Ngủ lại một đêm ở quán trọ. Vừa tờ mờ sáng thì Chỉ Ni đã sắp xếp tư trang để tiếp tục lên đường.

[Cốc! Cốc!]

- Tiểu thư!

Nghe tiếng gọi vọng vào từ bên ngoài, Chỉ Ni lên tiếng đáp lại:

- Vào đi!

[Cạch!]

Bạch Hạc đi vào rồi đóng cửa lại. Đi đến trước mặt Chỉ Ni, nàng ấy nói:

- Thưa tiểu thư, Xích Ảnh đã đi tìm cả đêm nhưng chẳng có xe ngựa nào đi được đường xa. Lúc nãy vừa về thì đã thấy người của Đại vương đang trông một chiếc xe ngựa trống.

Nàng hỏi:

- Không phải là xe ngựa của ngài ấy sao?

Bạch Hạc lắc đầu, đáp:

- Dạ không, xe này nhỏ hơn xe ngựa của Đại vương một chút.

Chỉ Ni im lặng đôi lúc. Nếu đã vâỵ thì có lẽ Lê Dực Định đã thay nàng chuẩn bị xe ngựa rồi cũng nên.

- Không còn sớm nữa, nên cùng mọi người khởi hành thôi.

Hai người thu dọn tư trang xong thì mang xuống sảnh chính. Cùng lúc này đã gặp Lê Dực Định đã ở đây từ bao giờ. Thấy hắn đang thưởng trà, nàng khẽ cúi đầu thưa:

- Đại vương!


Vừa nói, Lê Dực Định vừa đẩy đĩa bánh ra phía trước:

- Dậy sớm như vậy ắt hẳn vẫn chưa ăn gì. Nàng ngồi xuống dùng điểm tâm trước đi.

- À, thần nữ đã dùng ở trên phòng rồi. Bây chừ cũng đã no, không thể dùng nữa.

- Vậy cho người gói lại rồi mang theo, trên đường có đói cũng có thể ăn mà.

Lê Dực Định nhìn Dương Hựu, hất hàm ra ý xong thì nói tiếp với nàng:

- Ta đã cho người đi tìm một chiếc xe ngựa, không lớn nhưng ngồi một mình nàng cũng rất thoải mái.

- Đa tạ Đại vương! Thần nữ xin phép ra ngoài trước.

Chỉ Ni khụy gối rồi cùng Bạch Hạc đi ra khỏi sảnh trước ánh mắt khó hiểu của Lê Dực Định.

Đưa mắt nhìn theo cho đến khi nàng khuất bóng, hắn không hiểu là đã có chuyện gì xảy ra mà khoảng cách giữa cả hai bấy giờ như xa vạn dặm. Vài ngày trước vẫn còn cùng nhau cười nói giờ đây đột ngột trở nên xa cách rồi.

Đoàn người tiếp tục khởi hành đến kinh thành. Nghe phong thanh đâu là phải mất thêm vài ngày nữa mới có thể đến nơi.

Ngồi bên trong xe ngựa, Chỉ Ni buồn chán không biết làm gì, chỉ có thể lấy từ trong tay nải một chiếc khăn tay vẫn còn đang thêu dở.

Mỗi lần ngồi một mình là những chuyện xưa cũ lại hằn lên trong tâm trí. Từng chuyện một đều diễn ra rồi kết thúc rất nhanh tuy nhiên đã để lại trong tâm không ít những cảm xúc khó tả. Cứ như một cơn gió thổi qua trong phút chốc nhưng lại vương vấn một chút man mát trên da thịt.

Từng mũi kim, từng đường chỉ bỗng chốc không còn tinh tế nữa. Chẳng hiểu vì vướng bận trong tâm nên không thấy vừa ý hay thật sự tay nghề của nàng đã mỗi lúc một kém đi.

Đoàn xe di chuyển trên đường gập ghềnh khiến cả người lắc lư. Công vụ suy nghĩ bao nhiêu cũng không hết nhưng đau đầu nhất vẫn là nghĩ đến Chỉ Ni. Đây là lần đầu tiên có cảm xúc đặc biệt với một nữ nhân nên việc nàng như như xa mà gần, cứ như gần mà xa đối với hắn chính là bàn cờ đang bí bách. Vốn dĩ không thấu được tâm tư người khác, với tâm tư của Chỉ Ni lại càng mịt mờ hơn gấp bội.

- Đại vương! Có mật thư gửi đến.


Một bức mật thư được đưa vào từ bên cửa sổ. Lê Dực Định mở ra xem từng dòng chữ được viết nắn nót ở bên trong.

Trong thư báo, Thanh Huyện chúa, đích nữ của Tường Quận công từ Cam Hi đã đến kinh thành, Thái hậu đêm ngày trông ngóng Lê Dực Định nhanh chóng hồi kinh.

Lê Dực Định đã từng nghe nhắc đến nàng ta, không những là trưởng nữ của phủ Quận công có biết bao nhiêu công lao hiển hách mà cả họ nàng ta đang mang chính là thuộc ba họ lớn của cả Qui Nam, tồn tại hơn bốn ngàn năm.

Hơn bốn ngàn năm trước, Hằng Đế khai phá đất hoang, lập nên nhà nước cường thịnh tồn tại gần hai ngàn bảy trăm năm. Để ghi nhớ công lao dựng nước, bảo vệ lãnh thổ của triều đại ấy nên đã tôn các vị Hằng Đế là Quốc tổ, tôn thân phụ của vị vua lên ngôi đầu tiên là Thái tổ, tôn hoàng tổ phụ của vị vua lên ngôi đầu tiên, người đã lập nên triều đại là Thượng tổ. Cho đến ngày nay, Hằng Đế vẫn luôn được con cháu đời đời thờ phụng, và chọn một ngày trong năm làm giỗ tổ rất linh đình.

Gia tộc của Tường Quận công đã tồn tại vào thời kỳ này, chưa kể còn có công lớn giúp Hằng Đế xây dựng triều đại, xứng đáng với danh đại trung thần, cho đến tận lúc này gia tộc vẫn luôn được đương triều trọng dụng.

Thanh Huyện chúa bao năm ở Cam Hi đột nhiên đến kinh thành vào bấy chừ rõ là không phải chuyện tầm thường. Lê Dực Định đối với chuyện này cũng có phần kiêng kỵ, linh cảm rõ rệt có điều bất an.

Vài ngày sau.

Cả một đoạn đường dài hết đi rồi lại nghỉ. Nếu như là Lê Dực Định hành quân thì có thể đi mấy ngày mấy đêm để nhanh chóng hồi kinh. Nhưng lần này có Chỉ Ni đi cùng, thân là nữ nhân thì sao chịu được giày vò dằn xóc của xe ngựa.

Đoàn người rời một trấn nhỏ khá xa và đang tiến đến bìa rừng. Chỉ cần đi qua khu rừng này và một ngọn núi, đi thêm một lúc nữa là sẽ đến được Kinh đô.

[A! Đau quá! Mình ơi… Mình…]

Nghe bên ngoài có tiếng kêu khóc thất thanh, Chỉ Ni vội vén màn che ở cửa sổ ra xem có chuyện gì. Nhìn thấy đôi phu phụ ở bên đường, người phụ nữ kia còn có thai nữa. Đau như vậy ắt hẳn là sắp sanh nở đến nơi rồi.

- Dừng! Dừng lại đã!

Xe ngựa dừng lại, đoàn người ở phía trước cũng dừng. Chỉ Ni vội vàng đi xuống xem tình hình của hai người họ đã ra sao.

Thai phụ vì đau mà nằm hẳn dưới đất không dậy nổi, sắc mặt cũng đã tái một màu xanh. Nhìn cảnh tượng trước mắt khiến Chỉ Ni luống cuống không biết nên làm gì mặc dầu đã được học trong y thư cả.

[Mình… Thiếp đau quá mình ơi…]


[Mình ráng nha mình, ta sẽ nhanh chóng đưa mình tìm y sĩ.]

Lê Dực Định vừa xuống xe ngựa thì đã thấy Chỉ Ni đang đi về phía họ. Hắn là nam nhân, còn quanh năm suốt tháng sống trong quân ngũ nên không rõ nên làm gì vào lúc này, chỉ có thể phất tay ra lệnh cho các vệ quân đi theo.

- Theo sát Lưu cô nương, cô ấy cần gì đều phải tận tình giúp đỡ.

- Dạ!

Dừng chân trước họ, Chỉ Ni siết chặt bàn tay run run rồi hỏi:

- Cậu à, thai phụ đã ra sao rồi?

- Cô… Bà nhà tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.

Người đàn ông vừa nói vừa vỗ về còn thai phụ thì không ngừng kêu lên những tiếng rên la dữ dội.

Nhìn họ như vậy khiến nàng không thể cầm lòng được. Vội vàng gọi Xích Ảnh nói với Lê Dực Định cho người đi tìm một chỗ kín đáo rồi gọi Bạch Hạc đi nhúm lửa để đun nước nóng.

- Cậu à, tình hình này sẽ không đợi được đâu. Ta cũng biết y thuật, để ta giúp phu nhân sanh đứa trẻ.

- Thật vậy sao? Đa tạ… Đa tạ cô nương!

Người đàn ông nói với nàng xong thì nắm chặt bàn tay của thai phụ và tiếp lời:

- Chúng ta được cứu rồi, mình cố lên một chút nữa nha.

- A… Đau quá! Thiếp… Đau quá mình ơi…

- Tiểu thư! Đã chuẩn bị xong rồi!

Vừa nghe Xích Ảnh nói thì Chỉ Ni lập tức hối thúc:

- Mau! Mau đưa thai phụ vào trong.


Nơi chuẩn bị cho thai phụ hạ sinh chỉ đơn giản là những nhành cây khô được chất cao lên để che khuất phần nào, các vệ quân cũng đứng quay lưng lại giúp che chắn thêm đôi chút.

Bạch Hạc vội chạy đến, gấp rút nói:

- Tiểu thư, nước mang theo không đủ, chỉ còn trong các túi ở bên trong xe ngựa.

- Lấy hết! Lấy tất cả nấu lên cho ta. Chúng ta có thể nhịn khát nhưng thai phụ không đợi được.

- Dạ!

Nhìn Chỉ Ni lúng túng đi qua đi lại, Lê Dực Định biết rõ nàng đang có đôi chút lo âu. Đi đến gần nàng, hắn cất giọng:

- Lo lắng chuyện chi sao?

Chỉ Ni đan hai tay vào nhau, dần dần siết chặt. Đúng là lúc này nàng rất rối bời và lo lắng, cũng không biết bắt đầu từ chuyện nào.

- Thân nữ…

Nàng ấp úng:

- Thần nữ chưa từng đỡ đẻ, chỉ là học được đôi chút từ y thư.

- Chỉ Ni, lúc trị độc cho ta, nàng cũng là được học từ y thư mà thôi.

Nhận được câu nói này khiến Chỉ Ni như đã được khai sáng phần nào. Ngày ấy đao kề đến cổ nên đã cố liều một phen, lần này liều lĩnh thêm một lần, biết đâu có thể cứu sống được mẫu tử họ.

- Thần nữ… Thần nữ sẽ làm thật tốt.

Thở từng nhịp mạnh, Chỉ Ni quay người vào trong, vừa đi vừa nói:

- Bạch Hạc, tìm thật nhiều vải và lấy kéo đến đây.

Lê Dực Định nhè nhẹ phẩy quạt, ánh mắt hướng theo bóng lưng của nàng, đôi môi cũng bất giác nở một nụ cười đắc chí. Thứ hắn thích nhất ở nàng chính là dáng vẻ này. Mỗi lần nhìn thấy Chỉ Ni nghiêm túc chuyên tâm chẩn trị thì trong lòng lại phấn khích thêm một chút.

Dẫu có lo lắng cũng không trở ngại gì. Hắn tin tưởng rằng nàng sẽ làm được. Không những vậy mà còn làm thật tốt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương