Chuyển ngữ: Mic

Trong thư phòng phủ Thủ phụ, Lưu Kha thở dài nói với Chu Hiền Đạt: “Quan Viễn huynh, bệ hạ đột nhiên hành sự quyết liệt như vậy, liệu có phải có kế hoạch gì không?”

“Bệ hạ trước giờ luôn có tính toán, chúng ta đoán không ra, cứ theo đó mà làm là được.” Chu Hiền Đạt vỗ lưng Lưu Kha, cười nói: “Không nói chuyện này nữa, Triều Khanh, mấy ngày trước khuê nữ nhà ta liệu có phải đã tiễn Khánh Chi nhà đệ hồi phủ không?”

Lưu Kha suy nghĩ, gật đầu: “Đúng là có chuyện này, Quan Viễn huynh hỏi là có ý gì?”

“Ha ha, đệ đúng thật là, vẫn là một tên đầu gỗ mà! Ngu huynh không tận mắt thấy mà còn biết trong đó có vấn đề, đệ thế nhưng còn mơ mơ hồ hồ.”

“Ủa? Có gì khác cơ?”

Chu Hiền Đạt lườm Tề Giản đang ngồi bên cạnh một cái, áp lại gần ông nhỏ giọng nói: “Hôm ấy nghe a đầu bên cạnh Liên Tương nói, năm ngoái hai đứa từng gặp nhau vào tiết Trung Nguyên, mấy ngày trước ta còn tưởng a đầu ấy tâm hồn thơ thẩn vì ai, không ngờ chính là vì Khánh Chi nhà đệ a.”

“Ể?” Lưu Kha nhíu mày: “Không thể nào đâu……….” Ông thấy nhi tử nhà mình thường nhắc tới An Bình bệ hạ, hẳn là có ý với nàng chứ? Từ lúc nào lại dính dáng tới khuê nữ Chu gia rồi?

Tề Giản ở bên cạnh bất mãn: “Nhỏ tiếng như vậy đệ sẽ không nghe sao? Đã biết Quan Viễn huynh bất công mà, nhà huynh có khuê nữ thì chỉ biết gả tới Lưu gia thôi, đệ ban đầu còn tưởng con bé sẽ làm dâu nhà họ Tề đệ chứ, nào ngờ lại bị tiểu tử Khánh Chi đó cướp trước, chán thật mà! Tốn Chi nhà đệ chỗ nào không tốt chứ? Chẳng phải chỉ là có chân bị tật thôi sao?”

Chu Hiền Đạt nén cười nói: “Vô Uyên, Tử Đô nhà đệ rõ ràng đã ở trong cung qua đêm, còn nói vậy, chẳng phải là được lợi mà còn khoe mẽ à?” Nói là thế, nhưng thực ra Chu Hiền Đạt cũng không khẳng định, vì hôm đó chỉ là có người thấy Tề Tốn Chi sáng sớm xuất cung mà thôi.

“Uầy, đừng nhắc tới nữa.” Tề Giản ảo não nói: “Đệ cũng thật sự tưởng có chuyện gì, chạy tới hỏi Tốn Chi, ai ngờ chỉ là giúp bệ hạ xử lý chính vụ suốt đêm, huynh nói có tức hay không chứ? Bệ hạ không muốn chọn nó, còn để nó lao tâm lao lực, cho dù thân là thần tử, nhưng đệ cũng phải oán thán chứ!”

Lưu Kha qua quýt khoát tay: “Hai người đừng có mỗi người một câu nữa, đệ nghe tới hồ đồ rồi, thằng nhóc Khánh Chi ấy rõ ràng là có ý đối với bệ hạ, sao lại dây dưa với Liên Tương chứ?”

“Bệ hạ?” Chu Hiền Đạt phất phất tay: “Đệ cũng biết ở Thanh Hải quốc hoàng hậu nương nương còn từng ép bệ hạ thành thân, kết quả người mượn danh nghĩa của Tây Nhung, không nói hai lời liền chạy về nước. Xem dáng vẻ đó của người, rõ ràng là đối với hôn sự nửa phần suy nghĩ cũng không có, cho nên nếu trông chờ vào bệ hạ, chi bằng đệ trông chờ vào Liên Tương nhà ta còn thực tế hơn đó!”

Lưu Kha nghe thế không khỏi phát rầu, ông cũng để tâm điều đó, An Bình bệ hạ hình như hoàn toàn không có ý định thành thân, lúc trước còn hơi trăng hoa, hiện giờ cả ngày lại chỉ chuyên tâm vào chính vụ, dáng vẻ minh quân, ngay cả nét ngả ngớn trước kia cũng không còn. Đây vốn là chuyện tốt, nhưng tâm tình nhi tử dạo gần đây không ổn cũng là sự thật, đã nhiều ngày cáo bệnh không lâm triều không nói, còn không muốn nói cho ông biết nguyên do, nghĩ thế nào cũng không hợp lý.

Mặc dù hi vọng nhi tử và bệ hạ thành đôi là chuyện tốt, nhưng là Lưu Kha khi đó xuất phát từ việc muốn giành một công đạo cho bệ hạ. Trên thực tế từ khi dính phải An Bình, tâm tình Lưu Tự vẫn luôn ở trạng thái phập phồng không ổn định, bây giờ ngẫm lại, lúc đó túm nó quay về, rốt cuộc là đúng hay sai đây?

Nghĩ tới đây, ông không khỏi hiếu kỳ nhìn Tề Giản: “Vô Uyên, Tử Đô nhà huynh ở cùng bệ hạ thế nào?”

Tề Giản run lên một cái: “Chuyện này càng đừng nhắc tới, mỗi lần đệ đều nhắc nhở nó đừng có tranh cãi đối nghịch với bệ hạ, bệ hạ hại chân nó bị tật, nhưng chung quy vẫn là bệ hạ. Nhưng thằng nhóc này rất cứng đầu, thích nhất là đấu võ mồm với bệ hạ, may mà tới giờ bệ hạ cũng chưa từng trách tội, bằng không có mười cái mạng cũng không đủ chém.”

Lưu Kha lại nói: “Thế Tử Đô có từng xuất hiện triệu chứng thần trí ngẩn ngơ, tâm tình bất ổn, cơm nước không màng, ăn ngủ không yên không?”

“Tất nhiên không có!” Tề Giản sau khi dứt khoát phủ nhận thì cùng Chu Hiền Đạt đưa mắt nhìn nhau, cùng cả kinh: “Khánh Chi nhà đệ vậy là bệnh rồi!”

“Hả?”

Chu Hiền Đạt lắc đầu: “Trông chờ tên đầu gỗ như đệ có thể hiểu được vẫn là không có khả năng, đây rõ ràng là bệnh tương tư mà.”

Chu Hiền Đạt thời tuổi trẻ là người phong lưu nhất trong ba người, đối với mấy tâm sự nhi nữ này rõ ràng là người thành thục nhất. So ra thì, Lưu Kha chất phác nhất, đương nhiên không bì kịp suy nghĩ thấu triệt của ông, nghe thế thì không khỏi cuống lên: “Nói thế, phải làm thế nào mới tốt đây?”

Chu Hiền Đạt ngẫm nghĩ, hỏi: “Triều Khanh, Khánh Chi từ lúc nào xuất hiện triệu chứng này?”

“Ừm………….Đại khái là sau khi Liên Tương tiễn nó về ngày hôm đó.”

“Thế thì đúng rồi!” Chu Thủ phụ nham hiểm một lòng muốn vì nữ nhi chọn Lưu Tự làm lang quân tốt bật cười: “Bây giờ còn nói con trai đệ đối với Liên Tương vô ý không?”

“………………..” Lưu Kha nhăn mày, lẽ nào thật sự là vì Chu Liên Tương?

Tề Giản ở bên cạnh đau buồn chống cằm: “Hai nhà hai người kết tình thông gia rồi, Tốn Chi nhà đệ  nên làm sao bây giờ…………..”

Gần chạng vạng, trong cung vô cùng yên tĩnh, có người xách một hộp thức ăn hình vuông bước nhanh vào tẩm cung hoàng đế.

Đến cửa, Viên Hỉ lập tức đón lấy, hướng hắn phất tay một cái, người tới liền lặng lẽ lùi đi.

Viên Hỉ xách hộp thức ăn vào cửa, đi thẳng tới nội điện, đặt hộp thức ăn lên cạnh nhuyễn tháp. An Bình đang tựa vào tháp ngồi dậy, khoát tay một cái với hắn: “Mở ra nhanh lên, đừng chơi xấu.”

Viên Hỉ vội vâng dạ, mở nắp hộp, lộ ra một đứa trẻ hãy còn bọc tã.

“Bệ hạ, Ngài có muốn nhìn thử không?” Viên Hỉ ôm đứa bé đến trước mặt nàng.

“Trẫm giết cả nhà con bé, con bé sẽ không muốn thấy Trẫm đâu, ngươi lo là được rồi.”

Viên Hỉ tiếc nuối đồng ý, kế đó sợ hãi: “Ể? Bệ hạ, sao lại là nô tài lo chứ?” Hắn bạnh quai hàm: “Nô tài là….là thái giám,  làm sao lo cho con nít được………..”

“Thái giám mới tốt chứ, vừa làm phụ thân vừa làm mẫu thân nha.” An Bình trêu chọc hắn.

“Bệ hạ……….” Viên Hỉ ôm đứa trẻ trong ngực, bộ dạng tiến thoái lưỡng nan: “Đây là một sinh mệnh đó, nếu không cẩn thận bị nô tài hại chết, nô tài cả đời sẽ ăn ngủ không yên, người xem nó vừa tròn vừa mềm, đáng yêu như vậy………….” Bên dưới lược bỏ mấy vạn chữ………….

“Được rồi, được rồi…………” An Bình day day lỗ tai: “Ngươi dạo gần đây đúng là càng lúc càng lải nhải, Trẫm đùa với ngươi thôi.”

Viên Hỉ nghe thế lúc này mới mặt mày hớn hở.

An Bình chỉ đứa trẻ: “Nó là ai?”

“Dạ?” Viên Hỉ ngẩn ra, theo phản xạ liền nói: “Là nhà Lý ngự sử……….”

“Câm miệng!” An Bình trừng hắn: “Ngươi nhớ cho kỹ, con bé hiện giờ họ Lâm, không phải họ Lý.”

“Dạ? Họ Lâm?”

Đương nói thì bên ngoài điện vang lên giọng nói: “Bệ hạ, vi thần đến rồi.”

An Bình đánh mắt ra hiệu cho Viên Hỉ, hắn liền vội vàng đặt đứa trẻ xuống, mời người tới vào trong, thì ra là Lâm Dật.

“Tham kiến bệ hạ, không biết bệ hạ triệu kiến vi thần có việc gì?”

“Miễn lễ đi.” An Bình chỉ hộp thức ăn, cười nói: “Trẫm hôm nay muốn làm Quan Âm tống tử mà thôi.”

Lâm Dật ngạc nhiên, theo ngón tay nàng nhìn vào chiếc hộp, sửng sốt: “Đây là……….”

“Tiên sinh và Thẩm ái khanh cũng đến lúc lo liệu hỉ sự rồi, song hỷ lâm môn không phải càng tốt sao?”

Lúc này sao lại đột nhiên nhảy ra thêm một đứa trẻ? Lâm Dật vừa nghĩ thì liền biết nhất định là nàng thủ hạ lưu tình. Hắn bế đứa trẻ nhìn nhìn, thấy nó ngoan ngoãn nằm ngủ, trên mặt lộ ra ý cười, nhưng lúc quay đầu lại cố ý nói với An Bình: “Bệ hạ, vi thần sau này sẽ nói với nó thân phận thật sự của nó đó.”

“Muốn nói cứ nói, Trẫm dám giữ nó lại, há có thể sợ nó chứ?”

“Ha ha, nói đúng lắm, vi thần đa tạ Tống tử Quan Âm nương nương.”

An Bình mỉm cười, khoát khoát tay, hắn liền lại đặt đứa trẻ vào hộp thức ăn, lặng lẽ xách ra khỏi cung. Viên Hỉ đi theo yểm hộ cho hắn, không bao lâu đã trở lại, trong tay có thêm một cuốn sổ.

“Bệ hạ, vừa rồi Thái phó đại nhân nói giao vật này cho Ngài, xin Ngài nhất định phải tự mình xem qua.”

“Ồ?” An Bình lập tức nghiêm mặt, còn cho rằng là đại sự quốc gia quân sự gì đấy, đến khi mở tấu chương ra xem, thế nhưng phát hiện không phải những việc này.

Lưu Kha trong tấu chương nói, hi vọng nàng có thể ban hôn cho con trai Lưu Tự và khuê nữ Chu Liên tương của Chu Thủ phụ.

Nàng nhíu mày, hành động này của Thái phó là thăm dò thái độ của nàng đối với Lưu Tự, hay là thật lòng muốn vậy?

Kỳ thực nếu như đôi bên hữu ý, có thể trực tiếp ước định hôn sự, nhưng vì Lưu Tự trước đây là người được đề cử vị trí phò mã bởi chính Sùng Đức bệ hạ, nếu muốn kết mối hôn sự khác, nhất định phải thông qua An Bình, An Bình nói không muốn, hắn mới có thể cưới người khác. Có điều nếu thật sự như vậy, Lưu gia không tránh khỏi mất mặt, cho nên Lưu Kha liền đề nghị để An Bình ban hôn, có như vậy, đôi bên đều có bậc thang để xuống.

An Bình cầm bản tấu suy nghĩ trong thoáng chốc, không tránh khỏi liên tưởng đến nguyên nhân Lưu Tự hôm đó vì bị tổn thương nên mới nảy sinh suy nghĩ này, đương nhiên không thể qua loa hành sự, liền bảo Viên Hỉ đến Lưu phủ truyền hắn nhập cung hỏi thử. Đúng lúc Chu Liên Tương cũng đang ở Ngự thư phòng làm việc, cũng hạ lệnh truyền.

Không lâu sau Chu Liên Tương đã tới, An Bình ngồi sau án thư không nói lời nào, nàng cũng không dám lên tiếng. Mãi đến lúc Lưu Tự theo sau Viên Hỉ bước vào, An Bình mới chỉ chiếc ghế, nói: “Ngồi đi, hôm nay nói việc riêng, không cần đa lễ.”

Viên Hỉ đã khép cửa đứng ở bên ngoài canh giữ, Chu Liên Tương cung kính ngồi xuống, Lưu Tự sau khi hành lễ, ngập ngừng một lúc lâu mới theo đó an tọa.

An Bình quan sát thần sắc hắn, chỉ ngắn ngủi mấy ngày không gặp, hắn đã gầy xộp đi không ít, cẩm bào xanh thẳm rõ ràng rộng hơn rất nhiều, ngồi ở đó một lúc lâu cũng không nhìn nàng lấy một lần. Nghĩ tới hôm đó hắn thổ lộ với mình ở Thanh Hải quốc, trong lòng nàng ít nhiều cũng có chút không đành.

Nàng tự nhủ  không sa vào nam nữ tình ái, nhưng Lưu Tự là người đầu tiên thành tâm thành ý bộc lộ chân tâm với nàng, cho dù vô ý, hiện thời nội tâm cũng có chút rung động.

Ba người trầm mặc trong chốc lát, nàng mới lên tiếng nói: “Hôm nay Trẫm tìm hai người tới là muốn hỏi một vấn đề.” Nàng đẩy quyển sổ trước mặt đến phía trước Lưu Tự: “Đây là tấu chương lệnh tôn gửi tới, Trẫm muốn biết là tâm ý của chính bản thân ngươi, hay là ngươi cũng nguyện ý, Trẫm sẽ thành toàn.”

Nét mặt Lưu Tự thoáng thay đổi, nhận lấy mở ra xem, sắc mặt chợt trở nên trắng bệch, kế đó lập tức đứng dậy, lùi về sau một bước hành lễ với An Bình, nói: “Vi thần không thể ưng thuận.”

An Bình thấy bộ dạng hắn như vậy liền biết là Thái phó tự mình quyết định, đại khái là quá lo lắng cho nhi tử. Nói cho cùng, âu cũng là nàng hại hắn………..

Chu Liên Tương từ sớm đã không biết gì, bất ngờ nhận lấy ánh mắt ra hiệu của An Bình, cũng đón lấy bản tấu lướt xem, nháy mắt cả kinh thất sắc, đứng bật dậy, lớn tiếng nói: “Bệ hạ, chuyện này……chuyện này vạn vạn lần không được đâu!”

An Bình hơi ngạc nhiên, tâm tư Lưu Tự nàng hiểu, nhưng Chu Liên Tương trước giờ nhu thuận, đột nhiên phản đối dữ dội như vậy, đích thực là ngoài dự liệu của nàng. Nàng gật đầu: “Đừng vội, Liên Tương có gì muốn nói cứ nói thẳng là được.”

Chu Liên Tương cắn răng không lên tiếng, chỉ dùng sức xoắn góc áo, gương mặt đỏ bừng nhưng không nói lời nào.

“Liên Tương, Trẫm từng nói, sau này phải nhớ ngẩng đầu, có gì thì có thể nói thẳng, ngươi đã là mệnh quan triều đình rồi.”

Chu Liên Tương nghe thế thì đột ngột ngước lên, nhưng vẻ mặt vẫn như cũ có chút xấu hổ, nhìn Lưu Tự bên cạnh, ấp a ấp úng một hồi lâu mới giống như gom hết dũng khí, bỗng nhiên nói: “Vi thần từ sớm đã có người trong lòng, vẫn xin bệ hạ minh xét.”

Không chỉ An Bình mà ngay cả Lưu Tự tâm trí đang lơ đễnh cũng sửng sốt.

“Ồ?” An Bình mỉm cười: “Là người nào?”

“Là……….” Chu Liên Tương rũ mắt, ngập ngừng hồi lâu, lí nhí nói: “Là Tề thiếu sư Tề Tốn Chi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương