Công Chúa Mạnh Mẽ Ở Dân Quốc
C13: Tống chu thành không cần lâm tri ngải quen được con đút cơm cho rồi

Lâm Tri Ngải gấp quyển sổ đen lại, vốn dĩ muốn bỏ quyển sổ vào trong lòng nhưng lại phát hiện bây giờ thứ mình đang mặc là chiếc váy xinh đẹp, hoàn toàn là không có túi trong.

Lâm Tri Ngải chỉ có thể đưa quyển sổ cho Tống Chu Thành, vẫn không quên căn dặn anh: "Anh cất giúp tôi, đừng có làm mất nha."

Nhìn thấy quyển sổ đen mà Lâm Tri Ngải đưa sang, nét mặt Tống Chu Thành lộ vẻ chê bai nhưng vẫn cầm lấy: "Cô xem thử xem trong phòng còn có thứ gì muốn mang đi không, vừa hay hôm nay tôi có chạy xe, có thể chở về được luôn."

Lâm Tri Ngải khẽ gật đầu rồi bắt đầu tìm kiếm ở trong phòng. Trước hết là đưa tầm ngắm xuống gầm giường, cô vội vẫy tay với Tống Chu Thành: "Dưới gầm giường có một cái rương lớn, anh lấy ra giúp tôi đi!"

Tống Chu Thành đưa mắt nhìn phía dưới gầm giường đã phủ đầy bụi, bỗng chau mày: "Sao cô không tự lấy đi!"

Lâm Tri Ngải nhìn với vẻ ghê tởm: "Dơ lắm, nó sẽ làm bẩn chiếc váy mới của tôi mất!"

Tống Chu Thành liếc nhìn Lâm Tri Ngải, trong chốc lát không còn gì để nói nữa, nếu như cô đã biết dưới gầm giường dơ vậy ban đầu tại sao còn bỏ cái thứ đó xuống dưới gầm giường.

Chiếc rương làm hoàn toàn từ gỗ, được đặt ở sâu phía trong của gầm giường, dường như Tống Chu Thành phải bò xuống dưới nền đất thì mới có thể kéo chiếc rương đó ra. Dù cho anh có cẩn thận đến mức nào đi nữa nhưng mà quần áo của anh vẫn dính đầy bụi.

Thấy bản thân mình lấy chiếc rương gỗ ra phí sức như vậy, Tống Chu Thành đã có thể tưởng tưởng tượng ra được cảnh Lâm Tri Ngải nằm xuống nền đất như thế nào, rồi nhét chiếc rương đó vào trong như thế nào rồi.

"Đây là cái gì?"

Nghe thấy câu hỏi của Tống Chu Thành, Lâm Tri Ngải thản nhiên trả lời: "Cái này là của cô ngốc đó."

Dứt câu, Lâm Tri Ngải đi đến bàn trang điểm rồi lấy ra một hộp trang sức, đặt ở bên trên chiếc rương to đó. Cô hài lòng phủi phủi tay: "Đây cũng là của cô ngốc luôn đó!"

Nghe Lâm Tri Ngải tự gọi mình như vậy, Tống Chu Thành bật cười rồi khẽ lắc đầu, rõ ràng không cho người khác gọi mình là cô ngốc, vậy mà lại tự gọi mình như vậy một cách vui vẻ.

Điều mà Tống Chu Thành không biết đó là những thứ đồ này thật sự là của cô ngốc. Trong chiếc rương lớn là bảo bối của cô ngốc mấy năm nay, hộp trang sức là thứ mà mẹ cô ngốc để lại cho cô ấy.


Hộp trang sức vốn dĩ đầy ắp, thế nhưng đều bị em gái của cô ngốc, cũng tức là Lâm Diệc Vân, hôm nay một ít, ngày mai một ít lấy đi hết rồi.

Trông thấy cả một chiếc rương đồ to đùng dưới đất, Lâm Tri Ngải quăng cho Tống Chu Thành một ánh nhìn, tỏ ý anh hãy ôm đi nhanh lên. Chiếc rương bẩn như thế này, nếu không phải nó được cô ngốc coi như bảo bối thì cô liếc nhìn một cái thôi cũng không thèm!

Tống Chu Thành chỉ có thể hít một hơi thật sâu rồi ôm chiếc rương đó lên, cũng không biết là cô ngốc đã bỏ thứ gì vào trong mà chiếc rương cũng nặng phết!

Tống Chu Thành đặt chiếc rương vào trong xe, Lăng Tú ma ma tìm đến rồi cúi người mỉm cười với Tống Chu Thành và Lâm Tri Ngải: "Đại cô gia, đại tiểu thư, bữa trưa đã xong rồi ạ, lão phu nhân bảo tôi đến đón hai người qua đó."

Năm người ngồi quanh một chiếc bàn tròn lớn làm bằng gỗ Tử Đằng, Lâm lão thái thái ngồi ở ghế đầu, Tống Chu Thành và Lâm Chính Hồng ngồi ở hai bên, sau đó đến Lâm Tri Ngải và Hạ Linh.

Nhìn thấy chiếc ghế đang thiếu đi một người, Lâm lão thái thái khẽ chau mày: "Nhị tiểu thư đâu? Sao vẫn chưa đến?"

Đôi mắt Hạ Linh lơ lửng như mất hồn, bà ta lau đi mồ hôi lạnh trên trán, sau đó mới gượng cười nói với Lâm lão thái thái: "Diệc Vân hôm nay không được khoẻ, vẫn còn nghỉ ngơi ở trong phòng ạ."

Lâm lão thái thái liếc nhìn Hạ Linh, tựa như phát hiện ra được điều gì đó. Nhưng nghĩ đến việc Tống Chu Thành vẫn còn ở đây, vậy nên bà nhẹ gật đầu rồi mỉm cười gắp một đũa thức ăn cho Tống Chu Thành: "Vậy chúng ta cứ ăn trước đi, đừng đợi nó nữa."

Sau khi thấy Lâm lão thái thái động đũa, anh cũng bắt đầu cầm lấy chén đũa của Lâm Tri Ngải rồi đút cơm cho cô ăn: "Buổi sáng cô chẳng ăn được bao nhiêu, buổi trưa ăn nhiều thêm một chút đi!"

Nhìn thấy Lâm Tri Ngải há miệng một cách rất tự nhiên, ăn thức ăn mà Tống Chu Thành đút cho cô. Lâm lão thái thái bèn nhẹ mỉm cười: "Dù cho Tri Ngải không quá thông minh nhưng mà những việc như ăn cơm con bé vẫn làm được."

Tống Chu Thành biết Lâm lão thái thái đã hiểu lầm, vậy nên mới chỉ tay vào tay phải của Lâm Tri Ngải, cười nhạt: "Tay của Tri Ngải bị thương rồi ạ, không thể dùng sức được."

Lâm Tri Ngải tiện thể giơ cánh tay phải của mình lên, để lộ ra một vết thương ở trên tay. Cô nhẹ nhàng nói với Lâm lão thái thái một câu: "Dạ vâng, con bị thương rồi!"

Hai ngày trôi qua, vết thương trên tay của Lâm Tri Ngải đã bắt đầu kết vảy. Chỉ cần không dùng sức thì cô sẽ không đau.


Nhưng cô vẫn thích được Tống Chu Thành đút cho ăn, có chuyện gì vui hơn khi được người khác hầu hạ chứ! Tiểu công chúa sinh ra là phải được người khác hầu hạ mà.

Nhìn thấy biểu cảm đắc ý của Lâm Tri Ngải, Hạ Linh ở bên cạnh sờ nhẹ lên vết thương của mình, khóe miệng lộ ra nét cười lạnh nhạt. Vừa nãy khi đập bà ta thì không thấy Lâm Tri Ngải yếu ớt thế này.

Điều mà Hạ Linh không biết là khi Lâm Tri Ngải đập bà ta đúng thật là chẳng dùng đến tí sức nào. Nếu không chỉ dựa vào sức mạnh của Lâm Tri Ngải, Hạ Linh đã tắt thở lâu rồi.

Lâm lão thái thái nhìn thấy Tống Chu Thành vẫn luôn đút cho Lâm Tri Ngải ăn, mà bản thân anh vẫn chưa ăn được gì, bà bất giác chau mày: "Hay là để cho Lăng Tú đút cho Tri Ngải đi, con ăn cơm trước đã!"

Tống Chu Thành đút hết thức ăn trong muỗng cho Lâm Tri Ngải, rồi lại giúp Lâm Tri Ngải lau đi vệt dầu ở khoé miệng, sau đó mới khẽ lắc đầu với Lâm lão thái thái: "Dạ thôi ạ, Lâm Tri Ngải quen con đút cho rồi, người khác đút thì cô ấy không ăn được nhiều như vậy."

Điều quan trọng hơn là, nhìn thấy Lâm Tri Ngải ăn nhiều cơm như vậy, anh có một loại cảm giác hài lòng kỳ lạ. Giống như là mình đang tự tay nuôi đứa nhóc vậy.

Thấy Tống Chu Thành kiên trì như vậy, Lâm lão thái thái bật cười: "Thôi được, con đút Tri Ngải, chút nữa con cũng ăn nhiều vào."

Mặc dù buổi sáng nhìn thấy Tống Chu Thành và Lâm Tri Ngải đánh yêu mắng yêu, Lâm lão thái thái vẫn không thôi lo lắng, bà sợ đó là do Tống Chu Thành cố ý diễn cho bà xem.

Nhưng giờ đây nhìn thấy Tống Chu Thành chăm sóc cho Lâm Tri Ngải tốt như vậy, cuối cùng Lâm lão thái thái cũng có thể yên tâm được rồi.

Lâm Tri Ngải thật sự rất đói, cô không từ chối bất cứ món nào mà Tống Chu Thành đưa đến, ăn hết cả một bát cơm to. Cộng thêm việc Lâm Tri Ngải ăn khá chậm, mãi đến khi người của nhà họ Lâm ăn đã được kha khá rồi, Tống Chu Thành mới bắt đầu ăn cơm.

Tống Chu Thành không nhai chậm nuốt kỹ như Lâm Tri Ngải, anh ăn rất nhanh, chưa đến mười phút thì đã ăn hết một bát cơm to rồi. Còn người của nhà họ Lâm nhìn thấy Tống Chu Thành cũng ăn xong rồi mới dám buông bát đũa xuống.

Lâm lão thái thái đứng dậy trước, đi đến trước mặt của Lâm Tri Ngải, vỗ nhẹ vào tay của cô và mỉm cười với cô: "Của hồi môn của con thì con đừng lo, đợi bà kiểm kê xong hết thì sẽ gửi qua cho con."

Đôi mắt Lâm Tri Ngải bỗng lóe sáng, khẽ gật đầu, sau đó mới quay sang nhìn Tống Chu Thành và hỏi anh: "Vậy chúng ta đi về được chưa?"


Lâm lão thái thái chỉ tay nhẹ vào trán của Tri Ngải: "Đúng là một con bé vô lương tâm, vậy mà đã muốn đi rồi sao!"

Tống Chu Thành sợ Lâm lão thái thái hiểu lầm, vậy nên vội vã giải thích: "Tri Ngải nhớ đến chuyện đi tìm thợ may may quần áo mới đấy ạ, cô ấy đã nhắc đến nó suốt mấy hôm nay rồi ạ."

Lâm lão thái thái mỉm cười vỗ nhẹ vào tay của Tri Ngải: "Từ lúc nào mà con cũng trở thành một cô gái yêu cái đẹp rồi vậy! Nếu đã nhắc đến mãi vậy thì mau đi đi, chỉ có điều nếu có thời gian thì phải nhớ về nhà thăm bà già này nhé!"

Nói một lúc thì đôi mắt của Lâm lão thái thái cũng rơm rớm nước mắt, Lâm Tri Ngải trong giây lát cũng không biết phải làm thế nào, cô chỉ có thể đưa tay ra lau đi nước mắt ở khoé mắt của Lâm lão thái thái rồi dịu dàng nói: "Bà nội đừng khóc, đợi con may xong quần áo mới, con sẽ trở về chơi với bà."

Nghe thấy Lâm Tri Ngải nói như vậy, Lâm lão thái thái lập tức không khóc nữa mà mỉm cười: "Nơi đây mãi mãi là nhà của con, bà nội không thể bảo vệ cho con là bà nội có lỗi với con."

Hai mẹ con Hạ Linh và Lâm Diệc Vân bày mưu tính kế với Lâm Tri Ngải cũng không phải ngày một ngày hai nữa, bà rõ ràng đều nhìn thấy nhưng lại không để trong lòng.

Bà tự tin cho rằng, nhà họ Lâm dưới sự quản thúc của bà thì sẽ không xảy ra đại loạn gì. Thế nhưng bà vẫn khiến cho Lâm Tri Ngải chịu uất ức, mười tám năm trước là như vậy, mười tám năm sau vẫn là như vậy!

Lâm lão thái thái nói xong thì đưa mắt chăm chăm nhìn về phía Lâm Chính Hồng và Hạ Linh, ẩn bên trong đôi mắt lạnh buốt là sự quở trách. Lâm Chính Hồng và Hạ Linh tự thấy chột dạ, chỉ có thể cúi đầu xuống.

Lâm Tri Ngải không để tâm lời của Lâm lão thái thái, chỉ nghĩ rằng Lâm lão thái thái đang không nỡ để mình rời đi.

Cô mỉm cười rồi gật đầu với Lâm lão thái thái xong thì quay người kéo Tống Chu Thành chuẩn bị rời đi.

Trong đầu của cô bây giờ chỉ toàn là váy mới, không còn tâm trí đâu để ý đến việc khác.

Sau khi Lâm Tri Ngải và Tống Chu Thành rời đi, Lâm lão thái thái mới căn dặn Hạ Linh: "Cô mau lấy của hồi môn của Tri Ngải kiểm kê lại hết cho tôi, chiều nay chúng ta sẽ gửi sang nhà họ Lâm."

Hạ Linh không thể nào nhịn thêm nữa, bèn quỳ rạp xuống trước mặt Lâm lão thái thái, khóc lóc và vạch tội với bà: "Mẹ, chỗ của hồi môn đó con thật sự không trả lại được!"

Lâm lão thái thái liếc nhìn Hạ Linh, chợt cau mày: "Cũng đâu phải bắt cô lấy của hồi môn của mình bù vào, chỉ là kêu cô nôn ra lại những thứ mà cô đã lấy thôi, sao lại không được hả!"

Đôi mắt Hạ Linh ngấn đầy nước mắt: "Chỗ của hồi môn đó không phải con lấy, mà là Diệc Vân lấy!"


Lâm lão thái thái cau chặt mày hơn, ánh mắt nhìn về phía Hạ Linh vô cùng sắc lạnh, bà đập tay thẳng xuống bàn rồi quát lớn: "Lâm Diệc Vân đâu! Mau gọi nó đến đây gặp tôi!"

Nghĩ đến bức thư kia ở trên bàn, Hạ Linh đã không làm thì thôi, đã làm thì không thể nào dừng lại, bèn cắn răng nói: "Diệc Vân và thầy giáo trường nữ sinh yêu nhau, chỗ của hồi môn đó nó mang cho tên thầy giáo kia rồi!"

Gương mặt Lâm lão thái thái đầy phẫn nộ nhưng nghĩ đến chuyện Hạ Linh mấy hôm nay trông rất kỳ lạ, bà bèn dùng đôi mắt sắc bén đó nhìn Hạ Linh, ép hỏi: "Còn chuyện gì khác nữa không!"

Hạ Linh cúi đầu, toàn thân bắt đầu run rẩy, giọng nói cũng trở nên ấp úng: "Diệc Vân đã mang thai ba tháng rồi, đây cũng là lý do con không dám để nó gả đến nhà họ Tống."

Lâm Tri Ngải gả sang đó, bọn họ có thể nói là hiểu lầm. Nhưng Diệc Vân gả sang đó thì nhà họ Lâm bọn họ thật sự sẽ tiêu tùng mất!

Hạ Linh vừa dứt lời, đừng nói Lâm lão thái thái ngay cả Lâm Chính Hồng cũng tức đến mức đỏ hết cả mặt mũi, giơ tay lên tát cho Hạ Linh một bạt tay, đay nghiến nói: "Con gái cưng mà cô nuôi đó à! Còn không bằng nuôi một đứa ngốc!"

Bàn tay của Lâm lão thái thái cũng siết chặt lấy tay vịn ghế, thế nhưng vẫn đưa mắt nhìn Lâm Chính Hồng, lạnh lùng nói: "Được rồi, đừng nói nó nữa. Không phải cậu cũng nuôi Lâm Diệc Vân đấy sao! Bây giờ nên nghĩ làm sao để giải quyết cái khó trước mắt đã."

Dưới giọng nói bình tĩnh của Lâm lão thái thái, Lâm Chính Hồng xấu hổ cúi đầu xuống: "Mẹ mắng đúng ạ, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"

Lâm lão thái thái chau mày trầm tư suy nghĩ một lúc lâu: "Lấy tiền chung ra trước, phải bù đắp lại đầy đủ của hồi môn cho nhà họ Tống. Còn về chuyện Lâm Diệc Vân có thai khi chưa kết hôn, nhất định phải giấu cho kỹ. Bằng không sau này Gia Lượng khó mà lấy được vợ."

Nghe thấy cái tên Gia Lượng, Lâm Chính Hồng ngay lập tức gật đầu. Lâm Gia Lượng là đứa con trai nhỏ của ông ta và Hạ Linh, bây giờ vẫn còn đang học ở Thượng Hải.

Là người kế thừa trong tương lai của nhà họ Lâm, ông ta xem trọng Lâm Gia Lượng hơn ai hết!

Còn Hạ Linh khi nghe thấy cái tên Lâm Gia Lượng, trên mặt cũng lộ ra được nét cười nhè nhẹ, đôi mắt cũng trở nên ôn hoà hơn: "Gia Lượng nghỉ hè rồi, chắc cũng sắp về đây rồi ạ!"

Lâm lão thái thái liếc mắt nhìn Hạ Linh, lạnh lùng nói: "Gia Lượng không cần cô quan tâm, cô lo cho tốt việc của cô trước đi!"

Nhìn thấy biểu cảm không thể chen ngang của Lâm lão thái thái, Hạ Linh lại cúi gập đầu xuống, đôi mắt đột ngột tối sầm lại.

Rõ ràng là con trai do bà ta sinh ra mà lại bị gắn mác do Lâm lão thái thái bên cạnh nuôi dưỡng, mấy năm nay bà ta muốn gặp mặt một lần cũng khó.

Đây cũng là lý do tại sao bà ta lại cưng chiều Lâm Diệc Vân như vậy. Bởi vì bà ta đã mang tất cả sự yêu thương dành cho Lâm Gia Lượng dành lại hết cho Lâm Diệc Vân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương