Công Chúa Hòa Thân
-
Chương 34: Giữa đường mai phục
Lại qua đi một đêm, sáng hôm nay không tiến cung thỉnh an như mọi khi, Dương Thiên Phong cho người đến cung truyền báo Thiệu Khánh hậu rằng muốn cùng Nhạc Xích Vũ ra ngoài thành dạo vài ngày.
Lúc Nhạc Xích Vũ nghe xong tin tức này có chút không dám tin nhìn Trạch Nghiễm và cũng nhận được xác nhận hệt như vậy. Dương Thiên Phong cũng nộp đủ số lượng rồi nàng cũng không thể tiếp tục làm khó hắn.
Cứ thế, dùng qua điểm tâm, cả hai cùng leo lên xe ngựa tiến ra khỏi Kim đô. Thời gian qua đi cũng lâu, mà Dương Thiên Phong ngồi trên xe ngựa cười híp mắt chỉ lắc trống. Nhạc Xích Vũ ngạc nhiên nhìn mối nối trên trống lắc nói không nên lời.
Đời trước, hắn cũng đến Ngạn quốc mang cái trống lắc hệt như vậy đến tìm nàng. Tất cả mối nối đều y hệt như vậy, hắn bảo là do chính tay hắn sửa lại.
Qua một hồi, nàng mới mở miệng hỏi: “Tướng công, cái trống lắc này là chàng sửa lại?”
Dương Thiên Phong ngây ngô gật mạnh đầu: “Hôm đó nương tử làm hỏng ta mới sửa lại a.” Mắt hắn đảo lên đám mụn nước trên mặt của thê tử đầu thỏa mãn cười.
Hôm qua tử huyết cũng nhạt đi không ít, xem ra cũng sắp bài trừ hết độc rồi. Phải nhanh chóng giải quyết chuyện của bản thân đợi khi độc của nàng giải trừ triệt để hắn liền cùng nàng nói sự thật.
“Là Trạch Nghiễm dạy?” Nhạc Xích Vũ hồ nghi hỏi, một ngốc tử làm sao biết cái này a.
Dương Thiên Phong còn chưa kịp mở miệng trả lời thì bên ngoài đột nhiên xe ngựa mạnh dừng lại khiến thân người của thê tử ngã xuống đất. Ngay thời khắc khi hắn nhanh chóng ôm lấy nàng kéo vào lòng mình miệng cũng không quên hô: “Nương tử nương tử, ta sợ quá.”
Thế nhưng lúc này, ánh mắt cũng thần sắc của hắn không hề có chút sợ hãi mà dị thường trấn định. Mắt nhìn qua khe hở ở tầm màn bên cửa sổ quan sát huống trạng bên ngoài.
Nhạc Xích Vũ trong hoảng loạn cũng không có tâm tình để ý quá nhiều thứ như vậy. Tiếng binh khí va chạm vào nhau truyền vào trong tai của nàng khiến thân thể mạnh run lên không kiềm nén được.
Nàng tự trấn định bản thân để trấn an sỏa trượng phu đang luôn miệng kêu sợ bên cạnh. Đột nhiên âm thanh bên ngoài lại tĩnh lặng đến dị thường. Nàng vươn tay vỗ vỗ lưng của sỏa trượng phu, mềm mỏng dụ dỗ: “Không sao không sao, bên ngoài có Trạch Nghiễm.” Vì sao lại có thích khách? Vì sao lại đối với một ngốc tử không hề có sức uy hiếp mà hạ thủ? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nguyên nhân mục đích lại nằm ở nơi nào?
Đột nhiên ở cửa mã xa, một hắc y nhân trợn to con mắt ngã nhào vào, trên ngực còn có một mảnh máu đỏ tươi đang ồ ồ chảy không ngừng. Trong phút chốc không khí trong mã xa tanh tưởi cực kỳ khó ngửi.
“Ô ô...nương tử nương tử, bọn họ giết người, giết người.” Dương Thiên Phong vẫn một bên gào thét như thể rất sợ, sợ đám hắc y nhân không biết hắn đang hoảng loạn. Mắt hắn lại tĩnh lặng quan sát hắc y nhân kia.
Nhạc Xích Vũ hoảng hồn ôm chặt lấy sỏa trượng phu, giờ phút này đây nàng mới là người cần được bảo vệ, tuyệt không phải sỏa trượng phu. Nhìn thấy hắc y nhân trước mắt nàng nhớ lại đại họa của Ngạn quốc năm đó, khắp hoàng cung toàn là máu, không khí cũng như lúc này vậy khiến người sợ hãi ghét bỏ.
Nàng hoảng loạn chạy khắp nơi tìm phu thê Dương Thiên An, chỉ là còn chưa tới đã bị cơn đau khắp người khống chế. Chân không vững ngã nhào lên đám xác chết của cung nhân vẫn còn chảy máu kia, không bao lâu liền đoạn khí.
Còn chưa kịp mở miệng đã thấy Dương Thiên Phong ôm chặt nàng ngã nhào sang một bên: “Nương tử nương tử, ô ô...đau quá, đau quá.”
Nhạc Xích Vũ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy ở trên đỉnh mã xa có trường kiếm đâm xuyên qua. Trường kiếm đâm đến một đoạn lật một cái, mã xa nổ tung. Đỉnh cùng xa bích đều vỡ nát thành một đống đổ nát văng ra xa.
E ngại thê tử hoảng loạn, Dương Thiên Phong ôm lấy nàng, ghìm mặt nàng vào ngực mình không để nàng nhìn thấy cảnh xác chết chống chất kia. Nhạc Xích Vũ lâm vào trong sợ hãi cũng chôn mặt run rẫy nép sát người sỏa trượng phu, rất sợ bản thân sẽ nhìn thấy thứ không nên thấy.
Dương Thiên Phong dùng một tay ôm chặt lấy thê tử, một tay vung mạnh lên, khiến hắc y nhân vừa phá mã xa kia nhận ngay một phi tiêu ngay ngực mà ngã xuống chết.
Ưng mâu tinh anh của Dương Thiên Phong chợt lóe, đồng tử chuyển đảo qua cảnh xung quanh. Trạch Nghiễm cùng ám vệ hắn bày bố bị dẫn đi nhất định còn một đoàn thích khách phía sau. Nếu hắn đã xuất thủ, vậy liền tuyệt không để tên nào sống sót trở về báo cáo.
Còn không để hắn nghĩ ngợi thêm, tứ phía xuất hiện hơn mười hắc y nhân. Tay cầm trường kiếm sắt khí đằng đằng, chỉ là trong mắt của bọn họ có chút kinh ngạc. Có lẽ đoán không ra Xương vương làm ngốc tử năm năm cư nhiên là giả.
Khóe miệng của Dương Thiên Phong cong lên, phàm là kẻ phát hiện ra bí mật của hắn đều không được phép toàn mạng trở ra. Hắn chỉ ngồi một chỗ ôm lấy thê tử không hề di động. Tay cầm lên trường kiếm của hắc y nhân vừa chết chuẩn bị đối phó lại thấy được thê tử muốn xoay đầu.
Nhạc Xích Vũ nghe được bên ngoài không còn âm thanh liền sụt sịt hít mũi. Giờ không phải lúc nàng yếu đuối, nàng còn nhiệm vụ trấn an sỏa trượng phu. Không thể để hắn một lần nữa vì cứu nàng mà chết được.
Chỉ là còn chưa kịp làm gì đã nghe Dương Thiên Phong hô to: “Ô ô...Trạch Nghiễm ngươi đến thật đúng lúc mau bắt hết đám người này đi, bọn hắn đáng sợ quá, thật đáng sợ.” Tay của sỏa trượng phu lại ôm chặt nàng một phần, ghìm chặt đầu của nàng.
Kỳ thực, lúc này Trạch Nghiễm nào ở, DươngThiên Phong chỉ muốn gạt thê tử mà thôi. Hắn không để nàng nhìn thấy cảnh trước mắt, càng không muốn hơn chính là để nàng phát hiện hắn giả ngốc. Dù gì hiện tại tâm nàng cũng là muốn rời khỏi hắn, trước tiên vẫn khoan tiết lộ.
Hắc y nhân đồng loạt lao đến, Dương Thiên Phong dùng trường kiếm chống đỡ. Tiếng binh khí giao qua cận cận truyền đến tai của Nhạc Xích Vũ. Nàng chỉ nghĩ là Trạch Nghiễm đứng trước cản kiếm mà thôi. Chỉ dù thân thể của sỏa trượng phu lay động nàng cũng cho là do hắn sợ.
Qua một hồi đám hắc y nhân cũng bị đánh chết. Dương Thiên Phong vứt bỏ trường kiếm ôm chặt thê tử khóc lóc kêu ca: “Ô ô… nương tử nương tử, Trạch Nghiễm để đám người xấu này đánh ta.”
Nhạc Xích Vũ nghe vậy cũng quên cả đang sợ hãi khóc mà mạnh ngẩng đầu. Nàng chỉ thấy được lưng của sỏa trượng phu bị chém một kiếm dài, máu vẫn còn đang chảy. Nàng vội vàng nhìn quay khẩn cấp hỏi: “Trạch Nghiễm đâu?”
“Hắn đuổi theo hắc y nhân rồi.” Dương Thiên Phong vẫn còn ở bên này khóc đến đỏ cả mặt mày: “Nương tử nương tử, ta đau quá ô ô...đau quá…”
Nhạc Xích Vũ rời khỏi vòng ôm của hắn vừa định giúp hắn xem vết thương đã thấy Trạch Nghiễm cả người nhuốm đầy máu thở hồng hộc trở về. Đương nhiên máu đó không phải của hắn.
“Mau, vương gia bị thương rồi, chúng ta cấp tốc hồi phủ trước.”
Trạch Nghiễm nhận được mệnh lệnh cũng không nói gì thêm, lập tức dùng ngựa hộ tống hai người hồi phủ. Hắn ngồi một con ngựa kéo một con ngựa khác hồi Kim đô. Dương Thiên Phong ngồi trên ngựa ôm chặt thê tử ánh mắt lạnh như băng nhìn đống thi thể ở phía sau. Trong đầu đã có quyết định.
Lúc Nhạc Xích Vũ nghe xong tin tức này có chút không dám tin nhìn Trạch Nghiễm và cũng nhận được xác nhận hệt như vậy. Dương Thiên Phong cũng nộp đủ số lượng rồi nàng cũng không thể tiếp tục làm khó hắn.
Cứ thế, dùng qua điểm tâm, cả hai cùng leo lên xe ngựa tiến ra khỏi Kim đô. Thời gian qua đi cũng lâu, mà Dương Thiên Phong ngồi trên xe ngựa cười híp mắt chỉ lắc trống. Nhạc Xích Vũ ngạc nhiên nhìn mối nối trên trống lắc nói không nên lời.
Đời trước, hắn cũng đến Ngạn quốc mang cái trống lắc hệt như vậy đến tìm nàng. Tất cả mối nối đều y hệt như vậy, hắn bảo là do chính tay hắn sửa lại.
Qua một hồi, nàng mới mở miệng hỏi: “Tướng công, cái trống lắc này là chàng sửa lại?”
Dương Thiên Phong ngây ngô gật mạnh đầu: “Hôm đó nương tử làm hỏng ta mới sửa lại a.” Mắt hắn đảo lên đám mụn nước trên mặt của thê tử đầu thỏa mãn cười.
Hôm qua tử huyết cũng nhạt đi không ít, xem ra cũng sắp bài trừ hết độc rồi. Phải nhanh chóng giải quyết chuyện của bản thân đợi khi độc của nàng giải trừ triệt để hắn liền cùng nàng nói sự thật.
“Là Trạch Nghiễm dạy?” Nhạc Xích Vũ hồ nghi hỏi, một ngốc tử làm sao biết cái này a.
Dương Thiên Phong còn chưa kịp mở miệng trả lời thì bên ngoài đột nhiên xe ngựa mạnh dừng lại khiến thân người của thê tử ngã xuống đất. Ngay thời khắc khi hắn nhanh chóng ôm lấy nàng kéo vào lòng mình miệng cũng không quên hô: “Nương tử nương tử, ta sợ quá.”
Thế nhưng lúc này, ánh mắt cũng thần sắc của hắn không hề có chút sợ hãi mà dị thường trấn định. Mắt nhìn qua khe hở ở tầm màn bên cửa sổ quan sát huống trạng bên ngoài.
Nhạc Xích Vũ trong hoảng loạn cũng không có tâm tình để ý quá nhiều thứ như vậy. Tiếng binh khí va chạm vào nhau truyền vào trong tai của nàng khiến thân thể mạnh run lên không kiềm nén được.
Nàng tự trấn định bản thân để trấn an sỏa trượng phu đang luôn miệng kêu sợ bên cạnh. Đột nhiên âm thanh bên ngoài lại tĩnh lặng đến dị thường. Nàng vươn tay vỗ vỗ lưng của sỏa trượng phu, mềm mỏng dụ dỗ: “Không sao không sao, bên ngoài có Trạch Nghiễm.” Vì sao lại có thích khách? Vì sao lại đối với một ngốc tử không hề có sức uy hiếp mà hạ thủ? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nguyên nhân mục đích lại nằm ở nơi nào?
Đột nhiên ở cửa mã xa, một hắc y nhân trợn to con mắt ngã nhào vào, trên ngực còn có một mảnh máu đỏ tươi đang ồ ồ chảy không ngừng. Trong phút chốc không khí trong mã xa tanh tưởi cực kỳ khó ngửi.
“Ô ô...nương tử nương tử, bọn họ giết người, giết người.” Dương Thiên Phong vẫn một bên gào thét như thể rất sợ, sợ đám hắc y nhân không biết hắn đang hoảng loạn. Mắt hắn lại tĩnh lặng quan sát hắc y nhân kia.
Nhạc Xích Vũ hoảng hồn ôm chặt lấy sỏa trượng phu, giờ phút này đây nàng mới là người cần được bảo vệ, tuyệt không phải sỏa trượng phu. Nhìn thấy hắc y nhân trước mắt nàng nhớ lại đại họa của Ngạn quốc năm đó, khắp hoàng cung toàn là máu, không khí cũng như lúc này vậy khiến người sợ hãi ghét bỏ.
Nàng hoảng loạn chạy khắp nơi tìm phu thê Dương Thiên An, chỉ là còn chưa tới đã bị cơn đau khắp người khống chế. Chân không vững ngã nhào lên đám xác chết của cung nhân vẫn còn chảy máu kia, không bao lâu liền đoạn khí.
Còn chưa kịp mở miệng đã thấy Dương Thiên Phong ôm chặt nàng ngã nhào sang một bên: “Nương tử nương tử, ô ô...đau quá, đau quá.”
Nhạc Xích Vũ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy ở trên đỉnh mã xa có trường kiếm đâm xuyên qua. Trường kiếm đâm đến một đoạn lật một cái, mã xa nổ tung. Đỉnh cùng xa bích đều vỡ nát thành một đống đổ nát văng ra xa.
E ngại thê tử hoảng loạn, Dương Thiên Phong ôm lấy nàng, ghìm mặt nàng vào ngực mình không để nàng nhìn thấy cảnh xác chết chống chất kia. Nhạc Xích Vũ lâm vào trong sợ hãi cũng chôn mặt run rẫy nép sát người sỏa trượng phu, rất sợ bản thân sẽ nhìn thấy thứ không nên thấy.
Dương Thiên Phong dùng một tay ôm chặt lấy thê tử, một tay vung mạnh lên, khiến hắc y nhân vừa phá mã xa kia nhận ngay một phi tiêu ngay ngực mà ngã xuống chết.
Ưng mâu tinh anh của Dương Thiên Phong chợt lóe, đồng tử chuyển đảo qua cảnh xung quanh. Trạch Nghiễm cùng ám vệ hắn bày bố bị dẫn đi nhất định còn một đoàn thích khách phía sau. Nếu hắn đã xuất thủ, vậy liền tuyệt không để tên nào sống sót trở về báo cáo.
Còn không để hắn nghĩ ngợi thêm, tứ phía xuất hiện hơn mười hắc y nhân. Tay cầm trường kiếm sắt khí đằng đằng, chỉ là trong mắt của bọn họ có chút kinh ngạc. Có lẽ đoán không ra Xương vương làm ngốc tử năm năm cư nhiên là giả.
Khóe miệng của Dương Thiên Phong cong lên, phàm là kẻ phát hiện ra bí mật của hắn đều không được phép toàn mạng trở ra. Hắn chỉ ngồi một chỗ ôm lấy thê tử không hề di động. Tay cầm lên trường kiếm của hắc y nhân vừa chết chuẩn bị đối phó lại thấy được thê tử muốn xoay đầu.
Nhạc Xích Vũ nghe được bên ngoài không còn âm thanh liền sụt sịt hít mũi. Giờ không phải lúc nàng yếu đuối, nàng còn nhiệm vụ trấn an sỏa trượng phu. Không thể để hắn một lần nữa vì cứu nàng mà chết được.
Chỉ là còn chưa kịp làm gì đã nghe Dương Thiên Phong hô to: “Ô ô...Trạch Nghiễm ngươi đến thật đúng lúc mau bắt hết đám người này đi, bọn hắn đáng sợ quá, thật đáng sợ.” Tay của sỏa trượng phu lại ôm chặt nàng một phần, ghìm chặt đầu của nàng.
Kỳ thực, lúc này Trạch Nghiễm nào ở, DươngThiên Phong chỉ muốn gạt thê tử mà thôi. Hắn không để nàng nhìn thấy cảnh trước mắt, càng không muốn hơn chính là để nàng phát hiện hắn giả ngốc. Dù gì hiện tại tâm nàng cũng là muốn rời khỏi hắn, trước tiên vẫn khoan tiết lộ.
Hắc y nhân đồng loạt lao đến, Dương Thiên Phong dùng trường kiếm chống đỡ. Tiếng binh khí giao qua cận cận truyền đến tai của Nhạc Xích Vũ. Nàng chỉ nghĩ là Trạch Nghiễm đứng trước cản kiếm mà thôi. Chỉ dù thân thể của sỏa trượng phu lay động nàng cũng cho là do hắn sợ.
Qua một hồi đám hắc y nhân cũng bị đánh chết. Dương Thiên Phong vứt bỏ trường kiếm ôm chặt thê tử khóc lóc kêu ca: “Ô ô… nương tử nương tử, Trạch Nghiễm để đám người xấu này đánh ta.”
Nhạc Xích Vũ nghe vậy cũng quên cả đang sợ hãi khóc mà mạnh ngẩng đầu. Nàng chỉ thấy được lưng của sỏa trượng phu bị chém một kiếm dài, máu vẫn còn đang chảy. Nàng vội vàng nhìn quay khẩn cấp hỏi: “Trạch Nghiễm đâu?”
“Hắn đuổi theo hắc y nhân rồi.” Dương Thiên Phong vẫn còn ở bên này khóc đến đỏ cả mặt mày: “Nương tử nương tử, ta đau quá ô ô...đau quá…”
Nhạc Xích Vũ rời khỏi vòng ôm của hắn vừa định giúp hắn xem vết thương đã thấy Trạch Nghiễm cả người nhuốm đầy máu thở hồng hộc trở về. Đương nhiên máu đó không phải của hắn.
“Mau, vương gia bị thương rồi, chúng ta cấp tốc hồi phủ trước.”
Trạch Nghiễm nhận được mệnh lệnh cũng không nói gì thêm, lập tức dùng ngựa hộ tống hai người hồi phủ. Hắn ngồi một con ngựa kéo một con ngựa khác hồi Kim đô. Dương Thiên Phong ngồi trên ngựa ôm chặt thê tử ánh mắt lạnh như băng nhìn đống thi thể ở phía sau. Trong đầu đã có quyết định.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook