Vì một câu nói của Dương Hựu mà Chỉ Ni đã được đưa đến doanh trại ở phía Đông. Mặc dù không rõ rằng họ sẽ làm gì nhưng nàng biết bản thân đã chạm mặt quan binh thì không thể nào chống chế.

Phải mất hơn một canh giờ mới đến được doanh trại. Đây là quân doanh dựng trên một mảnh đất rất rộng lớn, xung quanh liên tục có binh lính đi tuần tra, canh phòng.

Cả người mệt lả, đôi môi cũng khô khốc vì đã thiếu nước từ lâu. May là trời đã sập tối chứ bằng không Chỉ Ni đã ngất đi vì nóng và kiệt sức rồi.

Ngước mắt nhìn lên cao thì thấy Thiên Minh Kỳ, đây chính là cờ của triều đình Qui Nam nên Chỉ Ni cũng đỡ sợ hãi thêm phần nào. Bên cạnh, thấp hơn một chút còn có một kỳ thêu chữ "Bình". Đây chính là kỳ của Bình Lâm nguyên soái, người thống suất toàn quân đội, thay hoàng đế trực tiếp chỉ đạo tướng quân lẫn thượng tướng quân. Nhưng đối với một nữ nhân vùng nông thôn như nàng thì vốn không hề biết đó là gì.

Họ và nàng đều là người cùng một nước, ắt hẳn sẽ không có chuyện gì vô cớ xảy ra.

- Các ngươi ở đây canh giữ nữ nhân này cho nghiêm ngặt. Không có lệnh của ta, không được rời đi nửa bước.

- Rõ!

Chỉ Ni sớm đã không thể đứng vững nữa. Dưới ánh đuốc lập lòe, sắc mặt nhợt nhạt của nàng vậy mà hiện lên rõ mồn một. Lúc này mới có thể nhìn rõ thân người của nàng mang vô vàng thương tích, y phục cũng lấm lem màu đỏ thẫm của máu tươi.

Hai tên tính gác vén tấm vải bạc trước lều trại để Dương Hựu đi vào trong. Đi vào đến giữa lều thì quỳ xuống hành lễ. Xung quanh đều có các tướng lĩnh tề tựu, còn trước mặt là một tấm bình phong.

- Khởi bẩm Nguyên soái, mạc tướng vừa hoàn thành nhiệm vụ tuần tra, đồng thời phát hiện một nữ nhân rất đáng ngờ, nghi là gian tế.

- Đã xử trí ra sao?

Đằng sau bức bình phong lại là một nam nhân lãnh đạm, ánh mắt chỉ dán chặt vào quyển binh thư.

- Mạc tướng không dám chuyên quyền nên vào đây xin chỉ định của Nguyên soái.

Nam nhân ấy một tay cầm quyển binh thư, khủy tay chống lên thành ghế, bàn tay còn lại siết nhẹ thành nắm đấm để cằm tựa vào. Dáng vẻ thư thả, không chút bận tâm.

- Ha! Một nữ gian tế.


Lê Dực Định nhếch nhẹ khoé môi.

- Giải vào đây!

- Nguyên soái!? - Dương Hựu kinh ngạc mở to mắt.

- Sao? Chẳng phải xin chỉ định của bổn Nguyên soái ư?

- Mạc tướng lập tức giải vào ngay.

Dương Hựu lùi người ra sau rồi ra khỏi lều trại. Vốn là một người đa nghi, tính tình lại trầm ổn khó đoán. Các quần thần và binh lính vẫn luôn truyền tai nhau rằng tâm của hắn cứ như mặt nước luôn tĩnh lặng.

Tả là động, hữu là tĩnh. Vậy nên chức vụ Hữu tiên phong cứ như khắc hoạ thêm cho con người của hắn.

Dương Hựu đưa Chỉ Ni về đây vì mang một ý nghĩ nàng có thể là gian tế và chuyện vừa xảy ra ở bìa rừng là vở kịch hòng che mắt nhân gian.

Chẳng bao lâu Chỉ Ni đã được đưa vào lều. Dáng vẻ yếu ớt, y phục lấm tấm màu máu tươi đã thu hút sự chú ý của hầu hết các tướng lĩnh đang có mặt tại đây. Từ lâu đầu tóc đã không gọn gàng, sắc mặt cũng trông hoàn toàn nhợt nhạt, nhưng những thứ đó cũng không che giấu được vẻ đẹp thuần khiết của một nữ nhân chỉ vừa tròn đôi tám. Mang một làn da trắng mịn như bông, dáng vẻ mảnh mai, hoa nhường nguyệt thẹn. Chỉ Ni từ khi còn bé đã mang nét của một đại mỹ nhân hiếm có trăm năm.

- Hồi bẩm Nguyên soái, mạc tướng đã đưa người tình nghi vào.

Vừa cúi đầu với Lê Dực Định xong thì Dương Hựu đã liếc mắt nhìn Chỉ Ni ở ngay bên cạnh.

- Còn không mau hành lễ với Bình Lâm Nguyên soái.

Chỉ Ni kềm nén cơn đau xác thịt, khó khăn quỳ xuống và dập đầu.

- Dân nữ Lưu Chỉ Ni bái kiến Bình Lâm Nguyên soái.

Lê Dực Định lãnh đạm hỏi:


- Ngươi đến từ đâu? Tại sao lại xuất hiện ở gần doanh trại?

- Dân nữ là người thôn Định Phong, làng An Hạ, châu Liêu Trúc. Vốn dĩ muốn đến Đại Dư hái thuốc nhưng không may lại lạc đường rồi gặp sơn tặc.

Dương Hựu quét mắt nhìn Chỉ Ni rồi nhíu nhẹ đôi mày kiếm.

- Ngươi nói ngươi là người thôn Định Phong nhưng ta căn bản không thấy ngươi giống cả người Qui Nam một chút nào. Khai mau! Có phải gian tế do Chư Tể phái tới?

Ngoại hình đặc biệt của Chỉ Ni chính là thứ khiến cho Dương Hựu mang lòng nghi ngờ. Ngay cả Lưu Thuận cũng không giống người Qui Nam. Trong khi người Qui Nam có làn da ngăm, gương mặt hài hòa trông phúc hậu. Còn Chỉ Ni lại có làn da trắng nổi bật, gương mặt sắc sảo với chiếc mũi cao và đôi mắt to tròn.

- Oan ức cho dân nữ. Nếu tướng quân không tin có thể đi tra xét.

- Bẩm nguyên soái, thuốc đã sắc xong.

Binh lính bưng một chiếc khay quỳ ở cạnh Chỉ Ni. Nhất thời tò mò nên nàng có liếc mắt nhìn sang thì thấy màu sắc của chén thuốc và mùi hương thoang thoảng. Ngầm đoán ra gì đó, nàng cố suy nghĩ tìm cách để bảo toàn tính mạng. Định Phong cách đây rất xa, chờ đến lúc tra xét thì có khi cái mạng nhỏ này cũng không còn.

Tên binh lính mang chén thuốc đặt xuống một chiếc bàn rồi nhanh chóng lui ra ngoài. Bầu không khí tĩnh lặng khiến Chỉ Ni càng thêm ngạt thở nên đành đánh liều một phen.

- Bình Lâm Nguyên soái, xin người cho phép dân nữ được cuồng ngôn.

Lê Dực Định ngước mắt, tay gấp gọn quyển binh thư.

- Nói!

- Chén thuốc đó mang hương của trà đen, dựa theo màu thuốc sau khi sắc xong và một số hương của các loại thảo dược khác thì dân nữ suy đoán là nguyên soái đã bị trúng độc.

Các tướng lĩnh nhìn nhau rồi xì xầm to nhỏ. Ai nấy cũng không tin chuyện Lê Dực Định bị trúng độc đã bị truyền ra ngoài.


Là một người tính khí kiêu ngạo và dễ dàng nóng nảy. Tả tiên phong Trực Hoành nhíu chặt đôi mày rậm.

- Đúng là cuồng ngôn! Ngươi biết rõ như vậy còn không mau cúi đầu nhận mình là gian tế? Ngươi là người động tay với Nguyên soái sao?

- Tả tiên phong!

Nghe Lê Dực Định lên tiếng, Trực Hoành cúi đầu lùi người lại.

Nàng hít mạnh một hơi, run rẩy nói:

- Bẩm Nguyên soái, thân phụ của dân nữ là danh y Lưu Thuận ở phía Nam. Từ nhỏ dân nữ đã theo cha học hỏi nhiều thứ nên biết chữa trị không ít bệnh. Chuyện dân nữ nhìn ra được Nguyên soái đã trúng độc cũng là học từ y thư của cha.

Lúc này một vị tướng lĩnh cũng bước ra, hai tay chấp phía trước rồi cúi đầu thưa:

- Bẩm Nguyên soái, quả thực ở phía nam có một danh y họ Lưu.

Đặt quyền binh thư xuống bàn, Lê Dực Định ngã người tựa ra sau. Ánh mắt sắc bén nhìn nữ nhân đang quỳ ở trước mặt như muốn xuyên thấu cả tấm bình phong vậy.

- Các tướng lĩnh lui hết đi.

Tất cả tướng lĩnh có mặt đều nhìn nhau nhưng rồi cũng cúi thấp người, hai tay vòng ở phía trước.

- Chúng mạc tướng cáo lui.

Trong khi những người khác đã dần dần lui ra ngoài thì Dương Hựu lại nhìn Chỉ Ni với ánh mắt nghi hoặc. Vì không muốn bị quở trách, Trực Hoành đành đi đến kéo hắn rời đi.

Sau khi tất cả đã ra ngoài thì ở trong lều trại chỉ còn mỗi Chỉ Ni và Lê Dực Định.

Với khí thế của người nam nhân kia, Chỉ Ni chỉ biết cúi rạp đầu như sắp chạm đến đất.

- Lưu cô nương, miễn lễ.

- Tạ ân Nguyên soái!

Chỉ Ni gắn gượng đứng dậy nhưng cơ thể lại không ngừng run lên. Vừa đói vừa khát, vết thương lại chằng chịt khiến bản thân như sắp rã rời.


- Bổn nguyên soái không muốn vòng vo, Lưu cô nương nói như vậy thì tức là đã biết cách chữa trị rồi, đúng không?

- Hồi bẩm nguyên soái, dân nữ đã được học qua. Chữa trị thì có thể nhưng chỉ sợ khi đối mặt với Nguyên soái làm bản thân thêm dè dặt.

- Bổn tướng biết đây không phải là loại độc thông thường. Chờ Ngự y đến hay là hồi kinh thì đều dễ dàng mất mạng. Chủ ý của cô nương như thế nào?

Hai tay đan chặt vào nhau và không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Chỉ Ni biết đối với chuyện này là nguy hiểm vô cùng. Nhưng nàng không còn cách nào để chứng minh mình không phải là gian tế, cũng không thể lỡ tay tổn hại thể trạng của Lê Dực Định.

Đường nào cũng dẫn đến một con đường chết. Nếu như có thể chữa trị được thì mới xem là bảo toàn tính mạng.

Vội vàng quỳ xuống, Chỉ Ni khép nép cúi rạp đầu.

- Nếu Nguyên soái không chê thì dân nữ sẽ tìm cách chữa trị cho người.

- Lấy gì để bổn Nguyên soái tin tưởng cô nương?

Lê Dực Định phất tay áo, khủy tay chống nhẹ lên bàn. Ánh mắt của hắn lúc này lại sâu thẳm không thấy đáy, không ai nhìn rõ tâm tư là gì.

Đã phóng lao thì phải theo lao. Chỉ cần còn sống ắt sẽ được yên bình.

- Nếu dân nữ hành sự có chi sai sót, cái mạng nhỏ này tùy Nguyên soái định đoạt.

Khá là thông minh! Còn biết tìm cách để bảo toàn tánh mạng cho mình. Nếu đã vậy thì hắn cũng muốn xem nữ nhân này sẽ bày ra trò gì đầu tiên.

Không nói đến Chỉ Ni thêm lời nào, Lê Dực Định lại tựa người ra sau rồi ôn tồn cất giọng:

- Tả tiên phong!

- Có mạc tướng!

Rất nhanh chóng Trực Hoành đã bước từ bên ngoài vào.

- Lập tức cho binh lính dựng lều. Lưu cô nương sẽ là khách của bổn Nguyên soái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương