Công Chúa Nhỏ Theo Anh Về Nhà Thôi!
-
Chương 8: Đến tham quan công ty
Chu Sơ Niên khẽ giật mình, đôi mắt sáng lên: Thật sự?
Hoắc Gia Hành: Ừ.
Cô còn không có kịp phản ứng, Hoắc Gia Hành đột nhiên hỏi: Buổi chiều có tiết học không?
Chu Sơ Niên mắt nhìn thời khoá biểu của mình, thở dài thườn thượt: Có, có hai tiết.
Hoắc Gia Hành: Chăm chỉ học tập.
Chu Sơ Niên:...Vâng.
Một lúc sau, Hoắc Gia Hành cũng không trả lời lại tin nhắn của cô.
Buổi chiều ánh nắng còn lưu lấy một tia ấm áp, cô ngồi một mình trong ký túc xá, Trần Thiến đi sang phòng bên cạnh chơi để không quấy rầy cô cùng biên tập nói chuyện phiếm. Còn hai bạn khác đều không ở trong phòng.
Chu Sơ Niên cầm một cây bút vẽ, chống cằm nhìn giá vẽ trước mắt một lát mới từ một bên rút ra bút, muốn vẽ tranh phân tán sự chú ý của mình.
Vừa để bút xuống, Trần Thiến liền trở về.
Cô đứng sau lưng Chu Sơ Niên nhìn qua, nhíu mày hỏi: "Hoắc tổng trở về rồi?"
Chu Sơ Niên: "......"
Cô kinh ngạc nhìn lên giá vẽ trước mặt, phía trên vẽ nhân vật đơn giản hóa—— rất rõ ràng là Hoắc Gia Hành.
Trần Thiến phụt cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai Chu Sơ Niên nói: "Thật trở về rồi à?"
"..."
Cô cảm thấy, Trần Thiến tựa như thầy bói, cái gì cũng bị cô ấy đoán được.
Sau khi nghe xong Chu Sơ Niên nói, Trần Thiến lười nhác dựa vào cái ghế phía sau lưng, ngửa đầu nhìn chằm chằm trần nhà, im lặng liếc mắt, "Vậy cậu không biết hỏi tiếp à?"
"Hỏi cái gì?"
Trần Thiến chậc một tiếng, liếc mắt nhìn cô nói: "Tốt xấu gì cậu cũng là tác giả manga tình yêu thiếu nữ, cậu không biết lấy cớ để tiếp tục câu chuyện sao?"
Cô ấy lại nói ra mấy cái cớ: " Như là, hỏi Hoắc tổng lúc nào có thời gian cậu đem bức tranh lần trước đưa cho anh ta, hoặc là nói cảm ơn anh ta đã đưa cho cậu bộ quần áo, cậu mời anh ta ăn cơm.. "
Một lúc lâu sau, Chu Sơ Niên biểu thị mình học được.
Lúc cô sáng tác manga thì nghĩ ra rất nhiều cách, đến khi phát sinh trên người mình lại phản ứng chậm chạp.
——
Hoắc Gia Hành mới từ sân bay ra, ngay lập tức trả lời tin nhắn của cô.
Anh liếc mắt nhìn Đặng Dương, trầm giọng hỏi: "Công ty tình huống như thế nào?"
Đặng Dương tiếp nhận hành lý của anh, thấp giọng nói: "Tất cả bình thường, không có biến đổi quá lớn." Ngừng một chút nói: "Ôn tổng có đến tìm ngài."
Nghe vậy, Hoắc Gia Hành hơi quay đầu, cúi đầu đem ống tay áo sơmi vén đến chỗ khuỷu tay, chỉ là một hành động lơ đãng cũng dẫn tới ánh mắt không ít người.
Đặng Dương mắt nhìn, chỉ cảm giác ông chủ của mình càng ngày càng có mị lực.
"Buổi chiều tôi có công việc gì không?"
"Không có."
Hoắc Gia Hành ừ một tiếng, thanh âm trầm thấp: "Đưa tôi đi gặp Ôn tổng."
"Vâng."
Thời tiết trong nước cùng nước ngoài khác biệt, trong nước thời tiết đã lạnh lên, trên đường phố mọi người đều bọc áo khoác cùng áo len, Hoắc Gia Hành ngồi ở trong xe, nhìn chằm điện thoại di động một lát, mới gửi cho Ôn Nhiên, cũng chính là người trong miệng Đặng Dương - Ôn tổng một tin nhắn.
Không bao lâu, Hoắc Gia Hành đến đại sảnh công ty của Ôn thị, đi về phía trước hấp dẫn một đám người nhìn chăm chú, nghị luận ầm ĩ.
Ông chủ của Ôn thị cùng Hoắc Gia Hành là bạn bè, hai người tuổi tác tương tự, cho dù tính cách khá khác nhau, nhưng quan hệ lại rất không tệ.
Ôn Nhiên nhìn người phong trần mệt mỏi đi về phía mình, đuôi lông mày nhướng lên: " Gấp không kịp chờ như vậy sao?"
Hoắc Gia Hành nhàn nhạt ứng tiếng, thuận thế ngồi ở trên ghế sa lon: "Có kết quả?"
Giọng nói âm u, mang theo điểm mong đợi, lại giống là đè nén một loại chờ mong nào đó. Nhiều năm như vậy, Hoắc Gia Hành trải qua một lần lại một lần thất vọng, mỗi một lần đều mang theo chờ mong, có thể kết quả cuối cùng lại là một lần một lần để anh lâm vào tuyệt vọng.
Ôn Nhiên để trợ lý rót hai chén nước ấm, nhấp miệng nói: "Cậu xem trước một chút tư liệu đi, đây là cậu cho tôi điều tra hoàn cảnh từ nhỏ lớn lên của cô ấy."
" Ừm." Hoắc Gia Hành tròng mắt nhìn xem, khi nhìn đến vài chữ, trong đầu hiện lên quyển sách lần trước cô mua tại tiệm sách kia.
Anh cong môi, mắt nhìn hết tư liệu, Ôn Nhiên mới lên tiếng.
"Tạm thời còn không xác định có phải là cô ấy không."
"Tôi biết."
Trước khi có đầy đủ bằng chứng để khẳng định, anh sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Ôn Nhiên ngẫm nghĩ một lát, mới hỏi: "Nếu như phải, cậu muốn nói cho cô ấy chân tướng sự tình sao?"
Hoắc Gia Hành khẽ giật mình, không trả lời.
Nếu như chưa xem phần tài liệu này, anh sẽ; nhưng sau khi xem xong, anh không xác định.
...
Hoắc Gia Hành không ở lại lâu cùng Ôn Nhiên,liền cầm tư liệu rời đi, trực tiếp trở về công ty.
——
Buổi chiều học tương đối buồn tẻ, trong phòng học rất nhiều bạn ngủ thiếp đi.
Chu Sơ Niên cũng buồn ngủ, giữa trưa cô không ngủ, bây giờ buồn ngủ vô cùng.
Vào đông ánh nắng ấm áp chiếu vào, lại càng dễ dàng khiến người ngủ gật.
Cô đang thất thần nghĩ đến cuộc nói chuyện với biên tập lúc giữa trưa, cân nhắc xem có nên mở hố mới hay không,điện thoại ở bên cạnh rung lên, Chu Sơ Niên nhàn nhạt liếc mắt nhìn, đột nhiên chấn động, làm Trần Thiến đang ngủ bên cạnh dọa sợ.
"Cậu làm sa..."
"Xuỵt." Chu Sơ Niên cẩn thận từng li từng tí nói: "Cậu ngủ tiếp đi."
Trần Thiến ồ một tiếng, đổi tư thế đưa lưng về phía cô, tiếp tục đi vào mộng đẹp.
Chu Sơ Niên tránh đi ánh mắt giáo viên, cúi đầu nhìn tin nhắn: Bốn giờ chiều tan học.
Cô nói, đột nhiên nhớ tới giữa trưa Trần Thiến nói cho mình, lập tức bổ sung một câu hỏi: Hoắc tổng ngài lúc nào có thời gian, bức tranh kia đã hoàn thành, tôi đưa cho ngài?
Hoắc Gia Hành thản nhiên cười một tiếng: Không cần, tôi đón em.
Chu Sơ Niên: Có phiền ngài không?
Hoắc Gia Hành: Sẽ không, 4:30 đến cửa trường học đón em được không?
Chu Sơ Niên: Được.
Tiết học tiếp theo đột nhiên cô tràn đầy nhiệt tình cùng tinh thần, múa bút thành văn.
Sắp tan học, Chu Sơ Niên liền muốn lôi kéo Trần Thiến chạy, kết quả phía trước có bạn học xông ra, là Đàm Bác Thụy.
"Sơ Niên."
Chu Sơ Niên bước chân dừng lại, ngước mắt nhìn nam sinh trước mắt: "Có chuyện gì không?"
Đàm Bác Thụy cười một cái nói: "Sáng mai sinh nhật tớ, mời cậu bữa cơm dự sinh nhật, cậu đến nhé?"
Nghe vậy, Chu Sơ Niên khẽ giật mình, vừa muốn cự tuyệt Trần Thiến lại kéo quần áo cô, cô trầm mặc giây lát, mới nhẹ nói: "Để xem đã, sáng mai khả năng tớ có việc cần hoàn thành."
Đàm Bác Thụy há to miệng, nhìn cô gái trước mặt.
Chu Sơ Niên rất xinh đẹp,trên người cô luôn có loại mị lực hấp dẫn những người khác. Trong lớp người thích Chu Sơ Niên không phải số ít, nhưng Đàm Bác Thụy là người duy nhất biểu hiện rõ ràng.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Chu Sơ Niên không thích anh ta, thậm chí — còn có chút chán ghét.
Về phần tại sao chán ghét, không có ai biết.
Đàm Bác Thụy thản nhiên cười một tiếng, có chút đắng chát: "Được, nếu cậu không có việc gì chúng ta cùng đi ăn cơm đi, đều là bạn học."
"Được." Cô đáp ứng: "Tớ còn có việc phải đi trước nha."
"Ok."
Chu Sơ Niên lôi kéo Trần Thiến chạy về ký túc xá, bỏ đồ vật xuống, cầm lên bức vẽ mình vẽ cho Hoắc Gia Hành lại vội vã ra cửa.
Trần Thiến nhìn bóng dáng cô chạy chậm bất đắc dĩ thở dài nói: "Thật sự là, con gái lớn không thể giữ ở nhà."
——
Cửa trường học, một chiếc ô tô màu đen dừng ở ven đường.
Chu Sơ Niên cúi người xuống, sửa sang mái tóc bị gió thổi loạn của mình đi tới hướng bên kia, không chú ý phía sau mình có bạn học.
Cô gõ gõ cửa sổ xe, đối diện với cặp mắt mang theo ý cười của Hoắc Gia Hành, có trong nháy mắt sững sờ.
Đã lâu không gặp, Hoắc Gia Hành giống như càng thêm đẹp trai, khuôn mặt thanh tú làm cho cô càng thêm quen thuộc.
"Lên xe."
"Được."
Cô lên xe, xe rời đi trường học.
...
Bên cạnh bạn học đẩy Đàm Bác Thụy bả vai, xùy một tiếng: "Kia là Chu Sơ Niên phải không?"
"Đúng vậy, đây là bạn trai sao?"
"Không đến mức đi." Có người nói: "Cô ấy không phải là không có trai sao?"
Một người khác tức giận nói: "Ai biết được, nếu là không có bạn trai, vì cái gì một mực cự tuyệt Thụy ca, huống chi hành động ban nãy, Chu Sơ Niên không phải người địa phương đi, hẳn không phải là người thân đâu."
Đàm Bác Thụy híp híp mắt, nghĩ đến biển số xe vừa nãy nói: "Cô ấy không phải người địa phương."
Về phần tới đón cô là ai, hắn cũng không rõ ràng.
Có người an ủi vỗ vỗ Đàm Bác Thụy bả vai nói: "Đừng suy nghĩ, nếu thật có bạn trai, từ bỏ là được, nữ sinh nhiều như vậy, cũng không phải chỉ có mỗi cô ta."
Nghe vậy, Đàm Bác Thụy im lặng giật giật môi, không có đáp lời.
Mấy người kề vai sát cánh, Tiếu Tiếu nói: "Đi ăn cơm đi, sáng mai hỏi một chút liền biết rồi."
"Là đây."
Mấy người quay người hướng một bên khác đi, mà Chu Sơ Niên đối với những việc này, hoàn toàn không biết gì cả.
——
Sau khi lên xe, cô ngồi nghiêm chỉnh, hai tay đặt ở trên đầu gối, ngồi yên lặng một chút cũng không dám hành động lung tung.
Ngẫu nhiên, lặng lẽ nhìn một chút Hoắc Gia Hành, sau đó lại chột dạ thu hồi ánh mắt của mình.
Hoắc Gia Hành thản nhiên cười một tiếng, ghé mắt liếc nhìn cô một cái, nhíu mày: "Thế nào?"
Chu Sơ Niên trầm ngâm chốc lát, nhỏ giọng nói: "Cảm giác Hoắc tổng ngài... khác không ít."
"Thật sao?"
"Vâng."
Giọng nói mang theo tiếng cười, Hoắc Gia Hành khiến cho người ta cảm giác không có quá nhiều khoảng cách: " Vậy trở nên tốt hay là không tốt?"
Chu Sơ Niên khẽ giật mình, lúc này mới thật lòng dò xét gò má của hắn, chăm chú nhìn chốc lát, cô mềm giọng nói: "Cảm giác ngài gầy đi?"
Cô từng vẽ người trước mắt, đối với khuôn mặt của anh cùng thân hình coi như hiểu khá rõ.
Hoắc Gia Hành hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn con đường phía trước ừ một tiếng: "Không hổ là học vẽ, khác một chút cũng có thể nhìn ra."
Anh mỉm cười nhìn cô: "Từ nhỏ đã thích vẽ tranh sao?"
"Đúng vậy." Nói đến chuyện mình hứng thú, Chu Sơ Niên liền nói khẽ: "Bởi vì tôi ở trấn nhỏ, cha mẹ tôi không mua cho tôi máy ảnh, về sau tôi tự học vẽ, gặp được truyện thú vị cũng sẽ theo thói quen vẽ lại, khi đến cấp hai, cha mẹ tôi thấy tôi thích liền cho tôi đi học."
"Học được mấy năm?"
"Đến tốt nghiệp trung học." Cô cười một cái nói: "Đại học sau liền không có thời gian học."
Hoắc Gia Hành cong môi, nhìn cô thấp thỏm ánh mắt, nói: " Vẽ rất đẹp."
"Cảm ơn."
Cô nói đến đây liền không dừng được.
Hoắc Gia Hành ngẫu nhiên đáp lại, dẫn dắt cô nói tiếp.
Hai người trò chuyện suốt dọc đường, sau khi xe dừng lại, Chu Sơ Niên mới ngửa đầu nhìn khung cảnh trước mắt, sửng sốt một chút hỏi: "Đây là đâu?"
Hoắc Gia Hành xuống xe, mở cửa xe cho cô nói: "Công ty của tôi."
Chu Sơ Niên sững sờ, đột nhiên nghĩ đến mình hơn bốn tháng trước nói một câu, đó là khi cô phát bản thảo có nói thêm, cô hiểu rất rõ Cổ trấn nên vẽ ra rất chân thực, nhưng với các công ty lớn thì không biết nhiều lắm. Bình thường cũng không được đi vào tham quan, cho nên khi vẽ chỉ có thể ở trên mạng tìm tài liệu, nhưng khi vẽ ra lại không như ý muốn.
Lúc ấy Lý Chính ở ký túc xá đang nói chuyện về một đàn chị được đi Gia Thịnh tập đoàn thực tập. Thần sui quỷ khiến Chu Sơ Niên lại có mong muốn, đăng lên vòng bạn bè nói hi vọng được vào Gia Thịnh nhìn xem, thưởng thức một chút.
Dù sao người thiết kế văn phòng cho Gia Thinh tập đoàn là Nate, một người thiết kế nổi tiếng.
Mà hiện tại — Hoắc Gia Hành mang cô đến đây.
Anh đây là —Nhìn bài viết của cô hơn bốn tháng trước???
Hoắc Gia Hành: Ừ.
Cô còn không có kịp phản ứng, Hoắc Gia Hành đột nhiên hỏi: Buổi chiều có tiết học không?
Chu Sơ Niên mắt nhìn thời khoá biểu của mình, thở dài thườn thượt: Có, có hai tiết.
Hoắc Gia Hành: Chăm chỉ học tập.
Chu Sơ Niên:...Vâng.
Một lúc sau, Hoắc Gia Hành cũng không trả lời lại tin nhắn của cô.
Buổi chiều ánh nắng còn lưu lấy một tia ấm áp, cô ngồi một mình trong ký túc xá, Trần Thiến đi sang phòng bên cạnh chơi để không quấy rầy cô cùng biên tập nói chuyện phiếm. Còn hai bạn khác đều không ở trong phòng.
Chu Sơ Niên cầm một cây bút vẽ, chống cằm nhìn giá vẽ trước mắt một lát mới từ một bên rút ra bút, muốn vẽ tranh phân tán sự chú ý của mình.
Vừa để bút xuống, Trần Thiến liền trở về.
Cô đứng sau lưng Chu Sơ Niên nhìn qua, nhíu mày hỏi: "Hoắc tổng trở về rồi?"
Chu Sơ Niên: "......"
Cô kinh ngạc nhìn lên giá vẽ trước mặt, phía trên vẽ nhân vật đơn giản hóa—— rất rõ ràng là Hoắc Gia Hành.
Trần Thiến phụt cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai Chu Sơ Niên nói: "Thật trở về rồi à?"
"..."
Cô cảm thấy, Trần Thiến tựa như thầy bói, cái gì cũng bị cô ấy đoán được.
Sau khi nghe xong Chu Sơ Niên nói, Trần Thiến lười nhác dựa vào cái ghế phía sau lưng, ngửa đầu nhìn chằm chằm trần nhà, im lặng liếc mắt, "Vậy cậu không biết hỏi tiếp à?"
"Hỏi cái gì?"
Trần Thiến chậc một tiếng, liếc mắt nhìn cô nói: "Tốt xấu gì cậu cũng là tác giả manga tình yêu thiếu nữ, cậu không biết lấy cớ để tiếp tục câu chuyện sao?"
Cô ấy lại nói ra mấy cái cớ: " Như là, hỏi Hoắc tổng lúc nào có thời gian cậu đem bức tranh lần trước đưa cho anh ta, hoặc là nói cảm ơn anh ta đã đưa cho cậu bộ quần áo, cậu mời anh ta ăn cơm.. "
Một lúc lâu sau, Chu Sơ Niên biểu thị mình học được.
Lúc cô sáng tác manga thì nghĩ ra rất nhiều cách, đến khi phát sinh trên người mình lại phản ứng chậm chạp.
——
Hoắc Gia Hành mới từ sân bay ra, ngay lập tức trả lời tin nhắn của cô.
Anh liếc mắt nhìn Đặng Dương, trầm giọng hỏi: "Công ty tình huống như thế nào?"
Đặng Dương tiếp nhận hành lý của anh, thấp giọng nói: "Tất cả bình thường, không có biến đổi quá lớn." Ngừng một chút nói: "Ôn tổng có đến tìm ngài."
Nghe vậy, Hoắc Gia Hành hơi quay đầu, cúi đầu đem ống tay áo sơmi vén đến chỗ khuỷu tay, chỉ là một hành động lơ đãng cũng dẫn tới ánh mắt không ít người.
Đặng Dương mắt nhìn, chỉ cảm giác ông chủ của mình càng ngày càng có mị lực.
"Buổi chiều tôi có công việc gì không?"
"Không có."
Hoắc Gia Hành ừ một tiếng, thanh âm trầm thấp: "Đưa tôi đi gặp Ôn tổng."
"Vâng."
Thời tiết trong nước cùng nước ngoài khác biệt, trong nước thời tiết đã lạnh lên, trên đường phố mọi người đều bọc áo khoác cùng áo len, Hoắc Gia Hành ngồi ở trong xe, nhìn chằm điện thoại di động một lát, mới gửi cho Ôn Nhiên, cũng chính là người trong miệng Đặng Dương - Ôn tổng một tin nhắn.
Không bao lâu, Hoắc Gia Hành đến đại sảnh công ty của Ôn thị, đi về phía trước hấp dẫn một đám người nhìn chăm chú, nghị luận ầm ĩ.
Ông chủ của Ôn thị cùng Hoắc Gia Hành là bạn bè, hai người tuổi tác tương tự, cho dù tính cách khá khác nhau, nhưng quan hệ lại rất không tệ.
Ôn Nhiên nhìn người phong trần mệt mỏi đi về phía mình, đuôi lông mày nhướng lên: " Gấp không kịp chờ như vậy sao?"
Hoắc Gia Hành nhàn nhạt ứng tiếng, thuận thế ngồi ở trên ghế sa lon: "Có kết quả?"
Giọng nói âm u, mang theo điểm mong đợi, lại giống là đè nén một loại chờ mong nào đó. Nhiều năm như vậy, Hoắc Gia Hành trải qua một lần lại một lần thất vọng, mỗi một lần đều mang theo chờ mong, có thể kết quả cuối cùng lại là một lần một lần để anh lâm vào tuyệt vọng.
Ôn Nhiên để trợ lý rót hai chén nước ấm, nhấp miệng nói: "Cậu xem trước một chút tư liệu đi, đây là cậu cho tôi điều tra hoàn cảnh từ nhỏ lớn lên của cô ấy."
" Ừm." Hoắc Gia Hành tròng mắt nhìn xem, khi nhìn đến vài chữ, trong đầu hiện lên quyển sách lần trước cô mua tại tiệm sách kia.
Anh cong môi, mắt nhìn hết tư liệu, Ôn Nhiên mới lên tiếng.
"Tạm thời còn không xác định có phải là cô ấy không."
"Tôi biết."
Trước khi có đầy đủ bằng chứng để khẳng định, anh sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Ôn Nhiên ngẫm nghĩ một lát, mới hỏi: "Nếu như phải, cậu muốn nói cho cô ấy chân tướng sự tình sao?"
Hoắc Gia Hành khẽ giật mình, không trả lời.
Nếu như chưa xem phần tài liệu này, anh sẽ; nhưng sau khi xem xong, anh không xác định.
...
Hoắc Gia Hành không ở lại lâu cùng Ôn Nhiên,liền cầm tư liệu rời đi, trực tiếp trở về công ty.
——
Buổi chiều học tương đối buồn tẻ, trong phòng học rất nhiều bạn ngủ thiếp đi.
Chu Sơ Niên cũng buồn ngủ, giữa trưa cô không ngủ, bây giờ buồn ngủ vô cùng.
Vào đông ánh nắng ấm áp chiếu vào, lại càng dễ dàng khiến người ngủ gật.
Cô đang thất thần nghĩ đến cuộc nói chuyện với biên tập lúc giữa trưa, cân nhắc xem có nên mở hố mới hay không,điện thoại ở bên cạnh rung lên, Chu Sơ Niên nhàn nhạt liếc mắt nhìn, đột nhiên chấn động, làm Trần Thiến đang ngủ bên cạnh dọa sợ.
"Cậu làm sa..."
"Xuỵt." Chu Sơ Niên cẩn thận từng li từng tí nói: "Cậu ngủ tiếp đi."
Trần Thiến ồ một tiếng, đổi tư thế đưa lưng về phía cô, tiếp tục đi vào mộng đẹp.
Chu Sơ Niên tránh đi ánh mắt giáo viên, cúi đầu nhìn tin nhắn: Bốn giờ chiều tan học.
Cô nói, đột nhiên nhớ tới giữa trưa Trần Thiến nói cho mình, lập tức bổ sung một câu hỏi: Hoắc tổng ngài lúc nào có thời gian, bức tranh kia đã hoàn thành, tôi đưa cho ngài?
Hoắc Gia Hành thản nhiên cười một tiếng: Không cần, tôi đón em.
Chu Sơ Niên: Có phiền ngài không?
Hoắc Gia Hành: Sẽ không, 4:30 đến cửa trường học đón em được không?
Chu Sơ Niên: Được.
Tiết học tiếp theo đột nhiên cô tràn đầy nhiệt tình cùng tinh thần, múa bút thành văn.
Sắp tan học, Chu Sơ Niên liền muốn lôi kéo Trần Thiến chạy, kết quả phía trước có bạn học xông ra, là Đàm Bác Thụy.
"Sơ Niên."
Chu Sơ Niên bước chân dừng lại, ngước mắt nhìn nam sinh trước mắt: "Có chuyện gì không?"
Đàm Bác Thụy cười một cái nói: "Sáng mai sinh nhật tớ, mời cậu bữa cơm dự sinh nhật, cậu đến nhé?"
Nghe vậy, Chu Sơ Niên khẽ giật mình, vừa muốn cự tuyệt Trần Thiến lại kéo quần áo cô, cô trầm mặc giây lát, mới nhẹ nói: "Để xem đã, sáng mai khả năng tớ có việc cần hoàn thành."
Đàm Bác Thụy há to miệng, nhìn cô gái trước mặt.
Chu Sơ Niên rất xinh đẹp,trên người cô luôn có loại mị lực hấp dẫn những người khác. Trong lớp người thích Chu Sơ Niên không phải số ít, nhưng Đàm Bác Thụy là người duy nhất biểu hiện rõ ràng.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Chu Sơ Niên không thích anh ta, thậm chí — còn có chút chán ghét.
Về phần tại sao chán ghét, không có ai biết.
Đàm Bác Thụy thản nhiên cười một tiếng, có chút đắng chát: "Được, nếu cậu không có việc gì chúng ta cùng đi ăn cơm đi, đều là bạn học."
"Được." Cô đáp ứng: "Tớ còn có việc phải đi trước nha."
"Ok."
Chu Sơ Niên lôi kéo Trần Thiến chạy về ký túc xá, bỏ đồ vật xuống, cầm lên bức vẽ mình vẽ cho Hoắc Gia Hành lại vội vã ra cửa.
Trần Thiến nhìn bóng dáng cô chạy chậm bất đắc dĩ thở dài nói: "Thật sự là, con gái lớn không thể giữ ở nhà."
——
Cửa trường học, một chiếc ô tô màu đen dừng ở ven đường.
Chu Sơ Niên cúi người xuống, sửa sang mái tóc bị gió thổi loạn của mình đi tới hướng bên kia, không chú ý phía sau mình có bạn học.
Cô gõ gõ cửa sổ xe, đối diện với cặp mắt mang theo ý cười của Hoắc Gia Hành, có trong nháy mắt sững sờ.
Đã lâu không gặp, Hoắc Gia Hành giống như càng thêm đẹp trai, khuôn mặt thanh tú làm cho cô càng thêm quen thuộc.
"Lên xe."
"Được."
Cô lên xe, xe rời đi trường học.
...
Bên cạnh bạn học đẩy Đàm Bác Thụy bả vai, xùy một tiếng: "Kia là Chu Sơ Niên phải không?"
"Đúng vậy, đây là bạn trai sao?"
"Không đến mức đi." Có người nói: "Cô ấy không phải là không có trai sao?"
Một người khác tức giận nói: "Ai biết được, nếu là không có bạn trai, vì cái gì một mực cự tuyệt Thụy ca, huống chi hành động ban nãy, Chu Sơ Niên không phải người địa phương đi, hẳn không phải là người thân đâu."
Đàm Bác Thụy híp híp mắt, nghĩ đến biển số xe vừa nãy nói: "Cô ấy không phải người địa phương."
Về phần tới đón cô là ai, hắn cũng không rõ ràng.
Có người an ủi vỗ vỗ Đàm Bác Thụy bả vai nói: "Đừng suy nghĩ, nếu thật có bạn trai, từ bỏ là được, nữ sinh nhiều như vậy, cũng không phải chỉ có mỗi cô ta."
Nghe vậy, Đàm Bác Thụy im lặng giật giật môi, không có đáp lời.
Mấy người kề vai sát cánh, Tiếu Tiếu nói: "Đi ăn cơm đi, sáng mai hỏi một chút liền biết rồi."
"Là đây."
Mấy người quay người hướng một bên khác đi, mà Chu Sơ Niên đối với những việc này, hoàn toàn không biết gì cả.
——
Sau khi lên xe, cô ngồi nghiêm chỉnh, hai tay đặt ở trên đầu gối, ngồi yên lặng một chút cũng không dám hành động lung tung.
Ngẫu nhiên, lặng lẽ nhìn một chút Hoắc Gia Hành, sau đó lại chột dạ thu hồi ánh mắt của mình.
Hoắc Gia Hành thản nhiên cười một tiếng, ghé mắt liếc nhìn cô một cái, nhíu mày: "Thế nào?"
Chu Sơ Niên trầm ngâm chốc lát, nhỏ giọng nói: "Cảm giác Hoắc tổng ngài... khác không ít."
"Thật sao?"
"Vâng."
Giọng nói mang theo tiếng cười, Hoắc Gia Hành khiến cho người ta cảm giác không có quá nhiều khoảng cách: " Vậy trở nên tốt hay là không tốt?"
Chu Sơ Niên khẽ giật mình, lúc này mới thật lòng dò xét gò má của hắn, chăm chú nhìn chốc lát, cô mềm giọng nói: "Cảm giác ngài gầy đi?"
Cô từng vẽ người trước mắt, đối với khuôn mặt của anh cùng thân hình coi như hiểu khá rõ.
Hoắc Gia Hành hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn con đường phía trước ừ một tiếng: "Không hổ là học vẽ, khác một chút cũng có thể nhìn ra."
Anh mỉm cười nhìn cô: "Từ nhỏ đã thích vẽ tranh sao?"
"Đúng vậy." Nói đến chuyện mình hứng thú, Chu Sơ Niên liền nói khẽ: "Bởi vì tôi ở trấn nhỏ, cha mẹ tôi không mua cho tôi máy ảnh, về sau tôi tự học vẽ, gặp được truyện thú vị cũng sẽ theo thói quen vẽ lại, khi đến cấp hai, cha mẹ tôi thấy tôi thích liền cho tôi đi học."
"Học được mấy năm?"
"Đến tốt nghiệp trung học." Cô cười một cái nói: "Đại học sau liền không có thời gian học."
Hoắc Gia Hành cong môi, nhìn cô thấp thỏm ánh mắt, nói: " Vẽ rất đẹp."
"Cảm ơn."
Cô nói đến đây liền không dừng được.
Hoắc Gia Hành ngẫu nhiên đáp lại, dẫn dắt cô nói tiếp.
Hai người trò chuyện suốt dọc đường, sau khi xe dừng lại, Chu Sơ Niên mới ngửa đầu nhìn khung cảnh trước mắt, sửng sốt một chút hỏi: "Đây là đâu?"
Hoắc Gia Hành xuống xe, mở cửa xe cho cô nói: "Công ty của tôi."
Chu Sơ Niên sững sờ, đột nhiên nghĩ đến mình hơn bốn tháng trước nói một câu, đó là khi cô phát bản thảo có nói thêm, cô hiểu rất rõ Cổ trấn nên vẽ ra rất chân thực, nhưng với các công ty lớn thì không biết nhiều lắm. Bình thường cũng không được đi vào tham quan, cho nên khi vẽ chỉ có thể ở trên mạng tìm tài liệu, nhưng khi vẽ ra lại không như ý muốn.
Lúc ấy Lý Chính ở ký túc xá đang nói chuyện về một đàn chị được đi Gia Thịnh tập đoàn thực tập. Thần sui quỷ khiến Chu Sơ Niên lại có mong muốn, đăng lên vòng bạn bè nói hi vọng được vào Gia Thịnh nhìn xem, thưởng thức một chút.
Dù sao người thiết kế văn phòng cho Gia Thinh tập đoàn là Nate, một người thiết kế nổi tiếng.
Mà hiện tại — Hoắc Gia Hành mang cô đến đây.
Anh đây là —Nhìn bài viết của cô hơn bốn tháng trước???
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook