RẦM RẦM!!!!!

Akito bị tiếng động dồn dập bên ngoài làm tỉnh giấc, anh nhíu mày đầu óc choáng hồ hồ, trong phòng ánh sáng mờ nhạt nhưng dù không đưa mắt nhìn anh cũng tinh tường nhận ra bên cạnh mình đang nằm một người. Hô hấp tần suất rất nhỏ giống như ngay lập tức có thể tan biến. Akito cảm thấy có gì đó không ổn, ký ức anh dường như đã mất đi một đoạn ngắn, những gì hồi tưởng lại chỉ là một mảnh mơ hồ. Anh đã chống đỡ lấy lý trí hỏng mất khi biết được tương lai mịt mờ của Yue sau đó chìm vào một mảnh bóng tối; thế nhưng, những tiếng nức nở vì đau đớn, những tiếng cầu xin tha thứ của Yue lại không ngừng dội vào bên tai anh. Thân thể mất kiểm soát, lý trí anh tan vỡ từng mảnh để mặc dục vọng thoát cương đè ép hai người. 

Yue đưa lưng về phía anh, thân thể xanh xanh tím tím tựa như tàn phá búp bê vải, làn da loã lồ trước tầm mắt Akito. Những vết cắn chằng chịt trên da thịt, trên cổ còn đọng lại máu khô tất cả đều khiến anh có ý định cầm súng bắn chết chính mình. 

Tận lực dùng động tác mềm nhẹ nhất ôm lấy cô, lật người Yue lại Akito chỉ cảm thấy hô hấp của mình đình trệ. Tổn thương phía trước so với phía sau lưng càng khiến người ta giận sôi. Da thịt cô giống như bị dã thú gặm cắn không có nơi nào lành lặn, tầm mắt rơi xuống hạ thân, nơi hai người kết hợp lầy lội không chịu nổi, máu cùng tinh dịch khô cạn chảy dọc theo đùi rơi xuống ga giường tinh mịn. 

Akito ôm lấy Yue thậm chí còn nghe được tiếng nức nở mơ hồ dù đã rơi vào hôn mê của người con gái, hiện tại ngay cả suy nghĩ muốn chết anh cũng có rồi. Rút cuộc Yue đã tiêm cái quỷ gì cho anh? Vì cái gì cô phải làm tới nước này?! 

Akito ôm cô vào phòng tắm xối nước ấm đầy bồn tắm lớn rồi nhẹ nhàng thả cô xuống nước. Nước ấm tẩm thấp thân thể khiến cho toàn bộ cơ nhục thả lỏng nhưng vết thương dính nước lại thập phần đau xót khiến cho cô ngay cả trong vô thức cũng quẫy đạp trốn tránh. 

"Đừng sợ."

Có lẽ bởi vì anh trấn an dần dần Yue cũng bình tĩnh lại để mặc anh tẩy rửa ô uế dính trên người. Trắng nõn da thịt nay phủ đầy dấu vết hoan ái tàn bạo, dấu tay xanh tím hiện rõ trên bầu ngực non mềm; giữa hai chân càng thê thảm, vết cắn, vết cào và cả những dấu răng sưng đỏ dâm loạn vô cùng. Nước ấm bao phủ thân thể Yue, vết máu cùng tinh dịch cũng được rửa sạch. Akito lấy áo choàng tắm bọc cả người Yue lại rồi ôm ra ngoài. 

Đúng lúc này, dì Kikyou đã không nhịn nổi chạy tới đập cửa. Akito vừa đặt Yue xuống giường cẩn thận đắp chăn ngang người cô rồi mới xoay người đi mở cửa. Đối diện với đôi mắt tràn ngập phẫn nộ và lo lắng của dì Kikyou, anh cho dù da mặt dày cũng cảm thấy chột dạ. Dì Kikyou nhìn thoáng qua Yue thấy cô ngủ say mới yên tâm lại, tràn ngập không tình nguyện mà mắng xối xả.

Akito không dám cắt ngang trân trân đứng đó nghe giáo huấn, một lúc sau mới nghe dì Kikyou cảnh cáo.

"Tuy rằng con bé tình nguyện làm như vậy nhưng nguyên nhân sâu xa vẫn là vì cứu con. Con dám đối xử không tốt với con bé dì sẽ không tha cho con đâu Akito."

Anh nghiêm túc gật đầu quả quyết nói

"Con biết. Con sẽ không để cho em ấy chịu ủy khuất, dì yên tâm."

Dì Kikyou hừ lạnh một tiếng không nhìn anh; lúc này một tiếng súng từ xa vọng lại khiến bà ấy giật mình nhớ tới mục đích chạy tới đây đánh thức Akito. 

"Đem Yue rời khỏi đây mau. Lưu Phi điên rồi, hắn cho người bao vây và tấn công chúng ta."

Akito trong lòng trầm xuống hỏi: 

"ERi cùng William vẫn ổn chứ? Hai người đó đâu rồi?"

Dì Kikyou lắc đầu lo lắng trả lời

"WIlliam bị thương, đôi mắt nó đột nhiên không nhìn thấy gì nữa. Hiện giờ Eri đang chỉ huy nhóm hình cảnh quốc tế chống lại thuộc hạ của Lưu Phi. Kazuha đang ở đó với họ. Tình hình không lạc quan chút nào cả, chúng ta bị bao vây rồi."

Akito gật đầu tỏ vẻ đã biết. Anh vào phòng bế Yue ra khỏi đó vừa đi vừa thu thập tin tức từ dì Kikyou. 

Lưu Phi không biết phát điên cái gì từ sau khi bắt không được Yue và Akito liền liên tục triển khai công kích hình cảnh quốc tế. Một mình Lưu Phi đã đủ nguy hiểm rồi, nay còn thêm đám con rối của hắn càng làm cho tình hình rối hơn. 

"Phải rời khỏi biệt thự này càng sớm càng tốt. Con không cần lo lắng cho Eri, bên đó dì đã cho người của dì xen lẫn trong đó giúp họ rồi. Lưu Phi vẫn luôn kêu gào đồ giao Yue cho hắn, con tuyệt đối không thể để hắn bắt được con bé."

Dì Kikyou vừa chạy vừa nói, xuyên qua hành lang dài của toà biệt thự mỗi lần nhìn ra cửa sổ là một lần Akito cảm thấy tóc gáy mình dựng thẳng. Bên dưới tụ tập không biết bao nhiêu là người. Họ hành động như những con rối gỗ, cứng ngắc bổ nhào về nơi này. Đồng tử tan rã không một tia sự sống, trên người không ít vết thương lại phảng phất không cảm thấy đau đớn, bất chấp uy hiếp của súng đạn người trước ngã xuống người sau tiến lên dẫm đạp lên thi thể nhau mà bò tới cửa biệt thự. Máu và tiếng súng gần như có thể nhuộm thấu cả trời cao. 

Số người đã bị Lưu Phi cắn nuốt linh hồn này chỉ còn tồn tại thể xác trống rỗng bị hắn coi như những tấm bia di động hình người để bao vây kiềm hãm bọn họ. Số người rối trong tay Lưu Phi càng nhiều, cơ hội thoát thân của họ càng nhỏ. Dưới chiến trường như đấu tràng địa ngục kia máu và nước mắt không ngừng đổ xuống. Sự phẫn nộ của Akito cũng trào dâng tới đỉnh điểm. 

"Dì đưa Yue đi trước, con sẽ cùng họ mở đường máu. Mục tiêu của Lưu Phi là Kazuha và Yue để Kazuha ngoài đó quá nguy hiểm. Hơn nữa hắn cần thân thể Yue, con tuyệt đối không để cho hắn chiếm được."

Akito mở cửa biệt thự hoà người vào trận chiến. Tiếng súng bắn liên hồi nhưng không có cách nào mở ra một lối thoát nhỏ nhoi. Lưu Phi đã sớm giăng kết giới quang toà nhà vừa phần đóng kín họ trong lồng vừa ngăn cản ngoại giới phát hiện ra trận chiến đẫm máu này. Đám rối gỗ bị bắn thành tổ ong vẫn cứ lao về phía họ, há miệng đầy dịch vàng tanh hôi mà cắn xé. Họ đã không còn là con người nữa, giống hệt tang thi chỉ biết cắn nuốt thịt người. 

"Ka.....Kazuha, bắn vào đầu....bắn vào đầu chúng."

Yue dùng sức mở đôi mắt nặng trĩu, cô bám lấy tay dì Kikyou đang dìu mình khó khăn truyền đạt ý tứ của bản than. Thân thể cô chết lặng ngay cả đại não cũng nặng nề không thể suy nghĩ được gì. Cô không thể mở mắt ra được, hai mi mắt như bị một lực lượng vô hình nặng ngàn cân đè xuống xung quanh là một mảnh đen tối. Cô dùng hết sức lực bám chặt lấy tay người đang ôm mình, khớp hàm cắn chặt dùng đau đớn bé nhỏ để bảo trì vài tia thanh tỉnh; thế nhưng hiệu quả cũng chẳng được bao nhiêu chẳng mấy chốc liền lâm vào mê man bị bóng tối nuốt chửng.

[Ngủ đi. Nơi này không còn cần tới cô nữa Yue.]

Ai........ Là ai thế?

Thanh âm thập phần quen thuộc lại dường như xa lạ vô cùng không ngừng quanh quẩn trong tiềm thức cô. 

[Ta chính là....ngươi.]

Rất muốn ngủ.....

Liền cứ như thế ngủ đi thôi

Sẽ không cần quan tâm tới thứ gì nữa.....

[Ngủ đi.....]

Trong lòng giống như có một thanh âm thản nhiên mê hoặc, khoé môi đỏ tươi như máu, ngọt ngào mỉm cười. 

[Ngủ đi Yue.....]

Cô buông tha cho giãy giụa chậm rãi nhắm nghiền mắt, toàn thân thả lỏng ngã nhào vào lòng dì Kikyou hai tay rũ xuống. 

Chưa kịp để dì Kikyou hoàn hồn Yue lại đột ngột mở trừng mắt. Đôi mắt xanh biếc không có đồng tử nhìn dì Kikyou chẰm chằm khiến cho sống lưng bà lạnh toát ngay cả cánh tay đang ôm cô cũng rụt trở về. Yue nhếch miệng, cơ mặt cứng ngắc banh khởi nhìn không nói lên lời quỷ dị. 

"Yue?"

Cô dường như có phản ứng với cái tên này ngơ ngác nhìn lên. Chậm rãi ngồi dậy giơ hai tay trước mặt chăm chú nhìn, đáy mắt xanh biếc loé lên sự hưng phấn nồng đậm, giống hệt như một đứa trẻ tìm thấy đồ chơi mới. Trạng thái lúc này của Yue tuy rằng quỷ dị nhưng không ai có thời gian để chú ý tới cô. Đám người rối nua như thủy triều tràn tới kẻ trước ngã xuống người sau ùn ùn kéo lên giống như không biết mệt mỏi. Một vài nhân viên cảnh vụ đã ngã xuống, vòng vây áp sát họ ngày càng chặt chẽ không một kẽ hở. 

Eri cùng William chật vật chống đỡ, đạn có nhiều cũng không đủ để ngăn cản đám rối gỗ vô tri vô giác này. Không ít cảnh viên đã ngã xuống, có bị thương nặng, có hi sinh không bao giờ trở lại nữa. Đám người rối giống hệt tang thi điên cuồng nhào tới cắn nuốt thi thể của họ. Máu tươi bị nước mưa xối chảy lan ra đầy đất, mùi tanh tưởi tràn ngập tử khí bao trùm toàn bộ khu biệt thự. Tiếng nhai nuốt bị chìm vào thanh âm ầm ầm chớp động của sấm sét. 

Lưu Phi đứng giữa đám người rối, thần tình tàn khốc nhìn họ như thể đang nhìn xuống một đám kiến hôi giãy dụa giành sự sống. Khoé môi cứng ngắc banh ra một nụ cười quỷ dị, dưới ánh chớp lập loè càng phá lệ sấm nhân. 

Kazuha được Eri và William bảo hộ phía sau, trên người Eri có không ít vết thương máu chảy ròng ròng. Đôi mắt của WIlliam nhìn không rõ, hành động bị hạn chế rất nhiều, người duy nhất có khả năng chống trả lại chỉ còn mình Akito. 

Akito ôm cánh tay lùi dần về phía sau, cúi đầu nhìn miệng vết thương không ngừng đổ máu ánh mắt càng thêm tàn khốc. Không nghĩ tới bọn họ nhiều người như vậy vẫn không thắng nổi đội quân do Lưu Phi tạo ra. 

Eri ôm chặt William, nước mắt không ngừng rơi xuống. Sự bi thống của họ khiến cho anh không thở nổi. Akito đưa mắt nhìn dì Kikyou cùng Yue cách đó không xa, đối diện với đôi mắt của Yue anh chỉ cảm thấy trái tim mình trầm xuống. Đôi mắt đó.....

Tách.....tách.....

Máu chảy dọc cánh tay Akito rơi xuống mặt đất đầy nước mưa. Akito hơi nhăn mày bởi vì trên cổ đột nhiên nóng bỏng. Anh kéo chìa khoá không gian trên cổ, vết máu trên tay vô tình dính lên mặt đá trên đó. Đúng lúc ấy, một tia sét từ trên không trung đánh thẳng xuống nơi Akito đang đứng. 

"Akito!!!"

Dì Kikyou kinh hoàng thét lên, Lưu Phi thấy tia sét đánh xuống ngược lại nhíu mày bước lùi vài bước. Hắn đột nhiên cảm thấy tia sét này uy hiếp tới sự có mặt của hắn. 

Cột sáng chói loá bao phủ lấy Akito, không có tiếng kêu gào đau đớn, không có hương vị cháy khét như trong tưởng tượng. Cho tới khi ánh sáng tan đi Akito vẫn đang đứng đó, trên tay nhiều ra một thanh kiếm. 

Anh xiết chặt thanh kiếm trong tay cảm nhận sát ý lạnh lẽo ùn ùn kéo tới. Anh không hiếm lạ gì thanh kiếm này, trong khoảng thời gian nhận huấn luyện của Subaru tại các thời không khác nhau, không ít lần anh rơi vào thảm trạng cuối cùng là nhờ chính thanh kiếm được biến hoá từ chìa khoá không gian cứu thoát trong đường chân tơ kẽ tóc. Kiếm không gian nghe đâu được hình thành từ huyền thiết ngàn năm dưới biển thời không. Để đúc được thanh kiếm này cần tới huyết nhục của đủ loại sinh vật, thanh kiếm này tắm qua không ít máu tươi, đồ sát bao nhiêu linh hồn vì thế ngoại trừ kiếm khí bức người còn có sát ý tận trời. Mỗi lần cầm thanh kiếm này trong tay, Akito đều phải gồng mình lên chống đỡ mê hoặc sát ý từ thanh kiếm truyền vào linh hồn mình. Anh không dám lơ là chỉ sợ bản thân mất kiểm soát để thanh hung kiếm này tự tung tự tác. Subaru đã từng nhắc nhở anh một khi để không gian kiếm hiện thân thì buộc phải tắm nó trong huyết nhục nếu không ngay cả thần không gian cũng không thể áp chế nó. 

Akito đau đầu, kiếm không gian xuất hiện báo trước kết cục đẫm máu của trận chiến này. Không biết có phải bị máu tươi và tử khí nơi này hấp dẫn hay không mà thanh kiếm trong tay anh rung động kịch liệt. 

Lưu Phi sắc mặt xám ngoét nhìn thanh kiếm, dáng vẻ cao ngạo bễ nghễ lúc trước không còn. Hắn lui về phía sau, đám người rối lập tức bao quanh hắn như đang bảo hộ. Akito hít sâu một hơi lao vào chém giết điên cuồng. Kiếm không gian trong tay anh kịch liệt rung động, lòng bàn tay bị chuôi kiếm đốt nóng, anh không thể không huy kiếm như vũ bão để giảm bớt cảm giác bỏng rát thiêu đốt làn da mình. 

Đám người rối nhất ủng mà lên bao quanh Akito. Còn anh như một đồ tể máu lạnh, mũi kiếm đen huyền mỗi lần vung lên là một trận gió tanh mưa máu xuất hiện. Eri sửng sốt một hồi cũng nhặt súng lên tham gia cuộc chiến. Dì Kikyou và những người còn sót lại thay Akito giải quyết những người rối quanh anh. Nhờ có Yue chỉ ra điểm yếu của đám người rối họ cũng giải quyết được không ít rắc rối thay Akito giảm bớt áp lực. 

Lưu Phi thấy tình thế không ổn, đáy mắt lướt qua một mạt ám quang. Từ cơ thể hắn, hắc sắc xúc tu vươn ra không tiếng động đâm vào thân thể Akito. Anh nghiến răng ngăn chặn tiếng rên rỉ đau đớn trong cổ họng. Xúc tua giam cầm thân thể anh, trong nháy mắt cơ thể Lưu Phi lại sản sinh ra một xúc tua mới, xuất hiện trước mắt Akito là một thanh đao lớn bổ xuống. Kiếm không gian vùng khỏi trói buộc của Akito ngang ngạnh chặn đứng một kích của Lưu Phi. Kiếm cùng đao va chạm toé ra không ít hỏa hoa. Lưu Phi bị sát ý của thanh kiếm bức lui, Akito liền lập tức cầm kiếm chặt đứt xúc tua đang giam cầm mình. Xúc tu đứt lìa rơi xuống, máu tươi phun ra tưới đầy đất; vừa chạm mặt đất liền hoá thành từng vệt khói xanh tan biến trong không trung.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương