Conan Đồng Nhân - Mộng Cảnh Nhân Sinh
-
Chương 9
Quốc lộ vùng ngoại ô không hề tưng bừng náo nhiệt như trong thành phố. Ánh đèn đường lạnh như băng yếu ớt hắt xuống từng góc khuất . Tiếng côn trùng rả rích phát ra từ những ngọn cỏ ven đường . Gió đìu hiu thổi mang theo hơi lạnh vô hình khiến người ta nổi da gà . Trên con đường chập choạng thỉnh thoảng vang lên vài tiếg quạ kêu thê lương thảm thiết.
Yuu Ogasawara dù là cảnh sát khá nhiều năm nhưng vẫn không tự chủ được rùng mình một cái. Anh vốn dĩ bị Akito kéo tới bệnh viện làm cu li sau đó bị chú Hattori doạ cho chạy mất. Đi tới quán bar uống chút rượu trong chốc lát lại bị phái xuống vùng ngoại ô khỉ ho cò gáy ngay trong đêm để tra án đúng là đủ xui xẻo đi?
Vốn bật radio trong xe để xua tan bớt hiu quạnh nhưng không hiểu sao radio hoàn toàn không bắt được tín hiệu. Điện thoại Anh hết pin đã sập nguồn từ lâu. Bên ngoài không biết từ bao giờ đã đổ mưa lớn, xung quanh là ruộng đồng mênh mông tít tắp chạy dài. Một mình trong không gian thế này hẳn là khó có thể bình tĩnh lái xe .
Thế nhưng, trong hoàn cảnh ấy Yuu Ogasawara lại ngoài ý muốn bình tĩnh. Không phải anh không cảm thấy sợ hãi mà là không khí trong xe vô cùng ấm áp xua đuổi cái lạnh bên ngoài và cái giá rét từ tận đáy lòng anh. Trong xe ô tô luôn dự trữ khá nhiều đồ ăn khô , trang phục ấm áp để mặc vì Anh thường xuyên bị điều đi xa điều tra án tử. Duy nhất không thích hợp chính là cành diên vĩ tím ngắt còn tươi mới ở trên xe.
Cành diên vĩ này là do Yuu Ogasawara nhặt được từ gầm xe phía sau. Khi anh rời khỏi nhà Hattori liền phát hiện Yue đã làm rơi nó dưới xe mình thiếu chút nữa Anh đã dẫm phải nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào anh đã nhặt nó lên cắm vào chai nước khoáng còn thừa hơn nửa trên xe mình .
Yuu Ogasawara khẽ cười , hoa diên vĩ được tượng trưng cho sự may mắn , anh nhặt được nó có lẽ cũng là một loại vận mệnh nhỉ?
Xe cảnh sát lao băng băng trên đường , Yuu Ogasawara càng đi càng cảm thấy không đúng. Anh đã đi rất lâu theo lý mà nói ẩn đã tới nơi rồi nhưng xung quanh tất cả đều là cánh đồng trải dài tít tắp , ánh đèn leo lét không đủ khả năng chiếu sáng ra xa Anh không có biện pháp xác định phương hướng nữa. GPS trên xe không biết từ lúc nào đã ngừng hoạt động một chút tín hiệu cũng không có . Hiện tại, Yuu không thể không thở dài. Trước khi tới đây, Anh đã hỏi kĩ đồng nghiệp , tới hiện trường chỉ cần đi theo quốc lộ sau đó đi qua hai cánh đồng là tới. Nhưng hiện tại đừng nói hai cánh đồng, nơi này tứ phía đều có ruộng lúa bào Anh tìm đường kiểu gì đây? Nơi này vẫn còn là vùng quê nguyên sơ hẻo lánh rất ít người tới đây để trải nghiệm cuộc sống hoặc du lịch nên hiển nhiên con đường lầy lội này chưa được dịp vinh danh trên bản đồ chuyên dụng.
Yuu Ogasawara gục đầu trên vô lăng cũng đành bó tay phó mặc cho số phận. Trời mưa nhỏ dần , chớp rạch ngang trời nhưng không hề có tiếng sét nào. Anh âm thầm hi vọng trời sáng nhanh một chút đợi tới lúc có người ra đồng Anh hỏi đường cũng được. Ở trong xe một đêm cũng không tính là bất tiện lắm.
Chớp rạch một đường trên nền trời u ám tối thẳm , đèn ô tô chiếu rọi phía trước , xung quanh yên lặng tới mức Yuu có thể nghe rõ tiếng hít thở của mình và tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực. Anh lơ đãng liếc nhìn cánh đồng lúa trong đêm đột nhiên sống lưng lạnh toát. Nhưng nhìn kỹ Yuu mới vỗ ngực thở phào bình ổn trái tim đang đập gia tốc. Thứ anh nhìn thấy là những chiếc đầu manocanh đã cũ. Những chiếc đầu đủ kích cỡ hình dáng như thật được xiên que cắm khắp cánh đồng để xua đuổi chim chóc; sự xuất hiện của chúng trông giống như những đầu người thấp thoáng trong đêm tối. Đối với người Bình thường đi trong đêm những chiếc đầu này đủ để doạ cho họ vỡ tim. Đáng sợ hơn cả là những con manocanh này đã cũ bị phai màu bởi ánh sáng mặt trời và mốc theo năm tháng. Đôi mắt vô hồn mở to, đôi môi đỏ như máu nhìn chằm chằm về phía bạn như muốn cắn nuốt thể xác và linh hồn thực sự rất đáng sợ. Những manocanh này bị nước mưa xối ướt thoạt nhìn càng âm trầm khủng bố . Chúng cứ ở đó trong đêm tối khiến người ta toát ra từng đợt mồ hôi lạnh . Yuu Ogasawara cho dù có 10 lá gan cũng không dám tiếp tục ở lại một nơi như thế này. Anh vội vàng lái xe rời đi; xuyên qua gương chiếu hậu Yuu có cảm giác những con manocanh kia vẫn đang nhìn theo anh , khoé miệng cong lên rất quỷ dị giống như đang cười nhạo.
Yuu Ogasawara phóng xe như bay qua khỏi khu vực đó , anh hiện tại vô cùng buồn bực. Đi lâu như vậy mới thoát khỏi một cánh đồng. Phía trước còn một cánh đồng khủng bố Anh làm sao còn dũng khí đi qua? Quanh đây cũng không có nhà dân để hỏi đường. Đột nhiên , Yuu Ogasawara nhìn thấy dưới bóng cây ven đường xuất hiện một bóng người. Anh bất giác rút súng lục bên hông ra nắm chặt trong tay. Không cần biết là người hay quỷ có súng bên cạnh ít nhất anh cũng cảm thấy không quá sợ hãi.
Lái xe tới gần , đèn xe chiếu vào bóng người đó Yuu Ogasawara mới nhận ra đó là một cô gái mặc váy đỏ rực , toàn thân ướt đẫm tóc đen dài như mực dán chặt vào gò má nhợt nhạt. Anh nuốt nước bọt một cái nhìn xuống chân cô ta rồi thở phào : hoàn hảo, cô ta có chân có lẽ không phải ma quỷ. Cô gái kia mặc kệ Anh nhìn chằm chằm tiến lên gõ cửa kính xe giọng nói có chút run rẩy.
" Có thể cho tôi đi nhờ 1 đoạn đường được không? Nhà tôi ở gần đây , tôi có đi cùng bạn nhưng cô ấy được đón đi rồi , tôi đã đợi rất lâu không thấy người tới đón lại mắc mưa"
Yuu nhìn cô ta sắc mặt tím tái , cả người run rẩy vì lạnh , váy áo ướt đẫm thực sự không còn công dụng chống gió lạnh nữa. Hơn thế, ở cánh đồng hoang vu hẻo lánh này làm gì còn ai có thể giúp đỡ cô ta?
Yuu Ogasawara gật đầu mở cửa xe cho cô ta lên đồng thời tăng nhiệt độ trong xe thêm một chút . Cô ta có vẻ rất vui mừng liên tục cảm ơn Anh
" Thật cảm ơn, con đường này quá vắng vẻ tôi đứng đó lâu lắm rồi mới có người để đi nhờ về. Cảm ơn anh nhiều"
Yuu Ogasawara gật đầu
" không có gì, giúp đỡ người khác là nhiệm vụ của cảnh sát chúng tôi . Nhà cô ở đâu?"
" A , nhà tôi ở phía trước, đi qua cánh đồng phía trước là tới giao lộ nhà tôi ở đó"
Cô ta chà xát cánh tay run rẩy nói. Yuu Ogasawara cảm thấy vui mừng cũng đi qua cánh đồng, có người đồng hành anh sẽ không còn cảm thấy nhàm chán mà đối phương lại là một cô gái khá xinh đẹp.
" Thật tốt quá, tôi cũng đi ngang qua đó tới làng Nishiku mà lại không rõ đường. Cô có thể chỉ đường giúp tôi chứ?"
Cô gái kia đột nhiên nở nụ cười, đôi môi tím tái khẽ nhếch lên:
"Vậy sao? Vậy tôi sẽ chỉ đường giúp anh ."
Yuu Ogasawara lái xe qua cánh đồng thứ hai, cánh đồng này đi qua rất nhanh lại không hề trông thấy manocanh trên ruộng lúa. Yuu nhíu mày cảm thấu vô cùng kỳ quái. Khi nhìn đống manocanh kia Anh đã thấy không thích hợp . Thường thì người ta chỉ cắm manocanh trên ruộng lúa vào khoảng giữa hoặc cuối tháng tám vì đây là lúc sắp gặt lúa thường bị chim chóc tấn công. Nhưng hiện tại mới là cuối tháng tư chẳng có lý do gì để cắm manocanh cả.
Cánh đồng thứ hai đi qua rất nhanh, sắp tới giao lộ Yuu mới hỏi
" Giao lộ phía trước rồi nhà cô ở đâu?"
Cô ta mỉm cười, đôi môi càng thêm tím tái không trả lời chỉ đưa tay theo một hướng. Yuu lái xe theo hướng mà cô ta đã chỉ trong lòng nghi hoặc càng nhiều. Càng đi Anh càng cảm thấy không đúng len lén nhìn qua kính chiếu hậu sắc mặt Anh đột biến , phanh xe lại đột ngột đầu theo quán tính đập vào vô lăng xe, còn cô ta lại chẳng hề ngã sấp xuống vẫn giữ nguyên tư thế ngồi. Đôi môi tím tái hé thành một nụ cười quái dị. Yuu Ogasawara trừng to con ngươi sắc mặt trắng bệch giọng nói gần như lạc đi
“ Ngươi là cái gì vậy?”
Cô ta vẫn mỉm cười, gương mặt trắng bệch đột nhiên nứt vỡ thành từng mảnh nhỏ, máu tươi nhỏ xuống ròng ròng từ khóe mắt , lỗ mũi, lỗ tai cả miệng cũng đầy máu. Da thịt thối rữa không ngừng rơi xuống sàn xe , Yuu thậm chí còn mơ hồ thấy được thứ gì đó trắng đục ngoe nguẩy trong da mặt cô ta. Tóc dài đen bóng của cô ả không ngừng rơi rụng cuốn lấy chân Yuu . Anh nhanh chóng mở cửa xe nhưng lại phát hiện sàn xe không biết từ lúc nào đã ngập đầy nước mà ô tô cảnh sát của anh đã lao một nửa xuống hồ từ bao giờ.
Cô ta vươn tay đang nứt vỡ từng thớ thịt trước mặt anh, cho dù hoàn cảnh không cho phép nhưng Yuu Ogasawara vẫn nhịn không được trực tiếp nôn mửa . Mùi tanh tưởi từ thịt thối rữa không ngừng phả vào mặt anh, đám tóc đen như xiềng xích khóa chặt anh lại muốn chạy cũng không được. Cô ta mấp máy môi, từng thớ thịt trên mặt rơi rụng dần theo từng lời cô ta phát ra
"Ta oan uổng quá..... ta muốn tất cả phải chết cùng chúng ta... "
Yuu Ogasawara dù là cảnh sát khá nhiều năm nhưng vẫn không tự chủ được rùng mình một cái. Anh vốn dĩ bị Akito kéo tới bệnh viện làm cu li sau đó bị chú Hattori doạ cho chạy mất. Đi tới quán bar uống chút rượu trong chốc lát lại bị phái xuống vùng ngoại ô khỉ ho cò gáy ngay trong đêm để tra án đúng là đủ xui xẻo đi?
Vốn bật radio trong xe để xua tan bớt hiu quạnh nhưng không hiểu sao radio hoàn toàn không bắt được tín hiệu. Điện thoại Anh hết pin đã sập nguồn từ lâu. Bên ngoài không biết từ bao giờ đã đổ mưa lớn, xung quanh là ruộng đồng mênh mông tít tắp chạy dài. Một mình trong không gian thế này hẳn là khó có thể bình tĩnh lái xe .
Thế nhưng, trong hoàn cảnh ấy Yuu Ogasawara lại ngoài ý muốn bình tĩnh. Không phải anh không cảm thấy sợ hãi mà là không khí trong xe vô cùng ấm áp xua đuổi cái lạnh bên ngoài và cái giá rét từ tận đáy lòng anh. Trong xe ô tô luôn dự trữ khá nhiều đồ ăn khô , trang phục ấm áp để mặc vì Anh thường xuyên bị điều đi xa điều tra án tử. Duy nhất không thích hợp chính là cành diên vĩ tím ngắt còn tươi mới ở trên xe.
Cành diên vĩ này là do Yuu Ogasawara nhặt được từ gầm xe phía sau. Khi anh rời khỏi nhà Hattori liền phát hiện Yue đã làm rơi nó dưới xe mình thiếu chút nữa Anh đã dẫm phải nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào anh đã nhặt nó lên cắm vào chai nước khoáng còn thừa hơn nửa trên xe mình .
Yuu Ogasawara khẽ cười , hoa diên vĩ được tượng trưng cho sự may mắn , anh nhặt được nó có lẽ cũng là một loại vận mệnh nhỉ?
Xe cảnh sát lao băng băng trên đường , Yuu Ogasawara càng đi càng cảm thấy không đúng. Anh đã đi rất lâu theo lý mà nói ẩn đã tới nơi rồi nhưng xung quanh tất cả đều là cánh đồng trải dài tít tắp , ánh đèn leo lét không đủ khả năng chiếu sáng ra xa Anh không có biện pháp xác định phương hướng nữa. GPS trên xe không biết từ lúc nào đã ngừng hoạt động một chút tín hiệu cũng không có . Hiện tại, Yuu không thể không thở dài. Trước khi tới đây, Anh đã hỏi kĩ đồng nghiệp , tới hiện trường chỉ cần đi theo quốc lộ sau đó đi qua hai cánh đồng là tới. Nhưng hiện tại đừng nói hai cánh đồng, nơi này tứ phía đều có ruộng lúa bào Anh tìm đường kiểu gì đây? Nơi này vẫn còn là vùng quê nguyên sơ hẻo lánh rất ít người tới đây để trải nghiệm cuộc sống hoặc du lịch nên hiển nhiên con đường lầy lội này chưa được dịp vinh danh trên bản đồ chuyên dụng.
Yuu Ogasawara gục đầu trên vô lăng cũng đành bó tay phó mặc cho số phận. Trời mưa nhỏ dần , chớp rạch ngang trời nhưng không hề có tiếng sét nào. Anh âm thầm hi vọng trời sáng nhanh một chút đợi tới lúc có người ra đồng Anh hỏi đường cũng được. Ở trong xe một đêm cũng không tính là bất tiện lắm.
Chớp rạch một đường trên nền trời u ám tối thẳm , đèn ô tô chiếu rọi phía trước , xung quanh yên lặng tới mức Yuu có thể nghe rõ tiếng hít thở của mình và tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực. Anh lơ đãng liếc nhìn cánh đồng lúa trong đêm đột nhiên sống lưng lạnh toát. Nhưng nhìn kỹ Yuu mới vỗ ngực thở phào bình ổn trái tim đang đập gia tốc. Thứ anh nhìn thấy là những chiếc đầu manocanh đã cũ. Những chiếc đầu đủ kích cỡ hình dáng như thật được xiên que cắm khắp cánh đồng để xua đuổi chim chóc; sự xuất hiện của chúng trông giống như những đầu người thấp thoáng trong đêm tối. Đối với người Bình thường đi trong đêm những chiếc đầu này đủ để doạ cho họ vỡ tim. Đáng sợ hơn cả là những con manocanh này đã cũ bị phai màu bởi ánh sáng mặt trời và mốc theo năm tháng. Đôi mắt vô hồn mở to, đôi môi đỏ như máu nhìn chằm chằm về phía bạn như muốn cắn nuốt thể xác và linh hồn thực sự rất đáng sợ. Những manocanh này bị nước mưa xối ướt thoạt nhìn càng âm trầm khủng bố . Chúng cứ ở đó trong đêm tối khiến người ta toát ra từng đợt mồ hôi lạnh . Yuu Ogasawara cho dù có 10 lá gan cũng không dám tiếp tục ở lại một nơi như thế này. Anh vội vàng lái xe rời đi; xuyên qua gương chiếu hậu Yuu có cảm giác những con manocanh kia vẫn đang nhìn theo anh , khoé miệng cong lên rất quỷ dị giống như đang cười nhạo.
Yuu Ogasawara phóng xe như bay qua khỏi khu vực đó , anh hiện tại vô cùng buồn bực. Đi lâu như vậy mới thoát khỏi một cánh đồng. Phía trước còn một cánh đồng khủng bố Anh làm sao còn dũng khí đi qua? Quanh đây cũng không có nhà dân để hỏi đường. Đột nhiên , Yuu Ogasawara nhìn thấy dưới bóng cây ven đường xuất hiện một bóng người. Anh bất giác rút súng lục bên hông ra nắm chặt trong tay. Không cần biết là người hay quỷ có súng bên cạnh ít nhất anh cũng cảm thấy không quá sợ hãi.
Lái xe tới gần , đèn xe chiếu vào bóng người đó Yuu Ogasawara mới nhận ra đó là một cô gái mặc váy đỏ rực , toàn thân ướt đẫm tóc đen dài như mực dán chặt vào gò má nhợt nhạt. Anh nuốt nước bọt một cái nhìn xuống chân cô ta rồi thở phào : hoàn hảo, cô ta có chân có lẽ không phải ma quỷ. Cô gái kia mặc kệ Anh nhìn chằm chằm tiến lên gõ cửa kính xe giọng nói có chút run rẩy.
" Có thể cho tôi đi nhờ 1 đoạn đường được không? Nhà tôi ở gần đây , tôi có đi cùng bạn nhưng cô ấy được đón đi rồi , tôi đã đợi rất lâu không thấy người tới đón lại mắc mưa"
Yuu nhìn cô ta sắc mặt tím tái , cả người run rẩy vì lạnh , váy áo ướt đẫm thực sự không còn công dụng chống gió lạnh nữa. Hơn thế, ở cánh đồng hoang vu hẻo lánh này làm gì còn ai có thể giúp đỡ cô ta?
Yuu Ogasawara gật đầu mở cửa xe cho cô ta lên đồng thời tăng nhiệt độ trong xe thêm một chút . Cô ta có vẻ rất vui mừng liên tục cảm ơn Anh
" Thật cảm ơn, con đường này quá vắng vẻ tôi đứng đó lâu lắm rồi mới có người để đi nhờ về. Cảm ơn anh nhiều"
Yuu Ogasawara gật đầu
" không có gì, giúp đỡ người khác là nhiệm vụ của cảnh sát chúng tôi . Nhà cô ở đâu?"
" A , nhà tôi ở phía trước, đi qua cánh đồng phía trước là tới giao lộ nhà tôi ở đó"
Cô ta chà xát cánh tay run rẩy nói. Yuu Ogasawara cảm thấy vui mừng cũng đi qua cánh đồng, có người đồng hành anh sẽ không còn cảm thấy nhàm chán mà đối phương lại là một cô gái khá xinh đẹp.
" Thật tốt quá, tôi cũng đi ngang qua đó tới làng Nishiku mà lại không rõ đường. Cô có thể chỉ đường giúp tôi chứ?"
Cô gái kia đột nhiên nở nụ cười, đôi môi tím tái khẽ nhếch lên:
"Vậy sao? Vậy tôi sẽ chỉ đường giúp anh ."
Yuu Ogasawara lái xe qua cánh đồng thứ hai, cánh đồng này đi qua rất nhanh lại không hề trông thấy manocanh trên ruộng lúa. Yuu nhíu mày cảm thấu vô cùng kỳ quái. Khi nhìn đống manocanh kia Anh đã thấy không thích hợp . Thường thì người ta chỉ cắm manocanh trên ruộng lúa vào khoảng giữa hoặc cuối tháng tám vì đây là lúc sắp gặt lúa thường bị chim chóc tấn công. Nhưng hiện tại mới là cuối tháng tư chẳng có lý do gì để cắm manocanh cả.
Cánh đồng thứ hai đi qua rất nhanh, sắp tới giao lộ Yuu mới hỏi
" Giao lộ phía trước rồi nhà cô ở đâu?"
Cô ta mỉm cười, đôi môi càng thêm tím tái không trả lời chỉ đưa tay theo một hướng. Yuu lái xe theo hướng mà cô ta đã chỉ trong lòng nghi hoặc càng nhiều. Càng đi Anh càng cảm thấy không đúng len lén nhìn qua kính chiếu hậu sắc mặt Anh đột biến , phanh xe lại đột ngột đầu theo quán tính đập vào vô lăng xe, còn cô ta lại chẳng hề ngã sấp xuống vẫn giữ nguyên tư thế ngồi. Đôi môi tím tái hé thành một nụ cười quái dị. Yuu Ogasawara trừng to con ngươi sắc mặt trắng bệch giọng nói gần như lạc đi
“ Ngươi là cái gì vậy?”
Cô ta vẫn mỉm cười, gương mặt trắng bệch đột nhiên nứt vỡ thành từng mảnh nhỏ, máu tươi nhỏ xuống ròng ròng từ khóe mắt , lỗ mũi, lỗ tai cả miệng cũng đầy máu. Da thịt thối rữa không ngừng rơi xuống sàn xe , Yuu thậm chí còn mơ hồ thấy được thứ gì đó trắng đục ngoe nguẩy trong da mặt cô ta. Tóc dài đen bóng của cô ả không ngừng rơi rụng cuốn lấy chân Yuu . Anh nhanh chóng mở cửa xe nhưng lại phát hiện sàn xe không biết từ lúc nào đã ngập đầy nước mà ô tô cảnh sát của anh đã lao một nửa xuống hồ từ bao giờ.
Cô ta vươn tay đang nứt vỡ từng thớ thịt trước mặt anh, cho dù hoàn cảnh không cho phép nhưng Yuu Ogasawara vẫn nhịn không được trực tiếp nôn mửa . Mùi tanh tưởi từ thịt thối rữa không ngừng phả vào mặt anh, đám tóc đen như xiềng xích khóa chặt anh lại muốn chạy cũng không được. Cô ta mấp máy môi, từng thớ thịt trên mặt rơi rụng dần theo từng lời cô ta phát ra
"Ta oan uổng quá..... ta muốn tất cả phải chết cùng chúng ta... "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook