phương thuốc, trong vòng năm ngày nhất định phải tìm ra cách trị khỏi dịch bệnh.”
“Ta đi làm ngay.” Thân Đồ Xuyên nói xong thì dừng lại một chút, không nhịn được hỏi tiếp: “Thính nhi, nàng không có chỗ nào khó chịu chứ?”
Nghe hắn thay đổi cách xưng hô, vẻ mặt Quý Thính dịu lại: “Ta không sao, qua hai ngày nữa mà vẫn không sao thì ta sẽ ra ngoài giúp ngươi.”
“Ừ, nhất định sẽ không sao, nàng nhân hai ngày này nghỉ ngơi nhiều vào, đợi đến khi ra ngoài sẽ rất bận.” Nét mặt Thân Đồ Xuyên hơi thả lỏng.
Quý Thính gật đầu, đợi hắn đi thì tiếp tục xem sách y thuật. Trời càng ngày càng tối, dù trong viện đã thắp đèn nhưng vẫn không thể đọc sách được, nàng đành phải vừa cầm sách vừa cầm đèn, chuẩn bị về phòng xem tiếp, kết quả vừa đứng dậy thì mắt tối sầm ngã xuống đất, đợi đến khi nàng tỉnh táo lại thì sách đã bị đèn đốt cháy.
Nàng vội dập lửa, lập tức cười khổ một tiếng, đang định đứng dậy thì vẻ mặt nàng cứng đờ...
Mấy ngày nay nàng tiếp xúc với người nhiễm bệnh nhiều nhất, nhớ đến những người vừa mới nhiễm bệnh, triệu chứng ban đầu chính là trước mắt tối sầm.
Không thể nào, hôm qua nàng về đã tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, sau đó còn uống thuốc bổ, không thể nhiễm bệnh dễ dàng như thế, chắc là do nàng đứng dậy quá nhanh nên nhất thời không chịu nổi.
Nàng bình tĩnh đi vào phòng, lấy quyển sách y khác xem, đến tối khuya mới đi ngủ.
Không biết có phải ban ngày rảnh rỗi quá không mà cả buổi tối nàng không ngủ yên giấc được, rõ ràng đang trong ngày đông giá rét nhưng cả người nàng đổ đầy mồ hôi, đến hôm sau thức dậy thì sắc mặt kém hơn rất nhiều.
Nàng mở mắt ra nhìn rèm giường, một lúc sau mới dậy ngồi trước bàn trang điểm nhìn gương đồng, trong lúc ngẩn ngơ dường như thấy bản thân trước khi chết ở kiếp trước.
Quý Thính nhìn chằn chằm gương một lúc, sau đó trang điểm nhẹ rồi mới đứng dậy đi ra ngoài, quả nhiên Thân Đồ Xuyên đã chờ sẵn trên đầu tường.
“Phò mã gia bò trên tường cả ngày như thế, không sợ bị người ta cười chê sao?” Quý Thính nhìn hắn với vẻ bất đắc dĩ.
Thân Đồ Xuyên nhìn chằm chằm nàng một lúc, khóe môi hơi cong lên: “Hôm nay sắc mặt điện hạ tốt hơn rất nhiều.”
“Ừ, mấy hôm nữa là có thể ra ngoài.” Quý Thính nhẹ nhàng nói.
Ánh mắt Thân Đồ Xuyên hơi dịu xuống: “Không sao là tốt rồi.”
“Hôm nay bên phủ nha thế nào?” Quý Thính hỏi.
Thân Đồ Xuyên đáp: “Mọi chuyện đều thuận lợi, điện hạ cứ yên tâm nghỉ ngơi.”
Quý Thính khẽ gật đầu, tán gẫu với hắn những chuyện khác nữa rồi giục hắn đi làm việc. Lúc đi trong lòng Thân Đồ Xuyên vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, hôm nay sắc mặt Quý Thính tốt hơn rất nhiều nhưng trong mắt ngập tràn sự uể oải, có vẻ như không vực dậy tinh thần được vậy, chẳng lẽ nàng khó chịu?
Thân Đồ Xuyên cau mày lại, lúc về phủ nha thì gặp một vị thái y, hắn nói trạng thái của Quý Thính cho thái y nghe.
“Nếu đúng như lời phò mã gia nói thì có lẽ chỉ là nghỉ ngơi không tốt, triệu chứng rõ ràng nhất khi mắc dịch bệnh là sắc mặt tái nhợt tiều tụy chứ không thể tốt được.” Thái y an ủi.
Thân Đồ Xuyên nghe xong mới yên tâm, lúc đi đến phủ nha thì đúng lúc thấy sai dịch đang để thêm hai cái bánh bao vào giỏ cho một người phụ nữ, hắn cau mày lại đi lên phía trước, nữ nhân kia nhìn thấy hắn thì vội vàng chạy mất.
“Thỉnh an phò mã gia.” Đám sai dịch đứng dậy, nói xong thấy hắn vẫn nhìn theo bóng lưng nữ nhân lia thì vội mở miệng giải thích: “Đó là Ngô tẩu, trong nhà có hai đứa trẻ trắng trẻo mập mạp, đều ăn khỏe, điện hạ bảo cho nàng ta thêm chút đồ ăn.”
“Sắc mặt nàng ta rất kém, xác định không nhiễm dịch bệnh đó chứ?” Thân Đồ Xuyên trầm giọng hỏi.
Sai dịch hơi sửng sốt: “Chắc là không đâu... Nàng ta gầy gò như thế là vì không muốn để con chịu đói, mọi người lấy đồ ăn đều dành bớt cho con, đám trẻ nhà nàng ta không lớn, nếu nàng ta nhiễm bệnh thì bây giờ con nàng ta cũng nhiễm bệnh rồi mới phải.”
Thân Đồ Xuyên nhìn bóng lưng Ngô tẩu thêm một chút, sau đó vẫn lạnh lùng nói: “Gọi một đại phu đi cùng các ngươi tới khám cho nàng ta.”
Đám sai dịch nhìn nhau, cuối cùng vẫn nghe theo, nhưng lúc đang chuẩn bị đi tìm Ngô tẩu, một sai dịch có quen biết với nàng ta đột nhiên nhũn chân ngã xuống đất, sau đó ho ra một búng máu đen.
Tiếng động đột ngột đó của hắn ta bị người dân nhìn thấy, khi nhận thức được rằng có khả năng sai dịch này bị nhiễm dịch bệnh thì hoảng hốt chạy lung tung khắp nơi, trong lúc nhất thời tình hình trở nên hỗn loạn. Thân Đồ Xuyên lập tức dẫn các sai dịch khác ổn định tình hình, sau đó tái mặt đi gọi thái y tới.
Thái y xem bệnh cho sai dịch xong thì sắc mặt cũng tệ theo: “Đây rõ ràng là bệnh nặng rồi, sao trước đó không nói?!”
Sai dịch lấy lại sức, ngỡ ngàng nói: “Nhưng ta vẫn ăn ngon ngủ ngon, không hề có cảm giác nhiễm bệnh.”
Thái y muốn hỏi tiếp nhưng Thân Đồ Xuyên ngắt lời trước: “Mấy ngày nay ngươi ở phủ nha đúng không?”
“Thưa phò mã gia, lúc trước điện hạ dặn dò bảo sai dịch đều ở lại phủ nha, một là thuận tiện điều động người, hai là nếu xảy ra chuyện gì thì không liên lụy đến người nhà...” Sai dịch nghĩ lại khoảng thời gian này đều cùng ăn cùng ở với các huynh đệ, bỗng im lặng không nói gì nữa.
Mặt Thân Đồ Xuyên tái nhợt, lập tức căn dặn: “Tập trung hết tất cả sai dịch lại, để thái y xem cho từng người một, ai khỏe mạnh thì đến từng nhà thông báo, bắt đầu từ ngay ngày hôm nay tiếp tục đóng cửa không ra ngoài, người nhiễm bệnh tạm thời vào khu nhà trống chờ, số còn lại thì đợi Chu đại nhân đến rồi tiếp tục bàn bạc, đừng ai rảnh rang nữa, mau đi đi!”
“Á, à, vâng, ty chức đi ngay!”
Người dân đã về gần hết rồi, chỉ còn lại đám sai dịch ở đó, đợi các đại phu gấp gáp tới thì Thân Đồ Xuyên nhìn họ nói: “Sau khi khám cho các sai dịch xong thì các người theo những người khỏe mạnh đi kiểm tra, nếu có người nhiễm bệnh thì không cần lãng phí thời gian nữa, trực tiếp bắt vào khu nhà trống!”
“Vâng!”
Vẻ mặt Thân Đồ Xuyên cứng rắn lạnh lùng, bận rộn đến tận khuya mới về, Quý Thính vẫn ngồi trong sân, nghe thấy tiếng động thì vội cất lời: “Sao hôm nay về muộn thế, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Thân Đồ Xuyên dừng chân, nhìn xoáy vào bức tường ngăn cách giữa hai người, im lặng một lát mới bình tĩnh nói: “Không có chuyện gì đâu, tất cả vẫn như bình thường.”
“Nhưng sao lại về muộn như vậy?” Quý Thính nhíu mày.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook