Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh
-
Chương 74: Thế giới đặc biệt (tt)
Nói xong câu này, Túc Thương nhìn về phía Dụ NInh, tạo một khẩu hình miệng rồi cầm hoa hồng đi xuống tầng.
Dụ NInh ngẩn người, nếu cô đoán không sai thì vừa nãy tên này nói rằng:” Hẹn gặp lại lần sau.”
Anh ta chắc chắn cứ như thể vòng tiếp theo hai người họ sẽ tiếp tục ở cùng một trò chơi vậy? Hoặc lấy nguyên cớ ở đâu mà anh đã khẳng định được 100% rằng cô đã biết hung thủ là người nào....... Loại cảm giác này thật không thoải mái, dường như người đó đã biết rất nhiều chuyện, mà cô lại chỉ mới manh nha biết được vài điểm nhỏ trước mắt.
Ôn Thanh không nhìn thấy hành động nhỏ của Túc Thương, mà kể cả coi như có thấy thì hắn cũng không nghĩ đến việc Dụ NInh đang đứng ngay sau cửa, với tính cách của Vu Ninh, vì nhận được tình cảm của hắn mà có thể cố khiến bản thân giống chị gái, mà không hề biết rằng, người hắn ghét nhất chính là Vu Mộng, càng thấy hai người giống nhau, hắn lại càng không thể nhịn nổi.
Một người có thể vì hắn làm bao nhiêu chuyện như vậy thì sao có thể đứng ở sau cửa, thờ ơ nhìn người mình thương bị bắt nạt.
Ôn Thanh cũng không định chỉnh chu lại bản thân, ngược lại, hắn còn rối xù tóc lên một chút, còn hung hăng tự đánh một quyền thật mạnh lên mặt mình, rồi mới khập khễnh đi gõ cửa.
Dụ NInh có hứng thú xem hết một màn này, sau khi mở cửa cho tên khốn này, cô sẽ dành cho hắn một món quà lớn.
Điều mà Túc Thương không làm được, Dụ NInh dễ dàng hoàn thành, bàn tay thắt chặt cổ Ôn Thanh, để hắn có thể hưởng thụ cái cảm giác lơ lửng giữa không trung.
Tay cô không lớn nhưng sức lực lại rất mạnh, chẳng bao lâu sau, sắc mặt Ôn Thanh đã phát tím, miệng há ra không phát được một tiếng nào, đôi mắt hoảng sợ nhìn về phía Dụ NInh.
Ôn Thanh không ngờ, hắn vừa vào cửa, chẳng những không nhận được bất kì sự an ủi nào mà còn nhận được một món quà lớn đến vậy, sự không dám tin tưởng ánh lên trong đôi mắt, theo thời gian, nó mong manh biến mất, thay vào đó là sự thỉnh cầu: "A...... Ha......"
Dụ NInh cũng không định giết chết hắn, thấy hắn sắp chống đỡ đến cực hạn mới tiện tay quăng hắn đập vào tủ giày.
Đầu tiên là cảm giác hít thở không thông, tiếp đến là cơn đau do va đập, Ôn Thanh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Dụ NInh, trước kia còn cảm thấy xinh đẹp, mà bây giờ trông như ác ma bò lên từ địa ngục vậy, cả người vô ý thức mà lùi về phía sau một cái, hận không thể hôn mê ngay lập tức.
Dụ NInh hơi cong môi một cái, "Tốt nhất là anh không nên ngất, nếu để tôi phải đánh đến tỉnh lại, đến lúc đó, sẽ không còn vô hàm lượng kĩ thuật như vừa nãy đâu.”
Hắn đã sắp chết, còn nói không có hàm lượng kỹ thuật, đầu óc choáng váng, Ôn Thanh dùng hết sức toàn thân để nặn ra một nụ cười:” Tiểu Ninh, em làm sao vậy?”
Dụ NInh đạp một cái vào ngực hắn, gáy Ôn Thanh hung hăng đập vào lớp gạch men sứ, phát ra tiếng “bùm bùm” trầm muộn.
"Chẳng phải tôi đã bảo anh không được gọi tôi là tieru Ninh sao?”
Lỗ mũi ngứa ngáy, Ôn Thanh đưa tay quệt một cái thấy đầy máu, ánh mắt nhìn về phía Dụ NInh càng thêm sợ hãi:” Em nghe được? Có phải Kim Nguyên đã nói xấu anh cái gì không, em phải tin tưởng anh, anh tuyệt đối không làm bất kì chuyện gì có lỗi với em cả, không phải vừa nãy anh còn định đi tự thú sao?....... “
Hắn thật swoj bộ dáng hiện tại của Vu Ninh, lời cầu xin tha thứ cũng không dám gọi hai tiếng “tiểu Ninh” nữa.
Dụ NInh dùng một chân, thành công cắt đứt những câu nói liến thoắng không ngừng của hắn.
"Hiện tại, tôi hỏi anh đáp, đừng nói bất kì câu gì không liên quan.”
Ôn Thanh che miệng,liên tục gật đầu.
"Làm sao anh biết tôi giết Vu Mộng?”
Vẻ mặt Ôn Thanh cố tỏ ra kinh ngạc:” Sao có thể như vậy?! Người sát hại Vu Mộng là em......”
Đáp lại hắn là một chân đạp người dính vào tường:” Tôi nói rồi, không liên quan đừng mở miệng.” Không biết Dụ NInh lấy ở đâu ra một con dao, cầm trên tay vuốt ve, cô nắm chuôi dao, ném về phía hắn.
Ôn Thanh nhìn con dao phi đến gần, swoj đến mức cả người cứng ngắc, tay chân cứng còng tại chỗ, muốn tránh cũng không dám di chuyển, chỉ có thể nhắm hai mắt thật chặt.
"Nếu tôi có thể giết Vu Mộng, tất nhiên có thể giết anh."
Nghe được giọng nói của cô, Ôn Thanh thận trọng mở mắt, sờ sờ cổ, gò má sát con dao trong gang tác, hàm răng run lên:” Anh nói, anh nói, đừng giết anh.... .. “
Dụ NInh gật đầu, không thèm để ý:” Chỉ cần anh nói thật, tôi tất nhiên sẽ không giết anh.”
"...... Anh biết là vì anh phát hiện em mua thuốc mê, hơn nữa, lúc dạ vũ mới bắt đầu, em đang ở bên cạnh anh rồi biến mất một lúc.”
Dụ NInh biết hắn còn ẩn một bộ phận câu chuyện, nhưng cũng không so đo:” Anh có chứng cớ về việc tôi là hung thủ hay không?”
Ôn Thanh sững sờ, đột nhiên nghĩ đến việc nếu Dụ NInh chính vì vụ này mà thay đổi tính cách, bất kể là tâm thần phân liệt hay gì khác thì ý tưởng hiện tại của cô ta nhất định là tẩy sạch hiềm nghi, nếu thế, không phải là anh đang gặp hoàn cảnh nguy hiểm sao.
"Anh chỉ thấy, không có chứng cớ......"
Chưa nói xong, trước mặt liền xuất hiện một chiếc chân ghế gỗ, trán hắn bị đập trúng, cuối cùng cũng không chịu được mà hôn mê bất tỉnh.
......
Khi dao cắm vào người cũng không đau như trong tưởng tượng, chỉ là hành động này khiến người ta cảm giác nổi da gà mà thôi.
Ôn Thanh bị đánh đến ngây ngất, đờ đẫn rồi bị ném vào phòng khách, sau khi Dụ NInh hỏi rõ mọi vấn đề và lấy được chứng cứ Vu Ninh giết chị, cuối cùng, hắn cũng không chịu nổi sự hành hạ của cô mà biến thành tình trạng chết giả.
Cũng nhờ Ôn Thanh lén theo sau lúc nguyên chủ sát hại Vu Mộng, hơn nữa còn chụp được những hình ảnh mấu chốt lúc bấy giờ nên cô cũng không phải tìm thêm chứng cứ mà có thể trực tiếp kết thúc nhiệm vụ lần này.
Tuy nhiên, khi Dụ NInh cắm dao xuống, trong đầu vẫn loé lên vô số ý nghĩ, nếu co suy đoán sai lầm thì sao, chỉ là, may mắn khi dao chui vào lồng ngực thì âm thanh của hệ thống cũng vang lên.
【 chúc mừng người chơi hoàn thành vòng chơi thứ hai, hi vọng người chơi không ngừng cố gắng, thành công vượt qua sáu chặng.】
Một chum sáng chiếu đến, lần nữa mở mắt, Dụ NInh liền thấy một mặt gương đồng.
Nhìn cách bài biện trong phòng, Dụ NInh ngẩn người, đây là lần đầu tiên cô tiến vào nhiệm vụ có bối cảnh ở cổ đại.
Trải qua không biết bao nhiêu thế giới hiện đại, giờ lại phải nhìn mặt gương đồng phản chiếu ra bóng dáng mờ mịt, thật có chút không quen.
【 nội dung trò chơi: lần này là đóng vai nhân vật, tôi sẽ chuyển đại cương kịch bản cho người chơi, sau đó người chơi sẽ hoàn thành nhiệm vụ được phân phát để tiến tiếp đến vòng sau.】
Cái này không khác hệ thống ở bí cảnh là mấy.
【 Đại cương kịch bản tôi chỉ nói một lần, sau đó sẽ không tra duyệt lại được nữa, xin người chơi chú ý nội dung của nó.】 qua phần nhắc nhở, hệ thống dừng lại ba giây rồi mới bắt đầu câu chuyện.
【 Nhân vật chính có ba người: Nam Thần, Bạch Hà, Liễu Y............... 】
Hệ thống kể thật giản lược, Dụ NInh trầm mặc sửa sang lại thông tin, mới có thể tóm tắt câu chuyện một cách hoàn chirng lại.
Kịch bản này có thể coi là một vở vong ân phụ nghĩa.
Vai diễn của cô là Liễu Y, một lần vô tình cứu Bạch Hà đang bị trọng thương, Bạch Hà nói mình mất trí nhớ, quên cha quên mẹ quên cả người nhà, mong được ở lại Liễu gia, vốn dĩ cô ta là người không rõ nguồn gốc thì khi vào nhà họ Liễu phải kí khế ước bán thân, nhưng Liễu phu nhân thấy diện mạo, cách ăn nói người này cũng hợp mắt, lại thêm Liễu Y ở bên cầu cạnh, nên cũng không bắt ép, nuôi ăn nuôi mặc chẳng khác tiểu thư là mấy, coi như bạn chơi của Liễu Y.
Tất cả mọi chuyện cũng chỉ xảy a ở nửa năm sau khi Bạch Hà vào cửa.
Nửa năm vừa lúc Liễu Y mười bốn tuổi, đủ tuổi đi vào một trường dành cho nữ thật tốt ở kinh đô học, nhưng trước hôm nhập học mấy ngày, trên mặt cô lại đột nhiên nổi mụn, chỉ đành ở nhà dưỡng cho lành rồi mới đi nhập học. vậy mà hôm tựu trường ấy, Liễu Y đột nhiên phát hiện Bạch Hà không ở bên, đợi đế xế chiều mới biết cô ta đã đến trường nhập học, đeo khăn che mặt giả mạo cô để đi nghe giảng.
Bạch Hà bảo đảm với cô, chắc chắn sẽ không gỡ khăn che xuống, hơn nữa, anh trai ruột của Liễu Y cũng ở bên cầu cạnh dùm, Liễu Y mềm lòng đồng ý.
Chuyện này cũng dẫn đến một loạt tai hoạ về sau, trong một lần đi dạo, Bạch Hà ngẫu nhiên gặp được vị hôn phu chưa cưới của Liễu Y – Nam Thần, lấy tâm tình xem xét xem người đàn ông này có xứng với tiểu thư hay không, cô ta cố ý nói mình là Liễu Y, đấu khẩu với Nam Thần, rồi từ đó hai người có qua có lại với nhau.
Tình tiết tiếp theo cũng không khó đoán, Liễu Y đi dâng hương gặp Nam Thần, trái tim hướng tới người này, mà lúc này, Nam Thần cũng đã ở bên “hôn thê” hai tháng rồi, có không ít tình cảm với Bạch Hà, đến mức, về sau, kể cả khi biết Bạch Hà không phải người được hứa gả cho mình, hắn cũng vẫn quyết cưới cô ta vào cửa.
Thế nhưng, thân phận của Bạch Hà là một vấn đề lớn, Nam Thần là con thứ của Trấn Nam vương phủ, sao có thể cưới một người không rõ xuất thân làm chính thê. Đối với điều này, vừa lúc Bạch Hà nghĩ ra một ý, vừa có thể xoá bỏ sự áy náy của bản thân đối với Liễu Y, vừa có thể êm đẹp tình cảm của cô ta và Nam Thần.
Bạch Hà thuyết phục Nam Thần cưới Liễu Y vào cửa làm chính thê, còn bản thân lấy thân phận nha hoàn của hồi môn tiến cửa Trấn Nam vương phủ, lúc đầu, Nam Thần cảm thấy như vậy thật bất công cho người yêu, nhưng khi thấy Bạch Hà kiên trì, hắn vừa cảm thấy đây là người con gái thiện lương, tốt đẹp nhất, vừa âm thầm thề với bản thân chỉ lấy chính thê chứ không bao giờ động vào người thê tử của mình. Cả đêm trước ngày đính hôn, Bạch Hà quỳ gối trước mặt Liễu Y, cầu xin cô, nói cô ta và Nam Thần yêu nhau thật lòng, hi vọng được đội khăn voan đỏ, bái đường thành thân cùng Nam Thần.
Mặc dù là một người dễ mềm lòng nhưng Liễu Y cũng biết loại chuyện này tuyệt đối không thể chấp hận, nhưng chỉ chớp mắt, bản thân đã bị đại ca đánh cho ngất xỉu trong phòng vì hắn đau lòng tiểu Hà của hắn, Bạch Hà nghĩ, cô thích Nam Thần như vậy, mình cầu xin Nam Thần cưới cô ta đã đủ để báo đáp ân tình rồi, mà cô và Nam Thần yêu nhau thật lòng, người mặc đồ cưới tất nhiên phải là cô, Liễu Y không đồng ý là do đầu óc cô ta còn cứng nhắc.
Vậy nên, cũng thản nhiên đson nhận sự giúp đỡ của Liễu Khanh, giả mạo Liễu Y tiến Trấn Nam vương phủ. Liễu Y sợ cha mẹ mất mặt nên cũng không nói chuyện này ra ngoài, chỉ im hơi lặng tiếng bước chân vào phủ. Bạch Hà và Nam Thần ân ái ngọt ngào, Liễu Y cũng vui vẻ nhẹ nhõm, chỉ là, dần dần, Bạch Hà cảm thấy chưa thoả mãn với thân phận hiện tại, nếu cô làm thiếp, về sau có con, kể cả hai tiếng mẫu thân cũng không thể nhận được, điều này, sao cô có thể chấp nhận.
Hơn nữa, trong một lần uống say, Nam Thần đi nhầm phòng rồi chiếm đoạt Liễu Y, khiến cô ta có con, Bạch Hà lại càng khso chịu, dù chon am thần liên tục đảm bảo là Liễu Y quyến rũ hắn, Bạch Hà vẫn giận dỗi hắn ta nửa tháng.
Mà nửa tháng này, Nam Thần nổi lên ý định giết Liễu Y, nhưng lại phát hiện cô ấy có thai liền thôi, Bạch Hà cảm thấy mình bị phản bội nên đưa tay rèm pha chuyện, đầu tiên là dựng việc loan tin Liễu Y tư thông với người khác, sau đó lợi dụng Liễu Khanh khiến Liễu Y không thể trở về Liễu gia, lại tìm người huỷ dung, cắt đứt tay cô, ném cô ra xa xa khỏi kinh thành, để cô tự sinh tự diệt.
......
Mà nhiệm vụ lần này của cô chính là thay đổi số mệnh của Liễu Y, khiến Bạch Hà trở thành kẻ tay trắng.
Dụ NInh ngẩn người, nếu cô đoán không sai thì vừa nãy tên này nói rằng:” Hẹn gặp lại lần sau.”
Anh ta chắc chắn cứ như thể vòng tiếp theo hai người họ sẽ tiếp tục ở cùng một trò chơi vậy? Hoặc lấy nguyên cớ ở đâu mà anh đã khẳng định được 100% rằng cô đã biết hung thủ là người nào....... Loại cảm giác này thật không thoải mái, dường như người đó đã biết rất nhiều chuyện, mà cô lại chỉ mới manh nha biết được vài điểm nhỏ trước mắt.
Ôn Thanh không nhìn thấy hành động nhỏ của Túc Thương, mà kể cả coi như có thấy thì hắn cũng không nghĩ đến việc Dụ NInh đang đứng ngay sau cửa, với tính cách của Vu Ninh, vì nhận được tình cảm của hắn mà có thể cố khiến bản thân giống chị gái, mà không hề biết rằng, người hắn ghét nhất chính là Vu Mộng, càng thấy hai người giống nhau, hắn lại càng không thể nhịn nổi.
Một người có thể vì hắn làm bao nhiêu chuyện như vậy thì sao có thể đứng ở sau cửa, thờ ơ nhìn người mình thương bị bắt nạt.
Ôn Thanh cũng không định chỉnh chu lại bản thân, ngược lại, hắn còn rối xù tóc lên một chút, còn hung hăng tự đánh một quyền thật mạnh lên mặt mình, rồi mới khập khễnh đi gõ cửa.
Dụ NInh có hứng thú xem hết một màn này, sau khi mở cửa cho tên khốn này, cô sẽ dành cho hắn một món quà lớn.
Điều mà Túc Thương không làm được, Dụ NInh dễ dàng hoàn thành, bàn tay thắt chặt cổ Ôn Thanh, để hắn có thể hưởng thụ cái cảm giác lơ lửng giữa không trung.
Tay cô không lớn nhưng sức lực lại rất mạnh, chẳng bao lâu sau, sắc mặt Ôn Thanh đã phát tím, miệng há ra không phát được một tiếng nào, đôi mắt hoảng sợ nhìn về phía Dụ NInh.
Ôn Thanh không ngờ, hắn vừa vào cửa, chẳng những không nhận được bất kì sự an ủi nào mà còn nhận được một món quà lớn đến vậy, sự không dám tin tưởng ánh lên trong đôi mắt, theo thời gian, nó mong manh biến mất, thay vào đó là sự thỉnh cầu: "A...... Ha......"
Dụ NInh cũng không định giết chết hắn, thấy hắn sắp chống đỡ đến cực hạn mới tiện tay quăng hắn đập vào tủ giày.
Đầu tiên là cảm giác hít thở không thông, tiếp đến là cơn đau do va đập, Ôn Thanh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Dụ NInh, trước kia còn cảm thấy xinh đẹp, mà bây giờ trông như ác ma bò lên từ địa ngục vậy, cả người vô ý thức mà lùi về phía sau một cái, hận không thể hôn mê ngay lập tức.
Dụ NInh hơi cong môi một cái, "Tốt nhất là anh không nên ngất, nếu để tôi phải đánh đến tỉnh lại, đến lúc đó, sẽ không còn vô hàm lượng kĩ thuật như vừa nãy đâu.”
Hắn đã sắp chết, còn nói không có hàm lượng kỹ thuật, đầu óc choáng váng, Ôn Thanh dùng hết sức toàn thân để nặn ra một nụ cười:” Tiểu Ninh, em làm sao vậy?”
Dụ NInh đạp một cái vào ngực hắn, gáy Ôn Thanh hung hăng đập vào lớp gạch men sứ, phát ra tiếng “bùm bùm” trầm muộn.
"Chẳng phải tôi đã bảo anh không được gọi tôi là tieru Ninh sao?”
Lỗ mũi ngứa ngáy, Ôn Thanh đưa tay quệt một cái thấy đầy máu, ánh mắt nhìn về phía Dụ NInh càng thêm sợ hãi:” Em nghe được? Có phải Kim Nguyên đã nói xấu anh cái gì không, em phải tin tưởng anh, anh tuyệt đối không làm bất kì chuyện gì có lỗi với em cả, không phải vừa nãy anh còn định đi tự thú sao?....... “
Hắn thật swoj bộ dáng hiện tại của Vu Ninh, lời cầu xin tha thứ cũng không dám gọi hai tiếng “tiểu Ninh” nữa.
Dụ NInh dùng một chân, thành công cắt đứt những câu nói liến thoắng không ngừng của hắn.
"Hiện tại, tôi hỏi anh đáp, đừng nói bất kì câu gì không liên quan.”
Ôn Thanh che miệng,liên tục gật đầu.
"Làm sao anh biết tôi giết Vu Mộng?”
Vẻ mặt Ôn Thanh cố tỏ ra kinh ngạc:” Sao có thể như vậy?! Người sát hại Vu Mộng là em......”
Đáp lại hắn là một chân đạp người dính vào tường:” Tôi nói rồi, không liên quan đừng mở miệng.” Không biết Dụ NInh lấy ở đâu ra một con dao, cầm trên tay vuốt ve, cô nắm chuôi dao, ném về phía hắn.
Ôn Thanh nhìn con dao phi đến gần, swoj đến mức cả người cứng ngắc, tay chân cứng còng tại chỗ, muốn tránh cũng không dám di chuyển, chỉ có thể nhắm hai mắt thật chặt.
"Nếu tôi có thể giết Vu Mộng, tất nhiên có thể giết anh."
Nghe được giọng nói của cô, Ôn Thanh thận trọng mở mắt, sờ sờ cổ, gò má sát con dao trong gang tác, hàm răng run lên:” Anh nói, anh nói, đừng giết anh.... .. “
Dụ NInh gật đầu, không thèm để ý:” Chỉ cần anh nói thật, tôi tất nhiên sẽ không giết anh.”
"...... Anh biết là vì anh phát hiện em mua thuốc mê, hơn nữa, lúc dạ vũ mới bắt đầu, em đang ở bên cạnh anh rồi biến mất một lúc.”
Dụ NInh biết hắn còn ẩn một bộ phận câu chuyện, nhưng cũng không so đo:” Anh có chứng cớ về việc tôi là hung thủ hay không?”
Ôn Thanh sững sờ, đột nhiên nghĩ đến việc nếu Dụ NInh chính vì vụ này mà thay đổi tính cách, bất kể là tâm thần phân liệt hay gì khác thì ý tưởng hiện tại của cô ta nhất định là tẩy sạch hiềm nghi, nếu thế, không phải là anh đang gặp hoàn cảnh nguy hiểm sao.
"Anh chỉ thấy, không có chứng cớ......"
Chưa nói xong, trước mặt liền xuất hiện một chiếc chân ghế gỗ, trán hắn bị đập trúng, cuối cùng cũng không chịu được mà hôn mê bất tỉnh.
......
Khi dao cắm vào người cũng không đau như trong tưởng tượng, chỉ là hành động này khiến người ta cảm giác nổi da gà mà thôi.
Ôn Thanh bị đánh đến ngây ngất, đờ đẫn rồi bị ném vào phòng khách, sau khi Dụ NInh hỏi rõ mọi vấn đề và lấy được chứng cứ Vu Ninh giết chị, cuối cùng, hắn cũng không chịu nổi sự hành hạ của cô mà biến thành tình trạng chết giả.
Cũng nhờ Ôn Thanh lén theo sau lúc nguyên chủ sát hại Vu Mộng, hơn nữa còn chụp được những hình ảnh mấu chốt lúc bấy giờ nên cô cũng không phải tìm thêm chứng cứ mà có thể trực tiếp kết thúc nhiệm vụ lần này.
Tuy nhiên, khi Dụ NInh cắm dao xuống, trong đầu vẫn loé lên vô số ý nghĩ, nếu co suy đoán sai lầm thì sao, chỉ là, may mắn khi dao chui vào lồng ngực thì âm thanh của hệ thống cũng vang lên.
【 chúc mừng người chơi hoàn thành vòng chơi thứ hai, hi vọng người chơi không ngừng cố gắng, thành công vượt qua sáu chặng.】
Một chum sáng chiếu đến, lần nữa mở mắt, Dụ NInh liền thấy một mặt gương đồng.
Nhìn cách bài biện trong phòng, Dụ NInh ngẩn người, đây là lần đầu tiên cô tiến vào nhiệm vụ có bối cảnh ở cổ đại.
Trải qua không biết bao nhiêu thế giới hiện đại, giờ lại phải nhìn mặt gương đồng phản chiếu ra bóng dáng mờ mịt, thật có chút không quen.
【 nội dung trò chơi: lần này là đóng vai nhân vật, tôi sẽ chuyển đại cương kịch bản cho người chơi, sau đó người chơi sẽ hoàn thành nhiệm vụ được phân phát để tiến tiếp đến vòng sau.】
Cái này không khác hệ thống ở bí cảnh là mấy.
【 Đại cương kịch bản tôi chỉ nói một lần, sau đó sẽ không tra duyệt lại được nữa, xin người chơi chú ý nội dung của nó.】 qua phần nhắc nhở, hệ thống dừng lại ba giây rồi mới bắt đầu câu chuyện.
【 Nhân vật chính có ba người: Nam Thần, Bạch Hà, Liễu Y............... 】
Hệ thống kể thật giản lược, Dụ NInh trầm mặc sửa sang lại thông tin, mới có thể tóm tắt câu chuyện một cách hoàn chirng lại.
Kịch bản này có thể coi là một vở vong ân phụ nghĩa.
Vai diễn của cô là Liễu Y, một lần vô tình cứu Bạch Hà đang bị trọng thương, Bạch Hà nói mình mất trí nhớ, quên cha quên mẹ quên cả người nhà, mong được ở lại Liễu gia, vốn dĩ cô ta là người không rõ nguồn gốc thì khi vào nhà họ Liễu phải kí khế ước bán thân, nhưng Liễu phu nhân thấy diện mạo, cách ăn nói người này cũng hợp mắt, lại thêm Liễu Y ở bên cầu cạnh, nên cũng không bắt ép, nuôi ăn nuôi mặc chẳng khác tiểu thư là mấy, coi như bạn chơi của Liễu Y.
Tất cả mọi chuyện cũng chỉ xảy a ở nửa năm sau khi Bạch Hà vào cửa.
Nửa năm vừa lúc Liễu Y mười bốn tuổi, đủ tuổi đi vào một trường dành cho nữ thật tốt ở kinh đô học, nhưng trước hôm nhập học mấy ngày, trên mặt cô lại đột nhiên nổi mụn, chỉ đành ở nhà dưỡng cho lành rồi mới đi nhập học. vậy mà hôm tựu trường ấy, Liễu Y đột nhiên phát hiện Bạch Hà không ở bên, đợi đế xế chiều mới biết cô ta đã đến trường nhập học, đeo khăn che mặt giả mạo cô để đi nghe giảng.
Bạch Hà bảo đảm với cô, chắc chắn sẽ không gỡ khăn che xuống, hơn nữa, anh trai ruột của Liễu Y cũng ở bên cầu cạnh dùm, Liễu Y mềm lòng đồng ý.
Chuyện này cũng dẫn đến một loạt tai hoạ về sau, trong một lần đi dạo, Bạch Hà ngẫu nhiên gặp được vị hôn phu chưa cưới của Liễu Y – Nam Thần, lấy tâm tình xem xét xem người đàn ông này có xứng với tiểu thư hay không, cô ta cố ý nói mình là Liễu Y, đấu khẩu với Nam Thần, rồi từ đó hai người có qua có lại với nhau.
Tình tiết tiếp theo cũng không khó đoán, Liễu Y đi dâng hương gặp Nam Thần, trái tim hướng tới người này, mà lúc này, Nam Thần cũng đã ở bên “hôn thê” hai tháng rồi, có không ít tình cảm với Bạch Hà, đến mức, về sau, kể cả khi biết Bạch Hà không phải người được hứa gả cho mình, hắn cũng vẫn quyết cưới cô ta vào cửa.
Thế nhưng, thân phận của Bạch Hà là một vấn đề lớn, Nam Thần là con thứ của Trấn Nam vương phủ, sao có thể cưới một người không rõ xuất thân làm chính thê. Đối với điều này, vừa lúc Bạch Hà nghĩ ra một ý, vừa có thể xoá bỏ sự áy náy của bản thân đối với Liễu Y, vừa có thể êm đẹp tình cảm của cô ta và Nam Thần.
Bạch Hà thuyết phục Nam Thần cưới Liễu Y vào cửa làm chính thê, còn bản thân lấy thân phận nha hoàn của hồi môn tiến cửa Trấn Nam vương phủ, lúc đầu, Nam Thần cảm thấy như vậy thật bất công cho người yêu, nhưng khi thấy Bạch Hà kiên trì, hắn vừa cảm thấy đây là người con gái thiện lương, tốt đẹp nhất, vừa âm thầm thề với bản thân chỉ lấy chính thê chứ không bao giờ động vào người thê tử của mình. Cả đêm trước ngày đính hôn, Bạch Hà quỳ gối trước mặt Liễu Y, cầu xin cô, nói cô ta và Nam Thần yêu nhau thật lòng, hi vọng được đội khăn voan đỏ, bái đường thành thân cùng Nam Thần.
Mặc dù là một người dễ mềm lòng nhưng Liễu Y cũng biết loại chuyện này tuyệt đối không thể chấp hận, nhưng chỉ chớp mắt, bản thân đã bị đại ca đánh cho ngất xỉu trong phòng vì hắn đau lòng tiểu Hà của hắn, Bạch Hà nghĩ, cô thích Nam Thần như vậy, mình cầu xin Nam Thần cưới cô ta đã đủ để báo đáp ân tình rồi, mà cô và Nam Thần yêu nhau thật lòng, người mặc đồ cưới tất nhiên phải là cô, Liễu Y không đồng ý là do đầu óc cô ta còn cứng nhắc.
Vậy nên, cũng thản nhiên đson nhận sự giúp đỡ của Liễu Khanh, giả mạo Liễu Y tiến Trấn Nam vương phủ. Liễu Y sợ cha mẹ mất mặt nên cũng không nói chuyện này ra ngoài, chỉ im hơi lặng tiếng bước chân vào phủ. Bạch Hà và Nam Thần ân ái ngọt ngào, Liễu Y cũng vui vẻ nhẹ nhõm, chỉ là, dần dần, Bạch Hà cảm thấy chưa thoả mãn với thân phận hiện tại, nếu cô làm thiếp, về sau có con, kể cả hai tiếng mẫu thân cũng không thể nhận được, điều này, sao cô có thể chấp nhận.
Hơn nữa, trong một lần uống say, Nam Thần đi nhầm phòng rồi chiếm đoạt Liễu Y, khiến cô ta có con, Bạch Hà lại càng khso chịu, dù chon am thần liên tục đảm bảo là Liễu Y quyến rũ hắn, Bạch Hà vẫn giận dỗi hắn ta nửa tháng.
Mà nửa tháng này, Nam Thần nổi lên ý định giết Liễu Y, nhưng lại phát hiện cô ấy có thai liền thôi, Bạch Hà cảm thấy mình bị phản bội nên đưa tay rèm pha chuyện, đầu tiên là dựng việc loan tin Liễu Y tư thông với người khác, sau đó lợi dụng Liễu Khanh khiến Liễu Y không thể trở về Liễu gia, lại tìm người huỷ dung, cắt đứt tay cô, ném cô ra xa xa khỏi kinh thành, để cô tự sinh tự diệt.
......
Mà nhiệm vụ lần này của cô chính là thay đổi số mệnh của Liễu Y, khiến Bạch Hà trở thành kẻ tay trắng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook