Công Chúa Quý "Tính"
-
Chương 62
Bình Dương cao hứng phấn chấn: “Thật tốt quá, hoàng tẩu, tẩu mang thai ! sau khi Hoàng huynh trở về, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ !”
Ta còn đang kinh ngạc, trong đầu hỗn loạn , chỉ có thể gật đầu nói: “A, đúng vậy…”
Ngày thứ hai việc hoàng hậu mang thai nhanh chóng truyền ra, ta không biết Vô Mẫn Quân đang ở biên thành có biết được tin tức này hay không, ta có chút hy vọng hắn biết, lại sợ sau khi hắn biết lại ảnh hưởng tới việc đánh giặc của hắn.
Ta mang thai, Bình Dương còn vui mừng hơn ta, mỗi ngày lôi kéo ta, căn dặn bọn hạ nhân làm này làm nọ, mà bụng của muội ấy càng ngày càng lớn, ta thấy Lã Dẫn ở bên cạnh lo lắng đề phòng, liền bảo muội ấy không cần quá chăm sóc ta.
Bình Dương nói: “Muội không sao, hiện tại thai nhi đã ổn định, nhưng tẩu chưa được ba tháng là thời gian nguy hiểm nhất, lúc nào cũng phải cẩn thận ——võ công trăm ngàn không nên dùng nữa.”
Bình Dương lại nói: “Lại nói tiếp, nếu tẩu sinh con gái, muội sinh con trai…”
Ta không biết nói gì: “Ừ, vậy thì như thế nào?”
Bình Dương ngượng ngùng nói: “Vậy cũng không thể kết hôn…”
Ta: “… Đúng vậy, đương nhiên không thể!”
Bình Dương nói: “Vậy thì là huynh muội, nếu muội sinh con gái, tẩu sinh con trai, vậy là tỷ đệ…”
Ta: “Cám ơn muội nhắc nhở! Tẩu thật không biết!”
Bình Dương: “… Vâng. Không cần cảm tạ.”
Ta: “…”
Ta xem thường Bình Dương, muội ấy là muội muội của Vô Mẫn Quân, da mặt làm sao có thể mỏng…
Sau khi mang thai, lòng ta âm thầm có một ý định, nhưng Vô Mẫn Quân chưa trở về, ta cũng không định làm gì, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
Bạch Thái y đưa tới rất nhiều an thai dược cho ta, ta xem qua một lượt cái quyển sách Tư Đồ Hữu Tình cho ta kia, một hôm ta nhân dịp rảnh rỗi, dựa theo những gì quyển sách kia viết, hỏi Bạch Thái y nói: “Bạch Thái y, nếu là thuốc dưỡng thai, vì sao ta cảm thấy hình như vẫn còn thiếu một chút? Có phải nên thêm một chút cỏ xa tiền thảo vào hay không?”
Bạch Thái y cười cười, một vết màu đỏ bên tai hơi hơi lay động, nói: “Không phải như thế, cỏ xa tiền thảo là sau khi mang thai sáu tháng mới thêm vào, hiện tại cũng không cần.”
Ta nói: “À, hóa ra là như thế.”
Sau đó ta cũng không hề đề cập tới quyển sách kia của Tư Đồ đưa, phần nội dung bên ngoài cũng chặt chẽ nhớ kỹ .
Bởi vì nguyên nhân mang thai, ta chỉ có thể ở trong cung điện nghỉ ngơi, hoàn toàn không thể ra khỏi cửa, ta vừa nghĩ tới việc ra khỏi cửa đã bị Bạch Thái y cùng vài tiểu cung nữ ngăn lại, giống như người mang thai không phải là ta vậy.
Toàn bộ phạm vi hoạt động của ta nhiều nhất chỉ ở trong nội cung, những chuyện ở bên ngoài duy nhất mà ta biết chính là chuyện chiến sư ở tiền phương truyền về.
Đầu tiên ta dự đoán tối thiểu là ba tháng Vô Mẫn Quân mới có thể trở về, nhưng mà ngoài dự đoán của ta, mới một tháng Vô Mẫn Quân đã trở lại, thế nhưng hắn trở về lại vô cùng bí ẩn —— cứ dựa theo tính cách Vô Mẫn Quân mà nói, nếu là đại thắng trở về, tất nhiên sẽ chiêu cáo tứ quốc, tốt nhất là ở trên đài cao nói: “Thành toàn bọn họ .”
Nhưng ngày hắn trở về, chỉ thông báo cho một mình Thẩm Thần, hai người trở về gặp ta lại có chút quỷ dị.
Thẩm Thần tươi cười đầy mặt, nói với ta: “Hoàng Thượng khải hoàn trở về!”
Vô Mẫn Quân tựa như đang ở sân khấu thong thả bước tới, phía sau có một thị vệ đi cùng, chính là khuôn mặt Vô Mẫn Quân lạnh như băng, vẻ mặt nhìn ta cũng lãnh đạm cực độ mà còn mang theo một chút ghét bỏ, giống như không biết ta, hoặc là ta là kẻ thù của hắn vậy.
Rồi sau đó ta phát hiện, ta đã nhầm một chuyệnn.
Vô Mẫn Quân không phải một mình đến, bên cạnh hắn cũng không phải chỉ có Thẩm Thần cùng với thị vệ kia.
Hắn mang theo Lưu Á.
Ta nhìn thấy Lưu Á, không khỏi có chút nghi hoặc hỏi: “Chúc mừng Hoàng Thượng khải hoàn trở về. Chỉ là Lưu cô nương tới nơi này làm gì?”
“Lưu cô nương?” Vô Mẫn Quân lạnh lùng nói, “Sau này ngươi sẽ phải sửa lại.”
“Sửa lại?” Ta ngẩn người, nói, “Gọi là gì, Lưu công tử sao?”
Lưu Á “…”
Vô Mẫn Quân: “…”
“Không phải.” Vô Mẫn Quân nói, “Phải gọi là hoàng hậu .”
Ta: “…”
“Có ý gì?” Ta khó hiểu, “Ta gọi nàng ta là hoàng hậu?”
Vô Mẫn Quân gật gật đầu, Lưa Á ở bên cạnh ngượng ngùng nói: “Đa tạ Hoàng Thượng.”
Chuyện này thật sự là rất hoang đường, buổi sáng sớm, Vô Mẫn Quân còn cố ý đào cạm bẫy để cho Lưu Á rơi vào ướt sũng toàn thân, mà lúc trước còn tự mình đá Lưu Á ngã xuống ao sen.
Mà hiện tại sau khi hắn đánh giặc quay về, lại nói với ta muốn kết hôn với Lưu Á, phong làm hoàng hậu?
Ta nhịn không được hỏi: “Hoàng Thượng… Nô tì chỉ có một chuyện muốn hỏi.”
Vô Mẫn Quân lãnh đạm nói: “Hỏi đi.”
“Hoàng Thượng, lúc ngài đánh giặc bị thương tới đầu óc sao?” Ta thật thành thật, cũng thật tin tưởng.
Vô Mẫn Quân: “…”
Ta còn đang kinh ngạc, trong đầu hỗn loạn , chỉ có thể gật đầu nói: “A, đúng vậy…”
Ngày thứ hai việc hoàng hậu mang thai nhanh chóng truyền ra, ta không biết Vô Mẫn Quân đang ở biên thành có biết được tin tức này hay không, ta có chút hy vọng hắn biết, lại sợ sau khi hắn biết lại ảnh hưởng tới việc đánh giặc của hắn.
Ta mang thai, Bình Dương còn vui mừng hơn ta, mỗi ngày lôi kéo ta, căn dặn bọn hạ nhân làm này làm nọ, mà bụng của muội ấy càng ngày càng lớn, ta thấy Lã Dẫn ở bên cạnh lo lắng đề phòng, liền bảo muội ấy không cần quá chăm sóc ta.
Bình Dương nói: “Muội không sao, hiện tại thai nhi đã ổn định, nhưng tẩu chưa được ba tháng là thời gian nguy hiểm nhất, lúc nào cũng phải cẩn thận ——võ công trăm ngàn không nên dùng nữa.”
Bình Dương lại nói: “Lại nói tiếp, nếu tẩu sinh con gái, muội sinh con trai…”
Ta không biết nói gì: “Ừ, vậy thì như thế nào?”
Bình Dương ngượng ngùng nói: “Vậy cũng không thể kết hôn…”
Ta: “… Đúng vậy, đương nhiên không thể!”
Bình Dương nói: “Vậy thì là huynh muội, nếu muội sinh con gái, tẩu sinh con trai, vậy là tỷ đệ…”
Ta: “Cám ơn muội nhắc nhở! Tẩu thật không biết!”
Bình Dương: “… Vâng. Không cần cảm tạ.”
Ta: “…”
Ta xem thường Bình Dương, muội ấy là muội muội của Vô Mẫn Quân, da mặt làm sao có thể mỏng…
Sau khi mang thai, lòng ta âm thầm có một ý định, nhưng Vô Mẫn Quân chưa trở về, ta cũng không định làm gì, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
Bạch Thái y đưa tới rất nhiều an thai dược cho ta, ta xem qua một lượt cái quyển sách Tư Đồ Hữu Tình cho ta kia, một hôm ta nhân dịp rảnh rỗi, dựa theo những gì quyển sách kia viết, hỏi Bạch Thái y nói: “Bạch Thái y, nếu là thuốc dưỡng thai, vì sao ta cảm thấy hình như vẫn còn thiếu một chút? Có phải nên thêm một chút cỏ xa tiền thảo vào hay không?”
Bạch Thái y cười cười, một vết màu đỏ bên tai hơi hơi lay động, nói: “Không phải như thế, cỏ xa tiền thảo là sau khi mang thai sáu tháng mới thêm vào, hiện tại cũng không cần.”
Ta nói: “À, hóa ra là như thế.”
Sau đó ta cũng không hề đề cập tới quyển sách kia của Tư Đồ đưa, phần nội dung bên ngoài cũng chặt chẽ nhớ kỹ .
Bởi vì nguyên nhân mang thai, ta chỉ có thể ở trong cung điện nghỉ ngơi, hoàn toàn không thể ra khỏi cửa, ta vừa nghĩ tới việc ra khỏi cửa đã bị Bạch Thái y cùng vài tiểu cung nữ ngăn lại, giống như người mang thai không phải là ta vậy.
Toàn bộ phạm vi hoạt động của ta nhiều nhất chỉ ở trong nội cung, những chuyện ở bên ngoài duy nhất mà ta biết chính là chuyện chiến sư ở tiền phương truyền về.
Đầu tiên ta dự đoán tối thiểu là ba tháng Vô Mẫn Quân mới có thể trở về, nhưng mà ngoài dự đoán của ta, mới một tháng Vô Mẫn Quân đã trở lại, thế nhưng hắn trở về lại vô cùng bí ẩn —— cứ dựa theo tính cách Vô Mẫn Quân mà nói, nếu là đại thắng trở về, tất nhiên sẽ chiêu cáo tứ quốc, tốt nhất là ở trên đài cao nói: “Thành toàn bọn họ .”
Nhưng ngày hắn trở về, chỉ thông báo cho một mình Thẩm Thần, hai người trở về gặp ta lại có chút quỷ dị.
Thẩm Thần tươi cười đầy mặt, nói với ta: “Hoàng Thượng khải hoàn trở về!”
Vô Mẫn Quân tựa như đang ở sân khấu thong thả bước tới, phía sau có một thị vệ đi cùng, chính là khuôn mặt Vô Mẫn Quân lạnh như băng, vẻ mặt nhìn ta cũng lãnh đạm cực độ mà còn mang theo một chút ghét bỏ, giống như không biết ta, hoặc là ta là kẻ thù của hắn vậy.
Rồi sau đó ta phát hiện, ta đã nhầm một chuyệnn.
Vô Mẫn Quân không phải một mình đến, bên cạnh hắn cũng không phải chỉ có Thẩm Thần cùng với thị vệ kia.
Hắn mang theo Lưu Á.
Ta nhìn thấy Lưu Á, không khỏi có chút nghi hoặc hỏi: “Chúc mừng Hoàng Thượng khải hoàn trở về. Chỉ là Lưu cô nương tới nơi này làm gì?”
“Lưu cô nương?” Vô Mẫn Quân lạnh lùng nói, “Sau này ngươi sẽ phải sửa lại.”
“Sửa lại?” Ta ngẩn người, nói, “Gọi là gì, Lưu công tử sao?”
Lưu Á “…”
Vô Mẫn Quân: “…”
“Không phải.” Vô Mẫn Quân nói, “Phải gọi là hoàng hậu .”
Ta: “…”
“Có ý gì?” Ta khó hiểu, “Ta gọi nàng ta là hoàng hậu?”
Vô Mẫn Quân gật gật đầu, Lưa Á ở bên cạnh ngượng ngùng nói: “Đa tạ Hoàng Thượng.”
Chuyện này thật sự là rất hoang đường, buổi sáng sớm, Vô Mẫn Quân còn cố ý đào cạm bẫy để cho Lưu Á rơi vào ướt sũng toàn thân, mà lúc trước còn tự mình đá Lưu Á ngã xuống ao sen.
Mà hiện tại sau khi hắn đánh giặc quay về, lại nói với ta muốn kết hôn với Lưu Á, phong làm hoàng hậu?
Ta nhịn không được hỏi: “Hoàng Thượng… Nô tì chỉ có một chuyện muốn hỏi.”
Vô Mẫn Quân lãnh đạm nói: “Hỏi đi.”
“Hoàng Thượng, lúc ngài đánh giặc bị thương tới đầu óc sao?” Ta thật thành thật, cũng thật tin tưởng.
Vô Mẫn Quân: “…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook