Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương FULL
-
27: Em Trai Thiện Giải Nhân Ý
Vài ngày sau, Chu Ngẫu Phiến ghé một chuyến qua đài truyền hình Z, ký xuống hợp đồng quay gameshow《Cùng bạn lưu lạc thiên nhai》.
Tiết mục này được tài trợ bởi một nhãn hiệu dầu gội nào đó, tổng thể dự đoán khoảng trên dưới 60 triệu.
So sánh với minh tinh, tác gia có thể dễ dàng sắp xếp thời gian hơn, tổ tiết mục rất nhanh chóng đã gửi thông báo xuống, thời gian ghi hình tập phát sóng đầu tiên là vào hai tuần sau, địa điểm trên một hòn đảo nghỉ mát nho nhỏ nào đó ở phương Nam.
Chu Ngẫu Phiến lật xem kịch bản được gửi tới tay, đại khái đã có hiểu biết đối với tổng thể bầu không khí quay chụp.
Việc cậu cần phụ trách chỉ có một, chính là đẹp, đẹp, đẹp!
Thậm chí khi một nhân viên công tác của tổ tiết mục đến câu thông nội dung ghi hình cho cậu, còn tâng bốc nhan sắc của cậu lên tận trời.
“Ngó Sen đệ đệ, nhìn thần nhan của em, không nói ra lại tiếc.
Nếu em có hứng thú với giới giải trí, cứ việc alô cho chị, chị lập tức nghỉ việc xin làm người đại diện cá nhân cho em, mấy công ty giải trí lớn em tùy tiện chọn lựa!”
Cao Vĩ lúc ấy đi cùng cậu đến đây, một miệng trà thiếu chút nữa phun ra.
“Chị Cát, chị như vậy là có chút quá mức rồi nhé, tôi đưa đại thần trân bảo đến đề cử cho chị, chị lại đi qua cầu rút ván, thọc gậy bánh xe ngay trước mặt tôi!”
Cát Lị là một trong hai phó đạo diễn trong tổ tiết mục, phụ trách nhân thiết khách mời và kịch bản.
Tuy nói gameshow không phải là diễn kịch, nhưng phát triển đến nay, cũng đã hình thành một dạng kịch bản hoàn thiện.
Cô đã bước vào tuổi trung niên, nhưng vẫn còn phong vận dáng người thon gọn, ở giới giải trí cũng có nhân mạch phong phú.
Trùng hợp nhất chính là, cô là con gái của em gái của ông nội Cao Vĩ, hay còn gọi là chị họ bà con xa.
Khi còn trẻ Cát Lị đã từng có một đoạn thời gian làm người đại diện cho một vài minh tinh, sau đó một nữ minh tinh dưới tay lại đột nhiên nhảy lầu tự sát, cô nản lòng thoái chí, liền rời khỏi cái giới này.
Hiện giờ nhìn thấy Chu Ngẫu Phiến, dã tâm làm người đại diện của cô lại một lần nữa bùng lên.
Có điều, Chu Ngẫu Phiến không hề có hứng thú với giới giải trí, quyết đoán cự tuyệt: “Em không có hứng thú debut, nhưng nếu về sau có tác phẩm điện ảnh tốt, chị Cát cứ đề cử cho em, em cũng không ngại đầu tư mấy bộ.”
Tác gia mạng là một loại nghề nghiệp lý tưởng đến cỡ nào, một cái máy tính có wifi là có thể thu vào tiền triệu, còn không chậm trễ cậu thời thời khắc khắc làm vật trang sức trên chân ca ca!
Giới giải trí xác thật dễ kiếm tiền, nhưng cũng là một cái hồ nước đục long ngư hỗn tạp, có mấy ai có thể bước ra từ trong nước bùn mà không nhiễm mùi tanh hôi.
Cậu lại không thể chịu đựng được những ánh mắt thèm nhỏ dãi tràn ngập sự tính kế, cũng không muốn trở thành con rối trong tay các ông lớn tư bản.
Mỗi một sợi tóc của cậu, mỗi một tấc da thịt của cậu đều thuộc về anh ấy.
Mọi lời nói việc làm và tư tưởng của cậu, đều phát ra từ ý chí của chính mình.
Ngay từ lúc bắt đầu, cậu vốn chính là kỳ thủ, không phải một quân cờ mặc cho người khác đùa bỡn.
Biểu tình của Chu Ngẫu Phiến phong đạm vân khinh, nhìn không ra vui buồn, nhưng lại làm Cát Lị không khỏi rùng mình.
Cô đã lăn lộn trong giới nhiều năm, ánh mắt sắc bén tinh tế, rất nhanh liền hiểu rõ mình đã nói sai.
Thiếu niên ở trước mắt này không phải vật trong ao, nào có thể giống với những tiểu thịt tươi kia, uổng phí khuôn mặt của mình. (có sắc nhưng không có tài)
Ý nghĩ vừa chuyển, cô vội vàng cười duyên hòa giải cho bản thân: “Trên đời này chính là có một người như thầy Chu vậy, rõ ràng có thể dựa vào giá trị nhan sắc để kiếm bát cơm, nhưng lại cố tình muốn dựa vào tài hoa.”
Vừa tiễn đi Cát Lị, Chu Viêm liền trở lại.
Gần đây y đã báo danh vào một câu lạc bộ quyền anh chuyên nghiệp, đi sớm về khuya tiến hành huấn luyện khôi phục.
Chu Ngẫu Phiến vốn cũng muốn đi cùng để còn tiếp tục dính lấy anh trai, nhưng lại bị một đao chặt đứt cuống rốn, đành thui thủi ở nhà một mình.
Từ khi phát hiện ra tâm tư gây rối của em trai, tâm tình của Chu Viêm liền trở nên thập phần mâu thuẫn.
Lúc trước khi Cốc Đằng theo đuổi y, y có thể không cần chịu trách nhiệm mà bỏ đi luôn.
Bởi vì giữa hai người là bình đẳng, yêu hay không yêu, đều là chính bản thân lựa chọn, cũng không tồn tại thua thiệt.
Trên đời này không tồn tại thứ logic cường đạo bởi vì bạn yêu tôi, trả giá vì tôi rất nhiều, cho nên tôi cũng phải yêu bạn, nếu không thì chính là tôi sai.
Cho nên, chẳng sợ Cốc Đằng vì theo đuổi y mà trả giá bao nhiêu, y chưa bao giờ cảm thấy thua thiệt hắn.
Y cùng hắn kết hôn, chỉ bởi vì y động tâm, y yêu hắn.
Nhưng Chu Ngẫu Phiến lại không giống như vậy, đây là em trai của y.
Tình thân và tình yêu, không thể quơ đũa cả nắm.
Từ xưa huynh trưởng như cha, huống chi bọn họ căn bản là không cha không mẹ, em trai trường oai, làm anh trai há có thể mặc kệ không lo.
Muốn nói anh chị em ruột, ở đời thứ hai Chu Viêm cũng đã từng có được.
Nhưng không biết vì sao, địa vị của mỗi người bọn họ ở trong lòng y đều không bằng người em trai không hề có cùng huyết thống là Chu Ngẫu Phiến.
Chính là bất công như vậy, không có đạo lý nào đáng nói.
Chu Viêm từ trước đến nay đều không am hiểu cách che giấu cảm xúc của mình, thái độ của y vừa chuyển biến, đã lập tức bị thần kinh mẫn cảm của Chu Ngẫu Phiến phát hiện ra.
Cậu thực ngoài ý muốn, thần kinh thô thẳng như ống thép của anh cậu, cư nhiên lại nhanh như vậy mà chuyển thành cong.
Chu Ngẫu Phiến cũng không cảm thấy hoảng hốt, ngược lại còn nhẹ nhõm một hơi, tựa như một chiếc giày khác chờ đợi đã lâu rốt cuộc cũng dừng ở trên mặt đất(?).
Phản ứng của Chu Viêm tốt hơn rất nhiều so với trong dự đoán.
Trong giả thiết của cậu, Chu Viêm có lẽ sẽ thẹn quá hóa giận, thậm chí sẽ còn dùng ánh mắt ghê tởm và thất vọng để đối đãi với cậu.
Nhưng ca của cậu lại không làm như thế, gần đây chỉ mua《Tâm lý học thanh thiếu niên》về khổ đọc, anh ấy đang nỗ lực cảnh tỉnh bản thân, rốt cuộc biện pháp giáo dục gia đình của mình đã sai ở chỗ nào.
Đây rốt cuộc là việc thiện của vị thần tiên gia gia nào, đã mang người anh đại khả ái này đến cho cậu?
Hoặc có lẽ, đời trước cậu đã cứu vớt dải Ngân Hà, mới đổi lấy ca ca bảo bối ở đời này!
Thần tiên gia gia ơi, nếu cuộc đời này con có thể cùng ca ca tâm ý tương thông bầu bạn đến lúc bạc đầu, nguyện sau khi chết sẽ quyên góp toàn bộ gia sản, tu sửa vô số mái ấm tình thương, nhận nuôi hết thảy cô nhi trong thiên hạ làm con của mình mà nuôi nấng.
Dù sao cậu cũng đâu thể sinh con cho ca ca, đầu chó.
Chu Ngẫu Phiến biết nóng vội không ăn được đậu hủ nóng, đặc biệt là người thần kinh thô như anh trai, lấy nhu khắc cương, cho anh ấy thời gian để chậm rãi tiếp thu mình.
Chính miệng anh cũng nói sẽ không kết hôn, chỉ mỗi chuyện này cũng đủ cho cậu một viên thuốc an thần rồi.
Hai anh em hằng ngày bình đạm trong cảnh sóng ngầm mãnh liệt, nhưng ai cũng không dám vạch trần tầng sa mỏng cuối cùng.
Buổi tối, khi cùng nhau ngồi xem tin tức, Chu Ngẫu Phiến lấy kịch bản mà Cát Lị đưa đến cho Chu Viêm xem: “Ca, anh xác định muốn bồi em tham gia gameshow sao?”
Chu Ngẫu Phiến vốn dĩ muốn mượn sức mạnh của lực lượng hủ nữ để xào CP, để anh trai minh bạch tâm ý của cậu.
Nói nhiều lời nói dối, có lẽ sẽ có một ngày trở thành sự thật, tâm lý của một người thường bị hoàn cảnh thay đổi một cách vô tri vô giác.
Nhưng kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, hiện giờ anh cậu đã hiểu rõ tính toán của cậu, vậy thì tham gia hay không tham gia gameshow, cũng không có ý nghĩa bao lớn.
Chu Viêm tiếp nhận kịch bản: “Anh không đi, em còn người thân nào khác để mời à?”
Chu Ngẫu Phiến u oán liếc y, hiện tại anh cậu mỗi một câu nói đều phải đề cập đến tình thân, không biết điều này chỉ càng kích phát tâm lý phản nghịch của cậu sao? Hừ hừ, coi chừng kích thích cậu tàn nhẫn, trực tiếp cừu hóa thành sói, ngao ô một ngụm nuốt y vào bụng.
“Gần đây ca luôn bận rộn, em như vậy không phải là sợ làm chậm trễ thời gian huấn luyện của anh hay sao?”
Chu Viêm tránh khỏi ánh mắt của em trai, trong lòng mặc niệm hai chữ “cầm thú”, kiên quyết không để em trai được đằng chân lại lân đằng đầu.
“Gameshow này một tháng quay ba ngày, liên tục sáu tháng mà thôi, cũng không tính là chiếm nhiều thời gian.
Ở giới giải trí kiếm tiền rất dễ dàng, cơ hồ như không có gì khó khăn.”
Tuy nói như vậy, nhưng bắt Chu Viêm đi lăn lộn ở giới giải trí, y tuyệt đối không làm được.
Với tính cách táo bạo của mình, không đắc tội người khác đã là không tồi, càng không phải đề cập đến bát diện linh lung kết giao quan hệ.
Y vẫn là thích hợp hơn với võ đài cuồng dã nhiệt huyết, trực lai trực vãng, thắng thua thành bại đều do bản lĩnh của chính mình.
Chu Viêm biểu tình lãnh đạm, Chu Ngẫu Phiến bị y nuông chiều mà lớn lên, đã khi nào chịu qua loại đãi ngộ ghẻ lạnh này, cậu chu miệng, bắt đầu nổi tính tình.
Cậu căm giận xoay đầu, chỉ lo lướt di động.
Lướt lướt một lúc, tư duy liền bay xa theo gió.
Chu Ngẫu Phiến trời sinh đã có bàn tay của vua Midas, ánh mắt đầu tư thập phần tinh chuẩn, trên tay cậu trước mắt có 15 triệu, sẽ lập tức cân nhắc phải làm như thế nào để một vốn bốn lời.
Vào thời điểm nền kinh tế internet của Trung Quốc bay cao, cậu liền cố ý thành lập một công ty phần mềm.
Còn nhân thủ sao, dù gì cũng có sẵn, nuôi con heo ham ăn lười biếng kia lâu như vậy, cũng nên tới lúc lôi ra ngoài làm việc rồi.
Cậu lập tức gửi tin nhắn cho tên mập: “Tang Lâm, ngày mai mua vé máy bay đến thành phố S, tôi muốn sáng lập công ty phần mềm, anh đến hỗ trợ cho tôi.”
Bên kia truyền đến tin nhắn thoại hỗn hợp với tiếng “răng rắc răng rắc” nhai khoai tây lát, nghe giọng chính là một cậu trai trẻ tuổi.
“Kim chủ ba ba à, bé chỉ muốn được bao dưỡng, không muốn làm việc.
Ba ba tốt, tiền tiêu vặt tháng này ba còn chưa chuyển khoảng tới đó nha, bé sắp chết đói rồi.”
Ngắn ngủn một câu, cộng thêm một vài từ ngữ mẫn cảm, Chu Viêm ở bên cạnh liền lặng lẽ dựng lỗ tai lên.
Chu Ngẫu Phiến không phát giác ra, vẫn tiếp tục nhắn tin: “Anh trạch ở nhà hai năm, đã béo thành con heo 200 ký, còn muốn biến thành con voi 2 tấn sao!【Hiện trường đại hình mổ heo.jpg】”
Đối phương vẫn như cũ gửi tin nhắn thoại, nhưng lần này đã đổi thành giọng nữ anime thét lên ba chữ “やめて!!” (yamete).
“Tôi làm phì trạch vui sướng biết bao nhiêu, ai cũng đừng nghĩ có thể tách tôi và các bà xã ra.
Gần đây bé có tải rất nhiều bộ phim thú vị, kim chủ ba ba có muốn bé chia sẻ một chút hay không?”
Chu Viêm âm thầm nghiến răng, còn nói mình không giao lưu với dạng bằng hữu bất lương, đây còn không phải là bắt gian tại trận hay sao!
Chu Ngẫu Phiến gửi ra một loạt icon dao nhỏ dính máu, uy hiếp: “Bớt đánh trống lảng đi, anh tốt nhất nên nghe lời, nếu để tôi phải tự mình đi qua bắt anh, anh chờ đó mà sayonara say goodbye với đám bà xã nhỏ của anh đi.【Ma Vương mỉm cười.jpg】”
Đối phương không nói gì, chỉ gửi qua một cái sticker.
【Nhân sinh gian nan như thế.jpg】
Chu Ngẫu Phiến biết tên kia đã khuất phục, giống như vừa đánh thắng trận mà hài lòng đứng dậy duỗi người.
Tên phì trạch kia tuy vừa lười vừa ham ăn, nhưng kỹ thuật máy tính của hắn không nghi ngờ chính là lợi hại hạng nhất.
Lúc trước khi còn ở Mỹ, sau khi học biên trình máy tính, cậu liền ngưu tầm ngưu, mã tầm mã kết giao với hai tên hacker ở trên mạng.
Một người là Victor – một anh chàng người Anh quốc có chứng tự bế, một người khác chính là tên phì trạch người Trung Quốc tên Tang Lâm.
Chu Viêm ở một bên không nhịn được mà nói: “Người này là ai?”
Chu Ngẫu Phiến kiêu ngạo nhấc cằm: “Không phải ca đang chiến tranh lạnh với em sao?”
Chu Viêm cứng đờ: “Nào có.”
Y chỉ là không biết phải nên lấy thái độ như thế nào để đối đãi với em trai.
Hốc mắt Chu Ngẫu Phiến đỏ lên, không chút lưu tình lên án: “Anh có anh có anh có! Chiến tranh lạnh, cố tình không để ý tới em!”
Chu Viêm liền đau đầu, chính là cái loại cảm giác mà y chỉ lĩnh giáo qua từ trên người của Cốc Đằng trước kia.
Nếu tên kia là lão yêu tinh đắc đạo nhiều năm, thì người trước mắt này chính là tiểu yêu tinh càn quấy.
Đều làm cho người ta sầu trọc đầu.
Đêm nay, hai anh em tan rã trong cảnh không vui.
Nhưng bị ăn giáo huấn, Chu Viêm cũng không dám lạnh nhạt với em trai nữa, thái độ dần dần trở lại như ngày thường, chỉ ngẫu nhiên sẽ cảm thấy biệt nữu.
Mặc khác, thanh niên học tra này lại bắt đầu mua mười mấy quyển sách, cùng loại là《Bàn về tính liên hệ giữa tình thân và tình yêu》《Tâm lý học nam giới》《Nhật ký luyến ái của thanh thiếu niên》《Tác dụng của tấm gương anh trai chị gái》《Bí mật năm ấy 18 tuổi》《Em trai của tôi là mỹ vị nhất》…… Khoan, hình như có vài thứ kỳ quái trà trộn vào trong.
Chu Ngẫu Phiến lặng lẽ lật xem vài tờ, cạn lời thả lại chỗ cũ.
Anh cậu khẳng định không biết bên trong viết cái gì, nếu anh ấy cấp bách như vậy mà muốn mở ra cánh cửa thế giới mới, vậy thì hãy để em trai thiện giải nhân ý, liền bảo Na Na gửi đến mấy quyển truyện tranh bỏ vào đi thôi.
Ai, cậu vì giải (lừa) phóng (người) tư (tới) tưởng (tay) cho anh trai, quả thật cũng rầu thúi ruột.
Đúng lúc, Tang Lâm và Na Na cùng ngày sẽ đến thành phố S, Chu Ngẫu Phiến gửi định vị nhà hàng, đón gió tẩy trần cho bọn họ.
Thuận tiện gọi hai vị quản lý khác là dân bản địa ở thành phố S, Lữ Hồng Cảnh và Tống Vũ, tổ chức một buổi họp mặt vô cùng náo nhiệt.
Bàn về công việc quản lý, Tang Lâm và Na Na đều là dân kỹ thuật, một người phụ trách mở rộng mạng lưới internet, lọc sạch anti-fan, một người phụ trách mở rộng tuyên truyền, kiêm vẽ tranh minh họa.
Trong khi Lữ Hồng Cảnh và Tống Vũ đều là dựa vào việc có tiền và thời gian rảnh, nhờ đó mà trở nên nổi bật hơn hẳn các độc giả khác, đến làm việc cho Chu Ngẫu Phiến.
Tống Vũ là một bạch phú mỹ, mấy năm nay trước sau đã tặng thưởng dưới khu bình luận của Chu Ngẫu Phiến hơn mấy trăm ngàn, phụ trách quản lý nhóm độc giả nữ.
Kể từ sau khi gặp qua thần nhan của Chu Ngẫu Phiến, cô đã ngay lập tức từ một độc giả đơn thuần tiến hóa thành fan não tàn cuồng nhiệt.
Lữ Hồng Cảnh thì lại càng ra tay rộng rãi hơn, gia thế của anh ta còn giàu có hơn cả Tống Vũ, ba anh ta còn từng một lần lọt vào bảng xếp hạng một trăm đại phú hào của Trung Quốc.
Vì muốn giúp sách của Chu Ngẫu Phiến lên bảng xếp hạng mà anh ta đã từng một hơi nện xuống 300 ngàn, từ đây trở thành lão đại của nhóm độc giả nam.
Có điều, so sánh với sự cuồng nhiệt của Tống Vũ, anh ta từ trước đến nay đều tự xưng là fan lý trí.
Anh ta thích truyện của Chu Ngẫu Phiến, thưởng thức tài hoa của cậu, nhưng lại không ham mộ chính bản thân cậu.
Ở trong lòng anh ta vẫn luôn không thích, thậm chí là chướng mắt loại hình da trắng mặt xinh mỹ thiếu niên.
Là một nam tử hán thực thụ thì phải nên vén tay áo lên battle, so đấu xem cơ bắp của ai rắn chắc hơn ai.
Lúc này, nhóm tứ đại fan đang ngồi ở ghế lô đợi Chu Ngẫu Phiến, ba người còn lại đều ngẫu nhiên kể chuyện cười, nhưng Lữ Hồng Cảnh lại chỉ ngồi một mình một góc, tựa như thế gian tất cả đều ngu ngốc chỉ có ta là bậc hiền giả, khinh thường kết bạn với lũ người tầm thường.
Ở trong nhóm chat, ba người còn lại đã từng bị anh ta không chút khách khí dán lên cái nhãn—— liên minh phì trạch, hủ nữ và fan não tàn.
Ba người cũng tranh phong tương đối mà đáp lễ anh ta là—— trung nhị.
“Tang Lâm, cậu nói xem Ngó Sen đại đại có thật sự muốn thành lập phòng làm việc không?” Trong số mọi người ở đây, Tang Lâm là người có dung mạo bình thường, nhưng lại là người có quan hệ cá nhân rất tốt với Chu Ngẫu Phiến, bởi vậy Na Na liền hỏi thăm tin tức từ chỗ hắn.
Na Na phi thường muốn tới phòng làm việc của Chu Ngẫu Phiến, cô vừa mới tốt nghiệp đại học, trong ngành cũng chưa có tác phẩm mang tính đại biểu nào, một họa sĩ vẽ tranh minh họa hai bàn tay trắng như cô, ngay cả sống tạm cũng là một vấn đề, nếu có thể nhận được một công việc thu nhập ổn định, lại có thể tiếp tục ước mơ vẽ tranh, vậy thì không thể tốt hơn.
Tang Lâm thèm ăn, không chờ kim chủ ba ba tới trả tiền đã gấp không chờ nổi mà bắt đầu ăn đĩa trái cây trên bàn, nghe vậy liền hàm hồ gật đầu: “Hẳn là có ý này, nếu không cậu ta bức ép tôi tới thành phố S xa xôi này để làm gì?”
Tuy Chu Ngẫu Phiến đã từng nói qua với hắn là muốn mở công ty phần mềm, nhưng chuyện này vẫn còn chưa được quyết định, cũng không thích hợp để nói ra.
Cha mẹ Tang Lâm li dị, hàng năm sống một mình, tích cách có phần e ngại xã hội nghiêm trọng, bởi vậy mới trốn ở nhà không muốn đi ra ngoài làm việc, dựa vào Chu Ngẫu Phiến nuôi dưỡng mà làm cá mặn suốt hai năm.
Ngày lành ngắn chẳng tày gang, hiện giờ lại phải ra ngoài, hắn không khỏi mặt ủ mày ê: “Con người tồn tại vì sao lại phải làm việc, ăn no chờ chết không được sao? Bảo bảo đáng yêu như vậy, vì sao kim chủ ba ba lại đối xử tàn nhẫn với bảo bảo như thế.”
Na Na và Tống Vũ liếc nhau, đều nhìn thấy biểu cảm ghét bỏ từ trên mặt đối phương.
Tuy rằng rất muốn biểu đạt một chút tình hữu nghị, nhưng mà…… Một em bé to xác nặng 200 ký, lòng trìu mến của các cô thật sự không nổi lên được.
Trong góc phát ra tiếng cười nhạo của Lữ Hồng Cảnh: “Phì trạch, một nhân vật sống bên rìa xã hội như cậu, có thể nhận được một phần công việc thì tốt nhất nên cảm tạ trời đất đi, làm người thì ít ra phải có một chút tự tôn, phấn đấu tiến lên, đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc ăn của ăn mày.”
Tang Lâm u oán nhìn anh ta, hắn là một hacker, bảo hắn nỗ lực vươn lên làm sao, khoắn sạch tài khoản Alipay của anh à? Hay là bán ảnh giường chiếu của anh với bạn gái ở trên mạng?
Cái đầu to của hắn rũ xuống, vô lực nằm nhoài ở trên bàn, bất động làm một ngọn núi thịt.
Mệt mỏi quá…… Mèo béo thở dài.
Na Na và Tống Vũ cho rằng hắn bị Lữ Hồng Cảnh đả kích quá độ, tức khắc cùng chung kẻ địch, liên minh nhất trí hướng khẩu pháo về một phía.
“Lời này của anh quá chút quá mức rồi đấy, mỗi người đều có cách sống của riêng mình.”
“Đúng vậy, mau xin lỗi Tang Lâm đi.”
Lữ Hồng Cảnh không cam lòng bị yếu thế, đáp trả một cách mỉa mai.
Khi Chu Ngẫu Phiến và Chu Viêm bước vào, chính là gặp được tình cảnh ba người khẩu chiến kịch liệt này: “Sao lại thế này, lại cãi nhau à? Từ trên mạng ra ngoài đời, các anh các chị cũng thật là có nghị lực.”
Loại tình huống này cậu đã thấy nhiều, đã sớm bình tĩnh.
Tiếp nhận thực đơn từ tay nhân viên phục vụ, tùy ý chọn mấy món, trong đó bao gồm cả bò bít tết mà anh cậu thích.
Na Na hãy còn tức giận bất bình: “Là người này xuất khẩu đả thương người khác, có tiền liền không thể tôn trọng chúng tôi sao? Chúng tôi ăn hết gạo nhà hắn à!”
Tống Vũ đệm theo, thù mới chồng hận cũ: “Mỗi ngày đều tự xưng là fan lý trí, khoe khoang trí thông minh, khinh bỉ chị em chúng ta, chị đây nhịn hắn lâu lắm rồi!”
Các cô vốn tưởng rằng Lữ Hồng Cảnh sẽ lập tức phản bác, ai biết đợi hết nửa ngày, chỉ thấy anh ta đang ngốc lăng lăng nhìn chăm chú vào…… nam nhân bên cạnh Chu Ngẫu Phiến.
Tới lúc này Na Na và Tống Vũ mới phát giác, Chu Ngẫu Phiến dẫn theo người lạ tới đây, hơn nữa còn là người anh trai lãnh khốc bất đồng với ngoại hình của cậu.
Tống Vũ là một nhan cẩu, phàm là soái ca thì đều là ông xã của cô, vừa trông thấy nhan sắc của Chu Viêm liền lập tức khuynh đảo.
Ngao ngao ngao, đây là cặp huynh đệ thần tiên gì, giá trị nhan sắc có thể so sánh ngang ngửa với minh tinh đỉnh cấp lưu lượng.
Cô quyết định, chẳng sợ phòng làm việc của Chu Ngẫu Phiến không phát lương, không…… chẳng sợ là bảo cô đập thêm tiền, cô cũng phải mặt dày mà ở lại!
Na Na biết nhiều hơn Tống Vũ, vừa nhìn thấy Chu Viêm đã lập tức hiểu rõ, vị này chính là người anh trai nuôi mà Chu Ngẫu Phiến đã ám chỉ muốn cô nhúng chàm.
Wow, người thật còn đẹp trai hơn cảnh chụp, đứng cùng một chỗ với Chu Ngẫu Phiến, từ đầu tới chân đều là tuyệt phối.
Hơn nữa…… Loại hình CP cấm kỵ này cũng ngon quá đi, tâm hồn hủ nữ của cô đang hừng hực thiêu đốt!
Dưới ánh sáng chiếu rọi của soái ca, hai cô gái này rốt cuộc cũng tìm về bản thân là mỹ nữ rụt rè, dù trong lòng đang không ngừng kích động spam “A a a, mị chết rồi”, nhưng mặt ngoài vẫn thập phần đoan trang có lễ.
Chu Ngẫu Phiến trước tiên là giới thiệu một chút về bốn người độc giả, sau đó ấn bả vai của anh trai, cười nói: “Vị này chính là anh của tôi, Chu Viêm, nguyên lai là võ sĩ quyền anh chuyên nghiệp.”
Cậu vừa dứt lời, liền nghe thấy Lữ Hồng Cảnh sợ hãi kêu thành tiếng: “Anh…… thực sự là Chu Viêm, Chu Viêm người đã giành được đai lưng vàng giải đấu WBA hạng nhẹ vào ba năm trước sao?!”
Đến cuối câu nói, anh ta đã gần như rống lên, mang theo cảm xúc phấn khởi đến lạ thường.
Chu Viêm sửng sốt, đó là thời kỳ huy hoàng nhất của y ở Mỹ, không ngờ ở quốc nội vẫn còn có người biết đến: “Tôi là Chu Viêm, chào cậu.”
Lữ Hồng Cảnh kích động, không chỉ làm cho Tang Lâm tò mò ngẩng đầu, mà ngay cả Na Na và Tống Vũ đều dùng một ánh mắt không thể tưởng tượng được nhìn anh ta, nữ giới các cô thường ngày xác thật sẽ không chú ý đến các môn thể thao vận động như quyền anh, cho nên khi nghe tên của Chu Viêm cũng không hề có ấn tượng.
Phản ứng lãnh đạm của ba người trong nháy mắt liền chạm trúng nghịch lân nào đó trong lòng Lữ Hồng Cảnh.
Anh ta nhảy dựng lên như con châu chấu, một phen phổ cập kiến thức cho các cô, khoe khoang thành tích vĩ đại của Chu Viêm, nói đến nước miếng văng tứ tung.
Nói tóm lại, Chu Viêm chính là người anh hùng của Trung Quốc, dùng sức mạnh của bản thân để đánh bại tất cả võ sĩ quyền anh hạng nhẹ trên toàn thế giới!
Đây chính là vinh dự tối cao, gần giống như đoạt huy chương vàng Olympic vậy!
Anh ta nhìn chằm chằm vào Chu Viêm, ánh mắt nóng bỏng, biểu tình nịnh nọt, khiến cho những người còn lại trợn mắt há hốc mồm.
Đây thực sự là cái tên tự xưng là fan lý trí Lữ Hồng Cảnh kia sao?
Lữ Hồng Cảnh ân cần chân chó rót rượu cho Chu Viêm, tựa như nô tài hậu hạ chủ nhân: “Anh Chu, sau này có gì anh cứ việc phân phó một tiếng, tiểu đệ em sẽ lập tức làm được cho anh!”
Na Na và Tống Vũ khiếp sợ nhìn Lữ Hồng Cảnh liên tiếp thả rắm cầu vồng cho Chu Viêm, dùng toàn mấy từ ngữ buồn nôn vô sỉ, so sánh với những khi các cô đu CP chỉ có hơn chứ không kém.
Anh ta rõ ràng không uống rượu, nhưng sắc mặt lại đỏ bừng, cảm xúc phấn khích giống như vừa uống hai chai rượu trắng!
U mê đến mức đánh mất chính mình.
Na Na khinh bỉ: “Nên chụp cảnh này lại, để hắn nhìn cho rõ bộ dạng hạ tiện lúc này của mình.”
Tống Vũ khinh thường: “Bình thường toàn nói tôi là fan não tàn, hiện tại hắn còn tiện hơn fan não tàn gấp mười lần!”
Tang Lâm tò mò: “Gấp mười lần thì là cái gì?”
“Liếm cẩu!”
“Liếm cẩu tiện nhất vũ trụ!”
….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook