Công Chúa, Ngoan Một Chút
-
Chương 40: Cứ tưởng
Nguyên Trạch xuất hiện trong group lớp, đám con trai lập tức im lặng. Sau khi chức năng bình luận được mở lại cũng không ai dám lên tiếng. Còn sau lưng có lén tạo nhóm khác để tám không thì không biết.
Tưởng Điềm Nha ôm mặt, mắt sáng như sao, nhìn Chúc Yểu, nháy mắt vài cái, nói với giọng chắc nịch. “Yểu Yểu, mình cảm thấy chắc là lớp trưởng giận lắm đây. Nhìn thấy cậu xinh đẹp như thế, chắc chắn là muốn lưu ảnh lại, không để cho người khác ngắm.”
Có lẽ vì xem quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình nên dù chưa có kinh nghiệm thực tế, lý thuyết của cô vẫn rất phong phú, phân tích cực kỳ hợp lý.
“Mẫu người bên ngoài lạnh lùng hờ hững kiểu này, thật ra sâu bên trong lại có ý thức chiếm hữu rất lớn.”
Nữ sinh cấp 3 thích nhất là đọc các loại ngôn tình về tổng tài bá đạo, học bá lạnh lùng, thiếu gia ác ma… Đặc biệt là chi tiết hễ chút là cưỡng hôn. Đọc tiểu thuyết nhiều quá, đầu óc bị ảnh hưởng, cứ thích mang những chi tiết ấy áp vào cuộc sống hiện thực. Đương nhiên, không phải chàng trai nào có ý thức chiếm hữu mạnh mẽ đều là nam chính, điều kiện tiên quyết là nhan sắc phải mê người. Đẹp trai hơn người mới gọi là nam chính, gọi là thâm tình; còn xấu trai thì chỉ là tính cách bất bình thường.
Chúc Yểu không tin những lời nói mò của Tưởng Điềm Nha, nhưng cũng không thể ngăn cản đầu óc suy nghĩ về nó, cảm thấy trong lòng cực kỳ ngọt ngào.
Trước khi ra về, chị họ còn cố nhét cho Chúc Yểu một tấm danh thiếp, chứng tỏ chị rất thích Chúc Yểu mặc đồ cổ trang. Danh tiếp được thiết kế theo phong cách cổ điển, đơn giản. Chúc Yểu đưa tay nhận lấy. Bên trên in một dòng “Phòng thiết kế Hán phục Ổ Hải Đường”. Chị họ tên là Thư Đường, phía dưới là cách thức liên lạc của chị.
Thư Đường nói: “Sau này nếu em cảm thấy có hứng thú thì cứ tìm chị, chị lúc nào cũng hoan nghênh em.”
Chúc Yểu mỉm cười gật đầu, lễ phép nói: “Dạ được.”
Thư Đường cho cô mượn một bộ váy hoàn chỉnh, kể cả giày và trang sức trên tóc cũng nhét vào một cái túi giấy màu hồng nhạt.
Bên ngoài, xe nhà cô đã đợi sẵn. Tưởng Điềm Nha và Triệu Thiến Đình chung đường, cưỡi xe đạp về nhà. Chúc Yểu xách túi giấy bước lên xe, thả cặp sách sang một bên, lấy điện thoại ra, đầu tiên là mở group lớp ra xem trước.
Khác với vẻ náo nhiệt khi nãy, bây giờ rấy yên tĩnh, không ai nhắn nữa.
Chúc Yểu thoát ra, rồi vô thức mở WeChat, nhìn vào ảnh địa diện của Nguyên Trạch hồi lâu, rất luốn nói chuyện với anh. Có điều giờ này chắc anh đang chạy xe đạp về nhà. Cân nhắc một lúc, cô quyết định không làm phiền anh, nhét điện thoại vào lại trong cặp. Đêm hôm ấy, Chúc Yểu làm bài tập đến nửa đêm, không trò chuyện với Nguyên Trạch.
……
Hôm sau khi Chúc Yểu đeo cặp bước vào lớp, các bạn đã đến hơn phân nửa. Nhìn thấy cô, ai cũng nhớ đến bức ảnh trong nhóm hôm qua. Tiền Vi bước tới nói chuyện với cô. “Chúc Yểu, cuối cùng cậu cũng đến rồi. Hôm qua thấy cậu và Tưởng Điềm Nha mặc đồ cổ trang, mình ghen tỵ chết được. Biết thế thì mình đã đi chung với các cậu.”
Triệu Thiến Đình đang dọn dẹp bục giảng, ngước đầu lên nói với Tiền Vi. “Thì cũng gần mà, nếu muốn thì hôm nay dẫn cậu qua đó cho đỡ ghiền.”
Tiền Vi nhìn Chúc Yểu, ngượng ngùng nói: “Thôi đi vậy… Dáng mình xấu quá.” Không phải ai mặc cổ trang vào cũng thành tiên nữ. Bức ảnh hôm qua Triệu Thiến Đình gửi rõ ràng không thêm hiệu ứng cũng không photoshop, cực kỳ tự nhiên. Trong ảnh Chúc Yểu trắng đến phát sáng chưa nói, vóc dáng lại yểu điệu mảnh mai, con gái nhìn cũng thấy thèm.
Chúc Yểu trò chuyện với các cô vài câu rồi trở về chỗ ngồi, liếc mắt nhìn vị trí bên cạnh mình. Chiếc cặp màu đen của Nguyên Trạch treo trên lưng ghế, móc khóa hình chú gấu nằm yên lặng. Trên bàn gọn gàng, sạch sẽ.
Nhớ ra điều gì, mắt Chúc Yểu sáng lên, cô vội vàng đặt cặp lên mặt bàn.
Kế tiếp vội vàng chụp lấy bình nước trên đó rồi chạy vào nhà vệ sinh. Chạy đến chỗ ngoặt, cô bèn nghe thấy tiếng nước chảy lào xào. Một bóng người cao lớn đang đứng bên cạnh vòi nước rửa cây lau nhà. Thời điểm này nhà vệ sinh rất ít người, chỉ có một bạn nữ lớp khác vừa đi vệ sinh xong, ra đây rửa tay. Nhìn thấy anh bạn đang đứng cạnh vòi nước, bước chân cô bạn kia rõ ràng khựng lại, sau đó cứ đứng chỗ bồn rửa, rửa tay hết lần này đến lần khác.
Chúc Yểu bước tới, im lặng đứng cạnh cô bạn kia. Lúc đã đứng yên, cô quay đầu qua, nhắc nhẹ một câu: “Rất sạch rồi đó.”
Hả? Nghe tiếng động, cô bạn quay đầu qua, ánh mắt bắt gặp Chúc Yểu đang đứng bên cạnh.
Mặt Chúc Yểu nở nụ cười, mắt liếc nhìn bàn tay của cô bạn kia, thân thiết nói: “Mình nói… tay của bạn đã rửa rất sạch rồi đó.”
Cô bạn kia lập tức đỏ mặt, vội vàng đóng vòi nước, luống cuống chạy đi.
Chúc Yểu mỉm cười, mắt sáng long lanh. Anh bạn kia, không biết từ lúc nào cũng đã ngẩng đầu, đang nhìn cô. Chúc Yểu đỏ mặt, mở nắp bình nước ra, vặn nước để rửa.
Nước máy vào mùa đông rất lạnh, lạnh đến buốt xương, Chúc Yểu muốn la lên nhưng ngại có Nguyên Trạch bên cạnh nên cố giữ phong thái thục nữ, mặt không đổi sắc rửa bình nước, sau đó mới chậm rãi mở miệng. “Hôm qua mình nghe Triệu Thiến Đình nói… có một em lớp 10 từng đưa sữa cho cậu.”
Rất muốn trò chuyện với anh, nhưng không biết sao, vừa lên tiếng đã nhắc đến chuyện này. Bàn tay đang rửa bình nước của Chúc Yểu rụt lại một cái, cảm thấy mình nói những câu này nghe có vẻ… hơi chua. Hơn nữa, anh được yêu thích như vậy, có người đưa sữa cho anh là điều rất bình thường mà. Chúc Yểu cầm bình nước, vô thức cắn môi.
Có khi nào anh sẽ cảm thấy cô quá nhỏ nhen, quá so đo, quản anh quá chặt không.
Nguyên Trạch đóng vòi nước lại, tiếng nước ngừng chảy. Mắt anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu công chúa, thấy cô nói xong thì chán nản nhắm mắt lại, mím môi, có vẻ vừa hối hận vừa thấp thỏm.
Anh nở nụ cười ấm áp, nói rất rõ ràng. “Mình không nhận.”
Đôi môi đang mím lại của Chúc Yểu lập tức cong lên, cô ừm nhẹ một tiếng, rõ ràng là trong lòng đang rất vui vẻ nhưng lại không muốn biểu hiện quá rõ. Sau đó cô nghiêng đầu nhìn anh, mắt chạm vào ánh mắt anh, nói một câu thăm dò. “Vậy sau này cậu cũng đừng nhận của ai nữa được không?”
Nguyên Trạch gật đầu. “Ừ, được.” Có vẻ rất dễ tính, giống như cô nói gì anh cũng sẽ gật đầu đồng ý ngay.
Chúc Yểu mừng thầm, đậy nắp bình nước lại. Lại nhớ ra điều gì, cô do dự một chút, nhúc nhích những ngón tay lạnh đến đỏ bừng vài cái, lên tiếng. “Hôm qua trong nhóm chat…” Mắt cô nhìn thẳng, quan sát mọi biểu cảm của anh, ấp úng hỏi: “Nguyên Trạch, có phải cậu… không thích mình mặc như vậy trước mặt người khác không?”
Như Triệu Thiến Đình đã nói, thật ra anh không hề bình tĩnh, thản nhiên như vẻ bề ngoài mà có ý chiếm hữu cô rất lớn.
Tính cách của tiểu công chúa quả thật đáng yêu chết được. Rõ ràng là da mặt mỏng hơn những cô gái khác, cũng rất dễ xấu hổ, nhưng luôn có thể mở miệng hỏi những gì mình muốn biết.
Hàng mi dài rậm của Nguyên Trạch nhẹ nhàng chớp chớp che giấu cơn sóng ngầm trong đáy mắt, ngoài mặt vẫn rất bình thản, trấn tĩnh mà dịu dàng. “Ừ…”
Sau đó anh cất cây lau nhà, rửa sạch tay, lau khô.
Chúc Yểu lẳng lặng nhìn anh.
Tiếp đó, Nguyên Trạch giành lấy bình nước từ tay cô, đặt lên bệ sứ sạch sẽ bên cạnh bồn rửa tay rồi đưa hai tay cầm lấy tay cô, dùng khăn giấy lau khô từng ngón tay, kẽ tay của cô.
Lúc nhìn thấy dáng người cao lớn của anh đột nhiên áp về phía mình, Chúc Yểu ngẩn ra, hồi hộp trợn tròn hai mắt, cứ tưởng anh định… Người cô cứng đờ, vội vàng lên tiếng. “Không, không được.”
Ngay sau đó, hai tay cô bị anh kéo lên, đặt vào cổ mình. Những ngón tay chạm vào da thịt ấm nóng, bàn tay bị nước xối đến lạnh cứng lập tức trở nên dễ chịu, giống như có một dòng nước ấm ào ạt chảy vào thông qua các đầu ngón tay vậy. Chúc Yểu nín thở, nhìn gương mặt đột nhiên cúi xuống của anh… Tư thế này, giống như cô chủ động đưa hai tay vòng lên cổ anh vậy. Mắt cô nhìn vào mắt anh, không thể né tránh. Còn vẻ mặt anh thì lại rất thản nhiên, giống như đang làm một việc rất bình thường vậy.
Lúc này mới ý thức được là anh đang ủ ấm tay mình, Chúc Yểu đỏ mặt, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu… không cảm thấy lạnh sao?”
Từ khi có thể nắm tay nhau, anh cũng từng ủ ấm tay cô. Nhưng bây giờ tay cô vừa đụng nước nên rất lạnh, thế mà anh lại đặt tay cô vào cổ anh để sưởi ấm, tuy đúng là rất ấm áp, vả lại Nguyên Trạch cũng có vẻ rất thản nhiên nhưng chỉ tưởng tượng thôi là cô đã phải rụt cổ… lạnh chết được.
Cô vội vàng rút tay về.
Nhưng anh đã kéo lại, lực của anh không quá mạnh nhưng có thể giữ được tay cô, không cho cô rụt về.
Nguyên Trạch giữ thật chặt, cảm nhận hai tay cô từ từ trở nên ấm áp mới lên tiếng. “Không lạnh. Công chúa đừng nhúc nhích.”
Chúc Yểu lo lắng, đôi mày thanh tú khẽ cau lại, giọng nén xuống thật nhỏ, giống như đang thì thầm. “Coi chừng bị người khác nhìn thấy đấy.”
Cô biết trong mắt học sinh Hành Dương, Nguyên Trạch là người thế nào. Một người như vầng thái dương sáng chói thế này, nếu bị người khác nhìn thấy anh thân mật với cô ở đây, có lẽ chỉ một lát là sẽ truyền khắp trường. Đã lớp 12 rồi, cô không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến anh.
Nguyên Trạch nắm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của tiểu công chúa, đáp. “Mình đang lắng nghe, hiện nay không có ai đang đến đây.”
Chúc Yểu cảm thấy tim thật ấm áp, ánh mắt nhìn anh cũng sáng lên. Vô tình liếc qua đôi môi anh, trong lòng lại cảm thấy ngứa ngáy nhưng cuối cùng không dám có bất kỳ hành động gì.
Ủ hai tay cô thật ấm, Nguyên Trạch mới buông ra.
Thấy cô lại cầm bình nước lên, anh nói với cô, giọng rất êm tai. “Mình đã rửa bình nước cho cậu rồi.”
Chúc Yểu mỉm cười, gật đầu “ừ” một tiếng, giọng trong trẻo lảnh lót. “Mình biết.”
Nguyên Trạch đến rất sớm, gần như hàng ngày đều rửa bình nước cho cô trước, nhiều lúc còn rót sẵn nước ấm cho cô.
Nguyên Trạch đứng thẳng người dậy, hơi cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm, lẳng lặng nhìn khuôn mặt đang mỉm cười của tiểu công chúa. Cô ôm bình nước, ngửa đầu, nói với anh. “Mình biết cậu rửa cây lau nhà ở đây, cho nên mới qua rửa thêm một lần nữa…”
Nói xong cô khẽ nhăn mày, tỏ vẻ bối rối. “Mình làm thế… có phải hơi lãng phí nước không?”
Giọng cô ngọt ngào mà chân thành. Nguyên Trạch nhếch môi lên, không nén được bật cười khe khẽ, ánh mắt nhìn cô ngày càng dịu dàng.
Mắt Chúc Yểu bỗng nhiên mở to, hơi ngơ ngác. Anh cười lên thật là đẹp trai. Lúc còn ở Đại Ngụy, gần như cô chưa từng nhìn thấy anh cười. Vì thế đây là lần thứ n cô cảm thấy may mắn vì có thể gặp được anh ở đây. Những ngón tay đang cầm chiếc bình bất giác siết chặt. Tay cô đã không còn lạnh nữa, lòng bàn tay dường như còn lưu lại nhiệt độ từ da thịt anh.
Lúc nãy anh đột nhiên cúi xuống, cô giật thót cả mình, cứ tưởng anh định hôn cô ở đây.
Cô cúi đầu với vẻ ngượng ngùng, xấu hổ nói: “Lúc nãy… lúc nãy cậu làm thế, mình còn tưởng là cậu định hôn…”
Còn chưa nói xong, mặt Nguyên Trạch đã bỗng nhiên áp sát lại, theo đó là hơi thở quen thuộc. Sau đó, môi cô có cảm giác thật mềm mại. Một nụ hôn hết sức thuần khiết đậu trên môi cô một cách chuẩn xác. Anh chạm vào rất nhẹ.
Anh không đứng thẳng dậy mà khom người để ngang bằng với cô, đôi môi hay mím lại bây giờ cong lên rất nhẹ, ánh mắt rất sáng, lại dịu dàng.
Anh nói một câu với chất giọng trong trẻo. “Không phải tưởng.”
Tưởng Điềm Nha ôm mặt, mắt sáng như sao, nhìn Chúc Yểu, nháy mắt vài cái, nói với giọng chắc nịch. “Yểu Yểu, mình cảm thấy chắc là lớp trưởng giận lắm đây. Nhìn thấy cậu xinh đẹp như thế, chắc chắn là muốn lưu ảnh lại, không để cho người khác ngắm.”
Có lẽ vì xem quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình nên dù chưa có kinh nghiệm thực tế, lý thuyết của cô vẫn rất phong phú, phân tích cực kỳ hợp lý.
“Mẫu người bên ngoài lạnh lùng hờ hững kiểu này, thật ra sâu bên trong lại có ý thức chiếm hữu rất lớn.”
Nữ sinh cấp 3 thích nhất là đọc các loại ngôn tình về tổng tài bá đạo, học bá lạnh lùng, thiếu gia ác ma… Đặc biệt là chi tiết hễ chút là cưỡng hôn. Đọc tiểu thuyết nhiều quá, đầu óc bị ảnh hưởng, cứ thích mang những chi tiết ấy áp vào cuộc sống hiện thực. Đương nhiên, không phải chàng trai nào có ý thức chiếm hữu mạnh mẽ đều là nam chính, điều kiện tiên quyết là nhan sắc phải mê người. Đẹp trai hơn người mới gọi là nam chính, gọi là thâm tình; còn xấu trai thì chỉ là tính cách bất bình thường.
Chúc Yểu không tin những lời nói mò của Tưởng Điềm Nha, nhưng cũng không thể ngăn cản đầu óc suy nghĩ về nó, cảm thấy trong lòng cực kỳ ngọt ngào.
Trước khi ra về, chị họ còn cố nhét cho Chúc Yểu một tấm danh thiếp, chứng tỏ chị rất thích Chúc Yểu mặc đồ cổ trang. Danh tiếp được thiết kế theo phong cách cổ điển, đơn giản. Chúc Yểu đưa tay nhận lấy. Bên trên in một dòng “Phòng thiết kế Hán phục Ổ Hải Đường”. Chị họ tên là Thư Đường, phía dưới là cách thức liên lạc của chị.
Thư Đường nói: “Sau này nếu em cảm thấy có hứng thú thì cứ tìm chị, chị lúc nào cũng hoan nghênh em.”
Chúc Yểu mỉm cười gật đầu, lễ phép nói: “Dạ được.”
Thư Đường cho cô mượn một bộ váy hoàn chỉnh, kể cả giày và trang sức trên tóc cũng nhét vào một cái túi giấy màu hồng nhạt.
Bên ngoài, xe nhà cô đã đợi sẵn. Tưởng Điềm Nha và Triệu Thiến Đình chung đường, cưỡi xe đạp về nhà. Chúc Yểu xách túi giấy bước lên xe, thả cặp sách sang một bên, lấy điện thoại ra, đầu tiên là mở group lớp ra xem trước.
Khác với vẻ náo nhiệt khi nãy, bây giờ rấy yên tĩnh, không ai nhắn nữa.
Chúc Yểu thoát ra, rồi vô thức mở WeChat, nhìn vào ảnh địa diện của Nguyên Trạch hồi lâu, rất luốn nói chuyện với anh. Có điều giờ này chắc anh đang chạy xe đạp về nhà. Cân nhắc một lúc, cô quyết định không làm phiền anh, nhét điện thoại vào lại trong cặp. Đêm hôm ấy, Chúc Yểu làm bài tập đến nửa đêm, không trò chuyện với Nguyên Trạch.
……
Hôm sau khi Chúc Yểu đeo cặp bước vào lớp, các bạn đã đến hơn phân nửa. Nhìn thấy cô, ai cũng nhớ đến bức ảnh trong nhóm hôm qua. Tiền Vi bước tới nói chuyện với cô. “Chúc Yểu, cuối cùng cậu cũng đến rồi. Hôm qua thấy cậu và Tưởng Điềm Nha mặc đồ cổ trang, mình ghen tỵ chết được. Biết thế thì mình đã đi chung với các cậu.”
Triệu Thiến Đình đang dọn dẹp bục giảng, ngước đầu lên nói với Tiền Vi. “Thì cũng gần mà, nếu muốn thì hôm nay dẫn cậu qua đó cho đỡ ghiền.”
Tiền Vi nhìn Chúc Yểu, ngượng ngùng nói: “Thôi đi vậy… Dáng mình xấu quá.” Không phải ai mặc cổ trang vào cũng thành tiên nữ. Bức ảnh hôm qua Triệu Thiến Đình gửi rõ ràng không thêm hiệu ứng cũng không photoshop, cực kỳ tự nhiên. Trong ảnh Chúc Yểu trắng đến phát sáng chưa nói, vóc dáng lại yểu điệu mảnh mai, con gái nhìn cũng thấy thèm.
Chúc Yểu trò chuyện với các cô vài câu rồi trở về chỗ ngồi, liếc mắt nhìn vị trí bên cạnh mình. Chiếc cặp màu đen của Nguyên Trạch treo trên lưng ghế, móc khóa hình chú gấu nằm yên lặng. Trên bàn gọn gàng, sạch sẽ.
Nhớ ra điều gì, mắt Chúc Yểu sáng lên, cô vội vàng đặt cặp lên mặt bàn.
Kế tiếp vội vàng chụp lấy bình nước trên đó rồi chạy vào nhà vệ sinh. Chạy đến chỗ ngoặt, cô bèn nghe thấy tiếng nước chảy lào xào. Một bóng người cao lớn đang đứng bên cạnh vòi nước rửa cây lau nhà. Thời điểm này nhà vệ sinh rất ít người, chỉ có một bạn nữ lớp khác vừa đi vệ sinh xong, ra đây rửa tay. Nhìn thấy anh bạn đang đứng cạnh vòi nước, bước chân cô bạn kia rõ ràng khựng lại, sau đó cứ đứng chỗ bồn rửa, rửa tay hết lần này đến lần khác.
Chúc Yểu bước tới, im lặng đứng cạnh cô bạn kia. Lúc đã đứng yên, cô quay đầu qua, nhắc nhẹ một câu: “Rất sạch rồi đó.”
Hả? Nghe tiếng động, cô bạn quay đầu qua, ánh mắt bắt gặp Chúc Yểu đang đứng bên cạnh.
Mặt Chúc Yểu nở nụ cười, mắt liếc nhìn bàn tay của cô bạn kia, thân thiết nói: “Mình nói… tay của bạn đã rửa rất sạch rồi đó.”
Cô bạn kia lập tức đỏ mặt, vội vàng đóng vòi nước, luống cuống chạy đi.
Chúc Yểu mỉm cười, mắt sáng long lanh. Anh bạn kia, không biết từ lúc nào cũng đã ngẩng đầu, đang nhìn cô. Chúc Yểu đỏ mặt, mở nắp bình nước ra, vặn nước để rửa.
Nước máy vào mùa đông rất lạnh, lạnh đến buốt xương, Chúc Yểu muốn la lên nhưng ngại có Nguyên Trạch bên cạnh nên cố giữ phong thái thục nữ, mặt không đổi sắc rửa bình nước, sau đó mới chậm rãi mở miệng. “Hôm qua mình nghe Triệu Thiến Đình nói… có một em lớp 10 từng đưa sữa cho cậu.”
Rất muốn trò chuyện với anh, nhưng không biết sao, vừa lên tiếng đã nhắc đến chuyện này. Bàn tay đang rửa bình nước của Chúc Yểu rụt lại một cái, cảm thấy mình nói những câu này nghe có vẻ… hơi chua. Hơn nữa, anh được yêu thích như vậy, có người đưa sữa cho anh là điều rất bình thường mà. Chúc Yểu cầm bình nước, vô thức cắn môi.
Có khi nào anh sẽ cảm thấy cô quá nhỏ nhen, quá so đo, quản anh quá chặt không.
Nguyên Trạch đóng vòi nước lại, tiếng nước ngừng chảy. Mắt anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu công chúa, thấy cô nói xong thì chán nản nhắm mắt lại, mím môi, có vẻ vừa hối hận vừa thấp thỏm.
Anh nở nụ cười ấm áp, nói rất rõ ràng. “Mình không nhận.”
Đôi môi đang mím lại của Chúc Yểu lập tức cong lên, cô ừm nhẹ một tiếng, rõ ràng là trong lòng đang rất vui vẻ nhưng lại không muốn biểu hiện quá rõ. Sau đó cô nghiêng đầu nhìn anh, mắt chạm vào ánh mắt anh, nói một câu thăm dò. “Vậy sau này cậu cũng đừng nhận của ai nữa được không?”
Nguyên Trạch gật đầu. “Ừ, được.” Có vẻ rất dễ tính, giống như cô nói gì anh cũng sẽ gật đầu đồng ý ngay.
Chúc Yểu mừng thầm, đậy nắp bình nước lại. Lại nhớ ra điều gì, cô do dự một chút, nhúc nhích những ngón tay lạnh đến đỏ bừng vài cái, lên tiếng. “Hôm qua trong nhóm chat…” Mắt cô nhìn thẳng, quan sát mọi biểu cảm của anh, ấp úng hỏi: “Nguyên Trạch, có phải cậu… không thích mình mặc như vậy trước mặt người khác không?”
Như Triệu Thiến Đình đã nói, thật ra anh không hề bình tĩnh, thản nhiên như vẻ bề ngoài mà có ý chiếm hữu cô rất lớn.
Tính cách của tiểu công chúa quả thật đáng yêu chết được. Rõ ràng là da mặt mỏng hơn những cô gái khác, cũng rất dễ xấu hổ, nhưng luôn có thể mở miệng hỏi những gì mình muốn biết.
Hàng mi dài rậm của Nguyên Trạch nhẹ nhàng chớp chớp che giấu cơn sóng ngầm trong đáy mắt, ngoài mặt vẫn rất bình thản, trấn tĩnh mà dịu dàng. “Ừ…”
Sau đó anh cất cây lau nhà, rửa sạch tay, lau khô.
Chúc Yểu lẳng lặng nhìn anh.
Tiếp đó, Nguyên Trạch giành lấy bình nước từ tay cô, đặt lên bệ sứ sạch sẽ bên cạnh bồn rửa tay rồi đưa hai tay cầm lấy tay cô, dùng khăn giấy lau khô từng ngón tay, kẽ tay của cô.
Lúc nhìn thấy dáng người cao lớn của anh đột nhiên áp về phía mình, Chúc Yểu ngẩn ra, hồi hộp trợn tròn hai mắt, cứ tưởng anh định… Người cô cứng đờ, vội vàng lên tiếng. “Không, không được.”
Ngay sau đó, hai tay cô bị anh kéo lên, đặt vào cổ mình. Những ngón tay chạm vào da thịt ấm nóng, bàn tay bị nước xối đến lạnh cứng lập tức trở nên dễ chịu, giống như có một dòng nước ấm ào ạt chảy vào thông qua các đầu ngón tay vậy. Chúc Yểu nín thở, nhìn gương mặt đột nhiên cúi xuống của anh… Tư thế này, giống như cô chủ động đưa hai tay vòng lên cổ anh vậy. Mắt cô nhìn vào mắt anh, không thể né tránh. Còn vẻ mặt anh thì lại rất thản nhiên, giống như đang làm một việc rất bình thường vậy.
Lúc này mới ý thức được là anh đang ủ ấm tay mình, Chúc Yểu đỏ mặt, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu… không cảm thấy lạnh sao?”
Từ khi có thể nắm tay nhau, anh cũng từng ủ ấm tay cô. Nhưng bây giờ tay cô vừa đụng nước nên rất lạnh, thế mà anh lại đặt tay cô vào cổ anh để sưởi ấm, tuy đúng là rất ấm áp, vả lại Nguyên Trạch cũng có vẻ rất thản nhiên nhưng chỉ tưởng tượng thôi là cô đã phải rụt cổ… lạnh chết được.
Cô vội vàng rút tay về.
Nhưng anh đã kéo lại, lực của anh không quá mạnh nhưng có thể giữ được tay cô, không cho cô rụt về.
Nguyên Trạch giữ thật chặt, cảm nhận hai tay cô từ từ trở nên ấm áp mới lên tiếng. “Không lạnh. Công chúa đừng nhúc nhích.”
Chúc Yểu lo lắng, đôi mày thanh tú khẽ cau lại, giọng nén xuống thật nhỏ, giống như đang thì thầm. “Coi chừng bị người khác nhìn thấy đấy.”
Cô biết trong mắt học sinh Hành Dương, Nguyên Trạch là người thế nào. Một người như vầng thái dương sáng chói thế này, nếu bị người khác nhìn thấy anh thân mật với cô ở đây, có lẽ chỉ một lát là sẽ truyền khắp trường. Đã lớp 12 rồi, cô không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến anh.
Nguyên Trạch nắm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của tiểu công chúa, đáp. “Mình đang lắng nghe, hiện nay không có ai đang đến đây.”
Chúc Yểu cảm thấy tim thật ấm áp, ánh mắt nhìn anh cũng sáng lên. Vô tình liếc qua đôi môi anh, trong lòng lại cảm thấy ngứa ngáy nhưng cuối cùng không dám có bất kỳ hành động gì.
Ủ hai tay cô thật ấm, Nguyên Trạch mới buông ra.
Thấy cô lại cầm bình nước lên, anh nói với cô, giọng rất êm tai. “Mình đã rửa bình nước cho cậu rồi.”
Chúc Yểu mỉm cười, gật đầu “ừ” một tiếng, giọng trong trẻo lảnh lót. “Mình biết.”
Nguyên Trạch đến rất sớm, gần như hàng ngày đều rửa bình nước cho cô trước, nhiều lúc còn rót sẵn nước ấm cho cô.
Nguyên Trạch đứng thẳng người dậy, hơi cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm, lẳng lặng nhìn khuôn mặt đang mỉm cười của tiểu công chúa. Cô ôm bình nước, ngửa đầu, nói với anh. “Mình biết cậu rửa cây lau nhà ở đây, cho nên mới qua rửa thêm một lần nữa…”
Nói xong cô khẽ nhăn mày, tỏ vẻ bối rối. “Mình làm thế… có phải hơi lãng phí nước không?”
Giọng cô ngọt ngào mà chân thành. Nguyên Trạch nhếch môi lên, không nén được bật cười khe khẽ, ánh mắt nhìn cô ngày càng dịu dàng.
Mắt Chúc Yểu bỗng nhiên mở to, hơi ngơ ngác. Anh cười lên thật là đẹp trai. Lúc còn ở Đại Ngụy, gần như cô chưa từng nhìn thấy anh cười. Vì thế đây là lần thứ n cô cảm thấy may mắn vì có thể gặp được anh ở đây. Những ngón tay đang cầm chiếc bình bất giác siết chặt. Tay cô đã không còn lạnh nữa, lòng bàn tay dường như còn lưu lại nhiệt độ từ da thịt anh.
Lúc nãy anh đột nhiên cúi xuống, cô giật thót cả mình, cứ tưởng anh định hôn cô ở đây.
Cô cúi đầu với vẻ ngượng ngùng, xấu hổ nói: “Lúc nãy… lúc nãy cậu làm thế, mình còn tưởng là cậu định hôn…”
Còn chưa nói xong, mặt Nguyên Trạch đã bỗng nhiên áp sát lại, theo đó là hơi thở quen thuộc. Sau đó, môi cô có cảm giác thật mềm mại. Một nụ hôn hết sức thuần khiết đậu trên môi cô một cách chuẩn xác. Anh chạm vào rất nhẹ.
Anh không đứng thẳng dậy mà khom người để ngang bằng với cô, đôi môi hay mím lại bây giờ cong lên rất nhẹ, ánh mắt rất sáng, lại dịu dàng.
Anh nói một câu với chất giọng trong trẻo. “Không phải tưởng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook