“Rõ ràng là vị công công này to gan hơn, mượn lý do lên món ăn vô lễ với quan viên triều đình, đáng tội gì đây?”

Ninh Hoài cười và hôn lên bên tai nàng.

Văn Tử Hi hồi hộp nhìn trái nhìn phải một hồi, xác định là xung quanh không có người, bẻ tách đôi tay đang ôm lấy eo của nàng ra và quay người lại.

“Lại không đứng đắn, nơi đây là trong cung, nếu như bị người khác bắt gặp phò mã của Thục Dương công chúa trong bữa tiệc lén chạy ra ngoài, động tay động chân với một tiểu công công, truyền ra ngoài chắc ta khóc mất.”

“Nàng khóc cái gì?” Ninh Hoài hỏi.

Văn Tử Hi bĩu môi nhìn hắn nói: “Khóc công chúa có được danh hiệu người đẹp, gả cho một phò mã nhưng lại đoạn tụ, trong ngày đại tiệc bị hấp dẫn đi mất bởi một công công thanh tú trong cung.”

Ninh Hoài tỉ mỉ quan sát nàng một hồi, khóe môi vểnh lên cười, đưa tay nhéo nhéo hai má hồng hào của nàng.

Nàng thường ngày là một cô nương lúc trang điểm kiều diễm xinh đẹp, lúc quay về Phong Hàm giả trang làm một nam nhi cũng anh tuấn khôi ngô, như bây giờ mặc một bộ đồ tiểu thái giám màu lam lên người lông mày nhạt, làn da trắng mịn, đôi mắt óng ánh, mũi cao, trái lại bớt đi sự kiều diễm nhưng lại thêm phần vẻ đẹp non nớt, làm cho người khác không ngừng nghĩ đoán tuổi tác của tiểu cô nương này.

“Chàng cứ mãi nhìn ta như vậy làm gì chứ? Trên mặt ta có gì sao?”

Văn Tử Hi không được tự nhiên bởi bởi ánh nhìn chằm chằm của hắn, không thể không đưa tay lên sờ hai má của mình.

“Sao nàng lại trang điểm thành như này?” Ninh Hoài chuyển ánh nhìn, nghĩ nơi đây là ở trong cung, ngầm ổn định lại sự rực cháy trong lòng.

Văn Tử Hi kéo kéo vạt áo của mình, xoay một vòng: “Ta và biểu tỷ đang vui đùa đấy, tỷ ấy giả làm một công công thu dọn ác nhân rồi, ta cảm thấy vô vị, nên muốn trêu chọc chàng một tý.”

Nàng lại than thở: “A da da, ai biết được chàng lại thông minh đến thế chứ, ngày cả mặt ta cũng chưa nhìn thấy là nhận ra rồi.”

“Vết tích tối qua vẫn còn, sao ta không nhận ra chứ.” Ninh Hoài thấp giọng nói, trong lòng bất chợt nghĩ tới sự sảng khoái vào tối qua hắn bấu lấy eo thon của nàng mặc ý đánh dẹp, nhìn ánh mắt của nàng bỗng lờ đờ.

Văn Tử Hi bỗng đỏ mặt, mở nhẹ cổ áo cúi đầu tìm xem rốt cuộc là chỗ nào lộ ra vết tích.

Ánh nhìn của Ninh Hoài cũng không làm chủ được mà nhìn lên theo. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tiểu xấu xa này rốt cuộc là cố ý hay vô ý, trước mặt hắn lại dám to gan như vậy.

Khí thế trào dâng, Ninh Hoài hít một hơi thật sâu, trong lòng tự an ủi nói: Tiểu xấu xa này chắc là cố ý làm vậy, nên không thể xem là hắn ham mê sắc đẹp được nha.

“Đừng tìm nữa.” Ninh Hoài vứt tay của Văn Tử Hi xuống, vừa chỉnh lại cổ áo cho nàng vừa giả bộ buộc miệng hỏi, “Nơi này có phải cách Châu Kỳ cung không xa phải không?”

“Vâng.” Văn Tử Hi gật đầu, giống như một đưa trẻ ưỡn ngực ngoan ngoãn để hắn phủi thẳng áo cho, “Chàng đi qua rồi, từ nơi này đi một chút nữa là tới rồi.”

Ninh Hoài phủi thẳng áo cho nàng xong, cười cười: “Lúc trước nơi này có người ta không tiện nắm tay nàng, nàng đi cùng ta tới Châu Kỳ cung một chuyến đi.”

“Đi Châu Kỳ cung làm gì?” Văn Tử Hi hỏi.

“Nàng đừng hỏi, tới đó rồi nàng sẽ biết.” Ninh Hoài cười một cách vô hại.

“Ồ.” Văn Tử Hi học theo bộ dạng của tiểu thái giám trong cung cúi đầu theo sau Ninh Hoài.

Phò mã vào tẩm cung của công chúa tự nhiên sẽ không có người ngăn cản, Đỗ Thiên Thiên lại đang bận giáo huấn ác nhân không ở bên cạnh, Ninh Hoài lệnh cho mấy cung nữ và thái giám canh trực lui đi, còn mình dẫn theo công công tiểu Văn tử của hắn tiến vào phòng.

“Chàng muốn nói gì với ta vậy.” Văn Tử Hi vừa bước vào phòng liền chơi đùa với vật trang trí trong phòng của mình.

Ninh Hoài khóa cửa lại, ôm lấy con người không biết nguy hiểm sắp tới vào trong lòng.

“Ta muốn làm - chuyện - đồng - tính”

Tay hắn luồn vào trong áo của tiểu thái giám.

……

Ninh Hoài muốn ôm nàng lên giường, bất chợt Văn Tử Hi lắc đầu như cái trống lắc, khóc nức nở lên vì bị hắn gán tội danh mê hoặc hắn.

Giường của nàng gần đây là biểu tỷ Thiên Thiên ngủ.

Ninh Hoài cũng gật đầu, liền bồng nàng lên để nàng ngồi lên kệ thấp làm bằng gỗ lim đặt ở mặt tường.

Hôn m*t không ngừng.

Văn Tử Hi không cho hắn c ởi đồ, bây giờ là giữa ban ngày, bữa tiệc dường như vẫn còn tiếng đàn sáo, trong lòng nàng làm thế nào cũng không qua được thời điểm quan trọng này.

Ninh Hoài cười nàng, nhưng cũng không cưỡng ép nàng, chỉ đem hai con thỏ mập mạp từ trên người nàng ra ngoài.

Quần áo của tiểu thái giám đều là quần áo mới mà Vương công công tìm cho Văn Tử Hi, quần ngoài và quần trong bị cởi ra một cách nhẹ nhàng quăng ở bên cạnh chân của hắn.

Kệ thấp làm bằng gỗ lim vững vàng bền chắc, không vì sự lắc lư của hai người mà phát ra chút tiếng kêu nào. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cổ chân của Văn Tử Hi bị một tay của hắn nắm chặt lấy và mở ra thật rộng, nàng chỉ có thể một tay bấu lấy mép kệ, một tay bịt chặt lấy miệng mình không dám phát ra âm thanh.

Thật là giống...... vụng trộm.

Thật ra không phải vụng trộm, mà là thâu hoan, hắn rời khỏi yến tiệc của mình, bắt lấy tiểu thái giám mới đến tên là tiểu Văn tử ham vui.

Lúc Ninh Hoài hứng lên bắt lấy cổ chân thon gọn của nàng giơ lên thật cao, dường như gập người gập ra làm hai, dập đến cơ thể nàng co rút lại, khóe mắt ngấn lệ.

……

Trong lúc hắn kết thúc gào nhẹ lên một tiếng, hôn con người trước mặt với đôi mắt đã mất đi tiêu cự.

“Ra rồi,...... ra rồi ~” nàng bình tĩnh trở lại, đẩy eo hắn một cách vô sức.

Ninh Hoài híp mắt lại đã hưởng thụ đủ dư vị mới bắt đầu rút ra đầy chậm rãi, rất nhiều chất dịch chảy ra ào ào.

Hắn tìm lấy chiếc khăn lau sạch sự bê bối của hai người sau một trận mây mưa.

Văn Tử Hi gương mặt đầy oán hận trong lòng với nam nhân đang tỉ mỉ lâu sạch cho mình.

Thật là không công bằng mà, hắn xong chuyện lau chùi nhẹ là có thể nhấc quần lên, chỉnh lý gọn lại vết nhăn trên áo thì vẫn như lúc ban đầu, còn nàng thì làm mãi không xong, phải thu dọn rất lâu.

Ninh Hoài nhặt quần của nàng lên muốn mặc cho nàng, Văn Tử Hi phối hợp duỗi chân ra.

Ninh Hoài đột nhiên ngưng động tác của tay.

“Sao vậy?”

“Dơ rồi.”

Bên trên dính rất nhiều chất dịch rơi xuống.

Văn Tử Hi nếu không phải đôi chân đang không còn sức, không thì rất muốn đá một cái vào người trước mặt.

Ninh Hoài mang ủng cho nàng xong thì ôm nàng xuống kệ thấp, nàng buông áo choàng xuống, che lấy hai đùi tr@n truồng, chỉ là lúc hai đùi tr@n truồng lay động sẽ lộ ra từ hai bên khe của áo choàng.

Văn Tử Hi trợn mắt nhìn Ninh Hoài, rất muốn đánh người.

Ninh Hoài đem chiếc quần dơ quấn thành một cục, có chút ngượng ngùng nói với nàng: “Nàng ở đây đợi ta, ta đi tìm một bộ đồ mới tới cho nàng.”

“Mau lên nhé.”

Ninh Hoài biết quần áo ở trong cung của nàng để ở đâu, đẩy cửa ra ngoài.

Văn Tử Hi nhìn hắn ra khỏi cửa, đột nhiên cảm thấy bụng của mình có chút đau, có chút phình ra.

Nàng không chịu được mà che lấy bụng mình, nhưng cái đau và phình ấy chỉ nhất thời, biến mất rất nhanh.

“Có ăn gì đâu nhỉ.” Nàng hồi tưởng lại hôm nay đã ăn gì.

Bên ngoài đột nhiên truyền tới một trận tiếng người chút chít.

“Con nhìn con xem trang điểm thành bộ dạng này để làm gì? Không phải ta bảo con ở trong góc điện nhìn trộm là được sao? Con lại to gan, giả thành tiểu thái giám bưng thức ăn cho người ta!”

“Cô mẫu con biết sai rồi mà, xin lỗi ~”

“Mau đi thay đồ trên người cho ta, con vội làm gì, bọn họ buổi tối còn có yến tiệc, thời gian cả ngày, con còn lo lắng không có thời gian để con xem sao?”

“Được được được, cảm ơn cô mẫu.”

Giọng nói càng ngày càng rõ, người bên ngoài càng đi càng gần.

Văn Tử Hi bỗng chốc bị dọa đến hồn bay phách lạc.

Mẫu, mẫu hậu sao lại trong lúc này bắt biểu tỷ về đây chứ.

Nàng vẫn là kiểu trang điểm của thái giám, không có mặc quần!

Đỗ Thiên Thiên chạy vào trong phòng thay đồ thay quần áo, cùng Ninh Hoài lướt ngang qua nhau.

Thành Dung hoàng hậu muốn vào trong phòng ngồi, vừa bước vào cửa thấy một tiểu thái giám co rút trong góc tường, đầu sắp chui vào trong bụng.

“Hoàng, hoàng hậu nương nương cát tường.” Tiểu thái giám giọng nhỏ nhẹ nói.

“Ngươi mới đến ư? Thấy ta sao chỉ nói mà không hành lễ?” Thành Dung hoàng hậu ngồi xuống uống ngụm trà, buột miệng nói.

“Nô, nô......” tiểu thái giám lắp ba lắp bắp.

Nàng hễ hành lễ với mẫu hậu một cái là đùi sẽ lộ ra từ hai bên khe áo choàng.

“Sao thế? Giọng nói rất quen tai, ngẩng đầu lên cho ta nhìn.”

Thành Dung hoàng hậu nhìn chằm tiểu thái giám có hành vi kỳ lạ ở góc tường. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Còn tiểu thái giám kia lại càng cúi đầu thấp hơn, co rút ở trong góc tường trông vẻ rất muốn chui vào trong khe tường.

Cung nữ bên cạnh Thành Dung hoàng hậu đứng ra: “To gan! Nô tài nơi nào, lời nói của hoàng hậu nương nương cũng dám không nghe?!”

Văn Tử Hi bị dọa đến cả người run rẩy, sau khi ấy ấy xong vốn dĩ đùi mềm nhũn đột nhiên bỗng chốc mất hết sức, cả người bỗng ngã ngồi xuống nền.

Nón trên đầu rơi xuống, lăn hai vòng tới cạnh bàn chân của Thành Dung hoàng hậu.

Một đoạn chân thon gọn giống như ngó sen ngọc ngà phía trên chiếc ủng cũng lộ ra từ đáy áo choàng.

Văn Tử Hi ngẩng đầu, một lớp mồ hôi dày đặc trên trán, khuôn mặt nhỏ bé phình ra còn đỏ hơn cả trái cà chua.

“Đợi đến sốt cả ruột rồi.”

Ninh Hoài không biết trong phòng có người, ôm lấy bộ quần áo của nàng bước vào.

Những người có mặt đều ngơ người ra.

Văn Tử Hi nhìn A Hoài của mình về “đúng lúc” đến thế xém chút nữa là khóc òa lên.

Thành Dung hoàng hậu nhìn đứa con gái trên người mặc áo choàng tiểu thái giám, mặt đỏ đến không ra gì, khuôn mặt xấu hổ, quần cũng không mặc của mình, lại nhìn sang con rể đang ôm lấy quần áo của con gái của mình, phút chốc đã hiểu ra sự tình.

Bà ấy dẫn theo mấy cung nữ bên cạnh của mình đi ra ngoài.

Người trẻ à ~

——

Đỗ Thiên Thiên thay đồ xong, lộc cộc chạy đi tìm hoàng cô mẫu của mình.

Đẩy cửa, chỉ thấy hoàng cô mẫu đang kéo theo biểu muội không biết xuất hiện từ lúc nào ngồi nói chuyện với nhau.

Biểu muội cũng đã thay quần áo của tiểu thái giám ra.

“Ta biết các con trẻ tuổi sung mãn, nhưng cũng đừng quá ph óng đãng, hôm nay thôi nhé, từ nay về sau con phải hiền lương thục đức, không được gạ gẫm Ninh Hoài không đàng hoàng nữa.”

“Không phải con gạ gẫm đâu!”

Văn Tử Hi tức đến hai má phình lên, cũng chính vì nàng trông quá xinh đẹp còn Ninh Hoài trông rất thanh tú, cho nên ai cũng đều cho rằng là nàng suốt ngày ham vui gả gẫm phu quân của mình.

Nếu không phải Ninh Hoài đã quay về Bảo Hòa điện thì nàng thật sự muốn đối chất với hắn.

Trên thế gian này sao lại có người oan uổng như nàng.

“Cô mẫu, biểu muội, hai người đang nói gì vậy?” Đỗ Thiên Thiên bước vào đứng cạnh hỏi.

Văn Tử Hi giật mình, vội câm miệng nhào vào lòng mẫu thân.

“Thiên Thiên trưa nay thấy ai ưng ý chưa?” thành Dung hoàng hậu ôm lấy Văn Tử Hi đổi chủ đề.

“Vẫn chưa,” Đỗ Thiên Thiên giọng nói ủ rũ không rõ ràng, “Buổi chiều nhân lúc bọn họ uống trà con đi lần nữa.”

Thành Dung hoàng hậu gật đầu: “Ừ.”

Đỗ Thiên Thiên ngồi xuống, tỏ sắc mặc đắc ý với Văn Tử Hi một cái, bảo nàng buổi chiều đợi xem tuồng hay.

Đ ĩa gạch cua nấm tươi trộn lẫn với bột bã đậu không ít kia đã được nàng bưng để lên trên bàn trước mặt Hạ Cẩn thành công.

Và Bảo Hòa điện lúc này, Văn Tử Diên nuốt từng ngụm nước miếng trước đ ĩa gạch cua nấm tươi trên bàn Vĩnh An thế tử cách hắn không xa đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương