Công Chúa! Anh Yêu Em..
-
Chương 43
Nó và Yến đi về nhà, hắn hôm nay vì có Yến về cùng nên hắn đã không trở về nhà cùng nó nữa chỉ lấy lí do là bận công việc…
Tiếng còi ô tô ở ngoài cửa, Dương An vẫn còn đang đeo tạp dề chạy ra mở cổng cho nó và Yến.
Hai người bước vào cầm cặp sách vứt uỵch xuống ghế sopha, nó than vãn…
- Cái ông thầy thể dục chết tiệt, đau chân muốn chết. – nó nâng bàn chân nhỏ nhắn ngọc ngà xoay nhẹ cho đỡ mỏi.
Gương mặt Yến vừa có chút mệt mỏi vừa có chút gì đó khó chịu, cô thở dai đứng dậy rồi bước lên phòng.
Dương An nhìn theo từng cử chỉ của Yến với cái nhìn không mấy thiện cảm, nó thấy vậy liền nói…
- Dạo này chắc nó lại mệt mỏi chuyện gì rồi. Chắc Yến nó đang cần chị lắm.
- Phải rồi, chị ấy đang rất … Cần … chị đấy. – Dương An ngân dài chữ “cần”
- Dạo này có quá nhiều chuyện không hay xảy ra với nó rồi. Thâth là tội nghiệp nó quá… - nó tặc lưỡi mặt buồn rười rượi rồi nói tiếp – Không được chị phải lên với Yến xem sao.
Nói đoạn nó đi lên phòng…. Bóng nó đã khuất sau bức tường cầu thang, An lầm bầm trong miệng…
- Dĩ nhiên là cô ta đang day dứt rồi, làm việc thất đức như vậy cơ mà. Công nhận cô ta vẫn còn có thể đối diện được với chị Nhi tốt như vậy mình thật khâm phục. – cô nhếch mép khinh bỉ.
- Chỉ khổ thân chị Nhi quá tin bạn. – tiếng người đằng sau lưng cô nói tiếp.. Là Hoài Phong…
Dương An quay lại ôm chầm lấy anh…
- Anh đến rồi sao. – hôn nhẹ lên đôi môi đỏ cherry của cô, Phong mỉm cười.
Buông cô ra, Phong ngửi ngửi xung quanh…
- An này, mùi khen khét ở đâu ấy nhỉ?
- Phải rồi, mùi khen khét ở đâu ấy… - cô cũng khịt khịt mũi xung quanh… - A, phải rồi em đang nướng bánh…- cô hoảng hốt chạy nhanh vào nhà bếp.
Mở chiếc lò nướng ra, khói nồng nặc bốc lên khiến An ho sù sụ, chiếc bánh cháy đen thui…
- Vợ anh hậu đậu quá rồi. – Phong lấy chiếc bánh từ trên tay An vứt vào thùng rác.
An gãi đầu cười nhẹ, Phong ôm chầm lấy An…
~~~~ Tại phòng nó~~~~
Yến đang ôm mặt khóc nức nở…
Nó ngồi xuống nệm bên cạnh yến, choàng tay lên vai nó…
- Mày làm sao vậy? Hãy nói với tao đi, tao là bạn của mày mà. – nó ân cần ánh mắt nhìn Yến chứa đầy nỗi lo lắng…
Cô khóc to hơn, tiếng nấc ngày một rõ ràng, cô ôm lấy nó, nước mắt thấm ướt hết một mảng áo. Bao nhiêu ngày nay, nó không còn được thấy Yến cười mà chỉ suốt ngày nhìn thấy cô ngấn lệ, không hiểu từ bao giờ cô đã trở nên gầy gò và xanh xao như vậy.
Ôm lấy cô, nó nói…
- Hãy nói cho tao biết đi Yến, có phải mày bị ai ăn hiếp không, nói đi tao xử cho.
- Tao chẳng bị ai bắt nạt cả. Tao chỉ muốn khóc thôi, vì tao quá mệt. – cô nói nhỏ, nước mắt vẫn lăn dài.
Buông cô ra, nó lau nhẹ hàng nước mắt đang lăn trên mặt Yến…
- Mày đừng như vậy nữa, nếu không tao sẽ khóc đấy! – nó nói, tâm trạng của cô cũng nặng lắm chứ khi thấy nó như vậy.
- Được rồi, tao sẽ không khóc nữa đâu. – cô nhoẻn cười, cầm lấy tay nó. – Nhi này, nếu tao làm một việc rất… rất có lỗi với mày thì mày sẽ chịu tha thứ cho tao chứ! – Yến nhìn sâu vào mắt nó.
- Tao biết là mày sẽ không làm việc có lỗi với tao đâu? – nó cười
- Mày cứ trả lời câu hỏi của tao đi.
- Nếu chuyện nhỏ có lẽ tao sẽ sẵn sàng bỏ qua cho mày nhưng nếu làm tổn thương đến bản thân tao có lẽ tao sẽ chẳng thể nào tha thứ được. Tao không thích cái cảm giác bị người khác phản bội đâu. Với lại tao biết mày sẽ chẳng bao giờ làm việc có lỗi với tao đâu. Phải không. – nó cười, nhưng trong tâm trí nó thật sự đang rối bời, tại sao Yến lại hỏi như vậy chứ nhưng rồi câu hỏi ấy cũng bị xua đi vì nó tự nhủ rằng “ chắc câu hỏi chỉ là nhất thời Yến nghĩ ra”.
- À… Ừ… - yến tươi cười, tay vẫn nắm chặt lấy tay nó…
“ Nhi à, tao xin lỗi mày nhé! Tao đang rất sợ Nhi ạ, vì mày cũng là người rất quan trọng với tao, cả mày và Lâm đều là những người rất quan trọng, tao không bao giờ muốn mất ai trong hai người. Nhưng xin mày hãy tha thứ cho tao, vì tao phải tìm hạnh phúc của mình, vì con tim tao bắt ép, nên xin lỗi mày nhiều lắm. Nếu có kiếp sau, tao mong tao và mày sẽ không là bạn thân với nhau như thế này để người như mày đỡ phải đau khổ vì có đứa bạn thân tệ nạn như tao…” Yến nghĩ trong đầu…
Nó và yến cùng nhau bước xuống nhà, Phong và An đang cầm tay nhau cắt hoa quả…
- Ái Chà! Hai người tình cảm quá nhỉ? – Yến chêu ghẹo…
An chỉ mỉm cười cho qua vì đơn giản cô không thích nói chuyện với một người như yến nữa…
Nó loay hoay ngồi nghịch điện thoại…
“ Vợ của anh đang làm gì”. – chồng yêu send
“ Đang ngồi đợi hoa quả của An và Phong đây” – send
“ Nhớ vợ quá, đi chơi nhé!” – send
“ Qua đây đi” – nó vừa cầm miếng cam bỏ vào miệng vừa cười khúc khích...
- Chị Nhi đang nhắn tin với anh Lâm à? Cười tươi quá thế. – Phong ngồi xuống ghế cùng An chêu ghẹo...
- Ừ. – nó cười típ mắt.
Lòng Yến như đau thắt lại, cô tiến lại chỗ nó, nó mải mê nhắn tin nên không để ý, Yến sượt qua nó khiến chiếc điện thoại đang cầm trên tay rơi xuống đất cũng may là Phong nhanh tay đỡ được...
- Tao xin lỗi. – Yến mặt buồn.
- À... Không sao đâu. – nó cười tươi với Yến rồi quay sang nhìn Phong. – Cảm ơn em nhé!
- Không có gì đâu chị. – Phong cười gãi gãi đầu để lộ chiếc răng khểnh.
An nằm dài trên sopha cầm miếng táo vừa cắn vừa liếc nhìn Phong như đang nói cần để ý cái gì đó. Dĩ nhiên là Phong cũng hiểu An đang muốn nói gì.
Dù không đánh rơi được cái điện thoại của nó xuống đất nhưng chỉ cần không nghe thấy những tiếng bàn tán mang tên “ Nhi và Lâm” của tụi nó là được rồi.
Tiếng xe của hắn vang lên, hắn tiến vào gian phòng khách, nó thấy hắn chạy lại ôm cổ...
- Mới xa anh mà nhớ anh đến như vậy rồi sao. – hắn phì cười.
- Chị Nhi chị ấy nói nhớ anh nhiều lắm đấy. – An thêm lời.
- Phải rồi chị ấy còn nói yêu anh và muốn ngay lập tức cưới anh. – Phong thản nhiên.
Hắn nhìn nó cười nham hiểm...
- Phải không đấy! Vợ yêu. – mặt hắn dí sát vào mặt nó.
Nó mất 5s để tiêu hóa sự việc...
- Oắt đờ heo? – nó nhìn An và Phong mặt đơ như trời trồng. – Không có, em không nói như vậy. Thật mà. – nó xua xua tay.
- Chị dâu à, dù gì hai người cũng là vợ chồng sắp cưới, cho nên chị cứ thú nhận đi. – An và Phong đồng thanh đáp trả.
Ơ kìa, rõ ràng là nó có nói gì đâu chứ. Mặt xám xịt, nó cũng bó tay với hai người này.
Yến nhìn nó và hắn chỉ nở nụ cười chua chát...
- Hai người đẹp đôi lắm đấy. – Yến lên tiếng cả không khí trở nên yên lặng – Sao mọi người lại nhìn tôi như vậy chứ. – cô khẽ cười khi thấy bốn ánh mắt dồn về phía mình.
Nói rồi cô lại lếch thếch lên phòng...
“ Cô ta đang có ý đồ gì đây” cả ba cái đầu một ý nghĩ về Yến...
Việc làm của cô đã khiến cho một câu nói đơn giản của mình trở thành nỗi lo sợ và khinh khỉnh trong cả ba con người. .. Cô đã thật sự xấu xa đến như vậy hay sao???
Tiếng còi ô tô ở ngoài cửa, Dương An vẫn còn đang đeo tạp dề chạy ra mở cổng cho nó và Yến.
Hai người bước vào cầm cặp sách vứt uỵch xuống ghế sopha, nó than vãn…
- Cái ông thầy thể dục chết tiệt, đau chân muốn chết. – nó nâng bàn chân nhỏ nhắn ngọc ngà xoay nhẹ cho đỡ mỏi.
Gương mặt Yến vừa có chút mệt mỏi vừa có chút gì đó khó chịu, cô thở dai đứng dậy rồi bước lên phòng.
Dương An nhìn theo từng cử chỉ của Yến với cái nhìn không mấy thiện cảm, nó thấy vậy liền nói…
- Dạo này chắc nó lại mệt mỏi chuyện gì rồi. Chắc Yến nó đang cần chị lắm.
- Phải rồi, chị ấy đang rất … Cần … chị đấy. – Dương An ngân dài chữ “cần”
- Dạo này có quá nhiều chuyện không hay xảy ra với nó rồi. Thâth là tội nghiệp nó quá… - nó tặc lưỡi mặt buồn rười rượi rồi nói tiếp – Không được chị phải lên với Yến xem sao.
Nói đoạn nó đi lên phòng…. Bóng nó đã khuất sau bức tường cầu thang, An lầm bầm trong miệng…
- Dĩ nhiên là cô ta đang day dứt rồi, làm việc thất đức như vậy cơ mà. Công nhận cô ta vẫn còn có thể đối diện được với chị Nhi tốt như vậy mình thật khâm phục. – cô nhếch mép khinh bỉ.
- Chỉ khổ thân chị Nhi quá tin bạn. – tiếng người đằng sau lưng cô nói tiếp.. Là Hoài Phong…
Dương An quay lại ôm chầm lấy anh…
- Anh đến rồi sao. – hôn nhẹ lên đôi môi đỏ cherry của cô, Phong mỉm cười.
Buông cô ra, Phong ngửi ngửi xung quanh…
- An này, mùi khen khét ở đâu ấy nhỉ?
- Phải rồi, mùi khen khét ở đâu ấy… - cô cũng khịt khịt mũi xung quanh… - A, phải rồi em đang nướng bánh…- cô hoảng hốt chạy nhanh vào nhà bếp.
Mở chiếc lò nướng ra, khói nồng nặc bốc lên khiến An ho sù sụ, chiếc bánh cháy đen thui…
- Vợ anh hậu đậu quá rồi. – Phong lấy chiếc bánh từ trên tay An vứt vào thùng rác.
An gãi đầu cười nhẹ, Phong ôm chầm lấy An…
~~~~ Tại phòng nó~~~~
Yến đang ôm mặt khóc nức nở…
Nó ngồi xuống nệm bên cạnh yến, choàng tay lên vai nó…
- Mày làm sao vậy? Hãy nói với tao đi, tao là bạn của mày mà. – nó ân cần ánh mắt nhìn Yến chứa đầy nỗi lo lắng…
Cô khóc to hơn, tiếng nấc ngày một rõ ràng, cô ôm lấy nó, nước mắt thấm ướt hết một mảng áo. Bao nhiêu ngày nay, nó không còn được thấy Yến cười mà chỉ suốt ngày nhìn thấy cô ngấn lệ, không hiểu từ bao giờ cô đã trở nên gầy gò và xanh xao như vậy.
Ôm lấy cô, nó nói…
- Hãy nói cho tao biết đi Yến, có phải mày bị ai ăn hiếp không, nói đi tao xử cho.
- Tao chẳng bị ai bắt nạt cả. Tao chỉ muốn khóc thôi, vì tao quá mệt. – cô nói nhỏ, nước mắt vẫn lăn dài.
Buông cô ra, nó lau nhẹ hàng nước mắt đang lăn trên mặt Yến…
- Mày đừng như vậy nữa, nếu không tao sẽ khóc đấy! – nó nói, tâm trạng của cô cũng nặng lắm chứ khi thấy nó như vậy.
- Được rồi, tao sẽ không khóc nữa đâu. – cô nhoẻn cười, cầm lấy tay nó. – Nhi này, nếu tao làm một việc rất… rất có lỗi với mày thì mày sẽ chịu tha thứ cho tao chứ! – Yến nhìn sâu vào mắt nó.
- Tao biết là mày sẽ không làm việc có lỗi với tao đâu? – nó cười
- Mày cứ trả lời câu hỏi của tao đi.
- Nếu chuyện nhỏ có lẽ tao sẽ sẵn sàng bỏ qua cho mày nhưng nếu làm tổn thương đến bản thân tao có lẽ tao sẽ chẳng thể nào tha thứ được. Tao không thích cái cảm giác bị người khác phản bội đâu. Với lại tao biết mày sẽ chẳng bao giờ làm việc có lỗi với tao đâu. Phải không. – nó cười, nhưng trong tâm trí nó thật sự đang rối bời, tại sao Yến lại hỏi như vậy chứ nhưng rồi câu hỏi ấy cũng bị xua đi vì nó tự nhủ rằng “ chắc câu hỏi chỉ là nhất thời Yến nghĩ ra”.
- À… Ừ… - yến tươi cười, tay vẫn nắm chặt lấy tay nó…
“ Nhi à, tao xin lỗi mày nhé! Tao đang rất sợ Nhi ạ, vì mày cũng là người rất quan trọng với tao, cả mày và Lâm đều là những người rất quan trọng, tao không bao giờ muốn mất ai trong hai người. Nhưng xin mày hãy tha thứ cho tao, vì tao phải tìm hạnh phúc của mình, vì con tim tao bắt ép, nên xin lỗi mày nhiều lắm. Nếu có kiếp sau, tao mong tao và mày sẽ không là bạn thân với nhau như thế này để người như mày đỡ phải đau khổ vì có đứa bạn thân tệ nạn như tao…” Yến nghĩ trong đầu…
Nó và yến cùng nhau bước xuống nhà, Phong và An đang cầm tay nhau cắt hoa quả…
- Ái Chà! Hai người tình cảm quá nhỉ? – Yến chêu ghẹo…
An chỉ mỉm cười cho qua vì đơn giản cô không thích nói chuyện với một người như yến nữa…
Nó loay hoay ngồi nghịch điện thoại…
“ Vợ của anh đang làm gì”. – chồng yêu send
“ Đang ngồi đợi hoa quả của An và Phong đây” – send
“ Nhớ vợ quá, đi chơi nhé!” – send
“ Qua đây đi” – nó vừa cầm miếng cam bỏ vào miệng vừa cười khúc khích...
- Chị Nhi đang nhắn tin với anh Lâm à? Cười tươi quá thế. – Phong ngồi xuống ghế cùng An chêu ghẹo...
- Ừ. – nó cười típ mắt.
Lòng Yến như đau thắt lại, cô tiến lại chỗ nó, nó mải mê nhắn tin nên không để ý, Yến sượt qua nó khiến chiếc điện thoại đang cầm trên tay rơi xuống đất cũng may là Phong nhanh tay đỡ được...
- Tao xin lỗi. – Yến mặt buồn.
- À... Không sao đâu. – nó cười tươi với Yến rồi quay sang nhìn Phong. – Cảm ơn em nhé!
- Không có gì đâu chị. – Phong cười gãi gãi đầu để lộ chiếc răng khểnh.
An nằm dài trên sopha cầm miếng táo vừa cắn vừa liếc nhìn Phong như đang nói cần để ý cái gì đó. Dĩ nhiên là Phong cũng hiểu An đang muốn nói gì.
Dù không đánh rơi được cái điện thoại của nó xuống đất nhưng chỉ cần không nghe thấy những tiếng bàn tán mang tên “ Nhi và Lâm” của tụi nó là được rồi.
Tiếng xe của hắn vang lên, hắn tiến vào gian phòng khách, nó thấy hắn chạy lại ôm cổ...
- Mới xa anh mà nhớ anh đến như vậy rồi sao. – hắn phì cười.
- Chị Nhi chị ấy nói nhớ anh nhiều lắm đấy. – An thêm lời.
- Phải rồi chị ấy còn nói yêu anh và muốn ngay lập tức cưới anh. – Phong thản nhiên.
Hắn nhìn nó cười nham hiểm...
- Phải không đấy! Vợ yêu. – mặt hắn dí sát vào mặt nó.
Nó mất 5s để tiêu hóa sự việc...
- Oắt đờ heo? – nó nhìn An và Phong mặt đơ như trời trồng. – Không có, em không nói như vậy. Thật mà. – nó xua xua tay.
- Chị dâu à, dù gì hai người cũng là vợ chồng sắp cưới, cho nên chị cứ thú nhận đi. – An và Phong đồng thanh đáp trả.
Ơ kìa, rõ ràng là nó có nói gì đâu chứ. Mặt xám xịt, nó cũng bó tay với hai người này.
Yến nhìn nó và hắn chỉ nở nụ cười chua chát...
- Hai người đẹp đôi lắm đấy. – Yến lên tiếng cả không khí trở nên yên lặng – Sao mọi người lại nhìn tôi như vậy chứ. – cô khẽ cười khi thấy bốn ánh mắt dồn về phía mình.
Nói rồi cô lại lếch thếch lên phòng...
“ Cô ta đang có ý đồ gì đây” cả ba cái đầu một ý nghĩ về Yến...
Việc làm của cô đã khiến cho một câu nói đơn giản của mình trở thành nỗi lo sợ và khinh khỉnh trong cả ba con người. .. Cô đã thật sự xấu xa đến như vậy hay sao???
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook