Công Chúa Nghịch Thiên
-
Chương 13
Ngày đó, ở trong ngự hoa viên.
“Bệ hạ, tại sao mấy nam nhân kia lại nhàm chán như vậy, chỉ mới vì mấy câu nói đã đánh nhau đến như vậy, thật sự giống mấy hài tử chưa trưởng thành.” Tần Nguyệt nhìn về phía Mạc Cửu và Trì Liệt đang ở phía đằng kia, lắc đầu, nụ cười giễu cợt treo trên khóe môi hướng về phía mấy nam nhân đằng xa.
Người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng nàng đang chào hỏi mấy người đó đấy.
“Bởi vì bọn họ — tịch mịch.” Văn Thần nở nụ cười không có hảo ý, không ấm không lạnh, đôi mắt lạnh lùng híp lại thành một khe nhỏ, đuôi lông mày hơi nhếch lên, tạo ra cảm giác áp bách mười phần.
Thật sự là dùng ngữ khí thanh tao để nói ra những lời tàn nhẫn nhất.
Nghe vậy, Tần Nguyệt không nhanh không chậm chế nhạo nói: “Bệ hạ, hình như ngài đã để Liệt vương phòng không gối chiếc lâu lắm rồi. Sao vậy? Ngài lại định một lần nữa sủng hạnh hắn sao?”
“Ừ, sư tử nhiều lúc cũng cần được chủ nhân an ủi, nếu không —- làm sao có thể an tâm bình tĩnh nằm đợi trong lồng được.”
“Mạc Cửu thì sao đây?”
“Ngươi đi giải vây cho hắn đi. Mạc Cửu này là người vô cùng nhát gan, nếu tới trễ quá sợ rằng hắn sẽ bị con sư tử dục cầu bất mãn kia làm thịt luôn đấy.”
“Bệ hạ, ngài tự mình ra mặt không phải tốt hơn sao? Dù sao hắn vẫn là mật thám do thái tử phái đến đấy.” Tần Nguyệt chậm rãi phân tích.
Lúc trước, nàng đem thân phận mật thám của vị hôn phu Mạc Cửu của mình nói ra mới thu được tín nhiệm của Văn Thần.
“Trẫm còn phải phê duyệt tấu chương, làm sao có thời gian rảnh rỗi quản mấy việc nam nhân hục hặc với nhau như thế? Mật thám vẫn có giá trị lợi dụng của mật thám, nếu chơi chết sớm quá thì không còn gì để chơi nữa rồi.”
Ta cũng không có thời gian, được không? Tần Nguyệt thầm xỉ vả trong lòng, thật sự là thượng tầng chỉ động miệng, hạ tầng chạy gãy chân.
Vào ban đêm.
“Hôm nay bệ hạ nghĩ sao mà lại lật bài tử của thần vậy?” Trì Liệt hất tóc, bày ra một dáng vẻ câu dẫn rất dễ khiến người ta phải sinh ý muốn phạm tội.
Trên khớp xương rõ ràng ở trên tay còn hiện lên mấy đường cong màu xanh dương, chỉ nhẹ nhàng vận sức một chút gân xanh liền hiện ra, trong vô hình làm cho hắn tăng thêm mấy phần nam nhân vị.
“Còn không phải là sợ vắng vẻ bảo bối của trẫm, sợ rằng bảo bối không cao hứng nên thừa dịp lúc trẫm ngủ cắn ngược lại một cái hay sao.” Văn Thần tựa ở trong lòng ng.ực của hắn, vẻ mặt bất cần đời nắm lấy cái cằm tuấn lãng của hắn, nửa đùa nửa thật.
“Bệ hạ biết mình vắng vẻ thần là tốt rồi.” Cũng không biết cố ý hay vô tình, Trì Liệt vạt áo hơi mở, lộ ra dáng người rắn chắc bên trong, khác với những nam tử văn nhã khác, trên thân thể hắn lộ ra một cỗ dã tính của dã thú, nguy hiểm, cánh tay to lớn rắn chắc hơn mấy nam tử bình thường rất nhiều, nhìn càng thêm mạnh mẽ hữu lực.
Đường cong cơ bắp vừa thấy chính là cương nghị mười phần, hung mãnh dị thường.
Cường tráng, rắn chắc, cao lớn, hữu lực.
“Chỉ là thần hôm nay thân thể khó chịu, kính thỉnh bệ hạ rời đi. Thần dù sao đã bị vứt bỏ, cũng không có nghĩa vụ phải giải quyết nhu cầu cho bệ hạ.” Giờ phút này lồng ng.ực của hắn đã lộ ra một nửa, Văn Thần xác định, hắn chính là đang cố ý câu dẫn nàng.
Nhìn thấy Trì Liệt, Văn Thần mới có thể cảm giác được giữa nam nhân và nữ nhân chênh lệch nhiều đến thế nào. Khuôn ngực rộng lớn, cao lớn vững chãi, nhìn vào đó sẽ có xúc động muốn được sưởi ấm trong vòng tay của hắn.
Hàng năm chinh chiến đã để lại trên thân thể hắn nhiều vết sẹo, nhưng vết sẹo do đao kiếm gây ra cũng không giống như những vết thương bình thường, ngược lại lại giống như huy chương đeo trên người hắn.
Nghe nói có rất nhiều nữ tử bị chính vẻ nam tính của hắn bắt được phương tâm.
Không sai, hắn quả thực là một nam nhân có thể khơi dậy lòng ha.m muốn nguyên sơ nhất trong lòng nữ nhân.
“A, trẫm chỉ là tới đây nhìn ngươi một chút. Ai nói chúng ta phải làm chuyện đó đâu?” Nữ nhân cười khẽ thành tiếng, hai mắt đen nhánh như đầm nước, sâu không thấy đáy.
Nam nhân nhìn thấy trang sức trước ngực Văn Thần đang chậm rãi phập phồng, đường cong ở cổ cùng với xương quai xanh xinh đẹp, còn có bờ môi phấn nộn ướt át hồng hào đến mê người, hầu kết không tự giác liền lăn lộn.
Nàng nhìn hắn chằm chằm như vậy, giọng điệu trêu chọc của nàng có cảm giác như đang cười nhạo hắn.
Được rồi, Trì Liệt biết, không phải cảm giác như, mà chính là nàng đang cười nhạo hắn.
Bụng dưới càng lúc càng căng thẳng, sắc mặt nam nhân đã mất tự nhiên, là hắn tự mình đa tình, thì sao chứ?
“Giả vờ sao, nếu muốn thì cứ việc nói thẳng, cố chịu đựng dục vọ.ng như ngươi cũng không tốt lắm đâu.” Nắm lấy cằm của hắn vu.ốt ve, Văn Thần tinh tế đánh giá vẻ mặt hắn.
Trước đó thì không sao, vì hắn còn nhỏ, có chút ngây ngô của tuổi trẻ, nhưng giờ đây theo sự tăng lên của tuổi tác, hắn dường như càng ngày càng có thêm mị lực của nam nhân trưởng thành, bắt đầu tản ra một sức hấp dẫn trí mạng của năm tháng lắng đọng.
Bộ râu nhàn nhạt thể hiện đúng bản sắc nam nhi, trong trong ngoài ngoài đều không che giấu được sát khí đã trải qua bao nhiêu cuộc chiến, thân thể cường tráng anh tuấn.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng phiếm vẻ tà mị huyết sắc, còn cả sự choáng váng lúc hôn nữa….Quên đi, dừng lại.
“Ta muốn Mạc Cửu kia phải chết.” Hắn xích lại gần, một cỗ khí tức cường hãn đập thẳng vào mặt.
Thật khéo, ta cũng muốn như vậy.
“….” Người nam nhân này luôn thích làm cho người ta phải phạm tội.
Nàng trước kia luôn cảm thấy hắn là một con sói ăn thịt người không nhả xương, hiện tại lại cảm thấy hắn là một con sư tử lười biếng, nhưng không biết lúc nào sẽ đem ngươi nuốt vào bụng.
“Sao vậy, không bỏ được à?” Đôi mắt hắn lóe lên tia giảo hoạt, ánh mắt nóng bỏng ẩn chứa vẻ khát máu cùng hưng phấn, giống như chỉ cần nàng gật đầu một cái, hắn sẽ cắn đứt cổ Mạc Cửu.
“Trẫm còn có tấu chương phải phê duyệt, ngươi đi ngủ sớm đi.” Văn Thần không muốn ở lâu, trực tiếp đứng dậy, đi tới trước cửa liền xoay người lại nói một câu: “Còn nữa —- uống nhiều nước ấm một chút.”
Hừ, nữ nhân xấu xa!
“Bệ hạ, tại sao mấy nam nhân kia lại nhàm chán như vậy, chỉ mới vì mấy câu nói đã đánh nhau đến như vậy, thật sự giống mấy hài tử chưa trưởng thành.” Tần Nguyệt nhìn về phía Mạc Cửu và Trì Liệt đang ở phía đằng kia, lắc đầu, nụ cười giễu cợt treo trên khóe môi hướng về phía mấy nam nhân đằng xa.
Người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng nàng đang chào hỏi mấy người đó đấy.
“Bởi vì bọn họ — tịch mịch.” Văn Thần nở nụ cười không có hảo ý, không ấm không lạnh, đôi mắt lạnh lùng híp lại thành một khe nhỏ, đuôi lông mày hơi nhếch lên, tạo ra cảm giác áp bách mười phần.
Thật sự là dùng ngữ khí thanh tao để nói ra những lời tàn nhẫn nhất.
Nghe vậy, Tần Nguyệt không nhanh không chậm chế nhạo nói: “Bệ hạ, hình như ngài đã để Liệt vương phòng không gối chiếc lâu lắm rồi. Sao vậy? Ngài lại định một lần nữa sủng hạnh hắn sao?”
“Ừ, sư tử nhiều lúc cũng cần được chủ nhân an ủi, nếu không —- làm sao có thể an tâm bình tĩnh nằm đợi trong lồng được.”
“Mạc Cửu thì sao đây?”
“Ngươi đi giải vây cho hắn đi. Mạc Cửu này là người vô cùng nhát gan, nếu tới trễ quá sợ rằng hắn sẽ bị con sư tử dục cầu bất mãn kia làm thịt luôn đấy.”
“Bệ hạ, ngài tự mình ra mặt không phải tốt hơn sao? Dù sao hắn vẫn là mật thám do thái tử phái đến đấy.” Tần Nguyệt chậm rãi phân tích.
Lúc trước, nàng đem thân phận mật thám của vị hôn phu Mạc Cửu của mình nói ra mới thu được tín nhiệm của Văn Thần.
“Trẫm còn phải phê duyệt tấu chương, làm sao có thời gian rảnh rỗi quản mấy việc nam nhân hục hặc với nhau như thế? Mật thám vẫn có giá trị lợi dụng của mật thám, nếu chơi chết sớm quá thì không còn gì để chơi nữa rồi.”
Ta cũng không có thời gian, được không? Tần Nguyệt thầm xỉ vả trong lòng, thật sự là thượng tầng chỉ động miệng, hạ tầng chạy gãy chân.
Vào ban đêm.
“Hôm nay bệ hạ nghĩ sao mà lại lật bài tử của thần vậy?” Trì Liệt hất tóc, bày ra một dáng vẻ câu dẫn rất dễ khiến người ta phải sinh ý muốn phạm tội.
Trên khớp xương rõ ràng ở trên tay còn hiện lên mấy đường cong màu xanh dương, chỉ nhẹ nhàng vận sức một chút gân xanh liền hiện ra, trong vô hình làm cho hắn tăng thêm mấy phần nam nhân vị.
“Còn không phải là sợ vắng vẻ bảo bối của trẫm, sợ rằng bảo bối không cao hứng nên thừa dịp lúc trẫm ngủ cắn ngược lại một cái hay sao.” Văn Thần tựa ở trong lòng ng.ực của hắn, vẻ mặt bất cần đời nắm lấy cái cằm tuấn lãng của hắn, nửa đùa nửa thật.
“Bệ hạ biết mình vắng vẻ thần là tốt rồi.” Cũng không biết cố ý hay vô tình, Trì Liệt vạt áo hơi mở, lộ ra dáng người rắn chắc bên trong, khác với những nam tử văn nhã khác, trên thân thể hắn lộ ra một cỗ dã tính của dã thú, nguy hiểm, cánh tay to lớn rắn chắc hơn mấy nam tử bình thường rất nhiều, nhìn càng thêm mạnh mẽ hữu lực.
Đường cong cơ bắp vừa thấy chính là cương nghị mười phần, hung mãnh dị thường.
Cường tráng, rắn chắc, cao lớn, hữu lực.
“Chỉ là thần hôm nay thân thể khó chịu, kính thỉnh bệ hạ rời đi. Thần dù sao đã bị vứt bỏ, cũng không có nghĩa vụ phải giải quyết nhu cầu cho bệ hạ.” Giờ phút này lồng ng.ực của hắn đã lộ ra một nửa, Văn Thần xác định, hắn chính là đang cố ý câu dẫn nàng.
Nhìn thấy Trì Liệt, Văn Thần mới có thể cảm giác được giữa nam nhân và nữ nhân chênh lệch nhiều đến thế nào. Khuôn ngực rộng lớn, cao lớn vững chãi, nhìn vào đó sẽ có xúc động muốn được sưởi ấm trong vòng tay của hắn.
Hàng năm chinh chiến đã để lại trên thân thể hắn nhiều vết sẹo, nhưng vết sẹo do đao kiếm gây ra cũng không giống như những vết thương bình thường, ngược lại lại giống như huy chương đeo trên người hắn.
Nghe nói có rất nhiều nữ tử bị chính vẻ nam tính của hắn bắt được phương tâm.
Không sai, hắn quả thực là một nam nhân có thể khơi dậy lòng ha.m muốn nguyên sơ nhất trong lòng nữ nhân.
“A, trẫm chỉ là tới đây nhìn ngươi một chút. Ai nói chúng ta phải làm chuyện đó đâu?” Nữ nhân cười khẽ thành tiếng, hai mắt đen nhánh như đầm nước, sâu không thấy đáy.
Nam nhân nhìn thấy trang sức trước ngực Văn Thần đang chậm rãi phập phồng, đường cong ở cổ cùng với xương quai xanh xinh đẹp, còn có bờ môi phấn nộn ướt át hồng hào đến mê người, hầu kết không tự giác liền lăn lộn.
Nàng nhìn hắn chằm chằm như vậy, giọng điệu trêu chọc của nàng có cảm giác như đang cười nhạo hắn.
Được rồi, Trì Liệt biết, không phải cảm giác như, mà chính là nàng đang cười nhạo hắn.
Bụng dưới càng lúc càng căng thẳng, sắc mặt nam nhân đã mất tự nhiên, là hắn tự mình đa tình, thì sao chứ?
“Giả vờ sao, nếu muốn thì cứ việc nói thẳng, cố chịu đựng dục vọ.ng như ngươi cũng không tốt lắm đâu.” Nắm lấy cằm của hắn vu.ốt ve, Văn Thần tinh tế đánh giá vẻ mặt hắn.
Trước đó thì không sao, vì hắn còn nhỏ, có chút ngây ngô của tuổi trẻ, nhưng giờ đây theo sự tăng lên của tuổi tác, hắn dường như càng ngày càng có thêm mị lực của nam nhân trưởng thành, bắt đầu tản ra một sức hấp dẫn trí mạng của năm tháng lắng đọng.
Bộ râu nhàn nhạt thể hiện đúng bản sắc nam nhi, trong trong ngoài ngoài đều không che giấu được sát khí đã trải qua bao nhiêu cuộc chiến, thân thể cường tráng anh tuấn.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng phiếm vẻ tà mị huyết sắc, còn cả sự choáng váng lúc hôn nữa….Quên đi, dừng lại.
“Ta muốn Mạc Cửu kia phải chết.” Hắn xích lại gần, một cỗ khí tức cường hãn đập thẳng vào mặt.
Thật khéo, ta cũng muốn như vậy.
“….” Người nam nhân này luôn thích làm cho người ta phải phạm tội.
Nàng trước kia luôn cảm thấy hắn là một con sói ăn thịt người không nhả xương, hiện tại lại cảm thấy hắn là một con sư tử lười biếng, nhưng không biết lúc nào sẽ đem ngươi nuốt vào bụng.
“Sao vậy, không bỏ được à?” Đôi mắt hắn lóe lên tia giảo hoạt, ánh mắt nóng bỏng ẩn chứa vẻ khát máu cùng hưng phấn, giống như chỉ cần nàng gật đầu một cái, hắn sẽ cắn đứt cổ Mạc Cửu.
“Trẫm còn có tấu chương phải phê duyệt, ngươi đi ngủ sớm đi.” Văn Thần không muốn ở lâu, trực tiếp đứng dậy, đi tới trước cửa liền xoay người lại nói một câu: “Còn nữa —- uống nhiều nước ấm một chút.”
Hừ, nữ nhân xấu xa!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook