Buổi tối mọi hôm khuya lắc khuya lơ rồi mà đuổi hắn, hắn không về. Nhưng hôm nay lạ thật hắn lại nói với nó hắn về sớm. Nó cũng không nghĩ quá nhiều. Chắc do hắn bận. Còn Dương An cứ cười toe toét suốt tối. Đoạn đầu nó tính hỏi cô bé rồi nhưng về sau lại thôi vì nó nghĩ chắc do cô bé đang nghĩ đến “người thương” nên không chen ngang.

Hai chị em giờ đang yên vị trên giường trong phòng nó. Dương An đang nằm dài trên giường, đang nhắn tin với một ai đó thì phải, miệng cứ cười mãi không thôi. Thỉnh thoảng cô còn tiện tay với vào rổ bánh quy đặt ở trên bàn, lấy một cái nhấm nháp ăn. Nó chỉ biết nhìn Dương An mà bó tay. Trông cô như gái đang yêu ấy…

Còn nó ủ rũ như hoa úa. Cả tối không một tin nhắn, không một cuộc điện thoại. Cứ tắt màn hình xong lại mở màn hình. Thỉnh thoảng lại đưa li cà phê sữa lên miệng nhấp từng nghụm. Chán uống cà phê lại nằm xuống xong lại bật dậy…

Dương An biết nó bị làm sao chứ. Cô đã phì cười nhưng quay sang nó lại giả bộ nai tơ…

- Chị Nhi, chị làm sao mà buồn ghê vậy? – Dương An lấy mặt thản nhiên

- Hả? Buồn cái gì chứ! – nó gượng cười mà thực ra trong lòng khó chịu vô cùng

- Haizz… hay nhớ oppa của em quá! – Dương An lại chăm chú vào màn hình điện thoại

- Nhớ hắn sao? Làm gì có chuyện đấy! Nực cười. – nó cười đểu giả

- Em chêu đấy! Chị đừng để ý… - Dương An quay sang nó nói đoạn rồi nháy mắt tinh nghịch

Thật ra Dương An nói đúng quá còn gì! Nó đang nhớ hắn đến phát điên lên được ấy. Đang thao thao bất tuyệt với những dòng suy nghĩ miên man. Thì…

“Ting… Ting”

Vơ lấy cái điện thoại, lòng nó như đang nở hoa. Cười toe toét và bỗng chốc sụp đổ. Không phải hắn. Lướt màn hình điện thoại để mở khoá nó thở dài thườn thượt. Bỗng đôi đồng tử của nó giãn ra…

“ Gia Lâm đang ở trong tay tôi. Ngay lập tức hãy đến đây! Công viên xyz…Bằng không sẽ có một cuộc nổ súng và những vũng máu.”

Cái số lạ hoắc nhắn tin cho nó như thế đấy!

Lòng như lửa đốt, cổ họng khô rát, nói không thành lời. Đôi mắt ngấn lệ, nước mắt tuôn thành dòng ngày một nhiều, người nó đang run lên. xiết chặt chiếc điện thoại. Sợ hãi – Lo lắng, ứ nghẹn khiến nó như kẻ vừa thất bại. Tim đang nhói lên từng cơn. Tiếng nấc vang lên trong căn phòng từ yên ắng bỗng trở nên đáng sợ.Từ đôi mắt ngấn lệ đang gằn lên những tia hận thù và chết chóc, hàm răng nghiến ken két. Thứ âm thanh nhỏ nhưng đáng sợ…

Dương An thấy vậy ngồi dậy, lay lay người nó bỗng nhìn sắc mặt nó thì thoáng rùng mình. Khuôn mặt thiên thần của nó giờ đang biến thành ác quỷ và nó đang sắp trở thành một con ác quỷ khát máu.

Liếc nhìn dòng tin nhắn trong điện thoại nó, Dương An cũng đang sợ hãi…

Không ai bảo ai cả hai cùng đứng dậy lấy xe đi thẳng đến công viên xyz…

Không khí ở đây ấm cúng lạ thường, đèn công viên hôm nay dường như cũng được bật nhiều hơn. Trên nền gạch in hình trái tim nhiều màu sặc sỡ…

Nó không quan tâm đến mấy thứ đấy, chỉ chạy đi tìm kiếm một bóng hình. Chạy qua dãy bằng lăng, nước mắt không ngừng tuôn. Nó thấy mũi tên chỉ đường cùng dòng chữ “Đi thẳng”. Nó không suy nghĩ mà làm theo chỉ dẫn…

đi khoảng 500m nó đến một chỗ khung cảnh tuyệt đẹp. Những bông tuyết được treo trên cành cây như cây hoa anh đào. Những chùm bóng bay hình trái tim, dưới nền gạch là những phiếm đá ngọc thạch được ghép thành chữ “I love You” bằng đá ruby

Nhìn qua một lượt, nói bằng giọng lạnh tanh…

- Khốn kiếp, mày ở đâu? Mày muốn gì? Gia Lâm đâu? – nó ra sức hét lên nước mắt lăn dài…

Bỗng bài hát: “Sau tất cả” vang lên nhẹ nhàng.

Một người con trai ôm lấy nó từ phía đằng sau, nó giật mình toan hất ra nhưng cái mùi hương này! Thật quen thuộc. Nhẹ nhàng quay người lại – là hắn. Hắn mỉm cười nhìn nó!

Nước mắt của nó lăn dài…

- Anh có làm sao không? – nó lo lắng nhìn hắn

- Không. – hắn nhìn nó cười

Nó ôm lấy hắn, khóc to lên như con nít vừa bị người lớn bắt nạt…

- May quá! Anh không sao. Tại sao anh lại để người ta bắt như vậy chứ! – nó nghẹn lòng không thôi hoảng sợ

- Làm gì có ai bắt chứ! – hắn cười

Nó buông người hắn ra, nhìn hắn thắc mắc…

- Ý anh là sao? – nó nhíu mày

- Nghe kĩ này… Ái Nhi … ANH YÊU EM… - hắn hét to

Nó ngớ người nhìn hắn. Một lần nữa nước mắt nó lại rơi nhưng không phải rơi vì đau đớn mà rơi vì hạnh phúc!

- Ái Nhi, làm bạn gái anh nhé! – hắn nhìn nó ánh mắt trìu mến

Một lần nữa, nó chủ động ôm hắn. Ôm thật chặt rồi thủ thỉ vào tai hắn…

- Em… đồng ý…

Trên môi hắn xuất hiện nụ cười chưa bao giờ hắn cảm thấy hạnh phúc đến như vậy!

Nó và hắn đều đã chờ ngày này từ rất lâu rồi…

- Thôi nào, anh chị ngưng cho em xem cảnh này đi nhé! – Dương An từ đâu bước đến

- Dương An? Phải rồi đừng nói em với anh ta âm mưu lừa chị nhé! – nó lườm lườm hắn rồi liếc sang An

- Mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi mà chị dâu – An nhún vai cười

- Hơ, anh chỉ muốn làm em bất ngờ thôi! – hắn xua xua tay thanh minh.

Nó lại khóc nức lên…

- Anh có biết là anh làm em lo lắng lắm không hả? – nó

- Thôi nào, đừng khóc. Anh xin lỗi! Anh sẽ không bao giờ như thế nữa. – Lau nước mắt cho nó hắn nói bằng giọng nhẹ nhàng

Dương An thì lè lưỡi bởi màn tình cảm sến sẩm này! Cô thấy rất vui vì chưa bao giờ thấy anh trai ngọt ngào với bất kì cô gái nào như vậy. Chứng tỏ anh trai cô đã yêu cô tiểu thư kia thật lòng mất rồi! Sau đó cô đi chỗ khác để dành phần riêng tư cho hai người để không trở thành “kì đà cản mũi”.

Còn nó chưa bao giờ nó khóc lóc vì một người con trai. Chỉ trong một ngày hắn đã khiến nó phải khóc rất nhìêu nhưng đau đớn thì không có chỉ có hạnh phúc là tràn đầy. Chắc trái tim nó đã thật sự được mở khoá, lớp băng trong trái tim nó đã biến mất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương