Công Chúa Kiều Mị - Trường Nhạc
-
Chương 48: Thoát khỏi nguy hiểm
Editor + beta: 🌼ℓσℓιsα🌼
🌺1919 chữ🌺
Người Tây Lương thật sự đã đuổi theo rất nhanh, không tới vài công phu là bọn họ đã đuổi kịp hai người Triệu Nhu rồi.
Chu Cẩn Ngôn không hoang mang chút nào, hắn chỉ hạ thấp thân mình để bảo vệ Triệu Nhu, hơn nữa còn thúc ngựa để gia tăng tốc độ.
May mắn là con ngựa dưới thân Chu Cẩn Ngôn lại là một con ngựa thần thánh, nên nó vẫn có thể duy trì được tốc độ khi ở trong tình huống phải chở theo cả hai người mà không bị đuổi kịp ngay lập tức do đội ngựa của Lý Nguyên Hạo dẫn dắt.
Sau khi hai bên truy đuổi nhau một lúc thì Lý Nguyên Hạo lại càng ngày càng không có kiên nhẫn, bởi vì hắn biết nếu như hắn không kịp thời bắt được Triệu Nhu và Chu Cẩn Ngôn để dùng như một lá bùa hộ mệnh, thì trận náo loạn vừa rồi trong doanh địa cũng đủ để kinh động đến thám tử của Đại Sở, và cũng dẫn tới việc vô số quân đội của Đại Sở sẽ xé xác bọn chúng ra thành từng mảnh nhỏ.
Sau khi xuy xét một hồi, Lý Nguyên Hạo cân nhắc lợi và hại xong thì cuối cùng cũng ra lệnh, “Cho ta một mũi tên bắn ngựa, không cần lo lắng sẽ làm bọn chúng bị thương, cho dù có lỡ tay giết chết bọn chúng thì cũng không sao cả, chúng ta tuyệt đối không thể để cho bọn chúng sống sót mà để lộ vị trí của chúng ta ra ngoài được.”
Người Tây Lương đồng thanh nhận lời, không chút do dự mà móc cung tên ra, giương cung lên bắn.
Trong phút chốc, cơn mưa tên liền ập tới, Chu Cẩn Ngôn nghe thấy âm thanh của dây cung thì liền biết có nguy hiểm, hắn phi ngựa né trái né phải, đồng thời lại càng hạ thấp thân mình hơn.
Nhưng mà người Tây Lương cung mã vô song, nên vẫn có những mũi tên bắn trúng vào mông ngựa của bọn họ.
Con ngựa kêu lên một tiếng đau đớn làm kinh động đến Triệu Nhu, nàng quay đầu lại nhìn, sợ tới mức kinh hô một tiếng, “A……”
Thấy nàng làm động tác nguy hiểm thì Chu Cẩn Ngôn liền vội vàng một tay kéo nàng vào trong lòng, gắt gao bảo vệ nàng, “ Nàng đừng để bị lộ ra ngoài, nguy hiểm lắm.”
Hắn khẩn trương khiển trách, nhưng Triệu Nhu lại lo lắng đến mức khóe mắt cũng phiếm ra nước mắt, nàng quay người lại lôi kéo quần áo ở trước ngực của hắn, “Vậy còn chàng, chàng phải làm sao bây giờ, chàng che chở cho ta như vậy, vậy thì chàng sẽ bị trúng mũi tên mất.”
Chu Cẩn Ngôn nở nụ cười với nàng, lắc đầu tự tin nói: “Không sao, bọn họ sẽ không bắn trúng ta, ta có thể né được.”
Vừa dứt lời thì lại có một đợt mưa tên đánh úp tới, Triệu Nhu hét lên một tiếng, nhắm chặt hai mắt lại không dám nhìn.
Chờ khi nàng mở mắt ra lần nữa thì đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Chu Cẩn Ngôn: “ Nàng xem, ta có bị gì đâu, bọn họ sẽ không bắn trúng ta đâu.”
Hắn cố gắng trấn an Triệu Nhu, muốn nàng đừng lo lắng, nhưng lời vừa nói xong thì một mũi tên lại đột nhiên bay tới, hưu một tiếng, trực tiếp trúng thẳng vào trên vai của hắn.
Mũi tên xuyên qua cơ thể hắn, vết máu lập tức xuất hiện đã làm cho quần áo của Chu Cẩn Ngôn bị thấm ướt.
Triệu Nhu thấy thế thì kinh hãi, nàng liên tục hét lên, “ Chàng đã bị trúng tên! Mau, chàng mau xuống ngựa, chúng ta đừng chạy nữa, bọn họ sẽ giết chết chàng a.”
Khóe mắt nàng rưng rưng, không biết phải làm sao, nhưng Chu Cẩn Ngôn lại ôm chặt lấy nàng, chịu đựng đau nhức mà cắn răng, nhẹ giọng nói: “Không có gì! Không có gì cả! Chỉ là vai thôi mà, nàng đừng nhúc nhích, chúng ta nhất định có thể chạy thoát, nàng đừng sợ.”
Hắn ôm chặt lấy Triệu Nhu, một bên trấn an nàng, một bên cố gắng tăng nhanh tốc độ cưỡi ngựa.
Tuy nhiên, mặc dù con ngựa hắn đang cưỡi là một con ngựa thần thánh thì cũng không thể nào chịu đựng nổi khi phải chở hai người chạy băng băng trên một quãng đường dài, hơn nữa vết thương ở trên người con ngựa do những mũi tên gây ra đã làm cho con ngựa bị mất máu rất nhiều.
Dần dà, đám người Lý Nguyên Hạo đã đuổi theo đến chỗ của bọn họ ngày càng một gần hơn, những mũi tên đoạt mệnh cũng càng không ngừng phóng tới, vì Chu Cẩn Ngôn muốn bảo vệ cho Triệu Nhu nên phần lưng đã bị trúng vài mũi tên, máu tươi đã nhuộm sau lưng hắn thành một mảng đỏ tươi rộng lớn.
“Không, không, Chu Cẩn Ngôn, chúng ta đừng chạy, đừng chạy.”
Triệu Nhu bị dọa cho ngây người, nàng tránh ở trong lòng của hắn, nghe tiếng mũi tên đâm vào da thịt hắn, mỗi một lần như vậy đều khiến cho nàng hoảng sợ, sốt ruột đến mức muốn Chu Cẩn Ngôn dừng lại.
Nếu hắn chọn đánh đổi mạng sống của mình để cho nàng trốn thoát thì nàng tình nguyện lựa chọn không cần.
Muốn sống thì nhất định phải là cả hai người cùng sống, nếu trên đời này chỉ còn mỗi mình nàng thì sẽ còn gì ý nghĩa nữa?
Nghe thấy Triệu Nhu khóc lóc kể lể và yêu cầu, Chu Cẩn Ngôn vẫn ngoan cường tiếp tục cho ngựa chạy về phía trước như cũ, bây giờ bọn họ đã chạy ra ngoài rồi thì không thể nào bỏ cuộc được, để cho Triệu Nhu bị bắt lại, hãm vào trong nguy hiểm.
Chu Cẩn Ngôn cố nén đau đớn, mắt thấy phía trước có một khu rừng cành lá rậm rạp, nhánh cây phồn đa thì trong lòng liền vui vẻ, hắn chỉ tay về phía trước, nói: “Điện hạ, chờ ta xông vào rừng cây thì nàng hãy xuống ngựa và chạy về phía trước, nàng đừng quay đầu lại, cảnh tượng trong rừng cây không rõ ràng, lại rậm rạp, bọn họ muốn bắt nàng thì cũng không dễ dàng.”
Triệu Nhu lắc đầu, “Không, không được, vậy còn chàng, chàng phải làm sao? Chàng bị trọng thương như vậy, chàng phải chạy thoát như thế nào đây?” Khi nói chuyện, miệng nàng run rẩy, từ khóe mắt chảy ra từng giọt nước mắt.
“Ta phải làm sao ư?” Chu Cẩn Ngôn cúi đầu cười, lau đi những giọt nước mắt ở trên má của Triệu Nhu, máu không ngừng trào ra từ khóe miệng, hắn ôn nhu nói: “Đồ ngốc, vết thương của ta quá nặng, sẽ trốn không thoát, còn không bằng để ta thay nàng ngăn cản bọn họ, nàng có thể chạy trốn càng xa càng tốt, rồi nàng hãy đi tìm người của chúng ta, bọn họ sẽ đưa nàng trở lại kinh thành.”
“Không, không cần, muốn đi thì phải đi cùng nhau.”
Làm sao Triệu Nhu có thể bỏ Chu Cẩn Ngôn ở lại được, nàng không ngừng lắc đầu, kiên quyết không đồng ý.
Chu Cẩn Ngôn không còn cách nào khác, hắn đành phải giả vờ tức giận, “Như vậy sao được…… Nếu như chúng ta đi cùng nhau thì ta sẽ làm liên lụy đến nàng…… Khụ khụ……”
Hắn gấp đến đỏ mắt, muốn khuyên Triệu Nhu thay đổi chủ ý, nhưng Triệu Nhu lại mười phần kiên cường và quật cường, “Không, chúng ta phải đi cùng nhau, nếu không ta tình nguyện chết cùng chàng.” Đôi mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào Chu Cẩn Ngôn, tỏ rõ quyết tâm của mình.
“Nàng……”
Chu Cẩn Ngôn không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể cùng nàng nhìn chằm chằm, mắt thấy cách rừng cây chỉ còn một khoảng cách nhỏ, nếu không quyết định kịp thì nhất định sẽ muộn, đúng lúc này Triệu Nhu lại đột nhiên hô to lên một tiếng, “Chàng xem, những người đó là ai?”
Chu Cẩn Ngôn nhìn theo hướng ngón tay của nàng thì liền phát hiện ra một đội tiểu kỵ sĩ đang xông ra từ ngọn đồi bên trái, sau khi người đi đầu chỉ chỉ trỏ trỏ tới chỗ của bọn họ thì bọn họ liền thét to một tiếng rồi mang theo người lao xuống dưới.
“Là quân tiếp viện!” Chu Cẩn Ngôn vui mừng khôn xiết, hắn nhìn thấy rõ ràng, những trang phục kia là trang phục thuộc về đội kỵ sĩ của Đại Sở.
Hắn cũng không nghĩ ngợi gì thêm nữa, nhanh chóng quay đầu ngựa lao về phía bọn họ. Lý Nguyên Hạo cũng phát hiện ra sự tồn tại của đội kỵ sĩ này, nhưng hắn ta vẫn không muốn từ bỏ, lập tức ra lệnh cho mọi người tiếp tục đuổi theo, cố gắng bắt lấy Triệu Nhu trước khi bọn họ được đám người kia tiếp ứng.
Hai nhóm nhân mã cứ như vậy mà chạy băng băng về phía trung tâm, mà Triệu Nhu và Chu Cẩn Ngôn chính là mục tiêu của bọn họ.
Hy vọng đang ở ngay trước mắt, Chu Cẩn Ngôn không ngừng thúc ngựa để có thể mang Triệu Nhu đưa đến nơi an toàn, mặc dù sức lực của hắn đang dần dần cạn kiệt, tầm mắt trước mắt cũng càng thêm mơ hồ, nhưng hắn vẫn cố gắng cắn chặt răng để duy trì ý thức cuối cùng, nỗ lực điều khiển cho con ngựa tiếp tục chạy về phía trước.
Rất nhanh là tới rồi, rất nhanh là tới rồi.
Quân tiếp viện trước mắt đang càng ngày càng gần, Chu Cẩn Ngôn không ngừng tự động viên bản thân phải kiên trì, đến thời khắc mấu chốt, cuối cùng hắn và Triệu Nhu cũng vào được đội quân Sở đang tản ra trong trận, và bọn họ đã được tiếp ứng.
“An toàn, chúng ta an toàn rồi……”
Sau khi Chu Cẩn Ngôn phi ngựa tới thì hắn liền phóng nhẹ tốc độ lại, tiếng hò hét sau tai đối với hắn cũng không còn quan trọng nữa, hắn chỉ muốn liếc mắt một cái để xác nhận rằng công chúa của mình vẫn còn được bình an vô sự.
Tuy nhiên, khi hắn vừa mới cúi đầu xuống thì trước mắt liền tối sầm một mảnh, sức lực toàn thân giống như bị rút cạn hoàn toàn, hắn xụi lơ ngã xuống từ trên ngựa.
Trước khi hắn hoàn toàn ngất đi, âm thanh cuối cùng mà hắn nghe được chính là tiếng kêu khóc của Triệu Nhu ở bên tai, “Chu Cẩn Ngôn! Chu Cẩn Ngôn! Chàng làm sao vậy? Chàng đừng làm ta sợ, chàng tỉnh lại đi, chàng đừng chết mà, chàng không thể bỏ rơi ta được a ô ô……”
Sau đó mọi thứ dần chuyển sang bóng tối.
Hắn rất mệt, hắn muốn ngủ.
🌺1919 chữ🌺
Người Tây Lương thật sự đã đuổi theo rất nhanh, không tới vài công phu là bọn họ đã đuổi kịp hai người Triệu Nhu rồi.
Chu Cẩn Ngôn không hoang mang chút nào, hắn chỉ hạ thấp thân mình để bảo vệ Triệu Nhu, hơn nữa còn thúc ngựa để gia tăng tốc độ.
May mắn là con ngựa dưới thân Chu Cẩn Ngôn lại là một con ngựa thần thánh, nên nó vẫn có thể duy trì được tốc độ khi ở trong tình huống phải chở theo cả hai người mà không bị đuổi kịp ngay lập tức do đội ngựa của Lý Nguyên Hạo dẫn dắt.
Sau khi hai bên truy đuổi nhau một lúc thì Lý Nguyên Hạo lại càng ngày càng không có kiên nhẫn, bởi vì hắn biết nếu như hắn không kịp thời bắt được Triệu Nhu và Chu Cẩn Ngôn để dùng như một lá bùa hộ mệnh, thì trận náo loạn vừa rồi trong doanh địa cũng đủ để kinh động đến thám tử của Đại Sở, và cũng dẫn tới việc vô số quân đội của Đại Sở sẽ xé xác bọn chúng ra thành từng mảnh nhỏ.
Sau khi xuy xét một hồi, Lý Nguyên Hạo cân nhắc lợi và hại xong thì cuối cùng cũng ra lệnh, “Cho ta một mũi tên bắn ngựa, không cần lo lắng sẽ làm bọn chúng bị thương, cho dù có lỡ tay giết chết bọn chúng thì cũng không sao cả, chúng ta tuyệt đối không thể để cho bọn chúng sống sót mà để lộ vị trí của chúng ta ra ngoài được.”
Người Tây Lương đồng thanh nhận lời, không chút do dự mà móc cung tên ra, giương cung lên bắn.
Trong phút chốc, cơn mưa tên liền ập tới, Chu Cẩn Ngôn nghe thấy âm thanh của dây cung thì liền biết có nguy hiểm, hắn phi ngựa né trái né phải, đồng thời lại càng hạ thấp thân mình hơn.
Nhưng mà người Tây Lương cung mã vô song, nên vẫn có những mũi tên bắn trúng vào mông ngựa của bọn họ.
Con ngựa kêu lên một tiếng đau đớn làm kinh động đến Triệu Nhu, nàng quay đầu lại nhìn, sợ tới mức kinh hô một tiếng, “A……”
Thấy nàng làm động tác nguy hiểm thì Chu Cẩn Ngôn liền vội vàng một tay kéo nàng vào trong lòng, gắt gao bảo vệ nàng, “ Nàng đừng để bị lộ ra ngoài, nguy hiểm lắm.”
Hắn khẩn trương khiển trách, nhưng Triệu Nhu lại lo lắng đến mức khóe mắt cũng phiếm ra nước mắt, nàng quay người lại lôi kéo quần áo ở trước ngực của hắn, “Vậy còn chàng, chàng phải làm sao bây giờ, chàng che chở cho ta như vậy, vậy thì chàng sẽ bị trúng mũi tên mất.”
Chu Cẩn Ngôn nở nụ cười với nàng, lắc đầu tự tin nói: “Không sao, bọn họ sẽ không bắn trúng ta, ta có thể né được.”
Vừa dứt lời thì lại có một đợt mưa tên đánh úp tới, Triệu Nhu hét lên một tiếng, nhắm chặt hai mắt lại không dám nhìn.
Chờ khi nàng mở mắt ra lần nữa thì đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Chu Cẩn Ngôn: “ Nàng xem, ta có bị gì đâu, bọn họ sẽ không bắn trúng ta đâu.”
Hắn cố gắng trấn an Triệu Nhu, muốn nàng đừng lo lắng, nhưng lời vừa nói xong thì một mũi tên lại đột nhiên bay tới, hưu một tiếng, trực tiếp trúng thẳng vào trên vai của hắn.
Mũi tên xuyên qua cơ thể hắn, vết máu lập tức xuất hiện đã làm cho quần áo của Chu Cẩn Ngôn bị thấm ướt.
Triệu Nhu thấy thế thì kinh hãi, nàng liên tục hét lên, “ Chàng đã bị trúng tên! Mau, chàng mau xuống ngựa, chúng ta đừng chạy nữa, bọn họ sẽ giết chết chàng a.”
Khóe mắt nàng rưng rưng, không biết phải làm sao, nhưng Chu Cẩn Ngôn lại ôm chặt lấy nàng, chịu đựng đau nhức mà cắn răng, nhẹ giọng nói: “Không có gì! Không có gì cả! Chỉ là vai thôi mà, nàng đừng nhúc nhích, chúng ta nhất định có thể chạy thoát, nàng đừng sợ.”
Hắn ôm chặt lấy Triệu Nhu, một bên trấn an nàng, một bên cố gắng tăng nhanh tốc độ cưỡi ngựa.
Tuy nhiên, mặc dù con ngựa hắn đang cưỡi là một con ngựa thần thánh thì cũng không thể nào chịu đựng nổi khi phải chở hai người chạy băng băng trên một quãng đường dài, hơn nữa vết thương ở trên người con ngựa do những mũi tên gây ra đã làm cho con ngựa bị mất máu rất nhiều.
Dần dà, đám người Lý Nguyên Hạo đã đuổi theo đến chỗ của bọn họ ngày càng một gần hơn, những mũi tên đoạt mệnh cũng càng không ngừng phóng tới, vì Chu Cẩn Ngôn muốn bảo vệ cho Triệu Nhu nên phần lưng đã bị trúng vài mũi tên, máu tươi đã nhuộm sau lưng hắn thành một mảng đỏ tươi rộng lớn.
“Không, không, Chu Cẩn Ngôn, chúng ta đừng chạy, đừng chạy.”
Triệu Nhu bị dọa cho ngây người, nàng tránh ở trong lòng của hắn, nghe tiếng mũi tên đâm vào da thịt hắn, mỗi một lần như vậy đều khiến cho nàng hoảng sợ, sốt ruột đến mức muốn Chu Cẩn Ngôn dừng lại.
Nếu hắn chọn đánh đổi mạng sống của mình để cho nàng trốn thoát thì nàng tình nguyện lựa chọn không cần.
Muốn sống thì nhất định phải là cả hai người cùng sống, nếu trên đời này chỉ còn mỗi mình nàng thì sẽ còn gì ý nghĩa nữa?
Nghe thấy Triệu Nhu khóc lóc kể lể và yêu cầu, Chu Cẩn Ngôn vẫn ngoan cường tiếp tục cho ngựa chạy về phía trước như cũ, bây giờ bọn họ đã chạy ra ngoài rồi thì không thể nào bỏ cuộc được, để cho Triệu Nhu bị bắt lại, hãm vào trong nguy hiểm.
Chu Cẩn Ngôn cố nén đau đớn, mắt thấy phía trước có một khu rừng cành lá rậm rạp, nhánh cây phồn đa thì trong lòng liền vui vẻ, hắn chỉ tay về phía trước, nói: “Điện hạ, chờ ta xông vào rừng cây thì nàng hãy xuống ngựa và chạy về phía trước, nàng đừng quay đầu lại, cảnh tượng trong rừng cây không rõ ràng, lại rậm rạp, bọn họ muốn bắt nàng thì cũng không dễ dàng.”
Triệu Nhu lắc đầu, “Không, không được, vậy còn chàng, chàng phải làm sao? Chàng bị trọng thương như vậy, chàng phải chạy thoát như thế nào đây?” Khi nói chuyện, miệng nàng run rẩy, từ khóe mắt chảy ra từng giọt nước mắt.
“Ta phải làm sao ư?” Chu Cẩn Ngôn cúi đầu cười, lau đi những giọt nước mắt ở trên má của Triệu Nhu, máu không ngừng trào ra từ khóe miệng, hắn ôn nhu nói: “Đồ ngốc, vết thương của ta quá nặng, sẽ trốn không thoát, còn không bằng để ta thay nàng ngăn cản bọn họ, nàng có thể chạy trốn càng xa càng tốt, rồi nàng hãy đi tìm người của chúng ta, bọn họ sẽ đưa nàng trở lại kinh thành.”
“Không, không cần, muốn đi thì phải đi cùng nhau.”
Làm sao Triệu Nhu có thể bỏ Chu Cẩn Ngôn ở lại được, nàng không ngừng lắc đầu, kiên quyết không đồng ý.
Chu Cẩn Ngôn không còn cách nào khác, hắn đành phải giả vờ tức giận, “Như vậy sao được…… Nếu như chúng ta đi cùng nhau thì ta sẽ làm liên lụy đến nàng…… Khụ khụ……”
Hắn gấp đến đỏ mắt, muốn khuyên Triệu Nhu thay đổi chủ ý, nhưng Triệu Nhu lại mười phần kiên cường và quật cường, “Không, chúng ta phải đi cùng nhau, nếu không ta tình nguyện chết cùng chàng.” Đôi mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào Chu Cẩn Ngôn, tỏ rõ quyết tâm của mình.
“Nàng……”
Chu Cẩn Ngôn không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể cùng nàng nhìn chằm chằm, mắt thấy cách rừng cây chỉ còn một khoảng cách nhỏ, nếu không quyết định kịp thì nhất định sẽ muộn, đúng lúc này Triệu Nhu lại đột nhiên hô to lên một tiếng, “Chàng xem, những người đó là ai?”
Chu Cẩn Ngôn nhìn theo hướng ngón tay của nàng thì liền phát hiện ra một đội tiểu kỵ sĩ đang xông ra từ ngọn đồi bên trái, sau khi người đi đầu chỉ chỉ trỏ trỏ tới chỗ của bọn họ thì bọn họ liền thét to một tiếng rồi mang theo người lao xuống dưới.
“Là quân tiếp viện!” Chu Cẩn Ngôn vui mừng khôn xiết, hắn nhìn thấy rõ ràng, những trang phục kia là trang phục thuộc về đội kỵ sĩ của Đại Sở.
Hắn cũng không nghĩ ngợi gì thêm nữa, nhanh chóng quay đầu ngựa lao về phía bọn họ. Lý Nguyên Hạo cũng phát hiện ra sự tồn tại của đội kỵ sĩ này, nhưng hắn ta vẫn không muốn từ bỏ, lập tức ra lệnh cho mọi người tiếp tục đuổi theo, cố gắng bắt lấy Triệu Nhu trước khi bọn họ được đám người kia tiếp ứng.
Hai nhóm nhân mã cứ như vậy mà chạy băng băng về phía trung tâm, mà Triệu Nhu và Chu Cẩn Ngôn chính là mục tiêu của bọn họ.
Hy vọng đang ở ngay trước mắt, Chu Cẩn Ngôn không ngừng thúc ngựa để có thể mang Triệu Nhu đưa đến nơi an toàn, mặc dù sức lực của hắn đang dần dần cạn kiệt, tầm mắt trước mắt cũng càng thêm mơ hồ, nhưng hắn vẫn cố gắng cắn chặt răng để duy trì ý thức cuối cùng, nỗ lực điều khiển cho con ngựa tiếp tục chạy về phía trước.
Rất nhanh là tới rồi, rất nhanh là tới rồi.
Quân tiếp viện trước mắt đang càng ngày càng gần, Chu Cẩn Ngôn không ngừng tự động viên bản thân phải kiên trì, đến thời khắc mấu chốt, cuối cùng hắn và Triệu Nhu cũng vào được đội quân Sở đang tản ra trong trận, và bọn họ đã được tiếp ứng.
“An toàn, chúng ta an toàn rồi……”
Sau khi Chu Cẩn Ngôn phi ngựa tới thì hắn liền phóng nhẹ tốc độ lại, tiếng hò hét sau tai đối với hắn cũng không còn quan trọng nữa, hắn chỉ muốn liếc mắt một cái để xác nhận rằng công chúa của mình vẫn còn được bình an vô sự.
Tuy nhiên, khi hắn vừa mới cúi đầu xuống thì trước mắt liền tối sầm một mảnh, sức lực toàn thân giống như bị rút cạn hoàn toàn, hắn xụi lơ ngã xuống từ trên ngựa.
Trước khi hắn hoàn toàn ngất đi, âm thanh cuối cùng mà hắn nghe được chính là tiếng kêu khóc của Triệu Nhu ở bên tai, “Chu Cẩn Ngôn! Chu Cẩn Ngôn! Chàng làm sao vậy? Chàng đừng làm ta sợ, chàng tỉnh lại đi, chàng đừng chết mà, chàng không thể bỏ rơi ta được a ô ô……”
Sau đó mọi thứ dần chuyển sang bóng tối.
Hắn rất mệt, hắn muốn ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook