Công Chúa Dã Man
Chương 22

****

Sáng sớm, bên trong hoàng cung không hề anh tĩnh.

Các nhóm đại thần cùng với tất cả thị vệ đều ở trên đại điện nghị luận ầm ĩ việc Lăng An Vương bị giáng làm thường dân, từ nay về sau rời khỏi hoàng cung.

Nghe nói Lăng an vương tự mình cầu xin hoàng thượng thu lại danh hiệu vương gia của hắn, giáng hắn xuống làm thường dân.

Mọi người thật sự không hiểu, tại sao Lăng An Vương lại đưa ra loại quyết định này? Theo lý mà nói, tất cả nam giới là người thân thích với hoàng thượng đều bị tàn sát trong cuộc chính biến ba năm trước đây, chỉ còn lại Lăng An Vương, tương lai nếu hoàng thượng thoái vị hoặc băng hà, là đệ đệ duy nhất của hoàng thượng nên sẽ có khả năng làm hoàng đế, tại sao lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy?

Không hiểu, thật sự không hiểu.....

Mặc dù có một số người đoán việc Lăng An Vương thoái vương có thể liên quan đến việc công chúa tộc Hạ Lan bỏ trốn, nhưng trong cả hoàng cung còn chìm đắm trong không khí mưu mô ngấm ngầm, có người nói là vì hoàng thượng không muốn để cho Lăng An Vương kế thừa vương vị, cho nên mới tìm lý do cắt chức giáng hắn xuống làm thường dân; có người nói vì Lăng An Vương nhiều lần muốn mượn binh tấn công tộc Hạ Lan bị từ chối, vì vậy ghi hận trong lòng, định mưu đồ làm phản, lại bị hoàng thượng phát hiện, nhưng hoàng thượng nể tình hắn chính là đệ đệ duy nhất của mình, cho nên mới không xử tử hắn, chỉ giáng hắn xuống làm thường dân....

Những lời nói rỉ tai này không ngừng truyền nhau, thế nhưng chủ nhân của sự kiện này lúc này đây lại cả người mặc bộ quần áo dân thường, cưỡi một con ngựa, mang theo một chút hành lý nhẹ nhàng, đi ra khỏi hoàng cung bằng cửa phụ.

Hoành huynh không tới đưa tiễn, nhưng Độc Cô Dận biết thật ra hoang huynh vẫn cực kỳ quan tâm đến hắn, mặc dù việc hắn chủ động đưa ra yêu cầu muốn xuống làm thứ dân dọa hắn nhảy dựng lên, nhưng sau khi hắn cẩn thận suy nghĩ liền đồng ý, chưa xong, hoàng huynh còn nói với hắn: "Dận đệ, ta cực kỳ hâm mộ đệ".

Hắn hiểu ý của hoàng huynh, cho nên hắn nở nụ cười.

"Hoành huynh, tất cả trách nhiệm trong thiên hạ đều đặt ở trên vai người, làm khó người rồi" - Lần đầu tiên hắn có dáng vẻ giống như huynh đệ, tiến lên vỗ vỗ bả vai Độc Cô Cận.

Độc Cô Cận ngẩn người, lộ ra nụ cười khổ nhàn nhạt: "Đúng vậy, ngay cả đệ cũng muốn rời khỏi trẫm, xem ra trẫm nhất định sẽ cô đơn cả đời rồi".

"Hoàng huynh, đối với huynh đệ ruột thịt chúng ta mà còn không nói thật hả, như vậy không tốt đâu" - Độc Cô Dận đột nhiên lộ ra vẻ mặt bướng bỉnh: "Đệ vừa trở lại cung đã nghe nói người và con gái của Bạch sư phụ hình như có ý với nhau, rốt cuộc là xẩy ra chuyện gì?".

"Ha ha.... đường đường là chuyện hậu cung của hoàng đế, một kẻ tiểu dân như ngươi làm sao có quyền biết?" - Hắn cố ý thừa nước đục thả câu.

"Chà, tiếc thật, có lẽ là đệ cũng không thấy được đứa nhỏ của hoàng huynh rồi"

"Chuyện này đệ cũng biết?" - Độc Cô Cận nhướng cao mày hỏi.

"Nếu không muốn người khác biết, trừ phi mình không làm. Đệ lại sợ sau khi Bạch sư phụ biết tin này sẽ không chịu nổi". Chuyện của Bạch sư phụ và hoàng huynh hắn cũng nghe nói qua, hôm nay hoàng huynh coi trọng nữ nhi của hắn, phải chẳng chứng minh rằng thực ra oan gia cũng cực kỳ dễ dàng là thông gia?

"Ha ha...". Tuy là cười, nhưng có chút không biết nên làm thế nào cho phải: "Đến lúc đó rồi nói sau!Dù sao đến lúc thời cơ chín muồi, hắn cũng không thể làm như không thấy".

"Hoàng huynh, gặp lại sau" - Hắn có chút không nỡ, dù sao cũng là người huynh trưởng đã chăm sóc nhiều năm qua.

"Đừng nói gặp lại, ta chỉ hi vọng đệ vui vẻ. Nếu như có rảnh rỗi, hãy viết thư cho ta, ta sẽ rất vui" - Hắn vẫy vẫy tay, tiễn Độc Cô Dận đi.

Vì vậy một người, một ngựa, một túi, yên lặng rời khỏi hoàng cung.

Trên đường lớn, người đến người đi, vô cùng nhộn nhịp hoàn toàn không giống như sự yên tĩnh trong hoàng cung, hắn đột nhiên cảm thấy cuộc sống tràn đầy hi vọng.

Đạp chân một cái, hắn xoay người lên ngựa, ra sức thúc ngựa về phía biên cương.

Hắn muốn trở lại nơi đầu tiên hắn gặp Cáp Liên, hắn tin rằng ở nơi đó, hắn nhất định có thể tìm được người đã từng cứu hắn một mạng, một thiếu nữ Hạ Lan có đôi mắt xanh màu lá cây.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương