Ta tên là Ân Nhiêu, là công chúa của Ân quốc, à không, dùng từ của phụ hoàng thì ta chính là công chúa bất tài vô dụng của “Đại Ân”.

Thật ra Ân quốc là một đất nước nhỏ bé, đứng sát bên cạnh Đại Tề, rõ ràng chỉ là một nước lệ thuộc.

Nhưng phụ hoàng nói đất nước đã nhỏ như vậy rồi thì tên tuổi phải hét cho to một chút, phải gọi “Đại Ân”, coi như như vậy mới có thể so sánh với Đại Tề.

Cười chết mất, Đại Tề căn bản chẳng thèm để ý đến.

Ngược lại phụ hoàng cả ngày lẫn đêm đều luôn lo lắng, sợ Tề quốc ngày càng hùng mạnh một ngày nào đó tâm trạng không tốt liền nuốt chửng bọn ta.

Dù gì trước đó ở đây có ba tiểu quốc to hơn nước bọn ta đã trở thành huyện của người ta rồi.

Binh lính của Ân quốc yếu kém không đủ, đừng nói là tấn công, đến phòng thủ cũng đã rất khó rồi.

Thế là vị phụ hoàng thông minh tuyệt đỉnh của ta đã nảy ra ý tưởng, nói rằng nên thử mỹ nhân kế trong 36 kế, bán ta lên giường của Tề Nghiên, và giao cho ta một nhiệm vụ: Hại nước hại dân thì không còn hy vọng gì, chỉ cần khuyên được Tề Nghiên không nuốt chửng Ân quốc là được rồi.

Trước khi đến đây ta đã nghe nói rằng vị hoàng đế Tề quốc này cần kiệm, cai quản, trị quốc rất tốt, trong sớm chiều đã mở ra một thời đại thịnh vượng của Tề quốc, chỉ là hắn có rất nhiều điều kỳ quặc, đặc biệt là rất giỏi giết mỹ nhân, bất kể là ai phái mỹ nhân đến, cuối cùng đều sẽ ngọc nát hương tan, đều sẽ đến cõi Tây Phương cực lạc.

Vì vậy có không ít người đều đoán rằng, vị hoàng đế này có phải sẽ đoạn tử tuyệt tôn, còn tương lai của Đại Tề sẽ đi đâu về đâu?

Ta đã nghe những lời bàn tán này suốt quãng đường, thêm vào đó đi đường mệt mỏi kiệt sức, ta mơ hồ buồn ngủ, lại bị bà ma ma đến đón ta nhắc nhở: "Công chúa, một lát nữa sẽ gặp Bệ hạ, người nên tỉnh táo lại một chút..."

Ta vô cùng miễn cưỡng gật đầu, ngồi trên giường nửa tỉnh nửa mơ.

Thứ thật sự làm ta hoàn toàn tỉnh táo chính là bàn tay của Tề Nghiên, mát mát lạnh lạnh, đang chậm rãi vuốt ve khuôn mặt của ta.

Ta nhìn lên đôi mắt đen âm u của hắn, quên luôn việc phải hành lễ, ngơ ngẩn chớp mắt, “Bệ hạ.”

“Rất buồn ngủ sao?” Âm thanh của hắn mát lạnh, giống như con người hắn vậy, yên tĩnh lạnh lùng, trên người mặc một chiếc áo bào đen thêu rồng vàng, toát ra khí chất bất phàm, thảo nào không gần nữ sắc, vì nhìn hắn chẳng giống như người bình thường.

“Bây giờ cũng không buồn ngủ lắm ạ.”

Dù gì thì cái tay này thật sự rất lạnh nha.

Ngón trỏ của hắn di chuyển chầm chậm, vòng ra phía sau và dừng ngay gáy của ta.

Ta cảm thấy, bất kỳ lúc nào hắn cũng có thể bóp chết ta.

Nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, thì không giống như muốn bóp chết ta.

Thế là ta liền ngây ngốc nhìn hắn, tùy ý để hắn không nặng không nhẹ vuốt ve gáy của ta.

Sau một lúc lâu thì khỏi phải nói, cũng khá là thoải mái nha.

Một hồi lâu, hắn vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm hỏi ta: “Không sợ trẫm?”

Ta được hắn xoa bóp cho thoải mái, híp mắt lẩm bẩm hai chữ: “Không sợ.”

Hắn cười nhạt, “Vậy nếu trẫm nói muốn giết nàng thì sao?”

“Vậy thì bệ hạ hãy động thủ đi.”

Ta á, chẳng có ưu điểm gì cả, chỉ được cái vô tư, ngay cả khi có điều gì đó tồi tệ, bản thân thầm nghĩ một lát cũng có thể nghĩ thông, sau đó liền cho nó qua đi.

Với cả lúc bị đưa tới đây ta đã biết bản thân có lẽ sẽ chẳng sống được lâu nữa, vì thế nghe hắn nói như vậy thì ta không bất ngờ gì cả.

Tề Nghiên nhìn chằm chằm ta một lúc, cười nói: “Nàng chẳng đáng để trẫm phải tự động thủ.”

Ta cố gắng suy nghĩ một chút, duỗi hai tay ra, chớp mắt, “Vậy bệ hạ muốn phái người đến tra khảo ta sao?”

Tề Nghiên: “...”

“Bỏ đi,” Hắn thả tay chỗ gáy ta, quay qua gỡ thắt lưng của ta, “Ân quốc có ý tốt như vậy, trẫm cũng không nên phụ lòng.”

Tay của hắn quả thực quá lạnh, ta không thể không nổi da gà, bị hắn nhìn thấy, cười ta, “Sợ rồi?”

Ta không hiểu lắm vì sao hắn lại cố chấp muốn khiến người khác sợ hắn như vậy, hơn nữa đối với chuyện sắp xảy ra tiếp theo, tuy ta vẫn còn là nữ nhi khuê phòng mới lớn còn trinh tiết, nhưng ta cũng đã được xem tranh màu rồi.

Đối với ta, chỉ có một chuyện quan trọng, “Bệ hạ.”

“Hửm?”

“Thần thiếp lười phải cử động…”

Tề Nghiên: “...”

CHƯƠNG 2:

Tề Nghiên có thể cũng không muốn vận động, hắn im lặng một lúc, lật người nằm sang bên cạnh, sau đó vắt tay qua eo ta, không chút cảm xúc nói: “Ngủ đi.”

Một dáng vẻ bình tĩnh chẳng có ham muốn gì, giống như người vừa mới tốn sức trêu đùa ta không phải là hắn vậy.

Ta nghĩ một chút, lặng lẽ kéo cái chăn đắp cho bản thân, rồi lại nghĩ nghĩ, thuận tiện đắp cho Tề Nghiên luôn, sau đó nhắm mắt ngủ.

Tay Tề Nghiên tuy rất lạnh nhưng cơ thể thì lại rất ấm. Tiết xuân se lạnh, ta ngủ thế nào mà lại lăn vào lòng hắn, mơ thấy bản thân đang ôm một cái bếp lò lớn, vô cùng thoải mái.

Ngủ một giấc tỉnh lại, bên cạnh đã không có ai, cung nữ nói với ta, Tề Nghiên phong ta làm Quý phi.

Muội ấy còn kích động hơn ta, “Nương nương, người chính là Quý phi đầu tiên của nô tỳ đó ạ!”

“Vậy những người tiến cung trước đó thì sao?”

Cung nữ nghẹn lại, “Đều không có chức vị gì… Nương nương người tuyệt đối đừng để ý ạ.”

Ta gật đầu, “Ừm, ta hiểu rồi.”

Có lẽ chính là chưa kịp chạm tới chức vị gì thì đã đến miền Tây phương rồi.

Tính ra, ta được làm Quý phi mới đến miền Tây phương, cũng coi như là tăng thể diện cho Ân quốc của ta rồi.

Có điều không biết Tề Nghiên tính khi nào thì mới giết ta.

Hắn rất bận, từ sau cái ngày ôm ta ngủ thì liên tục nửa tháng đều không đặt chân vào hậu cung một bước.

Đổi lại nếu là phụ hoàng ta, nửa tháng không lên triều mới là bình thường á.

Người trong cung hợm hĩnh, vừa mới bắt đầu tưởng ta được sủng ái, còn tâng bốc ta, sau này thấy ta chẳng qua cũng chỉ như vậy thì lần lượt bắt đầu lạnh nhạt với ta.

Cả ba ngày liền ăn uống đạm bạc, ta ngẫm nghĩ một chút, phân phó cho hai cung nữ tương đối nghe lời ta dọn dẹp mảnh đất trống phía trước cung của ta.

Cái này cũng phải nói một chút, bởi vì hậu cung của Tề Nghiên điêu tàn nên những cung điện này đều giống như lãnh cung vậy, cỏ dại mọc um tùm, thật là lãng phí mảnh đất tốt như vậy.

Ta lôi ra hạt giống đem đến từ Ân quốc, nhờ cung nữ trồng giúp ta, sau đó phân phó cho bọn họ tưới nước, bón phân, giẫy cỏ, v.v

Tiểu Thúy, là cũng nữ thân cận nhất của ta, đứng bên cạnh ta tò mò hỏi: “Nương nương, Bệ hạ đã rất lâu chưa đến thăm người, sao người vẫn vui vẻ vậy ạ?”

Ta nhìn chằm chằm mảnh đất trồng rau đó, liếm liếm môi, “Có người làm đất giúp ta, có thể không vui sao?”

Lúc trước ở Ân quốc, ta cũng không được yêu thương, thức ăn tự nhiên cũng sẽ chẳng ra gì, hơn nữa đền nhỏ yêu ma nhiều, những người trong cung của phụ hoàng ta còn quá đáng hơn những người của Tề Nghiên ở đây, vì vậy ta chỉ có thể tự trồng rau, thật sự là… rất khổ.

Bây giờ cuối cùng có thể đứng im chỉ tay năm ngón, quá là hạnh phúc luôn.

Cuối cùng Tề Nghiên nhớ đến ta là lúc ta đang ngồi xổm bên ruộng rau, phấn khởi vuốt ve những chồi non mới mọc.

Tiểu Thúy hốt hoảng vội vàng chạy đến, “Nương nương, Bệ hạ đến rồi!”

Âm thanh vừa dứt, một đôi ủng đen viền vàng xuất hiện bên cạnh những mầm xanh mới nhú.

Ta ngẩng đầu, hắn đứng ngược sáng, không rõ thần sắc gì, mở miệng chính là: “Nghe hạ nhân nói, nàng muốn…nuôi gà?”

Ồ, đúng là có chuyện này, bởi vì món mặn của ngự thiện phòng mang tới quả thực không hợp với ta, ta liền muốn nuôi vài con, vừa hay phía sau của cung điện có một khoảng đất trống thích hợp để nuôi gà.

Còn về chuyện vì sao ta biết nuôi gà? Có thể nói, đều là do cuộc sống ép buộc.

Ta nói ngắn gọn về kế hoạch nông nghiệp của mình cho Tề Nghiên, thì lại thấy sắc mặt của hắn càng ngày càng lạnh hơn, dọa cho những cung nữ bên cạnh quỳ xuống hết.

“Vì sao không đến nói cho trẫm?” Ngữ khí của hắn vẫn rất là bình thường, thậm chí là lạnh hơn vài phần.

“Bệ hạ gần đây không phải đang bận việc triều chính sao?” Ta có chút không hiểu chuyện gì, “Hơn nữa đây đều là chuyện nhỏ.”

Lúc trước ở Ân quốc, phụ hoàng ta biết được chuyện này, cũng không quản ta, dù gì ông ấy có đến tám người con gái.

“Chuyện nhỏ?” Tề Nghiên giễu cợt một tiếng, “Chẳng lẽ Đại Tề ta sa sút đến mức phải để cho đường đường là Quý phi của mình trồng rau nuôi gà rồi sao?”

Nói rồi thái giám bên cạnh hắn liền đưa mắt ra hiệu với thuộc hạ, “Người của ngự thiện phòng làm việc chưa tận lực, bảo bọn họ đi chịu phạt đi.”

Tề Nghiên cẩn thận nhìn vẻ mặt ta, gọi tiểu thái giám lại, rồi quay qua hỏi ta: “Nhìn nàng có lời muốn nói, muốn cầu xin cho bọn họ?”

Ta không ngờ hắn luôn nhìn ta, ngẩn người một lúc, sau đó lắc đầu, “Không có, thần thiếp chỉ là tò mò, không biết Bệ hạ tính phạt bọn họ thế nào?”

Trong mắt hắn hiện thêm một tia hứng thú kì lạ, “Nàng muốn trẫm phạt bọn họ thế nào?”

Ngay lập tức ta cảm thấy tất cả mọi người đều đang căng thẳng nhìn ta.

Ta đắn đo mở miệng: “Hay là…để bọn họ giúp thần trồng rau và nuôi gà? Tính ra thì cũng đang thiếu nhân lực ạ.”

Tề Nghiên: “...”

Sau này Tiểu Thúy, người mà giống như vừa thoát khỏi cái chết nói với ta rằng, lúc trước chuyện như vậy cũng đã từng xảy ra.

Tề Nghiên hỏi những mỹ nhân đó phạt hạ nhân như thế nào.

Người mà cầu xin cho hạ nhân, liền bị giết chết; Người nói muốn phạt hạ nhân, thì liền dùng hình trước mặt nàng ta, sau đó mỹ nhân đã bị dọa chết khiếp.

Khuôn mặt của Tiểu Thúy tái nhợt khi diễn tả những cảnh đẫm máu đó với ta, rõ ràng là nghĩ lại vẫn còn rùng mình.

Còn ta nhìn thái giám của ngự thiện phòng đang giúp ta cho gà con ăn, chìm vào trầm tư.

Cái vị hoàng đế Tề quốc này, xem ra thật sự rất kỳ quái nha.

CHƯƠNG 3:

Có điều chuyện này cũng sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch nông nghiệp của ta.

Mùa xuân chính là mùa vạn vật sinh trưởng, một tháng qua đi, rau cải thìa trên đất đã phát triển rất tốt.

Ta rất vui vẻ, ngắm nhìn và vuốt ve lá cải, “Nước và đất của Tề quốc thật tốt, tốt hơn nhiều so với nước ta.”

Tiểu Thúy nhìn thấy vậy không thể kìm được lên tiếng: “Nương nương, ngự thiện phòng bây giờ đã cẩn thận hơn nhiều trong chuyện ăn uống rồi, người cần gì phải giữ lại mảnh đất này vậy ạ?”

“Ta không canh giữ mảnh đất này, vậy thì canh giữ ai?”

“Tất nhiên là…” Muội ấy hận không thể rèn sắt thành thép, lại ấm ức nói, “Người không biết đâu, một tháng nay Bệ hạ một bước cũng không đặt chân vào Hoa Ninh cung của chúng ta, bên ngoài có rất nhiều lời đàm tiếu đó ạ.”

“Thì cứ để bọn họ nói đi, Bệ hạ rất bận bịu chuyện nước, chúng ta không có việc gì thì đừng đến làm phiền người ta… Á, muội nghe thấy gà kêu không? Ta đoán là nó đẻ trứng rồi, đi đi đi, chúng ta đi đến chuồng gà thôi.” Nói rồi liền kéo Tiểu Thúy chạy đến chuồng gà, thuận tiện xúi giục muội ấy duỗi tay lấy hai quả trứng gà ra.

Phàm là chuyện có thể kêu người khác giúp đỡ thì ta tuyệt đối sẽ không tự động thủ.

Gà mái mẹ vừa đuổi theo phía sau vừa mắng.

Tiểu Thúy luôn lầm bầm nãy giờ đã bật cười, vừa chạy chọc ghẹo nó vừa mắng: “Làm gì vậy, không phải chỉ lấy của mày có hai quả trứng thôi sao? Thật là keo kiệt!”

Gà mái mẹ: “Cục cục tác!”

Ta giấu tang vật trong lòng, đứng ngoài cuộc: “Đúng vậy.”

Tiểu Thúy phát hiện bản thân bị ta lừa vào trong chạy đến bên cạnh ta, tức giận: “Nương nương!”

“Được rồi, ta biết muội có ý gì.” Ta điềm tĩnh, “Hôm nay đích thân ta sẽ xuống bếp, lát nữa mang đến ngự thư phòng là được phải không?”

Không phải chỉ là tranh sủng thôi sao, chưa ăn thịt heo, chẳng lẽ còn chưa từng nhìn thấy heo chạy hay sao? Huống chi ta còn được thấy heo chạy rồi đó.

Phụ hoàng ta có mấy chục phi tử, từ lúc ta có thể nhớ được thì đã gặp tầng tầng lớp lớp thủ đoạn tranh sủng, chẳng qua con người ta đây rất lười, chỉ là không thích dùng mà thôi.

Vốn dĩ Tề Nghiên xem ta là một cái bình hoa trưng ở trong cung, hắn bận việc chính sự của hắn, ta trồng cây của ta, hai người chung sống hòa thuận là được rồi.

Không biết sao mà bên ngoài có rất nhiều lời đồn thổi, đều truyền nhau nói ta là hồ ly bỏ bùa mê hoặc vua, đứng đầu lục cung, quả thật là ăn nói xằng bậy.

Ta còn nghe nói không ít thần tử dâng tấu, cầu xin Tề Nghiên hãy tăng thêm hậu cung, nhất định không thể để một yêu nữ của nước phụ thuộc mê hoặc, sau đó ta còn nghe nói, thời gian gần đây Tề Quốc nổi lên không ít bạo động, vì vậy Tề Nghiên bận đến nỗi đầu óc quay cuồng, chân không chạm đất, vô cùng vất vả.

Ta ở căn phòng của người ta, ăn cơm của người ta, còn trồng cây trên đất người ta, lúc này ít nhiều gì thì cũng nên biểu hiện một chút.

Vì vậy ta đích thân xuống bếp làm một món vô cùng thơm ngon đó là… trứng gà hấp.

Quan trọng là rau cải thìa chưa lớn đủ, chứ không còn có thể làm một món trứng gà xào rau rồi.

Vẻ mặt Tiểu Thúy khó xử, “Nương nương, cái này không hay lắm nhỉ? Tốt xấu gì thì người cũng nên làm món bánh ngọt gì đó chứ…”

“Nhưng ta không biết làm.” Ta thản nhiên nói, “Hay là muội biểu diễn cho ta xem làm sao dùng hai quả trứng để làm bánh đi?”

Tiểu Thúy quả thực không thể nhìn được nữa, cố gắng nhét thêm hai dĩa bánh hoa đào vào hộp, “Nương nương, đến lúc đó người nhớ nói bánh hoa đào cũng là do người làm nha.”

Ta gật đầu lấy lệ, “Ừm ừm, được.”

Sau đó, khi Tề Nghiên nhìn thấy thứ ta lấy ra, ta đã rất thành thật giới thiệu: “Món trứng gà hấp là do thần thiếp làm, còn món bánh hoa đào là do nhà bếp làm ạ.”

Tiểu thái giám bên cạnh mím môi nín cười, đừng tưởng là ta không nhìn thấy.

Tề Nghiên không cười, có điều một tay đỡ đầu, nhướng nhẹ mày, “Vì sao tự tay làm trứng gà hấp?”

“Ách… Vì gà mái mẹ mới đẻ được hai quả trứng.”

Gà mái vốn dĩ do hắn phân phó người mang đến, vì vậy trứng đẻ ra đưa cho hắn ăn cũng rất hợp lý nhỉ?

Nhưng nhìn Tề Nghiên không có ý muốn động đũa.

Ta nhìn qua món bánh hoa anh đào tinh tế, phúc chí tâm linh(*), lại nói: “Nếu Bệ hạ không thích ăn trứng gà hấp, vậy thì ăn chút bánh hoa đào, Bệ hạ gần đây bận rộn việc nước kiệt sức, phải nên bồi bổ thân thể ạ.”

(*)Phúc chí tâm linh: phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn).

Tề Nghiên thả tay xuống, gõ nhẹ mặt bàn: “Nếu nói về bồi bổ thân thể, thì bánh ngọt làm sao có thể so với trứng gà hấp?”

Hả? Có kiểu này nữa sao?

Ta còn đang suy nghĩ câu nói này có hợp lý hay không, Tề Nghiên đã ăn xong trứng gà hấp rồi, cuối cùng còn có tâm trạng nhận xét nữa: “Làm rất được, thăng nàng làm hoàng hậu.”

“Đa tạ lời khen của Bệ… Hả?”

Hắn hoàn toàn không để ý đến sự kinh ngạc của ta, gõ gõ vào dĩa bánh hoa đào, “Trẫm no rồi, phần bánh ngọt này nàng ăn đi.”

Thế là ta rất thật thà ngồi bên cạnh hắn ăn hết một dĩa bánh hoa đào.

Đừng nói chứ tay nghề của nhà bếp rất được nha.

Tề Nghiên vẫn cứ yên lặng nhìn ta ăn, dáng vẻ vô cùng thích thú, khiến cho ta khi cầm miếng bánh cuối cùng có chút chần chừ, “Bệ hạ ăn một miếng không?”

“Không, trẫm không thích đồ ngọt.”

“Ồ.”

Nghe vậy ta liền yên tâm ăn miếng bánh cuối cùng, thì nghe hắn hỏi: “Ngọt không?”

“Ngọt…” Ta chưa nói hết câu, hắn đột nhiên cúi người đến gần, giữ cằm và ngậm lấy môi của ta.

Sau một hồi dây dưa, ánh mắt hắn rực sáng nhìn ta: “Khá là ngọt.”

Ta hoàn hồn, tâm trạng phức tạp, “Bệ hạ, người không ngại bẩn sao?”

Mùi vị của trứng gà hấp lẫn lộn với bánh hoa đào, ít nhất đời này ta không muốn thử lại nữa…

Tề Nghiên: “...”

Góc nhìn của Tề Nghiên: Ân Nhiêu vừa mới ăn xong bánh hoa đào, môi hồng mềm mịn, mặt trắng hồng như hoa phù dung, có vẻ hôn rất sướng.

(Còn tiếp)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương