Công Chúa Lưu Manh Và Hoàng Tử Côn Đồ
-
Chương 42: Hy vọng
Cơ thể nặng nề, đau đớn như vừa bị cán ngang qua vậy, khuôn mặt cũng bị chất lỏng màu đỏ loang lổ che phủ, mùi tanh nồng khó chịu xông vào cánh mũi, từng chút chiếm lấy tâm trí nó, mí mắt nặng trĩu khép lại chỉ chừa một đường ánh sáng nhỏ mang theo hy vọng...hay thất vọng, khóe môi lại cố nhếch lên tự giễu
-.........
- Mày vừa nói cái gì?- Người đàn ông gắt lên, nhìn miệng nó nhấp nháy nhưng gã lại không nghe thấy gì liền khiến hắn ta không thoải mái, tay liền không chút nề tình kéo tóc nó lên, làm nó đau đớn đến tê dại, nhưng vẫn cắn răng lẩm bẩm
- Tôi nói là......- Vẫn là âm thanh yêu ớt khiến ngời đàn ông bực mình, tai hơi ghé sát để cố nghe rõ, cho tới khi:
-......Tôi không muốn.......chết một mình....- Còn chưa kịp hiểu thì trên cổ người đàn ông đã bị đau đớn nhấn chìm, máu tuôn xối xả, làm cho hắn ta chỉ thấy được mảnh thủy tinh sắc nhọn trên tay nó đang ghim chặt vào cổ mình, đau đớn đột ngột khiến gã không kịp kêu lên, chỉ cỏ thể ôm chặt cổ thông khổ ngã ra đất, hai mắt đỏ ngầu đầy căm hận nhìn nó.
Nhìn tên hành hạ mình cũng đau khổ không kém bản thân trong lòng nó lại có chút thoải mái. Ít nhất cũng không phải trơ mắt nhìn người hại mình nhởn nhơ sống mà không làm được gì, cảm giác đó thật không thích chút nào. Cố giữ lại tia lí trí cuối cùng, nó chỉ mong nhìn thấy ba mẹ một lần cuối cùng cũng được, nghĩ lại thật hối hận,...nếu như lúc trước kiên quyết, cứng rắn thêm một chút, cứ như vậy ướng bướng ở bên cạnh ba mẹ thì có phải sẽ không có ngày hôm nay. Nhưng mà.....nó thấy thật mệt mỏi, thật muốn ngủ,.....đầu thật đau,....cơ thể dường như lạnh dần.....chỉ mọng chạm vào một chút ấm áp....đúng vậy thật ấm áp. Cảm giác ấm áp bao vây này thật thoải mái, lưu luyến khiến nó muốn dụi đầu vào chút ấm áp này, cơ thể cũng không tự chủ áp sát vào.
Nhìn thân thể nhỏ bé đầy vết máu không ngừng dựa sát vào lòng mình chàng trai không khỏi nhíu mày, đôi mắt lành lạnh lướt qua xung quanh ngôi nhà một lần, liền thấy ghét bỏ, đặc biệt cái xác chướng mắt của người đàn ông dưới đất, hắn gật đầu với đám ngừi áo đen bên cạnh rồi lập tức bước khỏi ngôi nhà.
- Phong, cậu thật sự là muốn cứu con nhóc này à- Một chàng trai khác thấy hắn bước ra trên tay còn có thêm một người không khỏi tò mò hỏi.
- Có lẽ- Câu trả lời nửa vời này thật khiến người khác tức điên mà, đặc biệt hơn là khi nó phát ra từ một tên như hắn.
- Có phải dạo này đầu cậu bị nhúng nước rồi không, sao lại thích làm những chuyện khác thường như vậy- Chàng trai tiếp tục lải nhải với người bạn khó hiểu này của mình
- Trịnh Duy Minh, cậu từ khi nào lại nhiều chuyện như đàn bà vậy- Vẫn cái giọng điệu đó lại làm người nào đó bị đả kích vô cùng.
- Cậu....cậu vừa mới nói tôi giống cái gì cơ?- Duy Minh thấy bạn mình thật sự thay đổi rồi, vừa nãy còn đem anh so sánh với....thật là không thể chấp nhận, uy vũ như anh sao có thể giống.....aaaa
- Nếu cậu tiếp tục suy nghĩ sẽ có người chết đấy- Lời nói nhàn nhạt có chút hối thúc khiến Duy Minh thoát khỏi suy nghĩ
- Cậu biết tớ nghĩ gì?....cậu....
- Mở cửa...lái xe- Duy Minh còn muốn nói gì nữa lại bị lời này làm tỉnh táo lập tức mở cửa xe cho hắn, còn anh....tất nhiên trờ thành tài xế. Mà lí do anh được chọn làm nhiệm vụ cao cả này thì chỉ có 1, đó là: bấp chấp, nhưng hơn hết vẫn là anh có tay nghề.
- Đến bệnh viện nào đây- Duy Minh vừa lái xe vừa hỏi người ngồi ghế đằng sau
-.....đến chỗ của Vũ đi- Lời này lập tức làm Duy Minh suýt nữa lệch tay lái, thật sự anh không nghe nhầm chứ
- Phong, cậu thực sự muốn đưa cô bé này tới đó sao, không phải muốn cứu người à?- Anh thực sự bị hắn bức điên rồi, đưa người đến chỗ tên ác ma đó, chính là giết người aaa....
- Ngoài Vũ ra, không ai có thể cứu, hơn nữa chỗ đó....an toàn hơn- Ngón tay hắn đặt dưới mũi nó cảm nhận hơi thở yếu ớt, nhìn gương mặt trắng bệt dọa người do thiếu máu hắn không khỏi quả quyết: đúng là chỉ người đó mới cứu được.
- Nếu tên đó không cứu thì sao- Duy Minh tất nhiên hiểu, nói về y thuật đúng là không ai qua được người đó, nhưng anh thật sự chưa thấy được mấy người được tên đó cứu, muốn được tên ác ma đó cứu đúng là khó hơn lên trời.
- Xem ra còn phải tùy vào số mạng của cô ta rồi....
-.........
- Mày vừa nói cái gì?- Người đàn ông gắt lên, nhìn miệng nó nhấp nháy nhưng gã lại không nghe thấy gì liền khiến hắn ta không thoải mái, tay liền không chút nề tình kéo tóc nó lên, làm nó đau đớn đến tê dại, nhưng vẫn cắn răng lẩm bẩm
- Tôi nói là......- Vẫn là âm thanh yêu ớt khiến ngời đàn ông bực mình, tai hơi ghé sát để cố nghe rõ, cho tới khi:
-......Tôi không muốn.......chết một mình....- Còn chưa kịp hiểu thì trên cổ người đàn ông đã bị đau đớn nhấn chìm, máu tuôn xối xả, làm cho hắn ta chỉ thấy được mảnh thủy tinh sắc nhọn trên tay nó đang ghim chặt vào cổ mình, đau đớn đột ngột khiến gã không kịp kêu lên, chỉ cỏ thể ôm chặt cổ thông khổ ngã ra đất, hai mắt đỏ ngầu đầy căm hận nhìn nó.
Nhìn tên hành hạ mình cũng đau khổ không kém bản thân trong lòng nó lại có chút thoải mái. Ít nhất cũng không phải trơ mắt nhìn người hại mình nhởn nhơ sống mà không làm được gì, cảm giác đó thật không thích chút nào. Cố giữ lại tia lí trí cuối cùng, nó chỉ mong nhìn thấy ba mẹ một lần cuối cùng cũng được, nghĩ lại thật hối hận,...nếu như lúc trước kiên quyết, cứng rắn thêm một chút, cứ như vậy ướng bướng ở bên cạnh ba mẹ thì có phải sẽ không có ngày hôm nay. Nhưng mà.....nó thấy thật mệt mỏi, thật muốn ngủ,.....đầu thật đau,....cơ thể dường như lạnh dần.....chỉ mọng chạm vào một chút ấm áp....đúng vậy thật ấm áp. Cảm giác ấm áp bao vây này thật thoải mái, lưu luyến khiến nó muốn dụi đầu vào chút ấm áp này, cơ thể cũng không tự chủ áp sát vào.
Nhìn thân thể nhỏ bé đầy vết máu không ngừng dựa sát vào lòng mình chàng trai không khỏi nhíu mày, đôi mắt lành lạnh lướt qua xung quanh ngôi nhà một lần, liền thấy ghét bỏ, đặc biệt cái xác chướng mắt của người đàn ông dưới đất, hắn gật đầu với đám ngừi áo đen bên cạnh rồi lập tức bước khỏi ngôi nhà.
- Phong, cậu thật sự là muốn cứu con nhóc này à- Một chàng trai khác thấy hắn bước ra trên tay còn có thêm một người không khỏi tò mò hỏi.
- Có lẽ- Câu trả lời nửa vời này thật khiến người khác tức điên mà, đặc biệt hơn là khi nó phát ra từ một tên như hắn.
- Có phải dạo này đầu cậu bị nhúng nước rồi không, sao lại thích làm những chuyện khác thường như vậy- Chàng trai tiếp tục lải nhải với người bạn khó hiểu này của mình
- Trịnh Duy Minh, cậu từ khi nào lại nhiều chuyện như đàn bà vậy- Vẫn cái giọng điệu đó lại làm người nào đó bị đả kích vô cùng.
- Cậu....cậu vừa mới nói tôi giống cái gì cơ?- Duy Minh thấy bạn mình thật sự thay đổi rồi, vừa nãy còn đem anh so sánh với....thật là không thể chấp nhận, uy vũ như anh sao có thể giống.....aaaa
- Nếu cậu tiếp tục suy nghĩ sẽ có người chết đấy- Lời nói nhàn nhạt có chút hối thúc khiến Duy Minh thoát khỏi suy nghĩ
- Cậu biết tớ nghĩ gì?....cậu....
- Mở cửa...lái xe- Duy Minh còn muốn nói gì nữa lại bị lời này làm tỉnh táo lập tức mở cửa xe cho hắn, còn anh....tất nhiên trờ thành tài xế. Mà lí do anh được chọn làm nhiệm vụ cao cả này thì chỉ có 1, đó là: bấp chấp, nhưng hơn hết vẫn là anh có tay nghề.
- Đến bệnh viện nào đây- Duy Minh vừa lái xe vừa hỏi người ngồi ghế đằng sau
-.....đến chỗ của Vũ đi- Lời này lập tức làm Duy Minh suýt nữa lệch tay lái, thật sự anh không nghe nhầm chứ
- Phong, cậu thực sự muốn đưa cô bé này tới đó sao, không phải muốn cứu người à?- Anh thực sự bị hắn bức điên rồi, đưa người đến chỗ tên ác ma đó, chính là giết người aaa....
- Ngoài Vũ ra, không ai có thể cứu, hơn nữa chỗ đó....an toàn hơn- Ngón tay hắn đặt dưới mũi nó cảm nhận hơi thở yếu ớt, nhìn gương mặt trắng bệt dọa người do thiếu máu hắn không khỏi quả quyết: đúng là chỉ người đó mới cứu được.
- Nếu tên đó không cứu thì sao- Duy Minh tất nhiên hiểu, nói về y thuật đúng là không ai qua được người đó, nhưng anh thật sự chưa thấy được mấy người được tên đó cứu, muốn được tên ác ma đó cứu đúng là khó hơn lên trời.
- Xem ra còn phải tùy vào số mạng của cô ta rồi....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook