Công Chúa Hòa Thân
-
Chương 44: Minh minh bạch bạch
Trong khi Dương Cảnh Phong đi thay y phục Dư thị không gì làm liền ở trong phòng hắn lượn tới lượn lui. Bất ngờ nàng lại thấy được mấy bọc to nhỏ khác nhau. Với khứu giác của một người học đông y, nàng rất nhạy cảm với những thứ này.
Lòng hiếu kỳ bùng phát không chút nghĩ ngợi nàng vươn tay mở ra. Thứ đầu tiên chính là túi hương của Dương Hoài Phong, nàng cẩn thận lật tới lật lui quan sát xong lại đưa lên mũi ngửi.
Nàng phát hiện bên trong có các loại độc chậm rãi ăn mòn cơ thể nhưng là phải dùng chung với những thứ khác mới có thể kích độc nha. Còn chưa kể bên trong có chút anh túc gây nghiện nữa.
Nàng đặt túi thơm xuống lại mở bọc kế tiếp, bên trong còn có ba bọc nhỏ khác. Lại mở ba bọc nhỏ ra, lá hoa đất từ Miễn Điện mai của Dương Cảnh Phong. Nàng mang lên mũi ngửi từng thứ một, lá bình thường, nhưng hoa cùng đất là có dị vị khác thường. Rõ ràng người trồng cho thêm một ít thủy độc dược vào bên trong để cây hấp thụ nên mới có dị tượng này. Lại nói dược này kết hợp với Miễn Điện mai sẽ tỏa hương thơm ngát.
Cuối cùng chính là mở bọc lão niên mai tửu của Dương Thiên Phong. Mở nắp hủ rượu ra một mùi hương ngọt ngào lan tỏa tận tâm can, bên trong lại không hề có độc.
Dương Cảnh Phong vì sao lại để những thứ này trong phòng? Hắn là muốn hại người nào? Mà bản thân hắn không muốn đế vị, vậy nhất định là...Mắt của Dư thị tỏa sáng như là thập phần khẳng định suy nghĩ của bản thân là chính xác không sai.
Lúc này Dương Cảnh Phong ngửi được mùi rượu đột nhiên lại sợ Dư thị táy máy tay chân, hắn vận xong y phục liền bước ra. Đập vào mi mắt chính là nụ cười gian xảo của Dư thị cùng đồ hắn muốn mang đến thái y viện đã bị nàng mở hết ra.
“Ngươi làm gì? Sau này không có sự cho phép của bổn vương không được phép chạm vào đồ của bổn vương.” Hắn vội bước đến đóng lại nắp hủ rượu rồi bọc lại những thứ kia.
Dư thị hào sảng cười ha hả đặt tay lên vai hắn làm như huynh đệ đã lâu không gặp một dạng: “Ta nói, ngươi cũng thật xấu nha, cư nhiên hạ độc thủ như vậy.”
“Không liên quan đến ngươi.” Dương Cảnh Phong vẫn còn trong tức giận gạt tay Dư thị ra khỏi vai mình, lại tiếp tục thu dọn. Nữ nhân chết tiệt còn dám lẳng lơ như vậy.
Dư thị bĩu môi không để ý đến hành động kia của hắn. Nàng trở về giường tìm một tư thế thoải mái mà ngồi xuống nhìn Dương Cảnh Phong cười híp mắt nói: “Đó là do ngươi, không chuyện làm đi trang tàn tật, nếu không thì nữ nhân ngươi yêu thích cũng sẽ không bị người cướp đi, như vậy ngươi cũng không cần phải hạ độc thủ với tình địch như vậy, ta nói có đúng không?”
Dư thị hắt một hơi cực sảng khoái lại không để ý đến khuôn mặt đã sớm âm hàn của Dương Cảnh Phong mà tiếp tục ba hoa cái viễn tưởng của bản thân: “Đều do ngươi thôi, nếu lúc đầu bảo phụ hoàng bức hôn nàng ta, ta không cần gả cho ngươi, ngươi không cần thú ta lại có được người trong lòng, như vậy có phải quá tốt không.”
Lại lắc đầu thở dài một tiếng: “Ai...nhưng chỉ đối phó với tình địch thôi không cần phải dùng thủ đoạn ngoan độc như vậy. Đến đây cô nãi nãi rộng lượng chỉ ngươi vài chiêu nhất định sẽ thành công.” Hướng Dương Cảnh Phong vẫy vẫy tay, gương mặt của Dư thị cười đến sáng lạn.
Dương Cảnh Phong giận điên người trừng mắt nàng, hận hiện tại không thể xông tới bóp chết nàng ngay lập tức. Đột nhiên trong đầu lóe lên, nàng lặp đi lặp lại câu thủ đoạn độc ác nha. Vậy nghĩa là nàng biết chút gì? Lúc đầu nàng nằn nặc muốn vào thái y viện, lại còn mở miệng giúp nhị hoàng huynh trị liệu.
“Ngươi nói bổn vương biết, ngươi luôn miệng bảo bổn vương dùng thủ đoạn độc ác, vậy liền nói, bổn vương lại độc ác chỗ nào?”
Dư thị khinh bỉ hắn, dám chê nàng đây không biết gì sao. Được được được, nàng cho hắn đại khai nhãn giới. Bước đến bên hắn chỉ vào hủ rượu rồi cầm túi thơm lên giơ giơ trước mặt hắn miệng liên tục đóng mở không ngừng.
“Ngươi đừng tưởng cô nãi nãi không phát hiện thủ đoạn này của ngươi. Tặng rượu không độc nhưng túi thơm lại có vấn đề. Chỉ cần người ngửi uống rượu này thì độc trong túi thơm sẽ dần dần phát tác. Đó là còn chưa kể hoa mai này nha, đây là có chứa chất kích độc phát nhanh hơn. Ngươi cũng quá ngoan rồi, cư nhiên dùng độc dược dưỡng mai hại người. Thế nào, dám bảo cô nãi nãi nói không đúng đi.”
Dương Cảnh Phong trợn to mắt như không thể tin nhìn Dư thị, rất lâu hắn mới lắp bắp hỏi: “Ngươi...ngươi xác định?” Hóa ra tất cả quả trình chính là như vậy. Hèn gì hắn mang rượu cho hết người này đến người kia thử đều không có chút vấn đề gì. Nguyên lai cả ba thứ hợp lại mới chính là dẫn đến tình trạng hiện tại của đại hoàng huynh.
Dư thị đắc ý chắc chắn gật đầu: “Ta còn biết ngươi sẽ mang tình địch đi ăn cá chép hay thứ gì đó làm từ cam thảo khiến cho hắn tàn phế, vô tử cùng chịu thống khổ dằn vặt sống không bằng chết nữa a.” Đám người hoàng thất không ai tốt cả, tên này xem như vậy thôi cũng không nên day vào. Chỉ cần hắn không trang tàn tật nữa lập tức bảo hắn hưu nàng. Ai biểu thế giới này không cho phép nàng ném hưu thư vào mặt hắn.
Thấy Dương Cảnh Phong đứng hình không đáp được lời nào, Dư thị lay lay vai hắn gọi vài tiếng: “Uy uy, ngươi làm sao, sẽ không phải bị ta phát hiện bí mật mà giết ta diệt khẩu chứ?” Đương nhiên nói là như vậy nhưng nàng vẫn sợ nha, thế nên bồi thêm: “Cô nãi nãi nói cho ngươi biết, nếu ta sống ngươi vẫn còn mặt mũi, nếu ta chết đi sẽ không người dám gả cho ngươi, sợ còn có người làm văn bảo ngươi có số sát thê nữa a.”
Dương Cảnh Phong vẫn tạm tin lời của nàng nhưng những thứ này vẫn nên mang đến thái y viện kiểm tra lại vẫn tốt hơn. Nữ nhân này xem như cũng có biết chút y lý nhưng vẫn là thiên kim khuê các làm sao thông thạo như thái y được.
“Mạng ngươi cũng đáng giá cho bổn vương lấy?”
Dư thị nghe xong nộ khí xung thiên lập tức mở miệng mắng người: “Dương Cảnh Phong, ngươi đến cùng có phải nam nhân không? Lời như vậy cũng nói ra được với thê tử sao. Trách không được nữ nhân kia mặc kệ thân phận tôn quý khí ngươi đi theo nam nhân khác. Đây gọi là đáng đời, có biết không?”
Hắn lúc nào có nữ nhân trong lòng mà nữ nhân chết tiệt này cứ lặp đi lặp lại mãi thế. Hoàng thất như vậy hắn còn tâm tình nào nghĩ đến chuyện nam nữ tư tình. Chỉ với vài thứ thuốc độc liền làm ra cả cuốn tiểu thuyết xem ra não của nàng hoạt động cũng quá tốt rồi.
“Bổn vương không phải nam nhân thì hôm qua đã không đi cứu ngươi rồi. Còn ở đây hô to gọi nhỏ.” Nói đến đây hắn có chút xấu hổ mà mặt cũng nóng lên không ít. Hắn tuy là lợi dùng nàng cùng Nhạc Xích Vũ nhưng vẫn là có công bế nàng hồi phủ.
Hóa ra người cứu nàng là hắn sao? Hôm qua vốn nghĩ là thuộc hạ của Dương Thiên Phong cứu nàng. Trong mắt nhanh chóng giấu đi sự ngạc nhiên, nàng cứng miệng không thừa nhận: “Vậy thì đã sao, cô nãi nãi là thê tử của ngươi, ngươi cứu cô nãi nãi là chuyện kinh thiên địa nghĩa không lẽ cô nãi nãi còn phải đa tạ ngươi. Bớt hồ ngôn loạn ngữ đi, cô nãi nãi không có tâm trạng cùng ngươi đùa đâu.”
Nữ nhân này... vì sao lúc nào cũng chọc điên hắn như vậy. Phất tay áo bước ra ngoài: “Muốn bạc thì đi theo bổn vương.”
Dư thị nghe vậy mắt sáng long lanh, tất cả nộ khí ném hết ra sau ót nàng chạy như bay theo hắn đến khố phòng.
Trong phòng một mảnh tĩnh lặng, Dương Hoài Phong ở cửa mật thất sau giá sách nhìn theo bóng lưng hai người đi khuất mới thu lại tầm mắt. Hắn lại không như Dương Cảnh Phong hồ nghi lời của Dư thị bởi có một chuyện Dương Cảnh Phong không biết, đó là cá chép.
Xem ra vị biểu đệ kia sớm có tính toán tốt rồi, biết trước hai hoàng đệ nhất định tặng cho hắn hai thứ kia trước khi hắn rời kinh, vừa biết xuất sử độc dược, vừa biết âm thầm ly dán huynh đệ bọn hắn. Như vậy xem ra lời của Dương Thiên Phong kể về đời trước thập phần chính xác rồi.
Bất quá hiện ba huynh đệ bọn hắn trải qua một đời sẽ không trúng kế nữa, kế hoạch của vị biểu đệ kia xem như phá sản rồi. Đời này đừng mong chạm đến một cái móng tay của người trong hoàng thất Kim quốc.
Nói đi cũng phải nói lại, tuy Dư thị tính tình cũng không như những nữ nhân khác nhưng tài của nàng hắn quả khâm phục. Chỉ nhìn một chút liền đoán được ngay. Đó là còn chưa kể nàng có thể khiến tam hoàng đệ của hắn ngày thường nóng nảy lại sẽ có lúc á khẩu nói không nên lời.
Hắn chợp mắt một chút liền ác mộng mà tỉnh. Muốn ra ngoài tản bộ một chút vừa đến cửa mật thất lại thấy Dư thị hùng hùng hổ hổ xông vào. Phi lễ chớ nghe phi lễ chớ nhìn, đáng lẽ hắn nên rời đi. Chỉ là cũng hiếu kỳ muốn xem Dư thị lại kiếm phiền phức gì cho vị hoàng đệ này của hắn, trái lại, thu hoạch ngoài ý muốn.
Nhìn bọn họ nháo cũng rất vui. Đột nhiên lại nhớ thê tử rồi. Có lẽ ngày mai lại phiền vị đệ muội này tính toán sổ sách một phen. Môi mỏng khẽ nhếch lên một nụ cười mỏng, đưa tay cầm bánh, xoay mộc lăn rời đi.
Lòng hiếu kỳ bùng phát không chút nghĩ ngợi nàng vươn tay mở ra. Thứ đầu tiên chính là túi hương của Dương Hoài Phong, nàng cẩn thận lật tới lật lui quan sát xong lại đưa lên mũi ngửi.
Nàng phát hiện bên trong có các loại độc chậm rãi ăn mòn cơ thể nhưng là phải dùng chung với những thứ khác mới có thể kích độc nha. Còn chưa kể bên trong có chút anh túc gây nghiện nữa.
Nàng đặt túi thơm xuống lại mở bọc kế tiếp, bên trong còn có ba bọc nhỏ khác. Lại mở ba bọc nhỏ ra, lá hoa đất từ Miễn Điện mai của Dương Cảnh Phong. Nàng mang lên mũi ngửi từng thứ một, lá bình thường, nhưng hoa cùng đất là có dị vị khác thường. Rõ ràng người trồng cho thêm một ít thủy độc dược vào bên trong để cây hấp thụ nên mới có dị tượng này. Lại nói dược này kết hợp với Miễn Điện mai sẽ tỏa hương thơm ngát.
Cuối cùng chính là mở bọc lão niên mai tửu của Dương Thiên Phong. Mở nắp hủ rượu ra một mùi hương ngọt ngào lan tỏa tận tâm can, bên trong lại không hề có độc.
Dương Cảnh Phong vì sao lại để những thứ này trong phòng? Hắn là muốn hại người nào? Mà bản thân hắn không muốn đế vị, vậy nhất định là...Mắt của Dư thị tỏa sáng như là thập phần khẳng định suy nghĩ của bản thân là chính xác không sai.
Lúc này Dương Cảnh Phong ngửi được mùi rượu đột nhiên lại sợ Dư thị táy máy tay chân, hắn vận xong y phục liền bước ra. Đập vào mi mắt chính là nụ cười gian xảo của Dư thị cùng đồ hắn muốn mang đến thái y viện đã bị nàng mở hết ra.
“Ngươi làm gì? Sau này không có sự cho phép của bổn vương không được phép chạm vào đồ của bổn vương.” Hắn vội bước đến đóng lại nắp hủ rượu rồi bọc lại những thứ kia.
Dư thị hào sảng cười ha hả đặt tay lên vai hắn làm như huynh đệ đã lâu không gặp một dạng: “Ta nói, ngươi cũng thật xấu nha, cư nhiên hạ độc thủ như vậy.”
“Không liên quan đến ngươi.” Dương Cảnh Phong vẫn còn trong tức giận gạt tay Dư thị ra khỏi vai mình, lại tiếp tục thu dọn. Nữ nhân chết tiệt còn dám lẳng lơ như vậy.
Dư thị bĩu môi không để ý đến hành động kia của hắn. Nàng trở về giường tìm một tư thế thoải mái mà ngồi xuống nhìn Dương Cảnh Phong cười híp mắt nói: “Đó là do ngươi, không chuyện làm đi trang tàn tật, nếu không thì nữ nhân ngươi yêu thích cũng sẽ không bị người cướp đi, như vậy ngươi cũng không cần phải hạ độc thủ với tình địch như vậy, ta nói có đúng không?”
Dư thị hắt một hơi cực sảng khoái lại không để ý đến khuôn mặt đã sớm âm hàn của Dương Cảnh Phong mà tiếp tục ba hoa cái viễn tưởng của bản thân: “Đều do ngươi thôi, nếu lúc đầu bảo phụ hoàng bức hôn nàng ta, ta không cần gả cho ngươi, ngươi không cần thú ta lại có được người trong lòng, như vậy có phải quá tốt không.”
Lại lắc đầu thở dài một tiếng: “Ai...nhưng chỉ đối phó với tình địch thôi không cần phải dùng thủ đoạn ngoan độc như vậy. Đến đây cô nãi nãi rộng lượng chỉ ngươi vài chiêu nhất định sẽ thành công.” Hướng Dương Cảnh Phong vẫy vẫy tay, gương mặt của Dư thị cười đến sáng lạn.
Dương Cảnh Phong giận điên người trừng mắt nàng, hận hiện tại không thể xông tới bóp chết nàng ngay lập tức. Đột nhiên trong đầu lóe lên, nàng lặp đi lặp lại câu thủ đoạn độc ác nha. Vậy nghĩa là nàng biết chút gì? Lúc đầu nàng nằn nặc muốn vào thái y viện, lại còn mở miệng giúp nhị hoàng huynh trị liệu.
“Ngươi nói bổn vương biết, ngươi luôn miệng bảo bổn vương dùng thủ đoạn độc ác, vậy liền nói, bổn vương lại độc ác chỗ nào?”
Dư thị khinh bỉ hắn, dám chê nàng đây không biết gì sao. Được được được, nàng cho hắn đại khai nhãn giới. Bước đến bên hắn chỉ vào hủ rượu rồi cầm túi thơm lên giơ giơ trước mặt hắn miệng liên tục đóng mở không ngừng.
“Ngươi đừng tưởng cô nãi nãi không phát hiện thủ đoạn này của ngươi. Tặng rượu không độc nhưng túi thơm lại có vấn đề. Chỉ cần người ngửi uống rượu này thì độc trong túi thơm sẽ dần dần phát tác. Đó là còn chưa kể hoa mai này nha, đây là có chứa chất kích độc phát nhanh hơn. Ngươi cũng quá ngoan rồi, cư nhiên dùng độc dược dưỡng mai hại người. Thế nào, dám bảo cô nãi nãi nói không đúng đi.”
Dương Cảnh Phong trợn to mắt như không thể tin nhìn Dư thị, rất lâu hắn mới lắp bắp hỏi: “Ngươi...ngươi xác định?” Hóa ra tất cả quả trình chính là như vậy. Hèn gì hắn mang rượu cho hết người này đến người kia thử đều không có chút vấn đề gì. Nguyên lai cả ba thứ hợp lại mới chính là dẫn đến tình trạng hiện tại của đại hoàng huynh.
Dư thị đắc ý chắc chắn gật đầu: “Ta còn biết ngươi sẽ mang tình địch đi ăn cá chép hay thứ gì đó làm từ cam thảo khiến cho hắn tàn phế, vô tử cùng chịu thống khổ dằn vặt sống không bằng chết nữa a.” Đám người hoàng thất không ai tốt cả, tên này xem như vậy thôi cũng không nên day vào. Chỉ cần hắn không trang tàn tật nữa lập tức bảo hắn hưu nàng. Ai biểu thế giới này không cho phép nàng ném hưu thư vào mặt hắn.
Thấy Dương Cảnh Phong đứng hình không đáp được lời nào, Dư thị lay lay vai hắn gọi vài tiếng: “Uy uy, ngươi làm sao, sẽ không phải bị ta phát hiện bí mật mà giết ta diệt khẩu chứ?” Đương nhiên nói là như vậy nhưng nàng vẫn sợ nha, thế nên bồi thêm: “Cô nãi nãi nói cho ngươi biết, nếu ta sống ngươi vẫn còn mặt mũi, nếu ta chết đi sẽ không người dám gả cho ngươi, sợ còn có người làm văn bảo ngươi có số sát thê nữa a.”
Dương Cảnh Phong vẫn tạm tin lời của nàng nhưng những thứ này vẫn nên mang đến thái y viện kiểm tra lại vẫn tốt hơn. Nữ nhân này xem như cũng có biết chút y lý nhưng vẫn là thiên kim khuê các làm sao thông thạo như thái y được.
“Mạng ngươi cũng đáng giá cho bổn vương lấy?”
Dư thị nghe xong nộ khí xung thiên lập tức mở miệng mắng người: “Dương Cảnh Phong, ngươi đến cùng có phải nam nhân không? Lời như vậy cũng nói ra được với thê tử sao. Trách không được nữ nhân kia mặc kệ thân phận tôn quý khí ngươi đi theo nam nhân khác. Đây gọi là đáng đời, có biết không?”
Hắn lúc nào có nữ nhân trong lòng mà nữ nhân chết tiệt này cứ lặp đi lặp lại mãi thế. Hoàng thất như vậy hắn còn tâm tình nào nghĩ đến chuyện nam nữ tư tình. Chỉ với vài thứ thuốc độc liền làm ra cả cuốn tiểu thuyết xem ra não của nàng hoạt động cũng quá tốt rồi.
“Bổn vương không phải nam nhân thì hôm qua đã không đi cứu ngươi rồi. Còn ở đây hô to gọi nhỏ.” Nói đến đây hắn có chút xấu hổ mà mặt cũng nóng lên không ít. Hắn tuy là lợi dùng nàng cùng Nhạc Xích Vũ nhưng vẫn là có công bế nàng hồi phủ.
Hóa ra người cứu nàng là hắn sao? Hôm qua vốn nghĩ là thuộc hạ của Dương Thiên Phong cứu nàng. Trong mắt nhanh chóng giấu đi sự ngạc nhiên, nàng cứng miệng không thừa nhận: “Vậy thì đã sao, cô nãi nãi là thê tử của ngươi, ngươi cứu cô nãi nãi là chuyện kinh thiên địa nghĩa không lẽ cô nãi nãi còn phải đa tạ ngươi. Bớt hồ ngôn loạn ngữ đi, cô nãi nãi không có tâm trạng cùng ngươi đùa đâu.”
Nữ nhân này... vì sao lúc nào cũng chọc điên hắn như vậy. Phất tay áo bước ra ngoài: “Muốn bạc thì đi theo bổn vương.”
Dư thị nghe vậy mắt sáng long lanh, tất cả nộ khí ném hết ra sau ót nàng chạy như bay theo hắn đến khố phòng.
Trong phòng một mảnh tĩnh lặng, Dương Hoài Phong ở cửa mật thất sau giá sách nhìn theo bóng lưng hai người đi khuất mới thu lại tầm mắt. Hắn lại không như Dương Cảnh Phong hồ nghi lời của Dư thị bởi có một chuyện Dương Cảnh Phong không biết, đó là cá chép.
Xem ra vị biểu đệ kia sớm có tính toán tốt rồi, biết trước hai hoàng đệ nhất định tặng cho hắn hai thứ kia trước khi hắn rời kinh, vừa biết xuất sử độc dược, vừa biết âm thầm ly dán huynh đệ bọn hắn. Như vậy xem ra lời của Dương Thiên Phong kể về đời trước thập phần chính xác rồi.
Bất quá hiện ba huynh đệ bọn hắn trải qua một đời sẽ không trúng kế nữa, kế hoạch của vị biểu đệ kia xem như phá sản rồi. Đời này đừng mong chạm đến một cái móng tay của người trong hoàng thất Kim quốc.
Nói đi cũng phải nói lại, tuy Dư thị tính tình cũng không như những nữ nhân khác nhưng tài của nàng hắn quả khâm phục. Chỉ nhìn một chút liền đoán được ngay. Đó là còn chưa kể nàng có thể khiến tam hoàng đệ của hắn ngày thường nóng nảy lại sẽ có lúc á khẩu nói không nên lời.
Hắn chợp mắt một chút liền ác mộng mà tỉnh. Muốn ra ngoài tản bộ một chút vừa đến cửa mật thất lại thấy Dư thị hùng hùng hổ hổ xông vào. Phi lễ chớ nghe phi lễ chớ nhìn, đáng lẽ hắn nên rời đi. Chỉ là cũng hiếu kỳ muốn xem Dư thị lại kiếm phiền phức gì cho vị hoàng đệ này của hắn, trái lại, thu hoạch ngoài ý muốn.
Nhìn bọn họ nháo cũng rất vui. Đột nhiên lại nhớ thê tử rồi. Có lẽ ngày mai lại phiền vị đệ muội này tính toán sổ sách một phen. Môi mỏng khẽ nhếch lên một nụ cười mỏng, đưa tay cầm bánh, xoay mộc lăn rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook