*****

Dụ Ninh phát giác suy luận của mình không chính xác ngay sau đó một phút. 

Mặc dù vui vẻ vì cảm giác của bản thân thật chính xác nhưng cũng nên cảm ơn sự huấn luyện của Cố Tỉ Vực, trong quá trình bị tên đó đuổi giết, cô đã có được trực giác tốt như vậy. 

Dụ Ninh đối mặt ánh mắt Qua Sửa, phải hình dung như thế nào đây, nếu trước kia cậu ta chỉ làm người ta có cảm giác âm trầm thì bây giờ chính là hắc ám. 

Màu sắc con ngươi dường như đã tối xuống một độ, không khí trầm lắng khiến người ta không tự chủ được mà sợ hãi trong lòng. 

Trừ đôi mắt, Dụ Ninh còn thấy màu môi anh đào của Qua Sửa đã chuyển thành đỏ thẫm, màu sắc ấy tương tự màu máu tươi đang tràn ra nơi các miệng vết thương của cậu ta, đặt trên nền da trắng nõn trong suốt kia làm người ta có cảm giác bệnh hoạn, tái nhợt. 

Phát hiện này khiến Dụ Ninh ngẩn cả ra, tay đặt lên khăn chùm đầu Qua Sửa, cô nghiêng người lại gần cậu, giật giật cánh mũi.

Cảm thấy An Ninh đến gần, mặc dù chỉ là trong nháy mắt, Qua Sửa vẫn cảm thấy thoải mái híp híp mắt, thân thể khẽ co giật một chút.

Cậu có thể xác định, sẽ chẳng một ai nữa có thể cho cậu loại cảm giác này, khiến cậu ngửi thấy tin tức tố của cô liền bắt đầu mất quyền khống chế đối với đại não, mỗi lần đều chỉ ảo tưởng cơ thể được đôi tay kia chạm nhẹ vào, để cậu run rẩy, để cậu phát điên, để cậu phải ôm ga giường, gối đầu có lây dính hương vị cô mỗi đêm, không ngừng được mà hưng phấn với phản ứng sinh lí của mình. 

Mà vừa nghĩ tới việc trừ bản thân ra còn có một người khác cũng được cô ban tặng cảm giác này, trong mắt lại dần dâng lên từng tia đỏ ngầu, chỉ cần khiến tên khốn kia biến thành cục thịt nát, hắn ta sẽ không lại xuất hiện bên người cô ấy được nữa, cô cũng sẽ không cười với hắn, cũng sẽ không hôn cổ hắn. 

Cái hôn kia lại xuất hiện trong đầu, Qua Sửa đưa tay nắm lấy cổ tay Dụ Ninh:”Hôn tôi.” 

Vẻ mặt cậu yên lặng thẫn thờ, nhưng ánh mắt lại tràn đầy cuồng nhiệt lửa nóng, đủ để đả thương bất kì ai. 

Đám lửa cuồng nhiệt này đốt đỏ đôi mắt cậu, khiến con ngươi đen kia hỗn tạp một chút màu đỏ, Dụ Ninh nhìn bộ dáng người đối diện, lại đột nhiên nhớ đến một người khác, trong lúc nhất thời đã quên mất phản kháng, giãy giụa. 

Qua Sửa hơi nhếch môi, đôi môi như cánh hồng đỏ tươi tinh xảo, đang chờ đợi một sự đụng chạm thần thánh. 

Bộ dáng kia khiến Dụ Ninh Nhất thời nói không nên lời, nếu theo thói quen bình thường, cô đã đấm một đấm vào cái bản mặt kia, thuận tiện cười nhạo cậu ta một phen, nhưng vẻ mặt kia quá mức thành kính, quá mức điên cuồng, khiến cô mất đi dung khí đánh người. 

Chuyện này sao có thể biến thành như vậy, đây là Qua Sửa thích cô ư? Dạo gần đây, ngoại trừ đánh cậu ta, lần hai người có những cử chỉ thân mật nhất cũng chỉ là cô ngồi trên giường phòng cậu, nghe cậu hừ hừ haha trong nhà tắm, bởi vì như vậy mà Qua Sửa cso hứng thú với cô sao? 

Hay là tên nhóc này đã thức tỉnh dị năng, nên muốn dùng phương pháp này để trả thù mình? 

Dụ Ninh vẩy tay, phát hiện không thoát nổi liền xác định lại ý tưởng trong lòng.

Cô cố gắng giữ vững vẻ mặt bình tĩnh, nhưng chân mày vẫn cứ không nhìn được khẽ cau lại, từ lúc Qua Sửa ngồi bên cạnh, cô đã cảm thấy một hơi thở mang theo áp lực nhàn nhạt hướng về phía mình, vốn dĩ cô còn nghĩ đó là ảo giác, nhưng có vẻ không phải vậy, một alpha cường đại sẽ gây ra áp lực đối với omega, đó là bản năng tự nhiên, mà khi cô đến gần Qua Sửa, quả nhiên thấy hơi thở mạnh hơn mình phả về phía này. 

Bởi cô tu luyện《 Thanh Cương kinh 》 nên thân thể đã qua cải tạo, cùng những omega ở thế giới này có chút khác biệt, nếu không, omega bình thường đã quỳ rạp dưới chân Qua Sửa, kích động và thần phục rồi. 

Mặc dù không biết lí do, nhưng Qua Sửa đã thức tỉnh dị năng so với dự tính trước một năm, nếu vẫn theo tiến độ bình thường, Dụ Ninh còn có đủ tự tin có thể đánh một trận với 3s dị năng của cậu ta, nhưng nếu là hiện tại, không phải không muốn thừa nhận nhưng quả thật cô không có chút năng lực phản kháng nào. 

3s tinh thần lực của Qua Sửa có thể nhiễu loạn hành động của cô, khiến cô không có khả năng đánh trả. 

Nhìn cặp mắt kia, Dụ Ninh không biết là  sợi dây thần kinh nào đứt gãy, không tự nhiên quay đầu, giọng nói đều cứng rắn nói một câu trần thuật:” Tinh thần lực và thể năng của cậu tăng lên, hơn nữa cậu còn giết   người."

Vốn cô chỉ định cảm nhận hơi thở cậu, không ngờ lại phát hiện một thứ khác, ví dụ như sát khí….

Thân là một ma tu, Dụ Ninh đối với sát khí quả thật vô cùng nhạy cảm, cô thuận miệng nói ra, trong lòng lại khó có thể tin được, ngày hôm qua người trước mặt vẫn là kẻ yếu mặc người đánh chửi, hôm nay lại đã thành tên giết người, hơn nữa, có vẻ như cậu ta cũng không chỉ giết một cái. 

Qua Sửa như thể không nghe thấy cô gái đang nói cái gì, đôi môi hơi vểnh  đợi hoài mà chẳng thấy điều mình ao ước khiến trái tim cậu khó chịu, cánh môi dùng sức mím chặt, trên mặt toát ra một tia uất ức, "Tại sao không hôn tôi?"

Nói xong, cậu nắm cổ tay cô kéo lại, nửa ôm cô vào ngực, một tay khác thân mật chạm vào mái tóc dài bóng loáng mềm mại kai, khóe miệng tản ra nụ cười thỏa mãn:”Cô thật mềm, để tôi hôn cô được không?” 

Dù cho đây là một câu hỏi nhưng động tác của Qua Sửa lại không chần chờ chút nào, không để Dụ Ninh có cơ hội đồng ý hay chối từ. 

Nói xong Qua Sửa không kịp chờ đợi mà cúi đầu, chóp mũi hung hăng đụng vào sống mũi của Dụ Ninh  , vẻ mặt say mê ngậm chặt cánh môi cô.

Dụ Ninh bị đụng đau, lại không thể tránh thoát sự trói buộc kia. 

Hơn nữa theo sự xâm nhập ấy, bản năng omega lại từ từ trỗi dậy, thân thể kìm hãm không được mà như nhũn ra.

Dụ Ninh bấm bấm ngón tay, tỉnh táo trong chốc lát, lập tức đóng kín cánh môi đang nhếch của mình. 

Thế nhưng, cô không nghĩ tới việc Qua Sửa không định lập tức tiến quân, cậu ta ngậm môi cô, như ấp ủ một thứ trân bảo quý báu nào đó, nhẹ nhàng liếm láp, dường như đang nghĩ xem có thể liếm hết toàn thân cô hay không. Nước miếng thoa một tầng sắc bóng sáng ngời lên đôi môi người con gái, cậu thanh niên mới thử dùng răng khẽ cắn xuống. 

Dụ Ninh bị hành hạ nhẹ nhàng run một cái, đôi tay hung hăngnhéo thịt mềm bên hông người kia.

Thân thể vốn dĩ yếu ớt của Qua Sửa bây giờ như bọc một tầng kim loại, không những cứng vô cùng khiến tay cô đau hết cả lên, còn chưa tạo thành bất kì thương tổn nào cho cậu ta, ngược lại càng làm Qua Sửa hưng phấn ôm chặt cô hơn. 

Dụ Ninh bỗng cảm thấy  ngực của mình sắp bị ép thành cơ ngực rồi, khó chịu trợn trắng mắt.

Qua Sửa cười buông lỏng miệng, ngón tay thân mật phác họa ngũ quan Dụ Ninh, "Chúng ta có phải là người yêu từ kiếp trước hay không, khi hôn chị, em cảm thấy như đã hôn qua đôi môi ấy vô số lần vậy.” 

Nghe được câu nói này, trên mặt Dụ Ninh lướt qua một tia vừa quái dị, vừa khó coi, vừa nãy, cô cũng có cảm giác như vậy, cô cũng không biết câu nói của Qua Sửa có được coi là thay lời chứng minh cho suy nghĩ của mình hay không, chẳng lẽ người đối diện chính là Cố Tỉ Vực??? 

Dụ Ninh nhìn chằm chằm Qua Sửa, cố gắng tìm ra điểm tương đồng giữa hai người, sau đó, không biết có phải suy nghĩ ảnh hưởng ánh mắt hay không, hai người mà trước kia cô hoàn toàn cảm thấy bất đồng, hiện tại, thần thái, ngũ quan lại bỗng kì dị mà hợp thành một thể.  

Qua Sửa cởi ra sự tối tăm, ngũ quan dường như cũng có thay đổi lớn vô cùng, quả thật giống y hệt Cố Tỉ Vực. 

Dụ Ninh vẻ mặt cứng đờ, "Buông tôi ra, sau đó cút ngay!"

Qua Sửa giữ chặt chân tay đang vung loạn của cô, ôm cô ngồi lên sofa, đổi một tư thế giam cầm khác, hai chân đè nặng đùi cô, một tay giữ đôi tay cô lên cao, một tay vuốt ve eo nhỏ cô gái trước mặt. 

"Vừa nãy chị đang nhớ đến ai?" tròng mắt hẹp dài nhìn chằm chằm vào Dụ Ninh:”Đang nghĩ em sao? Nếu chúng ta thật sự có kiếp trước, bất kể người kia có phải là em hay không, em cũng không thể chịu được tâm trí chị có một “em” của quá khứ thân mật với nhau trong đầu.” 

Hơi thở dịu dàng phả lên mặt Dụ Ninh, lời nói ra lại lạnh khiến tóc gáy cô dựng đứng, câu phản bác lập tức vọt ra khỏi miệng, "Chúng ta đời trước, đời này, đời sau, đời đời kiếp kiếp cũng sẽ không có bất kì quan hệ nào!” 

Qua Sửa hơi cong môi một cái, cười cười, "Không cần, chị là của em."

"Nơi này là của em." Hôn một cái lên mái tóc đen bóng. 

"Nơi này là của em." Hôn một cái lên cái trán đáng yêu.

Trượt xuống phía dưới, hôn một cái hai tròng mắt cô, chóp mũi cô, cằm, xương quai xanh, hai tai, "Những nơi này đều là của em."

Vốn nghĩ cậu ta dùng phương thức này  biểu thị công khai chủ quyền là xong rồi, ai dè Dụ Ninh tưởng quá mĩ mãn, chỉ thấy ngón tay Qua Sửa không biết lúc nào đã trượt vào trong áo cô, ác ý bóp một cái lên đoàn thịt mềm mại kia: "Bao gồm nơi này......"

Sau khi thử qua xúc cảm của cả hai bên, đôi tay kia còn có xu hướng đi xuống. 

Dụ Ninh kinh hãi, mặt bổ nhào về phía trước cắn bờ môi cậu, trong miệng cũng nếm được mùi rỉ sắt của máu, Qua Sửa lại không hề cau mày, ngay cả việc thể hiện ý định ngăn trở cô dừng lại cũng không có.

Chẳng lẽ thức tỉnh 3s liền có thể không cảm giác đau đớn, Dụ Ninh không có hứng thú với việc nếm thử mùi vị máu Qua Sửa, gò má cọ xát lên mặt cậu, đem máu dính trên răng, môi nhổ lên mặt tên nhóc chết tiệt này.

"Rốt cuộc thì cậu muốn cái gì!" Cảm giác ngón tay kia đã đến trượt đến vị trí quần lót của mình,cuối cùng Dụ Ninh đành nhượng bộ một bước, quát hỏi.

Qua Sửa dừng một chút, nghiêng đầu trừng mắt nhìn, vẻ tái nhợt trên mặt bởi vì dính thêm vết máu lại có một tia hồng:”Hôn.” 

Hai chuyện này, để chọn lựa thì thật đơn giản nhưng lại khiến Dụ Ninh phẫn hận đến mức phải trừng mắt nhìn Qua Sửa một cái, sau đó lập tức hôn lên cánh môi đang chảy máu kia.

"Tại sao tay cậu còn tiếp tục đi xuống!"  Sauk hi chạm vào cánh môi Qua Sửa, Dụ Ninh phát hiện cậu ta chỉ ngừng một lúc, rồi lại tiếp tục chui vào tầng bảo hộ cuối cùng của cô, lập tức ức chế không được phẫn nộ, quát.

Đôi mắt mang theo tình dục phủ kín một tầng sương mù thật mỏng, khiến tròng mắt đỏ kia cũng không còn khiếp người như trước, nghe được tiếng quở trách của cô, Qua Sửa lộ ra một biểu tình ủy khuất, "Chị chỉ đụng vào miệng em mà thôi."

Giống như là một đứa trẻ không hiểu chuyện đang chỉ trích người lớn tỏ thái độ qua loa lấy lệ với bản thân. 

Dụ Ninh hít sâu một hơi, giọng nói tận lực nhu hòa, mềm mại nói: "Đó chính là hôn."

Qua Sửa duỗi lưỡi liếm liếm lúm đồng tiền nơi khóe miệng cô, ngón tay đẩy ra tầngchướng ngại mỏng manh kia, len vào khe hở, "Đó không phải."

Dụ Ninh cắn răng, há mồm, theo phương thức mà cậu ta yêu cầu, đẩy ra cánh môi cậu, dây dưa với cái lưỡi đã không thể chờ đợi ở phía bên kia. 

Ôi tôi chết mất, mỏi cả người rồi, hôm nay ed mà cứ bị không đỡ đc í, tuy k có thịt mà cứ thấy mặn mặn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương