Cõng Boss Đến Hạn Cuối
-
Chương 83: Sao tôi lại thích anh cơ chứ?!
Editor: tiểu mao
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Bởi vì mất sức do sử dụng dị năng quá độ, đây đúng là trải nghiệm đầy mới lạ với Hạ Hoàng Tuyền, nhưng bản thân cô cũng có thể chất “tinh tinh” cao hơn người thường, cho nên tỉnh rất nhanh.
Có gì đó không ổn –– đây là cảm giác đầu tiên sau khi cô tỉnh lại.
Nhưng cụ thể là chỗ nào không ổn thì cô lại không nói rõ được.
Hạ Hoàng Tuyền nghiêng đầu, nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ ra manh mối gì, chỉ bỗng thấy môi rất khô, thời tiết mùa thu hanh khô vậy à? cô vô thức liếm liếm môi, đột nhiên một ly nước xuất hiện trước mặt cô.
“A... Cảm ơn.” cô bất giác nói, sau đó nhận lấy ly nước, uống ừng ực.
Thương Bích Lạc đang “thành thật” ngồi trên ghế bành cạnh mép giường, một tay anh để trên tay vịn, bàn tay chống má, nhìn chăm chú vào động tác uống nước điên cuồng vô cùng “hào sảng” của cô, bên môi có giọt nước trong suốt một đường chảy dọc theo cái cổ thon dài, chảy vào trong quần áo, đôi mắt đen nhánh dần thâm trầm, ngoài miệng lại rất tự nhiên hỏi, “Thấy người thế nào rồi?”
“Hả?” Hạ Hoàng Tuyền để ly xuống, sau khi thỏa mãn thở một hơi, mới bắt đầu cảm nhận, rồi gật đầu nói, “đã hồi phục hoàn toàn.” Đối diện với ánh mắt của đối phương, cô ngẩn người, bất chợt hỏi, “Có phải anh vừa làm chuyện xấu gì không?” Ánh mắt ấy trông rất kỳ quái!
“Cái gì?” Thương Bích Lạc vô cùng “vô tội” hỏi ngược lại, không thể không nói, tên này đúng là xuất thân từ phản diện, cái tố chất tâm lý lẫn bản lĩnh làm bộ làm tịch này cực kỳ xuất sắc, đương nhiên cũng nhất định phải biết ơn cái dị năng chữa lành kia, giúp anh thành công xóa sạch mọi “chứng cứ phạm tội”.
“...Thôi, chắc là do di chứng ác mộng để lại.”
“Ác mộng?”
“Ừ.” Hạ Hoàng Tuyền gật đầu, sau khi ngẫm nghĩ thì nói, “Tôi không nhớ cụ thể, nhưng hình như bị một con chó bổ nhào tới, mãnh liệt thè lưỡi ra liếm thì phải, thật là...” Cả mặt bị bôi đầy nước miếng gì đó đúng là kinh chết đi được, cô ôm tay run rẩy, “Tôi không muốn nuôi chó nữa!”
“...”
Nếu giờ cô gái mà nhìn về phía thanh niên, có lẽ có thể tìm được manh mối từ biểu cảm kỳ quái chợt lóe qua mặt anh, nhưng tiếc ghê, cô còn đang vội vã xoa xoa tay, mà tên Thương Bích Lạc này cũng đã quay về vẻ trấn định, nếu nói dối bị phát hiện chắc chắn giờ anh đã bị cô đè lên đất đánh cho tơi bời hoa lá rồi đúng không? Còn về chuyện bị cho là “chó”, cái này chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc tới.
“Đúng rồi, còn dị năng, đã nắm chắc hết chưa?”
“Hả?” Sau câu nghi vấn này, Hạ Hoàng Tuyền cuối cùng cũng nhớ ra tất cả chuyện xảy ra trước đó, ngẫm nghĩ, biểu cảm cô chuyển sang khó coi, sau đó chợt quay người hung dữ trừng thanh niên, nghiến răng quát, “Thương! Bích! Lạc! Tất cả là do anh giở trò quỷ đúng không?!!!” Kích động lên tới cực điểm, cô túm tên kia đè lên giường, cưỡi trên người anh, túm cổ áo, “Hèn gì tôi cứ thấy có phần không khỏe, rốt cuộc anh lừa tôi là tính làm gì?”
Kết quả này cũng nằm trong dự đoán của Thương Bích Lạc, vốn dĩ không trông cậy có thể gạt cô mãi, nhưng tới tận cuối mới bị phát hiện, không thể không nói đây đúng là niềm vui bất ngờ.
anh khẽ thở dài một cái, vươn tay túm lấy tay cô: “Nếu tôi nói bản thân không có ác ý, cô tin không?”
Tên này... đang muốn giải thích? Hạ Hoàng Tuyền ngẩn người, dựa theo tính cách của tên khốn này, dù có bị hiểu nhầm cũng là kiểu vịt chết còn mạnh miệng, quyết không hối cải mới phải chứ? cô còn đang suy xét nên đánh sao cho anh chịu khai thật đây này.
Nếu Thương Bích Lạc mà nghe được tiếng lòng của cô, chắc chắn sẽ vô cùng cạn lời, đối với kẻ khác đương nhiên anh lười phải giải thích, nhưng mà cô... đã có chuyện thổ lộ phản tác dụng khiến chút nữa thì bọn họ đoạn tuyệt trước đó làm bài học, lần này mà không nói cho rõ, có trời mới biết hậu quả thế nào.
anh không muốn biết cái này chút nào.
“Nếu anh muốn nói,” Hạ Hoàng Tuyền một phát túm lấy móng vuốt tên trộm nào đó, cũng tiện tay buông cổ áo ra, “Tôi liền đại phát từ bi cho anh một cơ hội giải thích vậy. Nhưng! Nếu anh còn dám lừa tôi, tôi sẽ...” cô nhíu mày, định nói chữ đánh nhưng hình như không đủ sức uy hiếp lắm?
“sẽ làm sao?”
Còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp cô đã buột miệng nói: “Tôi sẽ bán anh cho Hồng tỷ, trước cứ như vậy như vậy đã, một trăm lần, một trăm lần!”
“...” Cái người trước đó cứ nhắc tới Hồng tỷ thì xù lông là ai thế?
Hồng tỷ ở đằng xa lại hắt hơi dụi mũi, trong lòng thắc mắc: Chẳng lẽ lại cúm nữa rồi?
“...So với chuyện đấy, tôi khá nguyện ý làm Hoàng Hậu nương nương hơn.” Thấy cô gái đang cưỡi trên người mình sắp nổi bão tới nơi, Thương Bích Lạc quyết đoán bẻ đề tài, “Tôi nói lại từ đầu nhé?”
“nói!”
Thanh niên trầm ngâm một lúc, từ tốn thuật lại: “Tôi sửa đổi kế hoạch là vì tôi phát hiện được một chuyện.”
“Chuyện...là dị năng của tôi?”
“Nhưng mà sao anh biết được?” Sao ngay chính cô cũng không biết nhỉ? Cứ thấy dợn da gà sao ấy.
“Trước đấy có một lần cô đánh tôi, có lẽ do cảm xúc kịch liệt, cô nói câu lúc bị đánh đừng có dùng dị năng, sau đó tôi quả đúng là thực hiện.”
“...anh nói câu này mà không thấy hổ thẹn à?! Cảm xúc tôi kịch liệt là do ai?” Hạ Hoàng Tuyền muốn hộc máu, da mặt tên khốn này rốt cuộc dày bao nhiêu vậy hả, đối với chuyện này không coi như sỉ nhục mà còn cho là vinh quang! Hơn nữa, lúc ấy sau khi đánh xong anh hình như lấy danh nghĩa “nghe lời, không dùng dị năng” để mà lừa cô thì phải? Vô sỉ! Đê tiện! Đáng khinh bỉ!
Thương Bích Lạc vô cùng phối hợp thể hiện vẻ mặt hổ thẹn: “Đều là tôi sai!”
“...nói tiếp đi!” Còn nói chuyện tào lao nữa thì cô thật sự lo mình không kiềm chế được mà bóp chết cái thứ này mất.
“Nhưng bản thân cô không ý thức được, sau đó tôi thử thêm vài lần, kết quả,” anh xòe tay, “cô biết đấy.”
“Tiếp tục.”
“Cân nhắc tới chuyện lý giải tình huống này, hay vẫn là cô tới hỏi đi.”
“...anh! Được, tôi hỏi!” Hạ Hoàng Tuyền dùng ánh mắt lăng trì cái tên da mặt giày kia một cái, ngược lại đem thắc mắc trong lòng nói ra, “Đầu tiên, vì sao không trực tiếp nói cho tôi biết?”
“Bởi vì tôi cũng không chắc chắn trăm phần trăm, hơn nữa dù nói cho cô, vậy cô định dùng phương pháp như thế nào để kiểm chứng?”
“Đương nhiên là...”
Còn chưa dứt lời, vấn đề tiếp theo của thanh niên lại được đưa ra: “Lần đó cô vô thức kích hoạt dị năng là có liên quan đến cảm xúc, nhưng cô có thể cố tình làm nó kịch liệt nên không?” cô cơ bản không biết diễn kịch, không mặc kệ thương vong của mọi người, chỉ dưới tình huống không biết chút gì thì mới có thể đạt được hiệu quả mong muốn.
“Tôi...” Cứ thấy như đang bị anh làm cho loạn, Hạ Hoàng Tuyền bối rối gãi gãi má, vung tay lên, “Cái này bỏ qua, vấn đề tiếp theo, sao anh xác định bọn họ sẽ làm theo kế hoạch của anh?”
cô gái không tiếp tục truy cứu khiến thanh niên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, kích phát dị năng của cô đương nhiên là trọng điểm, nhưng mà anh cũng thử nghiệm một số thứ, kết quả tốt hơn anh nghĩ rất nhiều, tuy là ngoài miệng không thừa nhận, nhưng hình như anh ở trong lòng cô không phải làm gì cũng sai.
Còn về vấn đề thứ hai, đương nhiên không hề khó khăn, anh cong cong khóe miệng, trả lời rất ngứa đòn: “cô quên cả thành phố này đều là tai mắt của tôi à?”
“...” Được rồi, cô đúng là quên thật, rồi cô bỗng bừng tỉnh, “nói như vậy, anh biết dị năng của tên điều khiển côn trùng kia? Thậm chí còn biết hắn sai côn trùng tới phía nam? Hèn chi, lúc ấy anh lại bắn rụng lỗ tai của hắn ta, anh cố ý khơi dậy cơn giận của hắn?” Càng nói, tư duy càng thông thuận, chỗ kỳ lạ trước đó cũng dần được liên kết lại, “Tôi biết mà, cái tên khốn suốt ngày khoác áo cừu non như anh sao lại làm chuyện đáng sợ như thế được.”
“nói rất đúng.” Câu nói của thanh niên khẳng định suy đoán của cô.
“anh điên rồi sao?” Hạ Hoàng Tuyền siết chặt nắm tay, “Lỡ như tôi không kích phát được dị năng, anh có biết...anh...” cô hít một hơi thật sâu, “anh giải thích rõ cho tôi!”
Cho dù đã tức tới mức này vẫn cho anh cơ hội giải thích à?
Rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào nhỉ, anh lại vì “Người khác chịu lắng nghe mình giải thích” trước kia vẫn luôn khịt mũi coi thường mà tim đập thình thịch?
–– điều này đúng là không tốt.
Nhưng...
Thanh niên ngẩng đầu nhìn chăm chú vào gương mặt đỏ bừng vì tức của cô gái, cùng đôi mắt sáng rực đang nhìn chằm chằm mình.
–– có vẻ cũng không tệ lắm.
“Nếu lúc ấy cô không thể kích phát dị năng, tôi cùng lắm cũng chỉ bị sỉ nhục thôi.”
“anh...” Hạ Hoàng Tuyền ngẩn người, máu bắt đầu dồn lên mặt, “Bớt, bớt nói lời dễ nghe đi, tôi còn lâu mới tin!”
“Tiếc ghê.” Thương Bích Lạc thể hiện biểu cảm thất vọng, “Hiếm khi được lần tôi nói thật.”
“...Câm miệng.” Hơn nữa hiếm khi nói thật thì tự hào nỗi gì? Tuy, tuy là, dựa vào cảm giác cô biết –– anh đúng là đang nói thật, cô không bị chuyện này làm cảm động đâu nhá!
“thật ra, dị năng của hắn ta cũng không đáng sợ như cô nghĩ đâu.” Thương Bích Lạc giải thích cặn kẽ, “Giờ đang là cuối mùa thu, côn trùng, đặc biệt là mấy côn trùng có cánh giờ không còn nhiều lắm, đi tới phía nam rồi bay trở về, số lượng chắc chắn sẽ bị giảm đi một ít.” không thể không nói, trước mắt virus chỉ có thể biến người thành zombie mà chưa ảnh hưởng tới động vật, nếu không chỉ cần một loại côn trùng cũng đủ để diệt sạch phần lớn dân cư.
“Nhưng không phải vẫn còn côn trùng à? Chỉ cần có một người biến thành zombie, thành phố này lúc nào cũng có thể rơi vào nguy hiểm.” Những người thành công chuyển hóa thành dị năng giả hiển nhiên đã sinh ra sự miễn dịch với virus, nhưng những người chuyển hóa thất bại, chỉ cần bị cắn sẽ bị nhiễm bệnh.
“Về điểm này, cũng không phải không có câu trả lời.”
không thể không nói, Thương Bích Lạc vô cùng hiểu Hạ Hoàng Tuyền. Bình tâm mà nói, khi anh nói câu “Bọn họ sống hay chết thì liên quan gì đến tôi?” Chắc chắn không nói dối, toàn bộ thành phố, toàn bộ quốc gia, thậm chí tất cả người trên thế giới này, dù có chết hết cũng liên quan gì đến anh? không những anh không đau lòng...Hay nên nói, anh rất chờ mong chuyện “cả thế giới này chỉ còn lại anh và em”. Nhưng mà, anh không quan tâm thì không có nghĩa là cô cũng thế.
Hai người muốn ở bên nhau thì phải thỏa hiệp đôi bên.
Nếu cô không muốn lui một bước, vậy anh đành phải lui, dù sao đó cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Ngón tay anh gõ nhẹ, một sợi dây leo hình thành từ sương xanh lại hiện lên từ không trung: “cô biết bản chất của nó là gì không?”
“Bản chất?” Hạ Hoàng Tuyền ngẩn ngơ, nghĩ tới ngọn nguồn của nó, lại nghĩ tới câu nói lúc nãy của Thương Bích Lạc, đôi mắt cô dần mở to, “Ý anh là...”
“Đúng vậy.” Nhìn thấy ánh mắt không tin được của cô gái khi đã tìm được câu trả lời, Thương Bích Lạc bỗng bật cười, anh vươn tay xoa xoa mặt cô, ngón tay xẹt qua đôi mắt to tròn như chú mèo, “Là virus.”
“!!!” cô gái đang kinh ngạc quá mức nên không nhận ra mình lại bị một đôi tay trộm “sàm sỡ”, trong lòng như thấy bừng sáng, hèn gì cô cứ thấy tử khí và sương xanh có điểm chung, giờ nghĩ tới, đại khái vì chúng nó đều xuất phát từ zombie. Hơn nữa, cô và Thương Bích Lạc đều thông qua phương thức nào đó để hấp thụ chúng, khác nhau là, phương tiện của cô là trường đao, còn anh là dây leo.
“Cái này đúng là khó tin.”
“Thực ra cái này không phải không có căn cứ.” Thương Bích Lạc túm đôi gò má đỏ hồng của cô gái, véo rồi lại véo, phát hiện cảm giác không tệ thế là lại véo tiếp, “Đừng quên, dị năng của tôi là chữa lành, cái này chắc cũng coi như là một loại chữa lành nhỉ?”
Chữa lành? Ừ, nói vậy cũng đúng. Thương Bích Lạc có thể hấp thu virus trên người zombie, như vậy chắc chắn cũng có thể hấp thu virus trên người nhân loại.
“Bỏ ngay móng chó ra! Tên khốn nhà anh muốn nghịch thiên hả?!” Dị năng này đúng là khiến người ra thấy hâm mộ ghen tị một phen. Hạ Hoàng Tuyền một phát vỗ rớt móng tên nào đó, chỉ muốn lật bàn, sao mà sắp xếp cho tên này tốt thế?
“...Nghịch thiên không phải là tôi mà là cô.” Thương Bích Lạc có phần câm nín, chẳng lẽ cô ý thức được dị năng đáng sợ nhất trên thế giới này đang bị cô giữ à? Nếu xem xét kỹ, có một chuyện thật ra rất là thú vị, cô rõ ràng có sức mạnh đủ để mọi người thấy sợ hãi, nhưng càng tiếp xúc lại càng cảm thấy cô cực kỳ vô hại.
Từ tốn, bảo vệ thật tốt phần “vô hại” này của cô.
thật mâu thuẫn, nhưng mà kỳ lạ là không khiến người ta thấy khó chịu.
Thanh niên tự hỏi như thế rồi nói tiếp: “Hơn nữa, dị năng của tôi không phải là không có hạn chế, đừng quên,” anh cởi bỏ cúc áo, lộ ra dây leo đang quấn quanh xương quai xanh, “Tổng sản lượng hấp thu là có hạn. Tuy có thể hấp thu đầy sau đó lập tức đem ra dùng, nhưng mà giống với nghiên cứu chúng ta từng làm trước đó, sử dụng dị năng liên tục sẽ khiến cơ thể con người cảm thấy mỏi mệt, cho nên...” anh đúc kết, “Mặc dù có thể chữa khỏi cho người bị lây nhiễm, nhưng mà cô cũng rõ đấy, nhiều nhất là sau tám tiếng, người bị nhiễm bệnh sẽ biến thành zombie, nếu người bị nhiễm quá nhiều, tôi không thể cứu trị hết cho mọi người.” nói ngắn gọn là, bảo anh làm chúa cứu thế đúng là không khoa học, mà nhân loại đã bị biến thành zombie, dù có bị ánh hấp thu sương xanh thì tuyệt đối không thể về như ban đầu.
“Dù như vậy cũng đã rất lợi hại rồi.” Hạ Hoàng Tuyền thở dài, trong mắt hiện lên niềm vui thuần khiết, “Có dị năng này, tỷ lệ người sống sót thành phố này sẽ được tăng lên có đúng không? Cái này thật sự quá tốt.”
“...” Thôi, cô vui là được.
“Như vậy, vấn đề tiếp theo –– Ngôn tiểu ca bị bắt, anh có biết chuyện này không?”
Vấn đề đúng là càng ngày càng sắc bén, nhưng muốn lừa thì rõ ràng là không được, Thương Bích Lạc đành nói thật, “Tôi biết, nhưng mà sau đó không phải anh ta đã an toàn trở lại rồi đấy thôi?”
“...Hồng tỷ là do anh bảo đi cứu Ngôn Tất Hành?”
“Người quan sát như cô ấy ở trong quân đội khá được quý mến.” trên thực tế, nếu không phải Hạ Hoàng Tuyền nhắc tới người này mấy lần, Thương Bích Lạc đúng thực là không nhớ nổi, sau khi quan sát qua các “mắt”, anh mới quyết định cử cô ta đi cứu người, huống hồ... Nếu anh không nhớ nhầm, Ngôn Tất Hành ngay lần đầu gặp mặt đã bị cô ta đập cho một trận thì phải?
Cho bọn họ gặp thêm lần nữa cũng không tệ, can tội gần đây tên nào đó hay khoe khoang quá đà.
“anh lại đang nghĩ mấy thứ linh tinh gì đấy?” Hạ Hoàng Tuyền đập “bộp” một cái lên đầu Thương Bích Lạc, nói tiếp, “anh nói thật đi, anh có nhúng tay vào chuyện anh ta bị bắt không?”
“không có.” Thương Bích Lạc trả lời rất quyết đoán, “Tôi chỉ biết nhưng không ngăn cản, hơn nữa trước đó tôi từng nhắc nhở anh ta “đừng dẫn lửa thiêu thân”, tiếc là anh ta không để lời tôi nói trong lòng.” Mặc dù nói sau lưng cô, nhưng đây đúng là có thực, trước mặt cô đành phải phơi bày mọi sự thật.
nói thật hay nói dối, Hạ Hoàng Tuyền đương nhiên phân rõ được, nhưng cô vẫn thấy khó hiểu: “Sao anh không nói rõ cho anh ta biết?” không phải Ngôn Tất Hành đã thức tỉnh dị năng rồi à? không như cô cần “cảm giác phẫn nộ” mà?
“Cái này...”
“Cái gì?” cô gái híp mắt, có mùi âm mưu!
“không thể nói.”
“Hả?” Tên này muốn chết à?
“thật sự không thể nói được.” Thương Bích Lạc lắc đầu, rất thành khẩn làm rõ rằng mình không phải đang nhử mồi, “Chuyện này có liên quan đến bí mật của anh ta, cũng liên quan đến người muốn đối phó với anh ta.”
“...Bí mật?” Hạ Hoàng Tuyền chợt nhớ tới những hành động kỳ quái của Ngôn tiểu ca, cô đương nhiên biết hắn đang giấu gì đó, nhưng vấn đề là, “Sao anh biết?”
“Trong lúc vô tình quan sát được.”
“Có ma nó tin ấy! anh là tên cuồng rình coi!” Có ma mới tin anh! Nhưng mà cũng giải thích được tại sao Thương Bích Lạc không muốn nói thẳng với Ngôn Tất Hành, bí mật mà mình vẫn luôn không muốn nói bỗng nhiên lại thốt ra từ miệng người khác, nghĩ sao cũng thấy rất xấu hổ. Theo hiểu biết của cô về Ngôn tiểu ca, hắn thà bị đánh cũng không muốn đối mặt với tình huống như vậy. Hơn nữa cho dù biết có nguy hiểm, Ngôn Tất Hành cũng sẽ không chọn lui bước, theo lời nói của hắn là “Thò đầu cũng một đao, rụt đầu cũng một đao, chết sớm siêu sinh sớm!” –– hắn chính là người như vậy.
“Thôi.” cô cũng chẳng nhớ đây là lần thứ mấy cô nói câu này trong hôm nay nữa, nhưng mà cô cũng hiểu ra, “không nên yêu cầu tên này quá cao”. cô cũng rất rõ ràng, ngoại trừ nguyên nhân này, anh chắc hẳn đã nghĩ qua “bi kịch của Ngôn tiểu ca” sẽ khơi dậy sự phẫn nộ trong cô, tuy là không thực hiện được.
Dù thế nào, anh đều không thực sự muốn làm hại Ngôn Tất Hành, còn vì cái này mà sắp sẵn đường lui, cái này đối với tên Thương Bích Lạc mà nói đúng là tiến bộ hiếm thấy.
“Vấn đề tiếp theo...Còn cái gì nữa không nhở?” Hạ Hoàng Tuyền nghiêng đầu tự hỏi một lát, bởi vì nghi vấn trong lòng đều đã được giải đáp, cho nên nhất thời cô không biết nên hỏi gì, cuối cùng cô cũng moi được một cái, “anh làm toàn bộ những chuyện này chỉ là vì muốn khơi dậy dị năng của tôi? không phải chứ? anh rốt cuộc muốn làm gì nữa?”
Còn muốn làm thêm gì à?
Sau hôm nay, chuyện cô có thể cướp đoạt dị năng sẽ chính thức bị mọi người biết đến, sau đó nữa, cô sẽ giống như lúc mọi người còn chưa thức tỉnh dị năng, thiếp lập uy tín tuyệt đối trong thành phố này một lần nữa.
Quyền lực tương đối khiến người ta ngo ngoe rục rịch, còn quyền lực tuyệt đối khiến người ta thuần phục.
Huống hồ chuyện hôm nay, cô bùng nổ cũng là vì “muốn bảo vệ người dân thành phố này”, giống với chuyện lên báo lần đó, cô gái trước sau như một, thể hiện vẻ đẹp của phẩm đức và nhân tính, cái này đúng là khuyết thiếu của rất nhiều người.
Mạnh mẽ nhưng không tàn bạo.
Có được sức mạnh, cũng tình nguyện gánh vác trách nhiệm.
Cho dù là thừa nhận hay không, nô tính được khắc sâu trong máu mỗi người, thói tự ti thâm căn cố đế đã lắng đọng sâu trong linh hồn, cho dù qua muôn vàn năm cũng không dễ vứt bỏ, mà bây giờ hình tượng hoàn mỹ của cô phù hợp với phần lớn kỳ vọng của mọi người.
Nếu nói trước kia cô chỉ là người có sức ảnh hưởng với thành phố này, ít nhiều cũng là hữu danh vô thực, như vậy thì sau chuyện này, anh sẽ giúp cô hữu danh hữu thực.
*hữu danh vô thực: có tiếng mà không có miếng.
Cũng chỉ có như vậy, cô mới đạt được an toàn tuyệt đối.
Thương Bích Lạc biết, cô rất mạnh, có lẽ không cần anh bảo vệ, nhưng anh vẫn tính rõ biện pháp để cô không phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
Cái này không liên quan đến chuyện cô thông minh hay không, mạnh hay yếu, hay mấy thứ linh tinh khác, nếu có thứ gì nhất định phải miệt mài theo đuổi, chắc có lẽ là –– là một người đàn ông, luôn muốn đứng trước để bảo vệ người con gái mình yêu.
Đối với anh mà nói, chuyện này không sai, mà dù có sai thì sau này anh cũng vẫn làm.
“nói chuyện đi chứ?” cô gái chờ anh trả lời, chờ tới mức bắt đầu mất kiên nhẫn.
Thương Bích Lạc vẫn luôn bị cô cưỡi lên người đột nhiên ngồi bật dậy, vươn tay kéo cô gái ngốc nghếch ấy vào lòng, hai người nháy mắt biến thành –– hai chân cô gái mở ra, quỳ lên đùi thanh niên, cả người bị đối phương ôm chặt vào lòng, lỗ tai dán vào chỗ trái tim anh, nghe tiếng tim đập dồn dập của anh –– đây đúng là một tư thế cực kỳ thân mật.
Tóc dài rối tung, khẽ vuốt ve thấy mượt mà như lụa, thân thể ấm áp đang ôm ấp thoang thoảng mùi hương, điều đáng giá nhất là cảm giác vừa vặn này không thể tìm được ở người khác. Lúc ôm chặt cô thậm chí anh còn sinh ra một loại cảm giác, cả người cô được tạo ra vì anh, mỗi một chi tiết, thậm chí đến đỉnh đầu đang còn dựng vài sợi tóc tơ do vừa mới tỉnh ngủ cũng khiến lòng anh thấy dễ chịu.
Đáng tiếc, thời gian như vậy đã định sẵ n không thể hưởng thụ được lâu, người con gái trong ngực chớp mắt đã tỉnh lại từ trong cơn bất ngờ, trước khi đối phương nổi bão, Thương Bích Lạc đã kịp đẩy cô ra, vươn tay xoa xoa mái đầu xúc cảm không tệ trước mắt, đối diện với ánh mắt của cô, anh nhìn chăm chú, nghiêm túc nói: “anh chỉ muốn bảo vệ em.”
“...”
Tên này...
Là nghiêm túc...
Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn cô chứ!
“Bùm!”
“Thình thịch!”
cô gái bỗng che ngực, giây tiếp theo lại vội vàng buông tay, trên mặt chợt hiện hai đám mây hồng, cả người xù lông lên, bò từ trên người anh xuống, ngồi sang một bên: “Khốn, khốn nạn! anh nói cái gì đấy! Kỳ kỳ quái quái! Ai cần anh bảo vệ!!!” Mưu đồ lấy tiếng kêu để che đi tiếng tim đập rối loạn của bản thân.
“Như vậy, cô định đưa ra phán quyết thế nào. Sau khi tôi đã giải thích xong.”
“...” Sau khi cô gái im lặng một lúc, đột nhiên giơ nắm tay, hung tợn đấm về phía thanh niên, nhân tiện đấm vào đôi mắt khiến tim cô đập loạn xạ kia!
“Thương Bích Lạc, anh đúng là đồ khốn!”
Thanh niên vừa bị đánh vừa bị mắng thấy lòng hơi thất vọng, nhưng cũng không phải không chấp nhận được kết quả này, chỉ là, sau này cô sẽ đối xử với anh bằng thái độ nào đây?
Ngay khi còn đang suy nghĩ, anh đột nhiên nhận thấy có cái gì lại gần, anh đang muốn quay đầu nhìn nhưng cuối cũng vẫn muộn một bước, chỉ cảm thấy có cái gì đó thơm mềm chạm vào má rồi lập tức rời đi.
Cái này là?
anh kinh ngạc quay đầu, ngón tay khẽ vuốt má cô gái, cô gái lại không chịu nhìn anh, chỉ nhanh chóng xoay người, khí thế dồi dào nói to: “Nhưng mà nói thế nào anh cũng là vì tôi, liền, liền tạm tha cho anh đấy! Lần sau mà còn làm, tôi đánh chết anh!!!”
Mấy lời này, nghe thấy thế nào cũng giống đang chột dạ.
anh đột nhiên cười khẽ thành tiếng, thò lại gần, nhưng có làm cách nào cũng không nhìn được mặt cô –– cô cứ quay trái quay phải tránh anh!
“Cái lúc nãy là phần thưởng à?”
“...”
“Vậy, có muốn đánh nốt má phải không?”
“...” cô gái bị sặc nước bọt, “anh thật sự có khuynh hướng M thật đấy hả?” Bị đánh má trái mà còn chìa thêm má phải, nhìn kiểu gì cũng thấy không bình thường nhỉ?
“Bởi vì bị đánh là có thưởng.”
“...Này! Làm gì có chuyện lạ thế!”
“Hử?” Thanh niên nói bằng giọng đầy ẩn ý, “Vậy lúc nãy là gì? Giống như...”
“Câm miệng ngay tên khốn này!!!” không hề nghi ngờ, Hạ Hoàng Tuyền lại bị chọc cho xù lông, cô bật người lên, không chút khách khí đạp tên nào đó ngã ra giường, nhưng bi kịch là, bởi vì quá kích động nên cô nói không kịp nghĩ, buột miệng thốt ra ––
“Tôi rốt cuộc mắc bệnh gì mà lại đi thích tên khốn vô sỉ mặt dày không tiết tháo này chứ?!” Ai cho cô thuốc đi? cô chắc chắn không từ bỏ trị liệu đâu a a a a a!!!
“...”
P/s: Chương này linh cảm tác giả bộc phát, gõ gấp đôi mấy chương thường, edit mãi chả xong. Từ chương sau sẽ chỉnh xưng hô của hai người.
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Bởi vì mất sức do sử dụng dị năng quá độ, đây đúng là trải nghiệm đầy mới lạ với Hạ Hoàng Tuyền, nhưng bản thân cô cũng có thể chất “tinh tinh” cao hơn người thường, cho nên tỉnh rất nhanh.
Có gì đó không ổn –– đây là cảm giác đầu tiên sau khi cô tỉnh lại.
Nhưng cụ thể là chỗ nào không ổn thì cô lại không nói rõ được.
Hạ Hoàng Tuyền nghiêng đầu, nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ ra manh mối gì, chỉ bỗng thấy môi rất khô, thời tiết mùa thu hanh khô vậy à? cô vô thức liếm liếm môi, đột nhiên một ly nước xuất hiện trước mặt cô.
“A... Cảm ơn.” cô bất giác nói, sau đó nhận lấy ly nước, uống ừng ực.
Thương Bích Lạc đang “thành thật” ngồi trên ghế bành cạnh mép giường, một tay anh để trên tay vịn, bàn tay chống má, nhìn chăm chú vào động tác uống nước điên cuồng vô cùng “hào sảng” của cô, bên môi có giọt nước trong suốt một đường chảy dọc theo cái cổ thon dài, chảy vào trong quần áo, đôi mắt đen nhánh dần thâm trầm, ngoài miệng lại rất tự nhiên hỏi, “Thấy người thế nào rồi?”
“Hả?” Hạ Hoàng Tuyền để ly xuống, sau khi thỏa mãn thở một hơi, mới bắt đầu cảm nhận, rồi gật đầu nói, “đã hồi phục hoàn toàn.” Đối diện với ánh mắt của đối phương, cô ngẩn người, bất chợt hỏi, “Có phải anh vừa làm chuyện xấu gì không?” Ánh mắt ấy trông rất kỳ quái!
“Cái gì?” Thương Bích Lạc vô cùng “vô tội” hỏi ngược lại, không thể không nói, tên này đúng là xuất thân từ phản diện, cái tố chất tâm lý lẫn bản lĩnh làm bộ làm tịch này cực kỳ xuất sắc, đương nhiên cũng nhất định phải biết ơn cái dị năng chữa lành kia, giúp anh thành công xóa sạch mọi “chứng cứ phạm tội”.
“...Thôi, chắc là do di chứng ác mộng để lại.”
“Ác mộng?”
“Ừ.” Hạ Hoàng Tuyền gật đầu, sau khi ngẫm nghĩ thì nói, “Tôi không nhớ cụ thể, nhưng hình như bị một con chó bổ nhào tới, mãnh liệt thè lưỡi ra liếm thì phải, thật là...” Cả mặt bị bôi đầy nước miếng gì đó đúng là kinh chết đi được, cô ôm tay run rẩy, “Tôi không muốn nuôi chó nữa!”
“...”
Nếu giờ cô gái mà nhìn về phía thanh niên, có lẽ có thể tìm được manh mối từ biểu cảm kỳ quái chợt lóe qua mặt anh, nhưng tiếc ghê, cô còn đang vội vã xoa xoa tay, mà tên Thương Bích Lạc này cũng đã quay về vẻ trấn định, nếu nói dối bị phát hiện chắc chắn giờ anh đã bị cô đè lên đất đánh cho tơi bời hoa lá rồi đúng không? Còn về chuyện bị cho là “chó”, cái này chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc tới.
“Đúng rồi, còn dị năng, đã nắm chắc hết chưa?”
“Hả?” Sau câu nghi vấn này, Hạ Hoàng Tuyền cuối cùng cũng nhớ ra tất cả chuyện xảy ra trước đó, ngẫm nghĩ, biểu cảm cô chuyển sang khó coi, sau đó chợt quay người hung dữ trừng thanh niên, nghiến răng quát, “Thương! Bích! Lạc! Tất cả là do anh giở trò quỷ đúng không?!!!” Kích động lên tới cực điểm, cô túm tên kia đè lên giường, cưỡi trên người anh, túm cổ áo, “Hèn gì tôi cứ thấy có phần không khỏe, rốt cuộc anh lừa tôi là tính làm gì?”
Kết quả này cũng nằm trong dự đoán của Thương Bích Lạc, vốn dĩ không trông cậy có thể gạt cô mãi, nhưng tới tận cuối mới bị phát hiện, không thể không nói đây đúng là niềm vui bất ngờ.
anh khẽ thở dài một cái, vươn tay túm lấy tay cô: “Nếu tôi nói bản thân không có ác ý, cô tin không?”
Tên này... đang muốn giải thích? Hạ Hoàng Tuyền ngẩn người, dựa theo tính cách của tên khốn này, dù có bị hiểu nhầm cũng là kiểu vịt chết còn mạnh miệng, quyết không hối cải mới phải chứ? cô còn đang suy xét nên đánh sao cho anh chịu khai thật đây này.
Nếu Thương Bích Lạc mà nghe được tiếng lòng của cô, chắc chắn sẽ vô cùng cạn lời, đối với kẻ khác đương nhiên anh lười phải giải thích, nhưng mà cô... đã có chuyện thổ lộ phản tác dụng khiến chút nữa thì bọn họ đoạn tuyệt trước đó làm bài học, lần này mà không nói cho rõ, có trời mới biết hậu quả thế nào.
anh không muốn biết cái này chút nào.
“Nếu anh muốn nói,” Hạ Hoàng Tuyền một phát túm lấy móng vuốt tên trộm nào đó, cũng tiện tay buông cổ áo ra, “Tôi liền đại phát từ bi cho anh một cơ hội giải thích vậy. Nhưng! Nếu anh còn dám lừa tôi, tôi sẽ...” cô nhíu mày, định nói chữ đánh nhưng hình như không đủ sức uy hiếp lắm?
“sẽ làm sao?”
Còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp cô đã buột miệng nói: “Tôi sẽ bán anh cho Hồng tỷ, trước cứ như vậy như vậy đã, một trăm lần, một trăm lần!”
“...” Cái người trước đó cứ nhắc tới Hồng tỷ thì xù lông là ai thế?
Hồng tỷ ở đằng xa lại hắt hơi dụi mũi, trong lòng thắc mắc: Chẳng lẽ lại cúm nữa rồi?
“...So với chuyện đấy, tôi khá nguyện ý làm Hoàng Hậu nương nương hơn.” Thấy cô gái đang cưỡi trên người mình sắp nổi bão tới nơi, Thương Bích Lạc quyết đoán bẻ đề tài, “Tôi nói lại từ đầu nhé?”
“nói!”
Thanh niên trầm ngâm một lúc, từ tốn thuật lại: “Tôi sửa đổi kế hoạch là vì tôi phát hiện được một chuyện.”
“Chuyện...là dị năng của tôi?”
“Nhưng mà sao anh biết được?” Sao ngay chính cô cũng không biết nhỉ? Cứ thấy dợn da gà sao ấy.
“Trước đấy có một lần cô đánh tôi, có lẽ do cảm xúc kịch liệt, cô nói câu lúc bị đánh đừng có dùng dị năng, sau đó tôi quả đúng là thực hiện.”
“...anh nói câu này mà không thấy hổ thẹn à?! Cảm xúc tôi kịch liệt là do ai?” Hạ Hoàng Tuyền muốn hộc máu, da mặt tên khốn này rốt cuộc dày bao nhiêu vậy hả, đối với chuyện này không coi như sỉ nhục mà còn cho là vinh quang! Hơn nữa, lúc ấy sau khi đánh xong anh hình như lấy danh nghĩa “nghe lời, không dùng dị năng” để mà lừa cô thì phải? Vô sỉ! Đê tiện! Đáng khinh bỉ!
Thương Bích Lạc vô cùng phối hợp thể hiện vẻ mặt hổ thẹn: “Đều là tôi sai!”
“...nói tiếp đi!” Còn nói chuyện tào lao nữa thì cô thật sự lo mình không kiềm chế được mà bóp chết cái thứ này mất.
“Nhưng bản thân cô không ý thức được, sau đó tôi thử thêm vài lần, kết quả,” anh xòe tay, “cô biết đấy.”
“Tiếp tục.”
“Cân nhắc tới chuyện lý giải tình huống này, hay vẫn là cô tới hỏi đi.”
“...anh! Được, tôi hỏi!” Hạ Hoàng Tuyền dùng ánh mắt lăng trì cái tên da mặt giày kia một cái, ngược lại đem thắc mắc trong lòng nói ra, “Đầu tiên, vì sao không trực tiếp nói cho tôi biết?”
“Bởi vì tôi cũng không chắc chắn trăm phần trăm, hơn nữa dù nói cho cô, vậy cô định dùng phương pháp như thế nào để kiểm chứng?”
“Đương nhiên là...”
Còn chưa dứt lời, vấn đề tiếp theo của thanh niên lại được đưa ra: “Lần đó cô vô thức kích hoạt dị năng là có liên quan đến cảm xúc, nhưng cô có thể cố tình làm nó kịch liệt nên không?” cô cơ bản không biết diễn kịch, không mặc kệ thương vong của mọi người, chỉ dưới tình huống không biết chút gì thì mới có thể đạt được hiệu quả mong muốn.
“Tôi...” Cứ thấy như đang bị anh làm cho loạn, Hạ Hoàng Tuyền bối rối gãi gãi má, vung tay lên, “Cái này bỏ qua, vấn đề tiếp theo, sao anh xác định bọn họ sẽ làm theo kế hoạch của anh?”
cô gái không tiếp tục truy cứu khiến thanh niên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, kích phát dị năng của cô đương nhiên là trọng điểm, nhưng mà anh cũng thử nghiệm một số thứ, kết quả tốt hơn anh nghĩ rất nhiều, tuy là ngoài miệng không thừa nhận, nhưng hình như anh ở trong lòng cô không phải làm gì cũng sai.
Còn về vấn đề thứ hai, đương nhiên không hề khó khăn, anh cong cong khóe miệng, trả lời rất ngứa đòn: “cô quên cả thành phố này đều là tai mắt của tôi à?”
“...” Được rồi, cô đúng là quên thật, rồi cô bỗng bừng tỉnh, “nói như vậy, anh biết dị năng của tên điều khiển côn trùng kia? Thậm chí còn biết hắn sai côn trùng tới phía nam? Hèn chi, lúc ấy anh lại bắn rụng lỗ tai của hắn ta, anh cố ý khơi dậy cơn giận của hắn?” Càng nói, tư duy càng thông thuận, chỗ kỳ lạ trước đó cũng dần được liên kết lại, “Tôi biết mà, cái tên khốn suốt ngày khoác áo cừu non như anh sao lại làm chuyện đáng sợ như thế được.”
“nói rất đúng.” Câu nói của thanh niên khẳng định suy đoán của cô.
“anh điên rồi sao?” Hạ Hoàng Tuyền siết chặt nắm tay, “Lỡ như tôi không kích phát được dị năng, anh có biết...anh...” cô hít một hơi thật sâu, “anh giải thích rõ cho tôi!”
Cho dù đã tức tới mức này vẫn cho anh cơ hội giải thích à?
Rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào nhỉ, anh lại vì “Người khác chịu lắng nghe mình giải thích” trước kia vẫn luôn khịt mũi coi thường mà tim đập thình thịch?
–– điều này đúng là không tốt.
Nhưng...
Thanh niên ngẩng đầu nhìn chăm chú vào gương mặt đỏ bừng vì tức của cô gái, cùng đôi mắt sáng rực đang nhìn chằm chằm mình.
–– có vẻ cũng không tệ lắm.
“Nếu lúc ấy cô không thể kích phát dị năng, tôi cùng lắm cũng chỉ bị sỉ nhục thôi.”
“anh...” Hạ Hoàng Tuyền ngẩn người, máu bắt đầu dồn lên mặt, “Bớt, bớt nói lời dễ nghe đi, tôi còn lâu mới tin!”
“Tiếc ghê.” Thương Bích Lạc thể hiện biểu cảm thất vọng, “Hiếm khi được lần tôi nói thật.”
“...Câm miệng.” Hơn nữa hiếm khi nói thật thì tự hào nỗi gì? Tuy, tuy là, dựa vào cảm giác cô biết –– anh đúng là đang nói thật, cô không bị chuyện này làm cảm động đâu nhá!
“thật ra, dị năng của hắn ta cũng không đáng sợ như cô nghĩ đâu.” Thương Bích Lạc giải thích cặn kẽ, “Giờ đang là cuối mùa thu, côn trùng, đặc biệt là mấy côn trùng có cánh giờ không còn nhiều lắm, đi tới phía nam rồi bay trở về, số lượng chắc chắn sẽ bị giảm đi một ít.” không thể không nói, trước mắt virus chỉ có thể biến người thành zombie mà chưa ảnh hưởng tới động vật, nếu không chỉ cần một loại côn trùng cũng đủ để diệt sạch phần lớn dân cư.
“Nhưng không phải vẫn còn côn trùng à? Chỉ cần có một người biến thành zombie, thành phố này lúc nào cũng có thể rơi vào nguy hiểm.” Những người thành công chuyển hóa thành dị năng giả hiển nhiên đã sinh ra sự miễn dịch với virus, nhưng những người chuyển hóa thất bại, chỉ cần bị cắn sẽ bị nhiễm bệnh.
“Về điểm này, cũng không phải không có câu trả lời.”
không thể không nói, Thương Bích Lạc vô cùng hiểu Hạ Hoàng Tuyền. Bình tâm mà nói, khi anh nói câu “Bọn họ sống hay chết thì liên quan gì đến tôi?” Chắc chắn không nói dối, toàn bộ thành phố, toàn bộ quốc gia, thậm chí tất cả người trên thế giới này, dù có chết hết cũng liên quan gì đến anh? không những anh không đau lòng...Hay nên nói, anh rất chờ mong chuyện “cả thế giới này chỉ còn lại anh và em”. Nhưng mà, anh không quan tâm thì không có nghĩa là cô cũng thế.
Hai người muốn ở bên nhau thì phải thỏa hiệp đôi bên.
Nếu cô không muốn lui một bước, vậy anh đành phải lui, dù sao đó cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Ngón tay anh gõ nhẹ, một sợi dây leo hình thành từ sương xanh lại hiện lên từ không trung: “cô biết bản chất của nó là gì không?”
“Bản chất?” Hạ Hoàng Tuyền ngẩn ngơ, nghĩ tới ngọn nguồn của nó, lại nghĩ tới câu nói lúc nãy của Thương Bích Lạc, đôi mắt cô dần mở to, “Ý anh là...”
“Đúng vậy.” Nhìn thấy ánh mắt không tin được của cô gái khi đã tìm được câu trả lời, Thương Bích Lạc bỗng bật cười, anh vươn tay xoa xoa mặt cô, ngón tay xẹt qua đôi mắt to tròn như chú mèo, “Là virus.”
“!!!” cô gái đang kinh ngạc quá mức nên không nhận ra mình lại bị một đôi tay trộm “sàm sỡ”, trong lòng như thấy bừng sáng, hèn gì cô cứ thấy tử khí và sương xanh có điểm chung, giờ nghĩ tới, đại khái vì chúng nó đều xuất phát từ zombie. Hơn nữa, cô và Thương Bích Lạc đều thông qua phương thức nào đó để hấp thụ chúng, khác nhau là, phương tiện của cô là trường đao, còn anh là dây leo.
“Cái này đúng là khó tin.”
“Thực ra cái này không phải không có căn cứ.” Thương Bích Lạc túm đôi gò má đỏ hồng của cô gái, véo rồi lại véo, phát hiện cảm giác không tệ thế là lại véo tiếp, “Đừng quên, dị năng của tôi là chữa lành, cái này chắc cũng coi như là một loại chữa lành nhỉ?”
Chữa lành? Ừ, nói vậy cũng đúng. Thương Bích Lạc có thể hấp thu virus trên người zombie, như vậy chắc chắn cũng có thể hấp thu virus trên người nhân loại.
“Bỏ ngay móng chó ra! Tên khốn nhà anh muốn nghịch thiên hả?!” Dị năng này đúng là khiến người ra thấy hâm mộ ghen tị một phen. Hạ Hoàng Tuyền một phát vỗ rớt móng tên nào đó, chỉ muốn lật bàn, sao mà sắp xếp cho tên này tốt thế?
“...Nghịch thiên không phải là tôi mà là cô.” Thương Bích Lạc có phần câm nín, chẳng lẽ cô ý thức được dị năng đáng sợ nhất trên thế giới này đang bị cô giữ à? Nếu xem xét kỹ, có một chuyện thật ra rất là thú vị, cô rõ ràng có sức mạnh đủ để mọi người thấy sợ hãi, nhưng càng tiếp xúc lại càng cảm thấy cô cực kỳ vô hại.
Từ tốn, bảo vệ thật tốt phần “vô hại” này của cô.
thật mâu thuẫn, nhưng mà kỳ lạ là không khiến người ta thấy khó chịu.
Thanh niên tự hỏi như thế rồi nói tiếp: “Hơn nữa, dị năng của tôi không phải là không có hạn chế, đừng quên,” anh cởi bỏ cúc áo, lộ ra dây leo đang quấn quanh xương quai xanh, “Tổng sản lượng hấp thu là có hạn. Tuy có thể hấp thu đầy sau đó lập tức đem ra dùng, nhưng mà giống với nghiên cứu chúng ta từng làm trước đó, sử dụng dị năng liên tục sẽ khiến cơ thể con người cảm thấy mỏi mệt, cho nên...” anh đúc kết, “Mặc dù có thể chữa khỏi cho người bị lây nhiễm, nhưng mà cô cũng rõ đấy, nhiều nhất là sau tám tiếng, người bị nhiễm bệnh sẽ biến thành zombie, nếu người bị nhiễm quá nhiều, tôi không thể cứu trị hết cho mọi người.” nói ngắn gọn là, bảo anh làm chúa cứu thế đúng là không khoa học, mà nhân loại đã bị biến thành zombie, dù có bị ánh hấp thu sương xanh thì tuyệt đối không thể về như ban đầu.
“Dù như vậy cũng đã rất lợi hại rồi.” Hạ Hoàng Tuyền thở dài, trong mắt hiện lên niềm vui thuần khiết, “Có dị năng này, tỷ lệ người sống sót thành phố này sẽ được tăng lên có đúng không? Cái này thật sự quá tốt.”
“...” Thôi, cô vui là được.
“Như vậy, vấn đề tiếp theo –– Ngôn tiểu ca bị bắt, anh có biết chuyện này không?”
Vấn đề đúng là càng ngày càng sắc bén, nhưng muốn lừa thì rõ ràng là không được, Thương Bích Lạc đành nói thật, “Tôi biết, nhưng mà sau đó không phải anh ta đã an toàn trở lại rồi đấy thôi?”
“...Hồng tỷ là do anh bảo đi cứu Ngôn Tất Hành?”
“Người quan sát như cô ấy ở trong quân đội khá được quý mến.” trên thực tế, nếu không phải Hạ Hoàng Tuyền nhắc tới người này mấy lần, Thương Bích Lạc đúng thực là không nhớ nổi, sau khi quan sát qua các “mắt”, anh mới quyết định cử cô ta đi cứu người, huống hồ... Nếu anh không nhớ nhầm, Ngôn Tất Hành ngay lần đầu gặp mặt đã bị cô ta đập cho một trận thì phải?
Cho bọn họ gặp thêm lần nữa cũng không tệ, can tội gần đây tên nào đó hay khoe khoang quá đà.
“anh lại đang nghĩ mấy thứ linh tinh gì đấy?” Hạ Hoàng Tuyền đập “bộp” một cái lên đầu Thương Bích Lạc, nói tiếp, “anh nói thật đi, anh có nhúng tay vào chuyện anh ta bị bắt không?”
“không có.” Thương Bích Lạc trả lời rất quyết đoán, “Tôi chỉ biết nhưng không ngăn cản, hơn nữa trước đó tôi từng nhắc nhở anh ta “đừng dẫn lửa thiêu thân”, tiếc là anh ta không để lời tôi nói trong lòng.” Mặc dù nói sau lưng cô, nhưng đây đúng là có thực, trước mặt cô đành phải phơi bày mọi sự thật.
nói thật hay nói dối, Hạ Hoàng Tuyền đương nhiên phân rõ được, nhưng cô vẫn thấy khó hiểu: “Sao anh không nói rõ cho anh ta biết?” không phải Ngôn Tất Hành đã thức tỉnh dị năng rồi à? không như cô cần “cảm giác phẫn nộ” mà?
“Cái này...”
“Cái gì?” cô gái híp mắt, có mùi âm mưu!
“không thể nói.”
“Hả?” Tên này muốn chết à?
“thật sự không thể nói được.” Thương Bích Lạc lắc đầu, rất thành khẩn làm rõ rằng mình không phải đang nhử mồi, “Chuyện này có liên quan đến bí mật của anh ta, cũng liên quan đến người muốn đối phó với anh ta.”
“...Bí mật?” Hạ Hoàng Tuyền chợt nhớ tới những hành động kỳ quái của Ngôn tiểu ca, cô đương nhiên biết hắn đang giấu gì đó, nhưng vấn đề là, “Sao anh biết?”
“Trong lúc vô tình quan sát được.”
“Có ma nó tin ấy! anh là tên cuồng rình coi!” Có ma mới tin anh! Nhưng mà cũng giải thích được tại sao Thương Bích Lạc không muốn nói thẳng với Ngôn Tất Hành, bí mật mà mình vẫn luôn không muốn nói bỗng nhiên lại thốt ra từ miệng người khác, nghĩ sao cũng thấy rất xấu hổ. Theo hiểu biết của cô về Ngôn tiểu ca, hắn thà bị đánh cũng không muốn đối mặt với tình huống như vậy. Hơn nữa cho dù biết có nguy hiểm, Ngôn Tất Hành cũng sẽ không chọn lui bước, theo lời nói của hắn là “Thò đầu cũng một đao, rụt đầu cũng một đao, chết sớm siêu sinh sớm!” –– hắn chính là người như vậy.
“Thôi.” cô cũng chẳng nhớ đây là lần thứ mấy cô nói câu này trong hôm nay nữa, nhưng mà cô cũng hiểu ra, “không nên yêu cầu tên này quá cao”. cô cũng rất rõ ràng, ngoại trừ nguyên nhân này, anh chắc hẳn đã nghĩ qua “bi kịch của Ngôn tiểu ca” sẽ khơi dậy sự phẫn nộ trong cô, tuy là không thực hiện được.
Dù thế nào, anh đều không thực sự muốn làm hại Ngôn Tất Hành, còn vì cái này mà sắp sẵn đường lui, cái này đối với tên Thương Bích Lạc mà nói đúng là tiến bộ hiếm thấy.
“Vấn đề tiếp theo...Còn cái gì nữa không nhở?” Hạ Hoàng Tuyền nghiêng đầu tự hỏi một lát, bởi vì nghi vấn trong lòng đều đã được giải đáp, cho nên nhất thời cô không biết nên hỏi gì, cuối cùng cô cũng moi được một cái, “anh làm toàn bộ những chuyện này chỉ là vì muốn khơi dậy dị năng của tôi? không phải chứ? anh rốt cuộc muốn làm gì nữa?”
Còn muốn làm thêm gì à?
Sau hôm nay, chuyện cô có thể cướp đoạt dị năng sẽ chính thức bị mọi người biết đến, sau đó nữa, cô sẽ giống như lúc mọi người còn chưa thức tỉnh dị năng, thiếp lập uy tín tuyệt đối trong thành phố này một lần nữa.
Quyền lực tương đối khiến người ta ngo ngoe rục rịch, còn quyền lực tuyệt đối khiến người ta thuần phục.
Huống hồ chuyện hôm nay, cô bùng nổ cũng là vì “muốn bảo vệ người dân thành phố này”, giống với chuyện lên báo lần đó, cô gái trước sau như một, thể hiện vẻ đẹp của phẩm đức và nhân tính, cái này đúng là khuyết thiếu của rất nhiều người.
Mạnh mẽ nhưng không tàn bạo.
Có được sức mạnh, cũng tình nguyện gánh vác trách nhiệm.
Cho dù là thừa nhận hay không, nô tính được khắc sâu trong máu mỗi người, thói tự ti thâm căn cố đế đã lắng đọng sâu trong linh hồn, cho dù qua muôn vàn năm cũng không dễ vứt bỏ, mà bây giờ hình tượng hoàn mỹ của cô phù hợp với phần lớn kỳ vọng của mọi người.
Nếu nói trước kia cô chỉ là người có sức ảnh hưởng với thành phố này, ít nhiều cũng là hữu danh vô thực, như vậy thì sau chuyện này, anh sẽ giúp cô hữu danh hữu thực.
*hữu danh vô thực: có tiếng mà không có miếng.
Cũng chỉ có như vậy, cô mới đạt được an toàn tuyệt đối.
Thương Bích Lạc biết, cô rất mạnh, có lẽ không cần anh bảo vệ, nhưng anh vẫn tính rõ biện pháp để cô không phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
Cái này không liên quan đến chuyện cô thông minh hay không, mạnh hay yếu, hay mấy thứ linh tinh khác, nếu có thứ gì nhất định phải miệt mài theo đuổi, chắc có lẽ là –– là một người đàn ông, luôn muốn đứng trước để bảo vệ người con gái mình yêu.
Đối với anh mà nói, chuyện này không sai, mà dù có sai thì sau này anh cũng vẫn làm.
“nói chuyện đi chứ?” cô gái chờ anh trả lời, chờ tới mức bắt đầu mất kiên nhẫn.
Thương Bích Lạc vẫn luôn bị cô cưỡi lên người đột nhiên ngồi bật dậy, vươn tay kéo cô gái ngốc nghếch ấy vào lòng, hai người nháy mắt biến thành –– hai chân cô gái mở ra, quỳ lên đùi thanh niên, cả người bị đối phương ôm chặt vào lòng, lỗ tai dán vào chỗ trái tim anh, nghe tiếng tim đập dồn dập của anh –– đây đúng là một tư thế cực kỳ thân mật.
Tóc dài rối tung, khẽ vuốt ve thấy mượt mà như lụa, thân thể ấm áp đang ôm ấp thoang thoảng mùi hương, điều đáng giá nhất là cảm giác vừa vặn này không thể tìm được ở người khác. Lúc ôm chặt cô thậm chí anh còn sinh ra một loại cảm giác, cả người cô được tạo ra vì anh, mỗi một chi tiết, thậm chí đến đỉnh đầu đang còn dựng vài sợi tóc tơ do vừa mới tỉnh ngủ cũng khiến lòng anh thấy dễ chịu.
Đáng tiếc, thời gian như vậy đã định sẵ n không thể hưởng thụ được lâu, người con gái trong ngực chớp mắt đã tỉnh lại từ trong cơn bất ngờ, trước khi đối phương nổi bão, Thương Bích Lạc đã kịp đẩy cô ra, vươn tay xoa xoa mái đầu xúc cảm không tệ trước mắt, đối diện với ánh mắt của cô, anh nhìn chăm chú, nghiêm túc nói: “anh chỉ muốn bảo vệ em.”
“...”
Tên này...
Là nghiêm túc...
Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn cô chứ!
“Bùm!”
“Thình thịch!”
cô gái bỗng che ngực, giây tiếp theo lại vội vàng buông tay, trên mặt chợt hiện hai đám mây hồng, cả người xù lông lên, bò từ trên người anh xuống, ngồi sang một bên: “Khốn, khốn nạn! anh nói cái gì đấy! Kỳ kỳ quái quái! Ai cần anh bảo vệ!!!” Mưu đồ lấy tiếng kêu để che đi tiếng tim đập rối loạn của bản thân.
“Như vậy, cô định đưa ra phán quyết thế nào. Sau khi tôi đã giải thích xong.”
“...” Sau khi cô gái im lặng một lúc, đột nhiên giơ nắm tay, hung tợn đấm về phía thanh niên, nhân tiện đấm vào đôi mắt khiến tim cô đập loạn xạ kia!
“Thương Bích Lạc, anh đúng là đồ khốn!”
Thanh niên vừa bị đánh vừa bị mắng thấy lòng hơi thất vọng, nhưng cũng không phải không chấp nhận được kết quả này, chỉ là, sau này cô sẽ đối xử với anh bằng thái độ nào đây?
Ngay khi còn đang suy nghĩ, anh đột nhiên nhận thấy có cái gì lại gần, anh đang muốn quay đầu nhìn nhưng cuối cũng vẫn muộn một bước, chỉ cảm thấy có cái gì đó thơm mềm chạm vào má rồi lập tức rời đi.
Cái này là?
anh kinh ngạc quay đầu, ngón tay khẽ vuốt má cô gái, cô gái lại không chịu nhìn anh, chỉ nhanh chóng xoay người, khí thế dồi dào nói to: “Nhưng mà nói thế nào anh cũng là vì tôi, liền, liền tạm tha cho anh đấy! Lần sau mà còn làm, tôi đánh chết anh!!!”
Mấy lời này, nghe thấy thế nào cũng giống đang chột dạ.
anh đột nhiên cười khẽ thành tiếng, thò lại gần, nhưng có làm cách nào cũng không nhìn được mặt cô –– cô cứ quay trái quay phải tránh anh!
“Cái lúc nãy là phần thưởng à?”
“...”
“Vậy, có muốn đánh nốt má phải không?”
“...” cô gái bị sặc nước bọt, “anh thật sự có khuynh hướng M thật đấy hả?” Bị đánh má trái mà còn chìa thêm má phải, nhìn kiểu gì cũng thấy không bình thường nhỉ?
“Bởi vì bị đánh là có thưởng.”
“...Này! Làm gì có chuyện lạ thế!”
“Hử?” Thanh niên nói bằng giọng đầy ẩn ý, “Vậy lúc nãy là gì? Giống như...”
“Câm miệng ngay tên khốn này!!!” không hề nghi ngờ, Hạ Hoàng Tuyền lại bị chọc cho xù lông, cô bật người lên, không chút khách khí đạp tên nào đó ngã ra giường, nhưng bi kịch là, bởi vì quá kích động nên cô nói không kịp nghĩ, buột miệng thốt ra ––
“Tôi rốt cuộc mắc bệnh gì mà lại đi thích tên khốn vô sỉ mặt dày không tiết tháo này chứ?!” Ai cho cô thuốc đi? cô chắc chắn không từ bỏ trị liệu đâu a a a a a!!!
“...”
P/s: Chương này linh cảm tác giả bộc phát, gõ gấp đôi mấy chương thường, edit mãi chả xong. Từ chương sau sẽ chỉnh xưng hô của hai người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook