Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh
-
Chương 57
Vóc người Bành Dịch khá khôi ngô, mặc dù khuôn mặt hắn ta trông có vẻ thật thà, nhưng hẳn là do đã từng ngồi tù, xem diện mạo lại tăng thêm mấy phần hung tướng, đặc biệt là vết sẹo nhàn nhạt trên cổ, thoạt nhìn sẽ bị nhận định thành kẻ không dễ chọc vào.
Vài người còn đứng trong hẻm thấy cảnh này lập tức rối rít rời đi.
Nói chuyện cũng tốt, Dụ Ninh bóp bóp cổ tay sắp gỉ sắt của mình, cô còn tưởng đến thế giới này thì không có cơ hội đánh nhau nữa rồi.
"Đúng vậy, tôi là Dụ Ninh. Anh là ai?"
"Mày chỉ cần biết tao là người muốn cho mày một bài học thôi.” Bành Dịch phun một bãi nước miếng lên mặt đất, ánh mắt âm ngoan nhìn về phía cô gái mảnh mai trước mặt mình, vốn dĩ hắn ta không đánh đàn bà con gái, nhưng ai bảo người này dám bắt nạt Minh Châu mĩ lệ thiện lương của hắn chứ.
Nhớ lại bộ dáng thầm khóc của thanh mai, hắn chỉ hận không thể một đấm đánh gãy xương sườn con ả trước mặt, để cô ta khỏi phải đi quyến rũ đàn ông nhà người khác.
"Chẳng lẽ anh là Bành Dịch?" Dụ Ninh cố nhớ lại, trừ Thẩm Cưu, nguyên chủ chưa từng đắc tội với ai trong cái thành phố này, mà người kia có thể nói rõ tên họ đầy đủ của mình, hơn nữa, vẻ mặt hung tợn như vậy, trong đầu lập tức nổi lên một cái tên.
Vì vậy liền hỏi thử.
Thấy Dụ Ninh có thể nói ra tên mình, Bành Dịch cũng sững sờ, Dụ Ninh biết mình đã đoán đúng, xem ra hiệu suất của Lâm Minh Châu không thấp, chưa được bao lâu mà đã mang vị cứu binh này ra rồi.
“Mày biết tao?"
"Nghe Lâm Minh Châu nói qua." Dụ Ninh híp híp mắt, nhớ có một nhiệm vụ yêu cầu người đàn ông trước mặt cưới nữ chính, sau đó khiến hắn ta anh niên tảo thệ. (1)
Chết sớm cũng không phải vấn đề, vấn đề chính là làm sao để Lâm Minh Châu nguyện ý gả cho tên này.
Nghe tên Lâm Minh Châu được nhắc đến, tròng mắt Bành Dịch tuôn ra hai luồng lửa giận:”Con kĩ nữ chuyên quyến rũ đàn ông như mày có tư cách gì để gọi tên cô ấy.”
Dụ Ninh "A" cười một tiếng, "Không phải là tôi đang giúp anh sao? Nếu Lâm Minh Châu kết giao với người khác, sống vui vẻ hạnh phúc, kẻ yêu thầm chỉ biết gánh tội thay cho ba cô ta như anh phải làm sao bây giờ......”
"Mày nói nhăng nói cuội gì vậy?” giọng nói đầy giận dữ truyền đến, cắt đứt lời cô:” Sao mày biết mấy chuyện này?! Ai nói cho mày mấy chuyện này?!”
"Đương nhiên là Lâm Minh Châu nha, cô ấy không nói với anh tôi là chị em thân thiết của cô ấy sao? Cô ấy chẳng giấu tôi điều gì cả.”
"Mày nói dối! Minh Châu không hề biết chuyện tao gánh tội thay cho ba cô ấy, cô ấy thiện lương, hồn nhiên như vậy, không nên biết những chuyện này.” Đôi mắt trừng to như sắp lòi ra, thân thể cao lớn không nhịn được phát run lên vì tức giận:” Tao không biết mày làm sao mà biết được chuyện này, nhưng nếu mày lấy chuyện này để nói xấu cô ấy trước mặt tao, mày hãy chuẩn bị tâm lí ngày mai không thể tiếp tục mở mồm được nữa đi.” (ed xong đoạn này cảm thấy mình thật nguy hiểm, các b thấy giọng giống thằng mới ra tù xong không????)
Dụ Ninh nghiêng nghiêng đầu, từ chối cho ý kiến.
Đúng lúc con ngõ nhỏ này không có camera, còn với lời đề nghị “giúp” cô không thể nói chuyện, cô còn hết sức kì vọng vào nó đấy.
Sắc trời quá tối, Bành Dịch cũng không thấy rõ nét mặt người đối diện, còn tưởng rằng cô đã sợ đến mức nói không nên lời, khoé miệng nhếch nhếch, lộ ra một nụ cười cực kì dữ tợn.
"Nếu bây giờ mày khóc lóc cầu xin tao tha thứ, sau đó đến chỗ Minh Châu nói lời xin lỗi thật lòng, có thành ý, nói không chừng tao còn có thể đánh mày ít đi một chút.”
"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, anh không đánh thì để tôi về nhà xem TV đi, cũng sắp tám rưỡi rồi.”
Bành Dịch siết chặt quả đấm, đến tận bây giờ rồi mà ả đàn bà này vẫn nhớ đến mấy bộ phim truyền hình, không biết là vốn dĩ bản tính ngu xuẩn hay bị sợ đến ngu người đây.
Không thèm dài dòng thêm nữa, Bành Dịch giơ quả đấm lên, đánh về phía mặt Dụ Ninh.
Dụ Ninh nghiêng người tránh được, một chân đạp lên đùi hắn ta.
Nếu vẫn giữ cường độ cơ thể của thế giới trước, có lẽ chân Bành Dịch đã gãy từ lâu, thế nhưng, bởi thể chất thân thể này quá kém, thời gian tu luyện cũng không dài, nên chỉ khiến Bành Dịch lui xuống một bước.
Qua chiêu này, “ngựa tre” lập tức thu hồi sự khinh thường của bản thân, chẳng trách cô ta dám nói chuyện lớn lối như vậy, hoá ra là cũng biết mấy chiêu, hắn ta cười ha ha vài tiếng, sau đó cất giọng âm trầm:” Xem ra mày cũng có chút bản lĩnh, đã như vậy thì đánh nhau sẽ càng thú vị hơn.”
Vừa dứt lời, một quả đấm đã bay thẳng đến cằm hắn:”Hoá ra anh đánh nhau không bằng nắm tay mà chủ yếu là dùng miệng nhỉ?”
Bị một con đàn bà cười nhạo, Bành Dịch đưa tay xoa khoé miệng, cũng không dây dưa thêm nữa, xông lên, từng quyền đánh về phía mặt Dụ Ninh.
Mặc dù không mạnh bằng hắn nhưng việc tránh né mấy chiêu mèo cào của tên côn đồ này lại không phải là vấn đề lớn đối với cô, mấy phút sau, trên người Bành Dịch đã xanh tím mấy khối, mà Dụ Ninh lại chẳng chịu chút vết thương nào.
Sử dụng sức lực công kích trong thời gian dài đã khiến Bành Dịch có chút mệt, hắn ta thở hổn hển nhìn Dụ Ninh, thấy cô tuy không bị thương nhưng sắc mặt lại càng ngày càng trắng, trong lòng vô cùng vui vẻ, cũng không định ngưng nghỉ, tiếp tục tấn công về phía người đối diện.
cuối cùng thì ba phút sau, nắm đấm của hắn ta cũng đụng vào thịt, cảm nhận mạch máu nhảy nhót dưới tay, Bành Dịch vốn định bóp chặt cái cổ mảnh khảnh kia, lại không ngờ rằng phía dưới đột nhiên truyền đến một cơn đau nhức đến tận xương tuỷ, nụ cười cứng đờ trên mặt, tất cả như dừng lại.
Chỉ cần đá đúng chỗ, thì đến cả một người đàn ông cao to cũng không quá khó để hạ gục.
Dụ Ninh lại đá thêm vài cái, thấy “ngựa tre” đã lăn lộn trên mặt đất, cô còn giơ chân nghiền hai cái lên vị trí nào đó.
Thấy mặt hắn ta còn đen hơn so với mặt mình, Dụ Ninh liếc nhiều thêm vài lần, cô che cái cổ bầm tím của mình, cười cười nói:” Anh không biết vẻ mặt Lâm Minh Châu khi nói về anh như thế nào đâu, chỉ có ghê tởm và chán ghét, vừa nãy mới gặp, tôi còn không thấy xấu xí ra sao, còn nghi ngờ vì sao cô ấy lại tỏ vẻ kinh dị đến vậy, bây giờ nhìn lại, thật đúng là ghê tởm.”
Bành Dịch nằm trên mặt đất che vị trí kia, đau đến thở hồng hộc, gân xanh trên cổ nảy mạnh.
Dụ Ninh lại đá mấy đá lên người hắn, nhưng bởi chưa đủ sức nên chỉ để lại mấy giấu giày đỏ:” Có phải anh lại định bảo tôi nói dối hay không? Nếu không anh cứ đi dò xét thử xem Lâm Minh Châu có biết truyện anh đi tù thay ba cô ta hay không đi, anh thật đáng thương nha, có phải Lâm Minh Châu sợ anh quá dây dưa, bám lấy cô ta không tha, nên mới để ba mình tìm cách cho anh đi tù thay không nhỉ, anh xem, đi tù xong có phải bản thân đã khôn hơn chưa, Lâm Minh Châu còn nói anh không ngày ngày quấn chặt cô ta như trước đây nữa đấy.”
Nói xong, Dụ Ninh lại cảm thấy đầu bắt đầu co rút, dốc sức toàn thân đạp Bành Dịch thêm mấy đá, xác định rằng hắn ta tạm thời không thể bò dậy nữa mới ngừng chân.
"Lâm Minh Châu còn đang là một sinh viên đại học, công việc đứng đắn không làm, lại đi làm giúp việc, bảo mẫu cho nhà giàu có, chỉ cần dùng não một chút là hiểu ngay, cô ta nói với anh rằng tôi cướp bạn trai của cô ta? Vậy cô ta có nhắc đến chuyện tôi và Thẩm Cưu đã kết giao với nhau năm năm rồi, hơn nữa còn từng ở chung một nhà hay không?”
Dụ Ninh cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Bành Dịch vừa thương hại lại vừa nhạo báng.
"Mày...... Mày nói dối......" Bành Dịch vừa thở gấp vừa quát.
Mặc dù không nói tiếp nhưng Dụ Ninh cũng nhận ra hắn ta đã bị dao động, cô không ở lại nữa, xoay người rời đi con hẻm nhỏ.
......
Ra khỏi phạm vi tầm mắt của Bành Dịch, thân thể Dụ Ninh mất sức, mềm nhũn, cô vịn vách tường, hồi lâu sau mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng.
Cô còn nghĩ bản thân sẽ không mất quá nhiều thời gian và sức lực để đối phó tên “ngựa tre” này, ai ngờ không được mấy chiêu thì đầu bắt đầu”thình thịch” đau, điều này khiến động tác của cô giảm sút cả lực đạo lẫn tốc độ, nếu không, sao cô có thể bị tên ngu kia đánh trúng chứ.
Cũng không biết cái thân thể tồi tàn này lại có chuyện gì, hở chút là đau chỗ này, nhói chỗ nọ, quả thật là đáng ghét vô cùng.
Dụ Ninh lấy một viên thuốc giảm đau trong không gian ra ném vào miệng, sau đó từng bước từng bước chậm rãi trở về biệt thự.
Chỗ này cách Thẩm gia không xa, tuy nhiên, chỉ mười phút đi đường lại khiến Dụ Ninh ra mồ hôi đầy đầu, cũng chẳng biết làm sao, rõ ràng trước đó đã ăn hai viên thuốc giảm đau, mà như thể chẳng có tác dụng gì, đầu lại có vẻ càng thêm đau xót.
Đến nơi, Dụ Ninh gian nan đỡ tay, nắm tay vặn, suýt nữa không thở nổi, cố gắng mở cửa, cô liền thấy một cái rương hành lí.
Nhức đầu cũng khiến não cô hoạt động chậm lại, nhìn chiếc vali một lúc lâu mới phản ứng được là Thẩm Cưu đã trở lại.
Nghĩ đến điều này, Dụ Ninh mở miệng, bờ môi khô khốc hơi hé lại không phát ra được thanh âm nào, cô chỉ đành vỗ cửa vài cái để thể hiện mình đã trở lại.
Thế nhưng tiếng đập này cũng không lớn, may là đúng lúc Thẩm Cưu ngồi ở phòng khách nên mới nghe được tiếng vang.
Thẩm Cưu cũng có nghe được tiếng vặn khoá ban nãy, nhưng anh không đi ra, một tuần lễ trôi qua, anh vẫn chưa biết nên đối mặt với Dụ Ninh như thế nào, thấy cô không nói gì, lại mãi cũng chưa xuất hiện, tiếng đập cửa ban nãy còn hơi ngập ngừng, Thẩm Cưu bỗng cảm thấy có dự cảm xấu.
Đến lúc đi ra, quả nhiên nhìn thấy Dụ Ninh ngã sõng xoài trên mặt đất.
Thẩm Cưu bước nhanh đỡ cô lên, bỗng phát hiện một khối tím bầm trên cần cổ kia.
Bởi vì làn da Dụ Ninh rất trắng nên trông vết thương kia có vẻ đáng sợ kinh khủng, sắc mặt anh lập tức âm trầm xuống, bàn tay đỡ cô không khỏi nắm chặt.
"Ai làm?"
Âm thanh trầm thấp khiến Dụ Ninh không tự chủ rùng mình một cái.
"...... Em......"
Dụ Ninh hết sức khó khăn há miệng phát ra một âm tiết, rồi không đợi đến chữ tiếp theo, trước mắt tất cả biến thành màu đen, mất ý thức ngất lịm vào lồng ngực nam chính.
Thẩm Cưu ôm cô, sự khẩn trương trong mắt khiến bất kì ai nhìn thấy cũng đủ hiểu người con gái kia quan trọng với anh đến nhường nào.
Dụ Ninh hơi thở thật yếu ớt, lần đầu tiên trong đời, Thẩm Cưu hoảng sợ đến mức toàn thân tê dại:"Dụ Ninh, Dụ Ninh...... Ninh Ninh...... Ninh Ninh......"
Thẩm Cưu ôm cô kêu vô số tiếng, một lát sau mới khôi phục một tia lý trí, đưa tay gọi điện thoại cấp cứu.
Trong lúc chờ xe cứu thương, ánh mắt anh chưa từng rời Dụ Ninh một giây, anh chưa bao giờ chứng kiến một Dụ Ninh yếu ớt như vậy, như thể nếu anh chỉ dời mắt đi một cái, cô sẽ đột nhiên biến mất, không còn xuất hiện nữa........
Thẩm Cưu cảm giác mình lại muốn điên lên rồi.
Một tuần trốn tránh không gặp cũng không giúp anh chặt đứt thứ tình cảm đang manh nha nảy mầm kia, ngược lại, chỉ khiến đống tro tàn hấp hối bùng cháy lên, đầy mãnh liệt.
Mà bây giờ, thế mà anh còn nghĩ, nếu cô có thể vui vẻ, thì dù cho có lừa anh thêm lần nữa đã làm sao, đã ba lượt rồi, cũng không hiếm lạ gì nếu thêm lượt nữa........
Chỉ cần cô có thể tỉnh lại, anh cam nguyện điên thêm vì cô một lần nữa, chỉ cần cô tỉnh lại, anh chấp nhận để bị cô gạt cả đời.
Thẩm Cưu cúi đầu hôn lên khuôn mặt tái nhợt như không còn sinh mệnh của cô gái nhỏ.
Vài người còn đứng trong hẻm thấy cảnh này lập tức rối rít rời đi.
Nói chuyện cũng tốt, Dụ Ninh bóp bóp cổ tay sắp gỉ sắt của mình, cô còn tưởng đến thế giới này thì không có cơ hội đánh nhau nữa rồi.
"Đúng vậy, tôi là Dụ Ninh. Anh là ai?"
"Mày chỉ cần biết tao là người muốn cho mày một bài học thôi.” Bành Dịch phun một bãi nước miếng lên mặt đất, ánh mắt âm ngoan nhìn về phía cô gái mảnh mai trước mặt mình, vốn dĩ hắn ta không đánh đàn bà con gái, nhưng ai bảo người này dám bắt nạt Minh Châu mĩ lệ thiện lương của hắn chứ.
Nhớ lại bộ dáng thầm khóc của thanh mai, hắn chỉ hận không thể một đấm đánh gãy xương sườn con ả trước mặt, để cô ta khỏi phải đi quyến rũ đàn ông nhà người khác.
"Chẳng lẽ anh là Bành Dịch?" Dụ Ninh cố nhớ lại, trừ Thẩm Cưu, nguyên chủ chưa từng đắc tội với ai trong cái thành phố này, mà người kia có thể nói rõ tên họ đầy đủ của mình, hơn nữa, vẻ mặt hung tợn như vậy, trong đầu lập tức nổi lên một cái tên.
Vì vậy liền hỏi thử.
Thấy Dụ Ninh có thể nói ra tên mình, Bành Dịch cũng sững sờ, Dụ Ninh biết mình đã đoán đúng, xem ra hiệu suất của Lâm Minh Châu không thấp, chưa được bao lâu mà đã mang vị cứu binh này ra rồi.
“Mày biết tao?"
"Nghe Lâm Minh Châu nói qua." Dụ Ninh híp híp mắt, nhớ có một nhiệm vụ yêu cầu người đàn ông trước mặt cưới nữ chính, sau đó khiến hắn ta anh niên tảo thệ. (1)
Chết sớm cũng không phải vấn đề, vấn đề chính là làm sao để Lâm Minh Châu nguyện ý gả cho tên này.
Nghe tên Lâm Minh Châu được nhắc đến, tròng mắt Bành Dịch tuôn ra hai luồng lửa giận:”Con kĩ nữ chuyên quyến rũ đàn ông như mày có tư cách gì để gọi tên cô ấy.”
Dụ Ninh "A" cười một tiếng, "Không phải là tôi đang giúp anh sao? Nếu Lâm Minh Châu kết giao với người khác, sống vui vẻ hạnh phúc, kẻ yêu thầm chỉ biết gánh tội thay cho ba cô ta như anh phải làm sao bây giờ......”
"Mày nói nhăng nói cuội gì vậy?” giọng nói đầy giận dữ truyền đến, cắt đứt lời cô:” Sao mày biết mấy chuyện này?! Ai nói cho mày mấy chuyện này?!”
"Đương nhiên là Lâm Minh Châu nha, cô ấy không nói với anh tôi là chị em thân thiết của cô ấy sao? Cô ấy chẳng giấu tôi điều gì cả.”
"Mày nói dối! Minh Châu không hề biết chuyện tao gánh tội thay cho ba cô ấy, cô ấy thiện lương, hồn nhiên như vậy, không nên biết những chuyện này.” Đôi mắt trừng to như sắp lòi ra, thân thể cao lớn không nhịn được phát run lên vì tức giận:” Tao không biết mày làm sao mà biết được chuyện này, nhưng nếu mày lấy chuyện này để nói xấu cô ấy trước mặt tao, mày hãy chuẩn bị tâm lí ngày mai không thể tiếp tục mở mồm được nữa đi.” (ed xong đoạn này cảm thấy mình thật nguy hiểm, các b thấy giọng giống thằng mới ra tù xong không????)
Dụ Ninh nghiêng nghiêng đầu, từ chối cho ý kiến.
Đúng lúc con ngõ nhỏ này không có camera, còn với lời đề nghị “giúp” cô không thể nói chuyện, cô còn hết sức kì vọng vào nó đấy.
Sắc trời quá tối, Bành Dịch cũng không thấy rõ nét mặt người đối diện, còn tưởng rằng cô đã sợ đến mức nói không nên lời, khoé miệng nhếch nhếch, lộ ra một nụ cười cực kì dữ tợn.
"Nếu bây giờ mày khóc lóc cầu xin tao tha thứ, sau đó đến chỗ Minh Châu nói lời xin lỗi thật lòng, có thành ý, nói không chừng tao còn có thể đánh mày ít đi một chút.”
"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, anh không đánh thì để tôi về nhà xem TV đi, cũng sắp tám rưỡi rồi.”
Bành Dịch siết chặt quả đấm, đến tận bây giờ rồi mà ả đàn bà này vẫn nhớ đến mấy bộ phim truyền hình, không biết là vốn dĩ bản tính ngu xuẩn hay bị sợ đến ngu người đây.
Không thèm dài dòng thêm nữa, Bành Dịch giơ quả đấm lên, đánh về phía mặt Dụ Ninh.
Dụ Ninh nghiêng người tránh được, một chân đạp lên đùi hắn ta.
Nếu vẫn giữ cường độ cơ thể của thế giới trước, có lẽ chân Bành Dịch đã gãy từ lâu, thế nhưng, bởi thể chất thân thể này quá kém, thời gian tu luyện cũng không dài, nên chỉ khiến Bành Dịch lui xuống một bước.
Qua chiêu này, “ngựa tre” lập tức thu hồi sự khinh thường của bản thân, chẳng trách cô ta dám nói chuyện lớn lối như vậy, hoá ra là cũng biết mấy chiêu, hắn ta cười ha ha vài tiếng, sau đó cất giọng âm trầm:” Xem ra mày cũng có chút bản lĩnh, đã như vậy thì đánh nhau sẽ càng thú vị hơn.”
Vừa dứt lời, một quả đấm đã bay thẳng đến cằm hắn:”Hoá ra anh đánh nhau không bằng nắm tay mà chủ yếu là dùng miệng nhỉ?”
Bị một con đàn bà cười nhạo, Bành Dịch đưa tay xoa khoé miệng, cũng không dây dưa thêm nữa, xông lên, từng quyền đánh về phía mặt Dụ Ninh.
Mặc dù không mạnh bằng hắn nhưng việc tránh né mấy chiêu mèo cào của tên côn đồ này lại không phải là vấn đề lớn đối với cô, mấy phút sau, trên người Bành Dịch đã xanh tím mấy khối, mà Dụ Ninh lại chẳng chịu chút vết thương nào.
Sử dụng sức lực công kích trong thời gian dài đã khiến Bành Dịch có chút mệt, hắn ta thở hổn hển nhìn Dụ Ninh, thấy cô tuy không bị thương nhưng sắc mặt lại càng ngày càng trắng, trong lòng vô cùng vui vẻ, cũng không định ngưng nghỉ, tiếp tục tấn công về phía người đối diện.
cuối cùng thì ba phút sau, nắm đấm của hắn ta cũng đụng vào thịt, cảm nhận mạch máu nhảy nhót dưới tay, Bành Dịch vốn định bóp chặt cái cổ mảnh khảnh kia, lại không ngờ rằng phía dưới đột nhiên truyền đến một cơn đau nhức đến tận xương tuỷ, nụ cười cứng đờ trên mặt, tất cả như dừng lại.
Chỉ cần đá đúng chỗ, thì đến cả một người đàn ông cao to cũng không quá khó để hạ gục.
Dụ Ninh lại đá thêm vài cái, thấy “ngựa tre” đã lăn lộn trên mặt đất, cô còn giơ chân nghiền hai cái lên vị trí nào đó.
Thấy mặt hắn ta còn đen hơn so với mặt mình, Dụ Ninh liếc nhiều thêm vài lần, cô che cái cổ bầm tím của mình, cười cười nói:” Anh không biết vẻ mặt Lâm Minh Châu khi nói về anh như thế nào đâu, chỉ có ghê tởm và chán ghét, vừa nãy mới gặp, tôi còn không thấy xấu xí ra sao, còn nghi ngờ vì sao cô ấy lại tỏ vẻ kinh dị đến vậy, bây giờ nhìn lại, thật đúng là ghê tởm.”
Bành Dịch nằm trên mặt đất che vị trí kia, đau đến thở hồng hộc, gân xanh trên cổ nảy mạnh.
Dụ Ninh lại đá mấy đá lên người hắn, nhưng bởi chưa đủ sức nên chỉ để lại mấy giấu giày đỏ:” Có phải anh lại định bảo tôi nói dối hay không? Nếu không anh cứ đi dò xét thử xem Lâm Minh Châu có biết truyện anh đi tù thay ba cô ta hay không đi, anh thật đáng thương nha, có phải Lâm Minh Châu sợ anh quá dây dưa, bám lấy cô ta không tha, nên mới để ba mình tìm cách cho anh đi tù thay không nhỉ, anh xem, đi tù xong có phải bản thân đã khôn hơn chưa, Lâm Minh Châu còn nói anh không ngày ngày quấn chặt cô ta như trước đây nữa đấy.”
Nói xong, Dụ Ninh lại cảm thấy đầu bắt đầu co rút, dốc sức toàn thân đạp Bành Dịch thêm mấy đá, xác định rằng hắn ta tạm thời không thể bò dậy nữa mới ngừng chân.
"Lâm Minh Châu còn đang là một sinh viên đại học, công việc đứng đắn không làm, lại đi làm giúp việc, bảo mẫu cho nhà giàu có, chỉ cần dùng não một chút là hiểu ngay, cô ta nói với anh rằng tôi cướp bạn trai của cô ta? Vậy cô ta có nhắc đến chuyện tôi và Thẩm Cưu đã kết giao với nhau năm năm rồi, hơn nữa còn từng ở chung một nhà hay không?”
Dụ Ninh cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Bành Dịch vừa thương hại lại vừa nhạo báng.
"Mày...... Mày nói dối......" Bành Dịch vừa thở gấp vừa quát.
Mặc dù không nói tiếp nhưng Dụ Ninh cũng nhận ra hắn ta đã bị dao động, cô không ở lại nữa, xoay người rời đi con hẻm nhỏ.
......
Ra khỏi phạm vi tầm mắt của Bành Dịch, thân thể Dụ Ninh mất sức, mềm nhũn, cô vịn vách tường, hồi lâu sau mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng.
Cô còn nghĩ bản thân sẽ không mất quá nhiều thời gian và sức lực để đối phó tên “ngựa tre” này, ai ngờ không được mấy chiêu thì đầu bắt đầu”thình thịch” đau, điều này khiến động tác của cô giảm sút cả lực đạo lẫn tốc độ, nếu không, sao cô có thể bị tên ngu kia đánh trúng chứ.
Cũng không biết cái thân thể tồi tàn này lại có chuyện gì, hở chút là đau chỗ này, nhói chỗ nọ, quả thật là đáng ghét vô cùng.
Dụ Ninh lấy một viên thuốc giảm đau trong không gian ra ném vào miệng, sau đó từng bước từng bước chậm rãi trở về biệt thự.
Chỗ này cách Thẩm gia không xa, tuy nhiên, chỉ mười phút đi đường lại khiến Dụ Ninh ra mồ hôi đầy đầu, cũng chẳng biết làm sao, rõ ràng trước đó đã ăn hai viên thuốc giảm đau, mà như thể chẳng có tác dụng gì, đầu lại có vẻ càng thêm đau xót.
Đến nơi, Dụ Ninh gian nan đỡ tay, nắm tay vặn, suýt nữa không thở nổi, cố gắng mở cửa, cô liền thấy một cái rương hành lí.
Nhức đầu cũng khiến não cô hoạt động chậm lại, nhìn chiếc vali một lúc lâu mới phản ứng được là Thẩm Cưu đã trở lại.
Nghĩ đến điều này, Dụ Ninh mở miệng, bờ môi khô khốc hơi hé lại không phát ra được thanh âm nào, cô chỉ đành vỗ cửa vài cái để thể hiện mình đã trở lại.
Thế nhưng tiếng đập này cũng không lớn, may là đúng lúc Thẩm Cưu ngồi ở phòng khách nên mới nghe được tiếng vang.
Thẩm Cưu cũng có nghe được tiếng vặn khoá ban nãy, nhưng anh không đi ra, một tuần lễ trôi qua, anh vẫn chưa biết nên đối mặt với Dụ Ninh như thế nào, thấy cô không nói gì, lại mãi cũng chưa xuất hiện, tiếng đập cửa ban nãy còn hơi ngập ngừng, Thẩm Cưu bỗng cảm thấy có dự cảm xấu.
Đến lúc đi ra, quả nhiên nhìn thấy Dụ Ninh ngã sõng xoài trên mặt đất.
Thẩm Cưu bước nhanh đỡ cô lên, bỗng phát hiện một khối tím bầm trên cần cổ kia.
Bởi vì làn da Dụ Ninh rất trắng nên trông vết thương kia có vẻ đáng sợ kinh khủng, sắc mặt anh lập tức âm trầm xuống, bàn tay đỡ cô không khỏi nắm chặt.
"Ai làm?"
Âm thanh trầm thấp khiến Dụ Ninh không tự chủ rùng mình một cái.
"...... Em......"
Dụ Ninh hết sức khó khăn há miệng phát ra một âm tiết, rồi không đợi đến chữ tiếp theo, trước mắt tất cả biến thành màu đen, mất ý thức ngất lịm vào lồng ngực nam chính.
Thẩm Cưu ôm cô, sự khẩn trương trong mắt khiến bất kì ai nhìn thấy cũng đủ hiểu người con gái kia quan trọng với anh đến nhường nào.
Dụ Ninh hơi thở thật yếu ớt, lần đầu tiên trong đời, Thẩm Cưu hoảng sợ đến mức toàn thân tê dại:"Dụ Ninh, Dụ Ninh...... Ninh Ninh...... Ninh Ninh......"
Thẩm Cưu ôm cô kêu vô số tiếng, một lát sau mới khôi phục một tia lý trí, đưa tay gọi điện thoại cấp cứu.
Trong lúc chờ xe cứu thương, ánh mắt anh chưa từng rời Dụ Ninh một giây, anh chưa bao giờ chứng kiến một Dụ Ninh yếu ớt như vậy, như thể nếu anh chỉ dời mắt đi một cái, cô sẽ đột nhiên biến mất, không còn xuất hiện nữa........
Thẩm Cưu cảm giác mình lại muốn điên lên rồi.
Một tuần trốn tránh không gặp cũng không giúp anh chặt đứt thứ tình cảm đang manh nha nảy mầm kia, ngược lại, chỉ khiến đống tro tàn hấp hối bùng cháy lên, đầy mãnh liệt.
Mà bây giờ, thế mà anh còn nghĩ, nếu cô có thể vui vẻ, thì dù cho có lừa anh thêm lần nữa đã làm sao, đã ba lượt rồi, cũng không hiếm lạ gì nếu thêm lượt nữa........
Chỉ cần cô có thể tỉnh lại, anh cam nguyện điên thêm vì cô một lần nữa, chỉ cần cô tỉnh lại, anh chấp nhận để bị cô gạt cả đời.
Thẩm Cưu cúi đầu hôn lên khuôn mặt tái nhợt như không còn sinh mệnh của cô gái nhỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook