Công Chúa Kiều Mị - Trường Nhạc
-
Chương 47: Chạy trốn
Editor + beta: 🌼ℓσℓιsα🌼
🌺1472 chữ🌺
Hai người cứ như vậy mà bị người Tây Lương bắt đi, một đường đi về hướng Tây Bắc.
Trong cuộc hành trình, Triệu Nhu và Chu Cẩn Ngôn còn phát hiện ra bọn họ cũng không phải là đơn độc chạy trốn mà còn phân tán thành vài đoàn người khác nhau, để tiện cho việc tránh né người truy tìm.
Trên đường đi, vài đám người dần dần tụ tập lại với nhau, Triệu Nhu biết rằng hẳn là bọn họ đã tới biên giới rồi, cho nên bọn họ sẽ chuẩn bị lấy nàng và Chu Cẩn Ngôn ra để uy hiếp tướng sĩ biên quan cho đi qua, nếu không thì bọn họ cũng đã không mạo hiểm lớn như vậy mà gặp nhau trong quá trình bị truy đuổi bởi quân sĩ Đại Sở rồi.
Vì biết bọn họ đang ở biên giới nên tới buổi tối, thừa dịp người trông coi đang lơ là ngủ say, Triệu Nhu liền sốt sắng nhìn Chu Cẩn Ngôn hỏi: “Làm sao bây giờ, xem ra chúng ta đã tới biên giới rồi, lỡ đâu bọn họ không tính thả chúng ta, mang chúng ta đến Tây Lương quốc thì phải làm sao bây giờ?”
Chu Cẩn Ngôn ngồi dưới đất, hai tay bị trói chặt, sau khi nghe thấy lời nói của Triệu Nhu, khuôn mặt đầy bùn của hắn khẽ mỉm cười, “Điện hạ đừng lo, ta có diệu kế.”
Triệu Nhu vui vẻ, muốn hỏi là cái gì, nhưng nàng vừa mới mở miệng ra thì động tác của bọn họ cũng vừa vặn đánh thức người trông coi, khiến cho hắn ta quay đầu lại để kiểm tra.
Hai người lập tức nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
Đại hán trông coi không nghi ngờ gì nữa, thấy hai người đã ngủ thì cho rằng mình vừa nghe lầm nên liền xoay người trở về, không lâu sau lại gục đầu xuống, cũng không biết là tỉnh hay ngủ.
Vượt qua nguy hiểm bị phát hiện, Triệu Nhu mới chậm rãi mở hai mắt ra, lần này nàng không dám đánh cuộc là người trông coi đã ngủ hay chưa, cho nên nàng cũng không dám mở miệng ra nói chuyện thêm một lần nữa, chỉ là dựa vào ánh trăng mà nhìn Chu Cẩn Ngôn, người cũng đang cùng mở to hai mắt ra nhìn nàng.
Ánh mắt hai người hút vào nhau, thời gian như ngừng trôi vào lúc này.
Mặc dù nàng không nói, nhưng Triệu Nhu vẫn có thể đọc được ý nghĩ trong ánh mắt của Chu Cẩn Ngôn.
“Đừng sợ, có ta ở đây, chúng ta nhất định có thể sống sót trở về.”
“ Ừm. Ta biết.”
“Biết là tốt, nàng ngủ đi, ta sẽ ở bên cạnh nàng, nghỉ ngơi đủ rồi, khi cơ hội tới thì chúng ta mới có thể có sức để trốn thoát được.”
“Được, ta ngủ.”
Ánh mắt Triệu Nhu nhu hòa nhìn Chu Cẩn Ngôn, nàng mỉm cười đáp lại hắn.
Chu Cẩn Ngôn nở nụ cười, hắn dùng hết sức để dựa vào người của Triệu Nhu, dùng sức vươn hai bàn tay bị trói ra, dùng ngón tay móc lấy hai ngón tay của Triệu Nhu.
Hai người lại nhìn nhau một lúc, trong mắt mỉm cười, không ngăn được nhu ý……
Sau này khi Triệu Nhu hồi tưởng lại, đêm đó chính là giấc ngủ bình yên nhất mà nàng đã từng được ngủ trong nhiều tháng, chẳng sợ ngay lúc đó hoàn cảnh rất ác liệt, thậm chí là bọn họ còn đang gặp mệnh huyền một đường*, có thể bị địch bắt lại bất cứ lúc nào.
*mìngxuányīxiàn: Trong một tình huống nguy hiểm, bạn có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Triệu Nhu đã không còn sợ người Tây Lương nữa, bởi vì nàng tin rằng Chu Cẩn Ngôn sẽ mang theo nàng an toàn trốn khỏi đây.
Mà Chu Cẩn Ngôn đã thực sự làm được, hắn đã đánh thức Triệu Nhu trong một đêm tối và đầy gió suốt một tháng.
Triệu Nhu vừa mở mắt, nàng liền nhìn thấy hắn đang cầm một thanh chủy thủ không biết đã tìm từ nơi nào, mà thứ trói buộc trên tay hắn thì đã sớm được hắn cởi từ lâu.
Không cần phải nói gì, Triệu Nhu biết hiện tại cứ đi theo Chu Cẩn Ngôn là được rồi.
Dưới sự hỗ trợ của hắn, nàng đã cắt được sợi dây thừng. Không biết vì nguyên nhân gì mà người trông coi đã ngủ thành một đoàn, bọn họ rón ra rón rén chạy khỏi trại giam giữ và tìm được nơi buộc những con ngựa.
Chu Cẩn Ngôn vừa đến, hắn liền lén đánh gục hai tên thị vệ, sau đó hắn bèn kéo Triệu Nhu chạy vào bầy ngựa và thả hết ngựa ra, hơn nữa khi người Tây Lương tìm được bọn họ thì bọn họ đã mang theo hai con ngựa thuộc về bọn họ mà chạy đi rồi.
Triệu Nhu vốn còn muốn xoay người cưỡi lên con tiểu hắc mã của nàng nhưng Chu Cẩn Ngôn lại chặn ngang bế nàng lên, đưa nàng lên con ngựa của hắn, “Điện hạ, con ngựa của nàng quá nhỏ để có thể đưa nàng đi một quãng đường dài, nên chỉ cần cho nó đi theo sau chúng ta là được rồi.”
Giọng nói trầm thấp vội vàng cất lên. Triệu Nhu không còn thời gian để suy nghĩ, nàng liền gật đầu, nói một tiếng được, chợt nàng nhìn thấy Chu Cẩn Ngôn bế nàng lên, trước khi thúc ngựa, hắn còn lấy một ngọn đuốc châm lửa đốt vào những vật dễ cháy xung quanh lên, sau đó hắn lùa ngựa để tạo ra một trận náo loạn rồi chạy một mạch ra bên ngoài.
Muốn lén lút đào tẩu là không có khả năng, bọn họ không thể vượt qua tất cả các thị vệ, nên phương pháp duy nhất chính là tạo ra một cuộc bạo động để thu hút sự chú ý, rồi sau đó chạy loạn đi.
Chiêu này rất có hiệu quả, cuộc bạo loạn bất ngờ xảy ra đã hoàn toàn làm cho doanh địa của người Tây Lương bị oanh tạc, mọi người hỗn loạn thành một đoàn, tưởng rằng quân đội truy lùng của Đại Sở đã tới nên bọn chúng liền chạy loạn như ruồi không đầu.
Dưới cơn náo loạn, Chu Cẩn Ngôn và Triệu Nhu không thể nào bỏ lỡ cơ hội nên liền lập tức lao ra khỏi trại cùng trong lúc những con ngựa bị chấn kinh.
Mãi cho đến khi bọn họ đã lao ra ngoài cánh đồng và ra khỏi trại được nửa dặm, thì một lúc lâu sau Lý Nguyên Hạo mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng vung đao lên, bắt lấy một con ngựa đang chạy loạn mà chửi ầm lên, “Đừng bị lừa, đừng hoảng hốt, là công chúa và phò mã của cẩu hoàng đế kia đã chạy trốn, người đâu, mau tới cùng ta đuổi theo đi.”
Không hổ là nhị vương tử của Tây Lương quốc, hắn vừa ra lệnh một tiếng thì liền ngăn được tiếng xôn xao lại. Vài người từ Tây Lương đã bắt lấy những con ngựa gần đó, lập tức tập hơn mười kỵ sĩ cùng đuổi theo với Lý Nguyên Hạo.
Con ngựa chạy như bay, trong lòng Triệu Nhu đã sợ đến sắp nhảy ra ngoài, nàng nắm chặt bờm của con ngựa, hưng phấn nhìn lại đằng sau nói, “Chu Cẩn Ngôn, chúng ta đã chạy trốn rồi hay sao?”
Nàng không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, nó hư ảo đến mức giống như một giấc mơ.
Chu Cẩn Ngôn lại không lạc quan như thế, sau khi nghe nàng nói xong, hắn chỉ dùng thân thể của mình để che chở thân thể tương đối nhỏ nhắn của Triệu Nhu, cúi đầu bảo vệ nàng thật vững chắc, “Điện hạ đừng nóng vội, chúng ta phải chạy trốn xa hơn nữa thì mới có thể an toàn được, hẳn là bọn họ đang từ từ đuổi theo chúng ta rồi, chúng ta vẫn chưa thể buông lỏng được.”
Lần nói chuyện này, Triệu Nhu cũng biết là nàng đã cao hứng quá sớm, nên nàng liền khịt mũi một cái, cơ thể được bao bọc bởi lồng ngực rộng lớn của Chu Cẩn Ngôn, để cho hắn mang theo nàng phóng ngựa chạy như bay, một đường chạy như điên.
Mà không bao lâu sau, quả nhiên truy binh đã xuất hiện……
🌺1472 chữ🌺
Hai người cứ như vậy mà bị người Tây Lương bắt đi, một đường đi về hướng Tây Bắc.
Trong cuộc hành trình, Triệu Nhu và Chu Cẩn Ngôn còn phát hiện ra bọn họ cũng không phải là đơn độc chạy trốn mà còn phân tán thành vài đoàn người khác nhau, để tiện cho việc tránh né người truy tìm.
Trên đường đi, vài đám người dần dần tụ tập lại với nhau, Triệu Nhu biết rằng hẳn là bọn họ đã tới biên giới rồi, cho nên bọn họ sẽ chuẩn bị lấy nàng và Chu Cẩn Ngôn ra để uy hiếp tướng sĩ biên quan cho đi qua, nếu không thì bọn họ cũng đã không mạo hiểm lớn như vậy mà gặp nhau trong quá trình bị truy đuổi bởi quân sĩ Đại Sở rồi.
Vì biết bọn họ đang ở biên giới nên tới buổi tối, thừa dịp người trông coi đang lơ là ngủ say, Triệu Nhu liền sốt sắng nhìn Chu Cẩn Ngôn hỏi: “Làm sao bây giờ, xem ra chúng ta đã tới biên giới rồi, lỡ đâu bọn họ không tính thả chúng ta, mang chúng ta đến Tây Lương quốc thì phải làm sao bây giờ?”
Chu Cẩn Ngôn ngồi dưới đất, hai tay bị trói chặt, sau khi nghe thấy lời nói của Triệu Nhu, khuôn mặt đầy bùn của hắn khẽ mỉm cười, “Điện hạ đừng lo, ta có diệu kế.”
Triệu Nhu vui vẻ, muốn hỏi là cái gì, nhưng nàng vừa mới mở miệng ra thì động tác của bọn họ cũng vừa vặn đánh thức người trông coi, khiến cho hắn ta quay đầu lại để kiểm tra.
Hai người lập tức nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
Đại hán trông coi không nghi ngờ gì nữa, thấy hai người đã ngủ thì cho rằng mình vừa nghe lầm nên liền xoay người trở về, không lâu sau lại gục đầu xuống, cũng không biết là tỉnh hay ngủ.
Vượt qua nguy hiểm bị phát hiện, Triệu Nhu mới chậm rãi mở hai mắt ra, lần này nàng không dám đánh cuộc là người trông coi đã ngủ hay chưa, cho nên nàng cũng không dám mở miệng ra nói chuyện thêm một lần nữa, chỉ là dựa vào ánh trăng mà nhìn Chu Cẩn Ngôn, người cũng đang cùng mở to hai mắt ra nhìn nàng.
Ánh mắt hai người hút vào nhau, thời gian như ngừng trôi vào lúc này.
Mặc dù nàng không nói, nhưng Triệu Nhu vẫn có thể đọc được ý nghĩ trong ánh mắt của Chu Cẩn Ngôn.
“Đừng sợ, có ta ở đây, chúng ta nhất định có thể sống sót trở về.”
“ Ừm. Ta biết.”
“Biết là tốt, nàng ngủ đi, ta sẽ ở bên cạnh nàng, nghỉ ngơi đủ rồi, khi cơ hội tới thì chúng ta mới có thể có sức để trốn thoát được.”
“Được, ta ngủ.”
Ánh mắt Triệu Nhu nhu hòa nhìn Chu Cẩn Ngôn, nàng mỉm cười đáp lại hắn.
Chu Cẩn Ngôn nở nụ cười, hắn dùng hết sức để dựa vào người của Triệu Nhu, dùng sức vươn hai bàn tay bị trói ra, dùng ngón tay móc lấy hai ngón tay của Triệu Nhu.
Hai người lại nhìn nhau một lúc, trong mắt mỉm cười, không ngăn được nhu ý……
Sau này khi Triệu Nhu hồi tưởng lại, đêm đó chính là giấc ngủ bình yên nhất mà nàng đã từng được ngủ trong nhiều tháng, chẳng sợ ngay lúc đó hoàn cảnh rất ác liệt, thậm chí là bọn họ còn đang gặp mệnh huyền một đường*, có thể bị địch bắt lại bất cứ lúc nào.
*mìngxuányīxiàn: Trong một tình huống nguy hiểm, bạn có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Triệu Nhu đã không còn sợ người Tây Lương nữa, bởi vì nàng tin rằng Chu Cẩn Ngôn sẽ mang theo nàng an toàn trốn khỏi đây.
Mà Chu Cẩn Ngôn đã thực sự làm được, hắn đã đánh thức Triệu Nhu trong một đêm tối và đầy gió suốt một tháng.
Triệu Nhu vừa mở mắt, nàng liền nhìn thấy hắn đang cầm một thanh chủy thủ không biết đã tìm từ nơi nào, mà thứ trói buộc trên tay hắn thì đã sớm được hắn cởi từ lâu.
Không cần phải nói gì, Triệu Nhu biết hiện tại cứ đi theo Chu Cẩn Ngôn là được rồi.
Dưới sự hỗ trợ của hắn, nàng đã cắt được sợi dây thừng. Không biết vì nguyên nhân gì mà người trông coi đã ngủ thành một đoàn, bọn họ rón ra rón rén chạy khỏi trại giam giữ và tìm được nơi buộc những con ngựa.
Chu Cẩn Ngôn vừa đến, hắn liền lén đánh gục hai tên thị vệ, sau đó hắn bèn kéo Triệu Nhu chạy vào bầy ngựa và thả hết ngựa ra, hơn nữa khi người Tây Lương tìm được bọn họ thì bọn họ đã mang theo hai con ngựa thuộc về bọn họ mà chạy đi rồi.
Triệu Nhu vốn còn muốn xoay người cưỡi lên con tiểu hắc mã của nàng nhưng Chu Cẩn Ngôn lại chặn ngang bế nàng lên, đưa nàng lên con ngựa của hắn, “Điện hạ, con ngựa của nàng quá nhỏ để có thể đưa nàng đi một quãng đường dài, nên chỉ cần cho nó đi theo sau chúng ta là được rồi.”
Giọng nói trầm thấp vội vàng cất lên. Triệu Nhu không còn thời gian để suy nghĩ, nàng liền gật đầu, nói một tiếng được, chợt nàng nhìn thấy Chu Cẩn Ngôn bế nàng lên, trước khi thúc ngựa, hắn còn lấy một ngọn đuốc châm lửa đốt vào những vật dễ cháy xung quanh lên, sau đó hắn lùa ngựa để tạo ra một trận náo loạn rồi chạy một mạch ra bên ngoài.
Muốn lén lút đào tẩu là không có khả năng, bọn họ không thể vượt qua tất cả các thị vệ, nên phương pháp duy nhất chính là tạo ra một cuộc bạo động để thu hút sự chú ý, rồi sau đó chạy loạn đi.
Chiêu này rất có hiệu quả, cuộc bạo loạn bất ngờ xảy ra đã hoàn toàn làm cho doanh địa của người Tây Lương bị oanh tạc, mọi người hỗn loạn thành một đoàn, tưởng rằng quân đội truy lùng của Đại Sở đã tới nên bọn chúng liền chạy loạn như ruồi không đầu.
Dưới cơn náo loạn, Chu Cẩn Ngôn và Triệu Nhu không thể nào bỏ lỡ cơ hội nên liền lập tức lao ra khỏi trại cùng trong lúc những con ngựa bị chấn kinh.
Mãi cho đến khi bọn họ đã lao ra ngoài cánh đồng và ra khỏi trại được nửa dặm, thì một lúc lâu sau Lý Nguyên Hạo mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng vung đao lên, bắt lấy một con ngựa đang chạy loạn mà chửi ầm lên, “Đừng bị lừa, đừng hoảng hốt, là công chúa và phò mã của cẩu hoàng đế kia đã chạy trốn, người đâu, mau tới cùng ta đuổi theo đi.”
Không hổ là nhị vương tử của Tây Lương quốc, hắn vừa ra lệnh một tiếng thì liền ngăn được tiếng xôn xao lại. Vài người từ Tây Lương đã bắt lấy những con ngựa gần đó, lập tức tập hơn mười kỵ sĩ cùng đuổi theo với Lý Nguyên Hạo.
Con ngựa chạy như bay, trong lòng Triệu Nhu đã sợ đến sắp nhảy ra ngoài, nàng nắm chặt bờm của con ngựa, hưng phấn nhìn lại đằng sau nói, “Chu Cẩn Ngôn, chúng ta đã chạy trốn rồi hay sao?”
Nàng không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, nó hư ảo đến mức giống như một giấc mơ.
Chu Cẩn Ngôn lại không lạc quan như thế, sau khi nghe nàng nói xong, hắn chỉ dùng thân thể của mình để che chở thân thể tương đối nhỏ nhắn của Triệu Nhu, cúi đầu bảo vệ nàng thật vững chắc, “Điện hạ đừng nóng vội, chúng ta phải chạy trốn xa hơn nữa thì mới có thể an toàn được, hẳn là bọn họ đang từ từ đuổi theo chúng ta rồi, chúng ta vẫn chưa thể buông lỏng được.”
Lần nói chuyện này, Triệu Nhu cũng biết là nàng đã cao hứng quá sớm, nên nàng liền khịt mũi một cái, cơ thể được bao bọc bởi lồng ngực rộng lớn của Chu Cẩn Ngôn, để cho hắn mang theo nàng phóng ngựa chạy như bay, một đường chạy như điên.
Mà không bao lâu sau, quả nhiên truy binh đã xuất hiện……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook