Công Chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn Thận
-
Chương 51
Chuyển ngữ: Mic
Theo căn dặn của An Bình, tin tức chấn kinh nàng sắp tới vì một thị vệ mà hối hôn quả nhiên ‘bí mật mà nhanh chóng’ truyền tới tai của Tây Nhung vương Kim Giác.
Lúc ấy Kim Giác đang do dự liệu có nên tiếp tục giả bệnh hay là chuẩn bị lên đường, vừa nghe tin tức sỉ nhục người khác thế này, lập tức nổi giận đùng đùng, phất áo về nước, trước khi đi còn hung bạo ném lại một câu: “Dám sỉ nhục Cô vương, Cô quyết sẽ hủy diệt!”
Tráng sĩ theo sát đằng sau hắn cực kỳ phối hợp bày ra tạo hình oai hùng, bị Tây Nhung vương lửa giận ngút trời cho một chưởng trở lại nguyên hình: “Về nước!”
“…………….”
Cùng lúc này, Lưu Tự đang lãnh một đội nhân mã ở bên ngoài thành đợi Tề Tốn Chi đến.
Mặt trời tại biên giới cho dù vào thời điểm đầu đông vẫn lên cao gay gắt, ánh vàng rực trỡ trải dài con đường trước mắt, tựa như trên mặt đất rải đầy vàng. Cát vàng mênh mông trải dài ngút tầm mắt, có người đánh xe ngựa tức tốc hướng phía này mà đi, bụi đường phía sau xe tung lên như làn khói ẩn hiện lúc có lúc không.
Lưu Tự quay đầu gọi hai ba người cùng đi, thúc vào bụng ngựa, dẫn đầu tới nghênh đón.
Thấy có quân nhân đến gần, xa phu vừa thả chậm tốc độ vừa quay đầu hướng màn xe nói gì đấy, sau đó liền từ từ chậm lại.
Lưu Tự một mình đánh ngựa tiến lên trước, có chút kỳ quái nhìn chăm chăm phía sau xe ngựa một hồi, cũng không thấy có tùy tùng đi theo, đang rất hoài nghi thì liền nghe thấy xa phu chắp tay hỏi: “Quân gia, nơi này không cho người khác đi à?”
Hắn ngạc nhiên, lắc đầu nói: “Cũng không phải, tại hạ tới đón người, lão bá, ngồi trong xe ngựa của ông là ai?”
Xa phu lúng túng một lúc, quay đầu nhìn màn xe, lắc lắc đầu, không dám lên tiếng.
Lưu Tự ở biên giới thủ thành đã lâu, tính cảnh giác đương nhiên phải cao, lập tức mày kiếm hơi dựng lên, chỉ vào màn xe quát: “Kêu người trong xe ra đây!”
Xa phu lộ vẻ khó xử, nhìn nhìn màn xe một lúc rồi lại nhìn nhìn hắn, không động đậy. Lưu Tự thấy thế thì tức giận, xoay mình xuống ngựa, tay trái ấn kiếm, tay phải xốc màn xe, trong nháy mắt ấy, bên trong chợt vung ra một chiếc roi, hắn kịp thời tránh đi trong tíc tắc, xa phu đã sợ đến độ lăn xuống đất.
Mấy binh sĩ phía sau thấy tình hình cũng ồ ạt xuống ngựa, cầm đao trong tay rồi liền vây chung quanh. Lưu Tự nghiêng người đối diện xe ngựa, cơ thể kéo căng tựa cánh cung, trường kiếm trong tay đã hơi rút ra khỏi vỏ: “Giấu đầu lòi đuôi, các hạ rốt cuộc là người nào?”
Màn xe bị trường tiên nhẹ vén lên, không đợi hắn kịp phản ứng thì đã có người thò người ra, đứng bên cạnh xe, từ trên cao nhìn hắn.
Lưu Tự sững người, thế nhưng lại là một nữ tử.
Người mặc hồ phục tay hẹp đen tuyền thêu hoa văn tinh xảo, tóc tết thành búi rũ sau đầu, già dặn mà linh lợi. Vài sợi tóc rũ trước trán che đi đôi đồng tử lạnh băng mà nghiêm nghị, thâm thúy tựa đầm nước sâu không thấy đáy.
Hắn tựa như từ trên người nàng trông thấy hình bóng vẫn luôn chôn giấu tận đáy lòng kia. Thế nhưng người trước mắt rõ ràng không phải là nàng, chỉ riêng vẻ uy nghiêm lãnh đạm hờ hững khiến người ta phải cách xa ngàn dặm kia cũng đủ khiến người ta cảm thấy khác nhau rất lớn.
Lưu Tự nhìn nàng, nàng cũng nhìn Lưu Tự, đôi bên cùng giằng co, mấy binh sĩ phía sau quay mặt nhìn nhau, nhất thời cũng không biết nên phản ứng thế nào mới được.
“Cô nương từ đâu tới, danh tính là gì?” Một lúc lâu sau, Lưu Tự lạnh lùng hỏi nàng.
Thế nhưng thanh âm của nữ tử ấy còn lạnh hơn hắn, ngắn gọn rõ ràng cho hắn một đáp án: “Lương quốc, họ Tiêu.”
Lưu Tự ngẩn ra, nhìn chằm chằm gương mặt kia tỉ mỉ quan sát một lượt, càng nhìn càng cảm thấy có chút quen quen. Đường nét này, đôi mắt này, khí thế này…………Trong lòng hắn sợ hãi, lập tức vén áo quỳ gối. Binh sĩ sau lưng thấy tình hình kỳ quái, còn chưa đợi hắn lên tiếng hành lễ đã xông tới: “Lưu tướng quân, ngài làm gì vậy?”
Lưu Tự ngăn một binh sĩ bên cạnh, ấn sau gáy hắn buộc hắn quỳ xuống, đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Mạt tướng tham kiến Quận chúa, vừa rồi mạo phạm, mong quận chúa thứ tội!”
Những người kia nghe thế thì đều kinh hãi, Lưu tham tướng là quý tộc kinh thành, hắn nói là Quận chúa, há có thể nhận nhầm người? Vì thế nhất loạt quỳ xuống, cũng không dám có nửa câu vô nghĩa.
Lưu Tự đương nhiên không nhận nhầm người, thuở bé hắn từng theo phụ thân đến Giang Nam thăm một nhà Nhiếp chính vương, năm đó xảy ra rất nhiều chuyện, đến nỗi tới bây giờ hắn vẫn nhớ như in.
Năm ấy Tề Tốn Chi bị què chân, năm ấy hắn ở trong tư trạch của Nhiếp chính vương quen biết Thục vương đang ở đó, năm ấy hắn cũng gặp được con trai con gái của Nhiếp chính vương.
Nhiếp chính vương thế tử tính tình thân thiết hòa ái, quả thực là khéo đưa đẩy đến đáng sợ, trong thâm tâm của Lưu Tự thành thật bất giác bắt đầu tránh né hắn. Thế nhưng đến khi đụng phải vị quận chúa lạnh như băng sơn này, đích thực như trông thấy Nhiếp chính vương thứ hai, còn nhỏ mà tâm tư càng đáng sợ. Vì thế cuối cùng kết bạn chơi cùng với Thục vương…..Mà vị trước mắt này không phải chính là nữ nhi bảo bối của Nhiếp chính vương – Quận chúa Tiêu Chiêu Ninh sao?
Mặc dù cách biệt nhiều năm, nhưng Tiêu Chiêu Ninh lớn hơn Lưu Tự vài tuổi, Lưu Tự năm đó đối với nữ tử lớn tuổi hơn, còn cao hơn mình thì có bóng ma tâm lý nặng nề, vì vậy đối với tướng mạo của nàng cũng khắc ghi sâu hơn một chút. Rõ ràng nhiều năm như vậy đã trôi qua, ngoại trừ cân nặng, dung mạo đặc trưng của nàng dường như chỉ có chút thay đổi rất nhỏ so với thuở bé, còn về tính cách đặc thù…. cơ hồ hoàn toàn không thay đổi. →_→
Trước mặt có tiếng vang nhẹ, trước mắt hắn rõ ràng có thêm một đôi hài, lập tức trong lòng âm thầm kêu không ổn. Vốn là tới đón Tề Tốn Chi, không ngờ chọc trúng vị này, cũng không biết nàng sao lại xuất hiện ở đây…. Đương miên man suy nghĩ thì cằm chợt bị cán trường tiên nhấc cao lên. Lưu Tự kinh ngạc đối diện với đôi đồng tử lạnh lẽo của Tiêu Chiêu Ninh, phảng phất như thấy vô số Nhiếp chính vương uy nghiêm đang ngoắc tay với mình…….. ==
“Lưu Tự?” Chiêu Ninh khẽ nhíu mày, biểu cảm không mấy xác định: “Con trai Thái phó Lưu Tự?”
“Đúng….vậy.” Lưu Tự vô lực thở dài, bị nhận ra rồi………
“Ngươi sao lại ở đây?” Chiêu Ninh thu hồi trường tiên, lãnh đạm nhìn hắn, không có lấy nửa điểm vui mừng tha hương gặp cố nhân.
“Mạt tướng hiện giờ là tướng trấn thủ biên thành.”
“Thì ra là vậy.” Nàng gật đầu một cái, cũng không nhiều lời, tự ý đi tới sau lưng Lưu Tự dắt ngựa của hắn, sau khi xoay người nhảy lên mới quay đầu nói: “Mượn ngựa của ngươi dùng chút, xe ngựa để lại cho ngươi.” Dứt lời liền thúc bụng ngựa, tức tốc hướng quan khẩu phóng đi, để lại Lưu Tự vẻ mặt kinh ngạc cùng xa phu đang ở một bên nhe răng trợn mắt xoa mông.
Mặc dù ngài là quận chúa, nhưng cũng không được cướp ngựa của nhà ngươi ta chứ!
Nghĩ tới đây, Lưu Tự không khỏi oán giận Tề Tốn Chi rề rà, nếu không phải hắn còn chưa tới thì mình dù thế nào cũng sẽ không rơi vào tình huống này chứ đúng không?
Thế nhưng Tề đại công tử hiện giờ đang chịu khảo nghiệm so với hắn còn khó tưởng tượng hơn.
Đông Đức bệ hạ là một mẫu thân tốt, sau khi Tề Tốn Chi nhiệt tình biểu đạt nửa đời sau nguyện ý cống hiến cho nữ nhi bảo bối của mình, bà lập tức đưa ra một loạt vấn đề.
Đương nhiên đều là liên quan đến An Bình.
Kết quả cuối cùng chính là, nhị vị bệ hạ nắm tay nhìn nhau mắt đẫm lệ, ào ạt cảm khái bản thân người làm cha làm mẹ này không hoàn thành trách nhiệm, bởi vì tiểu tử thối trước mặt này vậy mà so ra còn muốn hiểu rõ An Bình hơn cả họ………… >_<. Sùng Đức bệ hạ híp mắt cảm thán: “Không ngờ mà, không ngờ mà………..”
Đông Đức bệ hạ đỡ trán phất tay: “Cô cái gì cũng không quản nữa, không quản nữa……”
Tiêu Trữ thong da thong dong vỗ vỗ tay: “Chúc mừng Tề đại công tử được đền bù sở nguyện, có điều ở cùng với một người như bệ hạ thì thật là………..” Dư quang khóe mắt quét thấy ánh mắt uy hiếp của nhị vị bệ hạ trong xe, hắn cười hì hì bổ sung: “Thật là quá hạnh phúc rồi!”
Tần Tôn bên ngoài tiếp tục hóa đá trong gió.
Chỉ có Tề Tốn Chi da mặt so với tường thành còn dày hơn là ý cười chan hòa đầy mặt – thừa nhận, gật đầu nói: “Ta cũng cảm thấy như vậy.”
“………………………..”
“……………………….”
“………………………..”
Cuối cùng, lúc cáo biệt nhị vị bệ hạ, hướng biên quan mà đi thì mặt trời càng gay gắt hơn đôi chút, vào thời tiết đầu đông hơi lạnh se se này, rõ ràng thập phần chói chang, ngay cả cỏ khô ven đường cũng được mạ lên vẻ rực rỡ ấm áp.
Tề Tốn Chi nhịn không được suy đoán An Bình hiện giờ đang làm gì, nếu nghe được chuyện này của hắn, chỉ sợ sẽ lại châm chọc khiêu khích phản công cũng nên?
Nghĩ tới đây, tâm tình trái lại càng trở nên vui vẻ.
Không bao lâu, Tây Nhung bắt đầu có động tĩnh.
Từ Thanh Hải trở về Tây Nhung nhanh nhất cũng phải mất nửa tháng, mà Kim Giác đã nhanh như vậy liền bắt đầu tập kết binh sĩ, trọng binh áp sát biên giới, rõ ràng là đã có chuẩn bị từ sớm. Từ đầu chí cuối, liên hôn cái gì, bệnh tật cái gì, toàn bộ đều là lừa người!
An Bình cố ý khiêu khích, bức Kim Giác hạ quyết tâm động thủ trước, mà theo như tin tức Tiêu Trữ gửi tới kinh đô cũng đủ để loại suy đoán của nàng về thân phận của Song Cửu trước đó cơ hồ có được bước tiến rõ ràng.
Lúc Thục vương dạo gần đây vô cùng bạo lực thu được tin tức, hạ nhân đang bưng trà hoa cúc để hắn hạ hỏa, hắn lập tức quăng bể ấm trà, thay triều phục rồi hùng hùng hổ hổ vào cung.
Chúng triều thần đang đợi thượng triều, An Bình còn chưa xuất hiện, chúng đại thần liền tốp năm tốp ba túm tụm tán gẫu chuyện nhà. Đúng lúc đó, Thục vương điện hạ xuất hiện.
Suốt thời gian dài như vậy không thấy đâu, vừa xuất hiện liền kim quang lấp lánh, uy phong chói lọi, lập tức làm lóa mắt chúng đại thần.
Hiện giờ sẽ không lại ầm ĩ đến độ xảy ra tình trạng bấm véo cãi vã phất tay áo chạy lấy người gì đâu nhỉ? Chúng đại thần ồ ạt che mặt, không dám nghĩ nhiều.
“Bệ hạ giá đáo–” Viên Hỉ công công sáng láng xuất hiện phía trên thềm ngọc hô lớn khẩu hiệu, chúng đại thần nghe thấy liền nhất loạt quỳ bái, trộm nhìn Thục vương.
Úi chao mẹ ơi, hắn cũng quỳ rồi kìa!
Thế nhưng đợi đến khi An Bình mệnh lệnh bình thân, mọi người mới ngẩng lên, tim gan lại lần nữa giật thót.
Bệ hạ ngài muốn gì vậy trời?
An Bình người mặc triều phục huyền sắc, nét mặt nghiêm nghị đứng phía trên, trong tay cầm một thanh kiếm. Ngai vàng tôn quý hiển vinh phía sau trở thành bức nền khí thế uy nghiêm, khiến cả người nàng mơ hồ toát ra một cảm giác sẵn sàng chiến đấu.
Cảnh tượng lúc mới đăng cơ chợt lóe lên trong đầu, chúng đại thần đều có phần không đoán được, thượng triều thôi mà, bội kiếm làm gì chứ? Lẽ nào……….. Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm Thục vương, sẽ không ầm ĩ to đến thế chứ? ==. Chính lúc ai nấy đang không ngừng đoán già đoán non, Binh bộ thượng thư Tần Cự bước ra khỏi hàng nói: “Thần có việc cần tấu.”
“Nói.” An Bình giơ tay một cái, ống tay áo quét thành một đường cong tuyệt mỹ, nhưng lại mơ hồ mang theo khí độ có thể hủy diệt mọi thứ.
Tần Cự nói: “Tây Nhung vương bất ngờ nửa đường trở về, thám tử tiền phương đến báo, hắn đã tập kết binh lực tiến về biên cương, chỉ sợ ít ngày nữa đại quân sẽ kéo tới.”
Chư vị đại thần nghe thế lập tức bắt đầu thì thào thảo luận, Tây Nhung quả nhiên khó chơi, lại gây chuyện rồi.
Trong âm thanh xì xà xì xào ấy, Tiêu Tĩnh chợt bước ra khỏi hàng hành lễ: “Thần có chuyện bẩm tấu.”
An Bình không chút ngạc nhiên nở nụ cươi: “Hoàng thúc mời nói.”
“Vi thần xin nguyện tới biên quan ngăn địch, mong bệ hạ ân chuẩn!”
“Ừm, hoàng thúc có kinh nghiệm tác chiến với Tây Nhung, đối phương khí thế ồ ạt, hiển nhiên sớm đã có chuẩn bị, nếu đã vậy, chuẩn tấu.”
“Tạ bệ hạ.”
Chúng đại thần nhìn đôi thúc cháu thuận lợi kẻ xướng người hát đến bất ngờ này, miệng cơ hồ há hốc đến không khép lại được…. Thủ phụ Chu Hiền Đạt xuất phát từ cân nhắc đại cục, đắn đo nói: “Tây Nhung ngày trước dù sao từng cầu thân, chung quy cần tiên lễ hậu binh, nếu không e rằng sẽ bị người đời chỉ trích.” Những đại thần khác nghe thế cũng không ít người phụ họa theo, nhất thời lại bàn bạc không ngớt.
An Bình ở bên trên quét mắt nhìn mọi người một vòng, đứng dậy bước tới thềm ngọc đứng nghiêm trang, đề cao giọng nói: “Mặc dù Tây Nhung lúc trước từng cầu thân, nhưng bây giờ xem ra chẳng qua chỉ là trò lừa gạt. Trăm năm qua Tây Nhung giẫm lên quốc thổ nước ta, làm nhục dân ta, cướp của cải ta, hiện giờ còn lừa dối văn võ khắp triều, có nhịn cũng không thể nhịn được nữa!”
Nàng cố ý khích Tây Nhung ra tay trước chính là vì có thể để Lương quốc nắm quyền chủ động, há lại dễ dàng thay đổi? Mặc dù một điểm này tạm thời còn đoán không ra.
Chúng triều thần nghe thế nhất thời ngậm miệng.
Trường kiếm trong tay An Bình chợt chống xuống đất, phát ra một tiếng ‘keng’ khe khẽ, dù trầm thấp, nhưng lại quẩn quanh vang vọng, tựa như sắp xuyên thủng tầng mây: “Thiên tử ngự quốc môn, quân tử tử xã tắc! Tây Nhung hết lần này đến lần khác xâm phạm biên thổ của ta, tức là – CHIẾN!”
Âm thanh lạnh lẽo uy nghiêm vang vọng khắp điện, dường như kích động trống trận trong lòng người, tùng tùng tùng cuồn cuộn bên tai, kích thích hào khí vạn trượng trong lòng chúng đại thần. Trong điện nháy mắt tĩnh lặng, mọi người đồng loạt chỉnh lại trang phục quỳ bái: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Còn có,” An Bình ngừng lại, ánh mắt xuyên qua cửa điện nhìn về phía chân trời xanh thẳm kia: “Trẫm chuẩn bị ngự giá thân chinh.”
Theo căn dặn của An Bình, tin tức chấn kinh nàng sắp tới vì một thị vệ mà hối hôn quả nhiên ‘bí mật mà nhanh chóng’ truyền tới tai của Tây Nhung vương Kim Giác.
Lúc ấy Kim Giác đang do dự liệu có nên tiếp tục giả bệnh hay là chuẩn bị lên đường, vừa nghe tin tức sỉ nhục người khác thế này, lập tức nổi giận đùng đùng, phất áo về nước, trước khi đi còn hung bạo ném lại một câu: “Dám sỉ nhục Cô vương, Cô quyết sẽ hủy diệt!”
Tráng sĩ theo sát đằng sau hắn cực kỳ phối hợp bày ra tạo hình oai hùng, bị Tây Nhung vương lửa giận ngút trời cho một chưởng trở lại nguyên hình: “Về nước!”
“…………….”
Cùng lúc này, Lưu Tự đang lãnh một đội nhân mã ở bên ngoài thành đợi Tề Tốn Chi đến.
Mặt trời tại biên giới cho dù vào thời điểm đầu đông vẫn lên cao gay gắt, ánh vàng rực trỡ trải dài con đường trước mắt, tựa như trên mặt đất rải đầy vàng. Cát vàng mênh mông trải dài ngút tầm mắt, có người đánh xe ngựa tức tốc hướng phía này mà đi, bụi đường phía sau xe tung lên như làn khói ẩn hiện lúc có lúc không.
Lưu Tự quay đầu gọi hai ba người cùng đi, thúc vào bụng ngựa, dẫn đầu tới nghênh đón.
Thấy có quân nhân đến gần, xa phu vừa thả chậm tốc độ vừa quay đầu hướng màn xe nói gì đấy, sau đó liền từ từ chậm lại.
Lưu Tự một mình đánh ngựa tiến lên trước, có chút kỳ quái nhìn chăm chăm phía sau xe ngựa một hồi, cũng không thấy có tùy tùng đi theo, đang rất hoài nghi thì liền nghe thấy xa phu chắp tay hỏi: “Quân gia, nơi này không cho người khác đi à?”
Hắn ngạc nhiên, lắc đầu nói: “Cũng không phải, tại hạ tới đón người, lão bá, ngồi trong xe ngựa của ông là ai?”
Xa phu lúng túng một lúc, quay đầu nhìn màn xe, lắc lắc đầu, không dám lên tiếng.
Lưu Tự ở biên giới thủ thành đã lâu, tính cảnh giác đương nhiên phải cao, lập tức mày kiếm hơi dựng lên, chỉ vào màn xe quát: “Kêu người trong xe ra đây!”
Xa phu lộ vẻ khó xử, nhìn nhìn màn xe một lúc rồi lại nhìn nhìn hắn, không động đậy. Lưu Tự thấy thế thì tức giận, xoay mình xuống ngựa, tay trái ấn kiếm, tay phải xốc màn xe, trong nháy mắt ấy, bên trong chợt vung ra một chiếc roi, hắn kịp thời tránh đi trong tíc tắc, xa phu đã sợ đến độ lăn xuống đất.
Mấy binh sĩ phía sau thấy tình hình cũng ồ ạt xuống ngựa, cầm đao trong tay rồi liền vây chung quanh. Lưu Tự nghiêng người đối diện xe ngựa, cơ thể kéo căng tựa cánh cung, trường kiếm trong tay đã hơi rút ra khỏi vỏ: “Giấu đầu lòi đuôi, các hạ rốt cuộc là người nào?”
Màn xe bị trường tiên nhẹ vén lên, không đợi hắn kịp phản ứng thì đã có người thò người ra, đứng bên cạnh xe, từ trên cao nhìn hắn.
Lưu Tự sững người, thế nhưng lại là một nữ tử.
Người mặc hồ phục tay hẹp đen tuyền thêu hoa văn tinh xảo, tóc tết thành búi rũ sau đầu, già dặn mà linh lợi. Vài sợi tóc rũ trước trán che đi đôi đồng tử lạnh băng mà nghiêm nghị, thâm thúy tựa đầm nước sâu không thấy đáy.
Hắn tựa như từ trên người nàng trông thấy hình bóng vẫn luôn chôn giấu tận đáy lòng kia. Thế nhưng người trước mắt rõ ràng không phải là nàng, chỉ riêng vẻ uy nghiêm lãnh đạm hờ hững khiến người ta phải cách xa ngàn dặm kia cũng đủ khiến người ta cảm thấy khác nhau rất lớn.
Lưu Tự nhìn nàng, nàng cũng nhìn Lưu Tự, đôi bên cùng giằng co, mấy binh sĩ phía sau quay mặt nhìn nhau, nhất thời cũng không biết nên phản ứng thế nào mới được.
“Cô nương từ đâu tới, danh tính là gì?” Một lúc lâu sau, Lưu Tự lạnh lùng hỏi nàng.
Thế nhưng thanh âm của nữ tử ấy còn lạnh hơn hắn, ngắn gọn rõ ràng cho hắn một đáp án: “Lương quốc, họ Tiêu.”
Lưu Tự ngẩn ra, nhìn chằm chằm gương mặt kia tỉ mỉ quan sát một lượt, càng nhìn càng cảm thấy có chút quen quen. Đường nét này, đôi mắt này, khí thế này…………Trong lòng hắn sợ hãi, lập tức vén áo quỳ gối. Binh sĩ sau lưng thấy tình hình kỳ quái, còn chưa đợi hắn lên tiếng hành lễ đã xông tới: “Lưu tướng quân, ngài làm gì vậy?”
Lưu Tự ngăn một binh sĩ bên cạnh, ấn sau gáy hắn buộc hắn quỳ xuống, đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Mạt tướng tham kiến Quận chúa, vừa rồi mạo phạm, mong quận chúa thứ tội!”
Những người kia nghe thế thì đều kinh hãi, Lưu tham tướng là quý tộc kinh thành, hắn nói là Quận chúa, há có thể nhận nhầm người? Vì thế nhất loạt quỳ xuống, cũng không dám có nửa câu vô nghĩa.
Lưu Tự đương nhiên không nhận nhầm người, thuở bé hắn từng theo phụ thân đến Giang Nam thăm một nhà Nhiếp chính vương, năm đó xảy ra rất nhiều chuyện, đến nỗi tới bây giờ hắn vẫn nhớ như in.
Năm ấy Tề Tốn Chi bị què chân, năm ấy hắn ở trong tư trạch của Nhiếp chính vương quen biết Thục vương đang ở đó, năm ấy hắn cũng gặp được con trai con gái của Nhiếp chính vương.
Nhiếp chính vương thế tử tính tình thân thiết hòa ái, quả thực là khéo đưa đẩy đến đáng sợ, trong thâm tâm của Lưu Tự thành thật bất giác bắt đầu tránh né hắn. Thế nhưng đến khi đụng phải vị quận chúa lạnh như băng sơn này, đích thực như trông thấy Nhiếp chính vương thứ hai, còn nhỏ mà tâm tư càng đáng sợ. Vì thế cuối cùng kết bạn chơi cùng với Thục vương…..Mà vị trước mắt này không phải chính là nữ nhi bảo bối của Nhiếp chính vương – Quận chúa Tiêu Chiêu Ninh sao?
Mặc dù cách biệt nhiều năm, nhưng Tiêu Chiêu Ninh lớn hơn Lưu Tự vài tuổi, Lưu Tự năm đó đối với nữ tử lớn tuổi hơn, còn cao hơn mình thì có bóng ma tâm lý nặng nề, vì vậy đối với tướng mạo của nàng cũng khắc ghi sâu hơn một chút. Rõ ràng nhiều năm như vậy đã trôi qua, ngoại trừ cân nặng, dung mạo đặc trưng của nàng dường như chỉ có chút thay đổi rất nhỏ so với thuở bé, còn về tính cách đặc thù…. cơ hồ hoàn toàn không thay đổi. →_→
Trước mặt có tiếng vang nhẹ, trước mắt hắn rõ ràng có thêm một đôi hài, lập tức trong lòng âm thầm kêu không ổn. Vốn là tới đón Tề Tốn Chi, không ngờ chọc trúng vị này, cũng không biết nàng sao lại xuất hiện ở đây…. Đương miên man suy nghĩ thì cằm chợt bị cán trường tiên nhấc cao lên. Lưu Tự kinh ngạc đối diện với đôi đồng tử lạnh lẽo của Tiêu Chiêu Ninh, phảng phất như thấy vô số Nhiếp chính vương uy nghiêm đang ngoắc tay với mình…….. ==
“Lưu Tự?” Chiêu Ninh khẽ nhíu mày, biểu cảm không mấy xác định: “Con trai Thái phó Lưu Tự?”
“Đúng….vậy.” Lưu Tự vô lực thở dài, bị nhận ra rồi………
“Ngươi sao lại ở đây?” Chiêu Ninh thu hồi trường tiên, lãnh đạm nhìn hắn, không có lấy nửa điểm vui mừng tha hương gặp cố nhân.
“Mạt tướng hiện giờ là tướng trấn thủ biên thành.”
“Thì ra là vậy.” Nàng gật đầu một cái, cũng không nhiều lời, tự ý đi tới sau lưng Lưu Tự dắt ngựa của hắn, sau khi xoay người nhảy lên mới quay đầu nói: “Mượn ngựa của ngươi dùng chút, xe ngựa để lại cho ngươi.” Dứt lời liền thúc bụng ngựa, tức tốc hướng quan khẩu phóng đi, để lại Lưu Tự vẻ mặt kinh ngạc cùng xa phu đang ở một bên nhe răng trợn mắt xoa mông.
Mặc dù ngài là quận chúa, nhưng cũng không được cướp ngựa của nhà ngươi ta chứ!
Nghĩ tới đây, Lưu Tự không khỏi oán giận Tề Tốn Chi rề rà, nếu không phải hắn còn chưa tới thì mình dù thế nào cũng sẽ không rơi vào tình huống này chứ đúng không?
Thế nhưng Tề đại công tử hiện giờ đang chịu khảo nghiệm so với hắn còn khó tưởng tượng hơn.
Đông Đức bệ hạ là một mẫu thân tốt, sau khi Tề Tốn Chi nhiệt tình biểu đạt nửa đời sau nguyện ý cống hiến cho nữ nhi bảo bối của mình, bà lập tức đưa ra một loạt vấn đề.
Đương nhiên đều là liên quan đến An Bình.
Kết quả cuối cùng chính là, nhị vị bệ hạ nắm tay nhìn nhau mắt đẫm lệ, ào ạt cảm khái bản thân người làm cha làm mẹ này không hoàn thành trách nhiệm, bởi vì tiểu tử thối trước mặt này vậy mà so ra còn muốn hiểu rõ An Bình hơn cả họ………… >_<. Sùng Đức bệ hạ híp mắt cảm thán: “Không ngờ mà, không ngờ mà………..”
Đông Đức bệ hạ đỡ trán phất tay: “Cô cái gì cũng không quản nữa, không quản nữa……”
Tiêu Trữ thong da thong dong vỗ vỗ tay: “Chúc mừng Tề đại công tử được đền bù sở nguyện, có điều ở cùng với một người như bệ hạ thì thật là………..” Dư quang khóe mắt quét thấy ánh mắt uy hiếp của nhị vị bệ hạ trong xe, hắn cười hì hì bổ sung: “Thật là quá hạnh phúc rồi!”
Tần Tôn bên ngoài tiếp tục hóa đá trong gió.
Chỉ có Tề Tốn Chi da mặt so với tường thành còn dày hơn là ý cười chan hòa đầy mặt – thừa nhận, gật đầu nói: “Ta cũng cảm thấy như vậy.”
“………………………..”
“……………………….”
“………………………..”
Cuối cùng, lúc cáo biệt nhị vị bệ hạ, hướng biên quan mà đi thì mặt trời càng gay gắt hơn đôi chút, vào thời tiết đầu đông hơi lạnh se se này, rõ ràng thập phần chói chang, ngay cả cỏ khô ven đường cũng được mạ lên vẻ rực rỡ ấm áp.
Tề Tốn Chi nhịn không được suy đoán An Bình hiện giờ đang làm gì, nếu nghe được chuyện này của hắn, chỉ sợ sẽ lại châm chọc khiêu khích phản công cũng nên?
Nghĩ tới đây, tâm tình trái lại càng trở nên vui vẻ.
Không bao lâu, Tây Nhung bắt đầu có động tĩnh.
Từ Thanh Hải trở về Tây Nhung nhanh nhất cũng phải mất nửa tháng, mà Kim Giác đã nhanh như vậy liền bắt đầu tập kết binh sĩ, trọng binh áp sát biên giới, rõ ràng là đã có chuẩn bị từ sớm. Từ đầu chí cuối, liên hôn cái gì, bệnh tật cái gì, toàn bộ đều là lừa người!
An Bình cố ý khiêu khích, bức Kim Giác hạ quyết tâm động thủ trước, mà theo như tin tức Tiêu Trữ gửi tới kinh đô cũng đủ để loại suy đoán của nàng về thân phận của Song Cửu trước đó cơ hồ có được bước tiến rõ ràng.
Lúc Thục vương dạo gần đây vô cùng bạo lực thu được tin tức, hạ nhân đang bưng trà hoa cúc để hắn hạ hỏa, hắn lập tức quăng bể ấm trà, thay triều phục rồi hùng hùng hổ hổ vào cung.
Chúng triều thần đang đợi thượng triều, An Bình còn chưa xuất hiện, chúng đại thần liền tốp năm tốp ba túm tụm tán gẫu chuyện nhà. Đúng lúc đó, Thục vương điện hạ xuất hiện.
Suốt thời gian dài như vậy không thấy đâu, vừa xuất hiện liền kim quang lấp lánh, uy phong chói lọi, lập tức làm lóa mắt chúng đại thần.
Hiện giờ sẽ không lại ầm ĩ đến độ xảy ra tình trạng bấm véo cãi vã phất tay áo chạy lấy người gì đâu nhỉ? Chúng đại thần ồ ạt che mặt, không dám nghĩ nhiều.
“Bệ hạ giá đáo–” Viên Hỉ công công sáng láng xuất hiện phía trên thềm ngọc hô lớn khẩu hiệu, chúng đại thần nghe thấy liền nhất loạt quỳ bái, trộm nhìn Thục vương.
Úi chao mẹ ơi, hắn cũng quỳ rồi kìa!
Thế nhưng đợi đến khi An Bình mệnh lệnh bình thân, mọi người mới ngẩng lên, tim gan lại lần nữa giật thót.
Bệ hạ ngài muốn gì vậy trời?
An Bình người mặc triều phục huyền sắc, nét mặt nghiêm nghị đứng phía trên, trong tay cầm một thanh kiếm. Ngai vàng tôn quý hiển vinh phía sau trở thành bức nền khí thế uy nghiêm, khiến cả người nàng mơ hồ toát ra một cảm giác sẵn sàng chiến đấu.
Cảnh tượng lúc mới đăng cơ chợt lóe lên trong đầu, chúng đại thần đều có phần không đoán được, thượng triều thôi mà, bội kiếm làm gì chứ? Lẽ nào……….. Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm Thục vương, sẽ không ầm ĩ to đến thế chứ? ==. Chính lúc ai nấy đang không ngừng đoán già đoán non, Binh bộ thượng thư Tần Cự bước ra khỏi hàng nói: “Thần có việc cần tấu.”
“Nói.” An Bình giơ tay một cái, ống tay áo quét thành một đường cong tuyệt mỹ, nhưng lại mơ hồ mang theo khí độ có thể hủy diệt mọi thứ.
Tần Cự nói: “Tây Nhung vương bất ngờ nửa đường trở về, thám tử tiền phương đến báo, hắn đã tập kết binh lực tiến về biên cương, chỉ sợ ít ngày nữa đại quân sẽ kéo tới.”
Chư vị đại thần nghe thế lập tức bắt đầu thì thào thảo luận, Tây Nhung quả nhiên khó chơi, lại gây chuyện rồi.
Trong âm thanh xì xà xì xào ấy, Tiêu Tĩnh chợt bước ra khỏi hàng hành lễ: “Thần có chuyện bẩm tấu.”
An Bình không chút ngạc nhiên nở nụ cươi: “Hoàng thúc mời nói.”
“Vi thần xin nguyện tới biên quan ngăn địch, mong bệ hạ ân chuẩn!”
“Ừm, hoàng thúc có kinh nghiệm tác chiến với Tây Nhung, đối phương khí thế ồ ạt, hiển nhiên sớm đã có chuẩn bị, nếu đã vậy, chuẩn tấu.”
“Tạ bệ hạ.”
Chúng đại thần nhìn đôi thúc cháu thuận lợi kẻ xướng người hát đến bất ngờ này, miệng cơ hồ há hốc đến không khép lại được…. Thủ phụ Chu Hiền Đạt xuất phát từ cân nhắc đại cục, đắn đo nói: “Tây Nhung ngày trước dù sao từng cầu thân, chung quy cần tiên lễ hậu binh, nếu không e rằng sẽ bị người đời chỉ trích.” Những đại thần khác nghe thế cũng không ít người phụ họa theo, nhất thời lại bàn bạc không ngớt.
An Bình ở bên trên quét mắt nhìn mọi người một vòng, đứng dậy bước tới thềm ngọc đứng nghiêm trang, đề cao giọng nói: “Mặc dù Tây Nhung lúc trước từng cầu thân, nhưng bây giờ xem ra chẳng qua chỉ là trò lừa gạt. Trăm năm qua Tây Nhung giẫm lên quốc thổ nước ta, làm nhục dân ta, cướp của cải ta, hiện giờ còn lừa dối văn võ khắp triều, có nhịn cũng không thể nhịn được nữa!”
Nàng cố ý khích Tây Nhung ra tay trước chính là vì có thể để Lương quốc nắm quyền chủ động, há lại dễ dàng thay đổi? Mặc dù một điểm này tạm thời còn đoán không ra.
Chúng triều thần nghe thế nhất thời ngậm miệng.
Trường kiếm trong tay An Bình chợt chống xuống đất, phát ra một tiếng ‘keng’ khe khẽ, dù trầm thấp, nhưng lại quẩn quanh vang vọng, tựa như sắp xuyên thủng tầng mây: “Thiên tử ngự quốc môn, quân tử tử xã tắc! Tây Nhung hết lần này đến lần khác xâm phạm biên thổ của ta, tức là – CHIẾN!”
Âm thanh lạnh lẽo uy nghiêm vang vọng khắp điện, dường như kích động trống trận trong lòng người, tùng tùng tùng cuồn cuộn bên tai, kích thích hào khí vạn trượng trong lòng chúng đại thần. Trong điện nháy mắt tĩnh lặng, mọi người đồng loạt chỉnh lại trang phục quỳ bái: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Còn có,” An Bình ngừng lại, ánh mắt xuyên qua cửa điện nhìn về phía chân trời xanh thẳm kia: “Trẫm chuẩn bị ngự giá thân chinh.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook