Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu
Chương 37: Thanh Liên tiểu thư chưa từ bỏ ý định

Uất Trì Hồng Anh do dự một chút thử hỏi một câu: “Công chúa, người này có ý muốn ám sát công chúa, luận tội phải lập tức trảm, không biết ý công chúa như thế nào?”

Thần Tịch mỉm cười: “Ngay lập tức trảm? Vô cùng tốt, bất quá ta thích làm cho người khác có lựa chọn lần thứ hai, cho hắn một cơ hội, lần sau lại đưa đến trên tay ta thì sẽ giết ngay.”

Nhìn thấy đáy mắt Xích Dương công chúa xuất hiện tia nghiền ngẫm Uất Trì Hồng Anh trong lòng cả kinh: Chẳng lẽ vừa rồi nàng chỉ là muốn thử hắn? Xích Dương công chúa nhủ thế này không giống Xích Dương công chúa bốc đồng trước kia. Trong lúc đang chuyển động tâm tư hắn cung kính nói: “Xích Dương công chúa nhân tâm nhân đức, tại hạ sẽ cho người đánh hắn năm mươi đại bản sau đó trục xuất Phong thành để răn đe.”

“Được, liền theo lời tướng quân nói.”

Sau khi thẩm vấn qua loa, Thần Tịch mệt mỏi đánh một cái ngáp, nhìn mấy vị phu thị liếc mắt một cái, ôn nhu nói: “Đêm nay, Quân Liên theo giúp ta đi.”

Bắc Đường Quân Liên vô bi vô hỉ gật gật đầu, chính là cười cười: “Công chúa yên tâm, sau khi Quân Liên tắm rửa thay quần áo liền đi qua.”

Tuy rằng không nói lời thân mật, bất quá mặt mày trong lúc đó nhiều hơn một phần nhu ý.

Lâm Tuấn Thần sắc mặt vô ba nhìn phản ứng của những người liên quan hít sâu một cái, cùng Hứa Phi Sương vừa thông suốt rời đi.

Hoàng Phủ Cảnh Hạo cùng Cơ Tĩnh Viễn cũng không hẹn mà cùng hướng tới Uất Trì tướng quân cho người áp giải lão giả đi tới nơi hành hình, Gia Cát Tĩnh Trạch vẫy vẫy đầu, “Ai, trò hay mở màn.”

Tùy tiện ngăn lại một cái nha đầu hỏi: “Này, tiểu cô nương, thiếu tướng quân nhà các ngươi đâu?”

Tiểu nha hoàn vốn tính quát người hỏi chặn đường, nhưng ngẩng đầu nhìn lại thấy là một công tử tuấn tú, mỹ mạo đàng hoàng quý khí khiến cho nàng thoáng chốc mất hồn, nửa ngày mới hoàn hồn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: “Nô tỳ không biết.”

Gia Cát Tĩnh Trạch cố ý nga một tiếng, biểu hiện sự hoài nghi thật sâu của mình, “Thật không biết sao? Ta nhưng là cùng thiếu tướng quân nhà các ngươi giao tình thực không tệ nha, nếu chậm trễ chuyện chúng ta gặp lại......”

Tiểu nha hoàn nghi hoặc lại nhìn liếc mắt hắn một cái, vẫn là xem tốt như vậy, thầm nghĩ trên đời này như thế nào có một người mỹ nam như vậy, “Người thật là cùng thiếu tướng quân có quen biết?”

“Đương nhiên, ngươi cảm thấy ta sẽ gạt người sao?” Gia Cát Tĩnh Trạch có chút vô sỉ dụ dỗ tiểu bạch thỏ.

Tiểu nha hoàn mím nhẹ môi tỏ vẻ đối với trong lời nói mĩ nam đồng ý, nàng thật đúng là không có gặp qua nam tử tuấn mỹ như thế, người bộ dạng tuấn tú, nhất cử nhất động đều lộ ra khí chất cao quý...... Hắn như vậy sẽ không nói dối đi?

Sau nữa lời từ chối, đã sớm bị mỗ nam vô sỉ dụ dỗ, nàng nói ra Uất Trì Thanh Nham ở trong viện chính mình, bởi vì nghe nói Xích Dương công chúa muốn tới quý phủ, thiếu tướng quân tức giận nói không muốn tiếp đãi lại bị lão tướng quân khiển trách một chút, cho nên bị cấm túc không cho ra khỏi viện.

Được biết phương hướng nơi ở của Uất Trì Thanh Nham, Gia Cát Tĩnh Trạch liền ngay lập tức ly khai, bỏ lại tiểu nha hoàn một mình nơi đó, nháy mắt mấy cái nhìn bên người nửa bóng dáng người cũng không có nàng liền hoài nghi có phải là mình nằm mơ hay không.

......

Gia Cát Tĩnh Trạch đi vào sân Uất Trì Thanh Nham nghĩ nghĩ thế nào vẫn là dừng bước, trực tiếp đi đại môn, gã sai vặt nhìn người lại liền cản hắn: “Ngươi là người nào?”

“Ta sao, là phu thị chi nhất của Xích Dương công chúa Gia Cát Tĩnh Trạch, muốn bái kiến một chút thiếu tướng quân, phiền toái ngươi thông báo một chút.”

Nói là phiền toái, nhưng biểu tình của hắn chính là vênh mặt hất hàm sai bảo không có một chút ngượng ngùng nào.

Gã sai vặt vừa nghe Xích Dương công chúa liền không nể mặt, thiếu tướng quân chính bởi vì Xích Dương công chúa mới bị lão thái gia cấm chừng đâu, còn người làm cái gì a?

“Nhanh đi a, muốn gặp hay không cũng không phải là ngươi nói, ngươi rối rắm cái gì a.”

Đúng vậy, việc này không phải hắn có thể quyết định, gã sai vặt chạy nhanh đi vào, không bao lâu lại chạy đến, “Gia Cát công tử, thiếu tướng quân nói hắn mệt mỏi, hôm nay không nghĩ chiêu đãi bất luận kẻ nào.”

Gia Cát Tĩnh Trạch thở dài: “Quả nhiên, “ Dứt lời bóng dáng chợt lóe, cũng là trực tiếp trèo tường mà vào, còn cười nói: “Ta vốn nói tiên lễ hậu binh, không thể tưởng được tiểu tử này quả nhiên tính tình thối như vậy.”

Gã sai vặt nhìn xem trừng lớn mắt: Này là có chuyện gì a? Cho dù muốn xông vào, cũng nên đi môn đẩy ra hắn liền xông vào a, vì sao cố ý đi qua vài bước lại trèo tường?

Gia Cát Tĩnh Trạch đi chưa được mấy bước liền nhìn đến một bóng người cơn tức vội vàng chạy đến, trên tay còn cầm một cái trường thương, thấy hắn liền tấn công lại, Gia Cát Tĩnh Trạch luân phiên né tránh, một phen chiết phiến cũng thường thường rời khỏi lại chạm nhau, binh khí va vào nhau phát ra âm thanh vù vù.

Gã sai vặt nhìn xem một trận há hốc mồm, nhìn cái công tử quý khí kia chính là bên ngoài nạm vàng ngọc bên trong thối rửa, như thế nào đã chống đỡ đucợ mấy chục chiêu còn chưa thấy một chút biểu tình muốn thua nào?

Còn cái cây quạt kia, làm từ chất liệu gì a, cư nhiên cùng trường thương giết địch của thiếu tướng quân chống đỡ được.

Rất quỷ dị.

“Gia Cát Tĩnh Trạch, ngươi không đến ngươi sẽ chết a.” Uất Trì Thanh Nham đùa giỡn quá một trăm chiêu sau rốt cục phát tiết hơn phân nửa tức giận, trợn mắt lên tiếng mắng.

Gia Cát Tĩnh Trạch ung dung nhàn nhã cười nói: “Cũng không phải, cũng không phải, bản công tử là sợ ngươi buồn hỏng rồi, cố ý tiến đến giúp giải tỏa một chút, thiếu tướng quân vẫn là trước sau như một huyết khí phương cương a. Ai nha, sai lầm rồi, đã cách vài năm, thiếu tướng quân đã muốn là cha có trai có gái, tiểu đệ phải nói thiếu tướng quân chính trực tráng niên mới đúng nha.”

“Ngươi --”

Uất Trì Thanh Nham chống lại hắn thật là có giận mà không chỗ chút, giận đâm sau mấy chiêu vội vàng thu thương, liếc trắng mắt, xoay người liền hướng một hướng đi.

Gia Cát Tĩnh Trạch đi theo hắn phía sau: “Uất Trì huynh, đợi chút a.”

Gã sai vặt nhìn nhìn càng thêm choáng váng, thiếu tướng quân đây là có chuyện gì a? Nói không muốn gặp còn chạy đến tỷ thí, tỷ thí cũng không nói lời chắc chắn nào, nói không lại liền chạy đi sao?

Quên đi, thiếu tướng quân phỏng chừng thật sự nhận thức người này.

Gia Cát Tĩnh Trạch đi theo Uất Trì Thanh Nham đi vào trong phòng, lại nhìn đến một cái cô nương tuổi thanh xuân ngồi ở bên trong, đầu tiên là sửng sốt, lập tức cười nói: “Nguyên lai thiếu tướng quân là ở đây cùng muội muội nói chuyện a, quấy rầy quấy rầy.”

Uất Trì Thanh Liên đứng dậy hành lễ, “Thanh Liên gặp qua Đại công tử, “ Sau khi hành lễ không hề có ý định tránh đi, vẫn ngồi ở đó như trước.

Uất Trì Thanh Nham liếc mắt nhìn hắn hỏi: “Nói nhanh, tiểu tử ngươi tìm ta có chuyện gì?”

“Ha ha, không có việc gì, vài năm không gặp gặp nên muốn gặp ngươi ôn lại chút chuyện.”

Uất Trì Thanh Nham liếc trắng mắt, năm trước không phải có gặp qua sao, bất quá thời điểm nhìn thấy hắn là đang cùng đi với Xích Dương công chúa. Tiểu tử này làm như là không hề có chuyện kia a, lúc trước hắn muốn đánh Xích Dương công chúa chính là bị hắn ngăn cản lại, hừ, chuyện này hắn vẫn còn nhớ rất kĩ đấy.

“Đại công tử, Tiêu công tử chưa có tới sao?” Uất Trì Thanh Liên nhẹ giọng hỏi một câu.

Gia Cát Tĩnh Trạch nghe vậy mặt nhăn lại hơi chíu mày: “Uất Trì tiểu thư, vì sao ngươi gọi ta vì Đại công tử, đối với Tiêu Băng lại kêu Tiêu công tử, chúng ta đều là phu thị của công chúa, nói lý lẽ, ngươi hẳn là kêu hắn Tứ công tử a.”

Thanh Liên chu miệng hừ lạnh một tiếng: “Tiêu công tử cùng Đại công tử cũng không giống nhau, ta nhìn thấy ngươi là cam tâm tình nguyện làm phu thị Cung Thần Tịch, còn hắn không phải là tự nguyện.”

Phốc --

Gia Cát Tĩnh Trạch vẫn là lần đầu nghe tới chuyện ngụy biện như thế, hảo tâm nhắc nhở nói: “Nhưng là, mặc kệ thế nào hắn đã trở thành Tứ công tử của phủ công chúa. Ai cũng vậy không thể nào thay đổi chuyện này, nhất là Uất Trì tiểu thư, càng không thể nào thay đổi.” Có một câu hắn cũng không có nói, thì pahir là nếu Tiêu Băng muốn có tự do thì phải làm cho Xích Dương công chúa vui vẻ.

Uất Trì Thanh Liên tức giận nhìn hắn một cái: “Sự tình còn không đến cuối cùng đâu, ngươi không cần phải nói chắc chắn như thế.”

Uất Trì Thanh Nham trừng mắt nhìn muội muội chính mình liếc mắt một cái, “Thanh Liên, ngươi nên trở về phòng nghỉ ngơi.”

“Đại ca.”

“Trở về.” Uất Trì Thanh Nham nét mặt nghiêm lãnh (nghiêm: nghiêm khắc, lãnh: lạnh lùng) liếc mắt một cái.

Uất Trì Thanh Liên dậm chân một cái xoay người rời đi, Cung Thần Tịch, một ngày nào đó nàng sẽ cướp được Tiêu Băng tới tay của mình.

Gia Cát Tĩnh Trạch nhìn Uất Trì Thanh Liên đi ra ngoài than nhẹ một tiếng: “Môi hồng răng trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, thân thể thướt tha, thật là một cái tiểu mỹ nhân a, đáng tiếc coi trọng phu thị của công chúa chúng ta, nhất định mộng đẹp thành không.”

Chưa từng gặp người ngay trước mặt huynh trưởng trêu chọc muội muội chính nhà người ta, Uất Trì Thanh Nham hung hăng đá qua một cước, Gia Cát Tĩnh Trạch hơi né tránh, chọn một cái ghế dựa ngồi xuống: “Uất Trì huynh, đừng đánh, ta có chính sự tìm ngươi đây.”

“Nói! Không có người ngăn chặn miệng của ngươi.”

“Thôi đi, ngươi chính là thiếu tướng quân, công chúa nàng xem không hơn của ngươi, cho nên ngươi phóng một trăm tâm, ta nói chuyện tình cùng này không quan hệ.”(ta không thể hiểu nổi câu này nên không thể edit được, ai giúp với nhé.)

Uất Trì Thanh Nham vẻ mặt hắc tuyến, càng nói càng thái quá đi.

“Được rồi, ta nói, ta là muốn nhắc nhở ngươi đừng đi tính toán trả thù công chúa, xưa không bằng nay, người bình thường đều giết không được nàng.”

Uất Trì Thanh Nham mày nhảy dựng, ngồi ở đối diện hắn nhìn chăm chú: “Sao lại nói ra lời đó?”

Gia Cát Tĩnh Trạch trên mặt lộ ra tươi cười bí hiểm, “Một cái tin tức đổi một cái điều kiện, ngày sau ta muốn ngươi trợ ta thì ngươi phải giúp ta.”

“Nói đi.”

“Sảng khoái.” Gia Cát Tĩnh Trạch nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, xác định không có người mới thấp giọng nói: “Xích Dương công chúa thâm tàng bất lộ, hai nhóm sát thủ Hắc Long bang trước sau ám sát đều bị nàng giải quyết, những người đó không có một người nào có thể làm bị thương đến nàng, bị thương ngoài da đều không có.”

“Là hộ vệ trở nên mạnh đi? Ta nhớ rõ một năm trước nàng vẫn là không có công phu gì.”

Gia Cát Tĩnh Trạch nhẹ buông tay: “Tin tức đã nói cho ngươi, tin hay không do ngươi, có lẽ ngươi có thể phái người đi thử xem, bất quá muốn ám sát nàng mọi người đã chết, nếu ngươi không đau lòng thì cứ phái người đi thử. Hoặc là ngươi lặng lẽ làm cho người ta đem người hôm nay bị đánh cứu ra ngoài, ngày sau giựt giây hắn ám sát lại lần nữa, xem là sống hay chết.”

Uất Trì Thanh Nham do dự, Gia Cát Tĩnh Trạch Gia mặc dù làm người có chút chán ghét, nhưng là hắn cũng sẽ không nói dối hắn, nhất là ở chuyện hai bên đang hợp tác.

Muốn thử xem hay không?

“Kỳ thật, ta cảm thấy các ngươi cùng công chúa trước nay cũng không tính cái gì thâm cừu đại hận, làm gì phải biến thành như vậy? Tiêu Băng là phu thị công chúa, điểm ấy không thể nghi ngờ, cho dù không có công chúa, ta có giúp đỡ, Tiêu Băng cũng sẽ không thích muội tử của ngươi. Nàng rất nhẹ nhàng, Tiêu Băng không có khả năng thích người như vậy.”

Uất Trì Thanh Nham liếc trắng mắt: “Vậy ngươi nói xem hắn thích dạng nữ nhân gì?”

“Không biết, đại khái duyên phận đến mới có thể biết. Dù sao ôn nhu nhược nhược, điêu ngoa bá đạo cũng đều không có khả năng.”

Uất Trì Thanh Nham rót cho hắn một ly rượu, hương khí bốn phía, Gia Cát Tĩnh Trạch mặt lộ sắc mặt vui mừng: “Rượu ủ hoa đào tram năm. Uất Trì huynh, ngươi thật sự là hảo huynh đệ a.”

“Đây là với ngươi tin tức vừa rồi.”

“Cái gì, không nên khinh người quá đáng a.”

“Hừ, ai biểu ngươi nói không được minh bạch, nếu là thâm tàng bất lộ, ngươi dù sao cũng phải nói rõ nàng là thuộc môn phái nào. Binh khí lại là cái gì?”

Gia Cát Tĩnh Trạch thở dài, “Nếu biết ta khẳng định nói cho ngươi, vấn đề là vài người chúng ta không có một người nào nhìn ra manh mối a, giống như chính là chết đi một cách quỷ dị.”

Làm sao có thể? Uất Trì Thanh Nham nghi hoặc, “Lục công tử cũng nhìn không ra?” Nếu không có binh khí chính là độc, nếu dùng độc Hứa Phi Sương không có khả năng nhìn không ra manh mối.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương