Công Chúa Mạnh Mẽ Ở Dân Quốc
-
C7: Tống chu thành cô là đồ lừa đảo
Tống Chu Thành sau khi trở về nhà, vừa ngồi xuống chẳng bao lâu thì Phúc Bá đã tìm đến rồi, ông hỏi Tống Chu Thành: "Thiếu gia, của hồi môn của thiếu phu nhân nên đặt ở đâu cho cô ấy ạ?"
Trong đầu Lâm Tri Ngải toàn là chiếc váy đó nhưng nghe đến "của hồi môn" thì đôi mắt bỗng bừng sáng, đi thẳng đến trước mặt Tống Chu Thành, cô kéo tay của Tống Chu Thành và hỏi: "Ta có thể lấy cái của hồi môn kia để đổi lấy chiếc váy đó không?"
Tống Chu Thành liếc mắt nhìn Lâm Tri Ngải, khẽ bật cười: "Cô có biết không, của hồi môn đại diện cho địa vị sức mạnh của phụ nữ các cô ở nhà chồng đó, là chỗ dựa nửa đời còn lại của cô, vậy mà lấy nó đi đổi một cái váy là thế nào!"
Lâm Tri Ngải cau mày, cúi đầu xuống, rầu rĩ không vui mà nói: "Nhưng mà thật sự tôi rất thích chiếc váy đó."
Tống Chu Thành trừng nhìn Lâm Tri Ngải trước, sau đó thì dặn dò Phúc Bá: "Chú tìm một căn phòng, đặt của hồi môn gọn gàng giúp thiếu phu nhân, đừng để thiếu phu nhân đem ra phá đấy."
Vốn dĩ anh tiêu xài cũng rất hoang phí, vậy mà cô ngốc này còn phá hơn cả anh nữa!
Phúc Bá gật đầu xong thì chuẩn bị rời khỏi. Tống Chu Thành nghĩ ngợi một lúc, rồi lại gọi Phúc Bá lại: "Đợi đã, tôi và chú cùng nhau đi kiểm kê một chút, tiện thể làm một cái sổ ghi của hồi môn vào trong đó luôn."
Mặc dù Lâm Tri Ngải là một cô ngốc nhưng nếu của hồi môn mà có sơ suất gì ở nhà họ Tống của anh, vậy thì anh có nói thế nào cũng không giải thích được.
Tống Chu Thành đi theo Phúc Bá đến sân đặt của hồi môn, còn Lâm Tri Ngải chỉ có thể rầu rĩ đi theo sau lưng của Tống Chu Thành.
Khi Tống Chu Thành mở chiếc rương đựng của hồi môn ra, nhìn thấy trong đó toàn là những chiếc rương đựng đệm chăn, bỗng chốc trừng mắt há hốc mồm: "Của hồi môn là ai mua cho cô vậy hả?"
Lâm Tri Ngải liếc nhìn một hàng dọc của hồi môn, trầm tư một lúc lâu mới chầm chậm đáp: "Không biết nữa, chắc có thể là Hạ Linh mua đấy!"
Tống Chu Thành khẽ bật cười: "Xem ra con người của mẹ kế của cô cũng chẳng ra làm sao ha, rõ ràng là đang ức hiếp cô ngốc không biết chữ như cô đấy, bên trong rương hồi môn và tờ danh sách của hồi môn hoàn toàn chẳng giống nhau."
Lâm Tri Ngải khẽ gật đầu, vốn dĩ cô chẳng để tâm đến của hồi môn này, dù sao thì nó cũng không đổi được chiếc váy kia, nên là ít hay nhiều cũng chẳng liên quan đến cô.
Nhìn thấy bóng lưng Lâm Tri Ngải rời đi, Tống Chu Thành bất giác lắc đầu. Cô ngốc không quan tâm nhưng không có nghĩa là anh không quan tâm. Cô ngốc đã bước qua cửa nhà họ Tống của anh, thì đã là người của nhà họ Tống anh rồi.
Đổi một người bình thường thành một cô ngốc, anh đã không muốn tính toán gì với nhà họ Lâm rồi. Nhưng mà ức hiếp cô ngốc không biết chữ, lén đổi đi của hồi môn của cô.
Đây không những không xem nhà họ Tống ra gì, còn vứt cả mặt mũi của Tống Chu Thành xuống đất mà giẫm lên nữa!
Lâm Tri Ngải vẫn cứ rầu rĩ không vui, mãi đến lúc ăn cơm chiều cũng chẳng thấy cô cười lấy một cái. Rất nhanh sau đó thì đặt đũa xuống, ngồi ngay ngắn trên ghế, chăm chú nhìn Tống Chu Thành ăn cơm.
Nhìn thấy Lâm Tri Ngải vẫn còn thừa lại nửa bát cơm, Tống Chu Thành nhíu chặt lông mày: "Cơm canh không hợp khẩu vị sao? Sao cô lại ăn ít vậy?"
Lâm Tri Ngải thở dài một hơi với Tống Chu Thành, sau đó thì khẽ lắc đầu: "Không có hứng ăn nên không muốn ăn nữa."
Tống Chu Thành càng cau chặt mày hơn: "Không phải chỉ là một cái váy thôi sao, đáng để cô làm thế không!"
Lâm Tri Ngải bĩu môi, nét mặt chẳng chút vui vẻ: "Nhưng mà chiếc váy đó thật sự rất đẹp."
Là chiếc váy đẹp nhất cô từng thấy sau khi đặt chân đến thế giới này.
Nhìn thấy biểu cảm cuộc đời không còn gì luyến tiếc của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành khẽ mím môi, suy tư một lúc lâu, sợ sẽ làm cho tráng sĩ mạnh mẽ của anh đói thành một cô vợ ốm yếu.
Anh chỉ có thể lắc đầu, thở dài với Lâm Tri Ngải: "Thôi được rồi, tôi ăn cơm xong thì đi mua cái váy đó về cho cô, cô ăn thêm chút nữa đi!"
Đôi mắt Lâm Tri Ngải đột ngột bừng sáng, đứng phắt dậy rồi vẫy vẫy tay với Tống Chu Thành: "Vậy bây giờ anh đi luôn đi, tôi ở nhà đợi anh."
Nhìn thấy nét mặt không thể chờ được nữa của Lâm Tri Ngải, sợ rằng anh sẽ chậm tay không mua được, đột nhiên trong lòng Tống Chu Thành cảm thấy có chút chua xót.
Anh biến thành ai thế này!
Nhưng nghe thấy Lâm Tri Ngải nói như vậy, Tống Chu Thành cũng chẳng còn hứng thú ăn uống gì nữa. Chỉ có thể thở dài một hơi rồi đứng dậy, vừa lắc đầu, vừa bước ra khỏi cửa.
Tống Chu Thành đến tiệm cầm đồ trước, lấy ra từ trong người một lọ thuốc hít, đưa đến trước mặt ông chủ: "Xem giúp tôi cái này bao nhiêu tiền?"
Ông chủ của tiệm cầm đồ là một người đàn ông trung niên đeo kính, liếc mắt nhìn Tống Chu Thành rồi lại nhìn lọ thuốc hít trong tay của Tống Chu Thành, cười nhạt: "Tống thiếu soái, cái lọ thuốc hít màu sắc cũ quá rồi, nhiều nhất tôi cũng chỉ có thể đưa ngài hai mươi đồng bạc."
Tống Chu Thành chau mày, trực tiếp chất vấn hỏi ông chủ: "Cái lọ thuốc hít này của tôi lúc mua mất hơn sáu mươi đồng bạc lận đó, bây giờ ông muốn mua lại hai mươi đồng bạc à!"
Ông chủ đó thở dài nói với Tống Chu Thành: "Haizz, không phải tôi không muốn lấy giá cao cho ngài, mà cái lọ thuốc hít này của ngài nó đã cũ rồi, chỉ đáng bấy nhiêu tiền thôi, nể mặt ngài là Tống thiếu soái, tôi đưa ngài thêm năm đồng bạc nữa vậy."
Tống Chu Thành sờ nhẹ lên lọ thuốc hít trong tay, gương mặt có chút không nỡ nhưng anh lại nghĩ đến cô ngốc chán đời ở nhà, vậy nên vẫn đưa lọ thuốc hít đó cho ông chủ: "Được thôi, hai mươi lăm thì hai mươi lăm."
"Dạ vâng, Tống thiếu soái đi thong thả."
Ông chủ cầm lấy lọ thuốc hít và đưa bạc cho Tống Chu Thành xong thì cúi người cung kính tiễn anh rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng của Tống Chu Thành đã khuất xa tầm mắt, ông ta cười đến nỗi nếp nhăn cũng nở ra hoa rồi.
Tiền của kiểu đại thiếu gia thế này dễ kiếm nhất, ông ta lấy lọ thuốc này bán ra ngoài, ít nhất cũng kiếm thêm được mười đồng bạc.
Có điều tiểu thiếu gia của nhà họ Tống không ngờ đã bắt đầu cầm đồ rồi, cũng không biết có phải nhà họ Tống có chuyện gì không!
Tống Chu Thành rời khỏi tiệm cầm đồ thì đi thẳng về phía tiệm đồ cổ, vừa mới đi đến tiệm đồ cổ đã nhìn thấy một đám người vây quanh trước cửa tiệm đồ cổ, rì rào xôn xao, náo nhiệt vô cùng.
Tống Chu Thành định chen vào xem thử tình hình, chợt nghe thấy có người hỏi ông chủ tiệm đồ cổ: "Tống thiếu soái đó có thật là mới kết hôn ngày thứ hai đã dẫn theo đào kép ra ngoài dạo phố không?"
Ông chủ tiệm đồ cổ vẫn chưa trả lời thì đã có thêm một người hỏi tiếp: "Nhà họ Tống của cậu ta giàu có như vậy, có thật là có mỗi chiếc váy cũng không mua nổi không?"
Đôi mắt Tống Chu Thành bỗng trở nên sắc lạnh, hét lớn về phía đám người đó: "Ai nói tôi không mua nổi cái váy đó vậy, tôi đến rồi đây này!"
Tống Chu Thành vừa dứt lời thì dạt đám người ra một bên, đi về phía ông chủ tiệm đồ cổ, anh vứt túi đựng bạc lên trên bàn trước, rồi sau đó kiêu ngạo nói với ông chủ: "Lấy cái váy đó xuống đây cho tôi!"
Ông chủ nhìn thấy Tống Chu Thành cũng ngẩn cả người, nhớ lại lúc nãy ông ta không hề thốt ra những điều không đáng nói, sau đó mới thở phào, cầm lấy chiếc túi lên và đếm bạc.
"Tống thiếu soái, chỗ này vẫn còn thiếu hai mươi đồng bạc ạ!"
Nhìn thấy ông chủ giơ tay ra, biểu cảm trên mặt của Tống Chu Thành thay đổi liên tục, vì không để mình làm trò cười cho đám đông vây quanh, anh chỉ có thể mạnh miệng nói với ông chủ: "Chiếc váy đó tôi thấy chỉ đáng bảy mươi đồng bạc thôi, mười đồng bạc còn lại cứ coi như là tiền trà nước cho ông đi."
Trong mắt ông chủ đó bỗng vụt qua một nét trầm tư, rồi chợt bật cười: "Tám mươi đồng bạc cũng không phải là không được, hai mươi đồng bạc bị thiếu này coi như tôi dùng để kết bạn với Tống thiếu soái vậy."
Ông chủ nói xong thì mang bạc đi cất và căn dặn nhân viên trong tiệm rằng: "Mau giúp Tống thiếu soái lấy chiếc váy này xuống đi."
Chỉ có mỗi mình ông chủ đó biết, chiếc váy này ông ta chỉ tốn năm mươi đồng bạc để mua lại nó thôi. Cứ cho là bán tám mươi đồng bạc thì ông ta cũng đã ăn không ba mươi đồng rồi.
Tống Chu Thành cầm lấy chiếc váy và rời đi, chẳng hề hay biết gì cả, sau khi anh rời khỏi tiệm thì đám người đó lại bắt đầu nhốn nháo.
"Tống thiếu soái sao thế này? Một trăm đồng bạc cũng không có à?"
Người nói câu đó là một người đàn ông trung niên mặc bộ quần áo bằng vải bông, cho dù trên người gã mười đồng bạc cũng chẳng có nhưng việc đó chẳng thể nào cản trở gã chê bai Tống Chu Thành.
Gã không lấy ra được số tiền đó cũng bình thường thôi, thế nhưng Tống thiếu soái thân là người kế thừa của nhà họ Tống, không lấy ra được một trăm đồng bạc vậy thì chẳng bình thường chút nào.
Lời nói của người đàn ông đó thu hút được sự đồng tình của mọi người.
"Đúng đó, có phải nhà họ Tống xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Không lẽ phá sản rồi hả..."
Tống Chu Thành sau khi trở về nhà thì vứt chiếc váy lên người của Lâm Tri Ngải, nét mặt nghiêm túc, giọng nói thờ ơ: "Chiếc váy mà cô muốn này, cầm lấy đi!"
Vốn tưởng rằng bản thân mua váy cho Lâm Tri Ngải sẽ có được lời cảm ơn từ cô.
Thế nhưng không hề, một câu cũng không có.
Lâm Tri Ngải mỉm cười tươi tắn nhận lấy chiếc váy, quay người trở về phòng. Vừa đi vừa nói: "Chiếc váy này đẹp thật đấy, mình mặc vào chắc chắn sẽ rất xinh!"
Nhìn lấy cánh cửa phòng phát ra một tiếng "ầm", đóng chặt.
Tống Chu Thành: "..."
Tống Chu Thành đứng ở trong sân tầm mười phút, Lâm Tri Ngải mới mặc chiếc váy xanh của mình bước ra ngoài.
Nhìn thấy Lâm Tri Ngải chầm chậm bước gần về phía mình, bờ môi khẽ mỉm cười, cộng thêm nước da trắng như tuyết, cô đứng dưới ánh mặt trời sẽ giống hệt như đang phát sáng vậy.
Tống Chu Thành bất giác há hốc mồm, trái tim của anh như hẫng mất một nhịp, cứ đập mạnh không ngừng. Có một khoảnh khắc nào đó, anh cảm thấy bản thân mình đã được nhìn thấy tiên nữ.
Nhưng cảm giác rung động này bị phá vỡ tan tành vào lúc Lâm Tri Ngải đấm vào lồng ngực của anh.
"Sao nào? Tôi đã nói chiếc váy này rất đẹp cơ mà!"
Tống Chu Thành ôm lấy ngực mình lùi ngược về sau hai bước, ho không ngừng, khoé miệng cũng không kìm được mà co rút.
Là ai cho anh dũng khí để anh cảm thấy đại lực sĩ này thật xinh đẹp vậy!
Bởi vì mặc được chiếc váy mới, cả buổi chiều Lâm Tri Ngải đều rất vui vẻ, nụ cười trên gương mặt chưa lúc nào tan biến.
Đến lúc ăn cơm tối, Lâm Tri Ngải nghĩ rằng Tống Chu Thành thích cô ăn nhiều một chút, vậy nên cô còn cố tình ăn thêm vài miếng nữa.
Tống Chu Thành trông thấy Lâm Tri Ngải vẫn chỉ ăn nửa bát cơm nhỏ y như cũ, bèn cau chặt mày: "Váy cũng mua cho cô rồi, sao vẫn ăn không ngon vậy!"
Lâm Tri Ngải ngẩng đầu nhìn Tống Chu Thành, nét mặt đơn thuần: "Nhưng mà tôi đã ăn no rồi á!"
Tống Chu Thành không tin nên đi thẳng đến trước mặt của Lâm Tri Ngải, đưa tay sờ lên bụng của Lâm Tri Ngải, khi anh sờ đến chiếc bụng nhỏ phình lên, anh tức đến mức đỏ cả mắt.
Hét lớn với Lâm Tri Ngải: "Cô là đồ lừa đảo!"
Trả lại cái lọ thuốc hít cho anh!
Không có hứng ăn cái gì chứ, rõ ràng là sức ăn ít nên ăn không nổi nữa thôi!
Phúc Bá vốn dĩ vẫn đang quét dọn ở trong sân, đột nhiên nhìn thấy Tống Trạch bước vào, Phúc Bá vội đặt cây chổi xuống, chạy ra nghênh đón: "Tư lệnh về rồi đấy à? Đã dùng bữa tối chưa ạ?"
Tống Trạch chau mày, gương mặt lạnh lùng, sắc mặt nghiêm nghị khác thường: "Tống Chu Thành đâu?"
Phúc Bá bỗng ngẩn người rồi mới chỉ tay về hướng của nhà ăn cho Tống Trạch: "Thiếu gia chắc bây giờ đang dùng bữa cùng với thiếu phu nhân ở nhà ăn đấy ạ."
Tống Trạch gật gật đầu và đi về phía nhà ăn, bước chân vội vã chứng tỏ tâm trạng của ông hiện tại không hề vui vẻ chút nào.
"Tống Chu Thành, hôm nay con ở bên ngoài gây chuyện gì cho ba vậy hả!"
Nhìn thấy Tống Trạch cùng với nét mặt hậm hực bước vào, Tống Chu thành từ từ buông bát đũa xuống, tựa người vào lưng ghế, thản nhiên nói: "Con có làm gì đâu mà, chỉ là đánh nhau một trận với Ngụy Quân Vũ thôi."
Tống Trạch cau chặt mày, ánh mắt trầm xuống nhưng vẫn lắc đầu: "Ba không nói chuyện này."
Bây giờ thì đến lượt Tống Chu Thành ngạc nhiên rồi: "Không phải chuyện này thì còn chuyện nào nữa!"
Anh nhìn thấy Tống Trạch tức tối bước vào, còn tưởng rằng ông đang muốn tính sổ với mình chứ!
Tống Trạch giận đùng đùng trừng mắt: "Bây giờ người khắp cả con phố đều đang nói Tống thiếu soái con ngay cả cái váy cũng mua không nổi, thảm hại đến nổi phải đến tiệm cầm đồ, họ nghi ngờ nhà họ Tống chúng ta có phải là sắp phá sản hay không, chạy đến trước mặt ba hỏi có phải Thành Đô sắp đánh giặc rồi không kia kìa!"
Tống Chu Thành ngơ ngác: "Con chỉ dẫn Tri Ngải đi dạo phố, mua ít đồ, lời đồn gì mà càng nói càng thái quá vậy!"
Còn phá sản, sắp đánh giặc nữa chứ, vậy mà dân chúng cũng nghĩ ra cho được!
Sắc mặt của Tống Trạch dần dần dịu xuống, thở dài một hơi xong thì nói: "Không cần biết như thế nào, con là người thừa kế của nhà họ Tống, ba cũng chẳng tham con có thể thăng quan tiến chức, chỉ hy vọng con hãy chú ý đến từng lời ăn tiếng nói của mình ở bên ngoài là được, đừng bôi bác nhà họ Tống chúng ta..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook