Cơn gió mát trên đường lùa vào mặt hắn khiến hắn cảm thấy dễ chịu và thoải mái hơn…

* Bệnh viện quốc gia*

Mở chốt cửa bước vào, Yến dường như không màng tới sự xuất hiện của hắn, cô thẫn thờ nhìn ra cánh cửa nơi có những tòa nhà cao tầng lấp lánh ánh sáng về đêm.

- Tôi bị ung thư máu phải không? – giọng Yến bỗng nghẹn lại…

- …- hắn im lặng…

- Tại sao cậu lại giấu tôi. Tại sao hả? – Yến tức giận, nước mắt cô tràn ra… - Tôi phải chết đúng không? Hả? – cô quát lớn.

- Chỉ cần phẫu thuật… - hắn nói bâng quơ…

- Là bao giờ… - cô quệt hàng nước mắt.

- Hai ngày nữa. – hắn lạnh tanh. – Tôi cắt hoa quả cho cậu nhé! – hắn cầm dao gọt trái cây.

- Tôi không muốn ăn. – Yến đẩy tay hắn làm chiếc dao gọt trái cây sắc bén cắt vào tay hắn, những giọt máu đỏ túa ra… - Bây giờ cậu muốn tôi phải làm sao với cậu thì cậu mới có thể vừa lòng đây. Tất cả là từ cậu từ cái tình cảm không đáng có của cậu dành cho tôi mà ra. Bây giờ Nhi đã hủy hôn ước với tôi rồi, cậu biết chưa. – trên chán hắn xuất hiện những đường gân, hai bàn tay cuộn thành nắm đấm. Máu ở ngón tay vẫn không ngừng chảy…

Yến sững sờ nhìn hắn, hắn tức giận bỏ đi…

* Buổi sáng – Tại Mỹ*

Hôm nay là ngày nó nhập học. Make up một chút cho gương mặt thêm tươi tắn. Hôm nay chính thức nó trở thành sinh viên. Nó diện quần Jean kết hợp với áo sơ mi trắng tháo hai cúc đầu để lộ phần cổ trắng nõn nà, tóc buộc cao, khoác chiếc túi xách da và đôi dày thể thao trắng. Trông nó vừa thanh lịch vừa giản dị.

Người lái xe đèo nó đến trường mới. Bước ra khỏi chiếc xe KIA trắng, đập vào mắt nó là một ngôi trường cao và cực to, cánh cổng lớn với tấm biển “ University national economy Cotomat” ( Trường đại học kinh tế quốc gia Cotomat)

Nó đang định bước vào thì bỗng có người đập vào vai…

- Hey, còn nhớ tôi không? Chúng ta mới gặp nhau tối qua đấy. – chàng trai tươi cười…

Nó ngờ ngợ nhìn anh chàng…

- Lãnh… Dương… - nó

- Trí nhớ của em cũng tốt nhỉ, mà em học trường này sao. Tôi xin tự giới thiệu tôi là sinh viên năm hai ở đây đấy. – Lãnh Dương tự hào vỗ ngực

- Thì kệ nhà anh, nói với tôi làm gì chứ! – nó mặt lạnh tanh không cảm xúc rồi bước đi, nó không tìm được phòng giám hiệu để nộp đơn nhập học. Ngoái cổ nhìn xung quanh, nó khẽ lầm bầm…

- Phòng giám hiệu ở đâu không biết…

- Này, chúng ta làm bạn đi rồi anh sẽ giúp em nhập học, đồng ý không? – Lãnh Dương vẫn lẽo đẽo theo nó từ lúc này.

Nó chần chừ một lúc rồi nhìn Lãnh Dương…

- Được rồi, mau dẫn tôi đi. – nó nhíu mày…

Lãnh Dương kéo tay nó khiến các nữ sinh trong trường bắt đầu rộ lên những tiếng ầm ĩ. Nó không biết rằng Lãnh Dương chính là phiên bản cool boy nhất trường, mẫu đàn ông lạnh lùng mà cô gái nào cũng mơ ước, chưa ai thấy cậu thân thiết với một nữ sinh như vậy cả lại còn cười cười nói nói tình cảm khiến ai cũng ngạc nhiên.

Những lời bàn tán, những cái nhìn hình viên đạn cứ nhắm thẳng vào nó khiến nó khó chịu…

Nó lại nghĩ đến hắn, nghĩ đến những đôi mắt hình trái tim của các cô gái dành cho hắn, nghĩ đến khoảng khắc nó và hắn công khai yêu nhau trước mọi người… nghĩ đến lúc hắn phản bội nó…

Dằng tay ra khỏi tay Lãnh Dương, Lãnh Dương khẽ nhíu mày quay đầu lại…

- Sao vậy? Tôi nắm chặt tay quá khiến em đau hả? – cậu ân cần nâng bàn tay của nó lên.

Nó hất tay cậu ra…

- Tôi tự mình tìm phòng được. Anh đi đi. Tôi ghét phiền phức lắm. – nó lạnh nhạt

Lãnh Dương liền hiểu chuyện. Cậu chạy theo nói…

- Em đi sau anh đi. Tôi nói giúp thì tôi sẽ giúp mà. Chỉ cần tôi không cầm tay em là không ai để ý nữa. – Lãnh Dương

Nó đi theo sau Lãnh Dương đến phòng hiệu trưởng nộp đơn và nhận lớp xong, nó được giảng viên dẫn về lớp còn Lãnh Dương thì tự về lớp mình. Vừa thấy Lãnh Dương một cậu học sinh tóc nâu đấm vào ngực cậu…

- Kết xù con bé sinh viên năm nhất mới chuyển đến rồi phải không?

- You were crazy stars. I do have it… ( Mày bị điên rồi sao. Làm gì có chuyện đó..) – Lãnh Dương bật cười mặt bỗng đỏ bừng.

- You also rejected. Think you can hide eyebrow child star’s best friend… ( Mày còn chối. Nghĩ là có thể dấu bạn thân của mày sao) . – cậu bạn cười lớn rồi đi vào lớp.

- Thằng điên. – Lãnh Dương lầm bầm dơ nắm đấm sau lưng cậu bạn.

Trường này học sinh học chủ yếu bằng laptop và máy tính bảng không cần vở viết, chủ yếu có các cuộc dã ngoại là chính khá thú vị vì được tiếp xúc với môi trường, thực tập và làm thí nghiệm ngay ngoài trời…

Mọi chuyện cứ êm đềm trôi, mọi chuyện về hắn nó đều thông qua An, mọi chuyện về nó hắn đều thông qua Phong, hắn cũng cảm thấy yên tâm phần nào vì những ngày qua nó vẫn sống tốt mà không có hắn bên cạnh.

Nó đang nhâm nhi ly cà phê và xem phim, chuông điện thoại vang lên...

- Alo, An à – nó nhấc máy, miệng vẫn nhấp cà phê đều đều

-.....

- Hôm nay Yến phẫu thuật sao. Được rồi chuyển máy sang cho Lâm giúp chị.

-....

- ....

- Nhi, anh nhớ em, trở về với anh đi... – hắn ở đầu dây bên kia, hắn vẫn nhớ mong nó từng ngày. Nó cũng vậy. Nó nhớ cái giọng nói này của hắn, nhớ đôi môi hắn, nhớ ánh mắt hổ phách đen huyền của hắn, nhớ nụ cười của hắn lạnh nhưng cũng thật ngọt ngào, nó nhớ tất cả về hắn nhưng tất cả là vì hạnh phúc của cả hai đứa. Là vì mạng sống của Yến...

Nó bật nước mắt nhưng lại cố gắng nghẹn lại bình tĩnh nói với hắn...

- Lâm à! Xin hãy quên em đi, hãy yêu Yến. Hãy bên Yến để nó có thể phẫu thuật thành công. Anh chính là hi vọng sống của nó. – nó nghẹn giọng nói với hắn.

- Em nói xem. Không có em thì tôi làm sao có thể hạnh phúc đây, Lần cuối tôi xin em... nếu em từ chối thì tôi sẽ không làm phiền em nữa. – giọng hắn ở đầu dây bên kia trùng xuống.

- Em... xin lỗi. – nó khóc nấc lên rồi cúp máy. Ôm lấy đầu gối nó vỡ òa trong hàng nước mắt, hắn chỉ chết đứng người, cười chua chát. Cuối cùng... thì hắn và nó thật sự chấm dứt sao? Hắn và nó sẽ quên nhau mãi mãi sao?

Trả máy cho Dương An, hắn như người mất hồn. An vẫn chưa nhìn mặt Yến từ lúc Yến đối xử tệ bạc với nó nhưng hôm nay vì nó, An và Phong sẽ đến bệnh viện để trấn an Yến phẫu thuật...

Cả ba người đến bệnh viện bằng mui trần thì thấy Bảo Thiên đã ngồi bên cạnh Yến. Hắn khá băn khoăn...

- Sao cậu lại đến đây?

- Để cùng Yến phẫu thuật. – Bảo Thiên thản nhiên trả lời.

An tiến lại gần giường Yến...

- Chị phẫu thuật thành công rồi nhanh chóng khỏe bện. – cô không nhìn mặt Yến, Phong đứng bên cạnh cũng nói thêm...

- Em cũng đợi chị phẫu thuật thành công đấy. – khuôn mặt cậu không chút biểu cảm.

- Chị cảm ơn, hai đứa ... vẫn còn giận chị phải không? – Yến rưng rưng nước mắt cầm tay An và Phong...

- Bọn em không giận chị nữa vì chị Nhi cũng không giận chị, bọn em cũng không phải dạng thù dai. – An và Phong ôm chầm lấy hắn.

Giờ phẫu thuật của Yến đã đến, đèn phòng cấp cứu vẫn sáng, tất cả mọi người đều trở nên thật căng thẳng. Chẳng ai buồn ăn buồn uống.

Nó ở bên kia đứng ngồi không yên, tim không ngừng đập, lòng nó sốt sắng vô cùng...

4 tiếng trôi qua, ca phẫu thuật vẫn đang tiến hành.

Chiếc đèn cấp cứu vừa tắt, bác sĩ bước ra,...

- Sao rồi hả bác sĩ, cô ấy...? – hắn

- Ca phẫu thuật rất thành công, hiện giờ hãy để cho cô bé nghỉ ngơi. – vị bác sĩ vui vẻ bước đi.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng hắn cũng đã giữ đúng lời hứa của mình với nó. An lập tức gọi điện cho nó báo tin, nó ở bên kia cũng vui mừng không kém...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương