Chuyển ngữ: Mic

Tiêu Trữ là vì đuổi theo muội muội Chiêu Ninh mà tới, lúc trước từng đến biên giới Tây vực, ngay cả chuyện An Bình căn dặn cũng thăm dò gần ra, nhưng vẫn không tìm được nơi nàng đi. Sau đó nghe được tin tức nàng xuất hiện gần Thanh Hải thì vội vàng quay lại, kết quả là đụng Tần Tôn.

Ở bên trong dịch trạm nghỉ ngơi một đêm, hôm sau ba người liền cùng lên đường. Nghe Tề Tốn Chi nói hai nhóm giặc cỏ cùng quan binh ầm ĩ mèo đuổi chuột phía trước cũng chính là hai nhánh quân trong đội ngũ này, hắn suýt nữa không khỏi cười đến lạc giọng. Đợi tới lúc Tề Tốn Chi nói đến chuyện Nhã Vân, trên mặt hắn mới lộ ra vẻ nghiêm trọng.

“Trước đây nghe người ta nhắc tới từng có hai nữ tử đánh nhau trên đường, một người trong đó dùng roi mềm, dung mạo dáng người giống hệt xá muội, xem ra, Nhã Vân mà ngươi nói chính là người bị xá muội đánh bị thương.”

Tần Tôn nghe thế lập tức bóp cổ tay thở dài: “Quận chúa sao không trực tiếp đánh chết ả ta chứ!”

Tề Tốn Chi liếc nhìn hắn một cái: “Nếu không phải ngươi nhiều chuyện đa sự, nàng ta nói không chừng đã ngâm xướng ngâm đến mệt chết luôn rồi.”

“…………………….”Tần Tôn xấu hổ cười một cái, không lên tiếng nữa, đôi mắt hoa đào lấp lánh  linh mẫn, nhưng ở trước mặt hắn lại im miệng bĩu môi.

Tiêu Trữ nói: “Xem ra, xá muội hẳn là còn ở cảnh nội Thanh Hải, chúng ta phải tăng nhanh tốc độ đi.”

Tới Thanh Hải, đội ngũ cũng không cần trốn trốn tránh tránh như vậy nữa. Có thể thuận lợi cùng Lưu Tự ở biên cương hội hợp, Tề Tốn Chi nghe vậy lập tức gật đầu đồng ý. Phía Tần Tôn cũng đã hạ lệnh mọi người tăng tốc, còn không quên truyền tin cho Lưu Tự.

Giữa đường không xảy xa việc ngoài ý muốn nữa, chỉ là Tề Tốn Chi nhớ tới lời Nhã Vân nói đêm đó, cũng không biết nàng ta từ miệng hai binh sĩ kia liệu có biết được thân phận của đoàn người này hay không, trong lòng ít nhiều có chút lo lắng không yên.

Thời gian nửa tháng tiếp theo đều gấp rút lên đường, gần như không chút nghỉ ngơi, ngay cả dùng cơm cũng là tùy tiện ăn chút lương khô mang theo mà thôi.

Tiêu Trữ tựa vào thùng xe cắn một miếng bánh khô, cười tủm tỉm nhìn Tề Tốn Chi ngồi đối diện với hắn: “Từng gặp qua kẻ si tình, nhưng chưa bao giờ gặp dạng si tình nào như Tề đại công tử, vì bệ hạ, ngay cả cực khổ thế này cũng muốn chịu.”

Tề Tốn Chi vừa đúng lúc đang uống nước, nghe thế nhất thời sặc đến mặt đỏ tai hồng, xấu hổ nấn ná ở cổ họng hết nửa ngày trời mới mạnh mẽ nuốt xuống, lại còn xấu xa trợn mắt nhìn hắn, quay đầu nhìn, Tần Tôn bên cạnh sớm đã hóa đá trong gió.

Suy nghĩ của Tần tướng quân đáng thương vẫn đang dừng lại ở hình ảnh lúc trước ở yến hội ngày xuân, An Bình đối với Lưu Tự ưu ái có thừa kia, nào ngờ thế sự đổi thay tựa như ảo cảnh, người trước mắt không phải là bộ dạng luôn cùng bệ hạ không hợp sao? Sao lại biến thành một khối như vậy?

Tần tướng quân cảm thấy người làm huynh đệ này như mình thật thất bại, vậy mà một chút tiếng gió cũng không biết, thế là ủ rũ vùi đầu gặm bánh….

Khi màn đêm bắt đầu buông xuống, đội ngũ cuối cùng đã vào tới biên thành Thanh Hải, dịch trạm cũng thoải mái hơn trước rất nhiều. Dừng lại không bao lâu, Lưu Tự đã phái người gửi thư tới, nói hai nhánh quân giả lành thổ phỉ và quan binh phía trước đã thuận lợi tới tuyến đầu, cũng được sắp xếp ổn thỏa, hiện giờ chỉ đợi bọn họ tới là hội hợp. Trong thư còn đặc biệt thăm hỏi tình hình của Tề Tốn Chi, tình nghĩa huynh đệ thâm sâu như vậy khiến Tần Tôn lé mắt nhìn, âm thầm hạ quyết tâm tới lúc trở về sẽ cùng Tiêu Thanh Dịch vạch rõ giới hạn với hai người này!

Tiêu Trữ người gánh trọng trách An Bình ủy thác, đương nhiên không dám chậm trễ, sau khi phái người gửi tin tức tra được về kinh thành thì liền ra ngoài tìm muội muội, trước lúc ra cửa còn lầm bầm mấy lời như “ca ca không dễ làm”, nào có lấy nửa phần dáng vẻ tôn quý  mà một thế tử nên có!

Thế nhưng còn chưa tới nửa canh giờ, hắn lại như cơn gió lao vào phòng Tề Tốn Chi. Người kia đang chuẩn bị thay áo đi ngủ, thấy hắn khoa tay gấp rút gào lên: “Chạy chạy chạy, chạy nhanh đi!”

“Diễn Ninh huynh đang làm gì vậy?” Tề Tốn Chi ngồi trên giường kinh ngạc nhìn hắn, chiếc áo trắng cởi được một nửa lỏng lẻo khoác trên người, lộ ra một chút tiên phong đạo cốt.

Tiêu Trữ cũng chẳng có tâm tư thưởng thức, không kịp giải thích đã kéo hắn ngồi lên xe lăn, đang định đẩy hắn ra cửa chạy trốn, nhưng còn chưa tới cửa thì đã có người đẩy cửa đi vào.

Tráng hán trung niên, tóc hất ra sau, chải thành một búi. Chỗ xương lông mày bên trái còn có một vết sẹo dài ngoằn ngoèo, người mặc trang phục tay hẹp bó sát, là trang phục của Tây Nhung, lưng đeo đại đao bản rộng. Thấy tình hình trong phòng, hắn quệt miệng cười: “Tiêu đại hiệp đây là muốn chạy à? Ta đã tốt bụng mời ngươi làm khách thế mà.”

“Miễn đi, ta đối với thủ hạ bại tướng không có hứng thú.” Lời Tiêu Trữ nói ra lại như băng giá, không còn vẻ ôn hòa thường ngày.

Tráng hán kia nghe hắn nói vậy, lập tức lộ vẻ tức giận, nhưng vẫn nhịn xuống, cười nói: “Lần này không phải ta mời ngươi, ta là đến mời ngươi thay chủ nhân ta.”

“Chán ngươi còn tự xưng mình là đệ nhất dũng sĩ Tây Nhung, thì ra còn có chủ nhân à.”

Mặc dù nghe ra vẻ châm chọc trong khẩu khí của Tiêu Trữ, nhưng tráng hán kia lại không bàn cãi với hắn, ánh mắt rơi trên người Tề Tốn Chi, gian xảo cười một cái, đại đao sau lưng chợt rút ra, liền hướng về phía hắn bổ tới. Tiêu Trữ vội rút kiếm ngăn lại, tiếc là gian phòng nhỏ hẹp, đối phương không màng gì hết, nhưng hắn có rất nhiều cố kỵ, lập tức có chút thi triển không hết.

Đao kiếm hai người cuối cùng giao nhau một chỗ, tráng hán âm u cười nói: “Theo ta đi một chuyến, ta sẽ không động đến vị mỹ nhân này của ngươi, thế nào?”

Tề Tốn Chi trước đó còn đang im lặng chỉnh lại y phục nghe thấy lời này liền liếc mắt khinh thường nhìn hắn. Ngươi mới là mỹ nhân, cả nhà các ngươi đều là mỹ nhân!

Tiêu Trữ cau mày, lúc này không nên quá khích, bằng không để lộ thân phận đội quân thì nguy to, huống hồ Tề Tốn Chi cũng không thể vì ân oán giữa hai người bọn hắn mà bị liên lụy. Nghĩ tới đây, hắn chủ động thu kiếm gật đầu một cái: “Được, ta theo ngươi đi một chuyến.”

Tráng hán kia lại rất cơ trí, nhoáng một cái đã đứng trước Tề Tốn Chi, đại đao to lớn gác lên vai hắn: “Dẫn theo vị mỹ nhân này, bằng không ta sợ ngươi nửa đường lật lọng, khinh công của ngươi ta không dám coi thường.”

“……………….” Tiêu Trữ nén xuống kích động muốn lao lên chém chết hắn, gật đầu.

Khi sắp ra trước dịch trạm, đúng lúc đụng phải Tần Tôn đang đi vào, thấy Tề Tốn Chi bị tráng hán một tay đè bả vai một tay đẩy xe lăn ra ngoài, Tiêu Trữ còn đi theo phía sau, lập tức mặt lộ vẻ khó hiểu: “Các người đây là….”

Tề Tốn Chi hơi nghiêng đầu, nói với tráng hán: “Vị này là xá đệ, nếu như anh hùng không ngại, có thể cho phép tại hạ dặn dò hắn vài câu? Dù sao hàng hóa cất giữ chậm trễ không được.”

Tráng hán thấy hắn ăn nói chân thành thì cũng không hoài nghi, gật đầu, kéo cánh tay Tiêu Trữ đi qua một bên, nhưng đôi mắt chim ưng từ đầu chí cuối vẫn nhìn chằm chằm phía này.

Tề Tốn Chi từ trong tay áo lấy ra một khối ngọc bài dẹp, trong lúc vô cùng thân thiết kéo tay Tần Tôn nhét vào trong tay hắn: “Mang theo khối lệnh bài này chạy tới Thanh Hải vương cung, xin Đông Đức bệ hạ phái người tương trợ, nhất thiết trong vòng mười hai canh giờ, nếu không….”

Lời phía sau không cần nói, Tần Tôn chỉ nghe tới âm cuối âm ru rét lạnh đó thì đã khe khẽ run rẩy một cái. Ngước mắt quét qua bóng người trước mặt, nhất thời hiểu ra vài phần. Có điều từ đây tới Thanh Hải vương cung, còn phải nội trong mười hai canh giờ… Hầy, hắn thực cảm thấy bản thân mệnh khổ.

Tráng hán kia lệnh cho Tề Tốn Chi và Tiêu Trữ lên xe ngựa, còn mình thì tự làm phu đánh xe, điểm này trái lại rất có thành ý mời người. Tề Tốn Chi thấy Tiêu Trữ từ sau khi lên xe sắc mặt liền dịu đi không ít, có hơi kỳ quái sát tới gần, thấp giọng nói: “Thế tử không định thoát khỏi hắn à?”

“Không cần, bởi vì ta vừa nghe hắn nhắc tới chủ tử của hắn.” Tiêu Trữ áp đến bên tai hắn thốt ra ba chữ: “Tây Nhung vương.”

Tề Tốn Chi thoáng sửng sốt, kế đó nhếch khóe miệng, trong mắt ánh sáng âm u lấp lánh lấp lánh như hoa lửa lóe lên.

Ồ, tên khốn kia à, vừa hay gặp thử, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!

Lúc này tại Lương đô cách đó vạn lý, Song Cửu đem Viên Hỉ bị hắn một chưởng đánh ngất kéo tới vườn hoa trong ngự hoa viên cất giấu, sau đó xoay người, giẫm lên ánh trăng ra khỏi cửa cung.

Người canh cửa đều biết thân phận của hắn, lệnh bài vừa đưa ra, đương nhiên sẽ không thể ngăn cản. Hắn bước chân trầm ổn ra khỏi hoàng thành, tới một góc tối, nhanh nhẹn thay một bộ hắc y, chít khăn trùm, dùng khinh công hướng ngoài thành lao đi.

Ngoài thành Đông có một đạo quán đổ nát, trong sân chất không ít gỗ, hình như đang chuẩn bị tu sửa lại. Hắn cẩn thận tránh đi, bước chân nhẹ hẫng như mèo. Đẩy cánh cửa lớn của đạo quán, ‘kẹt’ một tiếng, bóng tối ùa vào mặt. Hắn không đi vào, chỉ đứng ngoài cửa khẽ gọi một tiếng: “Nhã Vân?”

Trong bóng tối vang lên tiếng sột soạt, kế đó một người xông ra, xuyên qua ánh trăng mờ ảo ngoài cửa, chỉ có thể thấy một bóng đen, tựa như u hồn trong đêm tối, đến cách vài bước trước mặt thì chợt dừng lại, cung cung kính kính quỳ bái hắn: “Nhã Vân không phụ kỳ vọng, mang tin đến cho chủ nhân.”

Kỳ thực hành trình này kéo lê cơ thể trọng thương trắng đêm lên đường, nàng đã hao phí hết tâm cơ, cũng chịu biết bao khổ cực. Nếu không phải thành công mê hoặc một địa tài chủ có tiền có thế, sao còn có thể nhanh chóng như vậy vào được Lương đô? Nhưng hiện giờ ở trước mặt người này, tóm lại chỉ nói một câu ấy. Đây là sự trung thành của người thân là thám tử, không cho phép nửa phần do dự cùng oán giận.

Song Cửu lưng thẳng tắp, phảng phất như vị vương giả cao cao tại thượng, cũng không nói với nàng lời lẽ thân thiết gì, thanh âm trầm thấp mà nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Nói đi.”

Hơi thở Nhã Vân đông cứng, lời nói ra cũng chợt có chút khô khốc: “Kim Giác dừng ở Thanh Hải quốc, thực ra là giả bệnh.”

“Đã biết chính là như vậy.” Hắn thoải mái mỉm cười, tựa như nghe thấy chuyện cười gì đó rất vui: “Đồ ngu tự cho là đúng, Tây Nhung để hắn làm vương, sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy trong tay Lương đế.”

“Ngoài ra, trên đường nô tì tới đây gặp một đoàn người, người đầu lĩnh là kẻ tàn tật, ngồi trên xe lăn….”

…………Lúc về tới hoàng cung, An Bình đang ngồi uống rượu trong tẩm cung, cô đơn lẻ loi, dáng vẻ ưu thương trăm mối.

Song Cửu sau khi đem Viên Hỉ kéo lại nơi ở, đợi ở ngoài cửa nhìn một hồi lâu, cuối cùng dằn lòng không được bước vào, hành lễ nói: “Bệ hạ, uống ít thôi.”

“Là Song Cửu à…………..” An Bình nhướn đôi đồng tử say rượu nhìn hắn, đuôi mắt khóe mày phong tình vạn chủng nói không nên lời, dần dần lại từ đó toát lên một tia xót xa: “Trong lòng Trẫm thực khó chịu mà thôi, ngươi không hiểu đâu.”

Say rượu là lúc người ta không có khả năng phòng bị nhất, tâm tư Song Cửu chợt chuyển, liền ngồi xuống bên nàng, không có lấy nửa phần thấp thỏm thái quá: “Bệ hạ có gì không vui, có thể nói với thuộc hạ.”

“Còn không phải là vì Tề Tử Đô!” An Bình tức giận đùng đùng lại nốc một ngụm rượu.

“Tề đại công tử không phải quan hệ rất tốt với bệ hạ sao?” Hắn cân nhắc thăm dò, ánh mắt dừng trên ngón tay trắng muốt đang cầm chung rượu của An Bình, ánh nến trong mắt hắn phản chiếu ra ánh sáng nhu hòa.

Nhã Vân hi vọng không có lấy được nửa phần thân thiết, hắn bất giác lại trao cho một người khác.

“Đúng đó, lúc trước là tình ý triền miên, sau này lại thà chết không theo, bây giờ còn chạy tới Thanh Hải trốn tránh, đúng là đồ khốn!”

Lời nàng và lời của Nhã Vân giống nhau, Song Cửu hoàn toàn tin tưởng. Vừa nói lời an ủi nàng, vừa chậm rãi nghĩ cách tìm kiếm cửa đột phá. Nhưng không ngờ An Bình so với hắn dường như còn muốn chủ động hơn, một tay ôm lấy eo hắn, đầu tựa lên vai hắn, một tay từ trong ngực lấy ra một khối ngọc thạch trong suốt óng ánh nhét vào tay hắn.

“Vẫn là ngươi quan tâm Trẫm nhất, lúc trước Trẫm lý ra nên thành toàn ý của ngươi, sủng hạnh ngươi mới phải.” Nàng ở  bên tai hắn khe khẽ thổi khí, bảy phần say mê, ba phần mị hoặc, trong con ngươi thâm thúy toát ra ý cười say lòng: “Khối ngọc thạch này tặng cho ngươi, cất giữ cho tốt, sau này Trẫm sẽ chịu trách nhiệm.”

Song Cửu sửng sốt, người đã bị nàng đẩy ra, đứng dậy: “Được rồi, về đi, Trẫm phải nghỉ ngơi rồi.”

Hắn nhíu mày, ù ù cạc cạc cất khối ngọc thạch, bước ra ngoài.

Không bao lâu, Viên Hỉ ôm gáy loạng chà loạng choạng đi vào Đông cung, phất trần cùng đèn lồng trong tay tựa như nhảy múa, vừa vào cửa liền thấy An Bình ngồi ngay ngắn bên án thư, nét mặt nghiêm túc như sương giá nhìn hắn, nào có nửa phần say mèm trước đó.

“Nhìn bộ dạng của ngươi, rõ ràng là không trông được người chứ gì?”

“Dạ? Bệ hạ, nô tài cũng không biết mà, vừa tỉnh dậy liền……” Hắn vò đầu: “Nô tài quên đã ngủ thế nào rồi.”

An Bình liếc mắt khinh thường, khoát khoát tay với hắn: “Cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội, ngày mai phối hợp với Trẫm diễn tuồng cho tốt.”

Viên Hỉ lập tức sáp tới, nghe nàng thấp giọng căn dặn thế này thế này như vầy như vầy một lượt, gật đầu như gà mổ thóc.

Sau khi dặn xong, An Bình cười nhìn hắn một cái: “Chuyện này hoàn thành, Trẫm sẽ có trọng thưởng, dẫn ngươi đi Tây vực, thế nào?”

Viên Hỉ nghe thế mắt liền sáng rực, kế đó lại tiu nghỉu. Dẫn nô tài đi Tây vực chứ không phải du sơn ngoạn thủy, còn không phải hầu hạ ngài à? Đây mà là trọng thưởng gì chứ?! 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương