Công Chúa Lưu Manh Và Hoàng Tử Côn Đồ
-
Chương 22: Gây chuyện ở quán bar (2)
- Tôi biết- Giọng nói đặc biệt rõ ràng trong bầu không khí yên lặng. Giữa đám đông một chàng trai bước ra, khuôn mặt góc cạnh, mái tóc nâu đỏ càng làm nổi bật ngũ quan nhu hòa của cậu, dưới một không khí quỷ mị như vậy thì cậu ta càng thêm huyền bí. Nhìn chiếc khuyên tai màu bạc lóe sáng dưới ánh đèn làm nó hơi nheo mắt, giọng nói càng thêm lạnh lùng
- Cô ấy ở đâu?- Chàng trai cũng không vội vàng trả lời, khóe môi hơi nhếch lên, đôi chân dài lẳng lặng bước đến quầy bar thuần thục rót cho mình một ly rượu, nhấm nháp xong tư vị ở trong miệng mới bình tĩnh lên tiếng
- Tôi không làm việc không công- Câu này không chỉ làm nó muốn đánh người mà còn làm mọi người xung quanh nóng nảy không ít, kiên nhẫn chờ cậu ta làm xong mọi việc còn tưởng nói được lời gì hay ho nào ngờ....
- Cậu đang giỡn với tôi sao? Rốt cuộc là có biết hay không- Nó tiến tới nắm lấy cổ áo cậu ta, không biết là nó quá lùn hay cậu ta quá cao mà tư thế có chút kì cục.
- Đừng nóng nảy, tôi chỉ có một điều kiện nho nhỏ, đôi bên đều có lợi- Cậu ta vẫn bình tĩnh trả lời lại làm nó càng thêm tức giận, nếu bây giờ đánh người vừa mất thời gian mà câu ta chắc gì đã khai, đành phải cắn răng chấp nhận
- Nói, rốt cuộc cậu muốn gì- Nó càng thêm nằm chặt cổ áo cậu ta
- Tôi muốn................- Cậu ta hơi cúi người, nói nhỏ vài lời vào tai nó, hơi nóng phả vào mặt làm nó hơi rụt người lại nhưng câu nói sau đó lại làm nó lập tức cứng người, khuôn mặt nhỏ nhắn không biết vì tức giận hay ngại ngùng lập tức đỏ bừng
- Cậu.....- Nó trợn tròn mắt nhìn tên " bệnh" trước mặt vừa đề nghị điều " điên rồ" gì
- Sao? Không chấp nhận, tôi cũng không ép buộc đâu, chỉ là bạn của cô.....- Gương mặt đẹp trai nhanh chóng xuất hiện một nụ cười đểu
- Được, tôi chấp nhận, lập tức dẫn tôi đi gập cô ấy- Nó cũng không muốn tiếp tục đôi co với tên này, chỉ mất thời gian và đối với Tường Lam cũng không tốt, mặc dù biết điều kiện này rất vô lí
- Theo tôi- Nói rồi cậu ta liền dẫn nó ra khỏi đám đông, trực tiếp bước lên lầu hai bỏ lại một đám người nhiều chuyện tò mò không biết họ đã nói gì với nhau (t/g cũg tò mò >_<). Nhưng nhân vật chính đã đi, cũng không còn gì để coi, đành giải tán vậy.
- Cô ấy an toàn chứ- bước sau lưng nó lo lắng hỏi
- Rất an toàn- Hai tay đút túi quần cậu ta bình tĩnh trả lời
- Nhớ lời cậu nói đấy, nếu như cô ấy tổn thương dù là một cọng tóc tôi cũng tìm cậu tính xổ- Nó hung hăng đe dọa, tên này nhìn dáng vẻ rất giống lũ ăn chơi nhưng chả hiểu sao nó lại thấy hơi tin tưởng cậu ta
- Rồi, rồi, cô không tìm tôi cũng sẽ tự nộp mạng- Cậu ta nói một câu nửa đùa nửa thật như vậy làm nó hơi khó hiểu, lại còn cái điệu cười lưu manh đó nữa chứ! Có quỷ mới tin
Đi một hồi ngoằn nghèo cuối cùng cậu ta dẫn nó đến trước một căn phòng có cửa màu trắng,điều khiến nó ngạc nhiên nhất chính là căn phòng này nằm riêng biệt với những căn phòng còn lại, phía trước cửa còn tro một cái chuông nhỏ màu bạc, khi mở cửa còn phát ra tiếng kêu "đinh đang" rất êm tai. Điều đáng ngặc nhiên hơn nữa là bên trong không phải căn phòng như các quán bar bình thường , đây rõ ràng là một căn hộ màu trắng hết sức tao nhã và đầy đủ tiện nghi, nó nhìn một vòng nhưng vẫn không thấy người cần tìm liền nghi ngờ nhìn tên bên cạnh
- Này, đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó nha, cô ta ở trong phòng ngủ đó- Cậu thật sự rất tức giận, từ trước đến giờ làm gì có ai nhìn cậu với cái ánh mắt đó, cậu trước giờ chính là "quân tử" nhất quyết không làm chuyện xấu (t/g: chỉ làm chuyện đồi bại).
- Cái gì, phòng ngủ, cậu làm gì cô ấy hả?-Cậu ta không thể nào ngờ được chỉ vì câu nói vô tình lại làm bùng lên ngọn lửa mới - Không có, không có, tôi cái gì cũng chưa làm hết, cô không tin thì tôi dẫn cô đi coi- Cậu gấp gáp giải thích, gương mặt tuấn tú đỏ bừng, vội vàng mở cửa phòng ngủ để chứng thực với nó nào ngờ vừa nhìn thấy cảnh trong phòng nó liền không nhịn được muốn.....đánh người
- Cậu-chết-chắc-với-tôi..."bốp"...."binh"....."chát " - Hàng loạt tiếng động vang lên hết sức đặc sắc
- Ưm...chuyện gì ồn ào vậy- Tường Lam nằm trên giường như cảm thấy có gì đó không ổn vội vàng dụi mắt ngồi dậy liền chứng kiến một cảnh tượng hết sức kì cục. Chỉ thấy nó ngồi trên người một chàng trai, tay liên tiếp đánh lên mặt cậu ta, không cần nói cũng biết cậu ta thê thảm thế nào
- Tường Lam mày có sao không, có thấy chỗ nào không ổn không?- Thấy Tường Lam đã tỉnh nó liền nhanh chóng đến bên cạnh hỏi thăm
- Tao không sao, nhưng tại sao mày lại đánh cậu ta vậy- Tường Lam tò mò hỏi, không phải lần đầu tiên thấy nó đánh người nhưng mà đây là lần đầu tiên nhỏ thấy có người bị nó dánh thê thảm như vậy.
- Tường Lam, mày mau nói cho tao biết có phải tên khốn kia đã làm gì may rồi không? Nếu có thì tao sẽ....- Nó còn chưa kịp nói hết thì Tường Lam bên cạnh đã vội vàng kéo tay nó lại
- Mày nói bậy bạ cái gì vậy hả, cậu ta có làm gì tao đâu- Tường Lam nhìn nó khó hiểu
- Hả, vậy còn bộ đồ trên người cậu- Nó ngạc nhiên kèm theo nghi ngờ nhìn chiếc áo sơ mi và quần tây rộng thùng thình trên người nhỏ
- Là cậu ta đã cứu tao khỏi lũ khốn đó rồi đưa tao đến đây, cũng không làm gì tao hết, còn cho tao mượn đồ...-nói đến đây nhỏ hơi ngại ngùng, biết mượn đồ con trai là không nên nhưng tại lúc đó nhỏ uống nhiều quá không tránh khỏi nôn mửa vậy nên mới có tình trạng này
- Mày nói thật- nó hỏi lại một lần nữa lại thấy nhỏ gật đầu chắc chắn thì không khỏi chột dạ nhìn người nào đó vừa bị đánh đã đứng dậy, khuôn điển trai bầm tím oán hận nhìn nó
- Chuyện đó cho tôi... xin lỗi- Nó cũng thấy bản thân mình hồ đồ rồi
- Hừ, tôi không dám nhận, cô đưa bạn cô về đi- Nói rồi cậu ta cũng rời khỏi căn hộ
Nó với Tường Lam cũng nhanh chóng rời khỏi đó. Tường Lam gọi điện cho người nhà đến đón, nó cũng không nhìn rõ lắm người đến đón Tường Lam vì người đó không ra khỏi xe, sau khi tạm biệt Tường Lam nó cũng định bắt taxi về nào ngờ còn chưa bước xuống đường liền bị một chiếc xe hơi mui trần màu đỏ sang trọng chặn lại. Nhìn chàng trai ngồi trên chiếc xe hơi nó không khỏi trợn tròn mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook