Edit: Tiểu Ngư

Chỉ tiếc, hiện tại hắn đang trong giai đoạn có thể nhìn nhưng không thể chạm vào.

Hơn nữa, trải qua chuyện lần trước, chỉ sợ người nhà cô sẽ càng quản cô nghiêm hơn, không cho cô ra ngoài một mình.

Mắt thấy cô gái nhỏ sắp động tâm, hắn làm sao có thể thất bại trong gang tấc được?

"Sao em lại dễ ngượng ngùng như vậy?" Còn chưa đối mặt trêu ghẹo, nếu như mặt đối mặt, chẳng phải sẽ dọa chạy sao?

"A? Anh nói cái gì?" Lâu Anh nâng trán, nghi ngờ nhìn Hạ Thanh Xuyên.

Hắn vừa mới nói rất mơ hồ, cô còn đang suy nghĩ miên man, nên không nghe rõ hắn nói gì.

"Không có gì, chỉ là muốn hỏi em, lễ phục dự buổi công chiếu đã chuẩn bị xong chưa?"

"Đã chuẩn bị xong rồi, chị Ngôn Nghiên chuẩn bị cho tôi."

"Nó như thế nào?" Hạ Thanh Xuyên giống như chỉ là thuận miệng hỏi.

"Anh chờ xíu, để tôi tìm ảnh."

Hai ngày trước cô đã thử, có để lại mấy tấm hình, hẳn là còn trong di động của cô.

Lâu Anh rất nhanh tìm thấy ảnh từ trong phân loại của album rồi gửi cho Hạ Thanh Xuyên, "Chính là cái này."

Lễ phục do nhà thiết kế riêng của gia đình cô thiết kế, biết rõ ưu điểm của Lâu Anh, mỗi một chỗ thiết kế đều gãi đúng chỗ ngứa.

Hạ Thanh Xuyên nhấn vào bức ảnh, background là một căn phòng bình thường, bức ảnh không cần chưa qua chỉnh sửa, Lâu Anh xinh xắn đứng ở đó, đã tạo thành một phong cảnh riêng biệt.

Váy màu xanh biếc được tô điểm bằng hình thêu hoa tươi, ba chiều tinh xảo, vòng quanh xương quai xanh là những bông hoa rối, màu xanh biếc rất tương phản với làn da trắng tuyết.

Vòng eo được thiết kế cao, để tôn lên tỉ lệ dáng người hoàn hảo của cô.

Hạ Thanh Xuyên nhất thời xem đến ngây người, hắn tưởng tượng khi cô mặc lễ phục đi về phía mình, nhất định rất đẹp.

"Hạ lão sư, anh cảm thấy thế nào?" Khi Lâu Anh hỏi câu này, trong lòng có chút mong chờ.

Tuy rằng ba mẹ đều nói nhìn rất đẹp, nhưng mà...... Cô hy vọng...... Hắn cũng cảm thấy đẹp.

"Rất đẹp, đến lúc đó nhất định em đẹp nhất." Hạ Thanh Xuyên từ nội tâm khen ngợi.



"Đến lúc đó có nhiều ngôi sao nữ đẹp như vậy, sao tôi có thể đẹp nhất." Lâu Anh miệng không đúng lòng nói.

"Ở trong mắt anh, em là người đẹp nhất." Giọng nói của Hạ Thanh Xuyên có chút khàn khàn khó phát hiện, yết kết cũng lăn lộn vài cái.

Đuôi mắt hắn hơi nhếch lên, khóe môi giơ lên, chăm chú nhìn Lâu Anh trong video, quyến rũ như yêu tinh.

Lâu Anh dưới cái nhìn của hắn, nhịn không được lại đỏ mặt, cảm thấy rất mất mặt khi mình cứ đỏ mặt hoài, cô cứng mặt chịu đựng.

Cô nhớ rõ trước đây anh không phải như thế, khi đó, anh ôn hòa có lễ phép lại quan tâm người khác, không phải giống như bây giờ, luôn nói những câu khiến cô đỏ mặt.

"Anh luôn nói những lời này để làm tôi vui." Lâu Anh cắn môi, cúi đầu, không dám nhìn hắn lần nữa.

Hạ Thanh Xuyên gắt gao nhìn chằm chằm môi cô, đôi môi đỏ thắm đối lập với đôi mi đen và làn da trắng như tuyết, giống như giữa tranh sơn thủy lại xuất hiện một màu sắc lộng lẫy, nhưng lại hài hòa đến dị thường.

"Không phải để làm em vui, mà đó là lời nói thật lòng." Mỗi một chữ, đều phát ra từ nội tâm.

Lâu Anh ngước mắt lên, liền đâm vào một đôi ngươi* cuồn cuộn vô tận.

*Con ngươi trong mắt í mọi người:3

Rõ ràng cách màn hình, nhưng Lâu Anh thực sự cảm nhận được tình cảm của hắn, khác xa so với những gì hắn thể hiện trong phim ảnh trước kia.

Lâu Anh còn chưa kịp nói gì, thì giọng nói của mẹ cô đột nhiên vang lên ngoài cửa.

"Anh Anh, đã trễ thế này con còn chưa ngủ sao?" Mẹ Lâu nhìn thấy trong phòng cô còn sáng đèn, bà nhịn không được đi lại nhìn một cái.

Giống như đứa trẻ bị bắt được khi trộm chơi game vào đêm khuya, Lâu Anh "Vèo" một chút, có tật giật mình đem điện thoại giấu vào trong chăn.

"Một lát nữa con sẽ ngủ." Lâu Anh giống như không có việc gì mà trả lời. Chỉ có bản thân cô biết trái tim của mình hiện tại đập nhanh như thế nào.

Cũng may mẹ Lâu chỉ thuận miệng tới hỏi một câu, không có hỏi gì thêm, "Vậy con đi ngủ sớm một chút, đừng thức đêm."

"Con biết ạ, mẹ ngủ ngon."

"Bảo bối ngủ ngon."

Mẹ cô vừa đi, Lâu Anh rất nhẹ nhõm, lúc này, cô mới nhớ tới Hạ Thanh Xuyên đã bị cô ném xuống.

Nhớ tới hành vi mất mặt vừa rồi của mình, Lâu Anh đột nhiên không dám lấy di động ra.



Chắc chắn anh ta sẽ cười nhạo cô, cảm thấy cô quá nhát gan.

Làm sao bây giờ? Có nên tiếp tục không?

Lúc này Lâu Anh phân vân giữa hai lựa chọn, cô không muốn chọn cái nào hết!

Có lẽ, chờ lâu quá, Hạ lão sư thấy mình không nói lời nào, sẽ tự mình cúp?

Có vẻ...... Ổn không?

Tuy nhiên, Hạ Thanh Xuyên giống như biết cô đang nghĩ gì, đột nhiên toát ra giọng nói.

"Anh Anh, em ngủ rồi sao?"

Lâu Anh không thể lừa hắn là mình đã ngủ chỉ trong vòng hai phút, chỉ có thể căng da đầu lấy di động từ trong chăn ra, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

"Vẫn chưa, nhưng tôi chuẩn bị ngủ." Lâu Anh chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cảnh tượng xấu hổ này.

Cũng may Hạ Thanh Xuyên không hỏi cô chuyện vừa rồi, ngược lại rất là tri kỷ, "Ngủ đi, thời gian không còn sớm."

"Được. Hạ lão sư ngủ ngon." Lâu Anh gật đầu.

"Anh Anh, ngủ ngon."

Hạ Thanh Xuyên nói hai từ "Ngủ ngon" này rất lưu luyến, mỗi lần Lâu Anh đều cảm thấy hai từ này dường như có chứa một ý nghĩa đặc biệt.

Chẳng lẽ thật sự có hàm nghĩa đặc biệt?

Sau khi cúp video, Lâu Anh đã lên nhóm chị em gái nhỏ của mình hỏi một chút.

Anh Anh: Mọi người có biết ngủ ngon có hàm nghĩa đặc biệt nào không?

Vương Bạch Thạch: Còn không phải là tôi yêu bạn thích bạn sao? Còn có thể có gì khác?

Anh Anh:???

Sao lại là "Tôi yêu bạn thích bạn"?

Vương Bạch Thạch: Có phải em ngốc không, wanan, còn không phải là viết tắt của tôi yêu bạn thích bạn sao?

Trong nháy mắt, tim của Lâu Anh bắt đầu đập nhanh hơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương