Vừa mới ban sớm là Chỉ Ni đã chuẩn bị lên đường hồi hương. Nàng không muốn phiền hà đến ai nên vội rời đi mà không một lời từ biệt.

Đứng cách cách xa tầm một dặm, Chỉ Ni quay đầu nhìn về hướng quân doanh. Dẫu rằng ở đây không lâu nhưng khi rời đi lại có nhiều luyến tiếc. Thực sự nàng rất lo lắng liệu sau này Lê Dực Định có tịnh dưỡng tốt bản thân hay không? Liệu rằng mai sau còn ai rắp tâm động thủ nữa?

Hàng vạn câu hỏi cứ hiện ra trong đầu. Nhưng nàng biết bổn phận của mình nên đến đây thôi là vừa đủ.

Chỉ Ni khẽ mỉm cười rồi bước tiếp. Đôi mắt to tròn nhìn bầu trời trong xanh mà không khỏi chạnh lòng. Chia xa bấy giờ không biết khi nào có cơ hội gặp lại. Nói là sẽ có cơ hội tương phùng thì chính là đang dối lòng mình. Chỉ Ni biết, mình là dân nữ chốn thôn quê, còn hắn… Hắn là đại nguyên soái của triều đình, đức cao vọng trọng. Xuất thân khác biệt nhau đến như vậy thì làm gì có chuyện mai sau sẽ tương phùng.

Đứng trước lều trại nhìn về phía lều trại của Chỉ Ni. Lê Dực Định rất muốn đến đó để nói với nàng vài câu từ biệt nhưng danh phận lại không cho phép làm việc đó.

Hắn là Nguyên soái thống lĩnh đại quân, binh biến nguy nan nên lấy chiến sự làm đầu, sao lại có thể vì một nữ nhân quen biết không lâu mà mất ăn mất ngủ.

Không nghĩ ngợi nữa. Lê Dực Định buông tấm vải bạc quay vào lều. Tuy nhiên vừa mới xoay người thì hắn đã nghe bên ngoài vọng vào giọng của binh sĩ.

- Bẩm Nguyên soái, Lưu cô nương đã đi từ khi nào, trong lều chỉ để lại một lá thư.

Lê Dực Định không nói gì, lập tức lao ra ngoài như một mũi tên sắt bén. Hắn cầm lấy lá thư rồi bước vội đến căn lều.

Mạnh dạn vén tấm vải bạc đi vào trong. Thực sự mọi thứ đã được thu dọn đi sạch sẽ, không còn một thứ gì.

Bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Chẳng hiểu sao lúc này hắn lại cảm thấy rất tức giận, giận đến mức nghiến chặt răng mà gương mặt cũng đã chuyển thành màu đỏ ngầu.


[Bộp!]

Dằn tay lên bàn, hắn gằn giọng:

- Đi! Phái một nhóm quân hộ tống Lưu cô nương về đến quê nhà. Nàng ấy không đồng ý thì cứ bám theo, nàng ấy cự tuyệt thì cứ cưỡng chế. Nếu như nàng có mệnh hệ gì, bổn nguyên soái không tha cho các ngươi.

- Rõ!

[Rầm!]

Đấm lên bàn một cái. Một tay chống hông, lá thư cũng bị siết chặt. Còn một tay đưa lên ôm lấy nửa gương mặt mình.

Nữ nhân ngốc! Không biết quanh đây núi rừng hoang vắng hay sao? Nhỡ không may gặp thổ phỉ, không trùng hợp gặp được Dương Hựu như lần trước thì phải bỏ mạng lại à?

Làm gì cũng tự mình quyết định. Hồ đồ! Đúng là hồ đồ!



- Nhi thần xin vấn an Hoàng mẫu.


Hoàng hậu thận trọng quỳ xuống hành lễ trước Hoàng thái hậu.

Bấy lâu nay tuy rằng Hoàng thái hậu không can dự triều chính cũng không để tâm đến hậu cung. Tuy nhiên lời nói của người đối với Hoàng đế là có trọng lượng nhất.

Hiện nay Vân Âm Nguyên phi muốn đi trước một bước, ngang nhiên có ý tự quyết những chuyện hậu cung thì sao Hoàng hậu lại có thể khoanh tay đứng nhìn.

- Miễn lễ! Ngồi xuống đi.

Hoàng thái hậu nhìn sắc mặt của Hoàng hậu một lúc rồi khẽ cười.

- Bao năm rồi mà con vẫn vậy. Không khác đi chút nào.

- Hoàng mẫu đã quá khen, nhi thần suốt ngày lo việc hậu cung không xuể, da dẻ cũng không còn căng mịn như thuở xuân thì.

Cung nữ mang lên hai tách trà, đặt trước mỗi người một tách. Hoàng thái hậu có chút hạ giọng:

- Lương Khoác gần đây không biết đã ra sao, lâu lắm rồi không thấy nó đến Trường Thọ Cung nữa.

- Lương Khoác hiện rất miệt mài theo học Quốc tử giám Tế tửu Đặng Thanh Thông, lâu lâu mới đến thăm nhi thần một lần, cũng chỉ nói được vài câu trong giây lát rồi lại rời đi.


- Đặng Thanh Thông là bậc đại khoa, học vấn uyên thâm, hiền lương đức độ, theo học được là tốt, sau này còn biết đối nhân xử thế đường hoàng.

Hoàng thái hậu hớp một ngụm trà, lời nói thốt ra tuy bình thản nhưng lại có ý mỉa mai.

Chuyện Lê Dực Định bị hạ độc ở quân doanh đến nay Hoàng thái hậu vẫn luôn canh cánh trong lòng. Dẫu không có bằng chứng nhưng trong lòng rất tỏ ai là người đứng phía sau.

Hoàng hậu biết Hoàng thái hậu không đơn giản là một câu khen ngợi. Nhất thời không biết phải đáp trả ra sao nên cố ý lảng sang chuyện khác.

- Lương Khoác vẫn luôn miệt mài đèn sách, Dực Định thì dốc hết sức mình vì quốc gia ở biên cương. Lần này chiến loại nguy nan quá thể, binh lính nhiều người không may phải bỏ mạng chốn sa trường. Quận mã cũng hi sinh ở biên cương, nhi thần muốn mời đại sư vào cung làm pháp sự để an ủi vong linh của các tướng sĩ, cũng như an ủi Dĩnh Linh Quận chúa phần nào bớt bi thương.

- Hoàng hậu suy nghĩ rất chu toàn, không uổng công Hoàng đế đối với con luôn tương kính như tân. Thôi thì chuyện làm pháp sự con cứ chủ trì mọi việc.

- Nhi thần chỉ có thể làm vậy vì quốc gia đại sự. Chuyện làm pháp sự đã được nói với các hậu phi nhưng Nguyên phi lại thưa chuyện với bệ hạ trước, nhi thần cũng lấy làm khó xử.

Liên tục lần tràng hạt trong tay. Hoàng thái hậu vẫn cứ thản nhiên, sắc mặt không một chút thay đổi.

- Con là Hoàng hậu, mọi chuyện trong cung đều do con một tay chủ trì, làm gì có chuyện hậu phi muốn gì là được nấy. Chuyện làm pháp sự để người đứng đầu hậu cung chủ trì vẫn là thích hợp nhất. Ai được lòng Hoàng đế ắt nhận được thánh sủng, nhưng quan trọng nhất là thứ bậc luôn phân rõ ràng. Gần đây nghe nói Nguyên phi hành sự không nhìn mặt người, một chút chừng mực cũng không có.

- Nguyên phi bao năm tận lực trợ giúp nhi thần quản lý hậu cung, chu toàn mọi việc là điều hợp lý, thưa chuyện trước với Bệ hạ cũng chỉ là muốn san sẻ gánh nặng với nhi thần.

- Nếu thật sự như vậy thì tốt.

Sau một lúc cùng Hoàng thái hậu trò chuyện thì Hoàng hậu đã rời Trường Thọ Cung. Ngày hôm nay đến đây không chỉ đơn giản là vấn an Hoàng thái hậu.


Dạo đây Vân Âm Nguyên phi được đà đắc ý, Hoàng thái hậu lại lưu tâm chuyện của Cát Hiền phi năm xưa, bao năm qua vẫn đối với Nguyên phi muôn phần lạnh nhạt.

Hiện Vân Âm Nguyên phi đã tâu với Hoàng đế chuyện làm pháp sự, Hoàng hậu lại không tiện mở miệng tranh giành công lao, chỉ có thể gián tiếp qua Hoàng thái hậu. Vừa không mất đi uy quyền, vừa khẳng định vị trí vững chắc trong chốn thâm cung.

Cung nữ thân cận đi bên cạnh Hoàng hậu đắc ý nói:

- Lệnh bà vẫn là cao tay, lần này nếu Đức bà nói với Bệ hạ vài câu thì bà phi Nguyên sẽ không thể làm gì được nữa.

Hoàng hậu tuy miệng không cười nhưng qua giọng nói cũng đủ biết đang thoả mãn ra sao.

- Trung Dũng Tướng quân bao năm bán mạng ở phía Nam, giúp Bệ hạ mở mang không ít bờ cõi, nhà mẹ của Nguyên phi xem như cũng có nhiều phần hiển hách. Bổn cung là chính cung, luôn lấy đức hạnh khoan dung làm đầu, chuyện Nguyên phi đã tâu với Bệ hạ bổn cung không tiện lên tiếng nhưng Đức bà thì khác. Vả lại Đức bà đối với ả ta thập phần ghét bỏ, chỉ cần dựa vào thập nhất hoàng tử là muôn sự ắt thành.

Bao năm nay Hoàng thái hậu đối với Lê Dực Định ra sao trong ngoài Trường Thọ Cung đều biết rõ. Dẫu rằng có thể dựa vào Lê Dực Định để dần dần thâu tóm binh quyền, nhưng Hoàng hậu cũng rất sợ một ngày nào đó chính hắn sẽ soán ngôi vị của Lê Lương Khoác.

Trước tình thế nhưng vậy thì phải như xa mà gần, như gần mà xa. Vừa lợi dụng được chỗ dựa hiện thời, vừa phải đảm bảo có thể diệt trừ được mối nguy hại.

Quản vụ cung nữ, Đỗ Thị Sen đặt một tách trà mới lên bàn, cẩn trọng hỏi:

- Đức bà biết rõ Hoàng thái tử tâm niệm bất chính, sao còn nói giúp cho Lệnh bà vậy?

Hoàng thái hậu đặt chuỗi tràng hạt xuống bàn, từ trong đáy mắt cũng có thể nhận ra là người không đơn giản.

- Hoàng thái tử tâm niệm bất chính nhưng Hoàng hậu vẫn là chính cung, để đón chờ tương lai cũng phải tạm thời gác lại chuyện xưa cũ. Dẫu sao có người đối nghịch, khiến Nguyên phi không lộng hành ở hậu cung là được. Trách là trách Hoàng hậu đã dạy dỗ Hoàng tự không tốt. Bằng mặt nhưng không bằng lòng, còn dụng được thì cứ dụng, hà cớ chi phải ta phải nhúng tay vào khiến tâm tư rối rắm. Để chúng tự diệt trừ lẫn nhau há chẳng phải dễ dàng hơn sao? Lão thân cũng có tuổi rồi, chỉ muốn được an hưởng tuổi già một chút.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương