Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu
-
Chương 178: Tâm tư không đồng nhất
Đề nghị vừa đưa ra, mọi người đều phản ứng không giống nhau, trừ bỏ kinh ngạc, Cơ Tĩnh Viễn là có chút thâm sâu, Lâm Tuấn Thần là phức tạp, Hứa Phi Sương lại nhìn ra được vui mừng.
Thần Tịch nhìn đến sắc mặt của Hứa Phi Sương nhất thời thả lỏng, ít nhất có một người đồng ý, vậy cũng rất tốt, “Hứa Phi Sương, cùng cách là cho ngươi tự do, nhưng ngươi vẫn là thủ hạ của ta, ta hy vọng ngươi có thể ở lại giúp ta, làm quân y, không biết ngươi có nguyện ý không?”
Hứa Phi Sương nhíu mày nghĩ, hắn đối Xích Dương công chúa kỳ thật là không có cảm tình đặc biệt, không yêu thích cũng không chán ghét,hôm nay nàng lại chủ động đưa ra chủ ý để hắn rời đi......“Hảo, Phi Sương đáp ứng công chúa, trong vòng năm năm sẽ giúp công chúa dạy dỗ quân y, đồng thời tìm một đệ tử truyền thụ y thuật, tương lai khi ta rời đi, sẽ để lại đệ tử bảo hộ công chúa! Phi Sương cảm tạ công chúa đã chi ân.”
“Hảo, một lời đã định!”
“Là, công chúa yên tâm.” Hứa Phi Sương nắm nắm tay, trong lòng nhảy nhót, hắn rốt cục có thể về nhà, nhà của hắn...... Chỉ cần không phải phu thị công chúa, hắn là có thể quang minh chính đại trở về thăm người thân.
Thần Tịch lại nhìn về phía Lâm Tuấn Thần, “Tuấn Thần, ngươi thì sao, thấy thế nào?”
Lâm Tuấn Thần lúc đầu có chút giãy dụa, giờ đây thản nhiên nhìn về phía nàng, “Cám ơn hảo ý của công chúa, bất quá, Tuấn Thần vẫn muốn ở lại bên người công chúa.”
Đối với phản ứng của hắn, Thần Tịch cũng đã đoán trước được mấy phần, cũng không miễn cưỡng, dù sao bọn họ ngày sau sẽ không trở thành bằng hữu, “Vậy thì bản công chúa cũng không miễn cưỡng, ngày sau nếu muốn rời đi, có thể nhắc lại một lần.”
“Tạ công chúa!” Lâm Tuấn Thần cúi đầu, mím môi, lòng tham trầm!
Thần Tịch nhìn về phía Cơ Tĩnh Viễn, lại phát hiện ánh mắt hắn vô cùng bình thản. Thậm chí có một loại xem thấu lòng của nàng, “Nếu công chúa hy vọng như vậy, Tĩnh Viễn cũng như Phi Sương, nguyện ý ở lại bên người công chúa cống hiến sức lực, về phần có phải phu thị hay không. Tĩnh Viễn không thèm để ý.”
Ngạch!
Nam nhân này làm sao vậy a! Thần Tịch buồn bực, cảm giác chính là một quyền đánh vào bông!
Thần Tịch nhìn qua mấy người còn lại, Tiêu Băng thấy ánh mắt nàng liền hừ lạnh một tiếng. Buông bát đũa, “Ta ăn no, công chúa đã vô sự, ta cũng nên trở về quân doanh làm việc!” Dứt lời cũng không chờ Thần Tịch đáp lại liền cứ thế bỏ đi. Này hiển nhiên là cự tuyệt không muốn nói chuyện cùng Thần Tịch.
Phản ứng của Tiêu Băng không ngoài dự liệu của nàng, tuy rằng nàng cảm thấy Tiêu Băng không đến mức thích nàng, nhưng Tiêu Băng cũng không có khả năng ngoan ngoãn nghe theo an bài của nàng.
Sở Mục Nhiên thở dài, “Công chúa, ngày tốt như thế này lại nói đến chuyện không vui, lập tức làm cho chúng ta thiếu đi hai huynh đệ. Thật lo lắng công chúa người có một ngày cũng đối với ta như vậy a!”
Thần Tịch liếc trắng mắt, hắn sao, là rất khó hưu. Cho dù nàng trở thành nữ hoàng, vì hai giao hảo hai nước, phỏng chừng cũng sẽ có nhiều người không để cho nàng hưu phu.
“Tốt lắm, vậy giờ ta là lão đại, Hoàng Phủ thứ hai, Tĩnh Trạch --”( Sở ca suốt ngày đếm a)
“Tĩnh Trạch đã sớm bị ta hưu, ngươi không cần thuận miệng nói tới!”
Gia Cát Tĩnh Trạch nghe vậy sắc mặt nhất thời trắng bạch, bất quá rất nhanh lại bình tĩnh lại, công chúa đối với hắn tức giận đó là hắn tự chuốc lấy, ha ha, hắn cũng không thể vọng tưởng, công chúa nguyện ý để cho hắn đi theo cũng rất tốt rồi. Hắn cũng học theo Cơ Tĩnh Viễn nói, “ Hảo ý của Sở công tử Tĩnh Trạch xin nhận, ta cùng Cơ huynh giống nhau, nguyện ý ở lại bên người công chúa cống hiến sức lực, có phải phu thị hay không ta cũng không để ý.”
Sở Mục Nhiên bĩu môi, này đều để lại, không phải chỉ là chuyện sớm hay muộn sao? Thực không hiểu nổi Xích Dương công chúa, có mĩ nam đưa đến trước mặt còn không muốn!“Được rồi, ta là Đại ca, Hoàng Phủ thứ hai, Tiêu Băng đệ tam, Bắc Đường thứ bốn, Tuấn Thần thứ năm. Ai ai, đáng tiếc a!”( @@, lại đếm nè)
Thần Tịch trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, “Ngươi nếu nhàm chán liền đi theo Vân Thanh Ngân cùng nhau quản gia đi!”
Sở Mục Nhiên lập tức lắc đầu, “Công chúa, ta đã sớm nói, ta không muốn làm quản gia, bằng không, ta làm sao không làm chính phu? Chuyện quản gia vẫn là giao cho Vân huynh, bằng không, để cho Gia Cát công tử hỗ trợ cũng tốt!”
Gia Cát Tĩnh Trạch nhìn Thần Tịc, “Công chúa, ta nguyện ý giúp Vân huynh cùng nhau quản gia!”
“Hảo, các ngươi thương lượng một chút đi!” Thần Tịch đứng lên lại nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo, “Cảnh Hạo, ngươi theo ta đến thư phòng.”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo đứng dậy cùng nàng rời đi, Bắc Đường Liên Vân nhìn bóng dáng bọn họ trong lòng khe khẽ thở dài, luận lập trường, chỉ sợ lòng của nàng vẫn tin tưởng nhất là Hoàng Phủ Cảnh Hạo đi!
Những người còn lại đều là vì quốc gia mà gả cho nàng, sợ rằng trong lòng nàng vẫn luôn phòng bị. Ai, thân phận địa vị không cho phép! Hắn chỉ hy vọng Hoàng Thượng Hạ quốc không cần...... Ai!
Sở Mục Nhiên dường như không có việc gì cười cười, “Được rồi, mọi người cũng đừng làm vẻ mặt đau khổ, mừng rỡ còn không có qua đi đâu! Gia Cát công tử, chuyện tình tối hôm qua, phỏng chừng Vân quản gia còn đang đau đầu xử lý, không bằng ngươi đi giúp giúp hắn!”
Cơ Tĩnh Viễn đứng dậy, “Ta đi quân doanh giúp Tiêu Băng.”
Hứa Phi Sương lập tức cũng bước qua, “Nhị ca, ta cũng đi!”
“Đừng kêu nhị ca!”
“Có quan hệ gì, chúng ta cũng không phải là phu thị công chúa, xưng huynh gọi đệ cũng đúng a!”
Hai người nói xong cùng nhau ly khai, Sở Mục Nhiên nói một câu muốn đi dạo cũng đi luôn.
Bắc Đường Liên Vân nhìn thoáng qua còn lưu lại Lâm Tuấn Thần có chút nghi hoặc, “Ta nhớ rõ ngươi cũng không thích công chúa, vì sao không muốn rời đi?”
Lâm Tuấn Thần ánh mắt u nhiên nhìn hắn một cái, “Tứ ca làm sao mà biết ta không có thích công chúa? Trước kia không thích, hiện tại cũng có thể thích a, tứ ca trước kia chẳng phải cũng không thích công chúa sao?”
Bắc Đường Liên Vân giật mình một chút, đó là đường huynh, bất quá hắn cũng lười tranh cãi, giờ không phải thời điểm thích hợp. Nhưng là, Lâm Tuấn Thần...... Hắn thực không biết là hắn ta thích công chúa, nếu một nam nhân thích một nữ nhân ánh mắt sẽ có chút bất đồng, tựa như Tiêu Băng, Tiêu Băng bây giờ bọn họ đều biết đối với công chúa hữu tình lại hay giận dỗ.
Lâm Tuấn Thần nhìn Bắc Đường Liên Vân bỗng nhiên lại bật cười nói: “Tứ ca, ta cảm thấy nhị ca cùng Tam ca tương lai đều có thể trở thành tâm phúc của công chúa, bọn họ không chỉ là người tiên hoàng cấp cho công chúa, còn đối với công chúa hữu tình...... Lại có thực lực, cho nên, Tứ ca muốn thật tình thích công chúa cũng nên chuẩn bị nhiều một chút!”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo cùng Tiêu Băng sao?
Bắc Đường Liên Vân không thể phủ nhận thực lực của hai bọn họ, cũng không thể phủ nhận bọn họ ở công chúa trong lòng nhất định chiếm cứ vị trí trọng yếu. Bằng không, chức vị quan trọng trong quân doanh làm sao có thể để cho Hoàng Phủ Cảnh Hạo cùng Tiêu Băng hai người xử lý?
Giống như Lâm Tuấn Thần, công chúa thậm chí đề phòng hắn, không cho hắn tiếp cận quân doanh. Hoàn toàn tựa như tước toàn bộ quyền lực của hắn, ở công chúa phủ, hắn cũng chỉ là một phu thị mà thôi. Quản gia không có việc của hắn, bảo hộ công chúa cũng không đến lượt hắn.
Bên này, Hoàng Phủ Cảnh Hạo đi theo Thần Tịch đến thư phòng.
“Công chúa, Vân Thanh Ngân muốn đem mấy vị công chúa cùng nhau đưa lên xe ngựa cho bọn họ rời khỏi phủ công chúa, danh dự bọn họ xem như xuống dốc không phanh......”
Thần Tịch ngoắc ngoắc môi, có chút lãnh, “Đây chính là tự làm bậy không thể sống!”
“Công chúa, chuyện này chỉ sợ sẽ làm nữ hoàng đối với người tiến thêm một bước -- phòng bị!”
Phòng bị? Đương nhiên không chỉ là phòng bị, chỉ sợ nữ nhân kia còn có thể cảm thấy nàng xấu xa, đối với tỷ muội vô tình, tâm ngoan thủ lạt đi! Bất quá, nàng cũng chẳng quan tâm đến suy nghĩ của nàng mà thay đổi ý định của mình đâu? Thần Tịch cười nhạo một tiếng, “Tùy tiện nàng, ta không thẹn với lương tâm.”
“Công chúa, Khanh Thiên Yến người tính xử lý như thế nào?”
Thần Tịch nhìn đến sắc mặt của Hứa Phi Sương nhất thời thả lỏng, ít nhất có một người đồng ý, vậy cũng rất tốt, “Hứa Phi Sương, cùng cách là cho ngươi tự do, nhưng ngươi vẫn là thủ hạ của ta, ta hy vọng ngươi có thể ở lại giúp ta, làm quân y, không biết ngươi có nguyện ý không?”
Hứa Phi Sương nhíu mày nghĩ, hắn đối Xích Dương công chúa kỳ thật là không có cảm tình đặc biệt, không yêu thích cũng không chán ghét,hôm nay nàng lại chủ động đưa ra chủ ý để hắn rời đi......“Hảo, Phi Sương đáp ứng công chúa, trong vòng năm năm sẽ giúp công chúa dạy dỗ quân y, đồng thời tìm một đệ tử truyền thụ y thuật, tương lai khi ta rời đi, sẽ để lại đệ tử bảo hộ công chúa! Phi Sương cảm tạ công chúa đã chi ân.”
“Hảo, một lời đã định!”
“Là, công chúa yên tâm.” Hứa Phi Sương nắm nắm tay, trong lòng nhảy nhót, hắn rốt cục có thể về nhà, nhà của hắn...... Chỉ cần không phải phu thị công chúa, hắn là có thể quang minh chính đại trở về thăm người thân.
Thần Tịch lại nhìn về phía Lâm Tuấn Thần, “Tuấn Thần, ngươi thì sao, thấy thế nào?”
Lâm Tuấn Thần lúc đầu có chút giãy dụa, giờ đây thản nhiên nhìn về phía nàng, “Cám ơn hảo ý của công chúa, bất quá, Tuấn Thần vẫn muốn ở lại bên người công chúa.”
Đối với phản ứng của hắn, Thần Tịch cũng đã đoán trước được mấy phần, cũng không miễn cưỡng, dù sao bọn họ ngày sau sẽ không trở thành bằng hữu, “Vậy thì bản công chúa cũng không miễn cưỡng, ngày sau nếu muốn rời đi, có thể nhắc lại một lần.”
“Tạ công chúa!” Lâm Tuấn Thần cúi đầu, mím môi, lòng tham trầm!
Thần Tịch nhìn về phía Cơ Tĩnh Viễn, lại phát hiện ánh mắt hắn vô cùng bình thản. Thậm chí có một loại xem thấu lòng của nàng, “Nếu công chúa hy vọng như vậy, Tĩnh Viễn cũng như Phi Sương, nguyện ý ở lại bên người công chúa cống hiến sức lực, về phần có phải phu thị hay không. Tĩnh Viễn không thèm để ý.”
Ngạch!
Nam nhân này làm sao vậy a! Thần Tịch buồn bực, cảm giác chính là một quyền đánh vào bông!
Thần Tịch nhìn qua mấy người còn lại, Tiêu Băng thấy ánh mắt nàng liền hừ lạnh một tiếng. Buông bát đũa, “Ta ăn no, công chúa đã vô sự, ta cũng nên trở về quân doanh làm việc!” Dứt lời cũng không chờ Thần Tịch đáp lại liền cứ thế bỏ đi. Này hiển nhiên là cự tuyệt không muốn nói chuyện cùng Thần Tịch.
Phản ứng của Tiêu Băng không ngoài dự liệu của nàng, tuy rằng nàng cảm thấy Tiêu Băng không đến mức thích nàng, nhưng Tiêu Băng cũng không có khả năng ngoan ngoãn nghe theo an bài của nàng.
Sở Mục Nhiên thở dài, “Công chúa, ngày tốt như thế này lại nói đến chuyện không vui, lập tức làm cho chúng ta thiếu đi hai huynh đệ. Thật lo lắng công chúa người có một ngày cũng đối với ta như vậy a!”
Thần Tịch liếc trắng mắt, hắn sao, là rất khó hưu. Cho dù nàng trở thành nữ hoàng, vì hai giao hảo hai nước, phỏng chừng cũng sẽ có nhiều người không để cho nàng hưu phu.
“Tốt lắm, vậy giờ ta là lão đại, Hoàng Phủ thứ hai, Tĩnh Trạch --”( Sở ca suốt ngày đếm a)
“Tĩnh Trạch đã sớm bị ta hưu, ngươi không cần thuận miệng nói tới!”
Gia Cát Tĩnh Trạch nghe vậy sắc mặt nhất thời trắng bạch, bất quá rất nhanh lại bình tĩnh lại, công chúa đối với hắn tức giận đó là hắn tự chuốc lấy, ha ha, hắn cũng không thể vọng tưởng, công chúa nguyện ý để cho hắn đi theo cũng rất tốt rồi. Hắn cũng học theo Cơ Tĩnh Viễn nói, “ Hảo ý của Sở công tử Tĩnh Trạch xin nhận, ta cùng Cơ huynh giống nhau, nguyện ý ở lại bên người công chúa cống hiến sức lực, có phải phu thị hay không ta cũng không để ý.”
Sở Mục Nhiên bĩu môi, này đều để lại, không phải chỉ là chuyện sớm hay muộn sao? Thực không hiểu nổi Xích Dương công chúa, có mĩ nam đưa đến trước mặt còn không muốn!“Được rồi, ta là Đại ca, Hoàng Phủ thứ hai, Tiêu Băng đệ tam, Bắc Đường thứ bốn, Tuấn Thần thứ năm. Ai ai, đáng tiếc a!”( @@, lại đếm nè)
Thần Tịch trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, “Ngươi nếu nhàm chán liền đi theo Vân Thanh Ngân cùng nhau quản gia đi!”
Sở Mục Nhiên lập tức lắc đầu, “Công chúa, ta đã sớm nói, ta không muốn làm quản gia, bằng không, ta làm sao không làm chính phu? Chuyện quản gia vẫn là giao cho Vân huynh, bằng không, để cho Gia Cát công tử hỗ trợ cũng tốt!”
Gia Cát Tĩnh Trạch nhìn Thần Tịc, “Công chúa, ta nguyện ý giúp Vân huynh cùng nhau quản gia!”
“Hảo, các ngươi thương lượng một chút đi!” Thần Tịch đứng lên lại nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo, “Cảnh Hạo, ngươi theo ta đến thư phòng.”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo đứng dậy cùng nàng rời đi, Bắc Đường Liên Vân nhìn bóng dáng bọn họ trong lòng khe khẽ thở dài, luận lập trường, chỉ sợ lòng của nàng vẫn tin tưởng nhất là Hoàng Phủ Cảnh Hạo đi!
Những người còn lại đều là vì quốc gia mà gả cho nàng, sợ rằng trong lòng nàng vẫn luôn phòng bị. Ai, thân phận địa vị không cho phép! Hắn chỉ hy vọng Hoàng Thượng Hạ quốc không cần...... Ai!
Sở Mục Nhiên dường như không có việc gì cười cười, “Được rồi, mọi người cũng đừng làm vẻ mặt đau khổ, mừng rỡ còn không có qua đi đâu! Gia Cát công tử, chuyện tình tối hôm qua, phỏng chừng Vân quản gia còn đang đau đầu xử lý, không bằng ngươi đi giúp giúp hắn!”
Cơ Tĩnh Viễn đứng dậy, “Ta đi quân doanh giúp Tiêu Băng.”
Hứa Phi Sương lập tức cũng bước qua, “Nhị ca, ta cũng đi!”
“Đừng kêu nhị ca!”
“Có quan hệ gì, chúng ta cũng không phải là phu thị công chúa, xưng huynh gọi đệ cũng đúng a!”
Hai người nói xong cùng nhau ly khai, Sở Mục Nhiên nói một câu muốn đi dạo cũng đi luôn.
Bắc Đường Liên Vân nhìn thoáng qua còn lưu lại Lâm Tuấn Thần có chút nghi hoặc, “Ta nhớ rõ ngươi cũng không thích công chúa, vì sao không muốn rời đi?”
Lâm Tuấn Thần ánh mắt u nhiên nhìn hắn một cái, “Tứ ca làm sao mà biết ta không có thích công chúa? Trước kia không thích, hiện tại cũng có thể thích a, tứ ca trước kia chẳng phải cũng không thích công chúa sao?”
Bắc Đường Liên Vân giật mình một chút, đó là đường huynh, bất quá hắn cũng lười tranh cãi, giờ không phải thời điểm thích hợp. Nhưng là, Lâm Tuấn Thần...... Hắn thực không biết là hắn ta thích công chúa, nếu một nam nhân thích một nữ nhân ánh mắt sẽ có chút bất đồng, tựa như Tiêu Băng, Tiêu Băng bây giờ bọn họ đều biết đối với công chúa hữu tình lại hay giận dỗ.
Lâm Tuấn Thần nhìn Bắc Đường Liên Vân bỗng nhiên lại bật cười nói: “Tứ ca, ta cảm thấy nhị ca cùng Tam ca tương lai đều có thể trở thành tâm phúc của công chúa, bọn họ không chỉ là người tiên hoàng cấp cho công chúa, còn đối với công chúa hữu tình...... Lại có thực lực, cho nên, Tứ ca muốn thật tình thích công chúa cũng nên chuẩn bị nhiều một chút!”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo cùng Tiêu Băng sao?
Bắc Đường Liên Vân không thể phủ nhận thực lực của hai bọn họ, cũng không thể phủ nhận bọn họ ở công chúa trong lòng nhất định chiếm cứ vị trí trọng yếu. Bằng không, chức vị quan trọng trong quân doanh làm sao có thể để cho Hoàng Phủ Cảnh Hạo cùng Tiêu Băng hai người xử lý?
Giống như Lâm Tuấn Thần, công chúa thậm chí đề phòng hắn, không cho hắn tiếp cận quân doanh. Hoàn toàn tựa như tước toàn bộ quyền lực của hắn, ở công chúa phủ, hắn cũng chỉ là một phu thị mà thôi. Quản gia không có việc của hắn, bảo hộ công chúa cũng không đến lượt hắn.
Bên này, Hoàng Phủ Cảnh Hạo đi theo Thần Tịch đến thư phòng.
“Công chúa, Vân Thanh Ngân muốn đem mấy vị công chúa cùng nhau đưa lên xe ngựa cho bọn họ rời khỏi phủ công chúa, danh dự bọn họ xem như xuống dốc không phanh......”
Thần Tịch ngoắc ngoắc môi, có chút lãnh, “Đây chính là tự làm bậy không thể sống!”
“Công chúa, chuyện này chỉ sợ sẽ làm nữ hoàng đối với người tiến thêm một bước -- phòng bị!”
Phòng bị? Đương nhiên không chỉ là phòng bị, chỉ sợ nữ nhân kia còn có thể cảm thấy nàng xấu xa, đối với tỷ muội vô tình, tâm ngoan thủ lạt đi! Bất quá, nàng cũng chẳng quan tâm đến suy nghĩ của nàng mà thay đổi ý định của mình đâu? Thần Tịch cười nhạo một tiếng, “Tùy tiện nàng, ta không thẹn với lương tâm.”
“Công chúa, Khanh Thiên Yến người tính xử lý như thế nào?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook