“Vậy thì nghe lời, để chuyện của các thái y cho ta xử lý.” Thân Đồ Xuyên trực tiếp ngắt lời nàng.

Quý Thính nhìn hắn không biết làm sao: “Hình như sau khi ngươi đến Giao Huyền thì càng ngày càng bá đạo ngang ngược.”

“Nếu ta không bá đạo một chút thì vừa rồi nàng đã xông tới trước mặt đám người gây chuyện kia.” Thân Đồ Xuyên nhắc đến chuyện này thì có chút không vui: “Cho dù nàng thấy đeo khăn che mặt rồi không sợ nhiễm dịch bệnh, chẳng lẽ nàng không sợ bọn họ đột nhiên ra tay khiến nàng bị thương sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Có ngươi ở đây rồi, ta sợ gì chứ?” Quý Thính đáp một câu qua loa nhưng trong giọng nói tràn đầy sự tin tưởng đối với hắn.

Thân Đồ Xuyên nắm chặt tay nàng, lặng lẽ cho nàng thêm sức mạnh. Quý Thính lại ngáp một cái, buồn ngủ ngồi cạnh hắn, trong chốc lát đã dựa vào lòng hắn ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, xe ngựa dừng trước cửa hiệu buôn, phu xe lên tiếng: “Điện hạ...”

“Yên lặng.” Thân Đồ Xuyên mở miệng.

Phu xe khựng người mấy giây rồi không nói gì thêm nữa.

Trong xe ngựa vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Thân Đồ Xuyên có thể nghe thấy tiếng hít thở của Quý Thính, hắn rũ mắt nhìn thâm quầng dưới mắt Quý Thính, sau đó thở dài một hơi.

Quý Thính chỉ ngủ một lúc rồi dậy ngay, lúc mở mắt ra thì thấy xe ngựa đã dừng, lập tức nhíu mày hỏi Thân Đồ Xuyên: “Sao không gọi ta dậy?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đã đến hiệu buôn rồi, nàng mau đi gặp Mục Dự Chi đi, gặp nhau xong thì ta đưa nàng về nghỉ trước rồi ta đi gặp các thái y.” Thân Đồ Xuyên không đáp lại lời oán giận của nàng mà sắp xếp các việc cần làm sau đó một cách rõ ràng.

Quý Thính không nói gì nhìn hắn một cái rồi xuống xe ngựa, đến gõ cánh cửa lớn đóng chặt của hiệu buôn, không bao lâu sau Mục Dự Chi vội vã chạy đến.

“Điện hạ!”


Hắn ta vội vàng sải bước dài đến, Quý Thính lại vội lùi về sau hai bước: “Ngươi đừng lại đây, vừa nãy ta mới gặp người nhiễm bệnh, có khi trên người nhiễm phải mầm bệnh, cẩn thận không lại dính lên người ngươi.”

“Điện hạ không sao chứ?” Mục Dự Chi nhíu mày.

Quý Thính mỉm cười: “Không sao, ta thấy hình như ngươi cũng không sao, vậy ta yên tâm rồi.”

Mục Dự Chi thấy tinh thần nàng không tệ, giọng điệu hòa dịu hơn: “Hôm qua ta nghe tin điện hạ đến thì biết điện hạ sẽ tới tìm ta nên luôn chờ người, điện hạ không cần lo lắng cho ta, lúc trước ta đã đưa những người nhiễm bệnh trong hiệu buôn đến chỗ khác rồi, bây giờ người trong cửa hiệu đều khỏe mạnh cả, chỉ cần chúng ta không cho người ngoài vào thì sẽ không sao.”

“Vậy thì tốt, có lẽ về sau ta sẽ không để ý tới người nữa, ngươi cứ ở yên trong cửa hiệu không được ra ngoài... Lương thực vẫn đủ chứ?” Quý Thính hỏi.

Mục Dự Chi gật đầu: “Vẫn đủ để duy trì một thời gian ngắn nữa.”

“Vậy thì vẫn khá đủ rồi.” Quý Thính cười một tiếng: “Được rồi, ở bên ngoài thêm khắc nào thì thêm một phần nguy hiểm, ngươi trở về cứ an phận đợi, ta về chỗ nghỉ của ta trước.”

“Điện hạ cẩn thận mọi việc.” Trong mắt Mục Dự Chi tràn đầy lo lắng.

Quý Thính gật đầu: “Ta sẽ cẩn thận, ngươi cũng vậy.”

“Ừm.”

Hai người đứng cách nhau mấy bước nói chuyện, không ai tiến thêm một bước, trông như Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau mà cánh dải ngân hà vậy, Thân Đồ Xuyên ngồi trong xe ngựa mặt không có cảm xúc gì buông màn xe xuống, đột nhiên hiểu được tâm trạng của Vương mẫu nương nương.

Quý Thính chưa nói với Mục Dự Chi được mấy câu thì đã quay lại xe ngựa, vừa vào trong xe đã thấy ánh mắt lạnh lùng của Thân Đồ Xuyên, nàng dừng lại một chút rồi hỏi: “Sao tự nhiên lại không vui rồi?”

“Không sao hết.” Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt đáp.

Quý Thính dở khóc dở cười: “Không biết tại sao ngươi suốt ngày ghen tuông gì đó, ta và Dự Chi như huynh muội của nhau, huynh muội đó, hiểu không hả?”


“Hiểu, ca ca muội muội, không ít thoại bản có cái này đâu.” Thân Đồ Xuyên càng không vui.

Quý Thính khựng lại một lát: “Ngươi còn xe cả thoại bản ấy hả?”

“Trong phòng ngủ của điện hạ có rất nhiều, trong lúc rảnh rỗi ta bèn lật xem mấy quyển.” Thân Đồ Xuyên nói xong thì liếc nàng: “Chỉ ca ca muội muội thôi cũng có bảy, tám quyển.”

“Bớt xem linh tinh đi.” Quý Thính lườm hắn một cái.

Hai người tranh cãi đôi câu, chẳng mấy chốc đã đến nơi, Quý Thính trở về nghỉ ngơi, Thân Đồ Xuyên thì đi gặp các thái y. Quý Thính về chỗ ở thì cho y phục và khăn che mặt nấu trong nước sôi trước, rồi dùng xà phòng gội đầu và rửa sạch tay, lúc ấy mới vào phòng nghỉ, nàng ngủ được một canh giờ rồi lại đi bàn bạc sự việc.

Nàng và đám Chu Tiền nói chuyện ở phủ nha, không lâu sau Thân Đồ Xuyên trở về, vừa thấy nàng đã nói: “Gần đây các thái y vẫn luôn tìm biện pháp, nhưng lần ôn dịch này không giống trước, thử mười mấy phương pháp cổ truyền cũng không có hiệu quả, chỉ có thể nấu ít thuốc tăng cường sức khỏe cho mọi người uống.”

“Bây giờ cũng chỉ có thể làm như thế.” Quý Thính buông tiếng thở dài, quay đầu hỏi Chu Tiền: “Người đồng ý đến khu nhà trống có nhiều lên không?”

“Hôm nay nhiều hơn hôm qua một chút nhưng so với số người bị bệnh thì vẫn thiếu rất nhiều.” Chu Tiền cũng phát sầu.

Quý Thính suy nghĩ một lát rồi nói: “Thế này đi, lúc ngươi đi thuyết phục họ, đừng chỉ nói khu nhà trống là nơi tốt, còn phải để họ suy nghĩ cho người nhà, dù sao một người bị bệnh vẫn tốt hơn cả nhà đều suy sụp.”

“Vi thần và nhóm sai dịch sẽ nói theo.” Chu Tiền vuốt cằm nói.

Quý Thính suy nghĩ gì đó nói tiếp: “Còn nữa, đánh dấu những nhà có người bị bệnh, nhà nào đã đưa người bị bệnh đến khu nhà trống thì đánh dấu một kiểu, còn nhà không đưa đi thì một kiểu khác, dặn dò thêm tất cả mọi người rằng nếu có việc gấp cũng không được ra ngoài, tốt nhất là trèo lên nóc nhà gọi sai dịch đến.”

“Vâng, vi thần sẽ đi căn dặn ngay.” Chu Tiền nghe theo.

Quý Thính nhíu mày nhìn Thân Đồ Xuyên: “Ngươi có nói với các thái y về những biện pháp này của ta không?”


“Đã nói rồi, thái y nói với tình hình bây giờ thì cách của điện hạ là tốt nhất rồi, mặc dù không thể trị khỏi ôn dịch nhưng cũng không để ôn dịch lan truyền, nhưng mà... Phải đảm bảo được là ai cũng nghe lời mới được.” Thân Đồ Xuyên nhìn nàng: “Nếu những người đó không giao người bị bệnh ra, cả nhà bọn họ đều có nguy cơ nhiễm bệnh.”

Quý Thính im lặng trong chốc lát rồi nói: “Nhưng với tình hình lúc này thì hình như không dễ xử lý.”

Ôn dịch tàn phá, dân chúng vốn không yên, nếu dùng biện pháp mạnh thì chuyện gây rối như khu thiêu hủy hôm nay vẫn có thể tái diễn, hơn nữa sẽ như bóng tuyết càng lăn càng nhiều, cho đến khi quân đội bên ngoài không thể không vào thành can thiệp, nhưng vẫn chưa nghiên cứu chế tạo ra thuốc chữa ôn dịch, nếu số lượng lớn binh lính đi vào thì chỉ tổ làm mọi chuyện càng tồi tệ hơn.

Nhưng nếu dùng chính sách dụ dỗ, có hiệu quả nhưng chậm, với chiều hướng này thì e là cả nhà đều nhiễm bệnh mất rồi mà người bệnh ban đầu vẫn chưa đến khu nhà trống.

“Ta phải suy nghĩ thật kỹ lưỡng.” Quý Thính trầm tư nói: “Để ta nghĩ kỹ đã.”

Thân Đồ Xuyên nhìn dáng vẻ thất thần của nàng, nhất thời không nói gì nữa.

Quý Thính nghĩ hai ngày vẫn không nghĩ ra cách, mà chuyện khuyên bách tính đưa người nhiễm bệnh đến khu nhà trống vẫn đang tiến hàn, hễ nghĩ tới mỗi ngày người bên dưới đều mạo hiểm đi vào những nhà đó nàng lại ăn ngủ không yên.

Ban ngày nàng đến khu nhà trống, phủ nha ở hố thiêu hủy làm việc liên tục, đến tối nàng ngồi trong viện nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì, ngày nào cũng chỉ ngủ nhiều nhất hai canh giờ, cả người gầy đi trông thấy, cuối cùng Thân Đồ Xuyên không nhìn nổi nữa ép nàng nằm xuống giường.

“Ta không buồn ngủ.” Quý Thính nhíu mày.

Thân Đồ Xuyên đanh mặt: “Không buồn ngủ cũng phải ngủ, cứ tiếp tục như vậy, ôn dịch chưa giải quyết được thì nàng đã sụp đổ trước rồi.”

“Nhưng mà...”

“Không nhưng nhị gì hết.” Thân Đồ Xuyên ngắt lời nàng.

Quý Thính đánh phải nằm yên, nhưng nàng vẫn trợn mắt nhìn trần nhà, không thấy buồn ngủ chút xíu nào.

Thân Đồ Xuyên thấy vậy cũng không biết phải làm sao: “Thật sự không ngủ được sao?”

“Ừ.” Quý Thính thở dài: “Không nghĩ ra được cách giải quyết thì ta không ngủ được.”

Thấy nàng lại chuẩn bị rơi vào sự trầm tư, Thân Đồ Xuyên móc một thứ ở dưới gối ra, vỗ nhẹ lên trán nàng: “Ngày mai lại nghĩ, hôm nay không được làm gì hết, nghỉ ngơi cho tốt đi.”


Quý Thính sửng sốt, lấy đồ trên trán xuống mới thấy đó là một bao lì xì: “Ngươi cho ta bao lì xì làm gì?”

“Thính nhi bận đến hồ đồ rồi hả, chẳng lẽ không nhớ hôm nay là đêm trừ tịch* sao?” Thân Đồ Xuyên cong khóe môi lên.

*Đêm trừ tịch: là đêm ba mươi Tết âm.

Quý Thính ngạc nhiên nhìn hắn: “Vậy là... Tết đến rồi hả?”

“Đúng vậy, phải đón Tết rồi.” Thân Đồ Xuyên nhìn bao lì xì trong tay nàng: “Vì thế phải cho Thính nhi tiền mừng tuổi, hi vọng ba vạn thần phật có thể che chở cho Thính nhi, thuận lợi giải quyết đợt ôn dịch này.”

“Chẳng phải ngươi không tin quỷ thần sao?” Quý Thính nhìn bao lì xì trong tay bỗng thấy buồn cười, sau khi tiên hoàng và mẫu hậu mất, người cho nàng tiền lì xì chỉ còn Chu lão tướng quân, không thể ngờ rằng năm nay nàng lại nhận được từ Thân Đồ Xuyên.

Ánh mắt Thân Đồ Xuyên rất dịu dàng: “Ta không tin, nhưng nếu quỷ thần có thể che chở cho điện hạ thì ta bằng lòng tin tưởng.”

Ý cười nơi đáy mắt Quý Thính càng nồng đậm, nàng đang định lên tiếng thì đột nhiên dừng lại.

Thân Đồ Xuyên thấy nàng ngồi im phăng phắc thì nhắc nhở nàng: “Nếu cảm động thì nàng hôn ta một cái là được.”

“Một người không tin quỷ thần như ngươi lại có thể vì ta mà cầu xin ông trời che chở cho ta, đừng nói là bách tính ngày thường vẫn hay đi thắp hương bái Phật.” Quý Thính kích động ném tiền lì xì xuống giường: “Ta hồ đồ thật rồi! Lúc trước dùng quỷ thần lừa gạt Quý Văn thuận buồm xuôi gió như thế, sao lần này lại quên mất không dùng cách này chứ! Ta đi tìm Chu Tiền!”

Nàng nói dứt câu thì nhảy xuống giường, cầm áo choàng và khăn che mặt đi khỏi, Thân Đồ Xuyên bất đắc dĩ nhìn theo nàng, đang định đi theo thì thấy nàng vội chạy về, trực tiếp nhào lên người hắn.

Thân Đồ Xuyên nhanh chóng ôm lấy nàng, không vui vẻ gì cho cam: “Đi rồi sao lại về?”

“Ta muốn nói cho ngươi biết không cần cầu thần phật che chở, có ngươi ở đây rồi, ta hoàn toàn không cần thần phật gì hết.” Quý Thính nói xong thì hôn lên trán hắn một cái: “Ta thay bách tính Giao Huyền cảm ơn ngươi.”

Dứt lời, nàng không cho Thân Đồ Xuyên cơ hội phản ứng đã chạy đi mất.

“Thay bách tính Giao Huyền cảm ơn ta?” Hắn hài lòng nói một câu nhưng khóe môi không nhịn được cong lên.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương