Nó về nhà trong lòng cực kì, cực kì thích thú. Lúc này cả nhà nó đã ngủ. Rón rén… Rón rén bước lên phòng để không phát ra tiếng động đánh thức cmọi người. Đóng cửa, tựa người vào tường, nó mỉm cười hai má vẫn ửng hồng…

- Mày làm gì mà cười toe toét thế hả Nhi? – Yến ung dung ngồi trên giường nó chăm chú nhìn vào cuốn tạp chí thời trang

- Hả? Yến sao mày lại ở đây? – nó ngạc nhiên

- Sang đây ngủ với mày. Mai ngày nghỉ mà! Cũng lâu rồi tao với mày không ngủ với nhau. – Yến thản nhiên, mắt không rời cuốn tạp chí.

- Ừa! – nó ngân dài, nằm phịch xuống giường, mắt nhắm nghiền thở dài một cái.

- Sao đi chơi với chồng tương lai vui chứ! – Yến cười

- Chồng tương lai cái gì chứ! – nó mở tròn mắt nhìn Yến như trách móc

- Ba mẹ mày kể hết cho tao rồi. Tên Hàn Gia Lâm thì phải. – Yến đăm chiêu

- Hàn Gia Lâm là Killer. – nó thở dài ngao ngán

- WHAT? – Yến hoảng hốt

- Tao cũng đã từng rất ngạc nhiên như mày. – nó cười

- Không thể tin nổi! Trái đất này tròn thật, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

- Ừ! Phải đấy!

….

Cuộc trò chuyện diễn ra một lúc như vậy. Trên một chiếc giường, trong một căn phòng, hai cô gái hai hướng suy nghĩ khác nhau nhưng là nghĩ về cùng một người. Trong khi Yến day dứt khôn nguôi khi nghĩ đến chuyện mình từng nói với hắn trong bar thì cực kì xấu hổ! Còn nó thì cứ tủm tỉm cười… Có lẽ hắn đã trở thành một người rất quan trọng với nó kể từ bao giờ mà nó không hay. ( Ái Nhi: t/g viết xạo * đỏ mặt*, t/g: Thừa nhận đi * ngao ngán tràn trề*)

~ Sáng~

Sáng nay chỉ có nó và Yến ăn cùng nhau thôi vì ba mẹ nó đã có công việc gấp phải trở về Mỹ ngay từ lúc trời mập mờ sáng…

Bữa sáng là món trứng sốt cay… Nó ngáp ngắn ngáp dài bỏ thức ăn sáng vào miệng vì phải ra sân bay tiễn ba mẹ và cũng đồng nghĩa với việc chưa ngủ đủ giấc…

Trong khi đó! Yến lại cực kì tươi tỉnh, ăn xong phần thức ăn sáng của mình. Cô gái chạy nhanh ra chỗ nó hớn hở…

- Ăn nhanh đi!

- Làm gì? – nó chậm rãi cắt thức ăn đều đều, thỉnh thoảng lại uống một ngụm nước.

Nhìn cái dáng vẻ ăn của nó kìa! Như vậy đến bao giờ mới xong chứ! Nhanh tay Yến giật lấy đĩa thức ăn của nó. Bóp miệng nó, làm nó không kịp trở tay, vùng vẫy mà không thoát được và cô dốc hết thức ăn vào cái miệng xinh xắn của nó! Thức ăn phùng cả hai bên má nó… Cố gắng nhai… nhai… nuốt… nuốt đều đều để không bị nghẹn, nước mắt nó cứ thế tuôn ra dòng dòng… Nhìn mặt nó đến là tội nghiệp!

Ăn xong, nó thở hồng hộc, tay cứ phẩy phẩy để bớt cay cầm cốc nước tu một hơi cạn. Nó nuốt khan rồi tức giận:

-Mày định giết người không dao đấy hả Trương Tuyết Yến? – nó hét toáng lên

-Làm quá lên! Cái tội lề mề! – Yến vẫn thảo nhiên trả lời

-Hừ! Con nhỏ đáng ghét, giờ mày muốn gì? – nó nhìn Yến mắt lườm lườm

-Muốn đi chơi…

-Đi đâu? – nó mặt vẫn đầy tức tối

-Chỉnh đầu tóc. - Yến nhìn nó tay cầm nắm tóc màu tím sẫm bị xơ

- Tùy! – nó trả lời câu bâng quơ rồi tự động đi lấy xe

Nó lạnh lùng và khó tính thế thôi, nhưng Yến biết tỏng nó không giận Yến cái chuyện cỏn con vậy đâu! Nó cực kì hiểu và chiều Yến nên cô mới quý nó như vậy!

~ Salon tóc Hải Đông~

- Chào hai tiểu thư xinh đẹp! – cô chủ quán niềm nở ra chòn đón chúng nó

- Chị Hải Đông giúp em phục hồi lại tóc, nhuộm lại màu tóc, cho em kiểu… #$%&**^%$#@ - Yến nói một chàng một chuỗi làm chị Hải Đông phải ghi lại một cách nhanh chóng đến toát cả mồ hôi

- Còn Ái Nhi, em có làm tóc không? – chị Hải Đông cười tươi.

- Thôi, em thấy tóc em thế này là ổn rồi! – ánh mắt nó lạnh tanh không cảm xúc tay vuốt mái tóc hồng xoăn bồng bềnh mượt mà

- Mày để màu này cũng lâu rồi mà, thay đi! – Yến phản bác

- Tao không thích. – nó thờ ơ, ung dung tiến lại cái ghế bàng phía trong cùng của gian nhà thản nhiên cầm cuốn tạp chí đọc…

- Không thích cũng làm, tao thấy “ dị ứng” với cái màu tóc của mày! – Yến dùng từ ngữ thô thiển để nó thay đổi quyết định

- Dị ứng? Mày thích chết à! – nó ngước lên ánh mắt rực lửa rồi quay sang chị Hải Đông - Làm cho em #$%^*^^

Biết ngay mà! Cứ chê nó một câu là y như rằng nó sẽ thay đổi quyết định nhanh đến chóng mặt. Đặt cuốn tạp chí xuống bàn nó tiến lại phía ghế làm tóc. Sau 4 tiếng 30 phút và 2 giây thì hai cái đầu hoàn thành. Tự ngắm nghía mình trong gương, Yến mặt hớn hở, cô trông xinh đẹp hơn trong mái tóc ngắn đến ngang vai màu đỏ đô uốn cụp tôn lên khuôn mặt tròn và baby. Nó thì thản nhiên chẳng quan tâm nhưng trông nó cũng khác và lộng lẫy hơn trong mái tóc dài đến ngang ngực xoăn đuôi màu xanh rêu!

Yến và nó rất hài lòng … Quay sang nói với cô chủ tiệm xinh đẹp

- Good! – Yến dơ ngón tay cái lên, cười tươi rói nháy mắt tinh nghịch

- Cảm ơn! – nó

Sau khi hoàn chỉnh về phần đầu tóc, tiếp đến là ăn mặc. Lâu rồi cũng chưa được đi chơi cùng nó, Yến với nó phải “ xõa hết mình và thật nhiệt tình”

Đến khu trung tâm thời trang lớn nhất thành phố! Yến nắm tay nó đi vào.

Ngắm nghía và chọn đồ một cách kĩ lưỡng, hai cô nàng đã xúng xính khi trên tay ra về mỗi người vài túi đồ!

Và cuối cùng là …. Quầy kem vỉa hè chắc chắn không thể thiếu phần này khi chúng nó đi chơi cùng nhau…

Tạt vào một quán kem dưới bóng dâm của cây phượng vĩ, nó chọn nhanh hai chiếc kem, merino cho nó và celano cho Yến. Hai đứa ngồi nhóp nhép ăn hết cái này đến cái khác. Món chúng nó ưa thích nhất mà, hôm nay chắc bác bàn kem phải đóng cửa sớm vì hết hàng quá!

- Ăn ít thôi, cô không sợ mập như heo à! – bỗng thấy có tiếng nói ở phía sau nó quay lại… Là hắn

- Tên lưu manh sao lại gặp anh ở đây cơ chứ! – nó lẩm bẩm như chán nản lắm!

Hắn thản nhiên ngồi xuống bên cạnh nó. Định giành lấy hộp kem bên cạnh nó nhưng nó lại nhanh tay hơn…

- Của tôi, anh định dành ăn sao? Không có cửa

- Xì! Cóc thèm… Mà đây không phải là tiểu thư Trương Gia hay sao? – hắn nói rồi liếc sang nhìn Yến nhếch mép

- Chào anh! – Yến ngại ngùng. Yến nhìn thấy hết hành động của hắn và nó khi nãy ngại ngần

- Có duyên nhỉ? Hôm nay lại gặp hai cô. – hắn thở dài hai tay vươn ra sau. Nó lấy lực đạp mạnh vào chân ghế làm ghế đổ và hắn cũng… ngã nhào về phía sau đập lưng xuống đất ( à không! Lưng được cái ghế bảo vệ mà! Chắc cũng không đau lắm!)

Nó cười lớn, tiếng cười của mọi người trong gian hàng vang lên đúng là xấu mặt thiếu gia Hàn mà!

- Chết đi! – nó lè lưỡi nhìn hắn chêu ngươi rồi nắm tay Yến thong thả đi ra xe bỏ mặc hắn mặt vẫn ngơ như con nai tơ

Hắn tính đuổi theo để dậy con nhỏ hỗn xược vừa làm mình ê mặt một bài học thì…

- Anh, cho tôi xin tiền kem! – Bác bán kem cản hắn lại

Nhìn đống kem trên bàn kìa! Nhiều vô kể hộp này chồng lên hộp khác hộp khác, đã thế hắn lại còn chẳng được ăn miếng nào mà còn phải chả tiền cho nó! Buồn ê chề…

Rút tiền trong túi ra lòng “ đầy cảm xúc”

“ Hừ! Được lắm! Vợ tương lai, cô chết chắc với tôi…” mặt chứa đầy gian xảo ( cái tên này! Nguy hiểm! Quá nguy hiểm! * chẹp miêng*)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương