Con Trai Út Của Kiếm Thánh
Chapter 7 Hắc Long Murakan (1)

Chương 7: Hắc Long Murakan (1)

 

'Mình nhớ mình đã nghe về chuyện Hắc Long Murakan bị trưởng tộc đời đầu đánh bại và chìm vào giấc ngủ sâu ... Vậy là hắn đang ngủ ở đây?'

 

Jin không biết nhiều về Murakan. Các truyền thuyết, thần thoại của gia tộc ít khi nhắc đến ông ta.

 

Họ không quan tâm lắm đến một con rồng đã biến mất từ lâu trong lịch sử. Những con rồng đang sống hiện nay đáng lo ngại và phiền phức hơn nhiều.

 

Quan tài thủy tinh sạch sẽ lấp lánh, không có một hạt bụi trên bề mặt. Nhưng nó không được người giúp việc dọn dẹp hàng ngày. Tất cả là nhờ ma lực bao quanh quan tài.

 

Jin chạm vào dòng ma lực bằng một tay, cơn ớn lạnh ngay lập tức chạy dọc sống lưng cậu. Nuốt nước bọt, Jin tiến thêm một bước nữa.

 

"Một cảnh tượng thú vị."

 

Jin không thể học hỏi thêm được gì từ Murakan. Nếu đó là một con rồng tỉnh táo và cử động, mọi thứ sẽ khác. Nhưng Murakan là một con rồng ngủ đông bên trong quan tài, vì vậy Jin quan tâm hơn đến việc tìm kiếm các bí mật.

 

"Nơi này lớn hơn mình nghĩ."

 

Căn phòng dưới lòng đất còn to hơn sảnh trung tâm ở Lâu đài Storm. Tuy nhiên, nó trống trơn vì không có đồ trang trí xung quanh. Jin nhanh chóng bắt đầu tìm kiếm điều bí ẩn ở nơi đây.

 

Ầm ầm…

 

Cậu đẩy cánh cửa ra và nhìn thấy một thư viện. Trên thực tế, nơi này quá tồi tàn để được gọi là thư viện. ‘Thư viện’ bí mật Runcandel chỉ chứa một giá sách và một vài chiếc ghế. Tuy nhiên, không gian này quá đủ để chứa các vấn đề bí mật.

 

Có rất nhiều cuốn sách được viết bởi các gia tộc võ thuật khác trên khắp thế giới. Thư viện sẽ không sử dụng thêm kệ.

 

"Bí mật?!"

 

Trên chiếc kệ rộng 1,5 mét là những cuốn sách dính đầy bụi được xếp ngay ngắn. Chúng đã từng được viết và sử dụng bởi các gia tộc võ thuật khác, họ từng cố gắng bảo vệ chúng bằng mạng sống của mình.

 

Đây là những sự thật về các gia tộc chiến binh mà chỉ những Tiên Phong Kỵ mới có thể đọc được.

 

Jin đang cố bình tĩnh lại với trái tim đang run rẩy của mình và bắt đầu kiểm tra tên của từng cuốn sách trên kệ.

 

“Các kỹ thuật chiến đấu tay đôi của Gia tộc Meyer và Gia tộc Typhen, kỹ thuật dùng giáo của Gia tộc Euron và Gia tộc Shagal, kiếm thuật của Gia tộc Attila, v.v.… Có rất nhiều trong số đó.”

 

Jin cũng tìm thấy một vài cuốn sách của Gia tộc Kungen, gia tộc kiếm sĩ đã tấn công Lâu đài Storm khoảng 200 năm trước. Tay Jin hơi run run khi xem từng mục một.

 

Cậu bây giờ, đang tràn ngập sự phấn khích.

 

Ở kiếp trước, cậu đã luôn ước ao trở thành một Tiên Phong Kỵ và được xuống đây để đọc những bí kíp. Giờ cậu đã ở đây, ký ức đau khổ và tuyệt vọng của Jin bỗng hiện lên trong tâm trí cậu.

 

Tuy nhiên, lần này cậu không xuống hầm ngầm với tư cách Tiên Phong Kỵ . Mặc dù mang họ ‘Runcandel’, nhưng hiện cậu không khác gì một tên trộm đã xâm nhập vào thư viện.

 

Tuy nhiên, Jin không quan tâm đến những chi tiết nhỏ đó.

 

Sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào có sẵn để đạt được mục đích là một phần đức tính của người nhà Runcandel. Hơn nữa, cậu đã có kế hoạch chính thức đến căn phòng ngầm này trong vài năm sau khi trở thành một Tiên Phong Kỵ thực sự.

 

"Mình nên bắt đầu với cái nào trước nhỉ?"

 

Thật là một vấn đề nan giải. Cậu tha hồ lựa chọn.

 

Jin tự hỏi liệu các anh trai của mình có cảm thấy như vậy không khi họ lén đọc sách khiêu dâm khi bảo mẫu đi vắng. Jin cười khúc khích nhìn những cuốn sách trước mặt.

 

Cậu không có nhiều thời gian để ở lại đây.

 

Hai tiếng .

 

Thời gian rảnh rỗi mà cậu có được nhờ lý do muốn cầu nguyện cho con chim chỉ vỏn vẹn hai tiếng đồng hồ. Sau khoảng thời gian này, Gilly rất có thể sẽ đến sân sau của lâu đài để tìm cậu.

 

Cứ như thể Jin có cả núi thức ăn trước mặt, nhưng chỉ có thể ăn trong vài phút.

 

'Nhưng rồi sẽ có một cơ hội khác. Mình có thể quay lại đây vào một ngày khác nếu nói với mọi người rằng mình muốn cầu nguyện cho con chim một lần nữa hoặc muốn ngồi thiền.'

 

Soạt.

 

Cậu lôi ra một cuốn sách từ trên giá. Bí mật đầu tiên của Jin là cuốn sách kiếm thuật của Gia tộc Kungen.

 

‘Anh Ba từng nói với mình rằng có rất nhiều điều có thể học hỏi từ cuốn sách này… Vậy bắt đầu từ nó trước.’

 

Có tổng cộng ba tập của chủ đề bí mật của Gia tộc Kungen. Jin cũng chọn ra hai tập còn lại và ngồi trên ghế.

 

Ban đầu, chủ đề bí mật của gia tộc Kungen được đánh hơn mười tập. Nhưng khi Runcandel tiêu diệt họ 200 năm trước, hầu hết chúng đều bị mất trong cuộc chiến.

 

Gia tộc Runcandel đã cố tình tiêu huỷ chúng.

 

Tuy nhiên, ba tập trong tay Jin vẫn chưa được đụng đến. Những cuốn sách này đã tóm tắt bản chất các kỹ năng vĩ đại nhất của gia tộc Kiếm thuật Kungen.

 

Soạt, soạt.

 

Tiếng lật trang ngày một nhanh. Dù cho đó là một cuốn sách bí mật, những trang đầu tiên của tập một chỉ nói về cơ sở và nền tảng của kiếm thuật, cũng như cách hành xử của kiếm sĩ nhà Kungen.

 

Việc lật các trang giấy dừng lại khi Jin đọc đến giữa cuốn sách. Ánh mắt cậu tập trung hơn khi tâm trí đang phải cố gắng tiếp thu những dòng chữ trên trang giấy.

 

Cuốn sách vốn chỉ mô tả các căn cứ đột nhiên đào sâu vào một chủ đề khó mà Jin không thể hiểu được chút nào.

 

'Hiểu rồi… Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi chúng được gọi là chủ đề bí mật... Không dễ như mình nghĩ. '

 

Mặc dù được viết bằng ngôn ngữ chung của lục địa, nhưng Jin không thể hiểu hầu hết nội dung của nó do thiếu kỹ năng và kiến thức về kiếm thuật.

 

Trước khi đột ngột qua đời ở Vương quốc Akin, hai mươi tám tuổi, Jin đã đạt đến cảnh giới ba sao trong kiếm thuật.

 

Cậu không chỉ đạt được cấp độ  đó chậm hơn so với những người ‘có kỹ năng cao’ nói chung, cậu có thể bị coi là ‘khiếm khuyết’ so với các thành viên Runcandel bình thường.

 

Tuy nhiên, cậu chỉ mất nửa năm để đạt được cảnh giới đó sau khi ký kết khế ước với Solderet, đây có thể coi là một kỳ tích đáng kinh ngạc.

 

Tuy nhiên, cuốn sách về Kungen quá khó hiểu so với những kỹ năng và kiến thức kiếm thuật ba sao của Jin.

 

Dẫu vậy, dây là kết quả mà Jin mong đợi .

 

Cậu lấy ra một cuốn sổ và cây bút chì mà mình đã mang theo.

 

Sau đó Jin bắt đầu sao chép nội dung của cuốn sách vào sổ tay của mình. Đó là một bản phiên âm. Trong khoảng hai giờ, cậu có thể chép mười trang của cuốn sách.

 

Trở lại những ngày còn là một pháp sư, cậu đã chép rất nhiều sách đến nỗi dấu chai trên ngón tay cầm bút chì của cậu dần mờ đi.

 

Mười trang mỗi ngày.

 

Còn ba năm nữa là Jin sẽ phải rời khỏi Lâu đài Storm. Nếu cậu chép mười trang mỗi ngày trong suốt ba năm đó, cậu có thể dễ dàng sao chép tất cả các cuốn sách ở đây.

 

'Khi mình tiếp tục nghiên cứu những thứ này, mình sẽ dần hiểu nội dung của chúng. Chắc chắn rằng sẽ có một số vấn đề mà mình không cần phải phiên âm.'

 

Roẹt, roẹt…

 

Tiếng bút chì cào trên mặt giấy vang lên trong căn phòng im ắng dưới lòng đất. Jin mất đúng một giờ để chép mười trang. Sau đó cậu rời khỏi thư viện.

 

Jin chặn cái lỗ trên tường bằng ma thuật đất và phủi bụi bẩn xung quanh mình.

 

***

 

Và cứ thế, hai tháng trôi qua. Trong thời gian đó, Jin đã phiên âm đầy đủ ba tập sách từ Gia tộc Kungen, cũng như hai chủ đề về các kỹ thuật chiến đấu tay đôi của Gia tộc Meyer.

 

Ngày tháng trôi qua, Jin ngày càng cảm thấy năng lượng tràn đầy và nhiệt huyết. Trước đây cậu chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc hơn khi ra khỏi giường vào buổi sáng.

 

'Hôm nay mình nên lấy cớ gì để xuống đó nhỉ? Cầu nguyện? Ngồi thiền? Không… Mình đã sử dụng chúng ngày hôm qua và hôm trước nữa rồi.'

 

Có một tin đồn lan ra ở lâu đài, đó là việc những người hầu tin rằng linh hồn của con chim chết đã chiếm hữu cơ thể Jin.

 

Cậu liên tục đến mộ của nó trong hai tháng để cầu nguyện và thiền định, vì vậy sự nghi ngờ của họ là điều dễ hiểu. Hơn nữa, sau khi nghe tin đồn kỳ quặc này, cặp song sinh Tona bắt đầu sợ hãi Jin hơn rất nhiều.

 

'Mình có nên đưa ra một cái cớ... Để mình đến đó mỗi ngày mà không làm dấy lên nghi ngờ không?'

 

Sau khi cân nhắc một lúc, Jin không thể nghĩ ra bất cứ điều gì. Làm sao cậu có thể thuyết phục mọi người để bản thân đi tảo mộ mỗi ngày?

 

Vì vậy, Jin bắt đầu thay đổi suy nghĩ của mình.

 

'Không cần phải thuyết phục họ. Nếu nói với họ rằng mình sẽ đến đó mỗi ngày, ai dám chống lại mình? Đây là Lâu đài Storm, không phải nhà chính của gia tộc.'

 

Các Kị Sĩ Hộ Mệnh sống ở đây đã phục vụ Jin như một "Runcandel thực sự" thay vì đối xử với cậu giống một đứa trẻ, và những người hầu không có quyền bác bỏ quyết định của Jin. Cặp song sinh Tona khiếp sợ cậu, vì vậy cậu không có lý do gì để lo lắng về họ.

 

Vấn đề duy nhất là Gilly.

 

Vai trò của bảo mẫu khác với vai trò của một kị sĩ hoặc một người hầu. Họ là những người giám sát và hướng dẫn những đứa trẻ mà họ phụ trách.

 

"Bảo mẫu Gilly."

 

"Vâng, thiếu gia."

 

"Tôi muốn đến đó."

 

"Nữa sao…?"

 

Gilly nhìn Jin đầy quan tâm.

 

Haaa.

 

Cô thở dài thườn thượt và vỗ nhẹ đầu Jin.

 

“Thiếu gia. Tuy không may, nhưng con chim đã qua đời. Đến giờ cũng được hai tháng rồi. Tôi đã rất lo lắng cho cậu đến nỗi không thể ngủ ngon vào mỗi đêm đó."

 

“Tôi đã quên chuyện con chim rồi. Thành thật mà nói, tôi chỉ đến đó hàng ngày vì tôi thích ở đó."

 

“C-Cậu thích ở đó? Thiếu gia. Cậu không được ở gần một ngôi mộ. Những điều đen đủi sẽ ập đến với cậu!”

 

"Đen đủi nào?"

 

“Mộ là nơi ở của những người đã khuất. Sẽ có những điều xui rủi nếu cậu tới gần nó. Cậu phải tránh xa những nơi đó để được may mắn, thiếu gia.”

 

Rõ ràng, các bảo mẫu của Gia tộc Runcandel cũng mê tín. Jin thở dài và lắc đầu nguầy nguậy.

 

"Không, tôi sẽ tiếp tục ở cạnh mấy ngôi mộ từ bây giờ."

 

"Thiếu gia!"

 

"Gilly. Hãy suy nghĩ thật kỹ. Tôi là con út của Gia tộc Runcandel.”

 

Khi Jin nghiêm túc, mắt Gilly mở to.

 

“Tại sao đột nhiên cậu lại nói về…”

 

“Cô nghĩ tôi sẽ phải làm bao nhiêu ngôi mộ khi sống trên đời này với tư cách là một Runcandel? Nói thật, mấy ngày này tôi đang cố gắng hết sức để hiểu thế nào là "cái chết". Vì vậy, tôi sẽ đến ngôi mộ đó mỗi ngày để làm quen với nó."

 

"A."

 

Gilly lầm bầm và đứng đó không nói nên lời.

 

Cô thất thần nhìn tiểu thiếu gia của mình, suy nghĩ của cô đột ngột dừng lại.

 

Tiểu thiếu gia bảy tuổi của cô, người được sinh ra như một "kẻ săn mồi" giữa các Runcandel, đang cố gắng đối mặt với số phận và định mệnh của mình.

 

Thật ra, đấy là điều mà Gilly tự hiểu lầm.

 

Jin chỉ đang lừa bảo mẫu của mình để thực hiện mục đích của mình.

 

Nói trắng ra, không một đứa trẻ bảy tuổi nào để ý về những vấn đề như vậy, dù cho chúng có là những thiên tài được sinh ra trong Gia tộc Runcandel đáng sợ này.

 

 Tuy nhiên, Gilly và những người khác ở Lâu đài Storm không có lý do gì để nghi ngờ lời nói và hành động của Jin. Không ai có thể ngờ rằng cậu đã giữ được những ký ức từ tiền kiếp của mình.

 

‘Có điều gì đó đã thay đổi cậu ấy kể từ khi cậu ấy gặp trưởng tộc. Trưởng tộc hẳn đã nói với cậu ấy điều gì đó rất quan trọng.'

 

Gilly cố gắng thay đổi nét mặt và cúi đầu xuống.

 

“… Trong trường hợp này, tôi sẽ không ngăn cản cậu. Tôi tin rằng một ngày nào đó, thiếu gia sẽ trở thành một kiếm sĩ xuất chúng, là người sẽ lãnh đạo gia tộc. Và sau khi lắng nghe lời nói thật lòng của cậu, tôi phải nói rằng tôi vô cùng tự hào, thiếu gia ạ. ”

 

“Cảm ơn, Gilly. Cho đến khi rời khỏi Lâu đài Storm, tôi sẽ dành thời gian ở ngôi mộ từ một đến hai giờ mỗi ngày."

 

 "Vâng, thiếu gia."

 

“Và khi tôi ở đó, tôi không muốn bị quấy rầy dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Cô hiểu chứ?"

 

“Tôi sẽ thông báo cho các kị sĩ về điều đó. Còn nữa, thiếu gia?”

 

"Hử?"

 

“Nếu phải nói điều gì với tư cách là bảo mẫu của cậu và là một người lớn… Thì việc suy nghĩ quá sâu về những vấn đề như vậy khi còn nhỏ không phải lúc nào cũng tốt. Thỉnh thoảng hãy tận hưởng những điều vui vẻ nhé.”

 

“Được rồi, Gilly. Vậy thì… hmm… Tôi muốn một chiếc bánh dâu tây như món ăn nhẹ sau này. Cùng rất nhiều mật ong trên đó.”

 

Vẻ mặt cứng đờ của Gilly cuối cùng cũng dịu đi, sắc mặt cô ấy bắt đầu tươi tỉnh trở lại.

 

“Tôi sẽ nướng chiếc bánh dâu tây ngon nhất trên đời cho cậu. Chúc cậu có một khoảng thời gian vui vẻ.”

 

Jin cười rạng rỡ và ngay lập tức rời khỏi phòng.

 

'Làm được rồi! Bây giờ mình có thể tập trung vào việc phiên âm mà không phải lo lắng về bất cứ điều gì.'

 

Trong suốt hai tháng qua, Jin luôn căng thẳng khi bước vào căn phòng dưới lòng đất. Nếu các kị sĩ hoặc Gilly đến tìm cậu và phát hiện ra lỗ hổng, cả gia tộc sẽ hỗn loạn mất.

 

'Vì mình đã thu hút được sự quan tâm của cha, họ có thể sẽ không giết mình ngay cả khi phát hiện ra điều này. Nhưng nó vẫn sẽ vô cùng rắc rối và đáng lo ngại.'

 

Một âm thanh nhỏ phát ra từ mũi cậu trong vô thức. Ngay cả câu thần chú Đại Địa Hợp Chấn cũng có cảm giác như nó sẽ tạo ra âm thanh khi nó phá hủy bức tường ngầm mà Jin đã đắp lại vào ngày hôm trước.

 

 Cậu đang lên kế hoạch chuyển soạn tập cuối cùng của chủ đề Gia tộc Meyer về các kỹ thuật chiến đấu tay đôi.

 

 Nguệch ngoạc!

 

 Trong khi Jin đang vui mừng về việc ba năm còn lại của mình ở lâu đài sẽ yên bình như thế nào, cậu đã thành công sao chép nội dung của mấy trang giấy bí mật.

 

 Được trọng sinh thực sự là một điều may mắn đối với Jin.

 

 ‘Kỹ thuật chiến đấu tay đôi của Gia tộc Meyer dường như không khó hiểu bằng kiếm thuật của Gia tộc Kungen. Nhưng đoạn văn này về việc hợp nhất cơ thể vật lý của một người với aura… Mình không hiểu lắm. Oh, cơ mà chắc sau này nó sẽ đễ dàng hơn thôi.'

 

 Một giờ trôi qua bên trong thư viện ngầm.

 

 Sau khi chép lại nhiều trang sách mà không hề nghỉ ngơi, những ngón tay gầy và mềm của Jin đang run nhẹ. Khi cậu quyết định nghỉ giải lao ba phút,

 

 Cạch…

 

 Cậu nghe thấy tiếng động sau cánh cửa. Jin ngay lập tức đứng dậy trong sự ngạc nhiên và tập trung sử dụng các giác quan của mình.

 

 Đó là tiếng mở nắp quan tài thủy tinh.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương