Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu
-
Chương 154: Cứu sói
“Từ đã” Hoàng Phủ Cảnh Hạo bỗng nhiên lớn tiếng kêu hộ vệ, “Đem bọn họ đến đây để ta xem xem!”
Hộ vệ có chút không rõ nhưng rất tôn trọng Hoàng Phủ Cảnh Hạo, lập tức liền đem ba người đem đến để trên đường.
Thần Tịch cũng qua thăm dò, vết máu trên người bọn họ là thực sự, nhưng mà chất liệu quần áo có chút khác biệt, không biết Hoàng Phủ Cảnh Hạo đã nghĩ ra điều gì.
Hoàng Phủ Cảnh Hạo bình tĩnh quan sát trên người ba người, loại vải dệt này nếu hắn không có nhớ lầm thì đây chính là loại vải nổi tiếng ở kinh thành tronghai năm gần đây - vân cẩm chi nhất, chỉ có những người trong quý tộc mới có thể sử dụng, người thường căn bản là mua không nổi!
Ba người này có một bà lão hai người trẻ tuổi, thoạt nhìn là người nhà giàu nhưng chân tay bọn họ lại không giống những quý tộc được bảo dưỡng tốt, ngược lại nhìn có chút giống người tập võ...Điểm ấy đáng hoài nghi.
Thoáng suy tư một hồi, Hoàng Phủ Cảnh Hạo nhìn chằm chằm ba người rồi vung tay lên, “Điểm huyệt cầm máu cho bọn họ.” Hộ vệ lập tức tuân theo, Hoàng Phủ Cảnh Hạo nói xong lại tự mình điểm huyệt nhất trọng chế trụ hoạt động của bọn họ, cho dù tỉnh lại cũng không thể hoạt động ngay.“Được rồi, nâng đến sau xe ngựa đi, chờ đến trấn nhỏ phía trước tìm đại phu.”
''Là.”
Thần Tịch nhìn hắn mỉm cười, “Ngươi thận trọng thật đấy, ta bội phục.”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo nhìn sắc mặt của nàng có chút không vui, cau mày nói:
“Công chúa càng ngày càng mảnh mai, chẳng lẽ bọn họ lại không chiếu cố tốt cho người sao?”
“Không phải, chỉ là gặp phải một vài chuyện thôi.”
“Người là công chúa, bọn họ phải bảo hộ người, chứ không phải người đi bảo hộ người khác!”
Ha ha.. Nàng cũng biết a, nhưng là, không thể lãnh huyết đến mức thấy chết mà không cứu!
Xe ngựa bắt đầu lên đường. Chạy nửa ngày, cuối cùng cũng đến một trấn nhỏ, Hoàng Phủ Cảnh Hạo sai người khiêng ba thương nhân đó xuống, đưa đến một y quán trong trấn.
Hộ vệ cho chưởng quỹ một thỏi bạc, dùng để chi tiền dược, dựa theo Hoàng Phủ Cảnh Hạo phân phó hắn đối chưởng quầy nói: “Chưởng quầy, ba người này trên đường gặp thổ phỉ, may mắn được tiểu thư của chúng ta cứu lên, thỏi bạc đó là tiền chữa thương, nhờ các ngươi tìm một người chiếu cố bọn họ.”
“Ôi chao, vị công tử này, nếu bọn họ tỉnh thì làm sao bây giờ?”
“Nếu họ tỉnh thì để họ về nhà. Tiểu thư chúng ta còn có việc quan trọng muốn làm, sẽ không đem theo bọn họ được.”
Ngay tại phía sau, lão bà tử kia đã tỉnh, vừa mở mắt chính là hoảng sợ kêu cứu, vị đại phu bên cạnh chạy vội đến an ủi, “Vị lão phu nhân này cớ hoảng sợ, các ngươi đã được cứu rồi.”
Lão phu nhân co rúm lại hô: “Cứu?”
“Đúng vậy, chính là chủ nhân của vị tiểu ca này cứu các ngươi.”
Kia lão phụ nhân nhìn qua, lạnh run. Thì thào lẩm bẩm, “Chúng ta tổ tôn ba người vốn định đi thăm người thân, ai biết ở trong rừng liền gặp nữ cường đạo, mang theo nhiều tặc nhân lợi hại đến giết ngườ cướp của...... Đúng rồi, tôn tử cùng cháu gái của ta đâu.....”
“Lão phu nhân đừng hoảng hốt, tôn tử cùng cháu gái của ngươi đều còn sống, chỉ là trên người bị kiếm đâm, mất máu quá nhiều nên phải tĩnh dưỡng vài ngày.....”
Hộ vệ nhìn lão phụ nhân la nói dài dòng có chút phiền chán, “Đại phu, ba người bọn họ liền giao cho ngươi chiếu cố chúng ta phải đi rồi!”
“Ôi chao ôi chao, tráng sĩ chớ đi, ân cứu mạng...... Xin cho lão thân giáp mặt bái tạ chủ tử.”
“Không cần, tiểu thư chúng ta không cần ngươi nói cảm ơn.”
“Không, không, tuy rằng tiểu thư nhà ngươi thi ân không vọng báo, nhưng là lão thân vì tôn tử cùng cháu gái của ta phải bái tạ một phen, bằng không làm sao chúng ta có thể an tâm?”
Hộ vệ khó xử nhìn lão phu nhân một cái, “Được rồi, ta sẽ thông báo cho tiểu thư một tiếng, nhưng là, lão phu nhân thân mình không tiện, bỏ qua cũng được.”
“Không, lão thân nhất định phải giáp mặt bái tạ!” Nói xong nhìn về phía đại phu,
“Thỉnh vị này cùng tiểu ca đỡ ta một phen, ta tự mình xuất môn bái tạ -- khụ khụ......”
Đại phu nhìn tình huống của lão phụ nhân nhíu mày, đối hộ vệ nói: “Vị lão phu nhân này thật tâm muốn bái tạ, không bằng mời tiểu thư của ngươi đến, để cho lão phu nhân an tâm đi!”
Hộ vệ trong lòng nhất thời ảo não, người này rất vô lễ, cứu bọn họ lại còn dây dưa khó khăn.
“Thiên Nhất, sao lâu như vậy còn không mau đi!” Từ bên ngoài y quán truyền đến thanh âm của Hoàng Phủ Cảnh Hạo, hiển nhiên là trách Thiên Nhất lãng phi thời gian.
Thiên Nhất vội bước ra ngoài bẩm báo, “Công tử, lão phụ nhân kia tỉnh, kiên trì muốn gặp mặt bái tạ tiểu thư......”
Thần Tịch liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo một cái, “Ngươi đi nhìn xem sao!”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo ánh mắt nặng nề, xuống xe ngựa đi vào, nhất thời làm cho mọi người trong y quán trừng lớn mắt, người có khí độ bất phàm như vậy thật sự là hiếm khó a!
Rõ ràng ngũ quan cực kì bình thường, lại tản ra một loại khí chất làm người ta say mê, nhất là cặp mắt kia, đen thâm thúy, trẫm tĩnh nội liễm, giống như hiểu được tất cả hiểu nguyệt phong thanh, bất tri bất giác cướp đi thần trí của ngươi, lamg cho ngươi không nhịn được cảm thấy dù có chết trong tay hắn cũng không uổng một hồi gặp mặt.
Có mấy cô gái mặt đỏ tim đập, có chút háo sắc nhìn lên.
Vi đại phu kia cũng có chút ngỡ ngàng, người này nhất định là bất phàm a!
Hoàng Phủ Cảnh Hạo đi đến chỗ lão phụ nhân, “Lão phu nhân không cần nhớ, phu nhân ta thiện tâm, ta thay nàng đến chuyển lời để ngươi hảo hảo dưỡng bệnh, tiền thuốc đã đưa, lão phu nhân cứ nghĩ ngơi cho khỏe rồi thỉnh ngườ nhà đến đón đi. Chúng ta còn có việc không thể bồi được.”
Lão phụ nhân nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo ánh mắt có chút tiếc hận, “Đa tạ ân cứu mạng của công tử, cảm tạ tôn phu nhân thiện tâm Bồ Tát, ngày sau ổn thỏa sẽ để cho con ta đăng môn bái tạ, còn thỉnh ân công để lại danh tính địa chỉ,,lão thân...-”
“Không cần, bình thủy tương phùng mà thôi.”
“Không, ân cứu mạng khởi khả khinh thị, còn thỉnh ân công --”
Mâu quang Hoàng Phủ Cảnh Hạo đã có chút trầm xuống, bất quá vẫn nhẫn nhịn,
“Tại hạlà nhân sĩ Hi thành Nhai Nữ quốc, nếu muốn tìm, như vậy tìm thủ vệ cửa thành nói tìm Hoàng Phủ công tử là được!”
“Nguyên lai là Hi thành Hoàng Phủ công tử, lão thân ghi nhớ.”
Ngay tại thời điểm lão phụ nhân nói chuyện, hai ngươi nguyên bản là tôn tử cùng cháu gái đang nằm trên mặt đất bỗng nhiên mở mắt phi ra ngoài, trên tay cầm thành chùy thủ hướng về phía xe ngựa...
“Bảo hộ công chúa!”
Thủ vệ nhìn thấy bóng người liền kinh hô, nhanh chóng rút ra vũ khí ngăn trở bọn họ tới gần, nhưng một nam một nữ kia phối hợp vô cùng tốt, một người tiến công, một người phòng thủ cư nhiên đánh thủ vệ đến trở tay không kịp, trơ mắt nhìn hai thnah chùy thủ phi vào trong xe ngựa.
Hoàng Phủ Cảnh Hạo mâu quang đốn trầm, một tay bóp cổ họng lão phụ nhân đang nằm, “Dừng tay, bằng không bà ta nhất định phải chết!”
Đáng tiếc, kia hai người nghe vậy cũng không có dừng tay, ngược lại tiếp tục cùng hộ vệ đánh nhau.
Bên người Thần Tịch có tám hộ vệ, sáu người nâng người vào trong y quán, bốn người một trước một sau bảo vệ xe ngựa.
Bốn người kia bất ngờ bị đột kích, mấy hộ vệ tỏng y quán liền vọt tới, gắt gao vây quanh xe ngựa, Thiên Nhất cầm trường kiếm để trên cổ lão phụ nhân để Hoành Phủ Cảnh Hạo tiến đến bảo vệ công chúa.
Hoàng Phủ Cảnh Hạo lên xe ngựa, trên mặt như trước bình tĩnh, hắn tin tưởng công chúa có thể né được, bất quá vẫn là lo lắng, “Công chúa!”
Thần Tịch rút chùy thủ đang cắm trên vách xe mỉm cười, “Không có việc gì, chủy thủ này có độc, thiếu chút nữa đâm trúng ta, ngươi cầm cẩn thận, dùng cái này tiếp đón bọn họ đi.”
“Hảo.” Hoàng Phủ Cảnh Hạo tiếp nhận chủy thủ lại đẩy cửa xe ra nhìn chiến cuộc, cười lạnh một tiếng, giơ tay lên, phóng một phát, làm một nam một nữ kia lập từc trúng đao mà té trên mặt đất.
Hoàng Phủ Cảnh Hạo đạm mạc cười, “Thiên Nhất, “
Thiên Nhất lập tức thức thời nhìn chằm chằm lão phụ nhân ép hỏi: “Nói, ai cho các ngươi đến mưu hại công chúa?”
Hộ vệ có chút không rõ nhưng rất tôn trọng Hoàng Phủ Cảnh Hạo, lập tức liền đem ba người đem đến để trên đường.
Thần Tịch cũng qua thăm dò, vết máu trên người bọn họ là thực sự, nhưng mà chất liệu quần áo có chút khác biệt, không biết Hoàng Phủ Cảnh Hạo đã nghĩ ra điều gì.
Hoàng Phủ Cảnh Hạo bình tĩnh quan sát trên người ba người, loại vải dệt này nếu hắn không có nhớ lầm thì đây chính là loại vải nổi tiếng ở kinh thành tronghai năm gần đây - vân cẩm chi nhất, chỉ có những người trong quý tộc mới có thể sử dụng, người thường căn bản là mua không nổi!
Ba người này có một bà lão hai người trẻ tuổi, thoạt nhìn là người nhà giàu nhưng chân tay bọn họ lại không giống những quý tộc được bảo dưỡng tốt, ngược lại nhìn có chút giống người tập võ...Điểm ấy đáng hoài nghi.
Thoáng suy tư một hồi, Hoàng Phủ Cảnh Hạo nhìn chằm chằm ba người rồi vung tay lên, “Điểm huyệt cầm máu cho bọn họ.” Hộ vệ lập tức tuân theo, Hoàng Phủ Cảnh Hạo nói xong lại tự mình điểm huyệt nhất trọng chế trụ hoạt động của bọn họ, cho dù tỉnh lại cũng không thể hoạt động ngay.“Được rồi, nâng đến sau xe ngựa đi, chờ đến trấn nhỏ phía trước tìm đại phu.”
''Là.”
Thần Tịch nhìn hắn mỉm cười, “Ngươi thận trọng thật đấy, ta bội phục.”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo nhìn sắc mặt của nàng có chút không vui, cau mày nói:
“Công chúa càng ngày càng mảnh mai, chẳng lẽ bọn họ lại không chiếu cố tốt cho người sao?”
“Không phải, chỉ là gặp phải một vài chuyện thôi.”
“Người là công chúa, bọn họ phải bảo hộ người, chứ không phải người đi bảo hộ người khác!”
Ha ha.. Nàng cũng biết a, nhưng là, không thể lãnh huyết đến mức thấy chết mà không cứu!
Xe ngựa bắt đầu lên đường. Chạy nửa ngày, cuối cùng cũng đến một trấn nhỏ, Hoàng Phủ Cảnh Hạo sai người khiêng ba thương nhân đó xuống, đưa đến một y quán trong trấn.
Hộ vệ cho chưởng quỹ một thỏi bạc, dùng để chi tiền dược, dựa theo Hoàng Phủ Cảnh Hạo phân phó hắn đối chưởng quầy nói: “Chưởng quầy, ba người này trên đường gặp thổ phỉ, may mắn được tiểu thư của chúng ta cứu lên, thỏi bạc đó là tiền chữa thương, nhờ các ngươi tìm một người chiếu cố bọn họ.”
“Ôi chao, vị công tử này, nếu bọn họ tỉnh thì làm sao bây giờ?”
“Nếu họ tỉnh thì để họ về nhà. Tiểu thư chúng ta còn có việc quan trọng muốn làm, sẽ không đem theo bọn họ được.”
Ngay tại phía sau, lão bà tử kia đã tỉnh, vừa mở mắt chính là hoảng sợ kêu cứu, vị đại phu bên cạnh chạy vội đến an ủi, “Vị lão phu nhân này cớ hoảng sợ, các ngươi đã được cứu rồi.”
Lão phu nhân co rúm lại hô: “Cứu?”
“Đúng vậy, chính là chủ nhân của vị tiểu ca này cứu các ngươi.”
Kia lão phụ nhân nhìn qua, lạnh run. Thì thào lẩm bẩm, “Chúng ta tổ tôn ba người vốn định đi thăm người thân, ai biết ở trong rừng liền gặp nữ cường đạo, mang theo nhiều tặc nhân lợi hại đến giết ngườ cướp của...... Đúng rồi, tôn tử cùng cháu gái của ta đâu.....”
“Lão phu nhân đừng hoảng hốt, tôn tử cùng cháu gái của ngươi đều còn sống, chỉ là trên người bị kiếm đâm, mất máu quá nhiều nên phải tĩnh dưỡng vài ngày.....”
Hộ vệ nhìn lão phụ nhân la nói dài dòng có chút phiền chán, “Đại phu, ba người bọn họ liền giao cho ngươi chiếu cố chúng ta phải đi rồi!”
“Ôi chao ôi chao, tráng sĩ chớ đi, ân cứu mạng...... Xin cho lão thân giáp mặt bái tạ chủ tử.”
“Không cần, tiểu thư chúng ta không cần ngươi nói cảm ơn.”
“Không, không, tuy rằng tiểu thư nhà ngươi thi ân không vọng báo, nhưng là lão thân vì tôn tử cùng cháu gái của ta phải bái tạ một phen, bằng không làm sao chúng ta có thể an tâm?”
Hộ vệ khó xử nhìn lão phu nhân một cái, “Được rồi, ta sẽ thông báo cho tiểu thư một tiếng, nhưng là, lão phu nhân thân mình không tiện, bỏ qua cũng được.”
“Không, lão thân nhất định phải giáp mặt bái tạ!” Nói xong nhìn về phía đại phu,
“Thỉnh vị này cùng tiểu ca đỡ ta một phen, ta tự mình xuất môn bái tạ -- khụ khụ......”
Đại phu nhìn tình huống của lão phụ nhân nhíu mày, đối hộ vệ nói: “Vị lão phu nhân này thật tâm muốn bái tạ, không bằng mời tiểu thư của ngươi đến, để cho lão phu nhân an tâm đi!”
Hộ vệ trong lòng nhất thời ảo não, người này rất vô lễ, cứu bọn họ lại còn dây dưa khó khăn.
“Thiên Nhất, sao lâu như vậy còn không mau đi!” Từ bên ngoài y quán truyền đến thanh âm của Hoàng Phủ Cảnh Hạo, hiển nhiên là trách Thiên Nhất lãng phi thời gian.
Thiên Nhất vội bước ra ngoài bẩm báo, “Công tử, lão phụ nhân kia tỉnh, kiên trì muốn gặp mặt bái tạ tiểu thư......”
Thần Tịch liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo một cái, “Ngươi đi nhìn xem sao!”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo ánh mắt nặng nề, xuống xe ngựa đi vào, nhất thời làm cho mọi người trong y quán trừng lớn mắt, người có khí độ bất phàm như vậy thật sự là hiếm khó a!
Rõ ràng ngũ quan cực kì bình thường, lại tản ra một loại khí chất làm người ta say mê, nhất là cặp mắt kia, đen thâm thúy, trẫm tĩnh nội liễm, giống như hiểu được tất cả hiểu nguyệt phong thanh, bất tri bất giác cướp đi thần trí của ngươi, lamg cho ngươi không nhịn được cảm thấy dù có chết trong tay hắn cũng không uổng một hồi gặp mặt.
Có mấy cô gái mặt đỏ tim đập, có chút háo sắc nhìn lên.
Vi đại phu kia cũng có chút ngỡ ngàng, người này nhất định là bất phàm a!
Hoàng Phủ Cảnh Hạo đi đến chỗ lão phụ nhân, “Lão phu nhân không cần nhớ, phu nhân ta thiện tâm, ta thay nàng đến chuyển lời để ngươi hảo hảo dưỡng bệnh, tiền thuốc đã đưa, lão phu nhân cứ nghĩ ngơi cho khỏe rồi thỉnh ngườ nhà đến đón đi. Chúng ta còn có việc không thể bồi được.”
Lão phụ nhân nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo ánh mắt có chút tiếc hận, “Đa tạ ân cứu mạng của công tử, cảm tạ tôn phu nhân thiện tâm Bồ Tát, ngày sau ổn thỏa sẽ để cho con ta đăng môn bái tạ, còn thỉnh ân công để lại danh tính địa chỉ,,lão thân...-”
“Không cần, bình thủy tương phùng mà thôi.”
“Không, ân cứu mạng khởi khả khinh thị, còn thỉnh ân công --”
Mâu quang Hoàng Phủ Cảnh Hạo đã có chút trầm xuống, bất quá vẫn nhẫn nhịn,
“Tại hạlà nhân sĩ Hi thành Nhai Nữ quốc, nếu muốn tìm, như vậy tìm thủ vệ cửa thành nói tìm Hoàng Phủ công tử là được!”
“Nguyên lai là Hi thành Hoàng Phủ công tử, lão thân ghi nhớ.”
Ngay tại thời điểm lão phụ nhân nói chuyện, hai ngươi nguyên bản là tôn tử cùng cháu gái đang nằm trên mặt đất bỗng nhiên mở mắt phi ra ngoài, trên tay cầm thành chùy thủ hướng về phía xe ngựa...
“Bảo hộ công chúa!”
Thủ vệ nhìn thấy bóng người liền kinh hô, nhanh chóng rút ra vũ khí ngăn trở bọn họ tới gần, nhưng một nam một nữ kia phối hợp vô cùng tốt, một người tiến công, một người phòng thủ cư nhiên đánh thủ vệ đến trở tay không kịp, trơ mắt nhìn hai thnah chùy thủ phi vào trong xe ngựa.
Hoàng Phủ Cảnh Hạo mâu quang đốn trầm, một tay bóp cổ họng lão phụ nhân đang nằm, “Dừng tay, bằng không bà ta nhất định phải chết!”
Đáng tiếc, kia hai người nghe vậy cũng không có dừng tay, ngược lại tiếp tục cùng hộ vệ đánh nhau.
Bên người Thần Tịch có tám hộ vệ, sáu người nâng người vào trong y quán, bốn người một trước một sau bảo vệ xe ngựa.
Bốn người kia bất ngờ bị đột kích, mấy hộ vệ tỏng y quán liền vọt tới, gắt gao vây quanh xe ngựa, Thiên Nhất cầm trường kiếm để trên cổ lão phụ nhân để Hoành Phủ Cảnh Hạo tiến đến bảo vệ công chúa.
Hoàng Phủ Cảnh Hạo lên xe ngựa, trên mặt như trước bình tĩnh, hắn tin tưởng công chúa có thể né được, bất quá vẫn là lo lắng, “Công chúa!”
Thần Tịch rút chùy thủ đang cắm trên vách xe mỉm cười, “Không có việc gì, chủy thủ này có độc, thiếu chút nữa đâm trúng ta, ngươi cầm cẩn thận, dùng cái này tiếp đón bọn họ đi.”
“Hảo.” Hoàng Phủ Cảnh Hạo tiếp nhận chủy thủ lại đẩy cửa xe ra nhìn chiến cuộc, cười lạnh một tiếng, giơ tay lên, phóng một phát, làm một nam một nữ kia lập từc trúng đao mà té trên mặt đất.
Hoàng Phủ Cảnh Hạo đạm mạc cười, “Thiên Nhất, “
Thiên Nhất lập tức thức thời nhìn chằm chằm lão phụ nhân ép hỏi: “Nói, ai cho các ngươi đến mưu hại công chúa?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook