Công Chúa Dã Man
-
Chương 8
***
Buổi chiều, tất cả người ngoại tộc đều phải rời cung trước giờ dậu, song khi tộc Hạ Lan đang định đi ra cửa cung thì đột nhiên có một tiểu đội thị vệ vội vàng chạy tới, đưa ra lệnh bắt tất cả bọn họ lại.
"Xẩy ra chuyện gì?" - Nhã Trát Mộc dù sao cũng xem là người lớn nhất, hắn cố gắng trấn định hỏi.
"Có người đánh cắp bát thạch anh trong hoàng cung! Lăng An Vương đặc biệt sai chúng tôi điều ra rõ ràng" - Người thị vệ trẻ tuổi dẫn đầu giọng nói khá khách sáo: "Xin các vị phối hợp".
"Bát thạch anh?" - Nhã Trát Mộc hoài nghi, bát này mất, tại sao lại liên quan với bọn họ?
Lúc này một thiếu nữ của tộc Hạ Lan nháy mắt mấy cái: “A! có phải chính là cái trên tay Cáp Liên tối hôm qua...." - Nàng ta nói còn chưa dứt lời, bọn thị vệ đã vây quanh Cáp Liên.
"Cô nương, đắc tội" - Nói xong, bọn họ liền làm bộ muốn lục soát.
Cáp Liên làm sao có thể đồng ý, nàng giống như con nhím nhỏ bị người ta đá một cước, đột nhiên toàn thân nổi đầy gai, hướng về phía đám thị vệ kia lớn tiếng: "Các người dám đụng vào ta thử xem" - Nói đùa sao! để cho mấy người đàn ông này lục soát người nàng? Ai biết bọn họ có giống như tên Vương gia người hán kia vừa ôm vừa hôn nàng hay không?
"Cáp Liên" - Lúc này Nhã Trát Mộc đổ mồ hôi hột, mặc dù hắn cũng cảm thấy kỳ quặc, nhưng lúc này ở dưới mái hiên của người ta, không thể phản kháng lại bọn họ!
"Cữu cữu! Người đồng ý để cho bọn họ lục sót người con sao? Những kẻ này đều là đám đàn ông thối....".
"Vậy ta có đủ tư cách lục soát người của nàng không?".
Cáp Liên còn chưa nói dứt lời, một người đàn ông tao nhã đã xuất hiện sau lưng mọi người.
"Tham kiến Lăng an vương" - Đám thị vệ lập tức quỳ xuống thỉnh an, người của tộc Hạ Lan cũng rối rít quỳ xuống theo tục lệ Trung Nguyên, chỉ có Cáp Liên, sau khi dùng sức trợn mắt nhìn Độc Cô Dận vài lần, mới không cam tâm tình nguyện quỳ xuống.
Không ai nhìn thấy, trên mặt Độc Cô Dận chợt lóe lên nụ cười quỷ quyệt rồi biến mất.
Độc Cô Dận bước lên trước đỡ Cáp Liên dậy, nhân lúc nàng đứng lên liền đưa tay vào trong ngực nàng lấy ra một cái bát thạch anh, cười không dứt nói với nàng: "Đây không phải là nhân chứng vật chứng đều có rồi sao?".
"Chờ một chút! Này.... Cái này không phải là bát của ta" - Cáp Liên nhìn bát thạch anh trong tay hắn, lớn tiếng chất vấn, sau đó nàng lại cẩn thận từ trong ngực mình lấy ra một cái bát thạch anh: "Cái này mới là của ta nha”.
Ánh mắt Độc Cô Dận sáng lên, không ngờ nàng sẽ thoải mái mang theo bên mình chiếc bát thạch anh mà tối qua hắn đưa cho nàng, nhất thời trong lòng hắn dâng lên một cảm giác được coi trọng rất ấm áp.
Chỉ là..... Nếu bây giờ hắn không thể bắt nàng lại, như thế chẳng phải kế hoạch sẽ thất bại sao.
"Một lần dám lấy hai cái, chẳng lẽ ngươi không biết tội trộm đồ trong hoàng cung, chẳng những sẽ mang tử tội, thậm chí...." - Hắn nhìn thoáng qua những người khác vẫn quỳ trên mặt đất: "Có thể sẽ còn bị tru di cửu tộc".
Nhã Trát Mộc quỳ dưới đất, trong lòng gào thét không dứt, này... rốt cuộc là xẩy ra chuyện gì?
Tối qua Lăng an vương tự tay đưa cho Cáp Liên một cái bát thạch anh, tất cả mọi người ở đây đều tận mắt nhìn thấy, nhưng mà bây giờ trên người nàng tại sao lại có thêm một chiếc bát thạch anh khác?
Chẳng lẽ nàng thật sự ngứa tay, lại đi sờ soạng một cái khác sao?
Cáp Liên chết tiệt này, tại sao không biết nặng nhẹ? Đã có một còn chưa đủ, lại phải cầm thêm một mới vui vẻ sao?
Trời ạ! Gia môn bất hạnh...... gia môn bất hạnh mà.... ...
Buổi chiều, tất cả người ngoại tộc đều phải rời cung trước giờ dậu, song khi tộc Hạ Lan đang định đi ra cửa cung thì đột nhiên có một tiểu đội thị vệ vội vàng chạy tới, đưa ra lệnh bắt tất cả bọn họ lại.
"Xẩy ra chuyện gì?" - Nhã Trát Mộc dù sao cũng xem là người lớn nhất, hắn cố gắng trấn định hỏi.
"Có người đánh cắp bát thạch anh trong hoàng cung! Lăng An Vương đặc biệt sai chúng tôi điều ra rõ ràng" - Người thị vệ trẻ tuổi dẫn đầu giọng nói khá khách sáo: "Xin các vị phối hợp".
"Bát thạch anh?" - Nhã Trát Mộc hoài nghi, bát này mất, tại sao lại liên quan với bọn họ?
Lúc này một thiếu nữ của tộc Hạ Lan nháy mắt mấy cái: “A! có phải chính là cái trên tay Cáp Liên tối hôm qua...." - Nàng ta nói còn chưa dứt lời, bọn thị vệ đã vây quanh Cáp Liên.
"Cô nương, đắc tội" - Nói xong, bọn họ liền làm bộ muốn lục soát.
Cáp Liên làm sao có thể đồng ý, nàng giống như con nhím nhỏ bị người ta đá một cước, đột nhiên toàn thân nổi đầy gai, hướng về phía đám thị vệ kia lớn tiếng: "Các người dám đụng vào ta thử xem" - Nói đùa sao! để cho mấy người đàn ông này lục soát người nàng? Ai biết bọn họ có giống như tên Vương gia người hán kia vừa ôm vừa hôn nàng hay không?
"Cáp Liên" - Lúc này Nhã Trát Mộc đổ mồ hôi hột, mặc dù hắn cũng cảm thấy kỳ quặc, nhưng lúc này ở dưới mái hiên của người ta, không thể phản kháng lại bọn họ!
"Cữu cữu! Người đồng ý để cho bọn họ lục sót người con sao? Những kẻ này đều là đám đàn ông thối....".
"Vậy ta có đủ tư cách lục soát người của nàng không?".
Cáp Liên còn chưa nói dứt lời, một người đàn ông tao nhã đã xuất hiện sau lưng mọi người.
"Tham kiến Lăng an vương" - Đám thị vệ lập tức quỳ xuống thỉnh an, người của tộc Hạ Lan cũng rối rít quỳ xuống theo tục lệ Trung Nguyên, chỉ có Cáp Liên, sau khi dùng sức trợn mắt nhìn Độc Cô Dận vài lần, mới không cam tâm tình nguyện quỳ xuống.
Không ai nhìn thấy, trên mặt Độc Cô Dận chợt lóe lên nụ cười quỷ quyệt rồi biến mất.
Độc Cô Dận bước lên trước đỡ Cáp Liên dậy, nhân lúc nàng đứng lên liền đưa tay vào trong ngực nàng lấy ra một cái bát thạch anh, cười không dứt nói với nàng: "Đây không phải là nhân chứng vật chứng đều có rồi sao?".
"Chờ một chút! Này.... Cái này không phải là bát của ta" - Cáp Liên nhìn bát thạch anh trong tay hắn, lớn tiếng chất vấn, sau đó nàng lại cẩn thận từ trong ngực mình lấy ra một cái bát thạch anh: "Cái này mới là của ta nha”.
Ánh mắt Độc Cô Dận sáng lên, không ngờ nàng sẽ thoải mái mang theo bên mình chiếc bát thạch anh mà tối qua hắn đưa cho nàng, nhất thời trong lòng hắn dâng lên một cảm giác được coi trọng rất ấm áp.
Chỉ là..... Nếu bây giờ hắn không thể bắt nàng lại, như thế chẳng phải kế hoạch sẽ thất bại sao.
"Một lần dám lấy hai cái, chẳng lẽ ngươi không biết tội trộm đồ trong hoàng cung, chẳng những sẽ mang tử tội, thậm chí...." - Hắn nhìn thoáng qua những người khác vẫn quỳ trên mặt đất: "Có thể sẽ còn bị tru di cửu tộc".
Nhã Trát Mộc quỳ dưới đất, trong lòng gào thét không dứt, này... rốt cuộc là xẩy ra chuyện gì?
Tối qua Lăng an vương tự tay đưa cho Cáp Liên một cái bát thạch anh, tất cả mọi người ở đây đều tận mắt nhìn thấy, nhưng mà bây giờ trên người nàng tại sao lại có thêm một chiếc bát thạch anh khác?
Chẳng lẽ nàng thật sự ngứa tay, lại đi sờ soạng một cái khác sao?
Cáp Liên chết tiệt này, tại sao không biết nặng nhẹ? Đã có một còn chưa đủ, lại phải cầm thêm một mới vui vẻ sao?
Trời ạ! Gia môn bất hạnh...... gia môn bất hạnh mà.... ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook