Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương FULL
10: Bệnh Nan Y Trị Không Được Cũng Không Dám Trị


Để giải quyết chuyện nhân sinh đại sự cho đám binh lính thủ hạ đang trong tình trạng của một cái bình chữa cháy, tinh lực tràn đầy nhưng không có chỗ phát tiết, nhóm lão gia tử trong quân bộ cũng coi như rầu thúi ruột.
Tham gia vũ hội cũng do đó mà trở thành một nhiệm vụ trọng điểm phải chấp hành hằng năm trong quân bộ.
Quân khu tiếp đãi đã bắt đầu trang hoàng bố trí từ trước đó một tuần, hệ thống đèn và âm nhạc, thức ăn thức uống đều được chuẩn bị thỏa đáng.
Vạn sự đã chuẩn bị, chỉ còn thiếu mỗi Omega.
Chu Tuyết Đình lái xe đến công ty của Cốc Đằng đón người, nếu đã thừa nhận mối quan hệ thì không thể thoái thác trách nhiệm.

Cốc Đằng cùng hai Omega khác một thân trang phục lộng lẫy, đứng ở trước cửa công ty liền tạo thành một phong cảnh xinh đẹp.
Chu Tuyết Đình vừa mở cửa xe, đã bị ôm chầm lấy, trên má “chóc chóc” hai cái, trái phải đối xứng.
“Giới thiệu một chút, Tiểu Hà bộ tài vụ công ty anh, Lộ Lộ bộ xã giao.” Xem ra, Cốc Đằng và cấp dưới có quan hệ không tồi, không hề làm giá ra dáng ông chủ, “Vị này chính là hôn phu của tôi…… Tên thì tôi không cần phải giới thiệu đi.”
Cốc Đằng cười ngọt ngào, người thức thời đương nhiên đều sẽ cổ động theo.
Tiểu Hà và Lộ Lộ đều là người chuyên nghiệp, tự nhiên hào phóng chào hỏi với Chu Tuyết Đình: “Chu tứ thiếu trông còn đẹp trai hơn trên ảnh chụp nhiều, đứng cùng Cốc tổng quả thật chính là trời sinh một cặp.”
Giá trị nhan sắc của Alpha này thật sự quá cao, khí chất phóng đãng không kiềm chế được, giống như một con sói cô độc nơi hoang dã, khiến cho mọi Omega đứng gần y đều mềm nhũn cả chân, rồi lại dâng lên dục vọng muốn chinh phục.
So sánh với dáng vẻ khách sáo của bọn họ, Chu Tuyết Đình liền có vẻ lãnh khốc vô tình, hơi hơi gật đầu: “Chào các cô, đợi lâu rồi, lên xe xuất phát đi.”
Tiểu Hà duy trì nụ cười thương nghiệp: “……”
Là một cẩu nam nhân, giám định hoàn tất.
Lộ Lộ biểu tình giống như trên: “……”
Loại ung thư thẳng nam ngạo kiều này đã sớm không còn lưu hành, bà đây đi vũ hội lần này, tuyệt đối sẽ không tìm loại heo Sô Vanh này.

Chăm làm việc nhà, giao nộp hết tiền lương, thân mật gọi bà xã mới là ý trung nhân của cô.
Trung tâm thành phố cách quân khu một khoảng cách khá xa, Chu Tuyết Đình một đường lái xe đầy bão táp.
Cốc Đằng săn sóc mở nắp một chai nước: “Có khát không?”
Chu Tuyết Đình: “Không khát.”
“Ăn chút bánh quy lót bụng, miễn cho lát nữa bụng rỗng uống rượu nhé?”
“Không cần.”
“Đêm nay trời lạnh, sao em không mặc thêm áo khoác?”
“Anh nói nhiều quá.”
Tiểu Hà và Lộ Lộ ngồi ở ghế sau, tận mắt nhìn thấy Cốc tổng nhà mình nhu tình nhét cẩu lương, hận không thể cho Chu Tuyết Đình một chùy vào đầu.


Đây là cái thể loại ung thư thẳng nam gì, sếp của bọn họ có tiền có thế, tài mạo song toàn như thế nào lại mắt mù đi coi trọng loại nam nhân này!
Quá mức không đáng giá.
Nhưng chuyện này cũng không liên quan gì đến bọn họ, thanh quan khó đoạn việc nhà.

Kẻ muốn cho người muốn nhận, người ngoài không có tư cách nhúng tay.
Không biết mình đã trở thành kẻ bại hoại trong mắt người qua đường, Chu Tuyết Đình lúc này lại đang khổ mà không nói nên lời.

Cốc Đằng cách vách trầm mê đóng vai nhân vật hiền thê, càng ngược càng hoan, ở nơi người khác không nhìn thấy có một bàn chân trắng đã cởi giày, duỗi về phía y mà cọ tới cọ lui.
Chu Tuyết Đình bị nghẹn khuất, sắc mặt càng thêm lãnh lệ.
Bằng tốc độ của hỏa tiễn chạy tới quân khu, trong nháy mắt vừa bước xuống xe, y liền thở phào nhẹ nhõm, sinh ra cảm giác may mắn thoát được một kiếp.
Y âm thầm ám hạ quyết định, cần phải thiết lập gia pháp, còn tiếp tục chẳng phân biệt thời điểm hoàn cảnh mà phát tao như vậy, mặt mũi của y sẽ mất hết.
Vũ hội đã bắt đầu, tiếng nhạc dương cầm nhẹ nhàng diễn tấu, ánh đèn màu sặc sỡ làm tăng thêm một phần kiều diễm, một đám sói đội lốt cừu trưng ra dáng vẻ thân sĩ phong độ, chuyện trò vui vẻ, tận lực triển lãm cho người khác một mặt tốt nhất của bản thân, ý đồ lừa gạt một con cừu trắng về nhà.
Sói nhiều cừu ít, hiện trường tràn ngập một mùi khói thuốc súng.
Chu Tuyết Đình tham gia vũ hội lần này, ngoại trừ là vì muốn nhân cơ hội này để chính thức giới thiệu vị hôn phu của mình, một nguyên nhân khác chính là binh lính dưới trướng của y cũng tới không ít.

Làm cấp trên, y cần phải ở đây trấn áp, miễn cho bọn họ quần ma loạn vũ, gây ra sự tình tranh giành tình cảm làm xấu mặt binh đoàn.
Khi Cốc Đằng kéo Chu Tuyết Đình vào bàn, nhóm binh lính ở hiện trường đều huýt sáo huýt sáo, vỗ tay vỗ tay.
“Đoàn trưởng, đại mỹ nhân bên cạnh anh là ai vậy?”
Ánh mắt Chu Tuyết Đình đảo qua khắp khán phòng, ngoài ý muốn phát hiện ra thân ảnh của anh em Trần gia.

Biểu tình của đối phương cũng rất kinh ngạc, tựa hồ như không nghĩ đến sẽ ngẫu nhiên gặp được ở nơi này.
Vốn dĩ muốn điệu thấp một chút, nhưng hiện tại cũng không được rồi.
Y bước lên đài cao phát nhạc, cầm microphone, chỉ vào Cốc Đằng nói: “Giới thiệu với mọi người, anh dâu của các cậu, vợ của tôi, về sau ngàn vạn đừng nhận sai.”
Hiện trường vang lên một mảnh hoan hô, đồng thanh hô to, bị mọi người vây quanh, Chu Tuyết Đình và Cốc Đằng liền chọn vài điệu nhảy.
Tiểu Hà và Lộ Lộ cùng bọn họ đến đây không biết đã sớm chạy đi đâu, có lẽ là đang vui chơi rất thống khoái.

Đều là người trưởng thành rồi, họ có thể tự lo bản thân.

Hai người nhảy một hồi, giúp hâm nóng nhiệt độ ở hiện trường, liền đúng lúc xuống sân khấu, nhường sân nhà cho các cặp đôi khác muốn biểu hiện.

Chu Tuyết Đình khui một chai rượu vang, rót cho Cốc Đằng một ly: “Rượu này nồng độ cồn thấp, nhưng đừng uống nhiều.”
Lão yêu tinh hơn hai mươi tuổi đã ngồi ổn định ở vị trí người cầm quyền của tập đoàn Cốc thị, cũng không phải là quả hồng mềm dễ bóp.

Hắn trả giá bao nhiêu tâm huyết, vất vả bao nhiêu ngày đêm, những lần dự tiệc xã giao uống rồi lại nôn bao nhiêu rượu, mới đổi về tất cả của ngày hôm nay.
Lúc ấy, y chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.

Còn hiện tại, hẳn là không giống như trước nữa.
Cốc Đằng cắn ly, ánh mắt liễm diễm, lông mi cong vút như móc câu: “Ở góc tường có một Omega, vẫn luôn dùng ánh mắt nhu nhược đáng thương nhìn em đấy.”
Chu Tuyết Đình: “Đừng gây chuyện, quản chính mình cho tốt đi.

Nhóm huynh đệ rất nhanh sẽ đến đây kính rượu, anh tự ước lượng một chút.”
Tham gia quân ngũ, không một ai sợ uống rượu.
Hai người đứng ở nơi này, cũng coi như là nhân vật rất có địa vị, người đến kính rượu nối liền không dứt, muôn vàn hình thức vỗ mông ngựa thay phiên lên sàn, không bao lâu liền rót cạn vài chai.
Cốc Đằng hình như đã say, dựa vào cánh tay Chu Tuyết Đình mà cười không ngừng.
Chu Tuyết Đình có tửu lượng cao, cũng chặn rượu thay hắn không ít.

Một người uống hai người phân chia, sắc mặt chỉ có chút ửng đỏ, thần chí thập phần tỉnh táo.
Thừa cơ không còn ai đến hàn huyên, Chu Tuyết Đình lôi kéo Cốc Đằng đến chỗ bàn bày thức ăn, chọn mấy món thanh đạm đưa cho hắn: “Lấp bụng, chốc nữa là xong rồi.”
Cốc Đằng vô cùng sung sướng, đêm nay người tới kính rượu nhìn thấy hắn đều một ngụm một câu anh dâu, gọi đến mức làm cho hắn nở hoa trong lòng.
Chu Tuyết Đình ngậm một điếu thuốc, xuyên qua màn sương khói lượn lờ, nhìn chăm chú vào lúm đồng tiền như hoa trước mắt mình.
Cách đó không xa, có một Omega mặc lễ phục thuần trắng, đang nấp trong góc quan sát cặp phu phu này.
Sắc mặt Trần Vũ Trạch lạnh băng, trong mắt lập lòe cảm giác không cam lòng.
Cậu ta đến đây là do đại ca nhà mình cưỡng ép kéo tới, mục đích là vì muốn tìm cho cậu ta một người trượng phu.

Sau khi Chu Tuyết Đình công bố đã có hôn ước, Trần gia liền từ bỏ kế hoạch liên hôn.

Nhãn hiệu thế gia lâu đời coi trọng nhất chính là thể diện.

Trần Dự Đông hy vọng em trai có thể tìm được một đối tượng tiềm lực ở vũ hội.

Nhưng có viên dạ minh châu là Chu Tuyết Đình ở phía trước, những Alpha khác đều ảm đạm thất sắc, như thế nào có thể lọt vào trong mắt Trần Vũ Trạch.
Trong khi Chu Tuyết Đình và Cốc Đằng cùng ngồi vào bàn, Trần Vũ Trạch liền tránh ở chỗ tối, yên lặng chờ thời cơ.
Trần Dụ Đông ở bên cạnh khuyên nhủ: “Anh thấy em vẫn là nên từ bỏ đi, còn tiếp tục dây dưa nữa, Chu gia cũng sẽ không để em vào cửa đâu.”
Trần Vũ Trạch chỉ cảm thấy Alpha trong nhà đều là chày gỗ, còn không bằng một Omega có kiến thức, có dã tâm như mình.

Mặt mũi thế gia lâu đời thì tính là gì, không đáng một đồng.

Nếu không thể liên hôn với Chu gia, Trần gia bọn họ liền giống như con tàu đắm, cách ngày hoàn toàn trầm xuống biển sâu không xa.
Chu Tuyết Đình chính là khúc gỗ cứu mạng duy nhất của cậu ta.
Huống chi cậu ta cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội, nghĩ đến thám tử tư cậu ta thuê đã điều tra ra những việc làm dơ bẩn đó của hắn, trong lòng cậu ta liền thỏa thuê mãn nguyện.
Hít sâu một hơi, Trần Vũ Trạch kéo đại ca nhà mình, chậm rãi đi tới chỗ Chu Tuyết Đình.
“Đoàn trưởng Chu!”
Chu Tuyết Đình nghe tiếng quay đầu lại, không kiên nhẫn nhíu mày.
Trước đó y đã nhìn thấy thân ảnh hai anh em Trần gia, nhưng nếu đối phương không tới trêu chọc, y cũng coi như họ không tồn tại.
Cốc Đằng cười như không cười liếc mắt một cái, hắn càng nghẹn đến mức sắp tung đại chiêu, trên mặt lại càng vân đạm phong khinh.
Trần Dự Đông lớn hơn Chu Tuyết Đình năm tuổi, nhưng quân hàm vẫn còn là Trung tá, anh ta vốn là Sư trưởng của quân đội Thiên Thú Tinh, sau khi Thượng tướng Trần Dục xuống ngựa, anh ta không còn chỗ dựa, năng lực của bản thân cũng không ra sao, bị xử phạt giáng chức, trở thành Quân đoàn trưởng.
Trần Vũ Trạch nâng ly, hư hư kính rượu, trong ngữ khí trầm thấp có pha lẫn một tia ái muội: “Đoàn trưởng Chu, chúng ta thật đúng là có duyên.”
Nhưng Chu Tuyết Đình lại không muốn cùng cậu ta khách sáo, cầm ly rượu không hề uống một ngụm: “Chiếu theo ý tứ của cậu, tất cả Alpha và Omega ở đây đều là người có duyên? Vậy không phải là quá mức lộn xộn sao?”
Y càng không cho sắc mặt tốt, lòng hiếu thắng muốn chinh phục y của Trần Vũ Trạch lại càng mạnh mẽ.
Ánh mắt y chuyển đến trên người Cốc Đằng, ngữ khí mang theo vẻ khinh thường: “Đoàn trưởng Chu tiền đồ tốt đẹp như vậy, đáng tiếc lại bị người ta che mắt, lấy gia thế và địa vị của ngài, muốn có dạng người gì mà không được, vì cớ gì lại cố tình chọn một Omega lớn tuổi, mặt phẩu thuật thẩm mỹ, trang điểm lòe loẹt, động đến liền cuồng loạn như vậy chứ?”
Toàn bộ quá khứ của Cốc Đằng mà cậu ta thu thập được mấy ngày nay đều được chỉ mặt điểm tên.
Người này lớn hơn Chu Tuyết Đình tận tám tuổi không nói, hoa tàn ít bướm liền dựa vào mỹ phẩm, bất ngờ hơn chính là, gương mặt tinh xảo tuyệt luân này của hắn, cư nhiên lại là phẩu thuật thẩm mỹ mà có.

Sau khi biết được tin tức này, Trần Vũ Trạch quả thực muốn cười to ba tiếng, một kẻ dối trá như vậy, Chu Tuyết Đình sao có thể xem trọng cho được!
Âm lượng giọng nói của Trần Vũ Trạch không tính là nhỏ, những người xung quanh nhiều ít cũng đã nghe thấy được vài câu, đều nghiêng đầu nhìn sang.
Một số người đã xem qua tin tức bát quái thì tức khắc hiểu rõ, đây chính là hiện trường drama!
Tiểu Hà và Lộ Lộ nhìn thấy bên này có động tĩnh, cũng dắt theo bạn nam Alpha vừa nhận thức đi tới.
Lộ Lộ âm thầm đánh giá Trần Vũ Trạch, kề tai nói thầm với người bên cạnh: “Đây không phải chính là ảnh hậu có ý đồ chen chân vào giữa hôn ước của sếp và Chu tứ thiếu trong tin tức kia sao?”
Tiểu Hà cười lạnh: “Cái gì mà ảnh hậu, là trà xanh thì có.”
Hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, xoa tay hầm hè, chuẩn bị ra tay.


Cơ hội thăng chức tăng lương đang ở trước mắt, đứa nào buông tha chính là đồ ngu!
Còn chuyện Cốc Đằng đã từng làm phẩu thuật thẩm mỹ?
Chuyện này ở tập đoàn Cốc thị căn bản không tính là bí mật gì, ngay khi vừa vào công ty, họ đã được tiền bối ngầm truyền thụ cho một đống chuyện bát quái, tiếc hận không thôi, thịnh thế mỹ nhan của sếp nhà mình vậy mà lại bị một nữ Beta điên tạt axit hủy hoại.

Gương mặt sau khi chỉnh dung cũng không giữ lại nổi một hai phần nhan sắc vốn có.
Đúng là thiên đố thần nhan mà.
Chu Tuyết Đình phun ra một vòng khói, bình tĩnh nói: “Hiểu biết của cậu đối với vị hôn phu của tôi quá ít, những chuyện đó thì tính là gì, anh ấy rõ ràng chính là một tên dấm tinh, yêu tôi đến muốn chết muốn sống, chiếm hữu dục đột phá chân trời.

Nếu tôi mà dám liếc mắt nhìn một Omega khác, về nhà sẽ bị bắt quỳ sầu riêng!”
Cốc Đằng trợn mắt đấm y một cái, hờn dỗi: “Nói cái gì đó!”
Mọi người xung quanh phát ra tiếng cười trầm thấp.
Có một số việc, càng muốn giấu diếm, người khác lại càng muốn phanh phui.

Quang minh chính đại nói ra, ngược lại sẽ trở thành một trò cười chọc người khác vui vẻ.
Chu Tuyết Đình nói như vậy, nào có dáng vẻ là đang oán giận, rõ ràng chính là đang tú ân ái.
Còn tuổi lớn hay không, phẩu thuật thẩm mỹ hay không, người ngoài cũng liền coi như đến xem náo nhiệt, người ta đều đã có hôn ước, Trần Vũ Trạch còn không thuận theo, không muốn buông tha như vậy, quả thật là đang chứng thực cho cái danh hiệu “tiểu tam”.
Trần Vũ Trạch lại không muốn nhìn thẳng vào vấn đế, vẫn một mực nhận định Chu Tuyết Đình khẳng định rất chướng mắt Cốc Đằng, cắn răng truy vấn: “Nếu anh không thích anh ta như vậy, vì sao còn muốn kết hôn với anh ta?”
Chu Tuyết Đình: “Mắt mù.”
Cốc Đằng bổ một đao: “Bệnh nan y, trị không được.”
Chu Tuyết Đình liếc hắn: “Cũng không dám trị.”
Hai người mắt đi mày lại, nhét cho đám cẩu độc thân tham gia vũ hội một họng cẩu lương.
Một binh lính cấp dưới ồn ào: “Đoàn trưởng Chu, anh như vậy là không được nha, anh dâu còn chưa cưới vào cửa mà đã bị vợ quản nghiêm rồi.”
Chu Tuyết Đình lạnh mặt, ánh mắt sáng quắc tuần tra mọi người: “Vừa rồi là ai nói, đứng ra chạy mười vòng!”
“Đây là lạm dụng quyền lực báo thù riêng!” Một đám binh lính cười mắng, vội vàng tản đi.
Tiểu Hà kéo kéo Lộ Lộ, thất vọng nói: “Cơ hội lên sân khấu cũng không có, còn ở đây xem náo nhiệt gì nữa.”
Vừa rồi nếu nắm chắc được cơ hội, nhân sinh của các cô đã có thể không cần phải phấn đấu 5 năm rồi, thật là khiến cho người ta bóp cổ tay mà.
Lộ Lộ cười cười: “Chu tứ thiếu, anh quả thật đã làm cho người khác phải rửa mắt mà nhìn.”
Alpha này, một khi cần phải ra tay thì nhất định không chút hàm hồ.

Còn phải nói sao, Cốc tổng anh minh một đời, sao có thể nhìn lầm người được.
Sói hoang dã thì đã thế nào, dưới đòn roi của sếp, sớm hay muộn cũng sẽ bị thuần hóa thành chó nhà.
Phát hiện những người xung quanh nhìn mình chỉ chỉ trỏ trỏ, thì thầm to nhỏ, Trần Vũ Trạch tức giận đến mức cả người phát run, Trần Dự Đông đứng bên cạnh biết không thể tiếp tục ở lại đây, liền mạnh mẽ túm cậu ta lôi đi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương