Chuyển ngữ: Mic

Ngày đầu năm, bách quan còn ở trong nhà mừng năm mới, An Bình lại liên tiếp phát hai đạo chiếu lệnh.

Một là giải trừ lệnh cấm túc của Tiêu Tĩnh. Hai là tạm thời chuyển giao chính vụ cho nội các xử lý, còn mình thì ít ngày nữa sẽ tới Thanh Hải quốc.

Về phần nguyên nhân đi Thanh Hải quốc, nàng giải thích là vì đi thăm phụ mẫu, thuận tiện hỏi thăm ngày trở về của nhị vị bệ hạ.

Mặc dù nói chiến thắng Tây Nhung lần này đã khiến nàng có được một sự thừa nhận nhất định, nhưng thời gian này chư vị đại thần dưới tay nàng luôn phập phồng lo sợ cũng là sự thật, cho nên nghe nói nàng có ý mời bệ hạ hồi triều thì mọi người đều an tâm không ít.

An Bình định trang bị nhẹ nhàng, nhanh đi chóng về, cho nên không tính dẫn theo nhiều người. Song Cửu và Viên Hỉ đương nhiên phải đi theo, còn lại ngoại trừ Cấm vệ quân và quan viên áp tải lễ phẩm thì dẫn theo một sứ thần.

Về phần tuyển chọn sứ thần, bách quan đương nhiên sôi nổi thảo luận.

An Bình ngồi trong ngự thư phòng, sau khi bình tâm tĩnh khí nghe rất nhiều tiến cử của mọi người thì chống cằm nói: “Bổn cung trái lại có một lựa chọn, không biết chư vị thấy thế nào?” Nàng quét mắt nhìn nét mặt nghi hoặc của mọi người, cười tủm tỉm thốt ra một cái tên: “Thiếu phó Lưu Tự, thế nào?”

Ể? Thái phó Lưu Kha trợn tròn hai mắt.

Chư vị đại thần châu đầu ghé tai xì xào, đồng loạt lộ vẻ giật mình, lẽ nào đây là tín hiệu Thiếu phó sắp tới sẽ trở thành phò mã?

Hầy, nếu đã vậy, bác bỏ mặt mũi của điện hạ thì cũng không hay a.

Cuối cùng mọi người nhao nhao tỏ ý tán thành, nhân tiện ở trước mặt Lưu Kha tâng bốc một phen, khiến ông lão chả hiểu thế nào.

Thời gian trước thấy con trai tâm tình không vui, còn cho rằng không sao rồi, sao hiện giờ lại bị An Bình điện hạ chính miệng chọn làm sứ thần gì gì đấy trời? Thật đúng là đoán không ra suy nghĩ của nàng nha…….

Tiết trời vẫn chưa thoát khỏi giá lạnh mùa đông, vốn không nên lên đường lúc này, nhưng An Bình khăng khăng nhân dịp sứ thần Tây Nhung tới Đại Lương thì mọi việc đều đã sắp xếp xong xuôi, cho nên vẫn chuẩn bị khởi hành theo kế hoạch. May mà bây giờ đã không còn tuyết rơi, đường xá coi như dễ đi.

Hôm xuất phát thời tiết trong lành, các đại thần tập hợp ở cửa cung đưa tiễn, giương cao long kỳ, cấm vệ quân tề chỉnh đợi lệnh xuất phát.

Lưu Tự mặc hồ phục cổ cao tay hẹp, anh khí phi phàm cưỡi ngựa đi trước, nét mặt thế nhưng lại có vẻ khó hiểu rõ rệt.

Kỳ thực thời gian này hắn vẫn luôn cố ý tránh né An Bình, một là vì để hiểu cho rõ suy nghĩ của chính mình, hai là bởi vì bản thân gần gũi với Tiêu Tĩnh mà áy náy. Đêm đó ở Thục vương phủ đề nghị tiễn nàng trở về nhưng bị từ chối, còn tưởng rằng nàng tức giận, nhưng không ngờ vừa quay đầu thì bản thân đã được phong làm sứ thần.

Không lâu sau, An Bình từ cửa cung đi ra, áo choàng trên người bay phần phật trong gió, tóc cũng bị gió thổi hơi rối. Lưu Tự thấy dáng vẻ nàng như vậy, trái tim trái lại có chút nhẹ nhõm. Thiếu nữ này nhìn có vẻ tùy tiện nhưng kỳ thực một giọt nước cũng không để lộ, cũng chỉ có ở thời điểm này, có thể thấy được một mặt bình thường của nàng.

An Bình một đường đi thẳng tới bên xe ngựa, dừng bước quay đầu nhìn một cái, Chu Hiền Đạt dẫn đầu một hàng đại thần nhất tề hành lễ. Ánh mắt nàng khe khẽ giao với Lâm Dật đang đứng trong góc, người kia lập tức hiểu ý gật đầu, tỏ ý nàng có thể an tâm rời kinh.

An Bình lại liếc nhìn Thẩm Thanh Tuệ vẻ mặt không được tự nhiên đang đứng cạnh hắn, cười cười, cho mọi người miễn lễ. Đương lúc định vén áo chuẩn bị lên xe thì lại bất chợt nhớ ra gì đấy, quay đầu nhìn sang bên cạnh, thấy Tề Tốn Chi ngồi trên xe lăn, bên cạnh là Chu Liên Tương mặc quan phục.

Hình như vừa mới tới, hắn còn đang hơi hơi thở dốc, trên mặt cũng có chút hồng hồng. Chu Liên Tương ở cạnh hỏi hắn câu gì đấy, hắn lắc đầu, ngước mắt nhìn sang.

Vừa tiếp xúc với ánh mắt của An Bình, Tề Tốn Chi liền sửng sốt, kế đó là khe khẽ mỉm cười, khom người, chắp tay hành lễ. Chu Liê Tương ngước mắt lên thấy An Bình thì cũng vội vàng hành lễ, kế đó lập tức quay đầu chăm sóc Tề Tốn Chi, trên mặt là vẻ lo lắng.

An Bình cũng là lần đầu tiên thấy hai người thân thiết như vậy, không khỏi nhìn nhiều hơn đôi chút, nhưng bị Lưu Tự ở bên cạnh trông thấy. Đến khi thấy nàng sắc mặt không chút gợn sóng, vén màn bước lên xe thì trái tim trái lại rất lâu cũng khó mà bình tĩnh.

Hắn vẫn nhớ ánh mắt không chút để ý của nàng không lâu trước đó khi mình giải thích với nàng giữa hắn và Chu tiểu thư không có quan hệ gì, nhưng vừa rồi nàng đã chăm chăm nhìn hai người kia rất lâu, đây không phải chứng minh nàng rất quan tâm đến Tử Đô huynh sao?

“Thiếu phó đại nhân, có thể lên đường rồi.” Song Cửu cưỡi ngựa chạy lên thúc giục một tiếng, hắn mới hoàn hồn, vội đồng ý, quay đầu nhìn phụ thân một cái,, sau đó ánh mắt lại rơi người Tề Tốn Chi, chắp tay.

Tề Tốn Chi cũng trả lễ, vẫn là ý cười ôn hòa như trước, nhưng Lưu Tự lại chú ý thấy khí sắc hắn không tốt thế nào.

Dáng người ấy hình như có chút gầy gò, ngồi ở nơi đó, hiếm khi lại thiếu đi vẻ thâm hiểm hay cười cợt thường ngày, chỉ an tĩnh nhìn nơi này, khóe miệng mang theo ý cười nhợt nhạt.

An Bình thả tấm rèm, ngăn lại ánh mắt bên ngoài, cao giọng phân phó một tiếng: “Khởi hành đi…”

Đội ngũ từ từ tiến lên, Lâm Dật chậm rãi đi đến bên cạnh Tề Tốn Chi: “Tề đại công tử không phải nhiễm phong hàn sao, sao hôm nay còn tới tiễn?”

Tề Tốn Chi ngồi lâu trên xe lăn, xương cốt trên người đương nhiên không thể bì được với người bình thường, đêm trừ tịch ấy ở bên ngoài đã bị nhiễm lạnh, trở về liền cảm nhiễm phon ghàn. Lâm Dật dạo gần đây thân cận với hắn, còn đặc biệt tới thăm hắn vài lần. Hôm qua lúc tới thuận miệng nói An Bình chuẩn bị lên đường tới Thanh Hải quốc, không ngờ hôm nay hắn còn đặc biệt tới tiễn.

Tề Tốn Chi nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, tay đưa lên môi thấp giọng ho một tiếng, đáp: “Đúng lúc Chu tiểu thử đến thăm, liền ngồi xe ngựa của nàng ấy cùng nhau tới.”

“Thì ra là vậy.” Lâm Dật nghe thế thì liếc mắt đánh giá Chu Liên Tương, trong mắt lộ vẻ bừng tỉnh, kế đó cười cười khoác tay lên vai hắn: “Đúng lúc tại hạ có chút chuyện muốn thương lượng với Tề đại công tử, không biết liệu có thể mượn một chút không?”

Tề Tốn Chi mỉm cười, trong mắt tràn ngập cảm kích: “Được.”

Chu Liên Tương đứng cạnh nét mặt vô tội nhịn hai người cặp kè rời đi…..

Hai người cũng đi không xa,  Lâm Dật chỉ tách khỏi tùy tùng của Tề Tốn Chi, đẩy hắn đi tới gần đấy.

“Điện hạ dẫn Lưu Thiếu phó đến Thanh Hải quốc, Tề đại công tử ắt hẳn không dễ chịu gì đâu nhỉ?”

“Đứng cạnh Thẩm đại nhân hết nửa ngày trời mà chẳng được nhìn lấy một cái, Lâm tiên sinh hẳn là cũng không dễ chịu gì ha?”

“………………..” Lâm Dật bĩu bĩu môi: “Được lắm, vậy không nói chuyện này nữa.”

Tề Tốn Chi thấp giọng ho hai tiếng, cười cười.

Về mặt tâm lý không thể nói là không một chút cảm giác, nhưng hắn hiểu dụng ý của An Bình, dẫn Lưu Tự rời kinh có thể ngăn cách mối liên hệ giữa hắn và Tiêu Tĩnh, cũng có thể để chúng đại thần cho rằng nàng đồng ý an phận rồi.

Đương nhiên có lẽ vẫn còn nguyên nhân khác, nhưng bất luận đó là gì, Lưu Tự so với một kẻ tàn tật như hắn thì thích hợp hơn nhiều…..

An Bình phái người đi trước mở đường, cả lộ trình rất thuận lợi, thêm nữa ngoại trừ Viên Hỉ, những người đi theo đều trẻ tuổi tráng kiện, tốc độ cũng nhanh, chỉ trong vòng nửa tháng đã đi gần được nửa lộ trình.

Càng đi về phía Tây Bắc thì tiết trời càng lạnh lẽo, gió buốt lạnh mà khô khốc, lúc thổi qua, da thịt cứ như bị lưỡi đao cứa rách. An Bình liền quyết định ở dịch trạm gần đấy nghỉ ngơi vài ngày, đợi gió yếu đi một chút thì lại tiếp tục gấp rút lên đường.

Đây là lần đầu tiên Lưu Tự rời nhà đi xa đến vậy, ít nhiều cũng có hơi không thích ứng, mấy đêm liên tục đều ngủ không ngon giấc, sau đó dứt khoát gọi Cấm vệ quân trực đêm tới cùng nhau sưởi ấm chuyện trò.

Dịch trạm không lớn, chỉ to cỡ một khoảnh sân, vừa liếc mắt thì đã có thể nhìn tận nơi sâu nhất. Song Cửu lúc trực đêm thấy mọi người ở cùng nhau tụ tập náo nhiệt, người quen cũng nhiều, cũng liền sáp đến ngồi bên đống lửa. Đáng tiếc là hộ vệ an toàn của Giám quốc, tất cả đều bị cấm rượu, bằng không nâng chén trò chuyện thâu đêm, quả thực là một loại hưởng thụ.

Đoàn người đều từ ngũ hồ tứ hải mà đến, chuyện thú vị rất nhiều, huyên tha huyên thuyên nói đông kể tây, thời gian rất nhanh đã qua một lúc lâu. Mãi đến khi An Bình khoác áo choàng đi tới, cấm vệ quân mới đột ngột hoàn hồn, tự biết thân biết phận không bì được với Song Cửu và Lưu Tự, vội vàng đứng lên hành lễ cáo lui.

Lưu Tự quay đầu trông thấy An Bình thì có chút ngạc nhiên, vừa định đứng dậy hành lễ thì thấy nàng đã vứt áo choàng lên người hắn: “Ban đêm gió lạnh, nếu tổn thương cơ thể thì lúc trở về khó mà ăn nói với Thái phó.”

Ngữ khí mang theo ý cười, trong gió lạnh nhẹ nhàng thốt ra, Lưu Tự cúi mắt nhìn áo choàng trong tay, đích thực ấm áp vô cùng. Hắn không khỏi cong khóe miệng, vừa định cảm ơn, lúc ngước lên đã thấy An Bình đem một chiếc áo khoác khác tự tay khoác lên người Song Cửu, hai người nói nói cười cười, thân thiết như chốn không người.

Hắn chợt nhớ tới câu hỏi của nàng trong ngõ nhỏ đêm đó: Nàng sẽ không chịu ràng buộc vì bất kỳ ai, mình liệu có thể chấp nhận?

Thời gian này hắn cũng vẫn luôn suy nghĩ, liệu có thể tiếp nhận mọi thứ của nàng, dễ dàng tha thứ cho hành vi tác phong của nàng. Có lúc cũng đã có được đáp án khẳng định, nhưng đến khi thực sự nhìn thấy nàng cùng người khác thân mật, vẫn cảm thấy khó mà chịu đựng.

Hắn là con út trong nhà, từ nhỏ đã được yêu thương chiều chuộng, văn võ toàn tài, nhận được vô số tán thưởng. Bây giờ đang ở độ tuổi tốt nhất, tiên y nộ mã2, khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo, nhưng hiện giờ ở trước mặt người này, trái lại chỉ cảm thấy thất bại.

2: áo đẹp ngựa khỏe, ý chỉ cuộc sống sung túc giàu có

An Bình cùng Song Cửu nói vài câu thì chợt nghe thấy tiếng tay áo sột soạt khe khẽ bên cạnh, quay qua nhìn, Lưu Tự đã ôm áo choàng chẳng nói chẳng rằng rời đi.

Nàng cười lắc đầu một cái, xem ra hẵn vẫn còn chưa nghĩ thông…………….

Thanh Hải quốc biết An Bình sắp đến, từ hai tháng trước đó đã chuẩn bị. Nào biết An Bình không chỉ tốc độ nhanh chóng, mà ngay cả lộ trình cũng chọn đi đường gần nhất, lúc tới Thanh Hải quốc, khiến tất cả mọi người trở tay không kịp.

Từ sau khi cùng Đại Lương kết liên minh, nữ vương bệ hạ để có thể thân tại Đại Lương cũng chăm lo được chính vụ trong nước, phỏng theo chế độ của Đại Lương thành lập nội các, Thủ phụ chính là dì của bà – Hiền vương Đông Đức Trác Y. Lúc bà không có trong nước, trừ phi là chính vụ đặc biệt trọng đại, còn thì những chính sự khác đều do Đông Đức Trác Y và nội các xử lý.

Hiện giờ nữ nhi sắp tới, nữ vương đương nhiên phải hồi kinh rồi, có điều bây giờ còn đang trên đường về. Đông Đức Trác Y liền dẫn theo một đoàn đại thần đến nghênh đón trước, ra khỏi thành mười dặm, vô cùng nhiệt tình.

Mặc dù là công chúa duy nhất của Thanh Hải quốc, nhưng thời gian An Bình ở Thanh Hải quốc dài nhất cũng chỉ là khoảng thời gian lúc nàng ra ngoài học hỏi, bây giờ hiếm hoi lắm mới trở lại một chuyến, đương nhiên rất được coi trọng.

Đông Đức Trác Y tóc đã hoa râm rất nhiều, cũng không còn vẻ khí thế sắc bén của ngày xưa, càng giống một tổ mẫu (bà) hòa ái của những gia đình bình thường, vừa thấy An Bình từ trên xe bước xuống thì đã lôi kéo nàng ân cần hỏi han. Nếu không phải Lưu Tự thể hiện thái độ rõ rệt thì e là còn muốn chuyện trò nhiều hơn nữa.

Sau khi vào thành, dọc theo phố xá là bách tích đứng nghênh đón, nhưng đa số đều là nữ tử. Lưu Tự trong lúc mơ mơ hồ hồ cảm thấy mình đã đi đến một thế giới chưa được biết tới, thật sự là vừa mới lạ lại vừa đáng sợ mà………….= =

An Bình đã đổi sang cưỡi ngựa, dọc đường có không ít nam tử chưa hứa hôn trộm nhìn dung nhan nàng, đa số đều bất giác đỏ mặt.

Cảnh tượng cứ thế diễn ra, lúc vào cung thì nửa ngày đã trôi qua.

Ngự y khám chẩn cho Lưu Tự rồi kê toa thuốc xong mới xem như hoàn toàn ổn định. An Bình ngon ngọt trấn an hắn vài câu, đương định rời đi thì Lưu Tự chợt gọi nàng: “Điện hạ, thứ cho vi thần nhiều chuyện hỏi một câu, Ngài đột nhiên đến Thanh Hải quốc là vì chuyện gì?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương