Công Chúa Nhỏ (A Little Princess)
-
Chương 15: Phép mầu nhiệm
Sara đi ngang qua cửa nhà bên cạnh lúc Ram Das đang đóng cửa và em cũng đã kịp nhìn thấy đồ đạc bên trong.
"Đã lâu lắm rồi mình không được thấy những thứ đẹp như vậy." Sara chợt nghĩ. Ngọn lửa sáng rực bập bùng trong lò sưởi còn người đàn ông Ấn Độ lúc nào cũng buồn bã, thiểu não đang úp mặt vào hai bàn tay.
"Tội nghiệp ông ấy! Không biết bây giờ ông đang nghĩ gì nhỉ?"
Vào đúng lúc đó ông đang tự hỏi "Liệu mình sẽ làm gì nếu như ông Carmichael tìm thấy cặp vợ chồng người Nga đó ở Mátxcơva cùng với con bé mà họ nhận từ trường của bà Pascal ở Pari nhưng đứa bé đó lại không phải là đứa trẻ ông cần tìm. Ta phải làm gì nữa đây để tìm được đứa bé?"
Về đến nhà, Sara gặp ngay cô Minchin đang lao xuống cầu thang chửi mắng người đầu bếp. Thấy Sara cô la lớn: "Mày chơi bời ở đâu mà bây giờ mới về?" "Mày có biết mày đi bao lâu rồi không?"
"Đường lầy lội và trơn quá nên cháu không đi nhanh được ạ, đôi giày của cháu mòn hết nên trơn lắm ạ" Sara đáp.
"Không lý do lý trấu gì cả, đừng có dối trá." Cô Minchin mắng át đi.
Sara đi đến chỗ người đầu bếp, bà ta trông vẫn còn rất sợ hãi sau cơn thịnh nộ của cô Minchin và đang mong có ai để trút cơn giận của mình, và Sara bao giờ cũng là người chịu trận thích hợp nhất.
"Sao mày không ở suốt đêm ngoài đường ấy?" Bà thét lên.
Sara đặt những thứ mới đi mua về lên bàn và nói "Các thứ bà yêu cầu đây ạ."
Người đầu bếp nhìn món đồ cằn nhằn. Trông nét mặt bà ta lúc này có một cái gì đó có vẻ hài hước nhưng thật độc ác.
"Cháu ăn tối được không ạ?" Sara hỏi nhỏ giọng yếu ớt.
"Giờ này còn cơm cháo gì nữa. Hết tất cả rồi." Đó là câu trả lời của bà đầu bếp. "Mày tưởng là tao còn phần cơm cho mày vào cái giờ này ư?"
Sara đứng lặng một hồi rồi nói lí nhí "Tôi không được ăn tối." Em nói rất nhỏ vì sợ sẽ run lên.
"Có mấy mẩu bánh mì trong chạm ấy. Giờ này chỉ có thế thôi."
Sara đi vào lấy mấy mẩu bánh mì để ăn, nhưng nó đã khô cứng vì quá cũ và bà đầu bếp quá tàn nhẫn chẳng cho em chút gì để ăn với những mẫu bánh mì tồi tệ đó. Bà biết lúc nào cũng an toàn khi trút mọi nỗi bực tức của mình lên đầu Sara.
Leo hết ba tầng cầu thang để lên được căn phòng áp mái sau một ngày lao động cực nhọc thật chẳng dễ chịu chút nào đối với một đứa trẻ yếu ớt như Sara. Lúc nào em cũng thấy nó cao quá và dốc quá, riêng hôm nay em cảm tưởng như nó dài vô tận. Rất nhiều lần em phải dừng lại đứng tựa vào tay vịn để nghỉ. Leo lên đến bậc thang cuối cùng em nhìn thấy có ánh sáng mờ mờ hắt qua khe cửa, báo hiệu Emengade đã leo lên và đang đợi, thật là niềm động viên an ủi quý giá đối với em, nhất là vào lúc này. Thật khủng khiếp nếu như em phải bước vào căn phòng trống rỗng hoang tàn một mình. Sự hiện diện của Emengade đã sưởi ấm lòng em đôi chút.
Đúng là Emengade thật rồi, nó ngồi cuộn trên giường trong chiếc khăn choàng màu đỏ trông thật ấm áp. Nó có thói quen bao giờ cũng ngồi cho chân lên giường, như vậy an toàn hơn vì nó vẫn chưa hết sợ chú chuột Melchisedec và các thành viên trong gia đình chuột mặc dù chúng tỏ ra rất thích nó. Khi nào ở trên phòng áp mái một mình Emengade cũng ngồi ở tư thế như vậy cho đến khi Sara về. Lần này nó cảm thấy hơi hoảng vì Melchisedec, ngay từ khi nó mới đến đã chui ra sục sạo rồi ngồi chễm chệ trên đôi chân của mình nghếch đầu về phía Emengade hít hít.
"Ôi Sara," Emengade thốt lên "Thật mừng vì bạn đã về, Melchisedec cứ sục sạo khắp nơi, tôi phải dỗ nó quay trở về hang nhưng nó đi một lúc lại trở ra ngay. Tôi cũng thích nó nhưng nó cũng làm tôi sợ mỗi khi nó tiến lại gần; bạn có nghĩ là nó sẽ nhảy lên giường không?"
"Không đâu," Sara trấn an bạn.
Emengade trườn ra phía mép giường nhìn Sara rồi kêu lên "Trông bạn mệt mỏi và xanh quá."
"Đúng là tôi rất mệt."Sara nói rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế xiêu vẹo cạnh đó. "Ôi tội nghiệp Melchisedec, mày ra để xin bữa tối đấy mà."
Melchisedec chui ra khỏi hang như nhận ra tiếng bước chân của Sara. Em chắc rằng nó nhận được tiếng chân em. Nó bò đến gần ngước nhìn Sara rất tình cảm và hy vọng khi Sara rút tay từ trong túi ra và lắc đầu.
"Xin lỗi nhé, hôm nay tao chẳng mang được gì về cho mày cả. Đi về đi và nói với vợ con mày là hôm nay tao chẳng có mẩu bánh nào cả. Tao quên mất vì bà đầu bếp và cô Minchin quá tức giận."
Melchisedec có vẻ như hiểu được ý Sara, nó lủi về hang.
"Tôi không hy vọng bạn có thể lên thăm tôi vào tôi hôm nay Emengade" Sara nói.
Emengade kéo khăn chàng nói "Tối nay cô Amelia đi thăm bà cô của cô ấy nên không có ai đi kiểm tra sau khi chúng tôi đã lên giường, vì thế tôi có thể ở lại đây với bạn cho đến sáng.
Emengade chỉ tay về phía chiếc bàn ngay dưới cửa sổ. Sara chưa kịp nhìn vế hướng đó sau khi em vào nhà. Một chồng sách đặt trên bàn và cử chỉ của Emengade thật thất vọng.
"Bố lại vừa gửi sách nữa cho tôi. Tôi để đằng kia kìa."
Sara ngẩng lên và ngay lập tức tiến lại gần chồng sách lấy một quyển trên cùng mở ra xem và quên hết nỗi cực nhọc về thể xác.
"Ôi tuyệt quá! Sách về cách mạng Pháp của Garlyle. Tôi vẫn từng ao ước có được nó!"
"Tôi chưa đọc đâu. Bố sẽ rất bực nếu tôi không đọc chúng. Ông muốn tôi đọc hết chúng trước khi về nhà vào kỳ nghỉ tới. Biết làm thế nào bây giờ?"
Sara ngừng lật mấy trang sách, nhìn Emengade với một niềm hưng phấn làm hai má em ửng lên đôi chút.
"Thế này nhé, nếu bạn cho tôi mượn tất cả những quyển sách này, tôi sẽ đọc hết chúng rồi kể lại cho bạn nghe, như vậy bạn sẽ dễ nhớ hơn." Sara đề nghị.
"Thế thì tuyệt quá!" Emengade reo lên. "Bạn tin là làm thế được ư?"
"Tôi biết, tôi có thể làm được mà." Sara khẳng định. "Bọn trẻ con vẫn nhớ được những gì tôi kể cho chúng nghe đấy thôi."
"Sara, nếu bạn làm cho tôi nhớ được, tôi sẽ cho bạn bất kỳ thứ gì." Emengade nói với niềm hy vọng làm cho khuôn mặt tròn trịa rạng rỡ hẳn ra.
"Tôi không muốn bất cứ thứ gì ngoài những quyển sách. Tôi chỉ muốn có chúng thôi." Sara nói, hai mắt có vẻ như to ra, ngực thở phập phồng.
"Thế thì bạn giữ lấy chúng. Giá như tôi cũng thích sách nhỉ. Tôi chẳng thích sách chút nào cả. Tôi đâu có thông minh, chỉ có bố tôi thôi nên bố nghĩ tôi cũng phải thông minh như ông." Emengade phân trần.
Sara mở hết cuốn này đến cuốn khác rồi hỏi "Thế bạn sẽ nói với bố thế nào?" Một sự hoài nghi nảy ra trong óc em.
"Ông ấy chẳng cần biết, chỉ cần ông nghĩ là tôi đã đọc những cuốn sách này thôi." Emengade trả lời.
Sara đặt những quyển sách, lắc đầu nhè nhẹ nói "Như vậy đâu có khác gì nói dối, mà những lời dối trá, bạn biết đấy nó không chỉ độc ác mà còn không thể chấp nhận được. Thỉnh thoảng có những lúc tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ làm điều gì đó độc ác, ví dụ như bỗng nhiên tôi giận điên lên và xông vào giết cô Minchin khi bà ta đối xử tồi tệ với tôi, bạn biết không, nhưng tôi không thể dối trá được. Tại sao bạn lại không nói thẳng với bố là tôi đã đọc những cuốn sách và kể lại cho bạn?"
"Vì bố muốn tôi đọc chúng" Emengade trả lời, hơi thất vọng bởi cách lập luận của Sara.
"Bố muốn bạn hiểu được những gì viết trong những cuốn sách này." Sara nói tiếp "Nếu như tôi đọc và kể lại cho bạn nghe một cách dễ hiểu hơn để bạn có thể hiểu và nhớ được, tôi nghĩ bố bạn sẽ hài lòng về điều đó chứ."
"Ông sẽ rất sung sướng nếu như tôi học được cái gì đó dù bằng cách cách nào đi nữa, chắc bạn cũng vậy nếu như bạn là cha tôi." Emengade nói vẻ buồn bã đáng thương.
"Không phải lỗi của bạn nếu..." Sara đang nói bỗng nhiên đột ngột dừng lại. Thực ra em định nói là "Ngu dốt đâu có phải là lỗi của bạn" nhưng em đã kịp dừng lại, làm Emengade tò mò hỏi "Nếu gì cơ...?"
"À, nếu bạn không thể đọc được một cách nhanh chóng" Sara vội chữa câu nói của mình. "Nếu bạn không thể thì không thể còn nếu tôi có thể thì có thể, đơn giản chỉ là vậy."
Sara luôn tế nhị với Emengade để nó không cảm thấy sự khác biệt lớn giữa khả năng học được mọi điều ngay lập tức và không có khả năng học một chút nào cả. Khi ngẩng lên nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của Emengade, một ý nghĩ độ lượng và hơi cổ điển lại xuất hiện trong đầu, em nói: "Có lẽ có khả năng học được mọi thứ nhanh chóng cũng không phải là tất cả mà sự tốt bụng mới đáng giá và cần thiết đối với mọi người. Nếu như cô Minchin biết được tất cả mọi thứ trên đời mà lại sử xự như bây giờ thì cô ấy vẫn là một con người ghê tởm và mọi người vẫn ghét cô ấy. Có biết bao người thông minh nhưng lại toàn làm những điều độc ác và nham hiểm đối với mọi người. Hãy thử nhìn Robespiere xem..."
Sara dừng lại quan sát phản ứng của Emengade. Mặt nó ngệt ra.
"Bạn không nhớ à?" Sara hỏi. "Tôi mới kể cho bạn nghe về ông ấy mà. Chắc bạn quên rồi phải không?"
"Ừ, tôi chẳng nhớ tí nào cả" Emengade thú nhận.
"Đợi nhé, đợi tôi thay quần áo ướt và choàng khăn đã, rồi tôi sẽ kể lại cho bạn nghe."
Sara trút bỏ áo khoác và mũ ướt lướt thướt treo lên chiếc đinh trên tường, thay đôi giày ướt sũng bằng đôi dép đi trong nhà, rồi cũng trèo lên giường trùm đôi dép đi trong nhà, rồi cũng trèo lên giường trùm chăn ngang vai, chống tay vào đầu gối.
"Nào nghe nhé" Sara bắt đầu thao thao kể những diễn biến đẫm máu của cuộc cách mạng Pháp làm cho đôi mắt của Emengade mỗi lúc một to hơn, nín thở ngồi nghe. Mặc dù có phần hoang mang, nhưng nó vẫn bị thu hút vào những câu chuyện của Sara và chắc lần này nó không dễ quên Robespiere là ai, cũng như không còn nghi ngại về công chúa De Lamballe nữa.
"Bạn nhớ không, bọn chúng đã chặt đầu bà treo vào mũi giáo rồi nhảy múa xung quanh." Sara thốt lên "Mái tóc vàng óng bồng bềnh như sóng, mỗi khi nghĩ đến bà, tôi không bao giờ nhìn thấy đầu bà trên thân thể bà mà lúc nào cũng ở trên cây giáo với những con người điên loạn nhảy múa, gào thét xung quanh."
Cuối cùng hai đứa đã đồng ý là phải nói cho bố Emengade biết kế hoạch của chúng và những quyển sách tạm thời được để trên phòng áp mái.
"Tôi chúng mình nói chuyện khác đi" Sara gợi ý "Hãy kể cho mình nghe bạn học tiếng Pháp đến đâu rồi?"
"Tốt hơn nhiều so với lần cuối cùng tôi lên đây nhờ bạn giảng cho tôi cách dùng liên từ ấy. Cô Minchin đã rất ngạc nhiên không hiểu tại sao buổi sáng hôm đó tôi lại làm bài tập tốt thế."
Sara ngồi ôm gối cười.
"Cô ấy cũng không hiểu tại sao Lottie cũng làm bài tốt như vậy. Con bé cũng leo lên đây và tôi đã giúp nó." Sara nói và nhìn quanh nghĩ thầm "Giá như căn phòng không khủng khiếp như thế này, nó sẽ dễ chịu hơn và là nơi thích hợp để cho mình có thể tưởng tượng ra những câu chuyện của mình."
Sự thực là Emengade đã quá vô tâm và không biết đến những gì Sara đã phải chịu đựng khi phải sống trong căn phòng áp mái tồi tệ như vậy và nó cũng không có khả năng để tự mường tượng ra điều đó. Những khi có cơ hội hiếm hoi, có thể lẻn lên trên đó với Sara thì nó toàn được nghe những gì Sara tưởng tượng ra hoặc nghe Sara kể chuyện. Chính vì vậy mà những chuyến viếng thăm của nó được coi như những chuyến phiêu lưu mạo hiểm, ngay cả khi Sara trông tái nhợt và ngày càng còm cõi, nhưng lòng kiêu hãnh đã không cho phép em thốt lên những lời than vãn. Em chưa bao giờ để lộ rằng đã bao lần em bị cơn đói cồn cào hoành hành như tối nay. Em đang ở vào tuổi ăn tuổi lớn và công việc hàng ngày phải chạy tới, chạy lui làm em luôn muốn ăn, ngay cả khi em được ăn đầy đủ với những món đủ chất dinh dưỡng chứ không phải chỉ là những món ăn hạ đẳng đầu thừa đuôi thẹo trong nhà bếp như hiện nay. Em đã quen dần với cảm giác luôn bị bỏ đói và cái dạ dày non trẻ của em cũng luôn bị hành hạ bởi những cơn đói cồn cào cháy ruột. Thế nhưng em luôn tự nhủ "Những người lính cũng luôn bị đói như vậy trong các cuộc hành quân dài vất vả." Em rất thích cụm từ "hành quân dài vất vả" vì cảm thấy mình cũng như một người lính và em cũng đã tìm ra được cách lý giải cho cuộc sống trên phòng áp mái tồi tệ này. Sara thường lập luận "Cứ cho là mình sống ở lâu đài và Emengade đến thăm mình từ một lâu đài khác cùng với các hiệp sĩ hộ vệ, nô tỳ cùng cờ giong trống mở. Nghe tiếng kèn từ xa mình đã vội đi xuống để đón cô ấy và sẽ mở tiệc tại phòng lớn chiêu đãi khách thật sang trọng với những tiết mục văn nghệ hấp dẫn. Bây giờ cô ấy lên căn phòng áp mái này mình chỉ có thể chiêu đãi cô ấy bằng cách kể chuyện và không để cho cô ấy biết những nỗi bất hạnh của mình. Mình dám chắc rằng các bà chủ nghèo cũng phải làm như vậy khi đất đai nhà cửa của họ bị tước đoạt."
Sara chính là một bà chủ nhỏ dũng cảm, kiêu hãnh đã hào hiệp ban phát sự thân thiện, mến khách cho mọi người bằng cách chia sẻ những giấc mơ của mình, những viễn cảnh em nhìn được và cả những cảnh tượng mà nhờ đó em có được niềm vui và sự động viên trong những ngày tháng tăm tối này.
Chính vì vậy khi ngồi bên bạn, Emengade đâu có biết được Sara đang xỉu đi vì đói và trong khi nói chuyện em vẫn tự hỏi liệu cơn đói có thể cho mình ngủ yên hay không. Thực sự em chưa bao giờ có cảm giác đói đến như hôm nay.
"Ước gì tôi cũng gầy như bạn, Sara," Emengade đột nhiên nói. "Tôi thấy bạn gầy đi nhiều so với trước kia, mắt bạn to ra và khuỷu tay bạn nhọn hoắt ra này."
Sara kéo ống tay áo xuống nhưng nó quá ngắn nên lại tự co lên.
"Tôi vẫn gầy từ nhỏ." Sara dũng cảm nói "Và mắt tôi lúc nào cũng to như vậy mà."
"Tôi rất thích cặp mắt to ngộ ngĩnh của bạn." Emengade nói và nhìn vào mắt bạn ngưỡng mộ. "Lúc nào bạn cũng có thể nhìn được những gì xảy ra ở phía trước. Tôi yêu cặp mắt màu xanh của bạn."
"Mắt tôi xanh như mắt mèo," Sara cười nói, "chỉ tội không nhìn được trong bóng tối thôi, tôi đã cố rồi mà không được. Giá như tôi nhìn được thì tốt biết mấy."
Đúng lúc đó có cái gì đó xảy ra trên miếng ngói che cửa sổ mái nhà mà chẳng đứa nào nhìn thấy cả. Nếu như một trong hai đứa nhìn thấy chắc chúng phải giật mình khi thấy khuôn mặt đen sạm ló ra rồi lại biến mất nhanh như cắt gần như không gây tiếng động nào. Mặc dù vậy, với đôi tai thính của mình Sara vẫn thoáng nghe được một tiếng động nào đó và ngẩng lên mái nhà nghe ngóng.
"Tiếng sột soạt đó không giống như tiếng của Melchisedec. Nó có vẻ nhỏ hơn thì phải." Sara phán đoán.
"Cái gì vậy?" Emengade hơi giật mình hỏi.
"Bạn có nhận thấy vừa rồi có tiếng động gì lạ không?" Sara hỏi.
"Không, tôi không nghe thấy gì cả. Thế còn bạn?" Emengade ấp úng hỏi.
"Có lẽ tôi cũng không nghe thấy nhưng tôi lại nghĩ tôi có nghe thấy. Tiếng động đó có vẻ như phát ra từ cửa sổ trên mái, cái gì đó trường qua rất nhẹ thì phải."
"Có thể là cái gì được nhì?" Emengade nói "Có thể là trộm không?"
"Không thể" Sara bắt đầu hưng phấn lên "Làm gì có cái gì để mà ăn trộm ở đây chứ!"
Sara chưa nói hết câu thì sững ngay lại khi nghe thấy một âm thanh xé tai. Lần này không phải trên mái nhà mà là giọng cáu bẳn của cô Minchin vọng từ dưới cầu thang lên. Nó vội nhảy ra khỏi giường, tắt phụt nến đi và thì thầm. "Cô ấy đang chửi Becky và bạn ấy đang khóc."
"Liệu cô ấy có vào đây không?" Emengade sợ hãi hỏi thầm.
"Không đâu. Cô ấy nghĩ tôi đã ngủ rồi. Đừng làm ồn lên."
Rất hiếm khi cô Minchin leo lên trên này, Sara nhớ là hình như chỉ có một lần thì phải. Hôm nay không biết vì sao cô ấy lại tức giận và leo lên tận đây chứ, mà hình như cô ấy đang đuổi theo Becky và la lớn "Con vô liêm sỉ gian giảo kia! Mày đã ăn hết nửa cái bánh của tao rồi, thảo nào bà đầu bếp luôn kêu bị mất đồ ăn trong bếp."
"Không phải tôi, thưa bà" Becky vừa nói vừa khóc. "Đúng là tôi có đói nhưng chưa bao giờ ăn vụng hay ăn cắp cả, chưa bao giờ!"
"Cái tội ăn cắp, ăn vụng của mày đáng bị đưa vào nhà tù. Ăn hết nửa cái bánh rồi còn gì nữa!"
"Không phải tôi," Becky vẫn khóc nức nở. "Đúng là tôi có thể ăn hết luôn cả cái bánh nhưng tôi chưa bao giờ dám sờ vào nó đâu ạ."
Cô Minchin mặc dù mệt đứt hơi vì tức giận và vì phải leo cầu thang vẫn la lớn "Im mồm đi, đừng dối trá nữa. Cút ngay đi cho khuất mắt tao!"
Cả Sara và Emengade đều nghe thấy tiếng tát "bốp" một cái, và tiếng Becky vội vã leo lên phòng áp mái đóng cửa vào, gieo mình xuống giường, úp mặt vào gối thổn thức:
"Tôi có thể ăn một lúc hai cái bánh nhưng chưa hề cắn một miếng nào. Chính bà đầu bếp đã lấy cho viên cảnh sát của bà ấy."
Sara vẫn đứng trơ ngay giữa phòng trong bóng tối, cắn chặt răng và nắm hai bàn tay thật chặt. Khó khăn lắm em mới dằn lòng chịu đựng đợi đến khi cô Minchin xuống hẳn và khi sự yên lặng trở lại em mới thốt lên "Đúng là con mụ độc ác nham hiểm, mụ đầu bếp lấy trộm rồi lại đổ cho Becky. Bạn ấy chẳng bao giờ ăn cắp cả, không bao giờ. Đúng là bạn ấy rất đói, đói đến nỗi có những lần đã phải nhặt đồ trong thùng rác để ăn rồi!"
Sara úp mặt vào lòng hai bàn tay khóc nấc lên làm Emengade rất kinh ngạc như phát hiện ra điều gì mới lạ. Sara đã khóc, một Sara chưa từng bị khuất phục đã khóc, một điều nó chưa từng biết đến. Cũng đúng lúc đó một ý nghĩ hay nói cho đúng hơn một nỗi hoang mang ập xuống bộ óc ngây thơ, chậm chạp của nó. Emengade bật dậy bò khỏi giường lấy tay quờ quạng tìm đường đến bên bàn đốt nến lên rồi nhìn chằm chặp vào Sara và cái ý nghĩ mới xuất hiện trong đầu nó cứ lớn dần lên biến thành nỗi hoảng sợ trong mắt nó.
"Sara." Emengade đánh bạo hỏi nhưng vẫn rất dè dặt, sợ sệt, "Bạn có... bạn chưa bao giờ nói với tôi và tôi cũng chưa bao giờ hỏi cả vì tôi cứ sợ là như vậy sẽ khiếm nhã, nhưng bạn hãy nói đi bạn có bao giờ bị đói không?"
Đến lúc đó cái vỏ bọc bên ngoài vỡ tung ra vì mọi cái đã vượt xa sức chịu đựng của Sara. Em ngẩng ngay đầu lên nói.
"Có." Sara trở lời với giọng và thái độ khác hẳn. "Có, tôi rất đói và ngay lúc này đây tôi đang đói cồn đói cào đến mức có thể ăn thịt cả bạn luôn đấy. Cơn đói của tôi càng kinh khủng hơn khi nghe câu chuyện vừa rồi của Becky. Bạn ấy còn bị đói hơn tôi nhiều."
Emengade thở hổn hển.
"Ôi! Ôi! Sara" Emengade nói lạc hẳn giọng, "Tôi chưa bao giờ biết được sự thật này!"
"Chính tôi đã không muốn bạn biết" Sara nói "Vì như vậy tôi cảm thấy mình giống như những đứa trẻ ăn xin ngoài đường mặc dù tôi biết trông tôi chẳng khác gì kẻ ăn mày."
"Không, bạn không như vậy, không giống đứa ăn xin ngoài đường!" Emengade vội nói. "Quần áo bạn hơi tồi một chút nhưng bạn không thể giống kẻ ăn xin được. Bạn không có khuôn mặt của kẻ ăn xin."
"Một bé trai có lần đã cho tôi đồng sáu xu vì thương hại." Sara đau đớn cười chua chát nói bất chấp thân phận của mình và lôi sợi dây trên cổ ra "Nó đây này, cậu bé đã không cho tôi đồng sáu xu, chính là quà tặng Giáng Sinh của nó, nếu như tôi không giống kẻ ăn xin khốn khổ ngoài đường."
Dù sao thì câu chuyện về đồng sáu xu cũng làm cho cả hai đứa nguôi ngoai đi phần nào. Cả hai cũng cười mặc dù là cười trong nước mắt.
"Cậu bé đó là ai?" Emengade hỏi và nhìn vào đồng xu như thể nó không chỉ đơn thuần là đồng sáu xu bằng bạc bình thường.
"Nó chỉ là một đứa trẻ rất đáng yêu, nó nhìn thấy tôi lúc đang ra xe để đi dự lễ Giáng Sinh. Nó là một trong những đứa con của Gia Đình Lớn, một đứa bé có đôi chân bụ bẫm mà tôi gọi là Guy Clarence. Tôi chắc là nhà trẻ của nó đầy ắp quà tặng Giáng Sinh và bánh kẹo và nó đã thương cảm vì nhìn thấy tôi chẳng có gì."
Nghe tới đó Emengade giật mình lùi lại phía sau một chút, nhưng câu nói sau cùng của Sara như gợi lại một điều gì đó trong cái đầu đang nghĩ mung lung của Emengade và cũng tạo cho nó một nguồn cảm hứng mới.
"Ôi Sara!" Emengade kêu lên "Tôi thật ngu xuẩn đã không nghĩ ra được điều đó!"
"Về cái gì chứ?"
"Về những điều tốt đẹp!" Emengade hưng phấn nói vội vã. "Đúng chiều hôm đó bà cô của tôi gửi cho tôi một hộp đầy quà mà tôi chưa hề đụng đến. Chiều hôm đó tôi đã ăn quá nhiều bánh pudding và tôi lại rất đang lo lắng về những quyển sách của bố." Giọng nó bắt đầu run lên. "Có đủ các loại bánh, nào là bánh ga tô và bánh nhân thịt, bánh cam, bánh mứt, kẹo sô cô la và rất nhiều thứ khác trong hộp đó nữa. Tôi sẽ lẻn về lấy mang lên đây chúng mình cùng ăn ngay bây giờ nhé."
Sara đói cuộn lên. Khi một người đang đói lả thì chỉ cần nói đến các món ăn cũng có cảm giác khó tả. Em nắm lấy tay Emengade hỏi "Liệu bạn có làm được không?"
"Tôi nghĩ là có thể" Emengade nói rồi lao ngay ra, nhẹ nhàng mở cửa thò đầy ra bên ngoài tối đen như mực nghe ngóng rồi quay lại nói với Sara "Đèn đã tắt hết rồi và mọi người đã đi ngủ cả, tôi có thể bò về rồi lại bò lên mà không ai biết."
Hai đứa siết tay nhau, một tia sáng vụt lóe lên trong mắt Sara. Em nói "Emengade, chúng mình coi đây là bữa tiệc nhé, thế bạn có mời người bạn tù ở xà lim bên cạnh không?"
"Có chứ! Có chứ! Chúng mình gõ vào tường ngay bây giờ, người cai ngục chắc không nghe được đâu!"
Sara đi lại phái vách sát phòng Becky, vẫn còn nghe thấy tiếng nó thổn thức, gõ bốn tiếng vào phòng.
"Bốn lần gõ có nghĩa là hãy sang bên tôi bằng con đường bí mật dưới chân tường, có chuyện cần nói" Sara giải thích.
Ngay lập tức năm tiếng gõ đáp lại.
"Thế có nghĩa là cô ấy sắp sang." Sara nói.
Vừa lúc đó Becky đã xuất hiện ở cửa, mắt vẫn đỏ hoe và chiếc mũ sụp xuống. Nhìn thấy Emengade cô vội lấy tạp dề lau mặt ngượng ngập.
"Đừng ngại tôi Becky" Emengade nói.
"Emengade đã mời bạn sang đấy" Sara phân bua "Vì cô ấy sắp mang lên một hộp toàn của ngon vật lạ cho chúng mình."
Chiếc mũ của Becky gần như tụt khỏi đầu, cô phấn khởi chen vào hỏi:
"Đồ ăn á thưa cô?" "Nhiều thứ ngon để ăn á?"
"Đúng thế" Sara trả lời. "Chúng mình giả vờ coi đây là một bữa tiệc nhé."
"Và cô có thể ăn bao nhiêu thì ăn." Emengade nói thêm rồi rón rén ra khỏi phòng áp mái, làm rơi chiếc khăn choàng đỏ mà không hề hay biết và cũng chẳng ai nhìn thấy.
"Ôi, cô! Ôi, cô!" Becky nói và thở gấp, "Tôi biết chính cô đã nói cô ấy mời tôi. Chỉ nghĩ thế tôi đã cảm động đến chảy nước mắt rồi." Becky đến bên cạnh Sara nhìn ngưỡng mộ.
Mặc dù cũng bị đói khát nhưng ánh mắt của Sara như có đóm lửa luôn tỏa sáng và lan truyền sang Becky. Ngay trong căn phòng áp mái này, bất chấp cái lạnh bên ngoài, những cực nhọc phải chịu đựng suốt cả ngày, lặn lội qua các phố trơn như đổ mỡ với đôi giày rách nát và cách đối xử tàn nhẫn bất công vẫn còn hằn sâu trong trí nhớ của những đứa trẻ tội nghiệp thì một niềm vui đơn sơ như thế này có thể coi là một phép mầu nhiệm nào đó.
Sara hít thở sâu nói: "Bằng cách nào đó, những điều kỳ diệu vẫn xuất hiện trước khi những điều quá tồi tệ kịp xảy ra cứ như có phép mầu nhiệm vậy. Nếu như mình có thể nhớ được những chuỗi sự việc thì sẽ thấy những điều tồi tệ nhất sẽ không bao giờ xảy ra." Sara nói và ôm ghì lấy Becky lắc mạnh vui sướng.
"Không, bạn không được khóc! Chúng mình phải nhanh chóng dọn bàn để bày tiệc chứ!" Sara dỗ dành Becky.
"Bày tiệc ư thưa cô?" Becky hỏi và nhìn quanh nhà "Mình bày tiệc với những gì?"
"Chẳng có gì nhiều để mà chuẩn bị." Sara trả lời gần như cười và ngay lúc đó em nhìn thấy chiếc khăn choàng đỏ của Emengade trên sàn nhà, vội chồm đến nhặt.
"Đây rồi chiếc khăn quàng của Emengade. Chắc cô ấy sẽ không quan tâm đâu, thế là mình có chiếc khăn trải bàn màu đỏ thật tuyệt rồi." Hai đứa kéo chiếc bàn ra giữa nhà và trải chiếc khăn choàng màu đỏ của Emengade lên. Màu đỏ quả là màu làm cho người ta cảm thấy ấm cúng, dễ chịu, ngay lập tức nó làm cho căn phòng trở nên đàng hoàng hơn.
"Nếu có tấm thảm đỏ trải trên nền nhà nữa thì thật là tuyệt" Sara ao ước. "Chúng mình cứ coi như là sàn nhà cũng được trải thảm đỏ nhé!" Sara nói và đưa mắt quanh phòng tưởng tượng ra chiếc thảm đã được trải rồi và cảm thấy nó thật dầy và mềm rồi mỉm cười với Becky. Cô như hiểu ý của Sara, bước đi trên sàn thật nhẹ nhàng như sợ làm hỏng chiếc thảm mềm mại dưới chân.
"Đúng đấy cô ạ," Becky nói và nhìn Sara một cách rất nghiêm túc.
"Bây giờ làm gì tiếp đây?" Sara đứng lặng giữa nhà, lấy tay bịt vào mắt nghĩ và lẩm bẩm hy vọng "Mình cứ cầu nguyện, thế nào phép mầu nhiệm cũng xảy ra. Điều kỳ diệu đã mách bảo mình như vậy."
Sara thường hay làm như thế và Becky đã nhiều lần đợi cho Sara bỏ tay ra khỏi mắt với nụ cười rạng rỡ, hy vọng những lời thỉnh cầu của mình sẽ được đấng tối cao chứng giám. Lần này cũng vậy Sara mở mắt ra kêu lên vui sướng "Đây rồi! Tôi biết mà, điều kỳ diệu đã đến! Tôi phải lục lại các thứ trong rương mà tôi có từ khi tôi còn là công chúa, biết đâu thấy được cái gì dùng được cho bữa tiệc hôm nay"
Sara lao đến góc nhà, quỳ xuống. Chiếc rương được đặt trên phòng áp mái không phải cho Sara dùng mà vì chẳng có chỗ nào để cất nó cả và cũng chẳng còn gì đáng giá trong đó ngoài những thứ bỏ đi, nhưng em vẫn tin rằng thế nào mình cũng phải tìm được cái gì đó. Những điều thần kỳ luôn được sắp đặt dưới hình thức này hay hình thức khác.
Trong góc rương quả thật còn một gói nhỏ trông chẳng có gì đáng chú ý nên đã không ai lấy đi, thế mà khi tìm được Sara coi như một di sản quý báu gồm 12 chiếc khăn tay màu trắng. Em chộp ngay lấy chạy đến bên bàn nâng niu đặt chúng lên trên chiếc khăn trải bàn màu đỏ và xếp chúng thành những hình thù hấp dẫn. Đúng là phép mầu nhiệm đã giúp em làm những việc đó thật thành thạo.
"Đây là những chiếc đĩa mạ vàng, còn đây là những chiếc khăn ăn thêu rất đắt tiền do các bà sơ tại nữ tu viện Tây Ban Nha thêu."
"Thật thế hả cô Sara?" Becky nín thở hỏi khi nghe Sara nói như vậy.
"Bạn phải tưởng tượng ra chứ. Nếu bạn mường tượng trong đầu thì bạn sẽ nhìn thấy chúng"
"Vâng, thưa cô" Becky nói và khi Sara quay trở lại chiếc rương, nó hì hụi làm nốt những việc còn lại.
Sara quay lại rất ngạc nhiên thấy Becky đứng cạnh bàn trông rất kỳ lạ, cô cũng mắt nhắm, mặt méo sệch như bị co giật, tay khuỳnh sang hai bên như đang chuẩn bị nhấc một vật gì rất nặng lên.
"Làm sao vậy Becky?" Sara kêu lên "Bạn làm gì đấy?"
Becky giật mình mở mắt ra "Tôi cũng đang tưởng tượng mà" Becky bẽn lẽn trả lời. "Tôi cũng đang cố tập để nhìn thấy những thứ mà mình tưởng tượng ra như cô. Tôi gần như làm được rồi nhưng phải tập trung hết sức lực và mới nhìn thấy được."
"Có thể như vậy vì bạn chưa quen đấy thôi" Sara nói với sự cảm thông thân thiện. "Bạn sẽ thấy thật dễ dàng nếu như bạn làm thường xuyên hơn. Ban đầu cũng không nên cố quá, bạn sẽ quen dần thôi mà. Bây giờ tôi sẽ nói cho bạn chúng mình có những gì nhé. Hãy nhìn này."
Tay cầm chiếc mũ mùa hè đã cũ mà em đã lục thấy tận đáy rương. Em giật vòng hoa trên vành mũ ra và nói "Đây là hoa của bữa tiệc và nó sẽ tỏa hương thơm ngát cả phòng. Lấy cái chén uống nước và đĩa đựng bánh xà phòng ở chỗ bồn rửa tay vào đây."
Becky lấy và kính cẩn đưa cho Sara.
"Nhưng đồ sành này dùng để làm gì thưa cô?"
"Đây là hũ rượu gốm sứ Tây Ban Nha" Sara vừa nói vừa quấn mấy bông hoa vào miệng chén tưởng tượng, rồi cúi xuống đặt vài bông khác xung quanh chiếc thìa đựng bánh xà phòng, nói tiếp "Còn đây là viên đá dát ngọc."
Sara sung sướng sửa soạn cho bữa tiệc với nụ cười chực sẵn trên môi trông như đang trong giấc mơ vậy.
"Thật đáng yêu làm sao" Becky cũng sung sướng thì thầm.
"Giá như mình có đĩa kẹo nhỉ" Sara thì thầm. "Đây rồi" Em lại lao đến chiếc rương "Mình nhớ là có nhìn thấy vật gì nữa mà."
Đó chỉ là một bó len quấn trong giấy màu đỏ. Ngay lập tức tờ giấy bọc ngoài đã được biến thành những chiếc đĩa nhỏ và được quấn thêm vào những cây nến cùng với những bông hoa còn lại. Đúng là chỉ có điều kỳ diệu mới có thể biến chiếc bàn cũ được phủ bằng chiếc khăn choàng đỏ trở thành một bàn tiệc hấp dẫn bằng những thứ vứt đi lượm được từ chiếc rương đã lâu ngày không ai đụng đến.
Dưới con mắt của Sara đúng là đã có một bàn tiệc thịnh soạn và Becky sau khi ngắm ngía một hồi, nhìn xung quanh căn phòng áp mái hồi hộp nói "Bây giờ nó còn là ngục Bastile nữa không hay đã biến thành một thứ gì đó khác rồi?"
"Ôi đúng rồi đấy, phải đấy, nó hoàn toàn khác rồi. Bây giờ nó là phòng khánh tiết rồi!" Sara đáp lại.
"Phòng khánh tiết!" Becky ngỡ ngàng trố mắt nhìn những thứ mà chúng vừa trang hoàng cho căn phòng và lẩm bẩm nhắc lại "phòng khánh tiết!"
"Phòng khánh tiết," Sara cũng nhắc lại "Một khoang lớn có mái vòm, những bức tranh cổ và một lò sưởi lớn chất đầy những khúc gỗ sồi đang cháy rất đượm dành để tổ chức tiệc tùng. Nó thật lộng lẫy với hai hàng nến cháy sáng lung linh."
"Cô Sara!" Becky lại hổn hển nói. Ngay lúc đó cánh cửa mở ra và Emengade lễ mễ ôm chiếc giỏ mây đựng đồ ăn bước vào. Nó rụt lại vì ngạc nhiên và sung sướng với những gì nó nhìn thấy sau khi vượt chặng đường tối đen như mực lên đến đây. Những gì nó nhìn thấy đã vượt xa sức tưởng tượng của nó, khăn trải bàn màu đỏ làm nổi bật những chiếc khăn tay màu trắng cùng những bông hoa bày trang điểm trên bàn. Một sự chuẩn bị tuyệt vời.
"Ôi, Sara! Tôi chưa từng thấy ai thông minh như bạn cả."
"Trông đẹp không?" Sara hỏi "Tôi đã tìm thấy chúng trong chiếc rương cũ của mình. Tôi đã hỏi điều kỳ diệu của tôi và nó đã bảo tôi tìm kiếm những thứ đó trong chiếc rương này."
"Cô Sara!" Becky chen vào. "Hãy giải thích cho cô ấy những thứ này là gì đã chứ."
Điều kỳ diệu đã giúp cho Sara tưởng tượng ra tất cả những thứ như đĩa mạ vàng, trần nhà vòm cung, khúc củi đang cháy đỏ rực và những ngọn nến lung linh. Sara giảng giải cho Emengade khi nó lấy bánh kẹo, hoa quả ra khỏi chiếc giỏ mây làm cho bàn tiệc trông thật sự tuyệt vời.
"Một bữa tiệc thực sự" Emengade thốt lên.
"Đúng là bữa tiệc trong cung của hoàng hậu." Becky thở dài nói.
Một ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu, Emengade nói: "Nghe này Sara, giả vờ bạn là công chúa, còn đây là bữa tiệc hoàng gia nhé."
"Nhưng bữa tiệc này là do bạn tổ chức cơ mà." Sara nói "Bạn phải là công chúa còn chúng tôi là những nô tỳ được sủng ái của bạn."
"Ôi không được đâu. Tôi không biết làm công chúa như thế nào cả với lại tôi béo lắm. bạn làm công chúa mới phải." Emengade từ chối.
"Thôi được, nếu bạn muốn vậy thì tôi sẽ làm công chúa." Sara nói.
Đột nhiên em nảy ra một ý tưởng, chạy đến bên chiếc lò sưởi han gỉ nói "Có rất nhiều rác và giấy lộn vứt ở đây, chúng mình sẽ đốt lên để có được ngọn lửa sáng trong chốc lát." Em bật diêm và ngọn lửa lung linh soi rọi khắp phòng.
"Chúng mình hãy quên hết thực tại và coi đây là bữa tiệc thật nhé." Sara nói và đứng với tư thế như đang trong điệu nhảy, mỉm cười vui sướng.
"Trông giống tiệc thật đấy chứ! Hãy bắt đầu nhé."
Sara đi đến bàn tiệc, duyên dáng vẫy tay gọi Emengade và Becky. Em thật sự đã đi vào giấc mơ của mình.
"Hãy nhảy đi, các cô gái xinh đẹp." Sara sung sướng nói. "Xin mời vào bàn tiệc. Đức vua, người cha đáng kính của tôi rất tiếc hôm nay vắng mặt vì ông phải đi xa. Ông đã ra lệnh cho tôi mở bữa tiệc này chiêu đãi chư vị." Sara hơi cúi đầu đưa mắt về phía góc phòng. "Ban nhạc đâu, hãy nổi nhạc lên." Nói rồi Sara quay sang giải thích với Becky và Emengade "Bao giờ cũng phải có nhạc trong bữa tiệc. Giả vờ là có ban nhạc đang chơi ở góc kia, nơi trưng bày những bức tranh cổ ấy. Bắt đầu nhé."
Tất cả chỉ vừa mới kịp cầm bánh trên tay, chưa đứa nào kịp cắn lấy một miếng thì cả ba đứa giật nảy người, tái dại nín thở nghe ngóng.
Ai đó đang chạy vội lên cầu thang. Không còn nghi ngờ gì nữa, chúng đã nghe thấy tiếng bước chân giận dữ và hiểu rằng cuộc vui của chúng thế là tiêu tan.
"Cô chủ đấy." Becky nghẹt thở nói, quá sợ hãi làm rơi cả miếng bánh đang cầm trên tay xuống sàn.
"Đúng rồi!" Sara khẳng định. "Cô Minchin đã phát hiện ra chúng mình rồi." Đôi mắt mở to kinh ngạc, mặt em cũng biến sắc luôn.
Cô Minchin xô cửa bước vào. Mặt tái dại vì tức giận hết nhìn những khuôn mặt sợ hãi đến nhìn bàn tiệc của chúng rồi lại đến những đốm lửa cuối cùng trong đống giấy lộn cháy trong lò sưởi.
"Tao đã lường trước thế nào cũng sẽ xảy ra chuyện gì trên này mà. Nhưng tao không ngờ chúng mày lại to gan đến như vậy. Lavinia đã nói đúng."
Đến đây cả ba đứa đều hiểu chính là Lavinia đã đoán được điều bí mật của chúng và đã phản bội chúng. Cô Minchin lao đến Becky và lại véo tai nó lần nữa quát "Con trơ tráo này, sáng mai cút ngay khỏi đây nhé."
Sara đứng im không nhúc nhích, hai mắt mở to hơn và mặt càng tái hơn còn Emengade thì òa lên khóc.
"Xin cô đừng đuổi nó. Cô của cháu gửi cho cháu giỏ bánh kẹo và chúng cháu chỉ muốn ăn với nhau thôi ạ." Emengade vẫn nức nở.
"À ra thế đấy, công chúa Sara làm chủ tiệc chứ gì." Cô Minchin mỉa mai quay về phía Sara tức giận, giậm chân thét lớn "Chính mày bày ra trò này chứ làm sao con Emengade nghĩ ra được. Chính mày đã trang trí cái bàn với những thứ rác rưởi này phải không?"
"Cút về cái xó của mày đi" cô Minchin quát Becky. Nó nem nép lủi đi, giấu mặt vào tạp dề, hai vai rung lên.
Lại đến lượt Sara chịu trận.
"Ngày mai tao sẽ cho mày biết tay. Mày sẽ không được ăn cả bữa sáng, bữa trưa và bữa tối hiểu chưa!"
"Hôm nay cháu cũng đâu có được ăn bữa nào, thưa cô" Sara nói yếu ớt.
"Thế thì càng tốt, mày sẽ có cái gì để mà nhớ đời chứ. Còn đứng sững ra đấy làm gì. Cho tất cả những thứ này vào giỏ trở lại."
Nói rồi cô tự tay cho hết tất cả các thứ vào giỏ mây và đưa mắt nhìn những quyển sách mới của Emengade.
"Còn mày nữa, dám mang những cuốn sách mới đẹp đẽ như vậy đến nơi bẩn thiểu như thế này sao. Mang về phòng và đi ngủ ngay. Ngày mai cấm được ra khỏi phòng. Tao sẽ viết thư cho bố mày, xem ông ấy nói gì khi biết tối nay mày ở đâu?"
Có một cái gì đó trong ánh mắt của Sara làm cô càng tức điên lên. Lần này cô tấn công Sara quyết liệt hơn.
"Mày đang nghĩ gì mà nhìn tao như vậy?"
"Tôi đang tự hỏi," Sara trả lời giống như đã có lần em trả lời cô Minchin ở trên lớp.
"Mày đang tự hỏi cái gì?"
Khung cảnh lúc đó giống hệt những gì đã xảy ra trên lớp.
"Tôi đang tự hỏi không biết cha tôi sẽ nói gì nếu ông biết được tôi đã ở đâu tối nay." Sara nói nhẹ nhàng, không một chút vô lễ hay khiếm nhã nào trong cách nói của em.
Cũng như lần trước, thái độ lạnh nhạt của Sara càng làm cho cô Minchin tức sôi lên, cô lao đến lắc mạnh Sara, gào lên điên dại.
"Mày, một con nhãi cứng đầu cứng cổ không thể chấp nhận được! Mày dám nói với tao thế à? Mày dám ư?"
Cô nhặt mấy cuốn sách, vơ nốt những thứ trên bàn vào giỏ, ấn vào tay Emengade xô nó ra cửa rồi cũng bước theo. Trước khi sập cửa lại cô còn ngoái cổ lại nói "Ở đây mà tự hỏi nhé." Emengade lẩy bảy bước đi bỏ lại Sara một mình hoàn toàn cô độc.
Thế là hết. Đốm lửa cuối cùng trong lò sưởi cũng đã lụi theo giấc mơ của chúng. Chỉ còn lại chiếc bật lửa, chiếc bàn trống trơn, những chiếc đĩa mạ vàng, khăn thêu và những vòng hoa trang trí cũng đã biến trở lại thành những chiếc khăn tay cũ kỹ, những mẩu giấy màu rải rác và những bông hoa giả đã bị bỏ đi. Ban nhạc cùng phòng tranh đã bị đánh cắp mất. Emily vẫn ngồi đó tựa lưng vào tường nhìn chằm chặp về phía trước. Sara đến gần run rẩy bế nó lên.
"Emily ơi, chẳng còn gì cả, chẳng có tiệc mà cũng chẳng có công chúa nào cả. Chẳng còn ai ngoài những tù nhân trong ngục Bastile." Sara ôm mặt ngồi phịch xuống.
Điều gì sẽ xảy ra nếu như lúc đó em không giấu mặt đi, nếu như em lại ngước nhìn lên cửa sổ trên mái nhà vào lúc đó, tôi không biết, nhưng nếu như vậy thì chắc chắn phần kết của chương này sẽ hoàn toàn khác rồi. Nếu như lúc đó em ngẩng đầu lên, chắc chắn em sẽ giật mình bởi những gì em nhìn thấy. Chắc chắn em sẽ nhìn thấy vẫn khuôn mặt đen sạm đó dán vào ô cửa giống như hôm em ngồi nói chuyện với Emengade.
Thế nhưng em đã không ngẩng lên mà lại gục mặt vào lòng bàn tay hồi lâu, một thói quen mỗi khi em cố gắng âm thầm chịu đựng điều gì đó rồi lặng lẽ lên giường ngủ.
"Mình không thể tưởng tượng ra điều gì khi còn thức cả." Sara nói một mình "Cố cũng không được, có lẽ khi mình ngủ thì giấc mơ lại quay trở lại và mình lại có thể tưởng tượng ra được những điều mình muốn."
Bỗng nhiên em cảm thấy vô cùng mệt mỏi, có lẽ là cảm giác thèm ăn thì đúng hơn. Em bật dậy gượng men ra mép giường.
"Cứ cho là ngọn lửa đỏ rực đang nhảy múa trong lò" Em lẩm bẩm "Trước lò là chiếc ghế thật êm và trên chiếc bàn nhỏ cạnh đó là bữa tối nóng hổi, thơm phức". Sara kéo chiếc chăn mỏng mỏng dính rồi lại ước "Cứ cho là mình đang nằm trên chiếc đệm này, đầu gối lên chiếc gối lông chim. Cứ cho là như vậy." Sự mệt mỏi đã rất có ích cho Sara lúc này. Nó đã nhanh chóng đưa em vào giấc ngủ. Em không biết mình đã ngủ bao lâu rồi nhưng chắc chắn là em đã đủ mệt để có một cảm giác ngủ li bì mà không bị khuấy động bởi một tiếng động nào kể cả tiếng động do cả gia đình nhà chuột Melchisedec tranh nhau chui ra khỏi hang đánh lộn và đùa nghịch ầm ĩ Sara vẫn ngủ thiếp đi.
Không biết điều gì đã kéo em ra khỏi giấc ngủ li bì đó. Sự thật là tiếng động đó đã kéo em trở lại với hiện thực. Đúng là có một tiếng động. Cái móc cửa sổ trên mái sập xuống và cửa sổ đóng lại ngay sau khi có một bóng người vận đồ trắng nép sát xuống cánh cửa để có thể nhìn thấy tất cả mọi điều xảy ra trong căn phòng áp mái của Sara nhưng lại không đủ gần để bị phát hiện ra.
Lúc đầu em không mở mắt ra vì quá buồn ngủ và cũng vì quá ấm và quá thoải mái dễ chịu. Thật vậy em cảm thấy rất ấm và thật dễ chịu đến nỗi em không tin được là mình đã thức nổi. Em chưa bao giờ cảm thấy thực sự ấm áp và dễ chịu như bây giờ chỉ trừ những khi em đang trong những giấc mơ đẹp của mình.
"Một giấc mơ thật tuyêt!" Sara thì thầm. "Ấm đến nỗi mình chẳng muốn thức dậy tý nào cả."
Tất nhiên đây là giấc mơ. Em có thể cảm thấy mình đang nằm trong đống chăn gối thật ấm êm nhất là khi em thò tay ra chạm vào chiếc chăn bông bọc sa tanh. Vẫn tưởng mình trong mơ, Sara vẫn nằm yên không dám mở mắt ra vì sợ nếu mở mắt ra thì giấc mơ lại biến mất.
Sara không thể ngủ thêm được nữa mặc dù em cố nhắm nghiền mắt vào, vẫn có một cái gì đó ngay ở trong phòng cứ muốn đánh thức em dậy. Em có cảm giác như có ánh sáng cùng với âm thanh tí tách, phần phật của ngọn lửa đang cháy.
"Tôi đang thức hay vẫn còn đang mơ" Sara buồn bã nghĩ "Không thể, không thể như vậy được."
Sara cố gắng mở mắt ra mặc dù không muốn và mỉm cười khi nhìn thấy những thứ mà em chưa từng thấy trong căn phòng áp mái này bao giờ và không bao giờ có thể thấy được.
"Ôi tôi chưa tỉnh giấc thì phải." Sara thì thầm, đánh liều chống khuỷu tay lên nhìn xung quanh "Mình vẫn mơ sao?". Em chắc chắn những gì em nhìn thấy phải là trong mơ, vì nếu em tỉnh dậy những thứ này sẽ biến mất và không thể có được.
Bạn có nghĩ rằng Sara tin chắc rằng em vẫn chưa thực sự trở về với hiện tại không? Đúng là mắt em đang nhìn thấy ngọn lửa cháy bập bùng trong lò sưởi, bên cạnh là chiếc ấm đun nước đang sôi réo lên; trên sàn nhà là tấm thảm dày, thật mềm mại ấm áp; trước mặt lò sưởi một chiếc ghế gấp đang trải ra và còn có cả gối ôm nữa; cạnh ghế là chiếc bàn nhỏ phủ khăn trắng muốt cũng có thể gấp vào được. Trên bàn là bộ đồ ăn gồm chén bát đang được đậy kín, dao đĩa, bình trà và cả xoong chảo nữa. Giường được trải tấm đệm bọc sa tanh mới; phía cuối giường có chiếc áo choàng bằng lụa, dưới chân giường có đôi dép lê đi trong nhà. Đầu giường có mấy quyển sách mới. Căn phòng trong mơ của em đã hiện ra thành sự thật, tràn ngập ánh sáng ấm áp tỏa ra từ cây đèn trên bàn với chiếc chao đèn màu hồng.
Sara ngồi bật dậy chống khuỷu tay xuống giường, ngạc nhiên đến nghẹt thở.
"Ôi, giấc mơ đã không bị tan biến đi." Sara nói hổn hển. "Mình chưa từng có giấc mơ như thế này bao giờ." Em không dám cử động chỉ sợ giấc mơ tan biến mất, thế rồi cuối cùng em cũng phải chui ra khỏi chăn đặt chân lên thảm, cười sung sướng vô hạn.
"Mình đang mơ - mình đang ra khỏi giường" Sara nghe thấy mình nói rồi đứng dậy nhìn khắp lượt quanh phòng, hết chỗ này đến chỗ khác. "Mình đang mơ và giấc mơ đó đã ở lại thành hiện thực! Mình mơ mà lại có cảm giác như thực. Nó là giấc mơ hay mình bị bùa mê. Rõ ràng là mình đang nhìn thấy chúng thật mà" Sara lắp bắp nói, "Không sao chỉ cần mình nghĩ là có thực là được rồi!"
Em đứng giữa nhà ngắm ngía hồi lâu sướng ngây ngất rồi lại kêu lên "Không thể thế được! Không thể là thật được! Nhưng sao mình lại nhìn thấy, sờ thấy như thật vậy?"
Ngọn lửa trong lò sưởi kéo em lại gần, Sara quỵ xuống, giơ tay hơ vào ngọn lửa gần đến nỗi cái nóng của ngọn lửa làm em phải rụt tay lại. "Ngọn lửa mà mình mơ thấy đâu có nóng," nói rồi em đứng bật dậy lấy tay sờ vào bàn cùng bộ đồ ăn trên đó, đặt tay lên tấm thảm, và vào chăn đệm. Sara cầm bộ đồ ngủ mềm mại như tơ, ôm ghì nó vào lòng rồi áp nó lên má. "Thật ấm và thật mềm làm sao" Sara nói gần như khóc. "Đúng là thật rồi. Đúng rồi!"
Em vắt chiếc áo choàng lên vai rồi xỏ chân vào đôi dép.
"Cũng là thật. Tất cả là sự thật chứ không phải mình đang mơ!"
Em nhảy bổ đến chồng sách và lật ngay quyển trên cùng ra xem và nhìn thấy dòng chữ ở ngay trang lót "Tặng cháu gái ở căn phòng áp mái. Một người bạn của cháu."
Không biết em có ngạc nhiên khi đọc những chứ đó hay không nhưng em úp mặt vào trang sách khóc tức tưởi.
"Không biết người bạn đó là ai nhưng cũng vẫn còn có người nghĩ đến mình dù chỉ một lát thôi. Mình có bạn rồi."
Em cầm cây nến và lén đi sang phòng Becky, đứng ở đầu giường thì thầm "Becky, Becky dậy đi!"
Becky thức giấc ngồi bật dậy nhìn ngơ ngác, mặt vẫn còn vệt nước mắt. Bên nó là một cô gái trong bộ đồ ngủ sang trọng bằng tơ. Khuôn mặt mà nó nhìn thấy lúc này thật rạng rỡ, đáng yêu vô cùng. Một công chúa Sara đúng như trong trí nhớ của Becky, cũng đứng bên giường, tay cầm nến.
"Becky, sang phòng tôi đi, sang ngay đi!"
Becky quá sợ hãi chẳng nói được điều gì chỉ lẳng lặng đứng dậy lẳng lặng đi theo Sara. Khi hai đứa bước qua bậu cửa, Sara đóng sập cửa lại và đẩy Becky vào giữa đống chăn đệm êm ấm, làm đầu óc nó quay cuồng và cơn đói cũng tan biến mất.
"Tất cả là thật đấy! Mình đã sờ thử rồi. Thật như sự tồn tại của chúng mình vậy. Phép mầu nhiệm đã biến giấc mơ của mình thành sự thật khi chúng mình đang ngủ. Chính phép mầu nhiệm đã ngăn chặn không để cho những điều quá tồi tệ xảy ra."
"Đã lâu lắm rồi mình không được thấy những thứ đẹp như vậy." Sara chợt nghĩ. Ngọn lửa sáng rực bập bùng trong lò sưởi còn người đàn ông Ấn Độ lúc nào cũng buồn bã, thiểu não đang úp mặt vào hai bàn tay.
"Tội nghiệp ông ấy! Không biết bây giờ ông đang nghĩ gì nhỉ?"
Vào đúng lúc đó ông đang tự hỏi "Liệu mình sẽ làm gì nếu như ông Carmichael tìm thấy cặp vợ chồng người Nga đó ở Mátxcơva cùng với con bé mà họ nhận từ trường của bà Pascal ở Pari nhưng đứa bé đó lại không phải là đứa trẻ ông cần tìm. Ta phải làm gì nữa đây để tìm được đứa bé?"
Về đến nhà, Sara gặp ngay cô Minchin đang lao xuống cầu thang chửi mắng người đầu bếp. Thấy Sara cô la lớn: "Mày chơi bời ở đâu mà bây giờ mới về?" "Mày có biết mày đi bao lâu rồi không?"
"Đường lầy lội và trơn quá nên cháu không đi nhanh được ạ, đôi giày của cháu mòn hết nên trơn lắm ạ" Sara đáp.
"Không lý do lý trấu gì cả, đừng có dối trá." Cô Minchin mắng át đi.
Sara đi đến chỗ người đầu bếp, bà ta trông vẫn còn rất sợ hãi sau cơn thịnh nộ của cô Minchin và đang mong có ai để trút cơn giận của mình, và Sara bao giờ cũng là người chịu trận thích hợp nhất.
"Sao mày không ở suốt đêm ngoài đường ấy?" Bà thét lên.
Sara đặt những thứ mới đi mua về lên bàn và nói "Các thứ bà yêu cầu đây ạ."
Người đầu bếp nhìn món đồ cằn nhằn. Trông nét mặt bà ta lúc này có một cái gì đó có vẻ hài hước nhưng thật độc ác.
"Cháu ăn tối được không ạ?" Sara hỏi nhỏ giọng yếu ớt.
"Giờ này còn cơm cháo gì nữa. Hết tất cả rồi." Đó là câu trả lời của bà đầu bếp. "Mày tưởng là tao còn phần cơm cho mày vào cái giờ này ư?"
Sara đứng lặng một hồi rồi nói lí nhí "Tôi không được ăn tối." Em nói rất nhỏ vì sợ sẽ run lên.
"Có mấy mẩu bánh mì trong chạm ấy. Giờ này chỉ có thế thôi."
Sara đi vào lấy mấy mẩu bánh mì để ăn, nhưng nó đã khô cứng vì quá cũ và bà đầu bếp quá tàn nhẫn chẳng cho em chút gì để ăn với những mẫu bánh mì tồi tệ đó. Bà biết lúc nào cũng an toàn khi trút mọi nỗi bực tức của mình lên đầu Sara.
Leo hết ba tầng cầu thang để lên được căn phòng áp mái sau một ngày lao động cực nhọc thật chẳng dễ chịu chút nào đối với một đứa trẻ yếu ớt như Sara. Lúc nào em cũng thấy nó cao quá và dốc quá, riêng hôm nay em cảm tưởng như nó dài vô tận. Rất nhiều lần em phải dừng lại đứng tựa vào tay vịn để nghỉ. Leo lên đến bậc thang cuối cùng em nhìn thấy có ánh sáng mờ mờ hắt qua khe cửa, báo hiệu Emengade đã leo lên và đang đợi, thật là niềm động viên an ủi quý giá đối với em, nhất là vào lúc này. Thật khủng khiếp nếu như em phải bước vào căn phòng trống rỗng hoang tàn một mình. Sự hiện diện của Emengade đã sưởi ấm lòng em đôi chút.
Đúng là Emengade thật rồi, nó ngồi cuộn trên giường trong chiếc khăn choàng màu đỏ trông thật ấm áp. Nó có thói quen bao giờ cũng ngồi cho chân lên giường, như vậy an toàn hơn vì nó vẫn chưa hết sợ chú chuột Melchisedec và các thành viên trong gia đình chuột mặc dù chúng tỏ ra rất thích nó. Khi nào ở trên phòng áp mái một mình Emengade cũng ngồi ở tư thế như vậy cho đến khi Sara về. Lần này nó cảm thấy hơi hoảng vì Melchisedec, ngay từ khi nó mới đến đã chui ra sục sạo rồi ngồi chễm chệ trên đôi chân của mình nghếch đầu về phía Emengade hít hít.
"Ôi Sara," Emengade thốt lên "Thật mừng vì bạn đã về, Melchisedec cứ sục sạo khắp nơi, tôi phải dỗ nó quay trở về hang nhưng nó đi một lúc lại trở ra ngay. Tôi cũng thích nó nhưng nó cũng làm tôi sợ mỗi khi nó tiến lại gần; bạn có nghĩ là nó sẽ nhảy lên giường không?"
"Không đâu," Sara trấn an bạn.
Emengade trườn ra phía mép giường nhìn Sara rồi kêu lên "Trông bạn mệt mỏi và xanh quá."
"Đúng là tôi rất mệt."Sara nói rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế xiêu vẹo cạnh đó. "Ôi tội nghiệp Melchisedec, mày ra để xin bữa tối đấy mà."
Melchisedec chui ra khỏi hang như nhận ra tiếng bước chân của Sara. Em chắc rằng nó nhận được tiếng chân em. Nó bò đến gần ngước nhìn Sara rất tình cảm và hy vọng khi Sara rút tay từ trong túi ra và lắc đầu.
"Xin lỗi nhé, hôm nay tao chẳng mang được gì về cho mày cả. Đi về đi và nói với vợ con mày là hôm nay tao chẳng có mẩu bánh nào cả. Tao quên mất vì bà đầu bếp và cô Minchin quá tức giận."
Melchisedec có vẻ như hiểu được ý Sara, nó lủi về hang.
"Tôi không hy vọng bạn có thể lên thăm tôi vào tôi hôm nay Emengade" Sara nói.
Emengade kéo khăn chàng nói "Tối nay cô Amelia đi thăm bà cô của cô ấy nên không có ai đi kiểm tra sau khi chúng tôi đã lên giường, vì thế tôi có thể ở lại đây với bạn cho đến sáng.
Emengade chỉ tay về phía chiếc bàn ngay dưới cửa sổ. Sara chưa kịp nhìn vế hướng đó sau khi em vào nhà. Một chồng sách đặt trên bàn và cử chỉ của Emengade thật thất vọng.
"Bố lại vừa gửi sách nữa cho tôi. Tôi để đằng kia kìa."
Sara ngẩng lên và ngay lập tức tiến lại gần chồng sách lấy một quyển trên cùng mở ra xem và quên hết nỗi cực nhọc về thể xác.
"Ôi tuyệt quá! Sách về cách mạng Pháp của Garlyle. Tôi vẫn từng ao ước có được nó!"
"Tôi chưa đọc đâu. Bố sẽ rất bực nếu tôi không đọc chúng. Ông muốn tôi đọc hết chúng trước khi về nhà vào kỳ nghỉ tới. Biết làm thế nào bây giờ?"
Sara ngừng lật mấy trang sách, nhìn Emengade với một niềm hưng phấn làm hai má em ửng lên đôi chút.
"Thế này nhé, nếu bạn cho tôi mượn tất cả những quyển sách này, tôi sẽ đọc hết chúng rồi kể lại cho bạn nghe, như vậy bạn sẽ dễ nhớ hơn." Sara đề nghị.
"Thế thì tuyệt quá!" Emengade reo lên. "Bạn tin là làm thế được ư?"
"Tôi biết, tôi có thể làm được mà." Sara khẳng định. "Bọn trẻ con vẫn nhớ được những gì tôi kể cho chúng nghe đấy thôi."
"Sara, nếu bạn làm cho tôi nhớ được, tôi sẽ cho bạn bất kỳ thứ gì." Emengade nói với niềm hy vọng làm cho khuôn mặt tròn trịa rạng rỡ hẳn ra.
"Tôi không muốn bất cứ thứ gì ngoài những quyển sách. Tôi chỉ muốn có chúng thôi." Sara nói, hai mắt có vẻ như to ra, ngực thở phập phồng.
"Thế thì bạn giữ lấy chúng. Giá như tôi cũng thích sách nhỉ. Tôi chẳng thích sách chút nào cả. Tôi đâu có thông minh, chỉ có bố tôi thôi nên bố nghĩ tôi cũng phải thông minh như ông." Emengade phân trần.
Sara mở hết cuốn này đến cuốn khác rồi hỏi "Thế bạn sẽ nói với bố thế nào?" Một sự hoài nghi nảy ra trong óc em.
"Ông ấy chẳng cần biết, chỉ cần ông nghĩ là tôi đã đọc những cuốn sách này thôi." Emengade trả lời.
Sara đặt những quyển sách, lắc đầu nhè nhẹ nói "Như vậy đâu có khác gì nói dối, mà những lời dối trá, bạn biết đấy nó không chỉ độc ác mà còn không thể chấp nhận được. Thỉnh thoảng có những lúc tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ làm điều gì đó độc ác, ví dụ như bỗng nhiên tôi giận điên lên và xông vào giết cô Minchin khi bà ta đối xử tồi tệ với tôi, bạn biết không, nhưng tôi không thể dối trá được. Tại sao bạn lại không nói thẳng với bố là tôi đã đọc những cuốn sách và kể lại cho bạn?"
"Vì bố muốn tôi đọc chúng" Emengade trả lời, hơi thất vọng bởi cách lập luận của Sara.
"Bố muốn bạn hiểu được những gì viết trong những cuốn sách này." Sara nói tiếp "Nếu như tôi đọc và kể lại cho bạn nghe một cách dễ hiểu hơn để bạn có thể hiểu và nhớ được, tôi nghĩ bố bạn sẽ hài lòng về điều đó chứ."
"Ông sẽ rất sung sướng nếu như tôi học được cái gì đó dù bằng cách cách nào đi nữa, chắc bạn cũng vậy nếu như bạn là cha tôi." Emengade nói vẻ buồn bã đáng thương.
"Không phải lỗi của bạn nếu..." Sara đang nói bỗng nhiên đột ngột dừng lại. Thực ra em định nói là "Ngu dốt đâu có phải là lỗi của bạn" nhưng em đã kịp dừng lại, làm Emengade tò mò hỏi "Nếu gì cơ...?"
"À, nếu bạn không thể đọc được một cách nhanh chóng" Sara vội chữa câu nói của mình. "Nếu bạn không thể thì không thể còn nếu tôi có thể thì có thể, đơn giản chỉ là vậy."
Sara luôn tế nhị với Emengade để nó không cảm thấy sự khác biệt lớn giữa khả năng học được mọi điều ngay lập tức và không có khả năng học một chút nào cả. Khi ngẩng lên nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của Emengade, một ý nghĩ độ lượng và hơi cổ điển lại xuất hiện trong đầu, em nói: "Có lẽ có khả năng học được mọi thứ nhanh chóng cũng không phải là tất cả mà sự tốt bụng mới đáng giá và cần thiết đối với mọi người. Nếu như cô Minchin biết được tất cả mọi thứ trên đời mà lại sử xự như bây giờ thì cô ấy vẫn là một con người ghê tởm và mọi người vẫn ghét cô ấy. Có biết bao người thông minh nhưng lại toàn làm những điều độc ác và nham hiểm đối với mọi người. Hãy thử nhìn Robespiere xem..."
Sara dừng lại quan sát phản ứng của Emengade. Mặt nó ngệt ra.
"Bạn không nhớ à?" Sara hỏi. "Tôi mới kể cho bạn nghe về ông ấy mà. Chắc bạn quên rồi phải không?"
"Ừ, tôi chẳng nhớ tí nào cả" Emengade thú nhận.
"Đợi nhé, đợi tôi thay quần áo ướt và choàng khăn đã, rồi tôi sẽ kể lại cho bạn nghe."
Sara trút bỏ áo khoác và mũ ướt lướt thướt treo lên chiếc đinh trên tường, thay đôi giày ướt sũng bằng đôi dép đi trong nhà, rồi cũng trèo lên giường trùm đôi dép đi trong nhà, rồi cũng trèo lên giường trùm chăn ngang vai, chống tay vào đầu gối.
"Nào nghe nhé" Sara bắt đầu thao thao kể những diễn biến đẫm máu của cuộc cách mạng Pháp làm cho đôi mắt của Emengade mỗi lúc một to hơn, nín thở ngồi nghe. Mặc dù có phần hoang mang, nhưng nó vẫn bị thu hút vào những câu chuyện của Sara và chắc lần này nó không dễ quên Robespiere là ai, cũng như không còn nghi ngại về công chúa De Lamballe nữa.
"Bạn nhớ không, bọn chúng đã chặt đầu bà treo vào mũi giáo rồi nhảy múa xung quanh." Sara thốt lên "Mái tóc vàng óng bồng bềnh như sóng, mỗi khi nghĩ đến bà, tôi không bao giờ nhìn thấy đầu bà trên thân thể bà mà lúc nào cũng ở trên cây giáo với những con người điên loạn nhảy múa, gào thét xung quanh."
Cuối cùng hai đứa đã đồng ý là phải nói cho bố Emengade biết kế hoạch của chúng và những quyển sách tạm thời được để trên phòng áp mái.
"Tôi chúng mình nói chuyện khác đi" Sara gợi ý "Hãy kể cho mình nghe bạn học tiếng Pháp đến đâu rồi?"
"Tốt hơn nhiều so với lần cuối cùng tôi lên đây nhờ bạn giảng cho tôi cách dùng liên từ ấy. Cô Minchin đã rất ngạc nhiên không hiểu tại sao buổi sáng hôm đó tôi lại làm bài tập tốt thế."
Sara ngồi ôm gối cười.
"Cô ấy cũng không hiểu tại sao Lottie cũng làm bài tốt như vậy. Con bé cũng leo lên đây và tôi đã giúp nó." Sara nói và nhìn quanh nghĩ thầm "Giá như căn phòng không khủng khiếp như thế này, nó sẽ dễ chịu hơn và là nơi thích hợp để cho mình có thể tưởng tượng ra những câu chuyện của mình."
Sự thực là Emengade đã quá vô tâm và không biết đến những gì Sara đã phải chịu đựng khi phải sống trong căn phòng áp mái tồi tệ như vậy và nó cũng không có khả năng để tự mường tượng ra điều đó. Những khi có cơ hội hiếm hoi, có thể lẻn lên trên đó với Sara thì nó toàn được nghe những gì Sara tưởng tượng ra hoặc nghe Sara kể chuyện. Chính vì vậy mà những chuyến viếng thăm của nó được coi như những chuyến phiêu lưu mạo hiểm, ngay cả khi Sara trông tái nhợt và ngày càng còm cõi, nhưng lòng kiêu hãnh đã không cho phép em thốt lên những lời than vãn. Em chưa bao giờ để lộ rằng đã bao lần em bị cơn đói cồn cào hoành hành như tối nay. Em đang ở vào tuổi ăn tuổi lớn và công việc hàng ngày phải chạy tới, chạy lui làm em luôn muốn ăn, ngay cả khi em được ăn đầy đủ với những món đủ chất dinh dưỡng chứ không phải chỉ là những món ăn hạ đẳng đầu thừa đuôi thẹo trong nhà bếp như hiện nay. Em đã quen dần với cảm giác luôn bị bỏ đói và cái dạ dày non trẻ của em cũng luôn bị hành hạ bởi những cơn đói cồn cào cháy ruột. Thế nhưng em luôn tự nhủ "Những người lính cũng luôn bị đói như vậy trong các cuộc hành quân dài vất vả." Em rất thích cụm từ "hành quân dài vất vả" vì cảm thấy mình cũng như một người lính và em cũng đã tìm ra được cách lý giải cho cuộc sống trên phòng áp mái tồi tệ này. Sara thường lập luận "Cứ cho là mình sống ở lâu đài và Emengade đến thăm mình từ một lâu đài khác cùng với các hiệp sĩ hộ vệ, nô tỳ cùng cờ giong trống mở. Nghe tiếng kèn từ xa mình đã vội đi xuống để đón cô ấy và sẽ mở tiệc tại phòng lớn chiêu đãi khách thật sang trọng với những tiết mục văn nghệ hấp dẫn. Bây giờ cô ấy lên căn phòng áp mái này mình chỉ có thể chiêu đãi cô ấy bằng cách kể chuyện và không để cho cô ấy biết những nỗi bất hạnh của mình. Mình dám chắc rằng các bà chủ nghèo cũng phải làm như vậy khi đất đai nhà cửa của họ bị tước đoạt."
Sara chính là một bà chủ nhỏ dũng cảm, kiêu hãnh đã hào hiệp ban phát sự thân thiện, mến khách cho mọi người bằng cách chia sẻ những giấc mơ của mình, những viễn cảnh em nhìn được và cả những cảnh tượng mà nhờ đó em có được niềm vui và sự động viên trong những ngày tháng tăm tối này.
Chính vì vậy khi ngồi bên bạn, Emengade đâu có biết được Sara đang xỉu đi vì đói và trong khi nói chuyện em vẫn tự hỏi liệu cơn đói có thể cho mình ngủ yên hay không. Thực sự em chưa bao giờ có cảm giác đói đến như hôm nay.
"Ước gì tôi cũng gầy như bạn, Sara," Emengade đột nhiên nói. "Tôi thấy bạn gầy đi nhiều so với trước kia, mắt bạn to ra và khuỷu tay bạn nhọn hoắt ra này."
Sara kéo ống tay áo xuống nhưng nó quá ngắn nên lại tự co lên.
"Tôi vẫn gầy từ nhỏ." Sara dũng cảm nói "Và mắt tôi lúc nào cũng to như vậy mà."
"Tôi rất thích cặp mắt to ngộ ngĩnh của bạn." Emengade nói và nhìn vào mắt bạn ngưỡng mộ. "Lúc nào bạn cũng có thể nhìn được những gì xảy ra ở phía trước. Tôi yêu cặp mắt màu xanh của bạn."
"Mắt tôi xanh như mắt mèo," Sara cười nói, "chỉ tội không nhìn được trong bóng tối thôi, tôi đã cố rồi mà không được. Giá như tôi nhìn được thì tốt biết mấy."
Đúng lúc đó có cái gì đó xảy ra trên miếng ngói che cửa sổ mái nhà mà chẳng đứa nào nhìn thấy cả. Nếu như một trong hai đứa nhìn thấy chắc chúng phải giật mình khi thấy khuôn mặt đen sạm ló ra rồi lại biến mất nhanh như cắt gần như không gây tiếng động nào. Mặc dù vậy, với đôi tai thính của mình Sara vẫn thoáng nghe được một tiếng động nào đó và ngẩng lên mái nhà nghe ngóng.
"Tiếng sột soạt đó không giống như tiếng của Melchisedec. Nó có vẻ nhỏ hơn thì phải." Sara phán đoán.
"Cái gì vậy?" Emengade hơi giật mình hỏi.
"Bạn có nhận thấy vừa rồi có tiếng động gì lạ không?" Sara hỏi.
"Không, tôi không nghe thấy gì cả. Thế còn bạn?" Emengade ấp úng hỏi.
"Có lẽ tôi cũng không nghe thấy nhưng tôi lại nghĩ tôi có nghe thấy. Tiếng động đó có vẻ như phát ra từ cửa sổ trên mái, cái gì đó trường qua rất nhẹ thì phải."
"Có thể là cái gì được nhì?" Emengade nói "Có thể là trộm không?"
"Không thể" Sara bắt đầu hưng phấn lên "Làm gì có cái gì để mà ăn trộm ở đây chứ!"
Sara chưa nói hết câu thì sững ngay lại khi nghe thấy một âm thanh xé tai. Lần này không phải trên mái nhà mà là giọng cáu bẳn của cô Minchin vọng từ dưới cầu thang lên. Nó vội nhảy ra khỏi giường, tắt phụt nến đi và thì thầm. "Cô ấy đang chửi Becky và bạn ấy đang khóc."
"Liệu cô ấy có vào đây không?" Emengade sợ hãi hỏi thầm.
"Không đâu. Cô ấy nghĩ tôi đã ngủ rồi. Đừng làm ồn lên."
Rất hiếm khi cô Minchin leo lên trên này, Sara nhớ là hình như chỉ có một lần thì phải. Hôm nay không biết vì sao cô ấy lại tức giận và leo lên tận đây chứ, mà hình như cô ấy đang đuổi theo Becky và la lớn "Con vô liêm sỉ gian giảo kia! Mày đã ăn hết nửa cái bánh của tao rồi, thảo nào bà đầu bếp luôn kêu bị mất đồ ăn trong bếp."
"Không phải tôi, thưa bà" Becky vừa nói vừa khóc. "Đúng là tôi có đói nhưng chưa bao giờ ăn vụng hay ăn cắp cả, chưa bao giờ!"
"Cái tội ăn cắp, ăn vụng của mày đáng bị đưa vào nhà tù. Ăn hết nửa cái bánh rồi còn gì nữa!"
"Không phải tôi," Becky vẫn khóc nức nở. "Đúng là tôi có thể ăn hết luôn cả cái bánh nhưng tôi chưa bao giờ dám sờ vào nó đâu ạ."
Cô Minchin mặc dù mệt đứt hơi vì tức giận và vì phải leo cầu thang vẫn la lớn "Im mồm đi, đừng dối trá nữa. Cút ngay đi cho khuất mắt tao!"
Cả Sara và Emengade đều nghe thấy tiếng tát "bốp" một cái, và tiếng Becky vội vã leo lên phòng áp mái đóng cửa vào, gieo mình xuống giường, úp mặt vào gối thổn thức:
"Tôi có thể ăn một lúc hai cái bánh nhưng chưa hề cắn một miếng nào. Chính bà đầu bếp đã lấy cho viên cảnh sát của bà ấy."
Sara vẫn đứng trơ ngay giữa phòng trong bóng tối, cắn chặt răng và nắm hai bàn tay thật chặt. Khó khăn lắm em mới dằn lòng chịu đựng đợi đến khi cô Minchin xuống hẳn và khi sự yên lặng trở lại em mới thốt lên "Đúng là con mụ độc ác nham hiểm, mụ đầu bếp lấy trộm rồi lại đổ cho Becky. Bạn ấy chẳng bao giờ ăn cắp cả, không bao giờ. Đúng là bạn ấy rất đói, đói đến nỗi có những lần đã phải nhặt đồ trong thùng rác để ăn rồi!"
Sara úp mặt vào lòng hai bàn tay khóc nấc lên làm Emengade rất kinh ngạc như phát hiện ra điều gì mới lạ. Sara đã khóc, một Sara chưa từng bị khuất phục đã khóc, một điều nó chưa từng biết đến. Cũng đúng lúc đó một ý nghĩ hay nói cho đúng hơn một nỗi hoang mang ập xuống bộ óc ngây thơ, chậm chạp của nó. Emengade bật dậy bò khỏi giường lấy tay quờ quạng tìm đường đến bên bàn đốt nến lên rồi nhìn chằm chặp vào Sara và cái ý nghĩ mới xuất hiện trong đầu nó cứ lớn dần lên biến thành nỗi hoảng sợ trong mắt nó.
"Sara." Emengade đánh bạo hỏi nhưng vẫn rất dè dặt, sợ sệt, "Bạn có... bạn chưa bao giờ nói với tôi và tôi cũng chưa bao giờ hỏi cả vì tôi cứ sợ là như vậy sẽ khiếm nhã, nhưng bạn hãy nói đi bạn có bao giờ bị đói không?"
Đến lúc đó cái vỏ bọc bên ngoài vỡ tung ra vì mọi cái đã vượt xa sức chịu đựng của Sara. Em ngẩng ngay đầu lên nói.
"Có." Sara trở lời với giọng và thái độ khác hẳn. "Có, tôi rất đói và ngay lúc này đây tôi đang đói cồn đói cào đến mức có thể ăn thịt cả bạn luôn đấy. Cơn đói của tôi càng kinh khủng hơn khi nghe câu chuyện vừa rồi của Becky. Bạn ấy còn bị đói hơn tôi nhiều."
Emengade thở hổn hển.
"Ôi! Ôi! Sara" Emengade nói lạc hẳn giọng, "Tôi chưa bao giờ biết được sự thật này!"
"Chính tôi đã không muốn bạn biết" Sara nói "Vì như vậy tôi cảm thấy mình giống như những đứa trẻ ăn xin ngoài đường mặc dù tôi biết trông tôi chẳng khác gì kẻ ăn mày."
"Không, bạn không như vậy, không giống đứa ăn xin ngoài đường!" Emengade vội nói. "Quần áo bạn hơi tồi một chút nhưng bạn không thể giống kẻ ăn xin được. Bạn không có khuôn mặt của kẻ ăn xin."
"Một bé trai có lần đã cho tôi đồng sáu xu vì thương hại." Sara đau đớn cười chua chát nói bất chấp thân phận của mình và lôi sợi dây trên cổ ra "Nó đây này, cậu bé đã không cho tôi đồng sáu xu, chính là quà tặng Giáng Sinh của nó, nếu như tôi không giống kẻ ăn xin khốn khổ ngoài đường."
Dù sao thì câu chuyện về đồng sáu xu cũng làm cho cả hai đứa nguôi ngoai đi phần nào. Cả hai cũng cười mặc dù là cười trong nước mắt.
"Cậu bé đó là ai?" Emengade hỏi và nhìn vào đồng xu như thể nó không chỉ đơn thuần là đồng sáu xu bằng bạc bình thường.
"Nó chỉ là một đứa trẻ rất đáng yêu, nó nhìn thấy tôi lúc đang ra xe để đi dự lễ Giáng Sinh. Nó là một trong những đứa con của Gia Đình Lớn, một đứa bé có đôi chân bụ bẫm mà tôi gọi là Guy Clarence. Tôi chắc là nhà trẻ của nó đầy ắp quà tặng Giáng Sinh và bánh kẹo và nó đã thương cảm vì nhìn thấy tôi chẳng có gì."
Nghe tới đó Emengade giật mình lùi lại phía sau một chút, nhưng câu nói sau cùng của Sara như gợi lại một điều gì đó trong cái đầu đang nghĩ mung lung của Emengade và cũng tạo cho nó một nguồn cảm hứng mới.
"Ôi Sara!" Emengade kêu lên "Tôi thật ngu xuẩn đã không nghĩ ra được điều đó!"
"Về cái gì chứ?"
"Về những điều tốt đẹp!" Emengade hưng phấn nói vội vã. "Đúng chiều hôm đó bà cô của tôi gửi cho tôi một hộp đầy quà mà tôi chưa hề đụng đến. Chiều hôm đó tôi đã ăn quá nhiều bánh pudding và tôi lại rất đang lo lắng về những quyển sách của bố." Giọng nó bắt đầu run lên. "Có đủ các loại bánh, nào là bánh ga tô và bánh nhân thịt, bánh cam, bánh mứt, kẹo sô cô la và rất nhiều thứ khác trong hộp đó nữa. Tôi sẽ lẻn về lấy mang lên đây chúng mình cùng ăn ngay bây giờ nhé."
Sara đói cuộn lên. Khi một người đang đói lả thì chỉ cần nói đến các món ăn cũng có cảm giác khó tả. Em nắm lấy tay Emengade hỏi "Liệu bạn có làm được không?"
"Tôi nghĩ là có thể" Emengade nói rồi lao ngay ra, nhẹ nhàng mở cửa thò đầy ra bên ngoài tối đen như mực nghe ngóng rồi quay lại nói với Sara "Đèn đã tắt hết rồi và mọi người đã đi ngủ cả, tôi có thể bò về rồi lại bò lên mà không ai biết."
Hai đứa siết tay nhau, một tia sáng vụt lóe lên trong mắt Sara. Em nói "Emengade, chúng mình coi đây là bữa tiệc nhé, thế bạn có mời người bạn tù ở xà lim bên cạnh không?"
"Có chứ! Có chứ! Chúng mình gõ vào tường ngay bây giờ, người cai ngục chắc không nghe được đâu!"
Sara đi lại phái vách sát phòng Becky, vẫn còn nghe thấy tiếng nó thổn thức, gõ bốn tiếng vào phòng.
"Bốn lần gõ có nghĩa là hãy sang bên tôi bằng con đường bí mật dưới chân tường, có chuyện cần nói" Sara giải thích.
Ngay lập tức năm tiếng gõ đáp lại.
"Thế có nghĩa là cô ấy sắp sang." Sara nói.
Vừa lúc đó Becky đã xuất hiện ở cửa, mắt vẫn đỏ hoe và chiếc mũ sụp xuống. Nhìn thấy Emengade cô vội lấy tạp dề lau mặt ngượng ngập.
"Đừng ngại tôi Becky" Emengade nói.
"Emengade đã mời bạn sang đấy" Sara phân bua "Vì cô ấy sắp mang lên một hộp toàn của ngon vật lạ cho chúng mình."
Chiếc mũ của Becky gần như tụt khỏi đầu, cô phấn khởi chen vào hỏi:
"Đồ ăn á thưa cô?" "Nhiều thứ ngon để ăn á?"
"Đúng thế" Sara trả lời. "Chúng mình giả vờ coi đây là một bữa tiệc nhé."
"Và cô có thể ăn bao nhiêu thì ăn." Emengade nói thêm rồi rón rén ra khỏi phòng áp mái, làm rơi chiếc khăn choàng đỏ mà không hề hay biết và cũng chẳng ai nhìn thấy.
"Ôi, cô! Ôi, cô!" Becky nói và thở gấp, "Tôi biết chính cô đã nói cô ấy mời tôi. Chỉ nghĩ thế tôi đã cảm động đến chảy nước mắt rồi." Becky đến bên cạnh Sara nhìn ngưỡng mộ.
Mặc dù cũng bị đói khát nhưng ánh mắt của Sara như có đóm lửa luôn tỏa sáng và lan truyền sang Becky. Ngay trong căn phòng áp mái này, bất chấp cái lạnh bên ngoài, những cực nhọc phải chịu đựng suốt cả ngày, lặn lội qua các phố trơn như đổ mỡ với đôi giày rách nát và cách đối xử tàn nhẫn bất công vẫn còn hằn sâu trong trí nhớ của những đứa trẻ tội nghiệp thì một niềm vui đơn sơ như thế này có thể coi là một phép mầu nhiệm nào đó.
Sara hít thở sâu nói: "Bằng cách nào đó, những điều kỳ diệu vẫn xuất hiện trước khi những điều quá tồi tệ kịp xảy ra cứ như có phép mầu nhiệm vậy. Nếu như mình có thể nhớ được những chuỗi sự việc thì sẽ thấy những điều tồi tệ nhất sẽ không bao giờ xảy ra." Sara nói và ôm ghì lấy Becky lắc mạnh vui sướng.
"Không, bạn không được khóc! Chúng mình phải nhanh chóng dọn bàn để bày tiệc chứ!" Sara dỗ dành Becky.
"Bày tiệc ư thưa cô?" Becky hỏi và nhìn quanh nhà "Mình bày tiệc với những gì?"
"Chẳng có gì nhiều để mà chuẩn bị." Sara trả lời gần như cười và ngay lúc đó em nhìn thấy chiếc khăn choàng đỏ của Emengade trên sàn nhà, vội chồm đến nhặt.
"Đây rồi chiếc khăn quàng của Emengade. Chắc cô ấy sẽ không quan tâm đâu, thế là mình có chiếc khăn trải bàn màu đỏ thật tuyệt rồi." Hai đứa kéo chiếc bàn ra giữa nhà và trải chiếc khăn choàng màu đỏ của Emengade lên. Màu đỏ quả là màu làm cho người ta cảm thấy ấm cúng, dễ chịu, ngay lập tức nó làm cho căn phòng trở nên đàng hoàng hơn.
"Nếu có tấm thảm đỏ trải trên nền nhà nữa thì thật là tuyệt" Sara ao ước. "Chúng mình cứ coi như là sàn nhà cũng được trải thảm đỏ nhé!" Sara nói và đưa mắt quanh phòng tưởng tượng ra chiếc thảm đã được trải rồi và cảm thấy nó thật dầy và mềm rồi mỉm cười với Becky. Cô như hiểu ý của Sara, bước đi trên sàn thật nhẹ nhàng như sợ làm hỏng chiếc thảm mềm mại dưới chân.
"Đúng đấy cô ạ," Becky nói và nhìn Sara một cách rất nghiêm túc.
"Bây giờ làm gì tiếp đây?" Sara đứng lặng giữa nhà, lấy tay bịt vào mắt nghĩ và lẩm bẩm hy vọng "Mình cứ cầu nguyện, thế nào phép mầu nhiệm cũng xảy ra. Điều kỳ diệu đã mách bảo mình như vậy."
Sara thường hay làm như thế và Becky đã nhiều lần đợi cho Sara bỏ tay ra khỏi mắt với nụ cười rạng rỡ, hy vọng những lời thỉnh cầu của mình sẽ được đấng tối cao chứng giám. Lần này cũng vậy Sara mở mắt ra kêu lên vui sướng "Đây rồi! Tôi biết mà, điều kỳ diệu đã đến! Tôi phải lục lại các thứ trong rương mà tôi có từ khi tôi còn là công chúa, biết đâu thấy được cái gì dùng được cho bữa tiệc hôm nay"
Sara lao đến góc nhà, quỳ xuống. Chiếc rương được đặt trên phòng áp mái không phải cho Sara dùng mà vì chẳng có chỗ nào để cất nó cả và cũng chẳng còn gì đáng giá trong đó ngoài những thứ bỏ đi, nhưng em vẫn tin rằng thế nào mình cũng phải tìm được cái gì đó. Những điều thần kỳ luôn được sắp đặt dưới hình thức này hay hình thức khác.
Trong góc rương quả thật còn một gói nhỏ trông chẳng có gì đáng chú ý nên đã không ai lấy đi, thế mà khi tìm được Sara coi như một di sản quý báu gồm 12 chiếc khăn tay màu trắng. Em chộp ngay lấy chạy đến bên bàn nâng niu đặt chúng lên trên chiếc khăn trải bàn màu đỏ và xếp chúng thành những hình thù hấp dẫn. Đúng là phép mầu nhiệm đã giúp em làm những việc đó thật thành thạo.
"Đây là những chiếc đĩa mạ vàng, còn đây là những chiếc khăn ăn thêu rất đắt tiền do các bà sơ tại nữ tu viện Tây Ban Nha thêu."
"Thật thế hả cô Sara?" Becky nín thở hỏi khi nghe Sara nói như vậy.
"Bạn phải tưởng tượng ra chứ. Nếu bạn mường tượng trong đầu thì bạn sẽ nhìn thấy chúng"
"Vâng, thưa cô" Becky nói và khi Sara quay trở lại chiếc rương, nó hì hụi làm nốt những việc còn lại.
Sara quay lại rất ngạc nhiên thấy Becky đứng cạnh bàn trông rất kỳ lạ, cô cũng mắt nhắm, mặt méo sệch như bị co giật, tay khuỳnh sang hai bên như đang chuẩn bị nhấc một vật gì rất nặng lên.
"Làm sao vậy Becky?" Sara kêu lên "Bạn làm gì đấy?"
Becky giật mình mở mắt ra "Tôi cũng đang tưởng tượng mà" Becky bẽn lẽn trả lời. "Tôi cũng đang cố tập để nhìn thấy những thứ mà mình tưởng tượng ra như cô. Tôi gần như làm được rồi nhưng phải tập trung hết sức lực và mới nhìn thấy được."
"Có thể như vậy vì bạn chưa quen đấy thôi" Sara nói với sự cảm thông thân thiện. "Bạn sẽ thấy thật dễ dàng nếu như bạn làm thường xuyên hơn. Ban đầu cũng không nên cố quá, bạn sẽ quen dần thôi mà. Bây giờ tôi sẽ nói cho bạn chúng mình có những gì nhé. Hãy nhìn này."
Tay cầm chiếc mũ mùa hè đã cũ mà em đã lục thấy tận đáy rương. Em giật vòng hoa trên vành mũ ra và nói "Đây là hoa của bữa tiệc và nó sẽ tỏa hương thơm ngát cả phòng. Lấy cái chén uống nước và đĩa đựng bánh xà phòng ở chỗ bồn rửa tay vào đây."
Becky lấy và kính cẩn đưa cho Sara.
"Nhưng đồ sành này dùng để làm gì thưa cô?"
"Đây là hũ rượu gốm sứ Tây Ban Nha" Sara vừa nói vừa quấn mấy bông hoa vào miệng chén tưởng tượng, rồi cúi xuống đặt vài bông khác xung quanh chiếc thìa đựng bánh xà phòng, nói tiếp "Còn đây là viên đá dát ngọc."
Sara sung sướng sửa soạn cho bữa tiệc với nụ cười chực sẵn trên môi trông như đang trong giấc mơ vậy.
"Thật đáng yêu làm sao" Becky cũng sung sướng thì thầm.
"Giá như mình có đĩa kẹo nhỉ" Sara thì thầm. "Đây rồi" Em lại lao đến chiếc rương "Mình nhớ là có nhìn thấy vật gì nữa mà."
Đó chỉ là một bó len quấn trong giấy màu đỏ. Ngay lập tức tờ giấy bọc ngoài đã được biến thành những chiếc đĩa nhỏ và được quấn thêm vào những cây nến cùng với những bông hoa còn lại. Đúng là chỉ có điều kỳ diệu mới có thể biến chiếc bàn cũ được phủ bằng chiếc khăn choàng đỏ trở thành một bàn tiệc hấp dẫn bằng những thứ vứt đi lượm được từ chiếc rương đã lâu ngày không ai đụng đến.
Dưới con mắt của Sara đúng là đã có một bàn tiệc thịnh soạn và Becky sau khi ngắm ngía một hồi, nhìn xung quanh căn phòng áp mái hồi hộp nói "Bây giờ nó còn là ngục Bastile nữa không hay đã biến thành một thứ gì đó khác rồi?"
"Ôi đúng rồi đấy, phải đấy, nó hoàn toàn khác rồi. Bây giờ nó là phòng khánh tiết rồi!" Sara đáp lại.
"Phòng khánh tiết!" Becky ngỡ ngàng trố mắt nhìn những thứ mà chúng vừa trang hoàng cho căn phòng và lẩm bẩm nhắc lại "phòng khánh tiết!"
"Phòng khánh tiết," Sara cũng nhắc lại "Một khoang lớn có mái vòm, những bức tranh cổ và một lò sưởi lớn chất đầy những khúc gỗ sồi đang cháy rất đượm dành để tổ chức tiệc tùng. Nó thật lộng lẫy với hai hàng nến cháy sáng lung linh."
"Cô Sara!" Becky lại hổn hển nói. Ngay lúc đó cánh cửa mở ra và Emengade lễ mễ ôm chiếc giỏ mây đựng đồ ăn bước vào. Nó rụt lại vì ngạc nhiên và sung sướng với những gì nó nhìn thấy sau khi vượt chặng đường tối đen như mực lên đến đây. Những gì nó nhìn thấy đã vượt xa sức tưởng tượng của nó, khăn trải bàn màu đỏ làm nổi bật những chiếc khăn tay màu trắng cùng những bông hoa bày trang điểm trên bàn. Một sự chuẩn bị tuyệt vời.
"Ôi, Sara! Tôi chưa từng thấy ai thông minh như bạn cả."
"Trông đẹp không?" Sara hỏi "Tôi đã tìm thấy chúng trong chiếc rương cũ của mình. Tôi đã hỏi điều kỳ diệu của tôi và nó đã bảo tôi tìm kiếm những thứ đó trong chiếc rương này."
"Cô Sara!" Becky chen vào. "Hãy giải thích cho cô ấy những thứ này là gì đã chứ."
Điều kỳ diệu đã giúp cho Sara tưởng tượng ra tất cả những thứ như đĩa mạ vàng, trần nhà vòm cung, khúc củi đang cháy đỏ rực và những ngọn nến lung linh. Sara giảng giải cho Emengade khi nó lấy bánh kẹo, hoa quả ra khỏi chiếc giỏ mây làm cho bàn tiệc trông thật sự tuyệt vời.
"Một bữa tiệc thực sự" Emengade thốt lên.
"Đúng là bữa tiệc trong cung của hoàng hậu." Becky thở dài nói.
Một ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu, Emengade nói: "Nghe này Sara, giả vờ bạn là công chúa, còn đây là bữa tiệc hoàng gia nhé."
"Nhưng bữa tiệc này là do bạn tổ chức cơ mà." Sara nói "Bạn phải là công chúa còn chúng tôi là những nô tỳ được sủng ái của bạn."
"Ôi không được đâu. Tôi không biết làm công chúa như thế nào cả với lại tôi béo lắm. bạn làm công chúa mới phải." Emengade từ chối.
"Thôi được, nếu bạn muốn vậy thì tôi sẽ làm công chúa." Sara nói.
Đột nhiên em nảy ra một ý tưởng, chạy đến bên chiếc lò sưởi han gỉ nói "Có rất nhiều rác và giấy lộn vứt ở đây, chúng mình sẽ đốt lên để có được ngọn lửa sáng trong chốc lát." Em bật diêm và ngọn lửa lung linh soi rọi khắp phòng.
"Chúng mình hãy quên hết thực tại và coi đây là bữa tiệc thật nhé." Sara nói và đứng với tư thế như đang trong điệu nhảy, mỉm cười vui sướng.
"Trông giống tiệc thật đấy chứ! Hãy bắt đầu nhé."
Sara đi đến bàn tiệc, duyên dáng vẫy tay gọi Emengade và Becky. Em thật sự đã đi vào giấc mơ của mình.
"Hãy nhảy đi, các cô gái xinh đẹp." Sara sung sướng nói. "Xin mời vào bàn tiệc. Đức vua, người cha đáng kính của tôi rất tiếc hôm nay vắng mặt vì ông phải đi xa. Ông đã ra lệnh cho tôi mở bữa tiệc này chiêu đãi chư vị." Sara hơi cúi đầu đưa mắt về phía góc phòng. "Ban nhạc đâu, hãy nổi nhạc lên." Nói rồi Sara quay sang giải thích với Becky và Emengade "Bao giờ cũng phải có nhạc trong bữa tiệc. Giả vờ là có ban nhạc đang chơi ở góc kia, nơi trưng bày những bức tranh cổ ấy. Bắt đầu nhé."
Tất cả chỉ vừa mới kịp cầm bánh trên tay, chưa đứa nào kịp cắn lấy một miếng thì cả ba đứa giật nảy người, tái dại nín thở nghe ngóng.
Ai đó đang chạy vội lên cầu thang. Không còn nghi ngờ gì nữa, chúng đã nghe thấy tiếng bước chân giận dữ và hiểu rằng cuộc vui của chúng thế là tiêu tan.
"Cô chủ đấy." Becky nghẹt thở nói, quá sợ hãi làm rơi cả miếng bánh đang cầm trên tay xuống sàn.
"Đúng rồi!" Sara khẳng định. "Cô Minchin đã phát hiện ra chúng mình rồi." Đôi mắt mở to kinh ngạc, mặt em cũng biến sắc luôn.
Cô Minchin xô cửa bước vào. Mặt tái dại vì tức giận hết nhìn những khuôn mặt sợ hãi đến nhìn bàn tiệc của chúng rồi lại đến những đốm lửa cuối cùng trong đống giấy lộn cháy trong lò sưởi.
"Tao đã lường trước thế nào cũng sẽ xảy ra chuyện gì trên này mà. Nhưng tao không ngờ chúng mày lại to gan đến như vậy. Lavinia đã nói đúng."
Đến đây cả ba đứa đều hiểu chính là Lavinia đã đoán được điều bí mật của chúng và đã phản bội chúng. Cô Minchin lao đến Becky và lại véo tai nó lần nữa quát "Con trơ tráo này, sáng mai cút ngay khỏi đây nhé."
Sara đứng im không nhúc nhích, hai mắt mở to hơn và mặt càng tái hơn còn Emengade thì òa lên khóc.
"Xin cô đừng đuổi nó. Cô của cháu gửi cho cháu giỏ bánh kẹo và chúng cháu chỉ muốn ăn với nhau thôi ạ." Emengade vẫn nức nở.
"À ra thế đấy, công chúa Sara làm chủ tiệc chứ gì." Cô Minchin mỉa mai quay về phía Sara tức giận, giậm chân thét lớn "Chính mày bày ra trò này chứ làm sao con Emengade nghĩ ra được. Chính mày đã trang trí cái bàn với những thứ rác rưởi này phải không?"
"Cút về cái xó của mày đi" cô Minchin quát Becky. Nó nem nép lủi đi, giấu mặt vào tạp dề, hai vai rung lên.
Lại đến lượt Sara chịu trận.
"Ngày mai tao sẽ cho mày biết tay. Mày sẽ không được ăn cả bữa sáng, bữa trưa và bữa tối hiểu chưa!"
"Hôm nay cháu cũng đâu có được ăn bữa nào, thưa cô" Sara nói yếu ớt.
"Thế thì càng tốt, mày sẽ có cái gì để mà nhớ đời chứ. Còn đứng sững ra đấy làm gì. Cho tất cả những thứ này vào giỏ trở lại."
Nói rồi cô tự tay cho hết tất cả các thứ vào giỏ mây và đưa mắt nhìn những quyển sách mới của Emengade.
"Còn mày nữa, dám mang những cuốn sách mới đẹp đẽ như vậy đến nơi bẩn thiểu như thế này sao. Mang về phòng và đi ngủ ngay. Ngày mai cấm được ra khỏi phòng. Tao sẽ viết thư cho bố mày, xem ông ấy nói gì khi biết tối nay mày ở đâu?"
Có một cái gì đó trong ánh mắt của Sara làm cô càng tức điên lên. Lần này cô tấn công Sara quyết liệt hơn.
"Mày đang nghĩ gì mà nhìn tao như vậy?"
"Tôi đang tự hỏi," Sara trả lời giống như đã có lần em trả lời cô Minchin ở trên lớp.
"Mày đang tự hỏi cái gì?"
Khung cảnh lúc đó giống hệt những gì đã xảy ra trên lớp.
"Tôi đang tự hỏi không biết cha tôi sẽ nói gì nếu ông biết được tôi đã ở đâu tối nay." Sara nói nhẹ nhàng, không một chút vô lễ hay khiếm nhã nào trong cách nói của em.
Cũng như lần trước, thái độ lạnh nhạt của Sara càng làm cho cô Minchin tức sôi lên, cô lao đến lắc mạnh Sara, gào lên điên dại.
"Mày, một con nhãi cứng đầu cứng cổ không thể chấp nhận được! Mày dám nói với tao thế à? Mày dám ư?"
Cô nhặt mấy cuốn sách, vơ nốt những thứ trên bàn vào giỏ, ấn vào tay Emengade xô nó ra cửa rồi cũng bước theo. Trước khi sập cửa lại cô còn ngoái cổ lại nói "Ở đây mà tự hỏi nhé." Emengade lẩy bảy bước đi bỏ lại Sara một mình hoàn toàn cô độc.
Thế là hết. Đốm lửa cuối cùng trong lò sưởi cũng đã lụi theo giấc mơ của chúng. Chỉ còn lại chiếc bật lửa, chiếc bàn trống trơn, những chiếc đĩa mạ vàng, khăn thêu và những vòng hoa trang trí cũng đã biến trở lại thành những chiếc khăn tay cũ kỹ, những mẩu giấy màu rải rác và những bông hoa giả đã bị bỏ đi. Ban nhạc cùng phòng tranh đã bị đánh cắp mất. Emily vẫn ngồi đó tựa lưng vào tường nhìn chằm chặp về phía trước. Sara đến gần run rẩy bế nó lên.
"Emily ơi, chẳng còn gì cả, chẳng có tiệc mà cũng chẳng có công chúa nào cả. Chẳng còn ai ngoài những tù nhân trong ngục Bastile." Sara ôm mặt ngồi phịch xuống.
Điều gì sẽ xảy ra nếu như lúc đó em không giấu mặt đi, nếu như em lại ngước nhìn lên cửa sổ trên mái nhà vào lúc đó, tôi không biết, nhưng nếu như vậy thì chắc chắn phần kết của chương này sẽ hoàn toàn khác rồi. Nếu như lúc đó em ngẩng đầu lên, chắc chắn em sẽ giật mình bởi những gì em nhìn thấy. Chắc chắn em sẽ nhìn thấy vẫn khuôn mặt đen sạm đó dán vào ô cửa giống như hôm em ngồi nói chuyện với Emengade.
Thế nhưng em đã không ngẩng lên mà lại gục mặt vào lòng bàn tay hồi lâu, một thói quen mỗi khi em cố gắng âm thầm chịu đựng điều gì đó rồi lặng lẽ lên giường ngủ.
"Mình không thể tưởng tượng ra điều gì khi còn thức cả." Sara nói một mình "Cố cũng không được, có lẽ khi mình ngủ thì giấc mơ lại quay trở lại và mình lại có thể tưởng tượng ra được những điều mình muốn."
Bỗng nhiên em cảm thấy vô cùng mệt mỏi, có lẽ là cảm giác thèm ăn thì đúng hơn. Em bật dậy gượng men ra mép giường.
"Cứ cho là ngọn lửa đỏ rực đang nhảy múa trong lò" Em lẩm bẩm "Trước lò là chiếc ghế thật êm và trên chiếc bàn nhỏ cạnh đó là bữa tối nóng hổi, thơm phức". Sara kéo chiếc chăn mỏng mỏng dính rồi lại ước "Cứ cho là mình đang nằm trên chiếc đệm này, đầu gối lên chiếc gối lông chim. Cứ cho là như vậy." Sự mệt mỏi đã rất có ích cho Sara lúc này. Nó đã nhanh chóng đưa em vào giấc ngủ. Em không biết mình đã ngủ bao lâu rồi nhưng chắc chắn là em đã đủ mệt để có một cảm giác ngủ li bì mà không bị khuấy động bởi một tiếng động nào kể cả tiếng động do cả gia đình nhà chuột Melchisedec tranh nhau chui ra khỏi hang đánh lộn và đùa nghịch ầm ĩ Sara vẫn ngủ thiếp đi.
Không biết điều gì đã kéo em ra khỏi giấc ngủ li bì đó. Sự thật là tiếng động đó đã kéo em trở lại với hiện thực. Đúng là có một tiếng động. Cái móc cửa sổ trên mái sập xuống và cửa sổ đóng lại ngay sau khi có một bóng người vận đồ trắng nép sát xuống cánh cửa để có thể nhìn thấy tất cả mọi điều xảy ra trong căn phòng áp mái của Sara nhưng lại không đủ gần để bị phát hiện ra.
Lúc đầu em không mở mắt ra vì quá buồn ngủ và cũng vì quá ấm và quá thoải mái dễ chịu. Thật vậy em cảm thấy rất ấm và thật dễ chịu đến nỗi em không tin được là mình đã thức nổi. Em chưa bao giờ cảm thấy thực sự ấm áp và dễ chịu như bây giờ chỉ trừ những khi em đang trong những giấc mơ đẹp của mình.
"Một giấc mơ thật tuyêt!" Sara thì thầm. "Ấm đến nỗi mình chẳng muốn thức dậy tý nào cả."
Tất nhiên đây là giấc mơ. Em có thể cảm thấy mình đang nằm trong đống chăn gối thật ấm êm nhất là khi em thò tay ra chạm vào chiếc chăn bông bọc sa tanh. Vẫn tưởng mình trong mơ, Sara vẫn nằm yên không dám mở mắt ra vì sợ nếu mở mắt ra thì giấc mơ lại biến mất.
Sara không thể ngủ thêm được nữa mặc dù em cố nhắm nghiền mắt vào, vẫn có một cái gì đó ngay ở trong phòng cứ muốn đánh thức em dậy. Em có cảm giác như có ánh sáng cùng với âm thanh tí tách, phần phật của ngọn lửa đang cháy.
"Tôi đang thức hay vẫn còn đang mơ" Sara buồn bã nghĩ "Không thể, không thể như vậy được."
Sara cố gắng mở mắt ra mặc dù không muốn và mỉm cười khi nhìn thấy những thứ mà em chưa từng thấy trong căn phòng áp mái này bao giờ và không bao giờ có thể thấy được.
"Ôi tôi chưa tỉnh giấc thì phải." Sara thì thầm, đánh liều chống khuỷu tay lên nhìn xung quanh "Mình vẫn mơ sao?". Em chắc chắn những gì em nhìn thấy phải là trong mơ, vì nếu em tỉnh dậy những thứ này sẽ biến mất và không thể có được.
Bạn có nghĩ rằng Sara tin chắc rằng em vẫn chưa thực sự trở về với hiện tại không? Đúng là mắt em đang nhìn thấy ngọn lửa cháy bập bùng trong lò sưởi, bên cạnh là chiếc ấm đun nước đang sôi réo lên; trên sàn nhà là tấm thảm dày, thật mềm mại ấm áp; trước mặt lò sưởi một chiếc ghế gấp đang trải ra và còn có cả gối ôm nữa; cạnh ghế là chiếc bàn nhỏ phủ khăn trắng muốt cũng có thể gấp vào được. Trên bàn là bộ đồ ăn gồm chén bát đang được đậy kín, dao đĩa, bình trà và cả xoong chảo nữa. Giường được trải tấm đệm bọc sa tanh mới; phía cuối giường có chiếc áo choàng bằng lụa, dưới chân giường có đôi dép lê đi trong nhà. Đầu giường có mấy quyển sách mới. Căn phòng trong mơ của em đã hiện ra thành sự thật, tràn ngập ánh sáng ấm áp tỏa ra từ cây đèn trên bàn với chiếc chao đèn màu hồng.
Sara ngồi bật dậy chống khuỷu tay xuống giường, ngạc nhiên đến nghẹt thở.
"Ôi, giấc mơ đã không bị tan biến đi." Sara nói hổn hển. "Mình chưa từng có giấc mơ như thế này bao giờ." Em không dám cử động chỉ sợ giấc mơ tan biến mất, thế rồi cuối cùng em cũng phải chui ra khỏi chăn đặt chân lên thảm, cười sung sướng vô hạn.
"Mình đang mơ - mình đang ra khỏi giường" Sara nghe thấy mình nói rồi đứng dậy nhìn khắp lượt quanh phòng, hết chỗ này đến chỗ khác. "Mình đang mơ và giấc mơ đó đã ở lại thành hiện thực! Mình mơ mà lại có cảm giác như thực. Nó là giấc mơ hay mình bị bùa mê. Rõ ràng là mình đang nhìn thấy chúng thật mà" Sara lắp bắp nói, "Không sao chỉ cần mình nghĩ là có thực là được rồi!"
Em đứng giữa nhà ngắm ngía hồi lâu sướng ngây ngất rồi lại kêu lên "Không thể thế được! Không thể là thật được! Nhưng sao mình lại nhìn thấy, sờ thấy như thật vậy?"
Ngọn lửa trong lò sưởi kéo em lại gần, Sara quỵ xuống, giơ tay hơ vào ngọn lửa gần đến nỗi cái nóng của ngọn lửa làm em phải rụt tay lại. "Ngọn lửa mà mình mơ thấy đâu có nóng," nói rồi em đứng bật dậy lấy tay sờ vào bàn cùng bộ đồ ăn trên đó, đặt tay lên tấm thảm, và vào chăn đệm. Sara cầm bộ đồ ngủ mềm mại như tơ, ôm ghì nó vào lòng rồi áp nó lên má. "Thật ấm và thật mềm làm sao" Sara nói gần như khóc. "Đúng là thật rồi. Đúng rồi!"
Em vắt chiếc áo choàng lên vai rồi xỏ chân vào đôi dép.
"Cũng là thật. Tất cả là sự thật chứ không phải mình đang mơ!"
Em nhảy bổ đến chồng sách và lật ngay quyển trên cùng ra xem và nhìn thấy dòng chữ ở ngay trang lót "Tặng cháu gái ở căn phòng áp mái. Một người bạn của cháu."
Không biết em có ngạc nhiên khi đọc những chứ đó hay không nhưng em úp mặt vào trang sách khóc tức tưởi.
"Không biết người bạn đó là ai nhưng cũng vẫn còn có người nghĩ đến mình dù chỉ một lát thôi. Mình có bạn rồi."
Em cầm cây nến và lén đi sang phòng Becky, đứng ở đầu giường thì thầm "Becky, Becky dậy đi!"
Becky thức giấc ngồi bật dậy nhìn ngơ ngác, mặt vẫn còn vệt nước mắt. Bên nó là một cô gái trong bộ đồ ngủ sang trọng bằng tơ. Khuôn mặt mà nó nhìn thấy lúc này thật rạng rỡ, đáng yêu vô cùng. Một công chúa Sara đúng như trong trí nhớ của Becky, cũng đứng bên giường, tay cầm nến.
"Becky, sang phòng tôi đi, sang ngay đi!"
Becky quá sợ hãi chẳng nói được điều gì chỉ lẳng lặng đứng dậy lẳng lặng đi theo Sara. Khi hai đứa bước qua bậu cửa, Sara đóng sập cửa lại và đẩy Becky vào giữa đống chăn đệm êm ấm, làm đầu óc nó quay cuồng và cơn đói cũng tan biến mất.
"Tất cả là thật đấy! Mình đã sờ thử rồi. Thật như sự tồn tại của chúng mình vậy. Phép mầu nhiệm đã biến giấc mơ của mình thành sự thật khi chúng mình đang ngủ. Chính phép mầu nhiệm đã ngăn chặn không để cho những điều quá tồi tệ xảy ra."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook