Công Chúa, Ngoan Một Chút
-
Chương 2: Lớp trưởng
Trong sân trường Hành Dương, cây cỏ xanh tươi mướt mát. Nào là cây si, cây mận, cây son… trong đó thơm ngào ngạt nhất là hương hoa quế.
Từng bãi cỏ một đều có những học sinh đang quét dọn, gom lá rụng lại cho thật sạch sẽ. Không khí trong vườn trường thật trong lành, đưa mắt nhìn, khắp nơi đều là những học sinh tràn trề sức trẻ.
Chúc Yểu nhìn một lượt xung quanh, thấy từng dãy phòng học tường trắng ngói đỏ san sát nhau. Dựa vào ký ức, cô tìm đến dãy phòng học của lớp 12.9.
Lớp 12.9 nằm ở lầu 3 của tòa nhà số 4, phòng đầu tiên tính từ hướng đông, leo hết hai tầng lầu là đến.
Bên cạnh chỗ ngoặt của cầu thang lầu 2 có một cửa sổ thủy tinh rất lớn. Bên cửa sổ, có một nữ sinh tóc ngắn đang khóc, bên cạnh là người bạn thân đang an ủi cô.
Không nên nhìn thì đừng nhìn.
Chúc Yểu hơi cụp mắt xuống, bộ dáng mang cặp sách trông rất ngoan hiền, không định nhìn ngó thêm.
Có điều cô vẫn vô tình nghe được những lời của cô bạn đang an ủi kia. “Tiểu Giai, đã nói với cậu là tên Chúc Hằng đó không đáng tin rồi mà, cứ hai ba ngày là lại bị giáo viên gọi vào phòng làm việc răn dạy, thành tích đội sổ chưa nói, bình thường không đánh nhau thì cũng trốn học… Loại người này, có gì đáng để cậu dây vào chứ?”
“Ba năm cấp 3, có vô số đứa quan hệ mập mờ với cậu ta, đâu phải cậu không biết. Lớp 12 rồi, việc học phải đặt lên hàng đầu. Thi đại học, cho dù người ta có nộp giấy trắng hết thì cũng có cách đậu vào đại học Tấn Thành, còn cậu thì sao? Thành tích của cậu thụt lùi như vậy, đến lúc đó phải làm thế nào?”
Hẳn là đang nói đến anh trai cô.
Đôi giày vải đang bước lên bậc thang bỗng khựng lại một lát. Chúc Yểu sửa sang lại quai của chiếc cặp đang đè nặng trên vai, liếc nhìn cô bạn đang khóc thút thít một cái… Cô ấy càng khóc dữ dội hơn. Chúc Yểu nhớ lại hôm qua khi cô ngồi trong phòng khách xem TV, anh trai cô ôm chiếc gối, ngồi xếp bằng trên sô pha chơi game…
Đang chơi giữa chừng thì có cuộc gọi WeChat đến. Chúc Hằng cau mày một cái, nhấn nút tắt cuộc gọi.
Sau đó người kia lại gọi đến, cậu lầu bầu chửi bậy một câu rồi nghe máy.
Tiếp theo là một giọng nữ rất õng ẹo phát ra từ đầu bên kia, nói là đang đi dạo phố, thấy một cái váy rất đẹp nhưng lại không đủ tiền nên bảo Chúc Hằng mua cho cô ta.
Chúc Hằng có tiền, vung tay cũng rất hào phóng, nhưng lúc này đang chơi game bị cắt mất hứng nên không đồng ý, giọng điệu cũng không dễ nghe mấy. Thế là họ cãi nhau một trận.
Có lẽ là đầu bên kia nói những câu đại loại như chia tay các kiểu, Chúc Hằng nhếch mép, trả lời: “Chia tay thì chia tay.”
Cậu dập điện thoại nhanh gọn dứt khoát, sau đó tiếp tục chơi game.
Chúc Hằng di truyền tính phong lưu của Chúc Tấn Ung, Chúc Yểu đã quá quen với điều này. Tuy rằng sẽ không nhịn được mà khuyên can, nhưng hoàn toàn chả có tác dụng gì. Trước kia làm thái tử là thế, bây giờ xem ra… ở Hành Dương cũng thế.
Chúc Yểu nhẹ nhàng lắc lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước. Gương mặt trắng ngần đầy vẻ từng trải, cũng tràn ngập bất đắc dĩ.
……
Bước vào phòng học lớp 12.9
Vẫn chưa đến thời gian truy bài đầu giờ nhưng các bạn trong lớp đều đã đến đầy đủ.
Có người đang cúi đầu đọc sách, có người đang thảo luận bài tập với bạn cùng bàn hoặc bạn bàn trên, bàn dưới. Áp lực cạnh tranh của trường Hành Dương rất lớn, hiện nay mới đầu năm học 12 mà học sinh nơi đây ai cũng trong tâm thái như đang chạy nước rút cho kỳ thi đại học.
Ai cũng bận việc của riêng mình, không ai để ý tới cô.
Tiểu công chúa cao quý nhất Đại Nguy ngày xưa, đi đến nơi nào cũng có người tiền hô hậu ủng, giờ đối mặt với tình huống thế này, cảm thấy không quen cho lắm.
Dựa vào ký ức, Chúc Yểu tìm được chỗ ngồi của mình: phía trong, sát cửa sổ của hàng cuối cùng.
Chúc Yểu đặt cặp sách lên bàn, kéo ghế ra ngồi xuống.
Cô quay đầu qua nhìn vị trí bên cạnh mình, cái bàn kề sát bàn của cô, chỗ ngồi không có ai, trên bàn có hai quyển sách là ngữ văn và toán học, còn có một cây bút màu đen.
Sách giáo khoa gọn gàng sạch sẽ, ngay cả tên họ cũng không viết lên.
Có một nữ sinh ôm bình nước ngồi xuống bên cạnh cô, giọng rất kích động: “Yểu Yểu, cuối cùng cậu cũng đi học lại rồi.”
Tóc dài, mặt tròn trịa, chóp mũi có những nốt mụn lấm tấm. Là Tưởng Điềm Nha, bạn thân nhất của Chúc Yểu.
Giọng của Tưởng Điềm Nha đầy lo lắng: “Cậu xin nghỉ lâu như vậy, mình nhắn tin WeChat cho cậu cũng không thấy trả lời, mình cứ tưởng cậu xảy ra chuyện gì rồi chứ.”
WeChat… Chúc Yểu nhìn cô gái bên cạnh mình. Lúc cô vẫn còn là công chúa Đại Ngụy, tuy bên cạnh có vô số tiểu thư quý tộc vây quanh nhưng lại không có ai thật sự thân thiết để tâm sự những điều trong lòng. Bây giờ, đối với Tưởng Điềm Nha, Chúc Yểu cảm thấy rất thân thiết, rất muốn gần gũi cô ấy.
Chúc Yểu nhìn vào mắt cô, nói: “Làm cậu phải lo lắng rồi.”
Về phần WeChat mà Tưởng Điềm Nha nói, Chúc Yểu cũng có chút ấn tượng. Cái cục nhỏ nhỏ vuông vuông có thể phát sáng, có thể phát ra âm thanh ấy gọi là di động, cô biết dùng chút ít chứ chưa quen lắm.
“Cậu ấy à.” Tưởng Điềm Nha bật cười, đưa tay véo gò má mềm mại của Chúc Yểu. “Đồ ngốc ạ, sao lại khách sáo với mình như thế!” Tình bạn giữa các cô gái nhiều khi rất trong sáng, chỉ cần người kia tốt là được.
Bạn nữ bàn phía trước đang ngồi học từ vựng tiếng Anh, bỗng nhiên dừng lại, nói mát một câu: “Tưởng Điềm Nha, cậu lo gì chứ, người ta là con gái tổng giám đốc, thích học thì học, không thích học thì đi chơi, chẳng phải đến khi đó vẫn có hàng tá trường đại học danh tiếng cho người ta chọn sao?”
Quan hệ của Chúc Yểu ở Hành Dương cũng không được tốt cho lắm. Nói đúng hơn, tên tuổi của Chúc Hằng Chúc Yểu ở trường rất kém.
Trường trung học Hành Dương là trường cấp 3 tốt nhất ở Tấn Thành, đã bước vào cổng trường Hành Dương thì tương đương với bước một chân vào những trường đại học danh tiếng. Học sinh trường này ai nấy cũng đều học tập rất chăm chỉ.
Nhưng Chúc Hằng và Chúc Yểu lại là trường hợp đặc biệt.
Hai anh em họ sức học không tốt lắm, nếu xét theo thành tích thì tuyệt đối không thể nào vào được Hành Dương.
Lúc đó, để Chúc Hằng có thể vào Hành Dương, Tiêu Minh Châu đã tài trợ cho trường một tòa nhà thư viện. Sau này, để Chúc Yểu cũng có thể vào Hành Dương, bà lại tài trợ thêm một nhà thi đấu thể thao. Bây giờ Chúc Hằng Chúc Yểu học lớp 12, thành tích toàn đội sổ, để hai anh em có thể vào đại học Tấn Thành, Tiêu Minh Châu đã bảo trợ lý liên hệ với hiệu trưởng trường đại học Tấn Đại xem, không biết ở đó có thiếu tòa nhà nào không.
Dân tri thức rất coi trọng khí tiết, học sinh của Hành Dương đều rất chướng mắt hai anh em nhờ vung tiền mới được vào này.
Đương nhiên cũng có vài người vì tiền tài của họ mà ùa tới xun xoe nịnh nọt. Bên cạnh Chúc Hằng có rất nhiều thể loại bạn như vậy, đi theo Chúc Hằng ăn uống nhậu nhẹt, kiếm chút lợi lộc.
Cậu anh Chúc Hằng lắm tiền, không thích học tập, ưa gây sự, là một trong những học sinh hư có tiếng của Hành Dương.
Cô em Chúc Yểu thì hoàn toàn ngược lại.
Hồi lớp 10, khi Chúc Yểu mới vào Hành Dương, bởi vì đi cửa sau mà bị các bạn nữ trong lớp tẩy chay. Hơn nữa cô ngày càng hướng nội ít nói nên tại lớp 12.9, cô gần như là người vô hình.
Tiêu Minh Châu bỏ tiền cho Chúc Yểu vào Hành Dương để nhận được nền giáo dục tốt nhất, đúng là cũng muốn tốt cho cô. Nhưng áp lực khi vào lớp chọn quá lớn, lần nào thi cũng xếp cuối sổ đã làm cho người vốn hướng nội như Chúc Yểu ngày càng tự ti…
Tưởng Điềm Nha biết Hứa Du Du đang đố kị, không có gì cũng phải nói móc vài câu. Nhưng tính cách Chúc Yểu khá mềm yếu, tự ti ít nói, sợ cô để trong lòng rồi buồn.
Vì thế Tưởng Điềm Nha bèn nói với Hứa Du Du: “Cậu nói đủ chưa? Nhà Yểu Yểu giàu thì liên quan quái gì đến cậu? Cậu ấy có ăn cơm uống nước nhà cậu không?” Nói xong thì nhìn Chúc Yểu, giọng rất nghiêm túc: “Yểu Yểu, tan học về nhà nhớ mách với anh cậu, cứ bảo là trong lớp có một người tên là Hứa Du Du bắt nạt cậu, xem anh cậu trừng trị cậu ta thế nào!”
Chúc Hằng rất nổi tiếng ở Hành Dương, hay nói đúng hơn là tai tiếng. Nhưng cậu cũng vô cùng che chở người nhà, thương em gái thì khỏi cần phải nói. Có điều Tưởng Điềm Nha cũng biết với tính cách của Chúc Yểu, chắc chắn cô sẽ không mách với Chúc Hằng.
Hứa Du Du trừng to mắt. “Cậu…” Cả buổi trời cũng không nói được câu nào. Đúng là cô không dám dây vào Chúc Hằng. Hay nói đúng hơn, cả Hành Dương này không ai dám dây vào Chúc Hằng.
Bình nước trên tay vừa được rót đầy, Tưởng Điềm Nha nhàn nhã hớp một ngụm, vặn nắp bình lại, chuẩn bị đứng dậy thì bỗng chú ý đến trước ngực của Chúc Yểu. “Yểu Yểu, cậu không mang phù hiệu à?” Không mang phù hiệu là sẽ bị ghi tên, trừ điểm thi đua lớp. Buổi sáng tuy đông người nhưng chắc không thể nào trốn được đôi mắt hỏa nhãn kim tinh của đám Sao Đỏ trước cổng trường.
Học sinh lớp 12.9 rất coi trọng thứ hạng của lớp, nghe bảo Chúc Yểu không mang phù hiệu, lập tức có người nói: “Không phải chứ Chúc Yểu, bị trừ điểm mà không nói tiếng nào!”
Phòng vốn vốn đang yên ắng bỗng bắt đầu xôn xao lên.
Nếu là Chúc Yểu trước kia, bị nhiều người chú ý như vậy, chắc là ước gì có cái lỗ dưới đất để chui xuống. Nhưng bây giờ, gương mặt trắng nõn kia lại có vẻ rất bình tĩnh. Bạn bè chỉ trích cô, cô hoàn toàn không rưng rưng nước mắt hay im lặng cúi đầu mà chỉ thản nhiên nhìn Tưởng Điềm Nha, hỏi: “Có cách nào bù đắp lại không?”
Cô không biết bị trừ điểm thi đua lớp là một việc rất nghiêm trọng.
Tưởng Điềm Nha do dự nói: “Đội Sao Đỏ rất nghiêm khắc… Có điều lớp trưởng lớp mình là đội trưởng đội Sao Đỏ, nếu bây giờ chưa tập hợp danh sách báo lên trên, đi tìm lớp trưởng năn nỉ, nói không chừng…”
Nói không chừng có thể gạch tên đi. Nói tới đây, Tưởng Điềm Nha không có lòng tin để nói tiếp nữa.
Có bạn tiếp tục nói giúp cô: “Tưởng Điềm Nha, cậu bị khờ à? Lớp trưởng lớp mình nổi tiếng là công chính nghiêm minh, tôi nhớ lần trước Lâm Chỉ Y bị trừ điểm mà lớp trưởng còn không nể mặt nữa là.”
Lâm Chỉ Y là hoa khôi của lớp 12.9 nói riêng và cả trường nói chung. Học giỏi, ngoại hình đẹp, quan hệ với mọi người cũng rất tốt.
Chủ nhiệm lớp rất coi trọng điểm thi đua và tiền thưởng của lớp. Lâm Chỉ Y là học sinh ngoan ngoãn, lần trước bị trừ điểm cũng là chuyện ngoài ý muốn nên cô chủ nhiệm không trách mắng gì cậu ấy.
Nhưng Chúc Yểu thì khác.
Thành tích của cô rất kém, nếu bị giáo viên chủ nhiệm biết, e là khó tránh khỏi bị mắng một trận te tua.
……
Bước trên cầu thang, Tưởng Điềm Nha quay đầu qua nhìn Chúc Yểu đi bên cạnh.
Da trắng nõn nà, mũi cao, bờ môi bóng mượt như cánh hoa, mắt trong veo như nước, khác với ánh mắt rưng rưng vô hồn thường ngày mà sáng lấp lánh, giống như có sao rơi bên trong vậy.
Chúc Yểu rất đẹp, so với vẻ đẹp nhàm chán của Lâm Chỉ Y thì cô kiều diễm hơn nhiều. Bình thường cô luôn yên lặng cất giấu vẻ đẹp này vào một góc khuất, không dám qua lại, trò chuyện với các bạn nên lâu dần, hoàn toàn không có ai tỉ mỉ quan sát cô.
Chỉ có Tưởng Điềm Nha, vẫn luôn lặng lẽ thưởng thức vẻ đẹp của Chúc Yểu, lòng thầm mắng những người bầu Lâm Chỉ Y thành hoa khôi của trường là không có mắt nhìn.
Tưởng Điềm Nha khoác tay Chúc Yểu đi xuống lầu. Muốn đến phòng gác ngoài cổng thì phải trải qua sân bóng rổ. Chưa đến giờ truy bài nên có mấy cậu học sinh đang chơi bóng. Khi Chúc Yểu đi ngang qua, có một quả bóng từ trong sân bay vọt ra, tạo thành một đường cong trên không trung rồi rơi mạnh xuống, lăn mấy vòng và vừa vặn đập vào trên chiếc giày của Chúc Yểu.
Mũi giày màu trắng bằng da bị nện trúng, để lại một vệt màu đen.
Có một nam sinh đi đến, mồ hôi đầm đìa, nở nụ cười trêu ghẹo Chúc Yểu. “Em gái, nhặt bóng giúp đi.” Thấy Chúc Yểu nhỏ nhắn nên tưởng là mới học lớp 10, 11.
Nếu là ngày xưa, dám nói như thế với công chúa Đại Ngụy, e là hoàng đế chưa hạ lệnh thì tên thái tử hư hỏng kia đã lôi cổ đối phương ra một góc khuất, nện cho một trận tơi bời hoa lá rồi.
Quả bóng rổ lặng lẽ lăn tới bên chân Chúc Yểu. Lúc này có người chậm rãi đi tới, yên lặng đứng trước mặt cô. Vóc dáng người này cao lớn, ánh mặt trời trên đầu bị chắn mất, làm cô được che dưới bóng râm.
Đột nhiên rất yên tĩnh.
Cậu ta đứng rất thong dong, sau đó thì khom người xuống, nhặt trái bóng kia lên. Bàn tay phải nâng nhẹ quả bóng, ném về phía trước tạo thành một đường cong rất đẹp mắt.
Quả bóng rơi vào lòng nam sinh kia một cách chuẩn xác…
Giọng người kia trong trẻo ôn hòa nhưng rất chững chạc. “Cô ấy học lớp 12…” Dừng lại một chút, rồi bổ sung thêm: “Cùng bàn với tôi.”
Từng bãi cỏ một đều có những học sinh đang quét dọn, gom lá rụng lại cho thật sạch sẽ. Không khí trong vườn trường thật trong lành, đưa mắt nhìn, khắp nơi đều là những học sinh tràn trề sức trẻ.
Chúc Yểu nhìn một lượt xung quanh, thấy từng dãy phòng học tường trắng ngói đỏ san sát nhau. Dựa vào ký ức, cô tìm đến dãy phòng học của lớp 12.9.
Lớp 12.9 nằm ở lầu 3 của tòa nhà số 4, phòng đầu tiên tính từ hướng đông, leo hết hai tầng lầu là đến.
Bên cạnh chỗ ngoặt của cầu thang lầu 2 có một cửa sổ thủy tinh rất lớn. Bên cửa sổ, có một nữ sinh tóc ngắn đang khóc, bên cạnh là người bạn thân đang an ủi cô.
Không nên nhìn thì đừng nhìn.
Chúc Yểu hơi cụp mắt xuống, bộ dáng mang cặp sách trông rất ngoan hiền, không định nhìn ngó thêm.
Có điều cô vẫn vô tình nghe được những lời của cô bạn đang an ủi kia. “Tiểu Giai, đã nói với cậu là tên Chúc Hằng đó không đáng tin rồi mà, cứ hai ba ngày là lại bị giáo viên gọi vào phòng làm việc răn dạy, thành tích đội sổ chưa nói, bình thường không đánh nhau thì cũng trốn học… Loại người này, có gì đáng để cậu dây vào chứ?”
“Ba năm cấp 3, có vô số đứa quan hệ mập mờ với cậu ta, đâu phải cậu không biết. Lớp 12 rồi, việc học phải đặt lên hàng đầu. Thi đại học, cho dù người ta có nộp giấy trắng hết thì cũng có cách đậu vào đại học Tấn Thành, còn cậu thì sao? Thành tích của cậu thụt lùi như vậy, đến lúc đó phải làm thế nào?”
Hẳn là đang nói đến anh trai cô.
Đôi giày vải đang bước lên bậc thang bỗng khựng lại một lát. Chúc Yểu sửa sang lại quai của chiếc cặp đang đè nặng trên vai, liếc nhìn cô bạn đang khóc thút thít một cái… Cô ấy càng khóc dữ dội hơn. Chúc Yểu nhớ lại hôm qua khi cô ngồi trong phòng khách xem TV, anh trai cô ôm chiếc gối, ngồi xếp bằng trên sô pha chơi game…
Đang chơi giữa chừng thì có cuộc gọi WeChat đến. Chúc Hằng cau mày một cái, nhấn nút tắt cuộc gọi.
Sau đó người kia lại gọi đến, cậu lầu bầu chửi bậy một câu rồi nghe máy.
Tiếp theo là một giọng nữ rất õng ẹo phát ra từ đầu bên kia, nói là đang đi dạo phố, thấy một cái váy rất đẹp nhưng lại không đủ tiền nên bảo Chúc Hằng mua cho cô ta.
Chúc Hằng có tiền, vung tay cũng rất hào phóng, nhưng lúc này đang chơi game bị cắt mất hứng nên không đồng ý, giọng điệu cũng không dễ nghe mấy. Thế là họ cãi nhau một trận.
Có lẽ là đầu bên kia nói những câu đại loại như chia tay các kiểu, Chúc Hằng nhếch mép, trả lời: “Chia tay thì chia tay.”
Cậu dập điện thoại nhanh gọn dứt khoát, sau đó tiếp tục chơi game.
Chúc Hằng di truyền tính phong lưu của Chúc Tấn Ung, Chúc Yểu đã quá quen với điều này. Tuy rằng sẽ không nhịn được mà khuyên can, nhưng hoàn toàn chả có tác dụng gì. Trước kia làm thái tử là thế, bây giờ xem ra… ở Hành Dương cũng thế.
Chúc Yểu nhẹ nhàng lắc lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước. Gương mặt trắng ngần đầy vẻ từng trải, cũng tràn ngập bất đắc dĩ.
……
Bước vào phòng học lớp 12.9
Vẫn chưa đến thời gian truy bài đầu giờ nhưng các bạn trong lớp đều đã đến đầy đủ.
Có người đang cúi đầu đọc sách, có người đang thảo luận bài tập với bạn cùng bàn hoặc bạn bàn trên, bàn dưới. Áp lực cạnh tranh của trường Hành Dương rất lớn, hiện nay mới đầu năm học 12 mà học sinh nơi đây ai cũng trong tâm thái như đang chạy nước rút cho kỳ thi đại học.
Ai cũng bận việc của riêng mình, không ai để ý tới cô.
Tiểu công chúa cao quý nhất Đại Nguy ngày xưa, đi đến nơi nào cũng có người tiền hô hậu ủng, giờ đối mặt với tình huống thế này, cảm thấy không quen cho lắm.
Dựa vào ký ức, Chúc Yểu tìm được chỗ ngồi của mình: phía trong, sát cửa sổ của hàng cuối cùng.
Chúc Yểu đặt cặp sách lên bàn, kéo ghế ra ngồi xuống.
Cô quay đầu qua nhìn vị trí bên cạnh mình, cái bàn kề sát bàn của cô, chỗ ngồi không có ai, trên bàn có hai quyển sách là ngữ văn và toán học, còn có một cây bút màu đen.
Sách giáo khoa gọn gàng sạch sẽ, ngay cả tên họ cũng không viết lên.
Có một nữ sinh ôm bình nước ngồi xuống bên cạnh cô, giọng rất kích động: “Yểu Yểu, cuối cùng cậu cũng đi học lại rồi.”
Tóc dài, mặt tròn trịa, chóp mũi có những nốt mụn lấm tấm. Là Tưởng Điềm Nha, bạn thân nhất của Chúc Yểu.
Giọng của Tưởng Điềm Nha đầy lo lắng: “Cậu xin nghỉ lâu như vậy, mình nhắn tin WeChat cho cậu cũng không thấy trả lời, mình cứ tưởng cậu xảy ra chuyện gì rồi chứ.”
WeChat… Chúc Yểu nhìn cô gái bên cạnh mình. Lúc cô vẫn còn là công chúa Đại Ngụy, tuy bên cạnh có vô số tiểu thư quý tộc vây quanh nhưng lại không có ai thật sự thân thiết để tâm sự những điều trong lòng. Bây giờ, đối với Tưởng Điềm Nha, Chúc Yểu cảm thấy rất thân thiết, rất muốn gần gũi cô ấy.
Chúc Yểu nhìn vào mắt cô, nói: “Làm cậu phải lo lắng rồi.”
Về phần WeChat mà Tưởng Điềm Nha nói, Chúc Yểu cũng có chút ấn tượng. Cái cục nhỏ nhỏ vuông vuông có thể phát sáng, có thể phát ra âm thanh ấy gọi là di động, cô biết dùng chút ít chứ chưa quen lắm.
“Cậu ấy à.” Tưởng Điềm Nha bật cười, đưa tay véo gò má mềm mại của Chúc Yểu. “Đồ ngốc ạ, sao lại khách sáo với mình như thế!” Tình bạn giữa các cô gái nhiều khi rất trong sáng, chỉ cần người kia tốt là được.
Bạn nữ bàn phía trước đang ngồi học từ vựng tiếng Anh, bỗng nhiên dừng lại, nói mát một câu: “Tưởng Điềm Nha, cậu lo gì chứ, người ta là con gái tổng giám đốc, thích học thì học, không thích học thì đi chơi, chẳng phải đến khi đó vẫn có hàng tá trường đại học danh tiếng cho người ta chọn sao?”
Quan hệ của Chúc Yểu ở Hành Dương cũng không được tốt cho lắm. Nói đúng hơn, tên tuổi của Chúc Hằng Chúc Yểu ở trường rất kém.
Trường trung học Hành Dương là trường cấp 3 tốt nhất ở Tấn Thành, đã bước vào cổng trường Hành Dương thì tương đương với bước một chân vào những trường đại học danh tiếng. Học sinh trường này ai nấy cũng đều học tập rất chăm chỉ.
Nhưng Chúc Hằng và Chúc Yểu lại là trường hợp đặc biệt.
Hai anh em họ sức học không tốt lắm, nếu xét theo thành tích thì tuyệt đối không thể nào vào được Hành Dương.
Lúc đó, để Chúc Hằng có thể vào Hành Dương, Tiêu Minh Châu đã tài trợ cho trường một tòa nhà thư viện. Sau này, để Chúc Yểu cũng có thể vào Hành Dương, bà lại tài trợ thêm một nhà thi đấu thể thao. Bây giờ Chúc Hằng Chúc Yểu học lớp 12, thành tích toàn đội sổ, để hai anh em có thể vào đại học Tấn Thành, Tiêu Minh Châu đã bảo trợ lý liên hệ với hiệu trưởng trường đại học Tấn Đại xem, không biết ở đó có thiếu tòa nhà nào không.
Dân tri thức rất coi trọng khí tiết, học sinh của Hành Dương đều rất chướng mắt hai anh em nhờ vung tiền mới được vào này.
Đương nhiên cũng có vài người vì tiền tài của họ mà ùa tới xun xoe nịnh nọt. Bên cạnh Chúc Hằng có rất nhiều thể loại bạn như vậy, đi theo Chúc Hằng ăn uống nhậu nhẹt, kiếm chút lợi lộc.
Cậu anh Chúc Hằng lắm tiền, không thích học tập, ưa gây sự, là một trong những học sinh hư có tiếng của Hành Dương.
Cô em Chúc Yểu thì hoàn toàn ngược lại.
Hồi lớp 10, khi Chúc Yểu mới vào Hành Dương, bởi vì đi cửa sau mà bị các bạn nữ trong lớp tẩy chay. Hơn nữa cô ngày càng hướng nội ít nói nên tại lớp 12.9, cô gần như là người vô hình.
Tiêu Minh Châu bỏ tiền cho Chúc Yểu vào Hành Dương để nhận được nền giáo dục tốt nhất, đúng là cũng muốn tốt cho cô. Nhưng áp lực khi vào lớp chọn quá lớn, lần nào thi cũng xếp cuối sổ đã làm cho người vốn hướng nội như Chúc Yểu ngày càng tự ti…
Tưởng Điềm Nha biết Hứa Du Du đang đố kị, không có gì cũng phải nói móc vài câu. Nhưng tính cách Chúc Yểu khá mềm yếu, tự ti ít nói, sợ cô để trong lòng rồi buồn.
Vì thế Tưởng Điềm Nha bèn nói với Hứa Du Du: “Cậu nói đủ chưa? Nhà Yểu Yểu giàu thì liên quan quái gì đến cậu? Cậu ấy có ăn cơm uống nước nhà cậu không?” Nói xong thì nhìn Chúc Yểu, giọng rất nghiêm túc: “Yểu Yểu, tan học về nhà nhớ mách với anh cậu, cứ bảo là trong lớp có một người tên là Hứa Du Du bắt nạt cậu, xem anh cậu trừng trị cậu ta thế nào!”
Chúc Hằng rất nổi tiếng ở Hành Dương, hay nói đúng hơn là tai tiếng. Nhưng cậu cũng vô cùng che chở người nhà, thương em gái thì khỏi cần phải nói. Có điều Tưởng Điềm Nha cũng biết với tính cách của Chúc Yểu, chắc chắn cô sẽ không mách với Chúc Hằng.
Hứa Du Du trừng to mắt. “Cậu…” Cả buổi trời cũng không nói được câu nào. Đúng là cô không dám dây vào Chúc Hằng. Hay nói đúng hơn, cả Hành Dương này không ai dám dây vào Chúc Hằng.
Bình nước trên tay vừa được rót đầy, Tưởng Điềm Nha nhàn nhã hớp một ngụm, vặn nắp bình lại, chuẩn bị đứng dậy thì bỗng chú ý đến trước ngực của Chúc Yểu. “Yểu Yểu, cậu không mang phù hiệu à?” Không mang phù hiệu là sẽ bị ghi tên, trừ điểm thi đua lớp. Buổi sáng tuy đông người nhưng chắc không thể nào trốn được đôi mắt hỏa nhãn kim tinh của đám Sao Đỏ trước cổng trường.
Học sinh lớp 12.9 rất coi trọng thứ hạng của lớp, nghe bảo Chúc Yểu không mang phù hiệu, lập tức có người nói: “Không phải chứ Chúc Yểu, bị trừ điểm mà không nói tiếng nào!”
Phòng vốn vốn đang yên ắng bỗng bắt đầu xôn xao lên.
Nếu là Chúc Yểu trước kia, bị nhiều người chú ý như vậy, chắc là ước gì có cái lỗ dưới đất để chui xuống. Nhưng bây giờ, gương mặt trắng nõn kia lại có vẻ rất bình tĩnh. Bạn bè chỉ trích cô, cô hoàn toàn không rưng rưng nước mắt hay im lặng cúi đầu mà chỉ thản nhiên nhìn Tưởng Điềm Nha, hỏi: “Có cách nào bù đắp lại không?”
Cô không biết bị trừ điểm thi đua lớp là một việc rất nghiêm trọng.
Tưởng Điềm Nha do dự nói: “Đội Sao Đỏ rất nghiêm khắc… Có điều lớp trưởng lớp mình là đội trưởng đội Sao Đỏ, nếu bây giờ chưa tập hợp danh sách báo lên trên, đi tìm lớp trưởng năn nỉ, nói không chừng…”
Nói không chừng có thể gạch tên đi. Nói tới đây, Tưởng Điềm Nha không có lòng tin để nói tiếp nữa.
Có bạn tiếp tục nói giúp cô: “Tưởng Điềm Nha, cậu bị khờ à? Lớp trưởng lớp mình nổi tiếng là công chính nghiêm minh, tôi nhớ lần trước Lâm Chỉ Y bị trừ điểm mà lớp trưởng còn không nể mặt nữa là.”
Lâm Chỉ Y là hoa khôi của lớp 12.9 nói riêng và cả trường nói chung. Học giỏi, ngoại hình đẹp, quan hệ với mọi người cũng rất tốt.
Chủ nhiệm lớp rất coi trọng điểm thi đua và tiền thưởng của lớp. Lâm Chỉ Y là học sinh ngoan ngoãn, lần trước bị trừ điểm cũng là chuyện ngoài ý muốn nên cô chủ nhiệm không trách mắng gì cậu ấy.
Nhưng Chúc Yểu thì khác.
Thành tích của cô rất kém, nếu bị giáo viên chủ nhiệm biết, e là khó tránh khỏi bị mắng một trận te tua.
……
Bước trên cầu thang, Tưởng Điềm Nha quay đầu qua nhìn Chúc Yểu đi bên cạnh.
Da trắng nõn nà, mũi cao, bờ môi bóng mượt như cánh hoa, mắt trong veo như nước, khác với ánh mắt rưng rưng vô hồn thường ngày mà sáng lấp lánh, giống như có sao rơi bên trong vậy.
Chúc Yểu rất đẹp, so với vẻ đẹp nhàm chán của Lâm Chỉ Y thì cô kiều diễm hơn nhiều. Bình thường cô luôn yên lặng cất giấu vẻ đẹp này vào một góc khuất, không dám qua lại, trò chuyện với các bạn nên lâu dần, hoàn toàn không có ai tỉ mỉ quan sát cô.
Chỉ có Tưởng Điềm Nha, vẫn luôn lặng lẽ thưởng thức vẻ đẹp của Chúc Yểu, lòng thầm mắng những người bầu Lâm Chỉ Y thành hoa khôi của trường là không có mắt nhìn.
Tưởng Điềm Nha khoác tay Chúc Yểu đi xuống lầu. Muốn đến phòng gác ngoài cổng thì phải trải qua sân bóng rổ. Chưa đến giờ truy bài nên có mấy cậu học sinh đang chơi bóng. Khi Chúc Yểu đi ngang qua, có một quả bóng từ trong sân bay vọt ra, tạo thành một đường cong trên không trung rồi rơi mạnh xuống, lăn mấy vòng và vừa vặn đập vào trên chiếc giày của Chúc Yểu.
Mũi giày màu trắng bằng da bị nện trúng, để lại một vệt màu đen.
Có một nam sinh đi đến, mồ hôi đầm đìa, nở nụ cười trêu ghẹo Chúc Yểu. “Em gái, nhặt bóng giúp đi.” Thấy Chúc Yểu nhỏ nhắn nên tưởng là mới học lớp 10, 11.
Nếu là ngày xưa, dám nói như thế với công chúa Đại Ngụy, e là hoàng đế chưa hạ lệnh thì tên thái tử hư hỏng kia đã lôi cổ đối phương ra một góc khuất, nện cho một trận tơi bời hoa lá rồi.
Quả bóng rổ lặng lẽ lăn tới bên chân Chúc Yểu. Lúc này có người chậm rãi đi tới, yên lặng đứng trước mặt cô. Vóc dáng người này cao lớn, ánh mặt trời trên đầu bị chắn mất, làm cô được che dưới bóng râm.
Đột nhiên rất yên tĩnh.
Cậu ta đứng rất thong dong, sau đó thì khom người xuống, nhặt trái bóng kia lên. Bàn tay phải nâng nhẹ quả bóng, ném về phía trước tạo thành một đường cong rất đẹp mắt.
Quả bóng rơi vào lòng nam sinh kia một cách chuẩn xác…
Giọng người kia trong trẻo ôn hòa nhưng rất chững chạc. “Cô ấy học lớp 12…” Dừng lại một chút, rồi bổ sung thêm: “Cùng bàn với tôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook