Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh
-
Chương 55
Có vẻ Thẩm Cưu đã ngủ, qua khe cửa chỉ thấy bóng tối đen như mực.
Hơn nữa, đưa lỗ tai dính lên mặt gỗ cũng không thấy có bất kì âm thanh gì, không ngờ anh ta làm việc và nghỉ ngơi điều độ như vậy, Dụ Ninh cố gắng đào bới trong trí nhớ của nguyên chủ, phát hiện nam chính không có thói tức giận khi bị đánh thức, lập tức, cô nhéo đùi, gây tiếng ồn ngoài cửa phòng anh.
Ngủ thiếp đi cũng tốt, đầu óc không tỉnh táo, có lẽ miệng cũng không ngoan độc như trước.
Phòng Lâm Minh Châu ở một góc tầng một, Dụ Ninh cũng không lo lắng tiếng gõ cửa sẽ đánh thức cô ta, khiến cô ta tỉnh dậy chứng kiến cảnh hai người ôm ấp nhau cũng là một chủ ý không tồi. Dụ Ninh vỗ vài cái lên cửa, dồn dập, trong phòng bắt đầu truyền đến tiếng động.
Không để Dụ Ninh phải chờ lâu lắm, ngay lúc cô chuẩn bị xong, tiếng “rắc rắc” vang lên.
Khi Thẩm Cưu mở cửa thấy khuôn mặt của Dụ Ninh, vẻ mặt không nhịn được mà cứng đờ.
Đây chắc chắn là bộ dáng xấu nhất về Dụ Ninh mà anh từng nhìn thấy, mặt đỏ bừng, sưng vù lên, còn nổi không ít mụn nhỏ.
Chứng kiến tình cảnh này, đáng lý ra, anh phải thấy vui vẻ mới đúng, nhưng nhìn đôi mắt hạnh rưng rưng kia, chẳng hiểu sao, khóe miệng không thể nào nhếch lên được.
Hai người cứng đờ nhìn nhau ở cửa, Dụ Ninh thấy Thẩm Cưu không lộ vẻ mặt chán ghét, hai chân giật giật, ngẩng đầu tội nghiệp nhìn anh:”A Cưu, em lạnh quá.”
Ánh mắt Thẩm Cưu chuyển từ mặt dời xuống chân cô, thấy cô đi chân không đến, đầu ngón chân xinh xắn co rúm, không ngừng run rẩy vì lạnh, trông vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
Nhìn nhìn trong chốc lát, một cảm giác quen thuộc quái dị nảy lên, nhưng lại nghĩ trước kia mình cũng không ít lần phải rửa chân cho cô ấy, lập tức hiểu cảm giác ấy là đến từ đâu.
Hai tay cô vòng ôm trước ngực, trên người vẫn bọc chiếc khăn tắm kia, khe rãnh dưới xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện, nếu bỏ qua khuôn mặt đó, anh đã có thể tin rằng đây là quà tặng mà trời cao thương xót gửi cho mình lúc nửa đêm khuya khoắt.
Cơ thể này vốn dĩ không tốt, Dụ Ninh quấn khăn tắm đứng ở nơi không có điều hòa, chưa được bao lâu mà cả người bắt đầu không kiềm chế được run lên, cô chỉ sợ chưa quyến rũ được Thẩm Cưu thì nước mũi đã chảy xuống, vì vậy liền nhanh chóng nhích gần vào trong phòng một chút.
"A cưu, em thật sợ, có phải em sắp bị hủy dung rồi không?” Thân thể mềm mại còn mang theo tiếng khóc nức nở, dù kết hợp với khuôn mặt tệ hại dường này, Thẩm Cưu vẫn cảm thấy ngón tay như chạm phải điện, giật giật, tê dại.
Thẩm Cưu, mày đúng là sống thêm nữa cũng chỉ tổ bị lừa.
Thế nhưng, đúng là Dụ Ninh của hiện tại không giống cô ấy của quá khứ, có thể là đêm quá trầm, ánh đèn cam hoàng hôn quá say lòng người, Thẩm Cưu nghiêng người để cô bước vào trong.
"Bị như vậy thì đi tìm bác sĩ, tìm tôi làm gì.”
Thẩm Cưu sải bước hướng về phía tủ treo quần áo, cầm một chiếc sơ mi ném về phía cô:” Không có quần áo thì mặc tạm cái này vào, chẳng lẽ cô định dùng cái bộ dáng đó đi rêu rao khắp nơi.”
"Lâm tiểu thư cho em một bộ quần áo, chẳng qua vóc dáng của em với cô ấy quá khác biệt, để tránh anh hiểu lầm nên em không mặc nó.” Sau khi bước vào, Dụ Ninh ngoan ngoãn ngồi cuối giường, nghe Thẩm Cưu nói mới nháy nháy mắt nhìn về phía anh trình bày, tỏ vẻ vô tội.
Thẩm Cưu nhìn lướt qua ngực cô, thật đúng là vóc người kém không ít.
Mặc dù anh không quan tâm Lâm Minh Châu như thế nào, nhưng chắc chắn là không thu hút như cô ấy rồi. ( Ý anh là chỗ đó đó….)
Đang liên tưởng, Thẩm Cưu bỗng phát hiện trên khăn tắm có thêm một bàn tay, khăn tắm cũng theo đó mà từ từ rơi xuống.
Thẩm Cưu ngẩn người, biết Dụ Ninh đang định làm gì, không dám tin nhìn sang.
Không ai biết là anh ta cảm thấy khó tin khi cô dám cởi đồ ngay trước mặt mình nên mới nhìn về bên ấy, hay bởi sợ bỏ qua cảnh đẹp hiếm gặp này.
Đoán chừng chính Thẩm Cưu cũng không biết rõ, nhưng ít ra khi quay sang, anh tuyệt đối không hối hận vì lựa chọn của mình là được rồi.
Nơi cô ngồi vừa lúc che đi ánh đèn đầu giường, ánh sáng rám tối hoàng hôn phủ lên cơ thể, khoác lên một lớp vàng lộng lẫy, như nữ thần dục vọng Aphrodite, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiêu lên tia dục niệm ẩn sâu trong trái tim anh.
Thẩm Cưu buộc mình phải dời mắt từ hai quả đào no đủ hồng nhuận kia, chuyển đến khuôn mặt cô gái, cổ họng ngứa ngáy:” Cô cho rằng chỉ cần cởi quần áo thì tôi sẽ nhào tới?”
Có lẽ, anh không biết ánh mắt và thanh âm anh nói ra thể hiện điều gì, chỉ có ba chữ ”Muốn nhào tới.” Dụ Ninh nâng hai tay che ngực:”Em nghĩ là anh sẽ không quay đầu lại.”
"Ngồi trong phòng một người đàn ông, còn lột sạch quần áo.......” Thẩm Cưu cười lạnh một tiếng, "Còn che che giấu giấu cái gì."
Nghe lời anh nói, Dụ Ninh cũng chẳng thèm do dự nữa, cô bỏ tay ra, ắt đầu chậm rãi khoác áo sơ mi.
Thẩm Cưu thiếu chút bị vẻ mặt thản nhiên của cô ta làm cho diên lên, dù không nhìn hướng về phía đó nữa nhưng ánh mắt vẫn có thể thấy được hai luồng thịt mềm mại lay động, anh bỗng có chút hối hận vì vừa rồi nói ác liệt quá, nếu không, bây giờ đã có thể xoay người sang chỗ khác, mà không phải ngồi đây suy nghĩ lung tung, vị trí mới được năm ngón tay an ủi lại bắt đầu có tinh thần chào cờ.
Dụ Ninh cài xong nút áo, lại sắn ống tay ngã người lên giường anh, còn lăn một vòng phía trên đó:”A Cưu, giường anh thật thoải mái nha.”
Thẩm Cưu liếc cô một cái, đi đến một bên mở cửa sổ:”Tôi vừa mới hút thuốc, nếu cô không muốn bị dị ứng nặng hơn nữa thfi lập tức biến khỏi đây đi.”
"A cưu, anh đang quan tâm em phải không.” Dụ Ninh lộn nhào lên, ngồi thẳng người, ôm chăn, đôi mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm nam chính.
"A." Thẩm Cưu cầm bật lửa trên bàn, gõ gõ vài cái rồi lại để lại chỗ cũ, anh chỉ biết cô ấy không thích mùi thuốc lá, không ngờ, chuyện này nghiêm trọng đến mức chỉ ngửi thấy mùi thôi mà đã có triệu chứng dị ứng, nghĩ vậy, anh bỗng nhận ra, hóa ra mình của trước kia cũng không phải quá quan tâm đến cô ấy như đã tưởng, cứ thế, anh lại tìm được một lí do để bao biện cho việc bản thân không đem cô đuổi khỏi phòng, tuy nhiên, lí trí vẫn ở trên tất cả.
"Có cần tôi gọi điện thoại mời bác sĩ đến hay không?”
"Bây giờ không còn ngứa như trước nữa rồi, em không muốn uống thuốc.” Dụ Ninh bĩu bĩu môi, làm nũng nói.
"Vậy cô trở về phòng đi, tôi phải nghỉ ngơi."
Dụ Ninh ôm chăn không muốn buông tay, "Ngủ ở trên đất lạnh lắm."
"Vậy thì xuống phòng dành cho khách ở tầng một.” Thẩm Cưu cũng không định bắt cô phải ở căn phòng chứa đồ đó, anh chỉ muốn nhanh chóng đuổi được cô ra khỏi đây.
"Nhưng......"
"Nếu cô sợ việc phải ngủ một mình thfi có thể đi tìm Lâm Minh Châu, hoặc ra phòng khách mở TV xem đến sáng, đừng ngồi trong phòng tôi nữa, nhìn thôi đã thấy bực mình.”
Thật là không lãng mạn chút nào cả, Dụ Ninh kéo kéo cổ áo một cái, xem xem có phải chất liệu áo này quá dày nen anh ta mới không nhìn thấy được thứ gì bên trong, vậy nên thái độ mới chuyển biến nhanh như vậy. rõ ràng vừa nãy cô còn thấy tên này có chút rục rịch mà.
"Em đi đây, A Cưu ngủ ngon." Dụ Ninh lưu luyến rời khỏi chiếc giường nệm mềm mại, ấm áp.
"Để cô khỏi phải đến quấy rầy tôi thêm một lần nào nữa…. Tôi có thể nhắc nhở cô một chút, hòm thuốc gia đình nằm bên cạnh TV ở phòng khách, được rồi, nếu như tooisnay cô còn bén mảng đến gần căn phòng này nữa,…… tôi sẽ ném cô ra khỏi căn nhà này.” (Rõ lấy cớ, nói hẳn ra là tìm hòm thuốc đi k lại bệnh nặng thêm đi, bày đặt đe dọa này nọ, lí do lí trấu này nọ.)
Dụ Ninh đứng nghiêm, chào theo kiểu quân đội, "Cám ơn A Cưu đã quan tâm, em nhất định sẽ ngoan ngoãn."
Thấy Dụ Ninh đi ra, khuôn mặt lạnh băng, căng chặt của anh mới thả lỏng, Thẩm Cưu mệt mỏi tựa vô tường, bàn tay to che mặt, không biết đang nghĩ cái gì…
......
Cả đêm yên bình.
Thẩm Cưu thưởng thức bữa sáng thanh tĩnh, không thấy khuôn mặt đáng ghét kia, cũng không nghe được giọng nói líu ríu bên tai khiến anh luôn phiền lòng.’
Ăn xong, theo bản năng, anh đưa mắt nhfin đồng hồ đeo tay, đã tám rưỡi, bây giờ còn chưa dậy? Có phải là đã bệnh ngất đi trong phfong không...... Ý nghĩ này vừa xuất hiện, anh lại chán nản lắc đầu.
Bị bệnh càng tốt chứ sao, anh sẽ không bị dây dưa dây cà, có thể tiếp tục sống an tĩnh qua ngày.
Lúc ra cửa, Lâm Minh Châu cúi đầu đem áo khoác đưa cho anh.
Thẩm Cưu liếc đỉnh đầu cô ta một cái, đi vài bước, rồi lại đột nhiên quay trở về.
Cảm giác bị người yêu cũ dắt mũi thật tồi tệ, vì một người đàn bà thấy tiền liền bất chấp tất cả như vậy mà chẳng lẽ anh cứ phải thủ thân như ngọc hết đời này, nghĩ nghĩ, tròng mắt hẹp dài híp lại:”Cô thích tôi?”
Lâm Minh Châu ngẩn người, không kịp phản ứng câu chuyện mà anh đang nói đến, ngẩng đầu thấy ánh mắt chuyên chú của anh nhìn về phía mình, trên mặt lập tức lộ ra một rặng phấn hồng, vẻ mặt hoảng hốt như muốn khóc, cho là Thẩm Cưu phát hiện ra cái gì, Lâm Minh Châu sợ đến mức không biết để tay chỗ nào cho đúng:” Thật xin lỗi, thật xin lỗi..... Dù biết tiên sinh là của chị Ninh, biết rõ tiên sinh và chị Ninh chỉ đang hiểu lầm nhau, nhưng em vẫn cứ thích anh...... Thật xin lỗi, xin lỗi... ............ “
Dáng vẻ bối rối sợ hãi kia khiến Thẩm Cưu bị chọc cười, anh khẽ nhếch môi:” Cho đến bây giờ tôi vẫn chẳng là của riêng một ai cả. Nếu cô thích tôi, vậy thì chúng ta kết giao đi.”
Lâm Minh Châu sững sờ, không ngờ mình khóc cả đêm, cố gắng chặt đứt vọng tưởng của bản thân, mấy giờ sau, may mắn liền rơi xuống đầu, người đàn ông vĩ đại, cao không thể với này thích cô? Còn muốn làm người yêu cô, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, Lâm Minh Châu kéo kéo vạt áo nói:” Không được, em không thể làm tiểu tam, anh là của chị Ninh......” Vừa nói, đôi mắt lại uất ức khóc lên, hốc mắt hồng hồng như một con thỏ trắng nhỏ. ( Không phải tiểu bạch thỉ, rõ đầu rõ đuôi bạch liên hoa, thỏ nhỏ chỉ có thể là chị Ninh nhà ta)
Nghĩ đến con thỏ nhỏ, trong đầu Thẩm Cưu lại hiện lên một đôi mắt khác, mềm nhũn, nhu nhu, khi bị ánh nhìn ấy chiếu vào, cái gọi là lí trí cũng hoàn toàn biến mất, anh có chút phiền não giật giật ống tay áo:” Tôi nói rồi, tôi không phải của riêng ai cả, đừng đem tôi buộc chung vào với cô ta.” Hét lên một câu, anh lại hạ giọng ôn hòa nói:” Cô khóc là để cự tuyệt lời đề nghị của tôi sao?”
Tiếng khóc thút thít giảm dần, Lâm Minh Châu ngừng khóc, cô biết, đây là cơ hội cuối cùng mà tiên sinh dành cho mình, nếu cô tiếp tục đưa đẩy sẽ chỉ vuột mất nó mà thôi, cán cân yêu và bạn vẫn không ngừng nghiêng lệch trong đầu, nhưng thân thể đã không khống chế được mà gật đầu một cái.
Phát hiện bản thân đã làm gì, Lâm Minh Châu đỏ mặt xin lỗi, không ngờ cô thích tiên sinh đến như vậy, thích đến mức tạm thời quên đi chị Ninh. (M có bao giờ nhớ “chị Ninh” đâu)
Chị Ninh yêu Thẩm tiên sinh như vậy, nhất định cũng sẽ hiểu được nỗi khó xử của mình. Cô nhất định sẽ thay chị Ninh đối xử thật tốt với anh ấy, nếu cô có thể đem đến hạnh phúc cho Thẩm tiên sinh, chắc chắn chị Ninh sẽ yên lòng. (nói như rủa người ta chết vậy đó)
Đúng lúc này có tiếng vặn cửa truyền đến, Thẩm Cưu ngẩn người, trong lòng bỗng dâng lên một ý tưởng kì quái, muốn thấy vẻ mặt cô khi biết anh và Lâm Minh Châu ở bên nhau.
Nghĩ tới đây, anh liền đưa tay nâng cằm “cô bảo mẫu nhỏ” lên.
Như đã hứa nha mọi người, ôi chắc mình sắp thăng được rồi, chớt mất
Hơn nữa, đưa lỗ tai dính lên mặt gỗ cũng không thấy có bất kì âm thanh gì, không ngờ anh ta làm việc và nghỉ ngơi điều độ như vậy, Dụ Ninh cố gắng đào bới trong trí nhớ của nguyên chủ, phát hiện nam chính không có thói tức giận khi bị đánh thức, lập tức, cô nhéo đùi, gây tiếng ồn ngoài cửa phòng anh.
Ngủ thiếp đi cũng tốt, đầu óc không tỉnh táo, có lẽ miệng cũng không ngoan độc như trước.
Phòng Lâm Minh Châu ở một góc tầng một, Dụ Ninh cũng không lo lắng tiếng gõ cửa sẽ đánh thức cô ta, khiến cô ta tỉnh dậy chứng kiến cảnh hai người ôm ấp nhau cũng là một chủ ý không tồi. Dụ Ninh vỗ vài cái lên cửa, dồn dập, trong phòng bắt đầu truyền đến tiếng động.
Không để Dụ Ninh phải chờ lâu lắm, ngay lúc cô chuẩn bị xong, tiếng “rắc rắc” vang lên.
Khi Thẩm Cưu mở cửa thấy khuôn mặt của Dụ Ninh, vẻ mặt không nhịn được mà cứng đờ.
Đây chắc chắn là bộ dáng xấu nhất về Dụ Ninh mà anh từng nhìn thấy, mặt đỏ bừng, sưng vù lên, còn nổi không ít mụn nhỏ.
Chứng kiến tình cảnh này, đáng lý ra, anh phải thấy vui vẻ mới đúng, nhưng nhìn đôi mắt hạnh rưng rưng kia, chẳng hiểu sao, khóe miệng không thể nào nhếch lên được.
Hai người cứng đờ nhìn nhau ở cửa, Dụ Ninh thấy Thẩm Cưu không lộ vẻ mặt chán ghét, hai chân giật giật, ngẩng đầu tội nghiệp nhìn anh:”A Cưu, em lạnh quá.”
Ánh mắt Thẩm Cưu chuyển từ mặt dời xuống chân cô, thấy cô đi chân không đến, đầu ngón chân xinh xắn co rúm, không ngừng run rẩy vì lạnh, trông vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
Nhìn nhìn trong chốc lát, một cảm giác quen thuộc quái dị nảy lên, nhưng lại nghĩ trước kia mình cũng không ít lần phải rửa chân cho cô ấy, lập tức hiểu cảm giác ấy là đến từ đâu.
Hai tay cô vòng ôm trước ngực, trên người vẫn bọc chiếc khăn tắm kia, khe rãnh dưới xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện, nếu bỏ qua khuôn mặt đó, anh đã có thể tin rằng đây là quà tặng mà trời cao thương xót gửi cho mình lúc nửa đêm khuya khoắt.
Cơ thể này vốn dĩ không tốt, Dụ Ninh quấn khăn tắm đứng ở nơi không có điều hòa, chưa được bao lâu mà cả người bắt đầu không kiềm chế được run lên, cô chỉ sợ chưa quyến rũ được Thẩm Cưu thì nước mũi đã chảy xuống, vì vậy liền nhanh chóng nhích gần vào trong phòng một chút.
"A cưu, em thật sợ, có phải em sắp bị hủy dung rồi không?” Thân thể mềm mại còn mang theo tiếng khóc nức nở, dù kết hợp với khuôn mặt tệ hại dường này, Thẩm Cưu vẫn cảm thấy ngón tay như chạm phải điện, giật giật, tê dại.
Thẩm Cưu, mày đúng là sống thêm nữa cũng chỉ tổ bị lừa.
Thế nhưng, đúng là Dụ Ninh của hiện tại không giống cô ấy của quá khứ, có thể là đêm quá trầm, ánh đèn cam hoàng hôn quá say lòng người, Thẩm Cưu nghiêng người để cô bước vào trong.
"Bị như vậy thì đi tìm bác sĩ, tìm tôi làm gì.”
Thẩm Cưu sải bước hướng về phía tủ treo quần áo, cầm một chiếc sơ mi ném về phía cô:” Không có quần áo thì mặc tạm cái này vào, chẳng lẽ cô định dùng cái bộ dáng đó đi rêu rao khắp nơi.”
"Lâm tiểu thư cho em một bộ quần áo, chẳng qua vóc dáng của em với cô ấy quá khác biệt, để tránh anh hiểu lầm nên em không mặc nó.” Sau khi bước vào, Dụ Ninh ngoan ngoãn ngồi cuối giường, nghe Thẩm Cưu nói mới nháy nháy mắt nhìn về phía anh trình bày, tỏ vẻ vô tội.
Thẩm Cưu nhìn lướt qua ngực cô, thật đúng là vóc người kém không ít.
Mặc dù anh không quan tâm Lâm Minh Châu như thế nào, nhưng chắc chắn là không thu hút như cô ấy rồi. ( Ý anh là chỗ đó đó….)
Đang liên tưởng, Thẩm Cưu bỗng phát hiện trên khăn tắm có thêm một bàn tay, khăn tắm cũng theo đó mà từ từ rơi xuống.
Thẩm Cưu ngẩn người, biết Dụ Ninh đang định làm gì, không dám tin nhìn sang.
Không ai biết là anh ta cảm thấy khó tin khi cô dám cởi đồ ngay trước mặt mình nên mới nhìn về bên ấy, hay bởi sợ bỏ qua cảnh đẹp hiếm gặp này.
Đoán chừng chính Thẩm Cưu cũng không biết rõ, nhưng ít ra khi quay sang, anh tuyệt đối không hối hận vì lựa chọn của mình là được rồi.
Nơi cô ngồi vừa lúc che đi ánh đèn đầu giường, ánh sáng rám tối hoàng hôn phủ lên cơ thể, khoác lên một lớp vàng lộng lẫy, như nữ thần dục vọng Aphrodite, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiêu lên tia dục niệm ẩn sâu trong trái tim anh.
Thẩm Cưu buộc mình phải dời mắt từ hai quả đào no đủ hồng nhuận kia, chuyển đến khuôn mặt cô gái, cổ họng ngứa ngáy:” Cô cho rằng chỉ cần cởi quần áo thì tôi sẽ nhào tới?”
Có lẽ, anh không biết ánh mắt và thanh âm anh nói ra thể hiện điều gì, chỉ có ba chữ ”Muốn nhào tới.” Dụ Ninh nâng hai tay che ngực:”Em nghĩ là anh sẽ không quay đầu lại.”
"Ngồi trong phòng một người đàn ông, còn lột sạch quần áo.......” Thẩm Cưu cười lạnh một tiếng, "Còn che che giấu giấu cái gì."
Nghe lời anh nói, Dụ Ninh cũng chẳng thèm do dự nữa, cô bỏ tay ra, ắt đầu chậm rãi khoác áo sơ mi.
Thẩm Cưu thiếu chút bị vẻ mặt thản nhiên của cô ta làm cho diên lên, dù không nhìn hướng về phía đó nữa nhưng ánh mắt vẫn có thể thấy được hai luồng thịt mềm mại lay động, anh bỗng có chút hối hận vì vừa rồi nói ác liệt quá, nếu không, bây giờ đã có thể xoay người sang chỗ khác, mà không phải ngồi đây suy nghĩ lung tung, vị trí mới được năm ngón tay an ủi lại bắt đầu có tinh thần chào cờ.
Dụ Ninh cài xong nút áo, lại sắn ống tay ngã người lên giường anh, còn lăn một vòng phía trên đó:”A Cưu, giường anh thật thoải mái nha.”
Thẩm Cưu liếc cô một cái, đi đến một bên mở cửa sổ:”Tôi vừa mới hút thuốc, nếu cô không muốn bị dị ứng nặng hơn nữa thfi lập tức biến khỏi đây đi.”
"A cưu, anh đang quan tâm em phải không.” Dụ Ninh lộn nhào lên, ngồi thẳng người, ôm chăn, đôi mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm nam chính.
"A." Thẩm Cưu cầm bật lửa trên bàn, gõ gõ vài cái rồi lại để lại chỗ cũ, anh chỉ biết cô ấy không thích mùi thuốc lá, không ngờ, chuyện này nghiêm trọng đến mức chỉ ngửi thấy mùi thôi mà đã có triệu chứng dị ứng, nghĩ vậy, anh bỗng nhận ra, hóa ra mình của trước kia cũng không phải quá quan tâm đến cô ấy như đã tưởng, cứ thế, anh lại tìm được một lí do để bao biện cho việc bản thân không đem cô đuổi khỏi phòng, tuy nhiên, lí trí vẫn ở trên tất cả.
"Có cần tôi gọi điện thoại mời bác sĩ đến hay không?”
"Bây giờ không còn ngứa như trước nữa rồi, em không muốn uống thuốc.” Dụ Ninh bĩu bĩu môi, làm nũng nói.
"Vậy cô trở về phòng đi, tôi phải nghỉ ngơi."
Dụ Ninh ôm chăn không muốn buông tay, "Ngủ ở trên đất lạnh lắm."
"Vậy thì xuống phòng dành cho khách ở tầng một.” Thẩm Cưu cũng không định bắt cô phải ở căn phòng chứa đồ đó, anh chỉ muốn nhanh chóng đuổi được cô ra khỏi đây.
"Nhưng......"
"Nếu cô sợ việc phải ngủ một mình thfi có thể đi tìm Lâm Minh Châu, hoặc ra phòng khách mở TV xem đến sáng, đừng ngồi trong phòng tôi nữa, nhìn thôi đã thấy bực mình.”
Thật là không lãng mạn chút nào cả, Dụ Ninh kéo kéo cổ áo một cái, xem xem có phải chất liệu áo này quá dày nen anh ta mới không nhìn thấy được thứ gì bên trong, vậy nên thái độ mới chuyển biến nhanh như vậy. rõ ràng vừa nãy cô còn thấy tên này có chút rục rịch mà.
"Em đi đây, A Cưu ngủ ngon." Dụ Ninh lưu luyến rời khỏi chiếc giường nệm mềm mại, ấm áp.
"Để cô khỏi phải đến quấy rầy tôi thêm một lần nào nữa…. Tôi có thể nhắc nhở cô một chút, hòm thuốc gia đình nằm bên cạnh TV ở phòng khách, được rồi, nếu như tooisnay cô còn bén mảng đến gần căn phòng này nữa,…… tôi sẽ ném cô ra khỏi căn nhà này.” (Rõ lấy cớ, nói hẳn ra là tìm hòm thuốc đi k lại bệnh nặng thêm đi, bày đặt đe dọa này nọ, lí do lí trấu này nọ.)
Dụ Ninh đứng nghiêm, chào theo kiểu quân đội, "Cám ơn A Cưu đã quan tâm, em nhất định sẽ ngoan ngoãn."
Thấy Dụ Ninh đi ra, khuôn mặt lạnh băng, căng chặt của anh mới thả lỏng, Thẩm Cưu mệt mỏi tựa vô tường, bàn tay to che mặt, không biết đang nghĩ cái gì…
......
Cả đêm yên bình.
Thẩm Cưu thưởng thức bữa sáng thanh tĩnh, không thấy khuôn mặt đáng ghét kia, cũng không nghe được giọng nói líu ríu bên tai khiến anh luôn phiền lòng.’
Ăn xong, theo bản năng, anh đưa mắt nhfin đồng hồ đeo tay, đã tám rưỡi, bây giờ còn chưa dậy? Có phải là đã bệnh ngất đi trong phfong không...... Ý nghĩ này vừa xuất hiện, anh lại chán nản lắc đầu.
Bị bệnh càng tốt chứ sao, anh sẽ không bị dây dưa dây cà, có thể tiếp tục sống an tĩnh qua ngày.
Lúc ra cửa, Lâm Minh Châu cúi đầu đem áo khoác đưa cho anh.
Thẩm Cưu liếc đỉnh đầu cô ta một cái, đi vài bước, rồi lại đột nhiên quay trở về.
Cảm giác bị người yêu cũ dắt mũi thật tồi tệ, vì một người đàn bà thấy tiền liền bất chấp tất cả như vậy mà chẳng lẽ anh cứ phải thủ thân như ngọc hết đời này, nghĩ nghĩ, tròng mắt hẹp dài híp lại:”Cô thích tôi?”
Lâm Minh Châu ngẩn người, không kịp phản ứng câu chuyện mà anh đang nói đến, ngẩng đầu thấy ánh mắt chuyên chú của anh nhìn về phía mình, trên mặt lập tức lộ ra một rặng phấn hồng, vẻ mặt hoảng hốt như muốn khóc, cho là Thẩm Cưu phát hiện ra cái gì, Lâm Minh Châu sợ đến mức không biết để tay chỗ nào cho đúng:” Thật xin lỗi, thật xin lỗi..... Dù biết tiên sinh là của chị Ninh, biết rõ tiên sinh và chị Ninh chỉ đang hiểu lầm nhau, nhưng em vẫn cứ thích anh...... Thật xin lỗi, xin lỗi... ............ “
Dáng vẻ bối rối sợ hãi kia khiến Thẩm Cưu bị chọc cười, anh khẽ nhếch môi:” Cho đến bây giờ tôi vẫn chẳng là của riêng một ai cả. Nếu cô thích tôi, vậy thì chúng ta kết giao đi.”
Lâm Minh Châu sững sờ, không ngờ mình khóc cả đêm, cố gắng chặt đứt vọng tưởng của bản thân, mấy giờ sau, may mắn liền rơi xuống đầu, người đàn ông vĩ đại, cao không thể với này thích cô? Còn muốn làm người yêu cô, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, Lâm Minh Châu kéo kéo vạt áo nói:” Không được, em không thể làm tiểu tam, anh là của chị Ninh......” Vừa nói, đôi mắt lại uất ức khóc lên, hốc mắt hồng hồng như một con thỏ trắng nhỏ. ( Không phải tiểu bạch thỉ, rõ đầu rõ đuôi bạch liên hoa, thỏ nhỏ chỉ có thể là chị Ninh nhà ta)
Nghĩ đến con thỏ nhỏ, trong đầu Thẩm Cưu lại hiện lên một đôi mắt khác, mềm nhũn, nhu nhu, khi bị ánh nhìn ấy chiếu vào, cái gọi là lí trí cũng hoàn toàn biến mất, anh có chút phiền não giật giật ống tay áo:” Tôi nói rồi, tôi không phải của riêng ai cả, đừng đem tôi buộc chung vào với cô ta.” Hét lên một câu, anh lại hạ giọng ôn hòa nói:” Cô khóc là để cự tuyệt lời đề nghị của tôi sao?”
Tiếng khóc thút thít giảm dần, Lâm Minh Châu ngừng khóc, cô biết, đây là cơ hội cuối cùng mà tiên sinh dành cho mình, nếu cô tiếp tục đưa đẩy sẽ chỉ vuột mất nó mà thôi, cán cân yêu và bạn vẫn không ngừng nghiêng lệch trong đầu, nhưng thân thể đã không khống chế được mà gật đầu một cái.
Phát hiện bản thân đã làm gì, Lâm Minh Châu đỏ mặt xin lỗi, không ngờ cô thích tiên sinh đến như vậy, thích đến mức tạm thời quên đi chị Ninh. (M có bao giờ nhớ “chị Ninh” đâu)
Chị Ninh yêu Thẩm tiên sinh như vậy, nhất định cũng sẽ hiểu được nỗi khó xử của mình. Cô nhất định sẽ thay chị Ninh đối xử thật tốt với anh ấy, nếu cô có thể đem đến hạnh phúc cho Thẩm tiên sinh, chắc chắn chị Ninh sẽ yên lòng. (nói như rủa người ta chết vậy đó)
Đúng lúc này có tiếng vặn cửa truyền đến, Thẩm Cưu ngẩn người, trong lòng bỗng dâng lên một ý tưởng kì quái, muốn thấy vẻ mặt cô khi biết anh và Lâm Minh Châu ở bên nhau.
Nghĩ tới đây, anh liền đưa tay nâng cằm “cô bảo mẫu nhỏ” lên.
Như đã hứa nha mọi người, ôi chắc mình sắp thăng được rồi, chớt mất
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook