Công Chúa Đón Dâu
-
Chương 75: Rừng Hắc Ám (Tứ)
"Ca ca!" Ngay tại thời điểm Đản Đản cùng Ngu Hoàng đều ở đây ngẩn ra, Cầu Cầu " Miêu Miêu" cất lời liền nhào vào lòng đại quái vật.
Nói tới đại quái vật này, cũng là toàn thân lông xù, Đản Đản so với Ngu Hoàng thấp hơn nửa đầu, Ngu Hoàng so với đại quái vật thấp hơn nửa đầu, nhưng lúc đó hai người lại ngồi dưới đất, dựa vào đại quái vật cường tráng thân hình tròn vo béo mập đủ để cho trước mắt hai người có cảm giác như cảnh tượng đào núi lấp biển.
"Ai? Ca ca sao?!" Đản Đản tỉnh hồn lại, "Nha! Ca ca ngươi thật cao!"
"Các ngươi đừng sợ! Ca ca sẽ không làm thương tổn các ngươi! Ca ca khi còn bé cũng từng được con người cứu!" Cầu Cầu miêu miêu nói.
"A a! Xin chào! Ta tên là Đản Đản, nàng ấy là Ngu Hoàng!" Đản Đản.
"Ta gọi là Suất Suất! Cám ơn ngươi cứu em gái ta." Suất Suất nói. (Suất Suất QT dịch là: đẹp trai đẹp trai haha)
"Không cần cám ơn! Ta là đại phu, như thế nào lại thấy chết mà không cứu! A a!" Đản Đản cười nói, "Ách... Suất ca ca, chúng ta là làm sao lại đến nơi này?"
"Ngươi còn nói sao! Các ngươi thật là lớn gan, lại chạy tới địa giới thực trùng thảo, nếu không phải Cầu Cầu kịp thời thông báo với ta cùng bằng hữu, các ngươi đã sớm mất mạng!" Suất Suất.
"Hì hì! Chúng ta cũng không biết đường, đi tới đó dĩ nhiên cũng không biết nguy hiểm, nhưng mà các ngươi rất lợi hại a! Nếu không thì làm thế nào cứu được chúng ta chứ!" Đản Đản.
"Không phải chúng ta lợi hại, mà là các ngươi may mắn, buội cây bắt các ngươi kia chẳng qua là còn nhỏ tuổi, vóc người không tính lớn, kinh nghiệm cũng không đủ, nếu là đụng phải cây lớn, chúng ta dù có nhiều Mao Cầu Quái hơn nữa cũng không phải là đối thủ!" Suất Suất.
"A?! Kinh khủng như vậy sao!... Chúng ta chỉ là muốn đi ra khỏi đây! Thế nào lại gặp nhiều thứ quái gỡ như vậy chứ!" Đản Đản ủy khuất nói.
"... Ngươi cũng đừng khổ sở, ta hỏi qua tộc trưởng, các ngươi rất ít người tiến vào rừng rậm, vào đây đa số cũng không tổn thương chúng ta, còn có người đã cứu chúng ta, cho nên chúng ta sẽ đem các ngươi rời khỏi đây!" Suất Suất.
" Thật chứ! Quá tốt! Chúng ta cuối cùng cũng có cứu nhân!" Đản Đản kích động một chút ôm "một con gấu bông" Suất Suất.
"Ách... Đản Đản, ta có chuyện còn muốn hỏi ngươi..." Suất Suất.
"Chuyện gì? Cứ hỏi!" Đản Đản cười ha hả nói.
"Ngươi có phải thuật sĩ hay không a?" Suất Suất.
"Ta? Ta chẳng qua là một đại phu, ta không phải thuật sĩ!" Đản Đản.
"Vậy ngươi làm sao nghe hiểu chúng ta nói chuyện chứ? Tổ tiên chúng ta từng là thần thú của một vài tiên gia thuật sĩ, cho nên chỉ có thuật sĩ có thể cùng chúng ta trò chuyện." Suất Suất.
"Ngô... Ta cũng không biết, ta chỉ biết là ta từ nhỏ là có thể nghe hiểu tiếng động vật, hơn nữa ta còn có thể nhìn thấy quỷ đó nha!" Đản Đản kiêu ngạo nói.
Đản Đản có năng lực này, trừ Huyễn Linh Địa tin tưởng, chỉ sợ cũng chỉ có động vật nhỏ cùng có quỷ tin y thôi, cho nên, lúc này Đản Đản cho là loại năng lực này là đáng giá kiêu ngạo cùng khoe khoang. Ngu Hoàng ở một bên từ đầu đến cuối theo dõi lời nói Đản Đản suy đoán nội dung câu chuyện của bọn họ, đại ý cũng có thể lãnh hội hơn nửa, đang xác định mình có thể được rời khỏi rừng rậm nổi lo lắng trong lòng cũng thoáng buông lỏng xuống.
" Ừ, có thể ngươi sinh ra đã có loại thiên phú này đi! Không nói những thứ này, các ngươi ở nơi này nghỉ ngơi đi, ngày mai ta liền cùng mấy huynh đệ mang các ngươi đi ra ngoài." Suất Suất vừa nói liền cùng Cầu Cầu rời đi.
Thứ hai ngày, Đản Đản cùng Ngu Hoàng sau khi ăn uống nghĩ ngơi liền cùng vài Mao Cầu Quái lên đường, Cầu Cầu rất không muốn rời Đản Đản, muốn đi theo cùng nhau, Suất Suất cũng chỉ có thể đáp ứng. Dọc theo đường đi, Ngu Hoàng yên lặng không nói chỉ đi theo, trong lòng chẳng qua là đang tính toán chiến sự ở Chu Tước Chí Quốc, mà Đản Đản cùng Cầu Cầu chính là vừa nói vừa cười bước đi, Cầu Cầu cơ hồ đem hết chuyện nàng* biết có liên quan đến rừng rậm tất cả đều nói cho Đản Đản, khiến cho kẻ cả ngày chỉ biết ăn như Đản Đản mở rộng tầm mắt. Hóa ra những con nhện lớn kia là ăn trái cây, thực vật ở đây lại là loài ăn thịt, lúc ấy y cùng Ngu Hoàng nếu đi theo đường có nhện có lẽ còn không có chuyện, chỉ cần cẩn thận bò cạp cùng mãng xà và một chút mê trận là được, bất quá nói thật là, những thứ này các nàng cũng không có đối phó được =.="".
(*: nãy Suất Suất đã nói Cầu Cầu là em gái nên sẽ gọi là nàng)
Rừng rậm rất lớn, đi tới dừng lui một chút giằng co cũng hai ngày mới đi ra khỏi nơi tràn đầy rắn chuột, đi tới trung tâm khu rừngthời gian này, mọi người không biết bao nhiêu lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Giống như là gặp phải một bầy Bò cạp chằn chịt, cùng với gặp Mãng Xà Hồng Hoa to hơn cả vòng eo, còn có Đại Phi Điệp có thể làm hôn mê, buổi tối bị Hồng Mao Kiêu tập kích... Tóm lại mạo hiểm kích thích cực kỳ, Đản Đản liền một mực ồn ào đòi sau khi rời khỏi đây muốn viết một bản truyện truyền kỳ ghi chép những thứ này.
Mao Cầu Quái một đường hộ tống Đản Đản cùng Ngu Hoàng đến chỗ này cũng coi là bình an vô sự, tuy nói lúc chiến đấu khó tránh khỏi bị thương thậm chí có lúc cận kề sinh tử, nhưng có Đản Đản một thần y như vậy ở bên nên mọi người coi như được cứu, vì vậy, mọi người có thể nói là nâng đở lẫn nhau một đường đi tới trung tâm khu rừng. Đến nơi này, hình dáng độc trùng độc thảo bắt đầu trở nên bình thường, độc tính cũng nhỏ hơn cơ hồ như không có, chẳng qua là thứ khiến tất cả mọi người nhức đầu chính là phần tiếp theo phải gặp—— mê trận.
Đản Đản ở thời đểm Tư Vực học tập Phi Hoa Mê Trận cũng vô tình hay hữu ý nhìn một chút, bao nhiêu coi như là ba chân mèo quào, chẳng qua là, mê trận nơi này hơn phân nửa đã hoang phế, phá hư, có chỉ thể biến thành mê trận phổ thông, nhiều nhất khiến cho người bị lạc phương hướng, cũng có thể là lại trở thành đại hung đại ác tử trận, cho nên mọi người ước chừng bị kẹt tại chỗ ba ngày.
Thử các phương hướng cũng không được, mãi cho đến khi mọi người không còn kiên nhẫn, quyết định đốn cây mà đi. Mê trận trong rừng rậm đa số đều là dựa vào cây, cho nên, mọi người liền dứt khoát đem cây chém đi, vì vậy, kế này vừa ra, mọi người quả thật bình an đi một đoạn đường. Nhưng là không nghĩ tới là, có trận pháp bởi vì mất đi mấy cây làm thăng bằng trong trận pháp mà trở thành tử cục.
Ngay sau lúc Cầu Cầu quơ múa móng vuốt sắc bén chém ngã đại thụ trước mắt, vốn là rừng cây yên tĩnh lập tức dâng lên sương mù dày đặc, âm phong nổi lên bốn phía, Đản Đản bị sợ chân run lẩy bẩy, Ngu Hoàng cũng là lòng vẫn còn sợ hãi gợi lên một trăm hai mươi phân cảnh giác, Mao Cầu Quái Môn lập tức nhất trí đối ngoại, đem Đản Đản cùng Ngu Hoàng bao vây vào giữa vễnh tai cảnh giác hết thảy chung quanh.
Chẳng qua là, sương mù dày đặc che đậy tầm mắt mọi người, trong khoảnh khắc khiến cho người ta thật không biết làm sao bình tĩnh. Không tới thời gian một nữa chén trà, sương mù dày đặc dần dần bị một loại thanh âm khàn khàn mà thê lương tách ra. Đợi đến khi sương mù dày đặc tản ra, hiện ra ở trước mắt mọi người, lại là một cảnh tượng hết sức sợ hãi, phải nói là thần kinh vốn căng thẳng trở nên hơn khẩn trương, tựa hồ nếu kéo tiếp ra thì phải đứt mất~~!!.
- ------------------------------------------
Nói tới đại quái vật này, cũng là toàn thân lông xù, Đản Đản so với Ngu Hoàng thấp hơn nửa đầu, Ngu Hoàng so với đại quái vật thấp hơn nửa đầu, nhưng lúc đó hai người lại ngồi dưới đất, dựa vào đại quái vật cường tráng thân hình tròn vo béo mập đủ để cho trước mắt hai người có cảm giác như cảnh tượng đào núi lấp biển.
"Ai? Ca ca sao?!" Đản Đản tỉnh hồn lại, "Nha! Ca ca ngươi thật cao!"
"Các ngươi đừng sợ! Ca ca sẽ không làm thương tổn các ngươi! Ca ca khi còn bé cũng từng được con người cứu!" Cầu Cầu miêu miêu nói.
"A a! Xin chào! Ta tên là Đản Đản, nàng ấy là Ngu Hoàng!" Đản Đản.
"Ta gọi là Suất Suất! Cám ơn ngươi cứu em gái ta." Suất Suất nói. (Suất Suất QT dịch là: đẹp trai đẹp trai haha)
"Không cần cám ơn! Ta là đại phu, như thế nào lại thấy chết mà không cứu! A a!" Đản Đản cười nói, "Ách... Suất ca ca, chúng ta là làm sao lại đến nơi này?"
"Ngươi còn nói sao! Các ngươi thật là lớn gan, lại chạy tới địa giới thực trùng thảo, nếu không phải Cầu Cầu kịp thời thông báo với ta cùng bằng hữu, các ngươi đã sớm mất mạng!" Suất Suất.
"Hì hì! Chúng ta cũng không biết đường, đi tới đó dĩ nhiên cũng không biết nguy hiểm, nhưng mà các ngươi rất lợi hại a! Nếu không thì làm thế nào cứu được chúng ta chứ!" Đản Đản.
"Không phải chúng ta lợi hại, mà là các ngươi may mắn, buội cây bắt các ngươi kia chẳng qua là còn nhỏ tuổi, vóc người không tính lớn, kinh nghiệm cũng không đủ, nếu là đụng phải cây lớn, chúng ta dù có nhiều Mao Cầu Quái hơn nữa cũng không phải là đối thủ!" Suất Suất.
"A?! Kinh khủng như vậy sao!... Chúng ta chỉ là muốn đi ra khỏi đây! Thế nào lại gặp nhiều thứ quái gỡ như vậy chứ!" Đản Đản ủy khuất nói.
"... Ngươi cũng đừng khổ sở, ta hỏi qua tộc trưởng, các ngươi rất ít người tiến vào rừng rậm, vào đây đa số cũng không tổn thương chúng ta, còn có người đã cứu chúng ta, cho nên chúng ta sẽ đem các ngươi rời khỏi đây!" Suất Suất.
" Thật chứ! Quá tốt! Chúng ta cuối cùng cũng có cứu nhân!" Đản Đản kích động một chút ôm "một con gấu bông" Suất Suất.
"Ách... Đản Đản, ta có chuyện còn muốn hỏi ngươi..." Suất Suất.
"Chuyện gì? Cứ hỏi!" Đản Đản cười ha hả nói.
"Ngươi có phải thuật sĩ hay không a?" Suất Suất.
"Ta? Ta chẳng qua là một đại phu, ta không phải thuật sĩ!" Đản Đản.
"Vậy ngươi làm sao nghe hiểu chúng ta nói chuyện chứ? Tổ tiên chúng ta từng là thần thú của một vài tiên gia thuật sĩ, cho nên chỉ có thuật sĩ có thể cùng chúng ta trò chuyện." Suất Suất.
"Ngô... Ta cũng không biết, ta chỉ biết là ta từ nhỏ là có thể nghe hiểu tiếng động vật, hơn nữa ta còn có thể nhìn thấy quỷ đó nha!" Đản Đản kiêu ngạo nói.
Đản Đản có năng lực này, trừ Huyễn Linh Địa tin tưởng, chỉ sợ cũng chỉ có động vật nhỏ cùng có quỷ tin y thôi, cho nên, lúc này Đản Đản cho là loại năng lực này là đáng giá kiêu ngạo cùng khoe khoang. Ngu Hoàng ở một bên từ đầu đến cuối theo dõi lời nói Đản Đản suy đoán nội dung câu chuyện của bọn họ, đại ý cũng có thể lãnh hội hơn nửa, đang xác định mình có thể được rời khỏi rừng rậm nổi lo lắng trong lòng cũng thoáng buông lỏng xuống.
" Ừ, có thể ngươi sinh ra đã có loại thiên phú này đi! Không nói những thứ này, các ngươi ở nơi này nghỉ ngơi đi, ngày mai ta liền cùng mấy huynh đệ mang các ngươi đi ra ngoài." Suất Suất vừa nói liền cùng Cầu Cầu rời đi.
Thứ hai ngày, Đản Đản cùng Ngu Hoàng sau khi ăn uống nghĩ ngơi liền cùng vài Mao Cầu Quái lên đường, Cầu Cầu rất không muốn rời Đản Đản, muốn đi theo cùng nhau, Suất Suất cũng chỉ có thể đáp ứng. Dọc theo đường đi, Ngu Hoàng yên lặng không nói chỉ đi theo, trong lòng chẳng qua là đang tính toán chiến sự ở Chu Tước Chí Quốc, mà Đản Đản cùng Cầu Cầu chính là vừa nói vừa cười bước đi, Cầu Cầu cơ hồ đem hết chuyện nàng* biết có liên quan đến rừng rậm tất cả đều nói cho Đản Đản, khiến cho kẻ cả ngày chỉ biết ăn như Đản Đản mở rộng tầm mắt. Hóa ra những con nhện lớn kia là ăn trái cây, thực vật ở đây lại là loài ăn thịt, lúc ấy y cùng Ngu Hoàng nếu đi theo đường có nhện có lẽ còn không có chuyện, chỉ cần cẩn thận bò cạp cùng mãng xà và một chút mê trận là được, bất quá nói thật là, những thứ này các nàng cũng không có đối phó được =.="".
(*: nãy Suất Suất đã nói Cầu Cầu là em gái nên sẽ gọi là nàng)
Rừng rậm rất lớn, đi tới dừng lui một chút giằng co cũng hai ngày mới đi ra khỏi nơi tràn đầy rắn chuột, đi tới trung tâm khu rừngthời gian này, mọi người không biết bao nhiêu lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Giống như là gặp phải một bầy Bò cạp chằn chịt, cùng với gặp Mãng Xà Hồng Hoa to hơn cả vòng eo, còn có Đại Phi Điệp có thể làm hôn mê, buổi tối bị Hồng Mao Kiêu tập kích... Tóm lại mạo hiểm kích thích cực kỳ, Đản Đản liền một mực ồn ào đòi sau khi rời khỏi đây muốn viết một bản truyện truyền kỳ ghi chép những thứ này.
Mao Cầu Quái một đường hộ tống Đản Đản cùng Ngu Hoàng đến chỗ này cũng coi là bình an vô sự, tuy nói lúc chiến đấu khó tránh khỏi bị thương thậm chí có lúc cận kề sinh tử, nhưng có Đản Đản một thần y như vậy ở bên nên mọi người coi như được cứu, vì vậy, mọi người có thể nói là nâng đở lẫn nhau một đường đi tới trung tâm khu rừng. Đến nơi này, hình dáng độc trùng độc thảo bắt đầu trở nên bình thường, độc tính cũng nhỏ hơn cơ hồ như không có, chẳng qua là thứ khiến tất cả mọi người nhức đầu chính là phần tiếp theo phải gặp—— mê trận.
Đản Đản ở thời đểm Tư Vực học tập Phi Hoa Mê Trận cũng vô tình hay hữu ý nhìn một chút, bao nhiêu coi như là ba chân mèo quào, chẳng qua là, mê trận nơi này hơn phân nửa đã hoang phế, phá hư, có chỉ thể biến thành mê trận phổ thông, nhiều nhất khiến cho người bị lạc phương hướng, cũng có thể là lại trở thành đại hung đại ác tử trận, cho nên mọi người ước chừng bị kẹt tại chỗ ba ngày.
Thử các phương hướng cũng không được, mãi cho đến khi mọi người không còn kiên nhẫn, quyết định đốn cây mà đi. Mê trận trong rừng rậm đa số đều là dựa vào cây, cho nên, mọi người liền dứt khoát đem cây chém đi, vì vậy, kế này vừa ra, mọi người quả thật bình an đi một đoạn đường. Nhưng là không nghĩ tới là, có trận pháp bởi vì mất đi mấy cây làm thăng bằng trong trận pháp mà trở thành tử cục.
Ngay sau lúc Cầu Cầu quơ múa móng vuốt sắc bén chém ngã đại thụ trước mắt, vốn là rừng cây yên tĩnh lập tức dâng lên sương mù dày đặc, âm phong nổi lên bốn phía, Đản Đản bị sợ chân run lẩy bẩy, Ngu Hoàng cũng là lòng vẫn còn sợ hãi gợi lên một trăm hai mươi phân cảnh giác, Mao Cầu Quái Môn lập tức nhất trí đối ngoại, đem Đản Đản cùng Ngu Hoàng bao vây vào giữa vễnh tai cảnh giác hết thảy chung quanh.
Chẳng qua là, sương mù dày đặc che đậy tầm mắt mọi người, trong khoảnh khắc khiến cho người ta thật không biết làm sao bình tĩnh. Không tới thời gian một nữa chén trà, sương mù dày đặc dần dần bị một loại thanh âm khàn khàn mà thê lương tách ra. Đợi đến khi sương mù dày đặc tản ra, hiện ra ở trước mắt mọi người, lại là một cảnh tượng hết sức sợ hãi, phải nói là thần kinh vốn căng thẳng trở nên hơn khẩn trương, tựa hồ nếu kéo tiếp ra thì phải đứt mất~~!!.
- ------------------------------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook